Chương 55: Ngã rẽ du học.
Cố Tiêu
17/02/2017
“Vâng vâng vâng!” Cả nhà họ Tô không hề cãi lại, khiêm tốn nhận phê bình của
vị bác sĩ đáng kính vừa kéo ông nội Tô từ Quỷ môn quan trở về.
Bác sĩ nói xong, thấy người nhà bệnh nhân tỏ vẻ hối hận, giọng dịu đi, “Hiện tại anh chị đừng đi vào quấy rầy bệnh nhân, một giờ nữa mới được vào thăm, nhớ kỹ, không được gây ầm ĩ! Bệnh nhân cần không khí yên tĩnh. Tôi hiểu các anh chị ngày ngày bận rộn công tác, nhưng…” Bác sĩ đang có hứng dạy dỗ những người trẻ tuổi hiện nay thì bị người khác gọi đi, mấy chục cái tai họ Tô được giải thoát kịp thời.
Mọi người gật đầu như điên, nhìn theo bóng dáng mờ mờ của vị bác sĩ đáng kính.
Một giờ sau, đoàn người chia thành từng tốp nhỏ đi vào phòng bệnh. Sắc mặt ông nội Tô tái nhợt, hiện rõ tuổi già, đâu còn oai phong của vị thiết huyết tướng quân ngày trước. Lúc này, ông nội Tô chỉ là một ông già bình thường!
Ông nội Tô tỉnh lại thấy Phi Phi của ông đang ngồi bên cạnh, hỏi han ông cần cái gì, cảm thấy thế nào. Ông nội Tô uống chén nước ấm, hỏi: “Phi Phi, con xem hộ ông mấy giờ rồi?” Ông nội Tô nhìn ánh mặt trời ngoài cửa, nét hồng hào dường như chưa có ý định trở lại khuôn mặt ông.
“Bây giờ là chín giờ ông ạ, hôm nay là cuối tuần, con có thể ở trong này chăm ông cả ngày, các bác các dì bị bà nội đuổi về nhà ngủ lấy sức, bà nội đang nghỉ ở phòng bên cạnh.” Tô Phi chậm rãi trả lời.
Ông nội Tô hiền từ nhìn Tô Phi, “Cứ để bà nội con nghỉ ngơi, ông con mình nói chuyện nhé.”
Tô Phi gật mạnh đầu, hốc mắt bỗng chốc đỏ, “Vâng. Ông con mình khẽ giọng nói chuyện, không cho ai nghe, ông nội nhỉ!”
“Được, Phi Phi nói cái gì, ông nội đều nghe.” Ông nội Tô nằm trên giường, nhẹ giọng nói.
...
Dù học ở trên lớp hay tự học ở nhà, Tô Phi đều không tập trung, cả ngày hốt hoảng.
Dư Dương quan tâm hỏi thăm vài lần liền hiểu được nguyên nhân, nhưng vẫn khuyên Tô Phi nên tập trung học tập, không nên để ông nội thất vọng. Tô Phi im lặng gật đầu.
Ông nội Tô cũng dặn dò Tô Phi chăm chỉ học tập, trong thời gian này có thể không tới thăm ông nội cũng không sao. Tô Phi không đáp ứng, ồn ào: chăm sóc ông nội là quyền và nghĩa vụ của Phi Phi, ông nội không thể biết luật mà phạm luật được!
Ông nội Tô tự biết không nói lại Phi Phi của ông, trong lòng bất đắc dĩ nhưng vô cùng cao hứng. Hàng ngày có thể nhìn thấy Tô Phi, bạn già cùng con gái con trai, ông thật sự thấy hạnh phúc, dù giây sau đã lên thiên đàng cũng thấy đáng.
Hiện trường: Phòng bệnh đã khử trùng trắng tinh, sạch sẽ.
Nhân vật: Tô Đỉnh Đường, Tô Trí Mẫn.
Hành động: Mắt to trừng mắt nhỏ, mắt nhỏ trừng mắt to.
Mất một lúc lâu, Tô Trí Mẫn mới nhẹ giọng, “Bố, coi như con xin bố, bố vào nhà nghỉ dưỡng đi, chúng con đều là nghĩ cho bố!”
Nhà nghỉ dưỡng trong lời Tô Trí Mẫn là nhà nghỉ dưỡng nổi tiếng bên Anh, ngoài các hội viên cao cấp cố định, toàn thế giới chỉ có thêm năm người không phải hội viên cao cấp cố định được hưởng thụ các đãi ngộ cao cấp suốt đời.
Nghe nói trong nhà nghỉ dưỡng có rất nhiều y bác sĩ ba chuẩn (kinh nghiệm chuẩn, kỹ thuật chuẩn, tính cách chuẩn), ông nội Tô vào đó tuyệt đối trăm lợi không hại, ổn định bệnh tình, khôi phục sức khỏe. Nhà nghỉ dưỡng này đâu phải có tiền là vào được.
Tô Trí Mẫn chẳng qua gọi cầu may một cú điện thoại, bên nhà nghỉ dưỡng liền đồng ý nhận ông nội Tô, giá cả hợp lý, không quá đắt đỏ. Tô Trí Mẫn cảm thấy đây hẳn do tổ tiên phù hộ.
“Bố không đi!” Ông nội Tô cẩn thận khống chế cảm xúc, “Tóm lại, bố không đồng ý.”
“Vì sao ạ? Con đăng ký xong xuôi rồi, tiền cũng thanh toán rồi. Bố, bố không thể để con thất tín được, còn là thất tín với người nước ngoài, đây là thể diện Trung Quốc chúng ta đó bố. Bố, bố nên đi đi!” Tô Trí Mẫn lựa cách khuyên nhủ khác.
Ông nội Tô nổi tính trẻ con, “Bố không đi, xem con làm gì được!”
Cho con tức chết!
Tô Trí Mẫn mở lớn hai mắt, nỗ lực ngăn chặn cơn tức.
Ông nội Tô tính xấu chính là cực kỳ cứng đầu, nói thế nào cũng không nghe.
Tô Phi vừa khéo đi vào, Tô Trí Mẫn như người chết đuối vớ được tấm ván, “Phi Phi, con tới khuyên ông nội con đi, khuyên ông nội con vào nhà nghỉ dưỡng, cô năm về trước nấu canh.”
“Ông nội, con thấy nhà nghỉ dưỡng kia rất tốt, vì sao ông nội không muốn đi?” Tô Phi ngồi trước giường bệnh, áp mái đầu nho nhỏ vào bàn tay thô ráp dày rộng của ông nội Tô, nhẹ nhàng cọ xát, “Có phải ông nội không nỡ xa chúng con không?”
“Vẫn là Phi Phi của ông thông minh nhất, không giống mấy đứa kia. Hừ! Toàn lũ ngốc. Không kế thừa gien tốt của ông nội chút nào.”
“Ha ha, con là di truyền cách thế hệ thôi!” Tô Phi cười, cố nói, “Ông nội à, nhà an dưỡng rất tốt. Bà nội sẽ đi cùng ông sang đó, con cũng đi theo ông nội.”
“Con còn phải thi đại học mà?” Ông nội Tô hỏi, “Ông nội không muốn chậm trễ chuyện học hành của con, nhà nghỉ dưỡng khi nào đi chả được.”
“Không đâu. Cô năm đã liên hệ với bên kia sắp xếp mọi thứ xong xuôi rồi, ông nội không thể để người khác nói cô năm là người không giữ chữ tín.” Tô Phi nghiêm túc nói, “Thầy Brian đã giúp con đăng ký học ở Học viện âm nhạc Hoàng gia Anh quốc. Con muốn sau này trở thành một nhà âm nhạc kiệt xuất giống mẹ.”
“Con nói thật sao, ông tin chắc Phi Phi của nhà ta lúc nào cũng là tuyệt nhất!” Từ lúc biết cháu gái bảo bối cũng đi theo mình, ông nội Tô gạt sạch mọi mâu thuẫn, bất mãn trong lòng, “Thế thì ông nội nhất định phải đi mới được.”
“Các bác các dì biết ông nội quyết định đi chắc vui lắm. Con cũng vui lắm, lắm lắm luôn ông ạ!” Tô Phi cười nói.
Mấy người Tô Trí Mẫn đến bệnh viện, chính tai nghe được ông nội Tô đáp ứng, nếp nhăn trên mặt mấy ngày nay lập tức biến mất. Đúng là chỉ có Phi Phi có biện pháp a!
Ông nội Tô không phản kháng, người nhà họ Tô lập tức quyết định thu dọn hành lý thay ba người. Chờ bệnh tình ông nội Tô ổn định liền chuyển đi luôn. Hành động của mấy người cực kỳ nhanh gọn, như sợ ông nội Tô đổi ý.
Còn nửa năm nữa là thi đại học. Tô Phi chọn đúng thời điểm này rời trường không thể nghi ngờ là tổn thất lớn của Nam Liên, có khả năng ảnh hưởng tới thứ bậc năm nay của trường.
Nhìn từ một khía cạnh khác, đây lại là một chuyện tốt, tốt đến không thể tốt hơn. Tô Phi được tuyển vào Học viện Âm nhạc nổi tiếng thế giới. Điểm này vô cùng trọng yếu, là đòn tất sát đối với các bậc phụ huynh.
Học sinh trường Nam Liên trúng tuyển đại học danh tiếng ở nước ngoài, như vậy, con của họ chỉ cần nỗ lực cố gắng cũng có thể nối bước đàn chị, thậm chí vượt lên trên. Trong mắt cha mẹ, con người có giỏi cỡ nào cũng không thể bằng con mình, con mình là đứa trẻ giỏi giang nhất, thông minh nhất, không bao giờ ở phía dưới con người.
Dư Dương nhận tin Tô Phi đi du học, cười cười hiểu rõ. Dư Dương sớm biết Tô Phi sẽ ra nước ngoài học tập, nhưng là không đoán được Tô Phi lại chọn thời điểm này. Dư Dương luôn cho rằng Tô Phi đợi học xong trung học mới đi. Dư Dương tiếc nuối không thể tận mắt chứng kiến học sinh của mình sải rộng cánh bay trên bầu trời, nhưng dù Tô Phi có đi đến nơi nào, Tô Phi vẫn là học sinh của Dư Dương, thế là đủ rồi.
“Tô Phi, thầy không còn gì để dạy em nữa. Thầy muốn nói với em một câu cuối cùng: muốn làm cái gì thì nhất định phải làm, đừng dùng dằng thành bỏ lỡ. Chúc em mọi chuyện thuận buồm xuôi gió.”
“Em cám ơn thầy!” Tô Phi trịnh trọng cúi đầu, “Dù đến nơi đâu, em sẽ không bao giờ quên lời dạy bảo của thầy, xin thầy yên tâm.”
“Có thời gian thì trở về thăm…” Dư Dương vừa nói vừa đưa Tô Phi ra cổng trường, nhìn xe chở Tô Phi đi xa, Dư Dương xoay người, lau đi giọt nước trong suốt nơi khóe mắt.
“Thầy Dư?” Tiếu Hàn đi ra từ sân tập thể dục, dưới nách kẹp một quả bóng rổ, ngoài ý muốn nhìn thấy thầy Dư đứng ngoài lề đường.
Thầy Dư hôm nay rất lạ, tựa hồ vô cùng đau thương. Trời ạ, hình như nhầm rồi, đó mà là thầy Dư sao?
Dư Dương là người lịch sự tao nhã, luôn khiến người khác cảm thấy như đứng trong vầng ánh nắng ấm áp thoải mái. Nhưng vừa rồi Tiếu Hàn thật sự cảm giác được tột độ sầu muộn trên người thầy giáo, có điều lúc này nỗi sầu đó đã không còn dấu vết. Tiếu Hàn không xác định.
“Tiếu Hàn, em đang về lớp sao?” Dư Dương nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, ôn hòa nhìn Tiếu Hàn lại gần.
Tiếu Hàn ôm quả bóng rổ, chạy tới trước mặt Dư Dương, chần chờ hỏi: “Thầy Dư, thầy không có chuyện gì chứ ạ?” Thời điểm này thầy Dư hẳn đang ngồi trong văn phòng soạn bài, vì sao lại ra ngoài này? Hay thầy sinh bệnh?
“Thầy không sao! Cảm ơn em đã quan tâm.” Dư Dương cảm thấy tốt hơn nhiều, anh học sinh này tính cách kỳ quái, lạnh lùng, nhưng bên trong vẫn thiện lương, tốt bụng.
Dư Dương đi cùng Tiếu Hàn tới dãy nhà dạy học, “Tiếu Hàn, Tô Phi đi du học, em thông báo tin này với cả lớp. Thầy có chút không khỏe, em đi tìm thầy dạy toán tới dạy thay tiết này. Em sớm về lớp học đi.”
Tiếu Hàn nhìn bóng lưng mệt mỏi phiền muộn của Dư Dương, giật mình gật đầu, trách không được sao thầy Dư kỳ lạ như vậy.
Tô Phi là học sinh yêu thích nhất của thầy Dư. Tô Phi đi du học, khẳng định thầy Dư không nỡ buông tay! Như vậy cũng không lạ.
Tiếu Hàn thất vọng, vì toàn thể học sinh lớp chọn tự nhiên mà thất vọng, mà tức giận, bao nhiêu người như vậy lại kém địa vị một Tô Phi trong lòng thầy giáo.
Sở Hải nhập ngũ, thầy Dư bình chân như vại, Tô Phi du học, thầy lại khổ sở không nỡ! Làm sao có thể như vậy!
Trước kia, thầy Dư dù thiên vị Tô Phi, nhưng tốt xấu gì cán cân trong lòng thầy chỉ hơi nghiêng một chút, bọn họ không thể nói gì. Nhưng lúc này, Tiếu Hàn cảm thấy thầy Dư thật sự quá đáng.
Thật lâu sau, Tiếu Hàn mới hiểu được một chân lý: Đừng bao giờ mong chờ sự công bằng tuyệt đối ở con người, con người vừa nặng tình vừa ích kỷ, không tránh được tư tâm cùng thiên vị. Đó mới là con người, bất công, phức tạp, khó đoán. Nhiều chuyện trên đời không thể dùng mắt thường cân nhắc.
“Tiếu Hàn, hôm nay chú đi đâu mà lâu vậy? Không phải gặp em gái đáng yêu nào nên ngẩn ngơ quên đường về chứ?”
Tiếu Hàn vừa bước vào phòng học, Thẩm Diên Thành liền ngừng trò chuyện với Dương Ngạn, tới bá cổ Tiếu Hàn, không đứng đắn trêu đùa, “Nguyên lai Tiếu Hàn nhà ta cũng biết tư xuân! Người anh em, chú nói thật đi! Anh sẽ giới thiệu cho chú vài cô em kết nghĩa của anh.”
“Thẩm Diên Thành! Muốn nói thì mồm động lưỡi động là được rồi, còn động tay động chân làm gì?” Tiếu Hàn âm trầm giật tay Thẩm Diên Thành xuống.
Thẩm Diên Thành “tê” một tiếng, nụ cười không đứng đắn vẫn còn trên mặt nhưng tay chân ngoan ngoãn đứng yên, “Này, chú hôm nay sao thế? Ai chọc đến chú à? Nói cho anh, anh giải quyết thay chú.”
Bác sĩ nói xong, thấy người nhà bệnh nhân tỏ vẻ hối hận, giọng dịu đi, “Hiện tại anh chị đừng đi vào quấy rầy bệnh nhân, một giờ nữa mới được vào thăm, nhớ kỹ, không được gây ầm ĩ! Bệnh nhân cần không khí yên tĩnh. Tôi hiểu các anh chị ngày ngày bận rộn công tác, nhưng…” Bác sĩ đang có hứng dạy dỗ những người trẻ tuổi hiện nay thì bị người khác gọi đi, mấy chục cái tai họ Tô được giải thoát kịp thời.
Mọi người gật đầu như điên, nhìn theo bóng dáng mờ mờ của vị bác sĩ đáng kính.
Một giờ sau, đoàn người chia thành từng tốp nhỏ đi vào phòng bệnh. Sắc mặt ông nội Tô tái nhợt, hiện rõ tuổi già, đâu còn oai phong của vị thiết huyết tướng quân ngày trước. Lúc này, ông nội Tô chỉ là một ông già bình thường!
Ông nội Tô tỉnh lại thấy Phi Phi của ông đang ngồi bên cạnh, hỏi han ông cần cái gì, cảm thấy thế nào. Ông nội Tô uống chén nước ấm, hỏi: “Phi Phi, con xem hộ ông mấy giờ rồi?” Ông nội Tô nhìn ánh mặt trời ngoài cửa, nét hồng hào dường như chưa có ý định trở lại khuôn mặt ông.
“Bây giờ là chín giờ ông ạ, hôm nay là cuối tuần, con có thể ở trong này chăm ông cả ngày, các bác các dì bị bà nội đuổi về nhà ngủ lấy sức, bà nội đang nghỉ ở phòng bên cạnh.” Tô Phi chậm rãi trả lời.
Ông nội Tô hiền từ nhìn Tô Phi, “Cứ để bà nội con nghỉ ngơi, ông con mình nói chuyện nhé.”
Tô Phi gật mạnh đầu, hốc mắt bỗng chốc đỏ, “Vâng. Ông con mình khẽ giọng nói chuyện, không cho ai nghe, ông nội nhỉ!”
“Được, Phi Phi nói cái gì, ông nội đều nghe.” Ông nội Tô nằm trên giường, nhẹ giọng nói.
...
Dù học ở trên lớp hay tự học ở nhà, Tô Phi đều không tập trung, cả ngày hốt hoảng.
Dư Dương quan tâm hỏi thăm vài lần liền hiểu được nguyên nhân, nhưng vẫn khuyên Tô Phi nên tập trung học tập, không nên để ông nội thất vọng. Tô Phi im lặng gật đầu.
Ông nội Tô cũng dặn dò Tô Phi chăm chỉ học tập, trong thời gian này có thể không tới thăm ông nội cũng không sao. Tô Phi không đáp ứng, ồn ào: chăm sóc ông nội là quyền và nghĩa vụ của Phi Phi, ông nội không thể biết luật mà phạm luật được!
Ông nội Tô tự biết không nói lại Phi Phi của ông, trong lòng bất đắc dĩ nhưng vô cùng cao hứng. Hàng ngày có thể nhìn thấy Tô Phi, bạn già cùng con gái con trai, ông thật sự thấy hạnh phúc, dù giây sau đã lên thiên đàng cũng thấy đáng.
Hiện trường: Phòng bệnh đã khử trùng trắng tinh, sạch sẽ.
Nhân vật: Tô Đỉnh Đường, Tô Trí Mẫn.
Hành động: Mắt to trừng mắt nhỏ, mắt nhỏ trừng mắt to.
Mất một lúc lâu, Tô Trí Mẫn mới nhẹ giọng, “Bố, coi như con xin bố, bố vào nhà nghỉ dưỡng đi, chúng con đều là nghĩ cho bố!”
Nhà nghỉ dưỡng trong lời Tô Trí Mẫn là nhà nghỉ dưỡng nổi tiếng bên Anh, ngoài các hội viên cao cấp cố định, toàn thế giới chỉ có thêm năm người không phải hội viên cao cấp cố định được hưởng thụ các đãi ngộ cao cấp suốt đời.
Nghe nói trong nhà nghỉ dưỡng có rất nhiều y bác sĩ ba chuẩn (kinh nghiệm chuẩn, kỹ thuật chuẩn, tính cách chuẩn), ông nội Tô vào đó tuyệt đối trăm lợi không hại, ổn định bệnh tình, khôi phục sức khỏe. Nhà nghỉ dưỡng này đâu phải có tiền là vào được.
Tô Trí Mẫn chẳng qua gọi cầu may một cú điện thoại, bên nhà nghỉ dưỡng liền đồng ý nhận ông nội Tô, giá cả hợp lý, không quá đắt đỏ. Tô Trí Mẫn cảm thấy đây hẳn do tổ tiên phù hộ.
“Bố không đi!” Ông nội Tô cẩn thận khống chế cảm xúc, “Tóm lại, bố không đồng ý.”
“Vì sao ạ? Con đăng ký xong xuôi rồi, tiền cũng thanh toán rồi. Bố, bố không thể để con thất tín được, còn là thất tín với người nước ngoài, đây là thể diện Trung Quốc chúng ta đó bố. Bố, bố nên đi đi!” Tô Trí Mẫn lựa cách khuyên nhủ khác.
Ông nội Tô nổi tính trẻ con, “Bố không đi, xem con làm gì được!”
Cho con tức chết!
Tô Trí Mẫn mở lớn hai mắt, nỗ lực ngăn chặn cơn tức.
Ông nội Tô tính xấu chính là cực kỳ cứng đầu, nói thế nào cũng không nghe.
Tô Phi vừa khéo đi vào, Tô Trí Mẫn như người chết đuối vớ được tấm ván, “Phi Phi, con tới khuyên ông nội con đi, khuyên ông nội con vào nhà nghỉ dưỡng, cô năm về trước nấu canh.”
“Ông nội, con thấy nhà nghỉ dưỡng kia rất tốt, vì sao ông nội không muốn đi?” Tô Phi ngồi trước giường bệnh, áp mái đầu nho nhỏ vào bàn tay thô ráp dày rộng của ông nội Tô, nhẹ nhàng cọ xát, “Có phải ông nội không nỡ xa chúng con không?”
“Vẫn là Phi Phi của ông thông minh nhất, không giống mấy đứa kia. Hừ! Toàn lũ ngốc. Không kế thừa gien tốt của ông nội chút nào.”
“Ha ha, con là di truyền cách thế hệ thôi!” Tô Phi cười, cố nói, “Ông nội à, nhà an dưỡng rất tốt. Bà nội sẽ đi cùng ông sang đó, con cũng đi theo ông nội.”
“Con còn phải thi đại học mà?” Ông nội Tô hỏi, “Ông nội không muốn chậm trễ chuyện học hành của con, nhà nghỉ dưỡng khi nào đi chả được.”
“Không đâu. Cô năm đã liên hệ với bên kia sắp xếp mọi thứ xong xuôi rồi, ông nội không thể để người khác nói cô năm là người không giữ chữ tín.” Tô Phi nghiêm túc nói, “Thầy Brian đã giúp con đăng ký học ở Học viện âm nhạc Hoàng gia Anh quốc. Con muốn sau này trở thành một nhà âm nhạc kiệt xuất giống mẹ.”
“Con nói thật sao, ông tin chắc Phi Phi của nhà ta lúc nào cũng là tuyệt nhất!” Từ lúc biết cháu gái bảo bối cũng đi theo mình, ông nội Tô gạt sạch mọi mâu thuẫn, bất mãn trong lòng, “Thế thì ông nội nhất định phải đi mới được.”
“Các bác các dì biết ông nội quyết định đi chắc vui lắm. Con cũng vui lắm, lắm lắm luôn ông ạ!” Tô Phi cười nói.
Mấy người Tô Trí Mẫn đến bệnh viện, chính tai nghe được ông nội Tô đáp ứng, nếp nhăn trên mặt mấy ngày nay lập tức biến mất. Đúng là chỉ có Phi Phi có biện pháp a!
Ông nội Tô không phản kháng, người nhà họ Tô lập tức quyết định thu dọn hành lý thay ba người. Chờ bệnh tình ông nội Tô ổn định liền chuyển đi luôn. Hành động của mấy người cực kỳ nhanh gọn, như sợ ông nội Tô đổi ý.
Còn nửa năm nữa là thi đại học. Tô Phi chọn đúng thời điểm này rời trường không thể nghi ngờ là tổn thất lớn của Nam Liên, có khả năng ảnh hưởng tới thứ bậc năm nay của trường.
Nhìn từ một khía cạnh khác, đây lại là một chuyện tốt, tốt đến không thể tốt hơn. Tô Phi được tuyển vào Học viện Âm nhạc nổi tiếng thế giới. Điểm này vô cùng trọng yếu, là đòn tất sát đối với các bậc phụ huynh.
Học sinh trường Nam Liên trúng tuyển đại học danh tiếng ở nước ngoài, như vậy, con của họ chỉ cần nỗ lực cố gắng cũng có thể nối bước đàn chị, thậm chí vượt lên trên. Trong mắt cha mẹ, con người có giỏi cỡ nào cũng không thể bằng con mình, con mình là đứa trẻ giỏi giang nhất, thông minh nhất, không bao giờ ở phía dưới con người.
Dư Dương nhận tin Tô Phi đi du học, cười cười hiểu rõ. Dư Dương sớm biết Tô Phi sẽ ra nước ngoài học tập, nhưng là không đoán được Tô Phi lại chọn thời điểm này. Dư Dương luôn cho rằng Tô Phi đợi học xong trung học mới đi. Dư Dương tiếc nuối không thể tận mắt chứng kiến học sinh của mình sải rộng cánh bay trên bầu trời, nhưng dù Tô Phi có đi đến nơi nào, Tô Phi vẫn là học sinh của Dư Dương, thế là đủ rồi.
“Tô Phi, thầy không còn gì để dạy em nữa. Thầy muốn nói với em một câu cuối cùng: muốn làm cái gì thì nhất định phải làm, đừng dùng dằng thành bỏ lỡ. Chúc em mọi chuyện thuận buồm xuôi gió.”
“Em cám ơn thầy!” Tô Phi trịnh trọng cúi đầu, “Dù đến nơi đâu, em sẽ không bao giờ quên lời dạy bảo của thầy, xin thầy yên tâm.”
“Có thời gian thì trở về thăm…” Dư Dương vừa nói vừa đưa Tô Phi ra cổng trường, nhìn xe chở Tô Phi đi xa, Dư Dương xoay người, lau đi giọt nước trong suốt nơi khóe mắt.
“Thầy Dư?” Tiếu Hàn đi ra từ sân tập thể dục, dưới nách kẹp một quả bóng rổ, ngoài ý muốn nhìn thấy thầy Dư đứng ngoài lề đường.
Thầy Dư hôm nay rất lạ, tựa hồ vô cùng đau thương. Trời ạ, hình như nhầm rồi, đó mà là thầy Dư sao?
Dư Dương là người lịch sự tao nhã, luôn khiến người khác cảm thấy như đứng trong vầng ánh nắng ấm áp thoải mái. Nhưng vừa rồi Tiếu Hàn thật sự cảm giác được tột độ sầu muộn trên người thầy giáo, có điều lúc này nỗi sầu đó đã không còn dấu vết. Tiếu Hàn không xác định.
“Tiếu Hàn, em đang về lớp sao?” Dư Dương nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, ôn hòa nhìn Tiếu Hàn lại gần.
Tiếu Hàn ôm quả bóng rổ, chạy tới trước mặt Dư Dương, chần chờ hỏi: “Thầy Dư, thầy không có chuyện gì chứ ạ?” Thời điểm này thầy Dư hẳn đang ngồi trong văn phòng soạn bài, vì sao lại ra ngoài này? Hay thầy sinh bệnh?
“Thầy không sao! Cảm ơn em đã quan tâm.” Dư Dương cảm thấy tốt hơn nhiều, anh học sinh này tính cách kỳ quái, lạnh lùng, nhưng bên trong vẫn thiện lương, tốt bụng.
Dư Dương đi cùng Tiếu Hàn tới dãy nhà dạy học, “Tiếu Hàn, Tô Phi đi du học, em thông báo tin này với cả lớp. Thầy có chút không khỏe, em đi tìm thầy dạy toán tới dạy thay tiết này. Em sớm về lớp học đi.”
Tiếu Hàn nhìn bóng lưng mệt mỏi phiền muộn của Dư Dương, giật mình gật đầu, trách không được sao thầy Dư kỳ lạ như vậy.
Tô Phi là học sinh yêu thích nhất của thầy Dư. Tô Phi đi du học, khẳng định thầy Dư không nỡ buông tay! Như vậy cũng không lạ.
Tiếu Hàn thất vọng, vì toàn thể học sinh lớp chọn tự nhiên mà thất vọng, mà tức giận, bao nhiêu người như vậy lại kém địa vị một Tô Phi trong lòng thầy giáo.
Sở Hải nhập ngũ, thầy Dư bình chân như vại, Tô Phi du học, thầy lại khổ sở không nỡ! Làm sao có thể như vậy!
Trước kia, thầy Dư dù thiên vị Tô Phi, nhưng tốt xấu gì cán cân trong lòng thầy chỉ hơi nghiêng một chút, bọn họ không thể nói gì. Nhưng lúc này, Tiếu Hàn cảm thấy thầy Dư thật sự quá đáng.
Thật lâu sau, Tiếu Hàn mới hiểu được một chân lý: Đừng bao giờ mong chờ sự công bằng tuyệt đối ở con người, con người vừa nặng tình vừa ích kỷ, không tránh được tư tâm cùng thiên vị. Đó mới là con người, bất công, phức tạp, khó đoán. Nhiều chuyện trên đời không thể dùng mắt thường cân nhắc.
“Tiếu Hàn, hôm nay chú đi đâu mà lâu vậy? Không phải gặp em gái đáng yêu nào nên ngẩn ngơ quên đường về chứ?”
Tiếu Hàn vừa bước vào phòng học, Thẩm Diên Thành liền ngừng trò chuyện với Dương Ngạn, tới bá cổ Tiếu Hàn, không đứng đắn trêu đùa, “Nguyên lai Tiếu Hàn nhà ta cũng biết tư xuân! Người anh em, chú nói thật đi! Anh sẽ giới thiệu cho chú vài cô em kết nghĩa của anh.”
“Thẩm Diên Thành! Muốn nói thì mồm động lưỡi động là được rồi, còn động tay động chân làm gì?” Tiếu Hàn âm trầm giật tay Thẩm Diên Thành xuống.
Thẩm Diên Thành “tê” một tiếng, nụ cười không đứng đắn vẫn còn trên mặt nhưng tay chân ngoan ngoãn đứng yên, “Này, chú hôm nay sao thế? Ai chọc đến chú à? Nói cho anh, anh giải quyết thay chú.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.