Trọng Sinh Danh Môn Giai Nhân

Chương 68: Gia tộc Lance không cần bình hoa vô dụng.​

Cố Tiêu

17/02/2017

Hoàng hôn tĩnh lặng. Tô Phi ngồi một mình trên xích đu, chân không chạm đất, nhẹ nhàng chớp qua chớp lại. Làn gió nhẹ thoảng qua, cuốn tóc đen phiêu lãng, đôi mắt long lanh ẩn hiện...

Hình ảnh trên dừng trong mắt Alan, Ailie thành một cảm giác thẳm sâu mà thoải mái, rất giống bức tranh thủy mặc thần bí trong phòng làm việc của thiếu gia.

Hai bức tranh mang nội dung khác nhau, nhưng khí chất thanh lịch khó người có được trên cả hai lại giống nhau như đúc, mang tới một cảm giác không nói rõ thành lời.

“Tiểu thư Tô Phi, xin nhanh chân đi theo chúng tôi.” Alan giữ bàn đu dây thăng bằng, Ailie nhân cơ hội kéo Tô Phi xuống chạy tới hướng sân trung tâm của Cổ Đức Sâm.

“Tiểu thư Tô Phi, xin tiểu thư đừng hỏi chúng tôi nguyên nhân, chuyện này trong vài phút không thể nói rõ ràng, tiểu thư nên nhanh chóng di chuyển, chờ mọi chuyện thành, thiếu gia sẽ giải thích nguyên nhân với tiểu thư, bây giờ xin tiểu thư đi theo chúng tôi.” Nếu không ngại thân phận của tiểu thư Tô Phi, Alan thật muốn trực tiếp khiêng Tô Phi lên vai, bớt biết bao nhiêu là việc! Nhanh hơn tốc độ giải thích rất nhiều.

Ba ngày trước, thiếu gia Jester và thiếu gia Munch cùng nhau rời nước Anh, mãi đến ngày hôm nay mới truyền đạt tới Alan, Ailie mệnh lệnh đầu tiên, đưa tiểu thư Tô Phi tới chỗ thiếu gia Jester.

Nếu hai người không đưa người an toàn tới trước tám giờ sáng ngày mai, cứ cẩn thận bát cơm.

Sân trung tâm của Cổ Đức Sâm là một sân cỏ có diện tích lớn, một chiếc máy bay tư nhân không biết từ khi nào đã đậu trên đó. Phi công chuyên dụng Jack của gia tộc Lance đợi ba người ngồi ổn định rồi khởi động máy bay.

Chiếc máy bay chậm rãi xuyên qua màn nhung, bay qua nơi mặt trời tỉnh giấc độ một tiếng đồng hồ thì đáp xuống một đảo nhỏ, nơi rậm rạp hoa tươi cỏ tốt, các biệt thự phong thái châu Âu phân bố chằng chịt, không khí trong lành, tươi mát.

Theo Alan giới thiệu, đảo nhỏ này là trung tâm đầu não chân chính của gia tộc Lance, chỉ người cao tuổi có cống hiến vĩ đại cho gia tộc mới có tư cách vào ở. Ông nội Jester cũng đang sinh sống trên hòn đảo này, còn là vị trí chính giữa, nơi gia chủ mỗi nhiệm kỳ của gia tộc Lance về nghỉ hưu. Rõ ràng, nơi ở của gia chủ xa hoa hơn những nơi khác rất nhiều.

Tô Phi vốn cho rằng Cổ Đức Sâm đã đủ xa xỉ, đến nơi này, mới phát hiện ra chân lý: không có xa xỉ nhất, chỉ có xa xỉ hơn. So sánh với bọn họ, Tô Phi còn không bằng một tên ăn mày.

Chủ nghĩa tư bản vạn ác a!

Máy bay hạ cánh, lập tức có mấy người vệ sĩ đến tiếp đón, ba người ngồi trên xe, từ từ đi tới tòa lâu đài trung tâm hòn đảo...

Alexander Lance, vị gia chủ tiền nhiệm của gia tộc Lance, ông nội Jester, đang ở trong tòa lâu đài này.

“A, tiên sinh Felix, dạo này ngài vẫn tốt chứ? Rất vui được gặp ngài.” Ailie, Alan tiến về phía trước, ân cần lễ phép thăm hỏi ông lão mở cửa.

“Ồ, Ailie và Alan.” Felix cười hề hề, gật đầu, ánh mắt chuyển sang người đứng giữa Ailie và Alan, tò mò hỏi: “Vị này là?”

Ailie, Alan liếc nhau, không biết trả lời thế nào. Felix hiểu rõ, cười, vỗ vỗ bả vai hai người, “Cố lên, tuổi trẻ nhiệt huyết a.”

“Cháu tên là Tô Phi, rất vui được gặp ngài, tiên sinh Felix.” Tô Phi lễ phép chào hỏi Felix, rồi lập tức bị Ailie kéo đi.

Felix cười tủm tỉm nhìn bóng lưng ba người xa dần, tia cơ trí loáng qua trong mắt, nhưng từ đầu đến cuối không nói một lời.

Tô Phi được dẫn vào một căn phòng rộng lớn, bên trong đứng sẵn một người phụ nữ tuổi trung niên mặc quần áo chỉnh tề, phía sau bà là một loạt nữ giúp việc, mỗi nữ giúp việc bưng ngay ngắn trên tay một khay bạc được phủ vải đỏ.

“Sofia, làm phiền ngài, đây là tiểu thư Tô Phi.” Ailie kéo Tô Phi ra trước mặt Sofia, Sofia xem xét, đánh giá Tô Phi kỹ càng, đôi mày nhíu chặt hơi lỏng ra một chút, nhưng vẫn giữ nguyên sự nghiêm túc như lúc đầu.

Sofia gật gật đầu, mím môi phân công: “Alan đi ra ngoài, Ailie ở lại hỗ trợ.”

Ailie, Alan nhanh nhẹn đáp ứng, dựa theo lời Sofia đi làm việc.

Ở nơi này, Ailie, Alan chỉ tính là người mới, thuộc dạng chân rết, không so được với các quản gia nội vụ của gia tộc Lance, những người đó đã phục vụ thế hệ gia chủ Alexander tới tận bây giờ, có thể xem như nguyên lão hai triều.

Theo ý của Ailie, Tô Phi ăn một ít chocolate để đỡ đói. Sau đó, Tô Phi chỉ việc nhìn Sofia hoa chân múa tay chỉ huy nhóm nữ giúp việc, đồng thời trên người Tô Phi tự nhiên mọc thêm mấy cánh tay...

Tám giờ tối ——



Đại sảnh thanh lịch, cao quý, trần nhà, sàn nhà, các bức tường đều được trang trí bằng các nét vẽ, chạm trổ tinh tế, chiếc đèn trần lớn làm bằng thủy tinh tỏa ra ánh sáng lung linh mộng ảo, giai điệu giao hưởng bay bổng tao nhã thư thái.

Hôm nay là tiệc sinh nhật gia chủ gia tộc Lance, Jester Lance tròn hai mốt tuổi. Yến hội diễn ra linh đình, tất cả đều mặc lễ phục trang trọng, sốt ruột chờ đợi.

Sắc chờ đợi được điểm đậm nhất trên mặt nhóm cô gái trẻ tuổi khoác trên người bộ váy diễm lệ lóng lánh nhất. Các cô thỉnh thoảng ngước lên cửa cầu thang, chờ mong vị vương tử trong tâm trí các cô bước đến.

Không biết từ khi nào, đại sảnh chìm trong ánh đèn mờ đã bị vệ sĩ gia tộc Lance vây kín, chỉ vài người tỉnh táo chú ý, phát hiện ra, Felix là một trong số đó. Felix cười khẽ, tiếp tục trấn an ông lão bên người.

“Felix, lão nói xem vì sao Jester còn chưa ra, thằng bé dẫn chương trình đã hết sạch nước bọt rồi kia kìa.” Gia chủ tiền nhiệm gia tộc Lance, Alexander, tao nhã nhấp một ngụm brandy, nhìn sắc mặt biến hóa sinh động của đám người dưới kia một cách trêu tức, trong lòng xẹt qua một tia khác thường.

“Lão gia, chúng ta nên nhẫn nại đợi một chút, không chừng thiếu gia có niềm kinh hỉ tặng chúng ta đó.” Felix cười nói, trong mắt hàm chứa vài phần chờ mong.

“Hừ, cái thằng nhóc đó thì đưa ra được cái gì kinh hỉ, có mà kinh hách.” Alexander bất mãn, dường như nhớ ra cái gì, hỏi: “Đúng rồi, lão đưa thiệp mời cho Jani chưa?”

Felix cúi người, “Mỗi thành viên trong gia tộc đều nhận được thiệp mời sinh nhật thiếu gia, xin lão gia an tâm.” So với tiểu thư Jani Smith mà lão gia luôn miệng nhắc tới, Felix coi trọng tiểu thư Tô Phi mới gặp một lần kia hơn, cô bé đó ưu tú hơn, lễ phép hơn tiểu thư Jani, gần đây, mấy đứa nhỏ có lễ phép không còn nhiều. Theo mắt nhìn của Felix, cô bé đó khá là được, xứng đôi tôn thiếu gia.

Còn tiểu Jani lão gia luôn miệng nhắc tới kia, Felix không ưa, cô đó rất giả tạo! Mà tôn thiếu gia luôn không thích con gái thích ra vẻ.

Alexander dùng ánh mắt lợi hại quét kỹ Felix, mãi tuôn ra một câu: “Felix, hôm nay lão nói hơi nhiều.”

Felix không để ý chế nhạo của Alexander, hướng ánh mắt về cầu thang cách đó không xa.

Dưới ánh đèn dìu dịu, một đôi tình nhân như bước ra từ trong tranh sóng vai nhau thong thả đi xuống...

Jester mặc áo bành tô đen thêu kim tuyến, mái tóc đen ngắn, đôi mắt sâu thẳm, lạnh băng, không gợn sóng, sống mũi cao thẳng, toàn thân lộ vẻ thanh quý, tao nhã, phong hoa tuyệt đại.

Hai bàn tay Tô Phi đeo găng tơ tằm màu kem, khẽ níu cánh tay Jester. Trên người vận lễ phục màu lam nhạt sang trọng, tỏa ánh sáng hoa mỹ khác thường. Làn váy dài thướt tha, đôi giày màu bạc lướt trên mặt đất, mái tóc đen dài được búi trang nhã, điểm tô bằng trâm ngọc trai và hai đóa hoa hồng trắng tươi.

Làn váy lay theo bước chân như cánh bướm đang vẫy, hai lọn tóc dài đến xương quai xanh buông lơi bên sườn mặt, thanh thuần, quyến rũ, nhã nhặn, trang trọng, đẹp tuyệt diễm.

Trai tài gái sắc, vừa lứa đẹp đôi!

Thành viên trong gia tộc Lance không tránh khỏi kinh diễm, khen không dứt.

Nguyên tưởng tiểu thư Jani sẽ là nữ chính của yến hội đêm nay, không ngờ gia chủ đã sớm có người tâm đầu ý hợp, khó trách tiểu thư Jani muộn thế rồi chưa tới, mọi người đột nhiên hiểu ra. Tuy không ai dám ôm mộng chủ mẫu, nhưng đúng là chỉ có cô gái kia mới xứng đôi gia chủ của gia tộc Lance.

Cho dù để bọn họ lựa chọn, chỉ sợ đáp án cũng giống hệt gia chủ. Tiểu thư Jani đẹp thì đẹp thật nhưng quá mức màu mè, nhìn lâu sẽ mệt mỏi, hoa mắt chóng mặt. Người phụ nữ đẹp có khí chất khác hẳn, sức hấp dẫn của họ là vĩnh cửu.

Sau một phen lặng lẽ soi mói, mọi người đều cảm thấy mấy cô gái trẻ tuổi trong gia tộc quả không cách nào sánh bằng, các cô thua không phải là bề ngoài, mà là khí thế, khí chất. Chủ mẫu của gia tộc Lance nếu chỉ biết trang điểm, tiêu tiền, thì không có tư cách đứng bên gia chủ.

Gia tộc Lance không cần chủ mẫu “bình hoa” vô dụng!

“Con bé kia là ai?” Động tác uống rượu của Alexander đột nhiên dừng lại, ánh mắt như chim ưng lạnh lẽo hướng tới Tô Phi, mày cuộn chặt, nghiễm nhiên trong lòng không vui đến cực điểm.

“Lão gia nên tin tưởng vào những gì đôi mắt ngài đang thấy.” Felix lạnh nhạt cười, uống cạn rượu trong ly, đáy mắt sót vài tia sung sướng.

Felix hiểu rõ nguyên nhân lão gia tức giận, không phải là thiểu gia không chọn tiểu thư Jani, mà là thiếu gia giấu diếm tiểu thư Tô Phi đến tận bây giờ mới trình làng.

“Thằng nhóc thối, dám không nói với ta chuyện này.” Alexander xiết chặt ly, mi mày tối tăm. Cháu nội có người tâm đầu ý hợp, ông nội đến phút cuối cùng mới được biết, còn chuyện gì trên đời có thể tức chết người hơn.



“Lão gia, thiếu gia đã trưởng thành, chúng ta không nên can thiệp quá nhiều.” Felix nói, khóe miệng khẽ cười, “Thiếu gia có suy nghĩ riêng, chúng ta không thể ngăn cản, cứ đứng ngoài xem là tốt rồi.”

“Felix!” Alexander trầm giọng gầm.

“Dạ, lão gia.” Felix bình thản trả lời, biểu cảm trên mặt không có mấy biến hóa.

“Đi cùng ta ra ngoài thưởng rượu.” Alexander dứt khoát mắt không thấy, tâm không phiền, nhấc ly brandy ra ban công, nương gió lạnh thổi tỉnh rượu, nếu có thể tán luôn phiền muộn thì càng tốt.

Từ lúc các vệ sĩ đóng quân ở khắp góc đại sảnh, Alexander đã biết thời đại lão hô mưa gọi gió thật sự đã qua. Hiện tại, gia chủ gia tộc Lance là cháu nội của Alexander, không phải Alexander!

Jester là do một tay Alexander nuôi lớn, bỏ nhiều tâm huyết giáo dục thành người nối nghiệp lý tưởng. Alexander có thể tuyên bố không chút khoe khoang, Jester là gia chủ ưu tú, xuất chúng, hoàn mỹ nhất của gia tộc Lance.

Dù ở bất kỳ hoàn cảnh nào, biểu hiện của Jester đều vượt trội hơn hẳn Alexander. Dù là xử lý công chuyện gì, Jester so với Alexander càng thêm tàn nhẫn, máu lạnh, vô tình.

Từ nhỏ, chỉ cần là chuyện Jester muốn làm, Jester đều làm được. Hơn nữa Jester còn giỏi bày mưu tính kế, thấu hiểu lòng người hơn Alexander, hoàn thành mục đích không từ thủ đoạn.

Alexander biết rõ lão không thể ngăn cản chuyện Jester muốn làm, đành buồn bực tránh ở ban công mượn rượu giải buồn.

Không ai hiểu hơn Alexander tính cách của cháu nội lão, bàn về mưu lược kế sách, lão không bì nổi Jester. Jester có gan mang con bé kia xuất hiện, thằng bé nhất định đã chuẩn bị hoàn hảo, không có bất cứ sai lầm.

Tiếp tục buổi phỏng vấn hôm trước với thiếu gia Munch

Trước khi quay trở lại phỏng vấn thiếu gia Munch, 12789 đã có cuộc họp khẩn cấp 6 bên với sự tham gia của 12789, bác chăn vịt, bác sĩ thú y, đầu bếp chuyên các món về vịt, bác sĩ thần kinh và chuyên gia ngôn ngữ cơ thể.

Sau một giờ thảo luận mang tính chuyên môn hóa cao (giữa chuyên gia ngôn ngữ cơ thể và bác chăn vịt về sự khác nhau giữa con người và con vịt), rất quyết liệt (về vấn đề dư lượng thức ăn thừa trong bụng vịt giữa bác chăn vịt và đầu bếp chuyên các món về vịt), đầy cam go (giữa đầu bếp chuyên các món về vịt và bác sĩ thần kinh về tác hại lên thần kinh của việc người ăn món vịt xáo măng bất ngờ phát hiện ra con giun đang ngoe nguẩy trong bát canh), cực kỳ thử thách (bác sĩ thần kinh và chuyên gia ngôn ngữ cơ thể xắn tay áo về vấn đề sự liên kết của não bộ và hành vi của con vịt khi bị bỏ quên trong xó tới hơn 60 chương), và vô cùng nhanh chóng (12789 vừa ghi chép các cuộc thảo luận của 5 vị cố vấn vừa nhảy nhót tránh đạn lạc), cuộc họp đã đưa ra kết luận: câu nói “quác quác quác quạc quạc quạc” của thiếu gia Munch mang tính chuyên môn hóa cao, rất hàm súc, ngắn gọn, mà không kém phần hài hước, sôi nổi, biểu đạt đầy đủ nội dung và tư tưởng của một con vịt, ý nhầm, con người.

Sau khi được các vị chuyên gia cố vấn, 12789 đầy tự tin trở về phòng phỏng vấn và phát hiện ra vệ sĩ hám tiền, quên, biết cách kiếm tiền và tiêu tiền Alan đang đứng một bên nhìn cô giúp việc xinh đẹp Ailie quần ẩu với thiếu gia Munch. 12789 mon men tới gần Alan hỏi nguyên nhân thì được trả lời như sau, (xin phép được tóm tắt câu trả lời của Alan vì quá dài và quá nhiều tiếng ha ha he he hị hị): Ailie rảnh rỗi, đang không biết làm việc gì nên đã lên mạng, vào cungquanghang.com vớ được quyển truyện “Trọng sinh danh môn giai nhân”, Ailie đọc rất hứng thú cho đến chương 67 thì tự dưng quét cái máy tính cái đùng (máy tính: em đã làm gì sai?), chạy đi tìm Munch tính sổ, Alan tò mò nên chạy theo.

Ailie: Nhóc Munch, nhóc dám có gian tình với Alan? Biết Alan là trúc mã của thanh mai chị không hả? Cái con gà tham tiền đó là mồi của sói chín đuôi chị, không phải niềm vui mới của cuộc đời nhóc Munch đâu đó?

Munch: Thiếu gia ta làm sao có gian tình gì với bãi phân trâu đó? Cô chưa đọc truyện à? Đọt cỏ non xinh xắn, tươi tắn như anh đây không liên quan gì tới bãi phân trâu khô quắt đó đâu? À mà hình như cô là bông hoa nhài trên bãi phân trâu đó hả? Chúc mừng chúc mừng. Nhớ hút dinh dưỡng của đám phân trâu đó theo tinh thần của Olympic đi nhé.

(chú thích: tinh thần của Olympic: cao hơn, nhanh hơn, mạnh hơn)

Và thế là bạn Ailie xắn tay áo xử lý thiếu gia Munch, thiếu gia Munch cũng không phải hạng vừa, nhanh chóng tránh né, trả đòn, hai bên vừa quần ẩu được hơn 5 phút thì 12789 đi vào.

Tiếp theo là phần tường thuật trực tiếp của 12789: Ailie và Munch quần ẩu thêm 30s, Ailie ra đòn mèo vờn chuột, Munch giở ngón chuột nhắt thoát móng mèo, Ailie ra tiếp chân gà giẫm giun, Munch hóa cáo vồ gà. Đột nhiên hai bên ngừng đấu, 4 con mắt sáng như sao nhìn chỗ Alan và 12789 đang đứng, 12789 lập tức cảm nhận được nguy hiểm, nhích mông sang chỗ khác, hú hồn, hóa ra 4 tia lade kia chỉ tập trung vào chỗ Alan.

Ailie: Sao hai ta lại đánh nhau?

Munch: Sao chúng ta không hợp tác hành hạ đám phân trâu kia?

Và cuối cùng, Alan thét gào bị Munch và Ailie lôi đi xềnh xệch trong ánh nhìn dại như quả dâu dại của 12789.

12789: Thiếu gia Munch, thế còn cuộc phỏng vấn của chúng ta?

Munch: Phóng viên, cô đi đâu lâu quá, anh đây không chờ được nữa. Bye nhé.

12789 thất thểu bước ra, bắt gặp hội đồng cố vấn xộc xệch áo quần chạy tới, hỏi đồng thanh: tiền cố vấn của chúng tôi đâu? 12789 lên dây cót tinh thần, co giò chạy té khói dưới sự truy đuổi gắt gao của 5 vị chuyên gia.

Thế là cuộc phỏng vấn đầu tiên của 12789 đã huy hoàng chấm dứt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Danh Môn Giai Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook