Trọng Sinh Danh Môn Giai Nhân

Chương 88: Mục đích của Alexander.​

Cố Tiêu

17/02/2017

“Sao?”

Tô Phi cùng Tulip đi ra cổng Học viện âm nhạc Hoàng gia, hai người hẹn hôm nay cùng đi dạo phố.

“A? Sao gì cơ?” Tulip thấy ánh mắt đùa đùa của Tô Phi, đỏ lựng khuôn mặt.

“Arthur Nice đối với bạn như thế nào? Hôm đó không có gì phải không?”

Tô Phi sám hối mãi vì hành vi ngày đó, thương thay một người đàn ông trong trắng lâu năm mỏi mòn chờ đêm động phòng, hiểu cho khuôn mặt Arthur Nice cứ nhìn thấy Tô Phi là đen một nửa (một nửa còn lại không “dám” đen, bởi ai đó đang cố nhịn).

Nếu được, Arthur Nice muốn bóp chết Tô Phi, nhưng nghĩ đến Tulip vất vả mới tìm được một người bạn tốt, Arthur Nice chỉ còn cách kiên nhẫn nuốt tức vào họng! Nghĩ đi nghĩ lại, Arthur Nice vẫn muốn phạm tội hơn!

“Hôm đó mình ngủ...” Tulip thẹn thùng nhìn Tô Phi một cái, phát hiện bạn tốt đang nghe chăm chú, tuy không muốn đả kích bạn tốt, nhưng Tulip vẫn phải nói tiếp, “Cứ vậy thôi, không có chuyện gì xảy ra cả.”

Hôm kết hôn có lẽ đúng là chuyện gì cũng không có, nhưng Tulip và Arthur Nice đã kết hôn gần một tháng, đang tuần trăng mật, không thể chuyện gì cũng không có. Tô Phi nhanh nhạy nắm bắt lỗ hổng trong lời Tulip, nhưng không bắt lấy không tha, bởi da mặt Tulip rất mỏng.

“Chocolate ngon không?”

Bởi không biết chọn quà nào cho phù hợp, Tô Phi quyết định đưa món quà đơn giản nhất, một trái tim chocolate siêu to tự làm, mặt trên khắc tên Tulip và Arthur Nice cùng lời chúc hạnh phúc, trang trí thêm các hoa văn vui mừng.

Trái tim chocolate to bằng quả bóng rổ, Tô Phi không thể làm một mình, Ailie và thợ làm bánh làm hầu hết mọi chuyện, Tô Phi tự tay khắc chữ và vẽ hoa văn trang trí, tốt xấu gì cũng là tấm lòng của Tô Phi.

Tô Phi còn tìm một hộp màu xanh nước biển, trang trí thêm một dải ruy băng màu sắc đặc biệt.

“Chocolate ăn ngon lắm, đúng vị cherry chocolate mình thích nhất, hoa văn trang trí rất đẹp, mình thích lắm. Cám ơn bạn!” Tulip nhớ lại trái tim chocolate đã gặm suốt bốn năm ngày kia, không khỏi nhớ nhung.

Chocolate không những ngon mà còn rất ấm áp, là món quà đầu tiên Tô Phi tặng Tulip!

“Bạn thích là tốt rồi, mình còn lo bạn không thích.” Tô Phi lúc này mới thả lỏng, “Lần sau chúng mình cùng làm chocolate nhé, đơn giản lắm, bạn nhìn qua là làm được ngay.”

“Thật sao? Thích quá đi, chocolate ngon lắm.” Tulip rất thích làm chocolate.

“Chúng mình hẹn rồi đấy nhé, có thời gian mình sẽ gọi cho bạn.”

“Được.”

Tại cổng trường –

“Xin chào phu nhân.”



Felix ngăn Tô Phi, ôn hòa, lễ độ cúi người, hiền hòa: “Lão gia muốn gặp mặt phu nhân, xin phu nhân đừng từ chối. Lão gia có đôi chút nóng nảy, hôm nay muốn gặp phu nhân nói đôi ba câu.”

Tô Phi khẽ gật đầu, xiết ví tiền trong tay, xin lỗi Tulip bên cạnh, “Tulip, hôm nay mình không đi dạo phố với bạn được rồi, chúng mình hẹn hôm khác nhé?”

Tulip thẹn thùng chào Felix, bất giác nhéo tay áo Tô Phi, không muốn bạn tốt đi một mình. Tulip nhận ra, lão gia Alexander không quá vừa lòng cháu dâu, tin đồn về tiểu thư Jani, Tulip cũng nghe được một hai.

“Mình không sao đâu Tulip, bạn đừng lo. Mình có chút việc, hẹn lần sau nhé!” Tô Phi chậm rãi tay Tulip, bình tĩnh đi theo Felix.

Tulip lo sợ, bất an nhìn chăm chú Tô Phi và Felix mãi đến lúc hai người lên chiếc xe màu đen, Tulip biết đó là xe chuyên dụng của lão gia Alexander, Tô Phi bị lão gia Alexander gọi, liệu có chuyện gì hay không? Tô Phi là bạn tốt duy nhất của Tulip, Tulip không hy vọng Tô Phi có chuyện gì.

“Alo, Alan phải không?” Tulip lấy di động, gọi đi gọi lại số Alan mãi mới có một lần thông, trước đó số Alan toàn báo bận, làm Tulip toát sạch mồ hôi.

Tulip không có số điện thoại của thiếu gia Jester, chỉ lưu số ở Cổ Đức Sâm do Tô Phi đưa, nhưng bây giờ, cách nhanh nhất là gọi điện trực tiếp cho Alan, rồi Alan chuyển tới thiếu gia Jester.

“Phu nhân Tulip, thiếu phu nhân xảy ra chuyện gì ư?” Alan nhận điện thoại liền nghe được thanh âm sốt ruột của Tulip. Alan sâu sắc lập tức nghĩ tới hay thiếu phu nhân gặp chuyện không may. Mấy ngày nay Tulip dính chặt lấy thiếu phu nhân khiến Arthur Nice ghen lồng ghen lộn, hận không thể lấy đao tách hai người này ra.

Nếu Alan không nhầm, lúc này, thiếu phu nhân đang ở chỗ Tulip, giả sử không có chuyện gì quan trọng, Tulip e thẹn tuyệt đối sẽ không gọi điện tới.

“Vâng, à không, Tô Phi có chuyện...” Mỗi khi sợ hãi, Tulip đều bị nói lắp, chưa sửa được, thế nên, Tulip thích ở cạnh Tô Phi, mỗi khi ở cạnh Tô Phi, Tulip luôn cảm thấy thả lỏng, thoải mái.

Alan rất muốn đi vào đầu Tulip, xem Tulip muốn nói cái gì, thiếu phu nhân có chuyện hay không có chuyện? Tulip ơi, nói rõ ràng lên đi.

Bất quá, Arthur Nice sẽ là tấm chắn đầu tiên, Arthur Nice chắc chắn không để cho bất kỳ sinh vật đực nào tiếp cận Tulip chứ đừng nói đến là vào hẳn đầu Tulip. Cửa không có, cửa sổ không có, lỗ chó càng không, lỗ chuột thì, beng beng.

Tulip hít thở theo phương pháp Alan dạy, dần dần thả lỏng đôi chút, nói lưu loát hơn, “Tô Phi bị lão gia Alexander gọi đi, Alan mau báo cho thiếu gia Jester, Tulip sợ muộn...”

“Phu nhân Tulip, lão gia Alexander sẽ không làm khó thiếu phu nhân. Lão gia đã không còn nắm quyền, phu nhân bình tĩnh về nhà trước.” Alan trấn an Tulip, rồi gọi điện cho Arthur Nice đến đón vợ về.

Sau đó, Alan vội vàng xông vào phòng họp, hội nghị vừa đúng lúc kết thúc, ban viên chức cấp cao của tập đoàn Lance đã thu dọn văn kiện, lục tục đi ra cửa phòng.

Tuy ban cấp cao rất tò mò, nhưng tốc độ dưới chân không tự chủ nhanh hơn, chuyện của chủ tịch vẫn là biết ít tốt hơn.

Biết càng ít, ở tập đoàn Lance càng lâu. Bọn họ vất vả lăn lộn mới trèo đến vị trí cao, không muốn cuốn gói về nhà gặm mì tôm qua ngày, phải biết rằng, tò mò giết chết con mèo! Không ai muốn làm con mèo bị giết kia. Ngốc không tả nổi!

“Có chuyện gì?” Tiếng lật giở văn kiện vang vọng trong phòng hội nghị. Alan thậm chí nghe được tiếng hít thở khẽ khàng của bản thân, phòng yên tĩnh đáng sợ. Thanh âm lạnh lùng kia bay vào trong tai, Alan mới hồi hồn, “Phu nhân Tulip vừa gọi điện. Tiểu thư Tô Phi đã bị lão gia mang đi.”

Nghe vậy, Jester nhíu sát chân mày, đôi ngươi sâu thẳm lãnh đạm xẹt qua tia dọa người, môi mỏng cười lạnh thấu xương, “Alan, đi.” Jester nhấc áo khoác đen vắt lưng ghế, thong dong, tao nhã đi ra phòng họp.

Tim Alan thình lình co rụt, bước chân trầm ổn kia dù khẽ như vậy, Alan vẫn cảm thấy áp lực, chuyện lần này sợ không dễ giải quyết như vậy, thiếu gia tức giận!



Lâu đài cổ ở ngoại ô –

Đại sảnh rộng rãi, ánh sáng rực rỡ xuyên qua cửa sổ to sát đất, rèm nâu sồng lơ phơ hai bên cửa sổ, bên cạnh đặt chiếc bình sứ thanh hoa cao bằng thân người, tăng vẻ thanh lịch, quý khí, mùi huân y thảo thoang thoảng toàn bộ đại sảnh.

Tô Phi ngồi đối diện Alexander, giữa hai người là bàn gỗ đàn hương đỏ sậm, đôi bên giằng co, người không mở miệng tôi không phát ra tiếng.

“Tô Phi phải không, cháu biết ta không vừa lòng cháu, bây giờ vẫn vậy.” Alexander trực tiếp vào chủ đề, ông không hiểu, Felix, Sofia và cháu nội ông coi trọng “cháu dâu” ở đâu, Jani đâu khác so với “cháu dâu”.

“Vâng.”

“Cháu biết thật không?”

Thái độ lạnh nhạt của Tô Phi vượt quá dự tính của Alexander, ông vốn cho rằng, ít nhất Tô Phi sẽ cầu xin, dù sao Alexander là ông nội Jester, là trưởng bối trong nhà, năm đó Drewy Ruth Lance, mẹ của Jester cũng phải quỳ gối trước ông, hay “cháu dâu” không biết diễn đạt kiểu gì.

Tô Phi im lặng, rũ mắt, “Cháu là vợ của Jester, dù ông thừa nhận hay không, chuyện này không thể thay đổi.”

Hô~, Alexander thu hồi ý tưởng cười chết người vừa rồi, “cháu dâu” đâu phải không biết diễn đạt, rõ ràng là hạng nhanh mồm nhanh miệng, khiến Alexander không nói nổi một câu.

Tô Phi nói thẳng vào sự thật, từ khi Jester mười lăm tuổi giữ chức gia chủ Lance, Alexander đã mất quyền. Biết đây là cháu nội một tay làm, Alexander không những không tức giận mà cực kỳ kiêu ngạo.

Đây là cháu nội của Alexander, đây là gia chủ Lance vĩ đại nhất trong lịch sử! Bất khả chiến bại! Vô địch! Tốt hơn thằng con không nên thân của ông không biết bao nhiêu lần.

Alexander nhất thời cảm thấy “cháu dâu” không tệ như ông đã nghĩ, phải biết rằng Jani hầu hạ ông nhiều năm như vậy cũng chỉ biết phục tùng và lấy lòng, chưa từng giằng co không thoái nhượng với ông như vậy.

Đứa nhỏ này có cá tính!

Felix nói đúng, chủ mẫu gia tộc Lance không thể yếu thế trước mặt bất kỳ ai, Jani không thích hợp Jester, cho tới bây giờ chưa từng có tư cách, Alexander đã hồ đồ.

“Cháu đi theo ông, ông cho cháu xem cái này.”

Sau khi thông suốt, Alexander bình tĩnh hơn nhiều, áp suất thấp trong sảnh nháy mắt biến mất không còn bóng dáng, Tô Phi nghi ngờ đi sau Alexander, hai người cùng đi vào phòng làm việc.

Alexander rút từ giá xuống một quyển sách dày, được giữ gìn cẩn thận, giơ lên một tấm ảnh hơi ố vàng, kể lại chuyện ngày nhỏ của Jester.

“Đây là ảnh đầy tháng của Jester, bên cạnh là cha mẹ thằng bé.” Tô Phi ngồi vào ghế da, nhẹ nhàng lật giở, ngắm chăm chú mỗi trang thật lâu rồi mới lật sang trang khác, Alexander ngồi bên cạnh, chỉ tay giải thích từng tấm ảnh.

Tầm mắt Tô Phi rơi theo ngón tay Alexander xuống tấm ảnh xưa, trong chiếc phòng kiểu âu cổ điển, một đôi vợ chồng trẻ tuổi ngồi trên sofa đỏ sậm trang trí hoa văn mạ vàng.

Nam tuấn tú hút hồn, nữ dịu dàng xinh đẹp, Jester giống người đàn ông bảy phần, riêng mái tóc đen mềm mại di truyền từ người phụ nữ. Đứa bé con trong lòng người phụ nữ phấn nộn, lông mày thanh tú hơi nhíu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Danh Môn Giai Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook