Trọng Sinh Danh Môn Giai Nhân

Chương 74: Honeymoon.

Cố Tiêu

17/02/2017

Arthur Nice xoa xoa thái dương, thở dài, xem ra chuyện lớn đời người – cưới vợ - của Arthur nhất định đầy sóng gió.

Lòng độ lượng của gia chủ của gia tộc Lance nhỏ như vậy từ lúc nào!

Arthur chỉ là khinh bỉ + coi thường Tô Phi tí tẹo, mà chuyện xảy ra bao lâu rồi, Jester sao mãi không buông tha? Nói thật nhé, Jester đúng là loại thù dai, chuyện như hạt mè đã thối mà Jester vẫn “nhớ” vẫn “thương” tới tận bây giờ.

Arthur Nice đau lòng tự đập đầu một cái, lại ực một ngụm rượu to, lòng liều mạng cầu nguyện, Jester đại nhân đại lượng, có thể buông bỏ chút “nhớ” chút “thương”, Arthur đang mong sang năm có thể rước Tulip về nhà a!

“Haha, nói việc này dễ tổn thương tình cảm. Hôm nay là hôn lễ của cậu, chúng ta hãy quên mấy việc nhỏ không thoải mái kia đi, tôi chúc cậu và tiểu thư Tô Phi hạnh phúc lâu dài. A hahaha.” Jester vui lên đi, quên rắc rối này đi, đôi ta cười một cái xóa hết hận thù đi.

Arthur Nice xấu hổ nâng ly rượu, nhưng đối phương căn bản không có ý giơ lên. Arthur chột dạ, đảo loạn con mắt, đến khi cái cười như gió Bắc cực thổi qua, Arthur Nice mới lấy khăn tay trong túi lau đám mồ hôi “chua xót”.

“Tô, Tô Phi, bộ sườn xám dành cho tiệc tối của bạn đẹp quá!” Sau vài lần được Tô Phi sửa, Tulip đã chữa lại xưng hô, lá gan cũng lớn hơn một ít, có thể không căng thẳng mà thoải mái trò chuyện cùng Tô Phi một ít chuyện quan trọng.

Ánh mắt Tulip không che giấu sự thưởng thức thuần túy, đảo qua đảo lại bộ sườn xám trên người Tô Phi.

Bộ sườn xám ngắn tay làm từ lụa trắng tinh, điểm ít sợi ánh kim, bó sát đường cong cơ thể, vạt váy không xẻ lộ đùi như thường mà hơi bồng lên giống váy của công chúa, dài chạm mặt đất.

Thân váy thêu một vài đám mây màu vàng, phía dưới là hai đóa hồng nở rộ màu lục. Chiếc váy thướt tha, uyển chuyển, không kém phần thanh lịch, quý giá.

“Jester, sau lần cháu ghé thăm trang trại rượu nhà bác lần trước, bác vẫn luôn chờ uống rượu mừng của cháu. Tuy thời gian hơi lâu hơn so với bác nghĩ, nhưng bác luôn chắc chắn rằng hai cháu sẽ luôn bên nhau, chúc mừng, chúc mừng!”

Jones, người sở hữu trang trại vang đỏ Bordeaux cười hì hì chạm cốc cùng Jester, tiếp tục cảm thán, “Rượu mừng đã chúc xong, thiếu phu nhân Lance còn nhớ bác không?”

Jones là một thương nhân khôn khéo, hiểu được cái gì nên nói, cái gì không. Tuy chỉ gặp qua Tô Phi – thiếu phu nhân Lance một lần, nhưng nhìn cách Jester nâng niu vợ như bảo bối, Jones hiểu được chỉ nên kết giao sơ sơ với Tô Phi là thích hợp nhất.

“Được” Jester “nhớ thương” sẽ chẳng có gì tốt, nhìn Arthur Nice là biết. Jone quành ánh mắt sang phía Arthur bị mọi người chuốc say khướt, khóe miệng dắt lên một nụ cười vui sướng khi người gặp họa.

“Bác khỏe chứ, bác Jones.” Tô Phi ôm cánh tay Jester, khẽ gật đầu.

Jones yên lặng uống thêm nửa ly rượu, nhíu mày nói: “Ai, bác vẫn thích vang trong trang trại bác hơn.” Jones nhắm mắt hưởng thụ một lát, rồi mở to, nháy nháy mấy cái, cười nói: “Lần này bác mừng hai cháu một chai vang đỏ ba lăm năm, thế nào? Trình độ của bác khá hơn rồi đúng không? Chúc hai cháu tân hôn vui vẻ!”

Trang trại của Jones sở hữu không ít vang đỏ hảo hạng. Dưới hầm rượu của Jones có thể tìm thấy nhiều chai vang đã qua hàng thập kỷ. Vang đỏ càng lâu càng có giá, nhiều chai trị giá ngàn vạn dollar. Jones chính là người sở hữu đồng thời cất trữ các chai vang giá trên trời, cũng nhờ vậy mà nổi danh trong xã hội thượng lưu.

Rượu vang đỏ quý hiếm là bảo bối của Jones. Không ai đủ tư cách và năng lực mua một chai vang từ tay Jones, huống chi là nhấp một giọt. Xem ra vì hôn lễ của Jester, Jones đã phải róc thịt lọc xương.



Kỳ thực, Jones sớm đã muốn tặng Jester một chai vang hảo hạng do chính tay Jones nâng niu bao năm nhưng chưa tìm được cơ hội. Jones hiểu cách quy tắc giao tiếp trong giới quý tộc rất nhiều, đặc biệt là Jester, vô duyên vô cớ ai lại đem tặng đồ, thận trọng, phải thật thận trọng.

Thế nên, Jones mới ghét việc giao tiếp với quý tộc, rắc rối, phiền não.

Jester là một ngoại lệ, tính cả thủ đoạn ngoan tuyệt quyết đoán trên thương trường và nhân cách, sức hút độc đáo đều đáng giá để Jones đánh vỡ quy tắc cũ, không quan hệ gần gũi với giới quý tộc.

Sự thật chứng minh, lựa chọn của Jones không hề sai. Trở thành bạn bè cùng Jester, dù chỉ là bạn bè thường, đều mang lại tương lai tươi sáng và tiền tài như nước cho trang trại rượu vang của Jones. Thực ra mấy thứ đó cũng chỉ như quà tặng kèm theo, nhưng không ai ghét nhiều tiền.

Tiệc tối náo nhiệt khác thường, ồn ã liên miên đến giữa khuya mới kết thúc.

Người nhà họ Tô ở Cổ Đức Sâm vài tuần, dưới sự hướng dẫn của Tô Phi và Ailie đã đi tham quan khắp danh lam thắng cảnh nước Anh, nếm thử các món ăn ngon đặc sắc từng vùng.

“Phi Phi, con đã là vợ Jester, dòng họ chúng ta không thể so với gia tộc Lance, con nhớ làm việc gì cũng phải bình tĩnh, cẩn thận, không được dỗi dằn, vung vẩy, lanh chanh như trẻ con, nhớ chưa?” Lâm Văn vuốt ve mặt Tô Phi, thân thiết dặn: “Con đừng quên gọi về nhà, mẹ không mong gì hơn là hạnh phúc của con.”

Tô Phi nhẹ nhàng ôm tay Lâm Văn, gật đầu, hốc mắt ửng đỏ, “Vâng, con nhất định sẽ hạnh phúc.”

Lâm Văn vuốt vuốt gò má Tô Phi lần cuối, năm ông anh trai cùng tiến lên nói lời tạm biệt.

“Được rồi, nhà vẫn còn điện thoại. Mấy đứa mau ra đăng ký, đừng lãng phí thời gian.” Ông nội Tô không nhịn nổi, rít gào, ném năm người Tô Lược đang vây bốn phía Tô Phi thẳng lên mấy tầng mây, mỹ mãn ôm cháu gái cưng, vừa vuốt lưng vừa xoa mặt, không thèm để ý tới ánh mặt băng lạnh phía sau.

“Phi Phi, có gì không ổn con cứ gọi cho ông nội, ông làm chủ cho con.” Ông nội Tô khiêu khích trừng Jester, đừng tưởng oắt đánh với ta mấy ván cờ, uống mấy ấm trà, đấu khí vài lần đã xong nhé. Đừng có mơ! Ta không để oắt đắc ý đâu, thằng oắt thối, cứ chờ xem!

Jester bước lên vài bước, đoạt lại vợ yêu trong tay ông nội Tô. Trong đôi mắt lục băng giá chỉ chứa đôi mắt long lanh trong suốt của vợ yêu, băng giá dần chuyển sang âu yếm, ngón tay xoa bóp khuôn mặt mịn màng ửng đỏ của Tô Phi, cười khẽ: “Ngoan, chúng mình đừng làm ‘ông nội’ trễ giờ, ‘ông nội’ nên vào làm thủ tục rồi.”

Nhất định là thằng oắt này cố ý!

Ông nội Tô thở phì phì trừng Jester, đừng tưởng ta tuổi già tai điếc, không nghe ra oắt cố tình cắn nặng một tiếng “ông nội” có bao đắc ý, khiêu khích nhé. Nhưng mà trước mặt cháu gái, ông nội Tô không thể phát tác, ông nội Tô phải “nhẫn” đến sắp nghẹn.

“Phi Phi, ông đi, con nhớ giữ gìn. Con nhớ có thời gian về thăm ông nội, không có thời gian cũng phải về thăm ông nội, không thích chuyện gì thì đừng làm...” Ông nội Tô cẩn thận dặn dò, cuối cùng lưu luyến rời đi.

“Ông nội, ông nội, ông nội nhớ phải giữ gìn sức khỏe đó!”

Nước mắt cố nén rốt cuộc rơi xuống, Tô Phi ghé vào lòng Jester thút thít khóc, bả vai run lên. Nhất là trong giây phút máy bay cất cánh, nước mắt tuôn như thác nước, Jester an ủi, vỗ về thế nào cũng không chịu ngừng.

Người qua lại đều ghé mắt thổn thức, đồng tình nhìn đôi tình nhân.



Lại một đôi tình nhân sắp phải chia xa! Cô gái kia chắc chắn rất yêu chàng trai đó! Nhìn đi, cô ấy khóc thương tâm biết bao!

Jester cười khổ, hiểu những người xung quanh đã hiểu lầm, an ủi: “Tô Tô, em đừng khóc nữa, được không?”

“Anh Jester bắt nạt em!” Người nào đó hùng hổ lên án, thanh âm còn đặc giọng mũi, “Không cho em khóc xong...”

Jester cười nhẹ, ấm áp nói: “... Ừ, là anh bắt nạt em.”

“Em đau lòng...” Tô Phi chột dạ nhìn mảnh ẩm ướt trên áo sơmi tơ tằm màu đen của Jester, áy náy cúi đầu.

Ngón cái cùng ngón trỏ trắng nón giữ cằm nhỏ xinh của Tô Phi, đôi mắt màu lục xuyên qua làn sương mù trên đôi mắt ngập nước, “Em không cần phải áy náy đâu, Tô Tô của anh vui vẻ là tốt rồi.”

“Ô!” Tô Phi lấy tay che hai gò má nóng hực, oán trách nhìn Jester một cái, nhưng đôi mắt long lanh kia nhìn thế nào cũng không ra bóng dáng đao kiếm, mà ngược lại, lại như làm nũng, có khi là như thế thật.

—— ta là thời gian phân cách tuyến ——

Sau lễ kết hôn một tuần, Tô Phi và Jester đi tuần trăng mật.

Mặt biển xanh trong không một gợn sóng, hải âu bay lượn giữa không trung, đôi khi vờn xuống mặt nước, cắp lên một con cá nhỏ, thu hút mấy con hải âu khác lại tranh giành, khung cảnh tự nhiên nhộn nhịp đầy thú vị.

Thái dương xán lạn, trời sáng khí trong, gió biển nhẹ nhàng khoan khoái phất qua da, mang theo vị ngọt ngào độc đáo. Vài chú cá heo hoạt bát bên cạnh du thuyền hí lên hào hứng.

Bên lan can du thuyền, Tô Phi đứng yên lặng, không dời mắt nhìn đàn cá heo nhỏ đang chơi đuổi bắt đằng xa, đôi mắt cong cong như vầng trăng non sáng rỡ.

Ailie bưng nước trái cây đi lên, đặt trên bàn, nhìn quần áo trên người Tô Phi, không biết nói gì.

Bộ đồ trên người Tô Phi đẹp, rạng rỡ tuổi thanh xuân, nhưng không phù hợp lắm với hình tượng chủ mẫu gia tộc Lance.

Tô Phi mặc trong một chiếc áo ba lỗ trắng, khoác ngoài áo dài tay màu xanh non, phía dưới là chiếc váy ngắn màu xanh da trời, đi quần tất màu đen, trên chân một đôi xăng đan đế xuồng màu trắng.

Cách mặc như vậy rất hợp tuổi Tô Phi, nhưng không phù hợp với một người đã có chồng, mặc như học sinh vậy! Ai bảo thiếu gia cưng chiều thiếu phu nhân vô giới hạn!

Ailie bật cười, có lẽ Tô Phi như vậy mới càng hợp với thiếu gia. Ailie lắc đầu, không nghĩ nhiều, cung kính nói với Tô Phi: “Mời thiếu phu nhân dùng nước trái cây.”

“Cảm ơn chị Ailie.” Tô Phi rời lan can, tùy ý cầm cốc nước lạnh màu xanh nhạt, chậm rãi nhấp một ngụm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Danh Môn Giai Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook