Trọng Sinh Danh Môn Giai Nhân

Chương 67: Ân oán không thể nói của Munch và Alan.​

Cố Tiêu

17/02/2017

“Chất dinh dưỡng dù nhiều đến đâu cũng sẽ có ngày cạn sạch, đến ngày nào đó ngay một cục phân trâu chú Alan còn không bằng. Anh đây tuy là một ngọn cỏ non nớt, nhưng mà chú Alan không nhớ người xưa đã dạy ‘lửa thiêu cháy vạn vật, gió xuân lại hồi sinh’ sao? Câu đó chính là để khen ngợi sức sống mãnh liệt, sự cứng cỏi chịu đựng, khả năng phát triển liên tục tuần hoàn của cỏ dại, điều này cũng như như bản chất của một người đàn ông tốt. Cục phân trâu Alan...” Munch khinh bỉ vẫy vẫy tay, “Sớm nên được dọn dẹp, sự tồn tại của chú làm ô nhiễm môi trường, ô nhiễm trái đất, làm đau đôi mắt anh, vấy bẩn tâm hồn bé nhỏ của anh.”

Munch mặt không đỏ khí không suyễn khoe khoang bản thân, diễn thuyết một đoạn dài, chấm phẩy rõ ràng, câu cú sắp xếp ngay ngắn, có trật tự, không ngưng nghỉ một giây. Cỗ pháo quét về phía Alan, không muốn để Alan được chết toàn thây.

“Hóa ra là cỏ dại.” Đến lượt Alan trợn trắng mắt, khinh thường phản bác, “Cẩn thận bị Alan diệt cỏ tận gốc, dù gió xuân có thổi hay không đều đã ngoẻo từ tám hoánh.”

“Anh họ, anh nhìn đi. Chú Alan hung dữ như vậy, anh họ nhất định không được giúp Trụ vương làm điều ác. Anh họ, anh nhất định phải trừ lương chú Alan, trừ thật nhiều, trừ thật đau, đừng nương tay.” Munch quay đầu cầu cứu Jester, hai bàn tay nắm chặt thành nắm đấm thể hiện trạng thái tức giận.

“Thiếu gia, thiếu gia đừng tin lời gièm pha của kẻ tiểu nhân mà oan uổng người trong sạch, thiếu gia ngài là tấm gương sáng treo cao cho muôn người học tập!” Alan không cam lòng chịu yếu thế, mắt hết liếc về phía Munch lại tội nghiệp vòng sang thiếu gia Jester, tựa như chỉ muốn tranh thủ chút ít đồng tình bé nhỏ.

Từ lúc còn trong nôi, Munch đã thích đùa dai, bất cứ ai là thành viên gia tộc Lance đều biết rõ chuyện này.

Trừ Alexander Lance, ông ngoại Munch, kiêm ông nội Jester, và Jester, không một ai trong gia tộc mà Munch không dám đùa cợt, đến cả cha mẹ Munch đều đã phải trải qua những ngày bị chọc dữ dữ dội dội bi bi thiết thiết.

Ai cũng ngại chỗ dựa vững chãi lớn mạnh của Munch – Jester, người bị nhắm đến chỉ còn nước nuốt răng nanh vào bụng.

Thực ra, mấy trò đùa của Munch rất đơn giản, không bao giờ xúc phạm tới người khác. Phương pháp đối phó không hề phức tạp, yêu cầu người bị chọc bảo đảm bình tĩnh, duy trì bộ mặt không gợn sóng. Không lâu sau, tự Munch sẽ chán, di dời mục tiêu.

Phương pháp này rất hữu hiệu, nhưng Alan của ngày mới đến đâu có biết, sau vài lần chọi phải đá, Alan mới biết được trong Cổ Đức Sâm có một thiếu gia đằng ngoại cực kỳ thích đùa dai.

Alan vốn định lấy thủ đoạn hung ác “trả ơn”, khiến Munch – tên “không biết trời cao đất rộng” – hết hy vọng, nhân tiện trả thù. Nhưng Alan không biết, Alan tới, trực tiếp mang đến sung sướng cho cuộc đời của Munch, gián tiếp cứu vớt vô số thành viên trong Cổ Đức Sâm và gia tộc Lance, tuy rằng chính bản thân Alan lại chìm vào biển lửa.

Sau khi phát hiện “niềm vui mới của cuộc đời tôi” – Alan, thủ đoạn của Munch ùn ùn như lũ, đa dạng mà không chồng chất, lần sau tinh quái, khó trị hơn lần trước.

Có một lần, Munch nhiệt huyết dâng trào, gửi một tin nhắn trúng thưởng tới di động của Alan, thủ đoạn chẳng khác mấy bọn lừa đảo là bao. Ai bảo Alan là người thấy tiền là mắt sáng hơn sao, thực sự tin tưởng, ngu ngốc hết chỗ nói chuyển tiền sang tài khoản của Munch.

Từ đây, món tiền này như bánh bao thịt ném chó – một đi không trở lại!

Tuy Jester đã ra mặt làm rõ mọi chuyện nhưng va chạm giữa Munch và Alan chưa từng ngưng nghỉ, cho tới bây giờ vẫn như ngày đầu.

Đối với kẻ dám lừa gạt những đứa con yêu dấu mang tên bảng Anh của Alan, tất mối quan hệ giữa kẻ đó và Alan không thể chạy ra ngoài nước với lửa!

“Trong sạch?” Munch như nghe được chuyện cười thế kỉ, khoa trương ôm bụng cười lăn lộn, móc móc lỗ tai, cười gợi đòn, “Anh nghe nhầm không đấy, chú Alan già thế rồi còn có cái gì trong sạch?” Tiếp tục bĩu môi trêu tức, “Chú Alan, trong sạch của chú mấy đồng một cân?”

“Hô!” Alan áp chế tức giận, ánh mắt hơi hơi lạnh hướng về người nào đó đang cười như điên, giọng nói có vài phần nguy hiểm, không, phải nói là hàm chứa ý uy hiếp, “Hậu quả khi Alan tức giận rất nghiêm trọng.”

“Ai thiết!” Munch liếc cũng không thèm liếc Alan một cái, ra oai, lửa giận của chú Alan không là gì trong mắt Munch đâu, đắc ý dào dạt, cười gian: vì một ngày cãi nhau thắng Alan này, Munch đã chọn chương trình học liên quan đến nghệ thuật nói chuyện, còn ngây người trong văn phòng luật sư một thời gian dài, quá trình phấn đấu gian lao như vậy còn không vượt được Alan thì thật không còn gì để nói. Hiện tại, Thượng đế đứng ở bên Munch.

“Hừ!” Alan kiêu ngạo ngẩng cao đầu đi vào phòng bếp, hạ quyết tâm không bao giờ đấu lưỡi với đọt cỏ thối Munch nữa, về sau trực tiếp tay chân là xong.

Thấy Alan bị bản thân chọc tức phải cắp đít chạy đi, Munch cười không kể hết tự hào, ha ha ha ha!

Thấy chưa, thấy chưa, Munch rốt cục đã rửa sạch sỉ nhục bao năm qua, đem tất cả những thứ mất đi tìm trở về, ha ha ha ha!

“... Ngốc thật...”



“Em không cần để ý.” Jester đỡ Tô Phi đứng lên, “Em đói chưa?”

Tô Phi sờ sờ cái bụng khô quắt, gật đầu, bụng đói rồi.

Vừa rồi Tô Phi chăm chú xem Alan và Munch khẩu chiến quên cả tiếng bụng kêu gào. Ôi, đói quá, bụng rỗng không, thật không thoải mái.

“... Anh nghĩ em chưa đói.” Chỉ là cuộc đối thoại của hai kẻ dở hơi mà lại xem chăm chú đến vậy, Jester có chút không biết làm sao, xoa nắn đôi tay nhỏ bé trắng nón mịn màng, mãi tới khi mặt Tô Phi đỏ như tiết gà mới buông tha.

Bữa sáng tiếp tục là thời gian miệng lưỡi của Alan và Munch.

Tô Phi và Jester đã sớm luyện bí kíp “không coi ai ra gì” đến cảnh giới cao không đếm được, trong mắt hai người chỉ có lẫn nhau.

Trao đổi không tiếng động, đôi khi lại là cách thể hiện tình cảm tuyệt vời nhất.

Buổi tối, phòng làm việc.

“Ai, ăn ngon ăn no.”

Đoạt đồ ăn của Alan là chuyện cần rất nhiều sức lực, nhưng đến lúc nhìn Alan giơ cờ trắng, Munch vô cùng thỏa mãn. “Anh họ, anh tìm em có việc?” Munch đi phía sau Jester vào phòng làm việc, thuận tay đóng cửa phòng.

Jester tao nhã nâng cằm, môi cong lên, cười như không, “Mục đích.”

“Dạ?” Munch theo bản năng hỏi lại, đột ngột chống lại ánh mắt lợi hại thấu rõ mọi việc kia, da đầu nhảy tưng tưng, chưa đến nửa giây đã buông vũ khí đầu hàng, khai toàn bộ mục đích chuyến đi.

Mục đích của Munch không đơn thuần. Munch chịu ủy thác của gia tộc tới xem xét gia chủ Jester đã có đối tượng hay chưa. Năm sau Jester tròn hai mốt tuổi, là tuổi chịu đại kiếp hôn nhân của gia chủ gia tộc Lance mỗi nhiệm kỳ.

Thành viên gia tộc Lance phải phục tùng vô điều kiện mệnh lệnh của gia chủ gia tộc Lance, chỉ được phép tự do hôn nhân.

Nhưng một khi kết hôn với đối tượng tự lựa chọn, thành viên gia tộc Lance tuyệt đối không được ruồng bỏ.

Quy định thứ nhất của gia tộc Lance: tuyệt đối trung thành với hôn nhân. Kết cục vi phạm quy định này: tước đoạt thân phận thành viên gia tộc Lance, tịch thu toàn bộ tài sản.

Ngay cả gia chủ gia tộc Lance cũng phải chấp hành quy định này, nhưng có điều bất đồng. Nếu gia chủ đến hai mốt tuổi nhưng chưa tìm được đối tượng thì phải lựa chọn một trong số những cô gái đến tuổi trong gia tộc để kết hôn.

Đều nhờ công các thành viên trong gia tộc Lance nghiêm túc thực hiện quy định của gia tộc, gia tộc Lance mới có thể yên ổn bá chủ thế giới, trải qua bao đời bão táp mưa sa nhưng chưa từng suy yếu.

Không có người không thích lợi. Nhưng gia tộc Lance lại đặc biệt, gia tộc không hạn chế hành động mưu cầu lợi riêng của các thành viên, nhưng yêu cầu các thành viên cam đoan đặt lợi ích và danh dự của gia tộc trên tư lợi cá nhân.

Mà Munch được mấy cô gái cùng độ tuổi với Jester nhờ cậy, nếu Jester chưa có đối tượng, như vậy mấy cô gái đó có thể hy vọng.

Munch khinh thường, mấy cô đó không có não thì phải. Bằng cái tính ghét phái nữ đến cực đoan của Jester, dù người ta chưa có đối tượng cũng không đến lượt người khác suy tính hộ? Chỉ sợ Jester thà độc thân cả đời chứ không cùng mấy cô tự cho là đúng đó sống nửa giây! Munch cực kỳ chắc chắn điều này.

Về phần nguyên nhân Munch đáp ứng, đương nhiên là muốn nhanh nhanh thoát khỏi học viện. Trên thực tế, Munch đã chán mốc chán meo cái học viện kia mấy đời, có cơ hội ra sớm, chẳng sợ đầm rồng hang hổ Munch cũng gật đầu lia lịa.



Hiện tại, anh họ đã tìm được hạnh phúc của bản thân, Munch cảm thấy bản thân xem như công đức viên mãn.

Nhưng Munch vẫn hơi lo, “Ông ngoại làm sao bây giờ? Ông luôn gán ghép anh với Gia Lệ.”

“A...” Nghe vậy, Jester không thèm để ý, cười khẽ một tiếng, mi mắt sáng rọi kiên quyết tự tin, đó là sự quyết không tha cho chất vấn xâm phạm của bất cứ kẻ nào.

Munch hoàn toàn có lý do tin tưởng: không một ai có thể lay động quyết định của Jester, dù ông ngoại có một không hai trên đời cũng không thể!

“Ha ha, xem ra em quan tâm thừa rồi.” Munch sờ sờ ót, thở dài một hơi, rồi nhìn kiêm định về phía Jester, “Anh họ, dù anh làm chuyện gì, em vĩnh viễn đều đứng về phía anh, chỉ cần... Anh thấy hạnh phúc...”

Trước kia, Munch đều sống dưới cánh chim của anh họ, bây giờ nên là lúc hồi đáp, tuyệt đối trung thành!

Munch không chờ mong anh họ nghe xong sẽ tỏ vẻ gì, để tỏ rõ lập trường, Munch lập tức đứng dậy rời đi. Trong nháy mắt mở cửa, một thanh âm trầm thấp truyền đến tai Munch, “... Cảm ơn...”

Munch mỉm cười, hết thảy đều xong.

Đồng thời, Munch cảm thấy vui mừng, anh họ có Tô Phi, sẽ không còn cô đơn.

Đúng vậy, Munch sợ. Munch đã từng vượt qua những ngày tháng đó cùng anh họ, ngày ngày đối mặt người anh ngạo nghễ giỏi giang, đâu ai biết từng chút cô đơn, băng lạnh rót vào khung xương, linh hồn của anh họ, biến anh họ thành máy móc hoàn mỹ không tim, như một vị thần máu lạnh vô tình.

Những thay đổi bây giờ đại khái là nhờ sự tồn tại của người kia! Cho nên Munch tuyệt đối tin tưởng: người kia nhất định có thể mang lại hạnh phúc cho anh họ.

Munch cười nhẹ, có một số việc đã đến lúc nên buông.

Từ đây, hãy để Munch đến thủ hộ hai người họ.

Chỉ cần hai người kia hạnh phúc, Munch đã thỏa mãn. Hết thảy đều xong...

Tô Phi xoay người, ôm chăn ngồi dậy, xoa xoa mắt, nhìn người ngồi ở trên giường luôn nhìn mình chăm chú, Jester, đỏ mặt, ấp úng hỏi: “Sao, sao anh Jester còn chưa ngủ?”

“Ha ha.” Jester cẩn thận nhấc chăn lên, nằm vào, bàn tay to mát lạnh ôm chặt Tô Phi, “Ngủ đi.”

Ánh mắt ngập nước nửa mở nửa đóng, cất giọng lười nhác, “Vừa rồi, anh Jester nói chuyện với Munch?”

“Ừ.” Thanh âm trầm thấp trong đêm đen yên tĩnh tràn ngập mị hoặc, kích thích. Bị cơn buồn ngủ đánh úp, Tô Phi yên lặng, dùng sức chui đầu vào khối thân thể ấm áp kia.

------ lời nói ngoài (của tác giả) ------

Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn, chúc các bạn ngày ngày vui vẻ trẻ trung, thuận buồm xuôi gió.

------ lời nói ngoài (của 12789) ------

Mình có làm vài cái bìa truyện. Các bạn cho ý kiến nhé. Bìa nào có lượt like nhiều nhất sẽ được chọn làm bìa chính thức. Tạm thời mình up lên hai cái trước đã. Các bìa sau sẽ được up lên dần dần với các chương sau. Cảm ơn các bạn.

Ps: máy mình bị lỗi font. Khi viết chữ có dấu, chữ sẽ tự động nhảy về font Arial. Vậy nên tên tác giả Cố Tiêu thì thành Cô Tiêu, trọng sinh thành trong sinh. Mình xin lỗi trước nhé. Nếu có bạn nào tốt bụng muốn làm lại hộ mình thì mình sẽ gửi ảnh gốc cùng mẫu chữ, cỡ chữ lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Danh Môn Giai Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook