Chương 96: Yêu đến hèn mọn là quyết tuyệt.
Cố Tiêu
17/02/2017
“Nina, em quá ngây thơ rồi, bây giờ còn người đàn ông nào không có một đoạn
phong lưu. Em thấy còn người đàn ông nào sẽ giữ gìn trinh tiết vì một cô gái không? Đấy chỉ là chuyện cổ tích, em đừng vọng tưởng... Nina, em
thực tế chút đi, anh thật lòng yêu em, chúng ta làm hòa, về sau, anh chỉ có mình em, được chứ?” York bất đắt dĩ thỏa hiệp mức cao nhất.
“Anh biến khỏi mắt tôi, York, anh khiến tôi rất thất vọng!” Nina rơi lệ đầy mặt, tê tái, “Tôi không nhận nổi chân tình của anh! Anh phản bội tôi, anh ở bên người khác, anh làm trái lời thề, loại yêu biến chất này tôi không lạ, tôi không cần! Anh cầm mớ chân tình của anh cút khỏi đây, không đừng trách tôi không nhớ tình nghĩa.”
Nina và York ở bên nhau sáu năm, York trúng tiếng sét ái tình ngay từ cái nhìn đầu tiên, nên tất nhiên không hề mong đợi kết quả này.
York thở dài, nắm giữ chút thời gian còn lại dỗ dành Nina, “Nina, chúng mình bên nhau bao năm, anh đối với em thế nào, em là người rõ nhất. Em không thể vì anh dây dưa với người phụ nữ khác đã phủ định hoàn toàn tình cảm của anh, thế là không công bằng! Em yên tâm, người đàn bà đó sẽ không phiền tới em, đó chỉ là mua bán. Nina, đàn ông đều có người tình, để giải tỏa dục vọng, không liên quan đến tình yêu. Vợ anh chỉ có thể là em, sao em còn chưa thỏa mãn? Em phải hiểu chuyện. Vài ngày sau chúng ta sẽ lại nói chuyện. Bây giờ anh có nói gì cũng không lọt tai em, em cần thời gian để bình tĩnh. Anh đi trước.”
“Cút! Cút! Cút!” Nina che tai hét lên, York nhíu mày rời đi.
Tô Phi xấu hổ trốn ở góc vườn, tội lỗi, tội lỗi, Tô Phi không cố ý nghe lén. Tulip hẹn Tô Phi đến ăn bánh ngọt ở tiệm này, nhưng Tulip đến muộn, Tô Phi sợ Tulip đến ngay lúc mình rời khỏi, đành nhàm chán đi dạo trong vườn hoa phía sau, không ngờ bắt gặp một màn kịch giả dối!
Tô Phi cũng là phụ nữ, thanh niên kia toàn nói lời ngụy biện khó nghe. Phản bội chính là phản bội, vì sao còn muốn lấy cớ đàng hoàng!
Ở bên cạnh người phụ nữ khác nhân danh tình yêu? Quá buồn cười! Mua bán cái gì, nhu cầu cái gì? Kẻ sa đọa tự an ủi thì có!
Đại khái đây là bệnh chung của phần lớn đàn ông! Đàn ông có lẽ có thể phân biệt tình dục và tình yêu. Nhưng tình cảm của một người đàn bà, đã yêu là không cố kỵ, trong mắt không chứa một hạt cát.
Tình yêu thuần túy, dù đàn ông hay đàn bà đều không cho nổi, không giữ nổi, đây là nỗi đau chung của cả một thế hệ! Người người trầm luân không thể kiềm chế trong lốc xoáy dục vọng, dù thống khổ, dù không chịu nổi, vẫn muốn trốn tránh hiện thực tàn khốc!
Tô Phi lặng yên bước vào phòng, tiếng khóc thê thảm kia từ từ ngừng lại...
Không phải Tô Phi không đồng cảm, Tô Phi và Nina từng là bạn, nhưng mười mấy năm mất liên lạc, hiện giờ Tô Phi không chắc hai người có còn là bạn hay không. Hơn nữa, mỗi người có một bí mật muốn giấu kín, không ai muốn người khác phát hiện vết sẹo của chính mình.
“A! Rất xin lỗi.”
Nina bước ra toilet không cẩn thận đụng vào một người. Tô Phi bình tĩnh nhìn khuôn mặt hoảng loạn của Nina, như chưa từng trông thấy, chưa từng nghe thấy. Đôi mắt Nina vẫn đỏ như thỏ trắng, giọng nói khàn khàn.
“Không sao.” Tô Phi lạnh nhạt cười, “Không sao, bạn không cần để ý.”
“Tô, Tô Phi!” Nina ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn người bạn nhiều năm không gặp, sôi nổi hẳn, “Tớ không hoa mắt chứ, thật sự là bạn. Tô Phi đến Anh lúc nào, sao không liên lạc với tớ?”
“Cũng không lâu lắm...” Tô Phi vén sợi tóc bên gò má, sóng mắt trầm tĩnh.
Tô Phi vẫn uyển chuyển như vậy! Nina mời Tô Phi vào trong phòng riêng trong tiệm.
“Cupcake nơi này là ngon nhất!” Nina nhăn cái mũi hồng hồng, xắn miếng bánh đặt vào trong miệng, thỏa mãn nói.
“Ừ.”
Hai người cách xa quá lâu, Tô Phi không biết nói gì mới phải, Nina không vui, tốt nhất nên ít nói, nói nhiều sai nhiều! Hơn nữa, lúc này, Nina cần một người lắng nghe, chia sẻ mọi điều buồn khổ.
“Tô Phi à, bạn vẫn dịu dàng như ngày xưa! Bạn có bạn trai không?” Nina lại xắn miếng bánh ngọt, “À, tớ quên, bạn giờ đã là violinist nổi tiếng, tớ có tham dự buổi biểu diễn của bạn, bạn kéo hay lắm. Bây giờ, bạn đã thành danh trên con đường nghệ thuật, tớ lại sớm buông tha giấc mộng rồi. Mơ gì, yêu gì, toàn giả dối...”
Nina tựa hồ nghĩ đến cái gì, kéo lại lời nói sắp buột khỏi miệng, lắc đầu, xúc kem bơ. Bơ ngọt cũng không ngọt nổi tấm lòng đắng chát!
“Bạn biết không? Tớ có bạn trai, nhưng vừa chia tay! Tớ không thể tha thứ sự phản bội của anh ta, thế mà hắn dám cười tớ khờ... Hắn nói không sai! Nhưng tớ không chịu nổi, cứ nghĩ đến việc hắn từng dây dưa bao người đàn bà khác, tớ không cách nào tha thứ, tớ không nhận nổi!”
“Tớ biết York từng có rất nhiều bạn gái, anh ta đã nói qua từ lúc mới quen, nhưng anh ta đã cam đoan về sau chỉ có mình tớ, sao lúc đó lời nói giả dối như vậy tớ lại tin là thật... Tớ cho tớ là toàn bộ của York, thực tế không phải. Giữa tớ và York còn bao người phụ nữ không tên khác, hứa gì, thề gì, đâu chống lại nổi sắc nước hương trời, thật buồn cười. Tớ cần làm gì cái loại tình cảm buồn nôn này, người đàn ông dơ bẩn đó cần tớ tới chia sẻ một phần sao! Vì sao lại thế?”
“Tớ đâu ước người đó phải có tiền hay phải săn sóc, phải chiều chuộng tớ... Tớ chỉ cần anh ta chung thủy. Có phải mơ ước đó xa xôi lắm phải không... Anh ta dám nói sẽ cho tớ một đời hạnh phúc. Anh ta không giữ nổi trinh tiết, phản bội xong không xin lỗi một câu, chỉ biết ngụy biện, thật đáng cười, tớ cần đám cớ của anh ta làm gì! Làm cơm ăn, áo mặc ư?”
“Đàn ông phóng túng không kiêng nể, lại yêu cầu đàn bà trung trinh cả thể xác lẫn tinh thần! Đàn bà để ý số lượng tình cũ của đàn ông, đàn ông nói đàn bà cố tình gây sự, dù gì tim anh cũng đặt nơi em... Đàn bà chỉ qua một đời tình, đàn ông liền cực kỳ để ý, này thì thân thể em không còn thuần khiết, dù lòng của em đã là của anh... Thế giới thật chả công bằng! Vì sao đàn bà chúng ta lại phải chịu mọi đau khổ?”
“Tô Phi, sao bạn không nói gì, bạn không thấy vậy ư? Tớ không chỉ thấy đau lòng, dù gì tớ và anh ta ở bên nhau nhiều năm như vậy, lại chống không nổi một người đàn bà khác! Anh ta dám gọi đây là yêu sao! Tớ đâu ước ao gì nhiều cơ chứ!”
“Thượng đế đã nói, người người bình đẳng, vì sao người còn chế tạo nhiều gông xiềng cho đàn bà như vậy. Bạn nói xem, kỳ thật thượng đế cũng bất công... Tớ chỉ khát vọng một tình yêu cổ tích, vì sao hiện thực lại tàn nhẫn như vậy! Vì sao tớ phải nhận loại hiện thực này...”
“Tô Phi, tớ rất khó chịu! Về sau tớ sẽ không tin vào tình yêu nữa, không bao giờ...”
“Tớ tuyệt đối không tha thứ cho York! Tớ muốn anh ta hiểu, một khi con gái đã quyết tâm, sẽ cực kỳ tuyệt tình. Tớ đã bị hiện thực đánh đến thương tích đầy mình, mộng đẹp tan hoang, ... Làm sao có thể thành toàn cho cái gọi là tình yêu của anh ta. Tớ không cần thứ tình cảm nham nhở tạp chất này.”
...
Một buổi này, Nina nỉ non rất nhiều, lúc đầu còn bình tĩnh đôi chút, sau thành nức nở, mỗi câu đều mang theo nản lòng thoái chí, thỏa hiệp với hiện thực tàn khốc, hận cùng trả thù bạn trai cũ!
Nina có thể là vật hi sinh của thứ tình yêu buồn cười nhưng tuyệt đối không bao giờ tha thứ cho sự phản bội. Nina vẫn tin thế gian này tồn tại tình yêu đích thực, chỉ là Nina không có duyên.
Từ nay về sau, Nina không bao giờ tin tưởng đàn ông, sẽ không còn khóc vì một người đàn ông, hôm nay là lần cuối cùng, hãy cho Nina khóc lần cuối tế bái mối tình đã qua.
“Tô Phi, bạn vẫn y hệt hồi nhỏ, với chuyện gì cũng lạnh lạnh nhạt nhạt. Hồi đó, tớ nghĩ, chắc bạn rất cô độc. Nhưng bây giờ, tớ hâm mộ bạn vô cùng, lạnh nhạt một chút mới không vùi đầu vào tình yêu như thiêu thân lao vào lửa, bạn xem, tớ tin tưởng tình yêu tốt đẹp quá mức, cuối cùng mới chật vật thế này, tớ không còn là chính tớ.”
“Nina, tớ...” Tô Phi xoay xoay nĩa, bánh ngọt trong đĩa thơm phức, nhưng không gợi nổi cơn thèm ăn. Tô Phi nhớ lại cô bé đáng yêu hoạt bát ngày xưa mà buồn.
“Tô Phi, bạn đừng an ủi tớ, tất cả là tớ tự tìm, ai bảo tớ u mê, ngốc nghếch tin một người đàn ông! Chị họ tớ nói không sai, đàn ông đáng tin như heo biết trèo cây. Kể từ hôm nay, tớ sẽ lột xác, học tập bạn chuyên tâm học hành, trở thành bạch cốt tinh! Tớ nghĩ kỹ rồi, sự nghiệp, tiền bạc vĩnh viễn không phản bội, chỉ cần tớ phấn đấu. Tình yêu không phải cứ cố gắng sẽ có kết quả, nếu chỉ có một bên níu kéo, kết quả chỉ là bi kịch. Tớ và York đã hết, tớ không thể ở bên một người mà lòng vẫn mang khúc mắc.”
“Anh biến khỏi mắt tôi, York, anh khiến tôi rất thất vọng!” Nina rơi lệ đầy mặt, tê tái, “Tôi không nhận nổi chân tình của anh! Anh phản bội tôi, anh ở bên người khác, anh làm trái lời thề, loại yêu biến chất này tôi không lạ, tôi không cần! Anh cầm mớ chân tình của anh cút khỏi đây, không đừng trách tôi không nhớ tình nghĩa.”
Nina và York ở bên nhau sáu năm, York trúng tiếng sét ái tình ngay từ cái nhìn đầu tiên, nên tất nhiên không hề mong đợi kết quả này.
York thở dài, nắm giữ chút thời gian còn lại dỗ dành Nina, “Nina, chúng mình bên nhau bao năm, anh đối với em thế nào, em là người rõ nhất. Em không thể vì anh dây dưa với người phụ nữ khác đã phủ định hoàn toàn tình cảm của anh, thế là không công bằng! Em yên tâm, người đàn bà đó sẽ không phiền tới em, đó chỉ là mua bán. Nina, đàn ông đều có người tình, để giải tỏa dục vọng, không liên quan đến tình yêu. Vợ anh chỉ có thể là em, sao em còn chưa thỏa mãn? Em phải hiểu chuyện. Vài ngày sau chúng ta sẽ lại nói chuyện. Bây giờ anh có nói gì cũng không lọt tai em, em cần thời gian để bình tĩnh. Anh đi trước.”
“Cút! Cút! Cút!” Nina che tai hét lên, York nhíu mày rời đi.
Tô Phi xấu hổ trốn ở góc vườn, tội lỗi, tội lỗi, Tô Phi không cố ý nghe lén. Tulip hẹn Tô Phi đến ăn bánh ngọt ở tiệm này, nhưng Tulip đến muộn, Tô Phi sợ Tulip đến ngay lúc mình rời khỏi, đành nhàm chán đi dạo trong vườn hoa phía sau, không ngờ bắt gặp một màn kịch giả dối!
Tô Phi cũng là phụ nữ, thanh niên kia toàn nói lời ngụy biện khó nghe. Phản bội chính là phản bội, vì sao còn muốn lấy cớ đàng hoàng!
Ở bên cạnh người phụ nữ khác nhân danh tình yêu? Quá buồn cười! Mua bán cái gì, nhu cầu cái gì? Kẻ sa đọa tự an ủi thì có!
Đại khái đây là bệnh chung của phần lớn đàn ông! Đàn ông có lẽ có thể phân biệt tình dục và tình yêu. Nhưng tình cảm của một người đàn bà, đã yêu là không cố kỵ, trong mắt không chứa một hạt cát.
Tình yêu thuần túy, dù đàn ông hay đàn bà đều không cho nổi, không giữ nổi, đây là nỗi đau chung của cả một thế hệ! Người người trầm luân không thể kiềm chế trong lốc xoáy dục vọng, dù thống khổ, dù không chịu nổi, vẫn muốn trốn tránh hiện thực tàn khốc!
Tô Phi lặng yên bước vào phòng, tiếng khóc thê thảm kia từ từ ngừng lại...
Không phải Tô Phi không đồng cảm, Tô Phi và Nina từng là bạn, nhưng mười mấy năm mất liên lạc, hiện giờ Tô Phi không chắc hai người có còn là bạn hay không. Hơn nữa, mỗi người có một bí mật muốn giấu kín, không ai muốn người khác phát hiện vết sẹo của chính mình.
“A! Rất xin lỗi.”
Nina bước ra toilet không cẩn thận đụng vào một người. Tô Phi bình tĩnh nhìn khuôn mặt hoảng loạn của Nina, như chưa từng trông thấy, chưa từng nghe thấy. Đôi mắt Nina vẫn đỏ như thỏ trắng, giọng nói khàn khàn.
“Không sao.” Tô Phi lạnh nhạt cười, “Không sao, bạn không cần để ý.”
“Tô, Tô Phi!” Nina ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn người bạn nhiều năm không gặp, sôi nổi hẳn, “Tớ không hoa mắt chứ, thật sự là bạn. Tô Phi đến Anh lúc nào, sao không liên lạc với tớ?”
“Cũng không lâu lắm...” Tô Phi vén sợi tóc bên gò má, sóng mắt trầm tĩnh.
Tô Phi vẫn uyển chuyển như vậy! Nina mời Tô Phi vào trong phòng riêng trong tiệm.
“Cupcake nơi này là ngon nhất!” Nina nhăn cái mũi hồng hồng, xắn miếng bánh đặt vào trong miệng, thỏa mãn nói.
“Ừ.”
Hai người cách xa quá lâu, Tô Phi không biết nói gì mới phải, Nina không vui, tốt nhất nên ít nói, nói nhiều sai nhiều! Hơn nữa, lúc này, Nina cần một người lắng nghe, chia sẻ mọi điều buồn khổ.
“Tô Phi à, bạn vẫn dịu dàng như ngày xưa! Bạn có bạn trai không?” Nina lại xắn miếng bánh ngọt, “À, tớ quên, bạn giờ đã là violinist nổi tiếng, tớ có tham dự buổi biểu diễn của bạn, bạn kéo hay lắm. Bây giờ, bạn đã thành danh trên con đường nghệ thuật, tớ lại sớm buông tha giấc mộng rồi. Mơ gì, yêu gì, toàn giả dối...”
Nina tựa hồ nghĩ đến cái gì, kéo lại lời nói sắp buột khỏi miệng, lắc đầu, xúc kem bơ. Bơ ngọt cũng không ngọt nổi tấm lòng đắng chát!
“Bạn biết không? Tớ có bạn trai, nhưng vừa chia tay! Tớ không thể tha thứ sự phản bội của anh ta, thế mà hắn dám cười tớ khờ... Hắn nói không sai! Nhưng tớ không chịu nổi, cứ nghĩ đến việc hắn từng dây dưa bao người đàn bà khác, tớ không cách nào tha thứ, tớ không nhận nổi!”
“Tớ biết York từng có rất nhiều bạn gái, anh ta đã nói qua từ lúc mới quen, nhưng anh ta đã cam đoan về sau chỉ có mình tớ, sao lúc đó lời nói giả dối như vậy tớ lại tin là thật... Tớ cho tớ là toàn bộ của York, thực tế không phải. Giữa tớ và York còn bao người phụ nữ không tên khác, hứa gì, thề gì, đâu chống lại nổi sắc nước hương trời, thật buồn cười. Tớ cần làm gì cái loại tình cảm buồn nôn này, người đàn ông dơ bẩn đó cần tớ tới chia sẻ một phần sao! Vì sao lại thế?”
“Tớ đâu ước người đó phải có tiền hay phải săn sóc, phải chiều chuộng tớ... Tớ chỉ cần anh ta chung thủy. Có phải mơ ước đó xa xôi lắm phải không... Anh ta dám nói sẽ cho tớ một đời hạnh phúc. Anh ta không giữ nổi trinh tiết, phản bội xong không xin lỗi một câu, chỉ biết ngụy biện, thật đáng cười, tớ cần đám cớ của anh ta làm gì! Làm cơm ăn, áo mặc ư?”
“Đàn ông phóng túng không kiêng nể, lại yêu cầu đàn bà trung trinh cả thể xác lẫn tinh thần! Đàn bà để ý số lượng tình cũ của đàn ông, đàn ông nói đàn bà cố tình gây sự, dù gì tim anh cũng đặt nơi em... Đàn bà chỉ qua một đời tình, đàn ông liền cực kỳ để ý, này thì thân thể em không còn thuần khiết, dù lòng của em đã là của anh... Thế giới thật chả công bằng! Vì sao đàn bà chúng ta lại phải chịu mọi đau khổ?”
“Tô Phi, sao bạn không nói gì, bạn không thấy vậy ư? Tớ không chỉ thấy đau lòng, dù gì tớ và anh ta ở bên nhau nhiều năm như vậy, lại chống không nổi một người đàn bà khác! Anh ta dám gọi đây là yêu sao! Tớ đâu ước ao gì nhiều cơ chứ!”
“Thượng đế đã nói, người người bình đẳng, vì sao người còn chế tạo nhiều gông xiềng cho đàn bà như vậy. Bạn nói xem, kỳ thật thượng đế cũng bất công... Tớ chỉ khát vọng một tình yêu cổ tích, vì sao hiện thực lại tàn nhẫn như vậy! Vì sao tớ phải nhận loại hiện thực này...”
“Tô Phi, tớ rất khó chịu! Về sau tớ sẽ không tin vào tình yêu nữa, không bao giờ...”
“Tớ tuyệt đối không tha thứ cho York! Tớ muốn anh ta hiểu, một khi con gái đã quyết tâm, sẽ cực kỳ tuyệt tình. Tớ đã bị hiện thực đánh đến thương tích đầy mình, mộng đẹp tan hoang, ... Làm sao có thể thành toàn cho cái gọi là tình yêu của anh ta. Tớ không cần thứ tình cảm nham nhở tạp chất này.”
...
Một buổi này, Nina nỉ non rất nhiều, lúc đầu còn bình tĩnh đôi chút, sau thành nức nở, mỗi câu đều mang theo nản lòng thoái chí, thỏa hiệp với hiện thực tàn khốc, hận cùng trả thù bạn trai cũ!
Nina có thể là vật hi sinh của thứ tình yêu buồn cười nhưng tuyệt đối không bao giờ tha thứ cho sự phản bội. Nina vẫn tin thế gian này tồn tại tình yêu đích thực, chỉ là Nina không có duyên.
Từ nay về sau, Nina không bao giờ tin tưởng đàn ông, sẽ không còn khóc vì một người đàn ông, hôm nay là lần cuối cùng, hãy cho Nina khóc lần cuối tế bái mối tình đã qua.
“Tô Phi, bạn vẫn y hệt hồi nhỏ, với chuyện gì cũng lạnh lạnh nhạt nhạt. Hồi đó, tớ nghĩ, chắc bạn rất cô độc. Nhưng bây giờ, tớ hâm mộ bạn vô cùng, lạnh nhạt một chút mới không vùi đầu vào tình yêu như thiêu thân lao vào lửa, bạn xem, tớ tin tưởng tình yêu tốt đẹp quá mức, cuối cùng mới chật vật thế này, tớ không còn là chính tớ.”
“Nina, tớ...” Tô Phi xoay xoay nĩa, bánh ngọt trong đĩa thơm phức, nhưng không gợi nổi cơn thèm ăn. Tô Phi nhớ lại cô bé đáng yêu hoạt bát ngày xưa mà buồn.
“Tô Phi, bạn đừng an ủi tớ, tất cả là tớ tự tìm, ai bảo tớ u mê, ngốc nghếch tin một người đàn ông! Chị họ tớ nói không sai, đàn ông đáng tin như heo biết trèo cây. Kể từ hôm nay, tớ sẽ lột xác, học tập bạn chuyên tâm học hành, trở thành bạch cốt tinh! Tớ nghĩ kỹ rồi, sự nghiệp, tiền bạc vĩnh viễn không phản bội, chỉ cần tớ phấn đấu. Tình yêu không phải cứ cố gắng sẽ có kết quả, nếu chỉ có một bên níu kéo, kết quả chỉ là bi kịch. Tớ và York đã hết, tớ không thể ở bên một người mà lòng vẫn mang khúc mắc.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.