Chương 56: Đầu óc không thuần khiết.
Cố Tiêu
17/02/2017
“Diên Thành, chú không thấy Tiếu Hàn đang nóng trong người hay sao còn
chọc đến nữa?” Dương Ngạn trêu ghẹo bạn gái, bước lại gần, kéo Thẩm Diên Thành ra, mắt kính loang loáng che khuất trào phúng đáy mắt.
“Ai! Còn không phải anh đang quan tâm anh em sao!” Thẩm Diên Thành không hiểu, quan tâm bạn bè thì có gì sai? Dương Ngạn nhiều chuyện đến kỳ lạ! Tại sao lại tách mình ra khỏi mấy anh em chí cốt?
Sở Hải vô cảm nhìn ra ngoài cửa sổ, xoay xoay cái bút trong tay.
“A Hải, Tô Phi đi du học!”
Ánh mắt Tiếu Hàn từng chút cấu véo da thịt Sở Hải, không buông tha chút thay đổi dù nhỏ nhất của từng sớ thịt nào, gằn tiếng. Đáng tiếc, Sở Hải cực kỳ chung thủy với bộ mặt của người không liên quan.
Nhìn qua có vẻ bình tĩnh, ai biết đâu đấy là dấu hiệu của giông tố sắp tới!
“A Hàn, bạn nói với mình điều này làm gì?”
Sở Hải xoay xoay bút, thu hồi tầm mắt treo ngoài cửa sổ. Ánh bút hiện loang loáng trên đôi mắt khiến người khác không rét mà run. Có chỗ giống, có chỗ không giống ngày trước.
Tiếu Hàn chật vật kéo ánh mắt trở về, cố gắng giữ bình tĩnh, “Không có ý gì… Chỉ là muốn báo tin mà thôi…”
Báo tin mà thôi!
Đáy lòng Sở Hải như núi lửa ngủ nhiều năm tỉnh giấc, miệng khẽ cong. Đã đến thời điểm hạ quyết định.
Đi rồi cũng tốt, như vậy tâm sẽ không còn chịu trói buộc. Sẽ vẫn như ngày hôm qua, không có gì thay đổi. Chuyện muốn làm không còn ai có thể ngăn cản!
Nguy rồi!
Tiếu Hàn hiểu rõ phản ứng này là tệ nhất, bầu trời Bắc Kinh hẳn phải thay đổi nghiêng trời lệch đất!
Rất nhanh thôi...
—— ta là thời gian phân cách tuyến ——
“Tiểu thư Tô Phi, thiếu gia nhờ tôi chuyển lời tới cô, sau khi cô báo danh xong, thiếu gia sẽ đưa cô đi xem phòng.”
Alan phụng lệnh lái xe đưa Tô Phi đến Học viện Âm nhạc Hoàng gia Anh quốc, trước khi Tô Phi xuống xe, Alan nhắc lại một lèo lời dặn của thiếu gia.
Alan không thể đi theo Tô Phi. Rất nhiều người trong học viện biết mặt Alan. Nếu thấy Alan đi theo tiểu thư Tô Phi, chắc chắn Tô Phi sẽ bị quấy rầy liên miên, rắc rối cuồn cuộn.
Vì những ngày tháng sau này của tiểu thư Tô Phi, Alan phải rời đi trước khi bị phát hiện.
Tô Phi hiển nhiên cũng không mong ngày đầu tiên báo danh đã gây chú ý, vội vàng gật đầu rồi nhấc làn váy lam nhạt dài tới gót chân bước đi.
Alan nhìn bóng lưng Tô Phi đi vào cổng trường mới ngồi vào xe, lập tức báo cáo với thiếu gia. Jester đeo tai nghe, vừa nghe Alan báo cáo, vừa tăng tốc độ xử lý tài liệu trên tay.
Học viên trong học viện đều mặc đồng phục, đồng phục nam rộng rãi, thoải mái, đồng phục nữ đoan trang, dịu dàng, có thể coi là xứng đôi vừa lứa.
Khuôn viên Học viện Âm nhạc Hoàng gia Anh quốc lộng lẫy, trang nghiêm, thần thánh, quả là thiên đàng trên mặt đất, khó trách sao nơi này còn được gọi là Điện thờ âm nhạc!
Andy nhìn xuyên qua vườn hồng, bẳt gặp một nàng tiên phương Đông đang thong thả bước trên con đường mòn. Nàng mặc chiếc váy dài màu lam, đôi giày màu trắng, không đeo trang sức, khuôn mặt tao nhã không chút phấn son, mái tóc đen dài được buộc gọn gàng, quanh thân tỏa ý đạm mạc, xa cách. Andy bất chợt không thể dời tầm mắt.
Gặp qua không biết bao nhiêu cô gái châu Âu, đối với nàng tiên phương Đông bí ẩn này, Andy đột nhiên nảy ra ý muốn theo đuổi.
Andy đi đến trước mặt Tô Phi, dùng tốc độ chậm nhất nói từng từ tiếng Anh: “Cô bé xinh đẹp của tôi, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho em?”
Khuôn viên học viện như một mê cung khổng lồ. Tô Phi mới bước vào lần đầu tiên, vòng qua vô số ngã rẽ có vẻ giống nhau, không tránh khỏi kết cục bị lạc đường.
Nhìn người thình lình nhảy ra bất ngờ bắt chuyện, sau giây phút sững sờ ngắn ngủi, Tô Phi lắc đầu “Cám ơn, anh có thể chỉ giúp em văn phòng hiệu trưởng ở nơi nào được không?”
Giọng London chuẩn của Tô Phi nằm ngoài dự đoán của Andy. Ngôn ngữ không còn là rào cản, Andy sung sướng mỉm cười, “Tất nhiên là được, cô bé xinh đẹp của tôi, tôi rất sẵn lòng làm người dẫn đường giúp em.”
Tô Phi không nhịn được trễ khóe miệng, người-qua-đường, anh có thể đừng vắt “cô bé xinh đẹp của tôi” ngang mép được không, đấy là trêu ghẹo, là trêu ghẹo đó nha!
Được Andy giúp đỡ, Tô Phi đã hoàn thành nhiệm vụ tìm phòng hiệu trưởng trước giờ ăn trưa. Brian ngồi trên ghế xoay, cười: “Thầy đang nghĩ không biết em trốn ở đâu. Sao lâu vậy mới tới, không phải em bị lạc đường chứ?” Brian cười không chút ý tốt.
Tô Phi bước nhanh qua, không chào hỏi lễ phép như Andy mà đập thẳng tờ giấy trúng tuyển lên mặt Brian, “Em không lạc, chẳng qua là bị cảnh đẹp mê hoặc.”
“Cảnh đẹp mê hoặc?” Brian cười xấu xa, “Thế mà thầy không biết, hóa ra Học viện đẹp tới vậy, mê hoặc Tô Phi nho nhỏ của thầy…”
“Em đã báo danh xong rồi, khi nào bắt đầu lên lớp?”
“Trẻ con không nên nóng vội!” Brian lắc đầu, “Em không cần lên lớp cùng các bạn khác, em là học sinh riêng của thầy.”
Andy nhìn bộ dáng thân thiết của hai người, run rẩy hỏi: “Xin hỏi ——”
Brian trêu tức chau chau mày, Tô Phi không nói chuyện, hai người cùng nhìn Andy.
“Hai người, hai người có quan hệ gì?”
Andy vất vả gom góp dũng khí mở miệng hỏi, ngẩng đầu phát hiện khóe miệng hiệu trưởng đang cong lên độ cong Close-up, cực kỳ nguy hiểm, đóng đóng mở mở, “Trò cho rằng quan hệ của chúng tôi là quan hệ gì?” Brian chăm chăm thưởng thức mái tóc của Tô Phi, cảm thán, “Tóc dài đến độ này rồi!”
Oành! Oành! Oành!
Thinh không gió lặng, ông trời xì hơi ba cái!
Andy bị sét đánh tại chỗ, run run mở miệng: “Hai người không phải là quan hệ ấy ấy đó đó, phải không?” Sấm ơi sét ơi, nổ thật to vào! Andy trông mòn con mắt mới tìm được một cô gái hợp khẩu vị, hạt mầm tình yêu còn chưa kịp nảy chồi đã bị thui trọi hủy thi diệt tích.
Brian cười như không, nheo mắt ác độc, gõ gõ cái gáy Andy, “Andy a Andy, trò nghĩ đi đâu vậy? Tư tưởng sao có thể không thuần khiết thế không biết?” Mười ngón tay thon dài không lưu tình đập gáy Andy. Brian này giống trâu già gặm cỏ non lắm hay sao? Còn là học sinh của bản thân nữa chứ!
Giê-su! Nếu thằng cháu nhà mình mà biết thì… Aizz, Brian không khó tưởng tượng khuôn mặt băng vạn năm của thằng cháu nhà mình. A! Ai tới đây diệt khẩu Andy đi! Andy đi rồi, người kia tuyệt đối không biết, Brian tuyệt đối không thừa nhận!
Andy cực kỳ tin tưởng vào hình ảnh đang phản chiếu trên nhãn cầu: vị hiệu trưởng tôn kính kia loe lóe ánh mắt, gian trá miệng cười, vận xui nào sắp đổ xuống đầu Andy đây? Thế mới nói, cái thời này a, cái gì cũng có thể có, trừ tính tò mò tuyệt đối không thể có!
“Thầy Brian, hai người tiếp tục nói chuyện, em đi trước.” Tô Phi rời ghế. Andy đang giả chết nhảy dựng lên, “Em nói cái gì? Hiệu trưởng là thầy giáo của em á! Không thể nào?”
Vị hiệu trưởng nổi tiếng không có người kế thừa giờ đã có người thừa kế, điều này đúng là khiến con người ta không khỏi đau lòng! Thân phận người thừa kế của thầy Brian chắc chắc phải vô cùng cao quý, trái tim mỏng manh của Andy muốn vỡ.
Andy nhìn thấy bóng dáng cô bé xinh đẹp của tôi đang đứng thật xa, thật xa, muốn với tới mà với chẳng kịp!
“Em đừng đi chơi quá muộn, nhắc Jester, tối nay trở về ăn cơm, mấy người chúng ta liên hoan một bữa.” Brian sảng khoái thả lỏng cơ thể, cười nói. Tô Phi xoay người chạy mất, khuôn mặt hồng hồng thật đáng yêu quá đi.
Jester xử lý xong công việc, một mình lái xe tới đón Tô Phi.
Tô Phi vừa mở cửa xe, đã bị kéo nhanh vào, cửa xe thức thời đóng chặt…
Một lúc lâu sau, hai đôi môi mới tách rời. Tô Phi thở hổn hển ghé vào lòng người nào đó, để mặc ngón tay cái của đối phương cọ xát đôi môi ướt át đỏ mọng của bản thân. Ngón tay cái của người nào đó, qua cảm nhận tinh tế của bờ môi Tô Phi, có chút mát lạnh lại có chút ấm áp.
Tô Phi mở đôi mắt mê ly, hai tay bắt lấy bàn tay trắng nõn, khớp xương rõ ràng, quan sát tỉ mỉ. Tô Phi đoán không sai, Jester đang đeo thứ gì đó trên ngón tay cái.
Một chiếc nhẫn dày màu xanh lục, không biết làm từ chất liệu gì, nếu nhìn qua dễ dàng nhận lầm sang màu đen. Chiếc nhẫn đầy huyền bí, tinh xảo, trong suốt, loáng thoáng hiện lên tia sáng màu trắng, chạm vào mát mẻ, dễ chịu.
“Chiếc nhẫn này lạ quá, vừa chạm vào đã thấy thoải mái!” Tô Phi vừa nghiên cứu chiếc nhẫn, vừa cảm thụ xúc cảm độc đáo trong lòng bàn tay, tò mò ngẩng đầu, “Anh Jester thích nhẫn ngọc ư?”
Cho tới giờ Jester chưa từng đeo trang sức, Tô Phi lần đầu tiên thấy chiếc nhẫn này, nếu không phải là Jester đặc biệt thích, Tô Phi thật không nghĩ ra lý do Jester đeo nhẫn ngọc.
“Đây là tín vật của dòng họ Lance, em muốn không?” Môi mỏng lại gần sườn má Tô Phi, ánh mắt xa xăm thâm thúy.
“Em không cần đâu, nếu anh Jester cho em cái nhẫn này, không phải anh Jester mất quyền làm chủ sao! Em cũng không muốn gây chuyện.” Tô Phi lắc lắc đầu. Đúng là Tô Phi rất thích chiếc nhẫn này, nhưng xét trình độ quý giá của nó, Tô Phi không nên chạm đến thì hơn.
Jester nhè nhẹ thở dài, “Vật này chỉ để tượng trưng thân phận thôi, bất cứ lúc nào em muốn, cứ nói với anh.” Jester chưa nói, chỉ vợ của người chủ dòng họ Lance mới có tư cách đeo chiếc nhẫn này.
Toàn thế giới chỉ có hai khối ngọc loại này, một chính là chiếc nhẫn này, khối còn lại được tạc thành vòng cổ.
Trời biết Jester hi vọng Tô Phi nói muốn chiếc nhẫn này đến thế nào, nhưng mà cô gái nhỏ này cứ như con rùa, gió lay cỏ động liền rụt đầu vào mai, không chịu ló ra nửa bước, lúc nào cũng bắt Jester phải chủ động.
Chủ động liền chủ động, chỉ mong sau này em không trách chồng em quá mức chủ động!
Jester cân nhắc, nảy ra ý tưởng khác, rồi nới lỏng vòng tay ôm Tô Phi, cài dây an toàn giúp cô gái nhỏ. Jester giẫm chân ga, xe vững vàng lăn bánh.
“Nhà lớn quá! Mất công sức dọn dẹp lắm đây!” Tô Phi nắm tóc, buồn bực nhìn biệt thự hai tầng.
Tầng một gồm phòng khách, phòng bếp, phòng vệ sinh và phòng dành cho khách. Phòng tắm, phòng ngủ, phòng sách và quầy đồ ăn vặt nằm trên tầng hai. Còn có một cái đình nho nhỏ nữa. Trời! Nghĩ đến dọn nhà đã muốn ngất!
Jester nhìn cái miệng nhỏ lảm nhảm của Tô Phi, cười yếu ớt.
Người bình thường đi xem nhà đều quan sát cách bày trí nhà cửa đầu tiên, sau đó quay ra lục lọi đồ dùng trong gia đình, cuối cùng kết luận bằng mấy câu chê bai sao căn phòng không to thêm một tí. Tô Phi ngược lại, đi trách sao phòng lớn quá vậy!
Tư duy rất khác người!
“Ai! Còn không phải anh đang quan tâm anh em sao!” Thẩm Diên Thành không hiểu, quan tâm bạn bè thì có gì sai? Dương Ngạn nhiều chuyện đến kỳ lạ! Tại sao lại tách mình ra khỏi mấy anh em chí cốt?
Sở Hải vô cảm nhìn ra ngoài cửa sổ, xoay xoay cái bút trong tay.
“A Hải, Tô Phi đi du học!”
Ánh mắt Tiếu Hàn từng chút cấu véo da thịt Sở Hải, không buông tha chút thay đổi dù nhỏ nhất của từng sớ thịt nào, gằn tiếng. Đáng tiếc, Sở Hải cực kỳ chung thủy với bộ mặt của người không liên quan.
Nhìn qua có vẻ bình tĩnh, ai biết đâu đấy là dấu hiệu của giông tố sắp tới!
“A Hàn, bạn nói với mình điều này làm gì?”
Sở Hải xoay xoay bút, thu hồi tầm mắt treo ngoài cửa sổ. Ánh bút hiện loang loáng trên đôi mắt khiến người khác không rét mà run. Có chỗ giống, có chỗ không giống ngày trước.
Tiếu Hàn chật vật kéo ánh mắt trở về, cố gắng giữ bình tĩnh, “Không có ý gì… Chỉ là muốn báo tin mà thôi…”
Báo tin mà thôi!
Đáy lòng Sở Hải như núi lửa ngủ nhiều năm tỉnh giấc, miệng khẽ cong. Đã đến thời điểm hạ quyết định.
Đi rồi cũng tốt, như vậy tâm sẽ không còn chịu trói buộc. Sẽ vẫn như ngày hôm qua, không có gì thay đổi. Chuyện muốn làm không còn ai có thể ngăn cản!
Nguy rồi!
Tiếu Hàn hiểu rõ phản ứng này là tệ nhất, bầu trời Bắc Kinh hẳn phải thay đổi nghiêng trời lệch đất!
Rất nhanh thôi...
—— ta là thời gian phân cách tuyến ——
“Tiểu thư Tô Phi, thiếu gia nhờ tôi chuyển lời tới cô, sau khi cô báo danh xong, thiếu gia sẽ đưa cô đi xem phòng.”
Alan phụng lệnh lái xe đưa Tô Phi đến Học viện Âm nhạc Hoàng gia Anh quốc, trước khi Tô Phi xuống xe, Alan nhắc lại một lèo lời dặn của thiếu gia.
Alan không thể đi theo Tô Phi. Rất nhiều người trong học viện biết mặt Alan. Nếu thấy Alan đi theo tiểu thư Tô Phi, chắc chắn Tô Phi sẽ bị quấy rầy liên miên, rắc rối cuồn cuộn.
Vì những ngày tháng sau này của tiểu thư Tô Phi, Alan phải rời đi trước khi bị phát hiện.
Tô Phi hiển nhiên cũng không mong ngày đầu tiên báo danh đã gây chú ý, vội vàng gật đầu rồi nhấc làn váy lam nhạt dài tới gót chân bước đi.
Alan nhìn bóng lưng Tô Phi đi vào cổng trường mới ngồi vào xe, lập tức báo cáo với thiếu gia. Jester đeo tai nghe, vừa nghe Alan báo cáo, vừa tăng tốc độ xử lý tài liệu trên tay.
Học viên trong học viện đều mặc đồng phục, đồng phục nam rộng rãi, thoải mái, đồng phục nữ đoan trang, dịu dàng, có thể coi là xứng đôi vừa lứa.
Khuôn viên Học viện Âm nhạc Hoàng gia Anh quốc lộng lẫy, trang nghiêm, thần thánh, quả là thiên đàng trên mặt đất, khó trách sao nơi này còn được gọi là Điện thờ âm nhạc!
Andy nhìn xuyên qua vườn hồng, bẳt gặp một nàng tiên phương Đông đang thong thả bước trên con đường mòn. Nàng mặc chiếc váy dài màu lam, đôi giày màu trắng, không đeo trang sức, khuôn mặt tao nhã không chút phấn son, mái tóc đen dài được buộc gọn gàng, quanh thân tỏa ý đạm mạc, xa cách. Andy bất chợt không thể dời tầm mắt.
Gặp qua không biết bao nhiêu cô gái châu Âu, đối với nàng tiên phương Đông bí ẩn này, Andy đột nhiên nảy ra ý muốn theo đuổi.
Andy đi đến trước mặt Tô Phi, dùng tốc độ chậm nhất nói từng từ tiếng Anh: “Cô bé xinh đẹp của tôi, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho em?”
Khuôn viên học viện như một mê cung khổng lồ. Tô Phi mới bước vào lần đầu tiên, vòng qua vô số ngã rẽ có vẻ giống nhau, không tránh khỏi kết cục bị lạc đường.
Nhìn người thình lình nhảy ra bất ngờ bắt chuyện, sau giây phút sững sờ ngắn ngủi, Tô Phi lắc đầu “Cám ơn, anh có thể chỉ giúp em văn phòng hiệu trưởng ở nơi nào được không?”
Giọng London chuẩn của Tô Phi nằm ngoài dự đoán của Andy. Ngôn ngữ không còn là rào cản, Andy sung sướng mỉm cười, “Tất nhiên là được, cô bé xinh đẹp của tôi, tôi rất sẵn lòng làm người dẫn đường giúp em.”
Tô Phi không nhịn được trễ khóe miệng, người-qua-đường, anh có thể đừng vắt “cô bé xinh đẹp của tôi” ngang mép được không, đấy là trêu ghẹo, là trêu ghẹo đó nha!
Được Andy giúp đỡ, Tô Phi đã hoàn thành nhiệm vụ tìm phòng hiệu trưởng trước giờ ăn trưa. Brian ngồi trên ghế xoay, cười: “Thầy đang nghĩ không biết em trốn ở đâu. Sao lâu vậy mới tới, không phải em bị lạc đường chứ?” Brian cười không chút ý tốt.
Tô Phi bước nhanh qua, không chào hỏi lễ phép như Andy mà đập thẳng tờ giấy trúng tuyển lên mặt Brian, “Em không lạc, chẳng qua là bị cảnh đẹp mê hoặc.”
“Cảnh đẹp mê hoặc?” Brian cười xấu xa, “Thế mà thầy không biết, hóa ra Học viện đẹp tới vậy, mê hoặc Tô Phi nho nhỏ của thầy…”
“Em đã báo danh xong rồi, khi nào bắt đầu lên lớp?”
“Trẻ con không nên nóng vội!” Brian lắc đầu, “Em không cần lên lớp cùng các bạn khác, em là học sinh riêng của thầy.”
Andy nhìn bộ dáng thân thiết của hai người, run rẩy hỏi: “Xin hỏi ——”
Brian trêu tức chau chau mày, Tô Phi không nói chuyện, hai người cùng nhìn Andy.
“Hai người, hai người có quan hệ gì?”
Andy vất vả gom góp dũng khí mở miệng hỏi, ngẩng đầu phát hiện khóe miệng hiệu trưởng đang cong lên độ cong Close-up, cực kỳ nguy hiểm, đóng đóng mở mở, “Trò cho rằng quan hệ của chúng tôi là quan hệ gì?” Brian chăm chăm thưởng thức mái tóc của Tô Phi, cảm thán, “Tóc dài đến độ này rồi!”
Oành! Oành! Oành!
Thinh không gió lặng, ông trời xì hơi ba cái!
Andy bị sét đánh tại chỗ, run run mở miệng: “Hai người không phải là quan hệ ấy ấy đó đó, phải không?” Sấm ơi sét ơi, nổ thật to vào! Andy trông mòn con mắt mới tìm được một cô gái hợp khẩu vị, hạt mầm tình yêu còn chưa kịp nảy chồi đã bị thui trọi hủy thi diệt tích.
Brian cười như không, nheo mắt ác độc, gõ gõ cái gáy Andy, “Andy a Andy, trò nghĩ đi đâu vậy? Tư tưởng sao có thể không thuần khiết thế không biết?” Mười ngón tay thon dài không lưu tình đập gáy Andy. Brian này giống trâu già gặm cỏ non lắm hay sao? Còn là học sinh của bản thân nữa chứ!
Giê-su! Nếu thằng cháu nhà mình mà biết thì… Aizz, Brian không khó tưởng tượng khuôn mặt băng vạn năm của thằng cháu nhà mình. A! Ai tới đây diệt khẩu Andy đi! Andy đi rồi, người kia tuyệt đối không biết, Brian tuyệt đối không thừa nhận!
Andy cực kỳ tin tưởng vào hình ảnh đang phản chiếu trên nhãn cầu: vị hiệu trưởng tôn kính kia loe lóe ánh mắt, gian trá miệng cười, vận xui nào sắp đổ xuống đầu Andy đây? Thế mới nói, cái thời này a, cái gì cũng có thể có, trừ tính tò mò tuyệt đối không thể có!
“Thầy Brian, hai người tiếp tục nói chuyện, em đi trước.” Tô Phi rời ghế. Andy đang giả chết nhảy dựng lên, “Em nói cái gì? Hiệu trưởng là thầy giáo của em á! Không thể nào?”
Vị hiệu trưởng nổi tiếng không có người kế thừa giờ đã có người thừa kế, điều này đúng là khiến con người ta không khỏi đau lòng! Thân phận người thừa kế của thầy Brian chắc chắc phải vô cùng cao quý, trái tim mỏng manh của Andy muốn vỡ.
Andy nhìn thấy bóng dáng cô bé xinh đẹp của tôi đang đứng thật xa, thật xa, muốn với tới mà với chẳng kịp!
“Em đừng đi chơi quá muộn, nhắc Jester, tối nay trở về ăn cơm, mấy người chúng ta liên hoan một bữa.” Brian sảng khoái thả lỏng cơ thể, cười nói. Tô Phi xoay người chạy mất, khuôn mặt hồng hồng thật đáng yêu quá đi.
Jester xử lý xong công việc, một mình lái xe tới đón Tô Phi.
Tô Phi vừa mở cửa xe, đã bị kéo nhanh vào, cửa xe thức thời đóng chặt…
Một lúc lâu sau, hai đôi môi mới tách rời. Tô Phi thở hổn hển ghé vào lòng người nào đó, để mặc ngón tay cái của đối phương cọ xát đôi môi ướt át đỏ mọng của bản thân. Ngón tay cái của người nào đó, qua cảm nhận tinh tế của bờ môi Tô Phi, có chút mát lạnh lại có chút ấm áp.
Tô Phi mở đôi mắt mê ly, hai tay bắt lấy bàn tay trắng nõn, khớp xương rõ ràng, quan sát tỉ mỉ. Tô Phi đoán không sai, Jester đang đeo thứ gì đó trên ngón tay cái.
Một chiếc nhẫn dày màu xanh lục, không biết làm từ chất liệu gì, nếu nhìn qua dễ dàng nhận lầm sang màu đen. Chiếc nhẫn đầy huyền bí, tinh xảo, trong suốt, loáng thoáng hiện lên tia sáng màu trắng, chạm vào mát mẻ, dễ chịu.
“Chiếc nhẫn này lạ quá, vừa chạm vào đã thấy thoải mái!” Tô Phi vừa nghiên cứu chiếc nhẫn, vừa cảm thụ xúc cảm độc đáo trong lòng bàn tay, tò mò ngẩng đầu, “Anh Jester thích nhẫn ngọc ư?”
Cho tới giờ Jester chưa từng đeo trang sức, Tô Phi lần đầu tiên thấy chiếc nhẫn này, nếu không phải là Jester đặc biệt thích, Tô Phi thật không nghĩ ra lý do Jester đeo nhẫn ngọc.
“Đây là tín vật của dòng họ Lance, em muốn không?” Môi mỏng lại gần sườn má Tô Phi, ánh mắt xa xăm thâm thúy.
“Em không cần đâu, nếu anh Jester cho em cái nhẫn này, không phải anh Jester mất quyền làm chủ sao! Em cũng không muốn gây chuyện.” Tô Phi lắc lắc đầu. Đúng là Tô Phi rất thích chiếc nhẫn này, nhưng xét trình độ quý giá của nó, Tô Phi không nên chạm đến thì hơn.
Jester nhè nhẹ thở dài, “Vật này chỉ để tượng trưng thân phận thôi, bất cứ lúc nào em muốn, cứ nói với anh.” Jester chưa nói, chỉ vợ của người chủ dòng họ Lance mới có tư cách đeo chiếc nhẫn này.
Toàn thế giới chỉ có hai khối ngọc loại này, một chính là chiếc nhẫn này, khối còn lại được tạc thành vòng cổ.
Trời biết Jester hi vọng Tô Phi nói muốn chiếc nhẫn này đến thế nào, nhưng mà cô gái nhỏ này cứ như con rùa, gió lay cỏ động liền rụt đầu vào mai, không chịu ló ra nửa bước, lúc nào cũng bắt Jester phải chủ động.
Chủ động liền chủ động, chỉ mong sau này em không trách chồng em quá mức chủ động!
Jester cân nhắc, nảy ra ý tưởng khác, rồi nới lỏng vòng tay ôm Tô Phi, cài dây an toàn giúp cô gái nhỏ. Jester giẫm chân ga, xe vững vàng lăn bánh.
“Nhà lớn quá! Mất công sức dọn dẹp lắm đây!” Tô Phi nắm tóc, buồn bực nhìn biệt thự hai tầng.
Tầng một gồm phòng khách, phòng bếp, phòng vệ sinh và phòng dành cho khách. Phòng tắm, phòng ngủ, phòng sách và quầy đồ ăn vặt nằm trên tầng hai. Còn có một cái đình nho nhỏ nữa. Trời! Nghĩ đến dọn nhà đã muốn ngất!
Jester nhìn cái miệng nhỏ lảm nhảm của Tô Phi, cười yếu ớt.
Người bình thường đi xem nhà đều quan sát cách bày trí nhà cửa đầu tiên, sau đó quay ra lục lọi đồ dùng trong gia đình, cuối cùng kết luận bằng mấy câu chê bai sao căn phòng không to thêm một tí. Tô Phi ngược lại, đi trách sao phòng lớn quá vậy!
Tư duy rất khác người!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.