Trọng Sinh Danh Môn Giai Nhân

Chương 87: Chú rể đau thương nhất trong lịch sử.​

Cố Tiêu

17/02/2017

“Alan, ông nhặt tiền còn làm cái mặt mướp đắng làm chi, tui ghét ăn mướp đắng lắm đó! Khó ăn kinh khủng.”

Ailie làm bộ nôn mửa, Ailie ghét nhất là mướp đắng, trên trái đất sao có thể tồn tại một vật như thế chứ! Chẳng lẽ nó là vật được chúa phái tới để khảo nghiệm Ailie ư ~

Chúa ơi, cái vị đó ~

Ailie không nhịn nổi, run run, Ailie vĩnh viễn không ăn lại lần nào nữa, tuyệt đối không! Mướp đắng bị Ailie liệt vào hàng ngũ đồ ăn khó ăn nhất quả đất, trực tiếp vứt bỏ.

Alan dùng sức bóp ví, xác định ví vẫn đầy đặn mới thả lỏng, nhíu mày nói với Ailie: “Ailie này, về sau bà đừng đùa như vậy, không vui đâu. Thêm nữa, không phải chúng ta nên rời khỏi ngay lập tức sao, hay bà muốn làm bóng đèn rồi chết không toàn thây?”

“Chết cái đầu ông! Tui trẻ tuổi xinh đẹp, ông dám rủa tui chết không toàn thây!” Ailie vốn định tặng Alan một cú đấm sắt, may bàn tay vừa tung ra đã kịp chuyển mục tiêu.

Đánh đấm nhất định sẽ tạo ra tiếng, Alan nói không sai, Ailie dám đi vào tuyệt đối sẽ bị người đá tung khỏi cửa.

“Đau đau đau.”

Alan khẽ kêu, lục hết sức lực mới vặn bung móng vuốt Ailie gắn riết trên má, quăng mạnh, miệng không nói một lời, bàn tay che bên mặt phù thũng, cấp tốc biến khỏi phòng khách.

Alan đã trêu chọc ai cơ chứ, sao xui xẻo đến mức làm thanh mai trúc mã với Ailie! Khuôn mặt đẹp như tượng đã bị hủy rồi. Ailie!Phần tử khủng bố! Kẻ ngược đãi! Hổ cái! Mẫu dạ xoa!.... (lược bỏ n từ đằng sau).

“Chẳng hiểu gì hết!”

Ailie không hề hay biết, nhún nhún vai, ra khỏi phòng bếp, phân công phòng bếp hâm nóng thức ăn, tạm thời chưa cần mang vào.

...

Hôn lễ của Tulip và Arthur Nice được cử hành ở giáo đường nổi tiếng, tiệc cưới đặt tại khách sạn sáu sao cao cấp nhất của gia tộc George.

Trên tầng cao nhất, đặt một cái giá treo đầy những dải băng lục, chân giá quấn hoa hồng lam, đồ ăn mĩ vị la liệt trên bàn trắng.

Những người bồi bàn cũng mang không khí vui mừng, nam mặc áo vét đen, nữ mặc váy hồng, biểu cảm vui sướng, linh hoạt bưng bê rượu, nước trái cây.

Nhân vật chính của tiệc cưới hôm nay – Arthur Nice mặc comple nhã nhặn màu trắng, ôm Tulip vợ yêu,khuôn mặt Tulip được trang điểm kỹ càng nhưng vẫn không giấu được màu tôm luộc, khoác chiếc váy công chúa bồng bềnh mềm mại thanh lệ màu vàng, để lộ da thịt như ngọc. Mái tóc gợn sóng được vấn lên, đỉnh đầu đội vương miện bằng vàng khảm đá quý, lộ vẻ cao quý.

“Chúc mừng ngài George!”

“Phu nhân George đêm nay xinh đẹp động lòng người, chúc mừng ngài George ôm mỹ nhân về.”



“Trai tài gái sắc, chúc mừng, chúc mừng, ha ha!”

...

“Anh trai, anh cần quý trọng chị dâu nha, em hâm mộ chết mất, em đến giờ vẫn là lính phòng không nè.”

Arthur Nice ôm chặt Tulip kìm nén túi tức đã căng phồng, đanh giọng nói: “Đừng hâm mộ anh, em muốn vợ thì đứng ra ngoài đường một lúc, anh tin một đống đàn bà con gái bu lấy em ngay ý mà, hâm với chả mộ.”

Người vừa bỡn cợt sửng sốt, mãi sau mới hiểu rõ, cười, “Anh trai à, vợ còn chưa qua cửa, anh đã quản chặt thế sao. Hắc hắc, em vẫn làm quý tộc độc thân là được rồi. Hôm nay dưới kia còn nhiều đóa hoa tươi chờ em tới hái, em không muốn vì một bông mà bỏ cả vườn hoa, mất nhiều hơn được!”

“Em sớm hay muộn cũng dẫn lửa thiêu thân, Cadic!” Arthur khẳng định. Thanh niên tên Cadic lui ra, “Em nói này anh trai, anh đừng hòng rủa em anh, em còn chưa chết đâu!”

“Emcách thần chết không xa đâu, em xem em cả ngày mơ mơ màng màng, hết ngàylúc nào còn không biết!” Arthur Nice đau đầu nhìn em trai ruột, không hiểu tại sao em trai lại có thể biến thành bộ dạng cà lơ phất phơ thế này. Hôm nay là ngày kết hôn của Arthur, Arthur không muốn nổi giận.

Cadic George kém Arthur Nice George ba tuổi, hồi nhỏ, Cadic rất ngoan ngoãn, hiểu chuyện.

Nhưng sau khi Arthur Nice du học trở về, hết thảy đều thay đổi. Cadic ngoan ngoãn đã “tốt nghiệp” đánh nhau, hút thuốc, uống rượu, tán gái, ăn chơi phá phách, nợ phong lưu vô số kể. Mỗi lần thay em trai thu dọn tàn cục, Arthur Nice nhớ lại ngày nhỏ mà tức!

“Anh trai, hôm nay là ngày đại hỉ của anh, đừng tức, đừng tức! Em vào trước đây.” Cadic không đợi Arthur Nice kịp phản ánh, lẩn nhanh vào trong đám người.

“Này, Cadic!” Arthur Nice hít sâu một hơi, tâm tình chậm rãi chuyển sảng khoái. Mặc kệ, hôm nay là ngày đáng để cười to. Về phần Cadic, cứ để đấy, lần sau dạy dỗ không muộn.

“Gia chủ Lance đến! Phu nhân Lance đến!” Tiếp tân cạnh cửa kích động hô lớn, đợi hai thân ảnh đi xuống bậc thềm, mới dùng tay áo quệt mồ hôi lã chã trên trán.

Vù vù ~ quá đáng sợ.

Thanh âm của tiếp tân vang dội, quanh quẩn đỉnh đầu mọi người dẫn lối cho hai bóng dáng duyên dáng hài hòa bước dần xuống bậc thềm...

Jester mặc comple màu đen được cắt may tinh xảo, diện mạo tuấn tú, thanh nhã, lông mày đuôi mắt cao quý, lãnh đạm. Cô gái trong lòng ăn vận đơn giản, váy thanh lịch màu lam, gần giống sườn xám Trung Quốc, tà váy sau bay bay, mái tóc đen buông dài sau lưng, vài sợi tóc nghịch ngợm buông trên gò má hây hây như trái đào, càng thêm vẻ dịu dàng, trang nhã.

Đám đông chấn động, rì rầm, ai nấy đều biết, gia chủ Lance chưa từng dự những bữa tiệc kiểu này, thậm chí có nhiều người lần đầu tiên được diện kiến gia chủ Lance.

Vẻ kinh hãi vẽ toàn bộ trên mặt họ, đó không phải là thiên thần sao, ngay cả cô gái trong lòng gia chủ Lance cũng xuất trần không kém.

“Gia chủ Lance đã đến ... Tiếc, cậu đã chậm, Tulip đã là vợ tôi.” Arthur Nice ưỡn ngực, cười, nói với Jester: “Gia chủ Lance không thể vi phạm quy định của gia tộc Lance...”

Jester không gợn sóng, vuốt ve nhẫn ngọc trên ngón cái, che giấu khinh thường trong đáy mắt, “Chỉ cần tôi không đồng ý, hôn sự này sẽ không tính...”



Tuy nữ giới gia tộc Lance khi đã gả ra ngoài sẽ không còn là thành viên gia tộc, nhưng cuộc hôn nhân phải được gia chủ đồng ý, bằng không sẽ bị coi là phản bội gia tộc và bị xử phạt rất nặng.

“Cậu... Không thể...” Arthur Nice tức tối trợn mắt nhìn Jester, ấy thế mà đối phương chỉ nhẹ nhàng bâng quơ liếc qua cái, thoảng như gió, buốt như kim.

Jester không đùa! Ý thức được điều này, Arthur Nice hiểu mình không có phần thắng, suy sụp tựa vào tường, giọng nói mang sự thỏa hiệp xưa nay chưa từng có, “Điều kiện... nói đi.” Đến lúc này, Jester có lẽ sẽ không ngăn cản hôn lễ, nhưng tất phải có điều kiện.

Jester đã âm mưu dương đầy đủ mới đến! Nếu Arthur Nice không đồng ý, Tulip tuyệt đối sẽ bị coi là phản đồ của gia tộc Lance, đến lúc đó, Arthur Nice cũng không cứu nổi Tulip.

Dù Tulip là bạn Tô Phi cũng không thay đổi điều gì, gia tộc Lance làm việc cho tới giờ chưa từng vì quan hệ mà thay đổi, có lẽ cũng có ngoại lệ, nhưng người ngoại lệ này chắc chắc không phải Tulip, Arthur Nice cũng không cho phép Tulip là người ngoại lệ này.

“... Không vội.” Jester hờ hững cong môi, không để ý, mở cửa, “Không lâu sau, cậu sẽ biết.”

Cơn giận nghẹn trong cổ, Arthur Nice trợn mắt nhìn nơi Jester vừa đi mắt, hậm hà hậm hực. Không hổ là gia chủ trẻ tuổi nhất, độc ác nhất trong lịch sử gia tộc Lance, dù có là thành viên gia tộc, dù là bạn của vợ yêu, Jester vẫn không do dự dùng đối phương làm quân cờ, ngay cả Arthur giờ cũng như cá trên thớt. Giận điên lên được!

“Ai, mình run quá.” Tulip lôi kéo Tô Phi né khỏi đám người không ngừng tới tiếp rượu, tay siết ly vang đỏ, run run làm sóng sánh ly rượu.

“Nếu bạn căng thẳng thì có thể uống ít rượu, rượu giúp giảm bớt căng thẳng.” Tô Phi vừa trộm nếm chút rượu, khuôn mặt nổi rặng mây đỏ say lòng người.

“Thật à, vậy mình uống một ít, chắc sẽ không run nữa.” Bởi quá run, Tulip ừng ực ừng ực, không quản lý được lượng rượu qua cổ, đến khi Tô Phi muốn ngăn cản, dĩ nhiên đã muộn.

Toàn bộ vang đã tiến vào dạ dày Tulip. Tulip chỉ kịp thốt một câu “Nhiều sao quá,” người đã ngã xuống sofa, mặc Tô Phi lay gọi.

Tô Phi thầm than, không nên gợi ý Tulip uống rượu! Cứ tưởng tửu lượng của Tô Phi đã là kém nhất rồi, không nghĩ được hóa ra trên đời có người không thể chạm đến rượu. Có khi không phải tửu lượng của Tulip kém, dù sao, người chưa bao giờ chạm đến một giọtrượu lại dốc cả ly vang đầy vào bụng, không đổ không phải là người.

Tô Phi chột dạ thu tay, lúc này nghe thấy tiếng Arthur Nice, hốt hoảng mở cửa, không cẩn thận đụng vào một người, hương thơm quen thuộc tràn ngập khoang mũi.

“Anh Jester, chúng mình đi mau thôi.”

“Được.” Jester tùy ý để Tô Phi kéo tay ra khỏi bữa tiệc, đột nhiên nghe được tiếng hú của Arthur Nice.

Jester sửng sốt, lập tức hiểu rõ, tay nhéo nhéo chóp mũi Tô Phi, “Em lại nghịch rồi.”

“Không phải.” Tô Phi chột dạ cãi, “Em không biết Tulip không thể uống rượu, Tulip mới uống một ly đã say mềm. Em không biết Tulip không uống rượu được, thật mà.” Tuy tửu lượng của Tô Phi cũng không hơn được ai, nhưng người uống một ly đã đổ chắc chắn không phải Tô Phi.

Rượu trong tiệc cưới là rượu lâu năm, nồng độ đủ cao để người thường như Tulip không chịu được. Arthur Nice đêm nay nhất định rất “đau”, đêm nay nhất định có người ngaomột mình thâu đêm suốt sáng.

Phỏng chừng, qua đếm nay, Arthur Nice sẽ không bao giờ muốn mời Tô Phi và Jester. Hôn lễ này tuyệt đối là bất hạnh của Arthur Nice, trừ việc ôm người đẹp ngủ lên giường, phúc lợi gì cũng không có.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Danh Môn Giai Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook