Trọng Sinh Danh Môn Giai Nhân

Chương 95: Chuyện buồn của Nina.​

Cố Tiêu

17/02/2017

“Chú già là cái kiểu gió chiều nào che chiều đấy, không có cốt khí, không có đạo đức. Ít nhất anh đây vẫn hoàn mỹ không tỳ vết, không như chú già.”

Alan khoanh tay trước ngực, khinh thường đưa mắt dạo một vòng quanh thân thể Munch, bĩu môi, “Thiếu gia Munch ghen tị sức quyến rũ vô hạn của tôi thì cứ việc nói thẳng, Alan sẽ không cười nhạo một đọt cỏ non bình thường, chẳng hút được cô gái nào ra hồn, giỏi lắm cũng chỉ che mồm he he vài tiếng. Thiếu gia Munch đừng nói là chịu được chuyện này nha? Alan thích nhất là giúp người, nếu thiếu gia Munch muốn, tôi có thể truyền lại phương pháp phát huy tối đa sức quyến rũ! Chúng ta đã quen biết nhiều năm, tôi giảm cho thiếu gia Munch 20% học phí, thiếu gia Munch lời quá còn gì! Thế nào? Được không?”

Thần giữ của đúng là thần giữ của! Không bao giờ sửa được cái thói vơ vét của cải, cho dù là cãi nhau!

Brian và Ailie ăn ý gật đầu, tiếp tục xem, kịch đang hay!

Munch xoa thái dương, “Sao chú già không miễn phí đi, nếu là miễn phí, anh sẽ nghĩ một chút. Mà, với cái tính tham tiền này, anh nghĩ là sức quyến rũ của chú già toàn mùi tiền. Anh đây bảy thước đàn ông làm sao có thể nhiễm hương vị này? Chú già nào muốn giúp, hại anh thì có!”

“Mũi thiếu gia Munch cũng có vấn đề rồi!” Alan nghi ngờ nhìn Munch, rút một tờ bản Anh đặt bên chóp mũi, cẩn thận ngửi rồi đưa ra kết luận, “Chỗ nào có mùi? Tôi chỉ ngửi thấy mùi tiền in, hương vị ngọt ngào sảng khoái, tuyệt vời hơn cả loại nước hoa Pháp sang trọng bậc nhất.”

“Cứ cho là chú già có lý, dù tất cả chỉ là ngụy biện. Nếu chú già miễn phí, anh sẽ suy nghĩ, chú già thấy thế nào?”

Munch cười ác, nắm thóp Alan rồi nhé. Bị Munch phát hiện thì đừng xin thủ hạ lưu tình. Chú già tiếp chiêu!

“Không được!” Alan từ chối chính đáng, mặt thối hoắc, “Thiếu gia Munch bóc lột phi pháp, tôi có quyền từ chối phục vụ! Trừ phi thiếu gia Munch ý thức được hành vi vô đạo đức, hơn nữa trả công thỏa đáng, tôi mới có sức dạy! Tôi cho rằng thiếu gia Munch cũng không hy vọng tôi truyền thụ toàn điều rác rưởi đúng không?”

“Đi đi, đi đi. Ra chỗ bóng râm kia mà ngồi. Thật sự, giảng giải đạo lý cho đám phân trâu thì sớm hay muộn cũng bị đồng hóa.” Munch hiên ngang lẫm liệt xua tay tỏ vẻ ghét bỏ.

“Thế thiếu gia Munch cho rằng tôi đang giảng giải cho một đọt cỏ non ư, chẳng qua là đọt cỏ non làm nhàm quá mức đáng thương mới nói chuyện đôi ba câu, không ngờ đọt cỏ non mặt trơ trán bóng, lấy oán trả ơn.”

Alan nâng giọng thánh thót, bắt chước cách nói chuyện trong kinh kịch, hiệu quả đừng nói. Munch bị trúng sét, Brian và Ailie trong khét ngoài sống, mã vạch xếp đầy trên ót, tặng kèm mồ hôi mưa rơi!

“Ông nói chuyện tử tế một chút đi Alan! Đừng làm người khác nôn mửa!” Ailie không nhịn nổi, giơ nắm đấm, “Lần sau ông còn nói chuyện kiểu đấy, tui tuyệt đối không tha! Hiểu không?”

Alan nháy mắt, rụt vai, “Người ta thích kinh kịch, tiện mồm nói một câu! Tại sao? Tại sao các người không hiểu trái tim say mê kinh kịch của Alan, tại sao, tại sao? Tại sao không ai ~?” Bốn chữ cuối cùng u oán dằng dặc.

"Alan!"



Ailie không thể tiếp tục lo lắng việc nhịn hay không nhịn ảnh hưởng thế nào đến hình ảnh cao quý nữa, hai tay hai chân đồng thời ra trận, biến Alan thành bao cát, toàn thân đau đớn.

Sau liên hoàn đấm, Ailie thổi thổi hai nắm tay đỏ hồng, than thở không ngừng, “Tên này không hiểu thế nào là tiết chế, nói thế nào cũng không nghe, đáng đời! Bàn tay đáng thương của tui, đỏ quá...”

Hóa ra điều đáng sợ nhất không phải mồm thối của Alan, mà là bạo lực trấn áp của Ailie! Đây chính là thủ đoạn một đấm tuyệt đối thổ máu! Munch và Brian lần đầu thấy may, thân phận cả hai đủ cao để không phải nhận đãi ngộ của Alan.

Loại phúc khí này không phải người nào cũng hưởng thụ được, cũng chỉ có Alan khỏe tiêu thụ thôi! Người ta gọi là gì nhỉ, a, là “trên đời khó nhất là hưởng ơn người đẹp”! Alan quả không phải người, nói Alan khác người quá đúng!

Trải qua chính sách một đấm tuyệt đối thổ máu của Ailie, phòng VIP yên tĩnh hơn rất nhiều, đúng hơn thì phải dùng lặng ngắt như tờ.

Lúc bước vào, Tô Phi hơi sửng sốt, tưởng đi nhầm phòng, nhưng Jester đang ngồi trong này, hẳn không nhầm. Nhưng sao yên tĩnh thế này, yên tĩnh một cách quỷ dị. Munch gặp Alan là đại chiến trời long đất lở chứ! Chẳng lẽ lần này không đấu mồm mà liếc mắt đưa “tình”...

Tô Phi không biết thôi, đại chiến Munch - Alan đã nổ ra, thời gian: không lâu trước khi Tô Phi bước vào, địa điểm: chính tại căn phòng này.

Nhưng sau lễ tắm máu của Ailie, không ai dám khiêu chiến quyền uy của Ailie, thế nên kết quả chính là thế này.

“Chúc mừng thiếu phu nhân tổ chức thành công buổi biểu diễn cá nhân lần thứ hai, tiếng vĩ cầm của thiếu phu nhân trên quả tuyệt vời, không hổ là thần tay!”

Ailie vừa giơ ngón tay cái lên chúc mừng đã thấy thiếu phu nhân bị thiếu gia giam trong ngực, rất có ý thức lấy ngón tay cái vừa giơ ra vẽ vòng vòng lên không trung.

Từ sau buổi biểu diễn thành công ở Vienna, Tô Phi, với kỹ xảo diễn tấu thượng thừa, khả năng nắm bắt tình cảm trong tác phẩm tinh tế, đậm chất cá nhân, không chỉ thành công đi vào mà còn thu phục nắm giữ, lay động lòng người, hoàn toàn có thể so với “ma tay” Brian, danh hiệu “thần tay” ra đời từ đó.

Tuy Brian sớm thành danh, kỹ xảo trong âm nhạc cao hơn nhiều, nhưng phong cách âm nhạc độc đáo cá tính của Tô Phi đã chinh phục vô số người, số lượng càng ngày càng tăng.

Brian tin rằng, thêm một ít thời gian, thành tựu của Tô Phi sẽ vượt qua Brian, biến sự tồn tại của “giáo sư âm nhạc” Brian không còn là duy nhất.

Brian dự đoán, con đường âm nhạc của Tô Phi, tuy có chông gai, đau khổ, nhưng nhất định sẽ vô cùng lộng lẫy, hào hoa.

“Chị dâu họ, từ nay về sau, em sẽ thường xuyên đến tham dự buổi biểu diễn của chị, âm nhạc của chị thật sự rất hay!” Munch kích động nắm tay, “Hy vọng ngày nào em cũng được nghe âm nhạc tuyệt vời thế này, nếu thật thì em mơ cũng cười.”

Alan dồn Munch đến góc tường, đắc ý dào dạt: “Thiếu gia Munch đúng là ếch ngồi đáy giếng, hiểu biết nông cạn. Thiếu gia cùng thiếu phu nhân hợp tấu mới là tuyệt nhất, đó là giai điệu hạnh phúc của thần tiên, cả đời này Alan sẽ không bao giờ quên. Thiếu phu nhân độc tấu đã rất tuyệt vời, nhưng tôi thích bản hợp tấu ấm áp của hai người cơ.”



Đồ vuốt mông ngựa, lên mặt cái gì, tui cũng nghe rồi, được chưa!

Ailie tức trợn mắt, vuốt mông ngựa mà nhầm thành đùi ngựa thì mất nhiều hơn được.

“Thật ư? Hôm nào cho em nghe nhé!” Munch quay đầu nhìn về Tô Phi, mắt lòe lòe, “Chị dâu họ tốt bụng nhất định sẽ đáp ứng nhu cầu nho nhỏ của em đúng không?”

Munch múa múa may may ngón cái và ngón trỏ, ao ước nhìn Tô Phi, cầu xin anh họ không bằng năn nỉ chị dâu, khả năng đáp ứng của chị dâu mềm lòng hơn hẳn so với con số không tròn trĩnh.

Anh họ cứng mềm không ăn, dầu muối không nuốt, là thần kim cương! Anh họ không bao giờ giúp người khác, trừ khi tự nguyện, bằng không, xin xỏ kiểu gì cũng vô ích. Chị dâu họ thì khác, nếu yêu cầu không quá đáng, chị dâu họ vẫn giơ tay trợ giúp.

“Sắp tới không có thời gian rảnh.” Jester băng đá bỏ xuống một câu rồi ôm Tô Phi ra ngoài. Khán giả đã rời khỏi thính phòng, hai người đi ra lúc này là thích hợp nhất.

“Vâng ạ! Cảm ơn anh họ chị dâu họ! Hai người hẹn rồi đấy nhé.”

Munch kích động hét lên sau lưng Tô Phi và Jester. Brian cười chói lọi, không thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, thật cảm ơn Munch.

Ailie, Alan run rẩy trong lòng, yên lặng giữ khoảng cách với bốn người phía trước. Những người trên kia người này so người kia càng khác người, hai người bọn họ thoạt nhìn còn giống người một ít!

--- Phân cách ---

“Nina, Nina, em nghe anh nói.”

Góc vườn yên tĩnh trong một tiệm bánh, một thanh niên anh tuấn lúng túng giữ chặt cô gái đang cố sức giãy ra, “Chuyện không như em nghĩ, anh không thật lòng với cô ta, chỉ là chơi bời một chốc một nhát. Người anh yêu thật lòng là em, em nghe anh giải thích.”

“Buông tôi ra York!” Nina không tránh được cắn răng giận dữ nói, “Anh không thấy anh buồn cười sao York! Anh là bạn trai tôi lại ngả ngớn cùng cô gái khác, bây giờ anh vẫn còn mặt mũi bám theo tôi sao, anh muốn tôi tức chết đúng không? Tôi nói cho anh biết, chúng ta kết thúc.”

“Nina, em bình tĩnh! Tình yêu anh dành cho em là thật lòng, còn với người đàn bà kia chỉ là tình dục, chuyện này là chuyện bình thường, không phải sao? Anh không thích cô ta, tất cả chỉ là mua bán theo nhu cầu. Tại sao em vẫn muốn chia tay anh? Tim anh luôn hướng về em.” York siết chặt vòng tay, thắm thiết nhìn Nina.

“Chuyện bình thường một chốc một nhát? Hahaha...” Nina đột nhiên điên cuồng cười to, đẩy vòng tay của York, “Anh nói anh yêu tôi? Đến cái thân thể anh còn không chung thủy, nói gì đến tim. Tôi không dám vọng tưởng! Tới bây giờ anh vẫn luôn miệng anh yêu tôi. Anh không biết tình yêu của anh rất buồn cười sao York? Tôi đã quyết định chúng ta kết thúc rồi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Danh Môn Giai Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook