Chương 73: Marriage Concerto (3)
Cố Tiêu
17/02/2017
Trong cơn mưa hoa hồng, Alan cầm máy ảnh, lui về phía sau vài bước, chọn góc có tầm nhìn đẹp, rồi vẫy tay về phía Jester, Tô Phi, gọi, “Thiếu
gia, thiếu phu nhân, hai người nhìn về phía này.”
Jester đã nâng mạng của Tô Phi, hai người cùng nhìn về phía Alan tươi cười. Tô Phi được Jester ôm vào ngực, trong tay nâng một bó hoa hồng.
“Tách” “tách” “tách”
Alan thay đổi góc độ chụp khắp hạnh phúc của đôi vợ chồng mới cưới.
Mỗi một tấm ảnh đều ghi lại khóe môi cong cong, ánh mắt huyền tươi cười của thiếu gia, cùng đôi mắt sáng lấp lánh, bờ môi cười lộng lẫy của thiếu phu nhân.
Hài hòa xứng đôi, ông trời tác hợp!
Alan cảm thán trong lòng, cười xán lạn đến cực độ, nghĩ đến tối nay, thời điểm thiếu gia nhìn thấy những bức ảnh đẹp như mơ khẳng định sẽ thưởng cho Alan rất nhiều money.
Thật quá hạnh phúc, đời người chỉ cần như vậy.
Một đống tiền thưởng lớn đó nha!
Alan cầm giữ tiếng thét hạnh phúc, khóe miệng cong cực kỳ quỷ dị, đủ khiến đám người đứng gần Alan sợ tới mức lẩn ra hẳn năm bước, một mình Alan chưa phục hồi nhận thức.
Giờ phút này, Alan không ngừng hiện ra hình ảnh một núi bảng Anh vàng rực rỡ trên nằm một Alan đang say giấc nồng chẳng hề có ý định tỉnh lại. Nhìn đôi mắt lóe ra ký hiệu bảng Anh chói lọi kia, ai cũng có thể đoán được.
“Alan, ông làm gì mà ngẩn ngẩn ngơ ngơ thế kia?” Phóng xong pháo mừng, Ailie liếc mắt liền thấy Alan bên người đã trở nên vô tri vô giác, riêng ánh mắt lấp lánh như mặt trời giữa đêm kia không lẫn vào đâu được.
Ailie vừa nhìn liền biết, Alan lại mơ mộng giữa ban ngày, mà thứ khiến Alan vừa nằm mơ giữa ban ngày vừa bật cười chỉ có thể là tiền. Cho nên, Ailie không nghĩ đã biết trong đầu Alan đang ảo tưởng gì, lão Grandet!
Ailie không khách khí cướp đoạt chiếc máy ảnh đang tràn ngập nguy cơ bị đất mẹ ôm vào lòng trên tay Alan, cẩn thận lật từng tấm.
Ngập trời hoa hồng, trong cơn mưa đỏ, đôi vợ chồng mới cưới dựa sát vào nhau cười hạnh phúc.
Chỉ xem ảnh thôi cũng đã rất hấp dẫn. Ailie hứng trí vừa ngắm nghía ảnh chụp kĩ càng, vừa không quên gật đầu, trong lòng ẩn ẩn chút hâm mộ cùng khát khao. Kết hôn cùng người mình yêu nhất định là sự kiện hạnh phúc nhất trong đời người!
Trong ảnh, thiếu gia mặc lễ phục màu đen được chế tác thủ công, khuôn mặt cao ngạo lạnh lùng, tuấn tú thanh tao như ngọc. Lần đầu tiên (ấy là về phía Ailie mà thôi) Ailie được thấy nụ cười chân thật của thiếu gia. Thiếu gia cười thật lòng như thế, phong hoa tuyệt đại như thế, và cũng nhiều tầng ý nghĩa như thế.
Chiếc váy cưới do chính tay nhà thiết kế nổi tiếng làm bằng vải voan trắng muốt, tôn thêm vẻ đẹp thanh nhã, nhàn tĩnh, hiền hòa như nắng ấm của thiếu phu nhân. Bờ môi cong cong đâu còn dấu vết điềm đạm hôm qua, thay vào đó là vẻ lộng lẫy tuyệt vời động lòng người.
Đây tuyệt đối là hình ảnh đẹp nhất Ailie từng được thấy! Nội tâm đã lâu không dao động bắt đầu gợn sóng nhè nhẹ, lăn tăn chờ mong về tương lai.
Ngày tốt cảnh đẹp thế này, cô gái nào cũng nảy chút mộng mơ, Ailie không nằm ngoài số đó. Ánh mắt Ailie dần bay xa, không biết dừng tại nơi nào.
Làn váy trắng muốt liên tục bay múa, Tô Phi xoay người, đưa lưng về phía đám đông, dùng sức tung bó hoa hồng trong tay về nơi năm anh em Tô Lược đang đứng.
Mấy người Tô Lược chăm chú ngắm em gái bảo bối tiến từng bước vào điện thờ hôn nhân, trang trọng trao lời thề suốt kiếp, trao nhẫn cưới, nâng mạng che mặt... Từng giây từng phút như bức ảnh in thật sâu vào tâm trí, năm người rung động, đồng thời chân thật chúc phúc em gái duy nhất. Tô Phi, em nhất định hạnh phúc!
Người may mắn đón được bó hoa của cô dâu chính là người kết hôn tiếp theo!
Đây chính là thời khắc trái tim của tất cả mọi người đập thình thịch!
Bó hoa vẽ đường cong tuyệt mĩ trong nháy mắt về phía năm anh em Tô Lược, mọi người kiềm chế kích động, ánh mắt không hẹn cùng lạc về phía năm người, cá cược trong lòng bó hoa sẽ rơi vào tay ai.
Một vài thanh niên ôm hy vọng chạy đuổi theo bó hồng, cố gắng vươn tay vươn chân mong đón được.
Ngoài ý muốn, những người có khả năng bắt được bó hoa nhất, năm anh em Tô Lược, không hề hớn hở. Ngược lại, mặt năm người đồng loạt in lên vẻ kinh hãi, tựa như thứ bay về phía họ không phải bó hoa tươi thắm, mà là bom đạn đao kiếm.
Năm người đồng thanh hét “A”, lớp sau tiếp lớp trước ôm đầu chạy ngược hướng hoa hồng. Tô Bằng càng khoa trương, không chạy nhảy như khỉ giống bốn anh em kia, mà quyết đoán trực tiếp chui vào gầm bàn.
“Em ba, làm phiền.” Tô Đinh chạy chậm nhưng lanh tay lẹ mắt túm áo người phản ứng nhanh Tô Trù, đẩy về hướng bó hoa, rồi dồn sức chạy về phía anh cả.
Tô Trù bị cú đẩy của Tô Đinh làm trở tay không kịp, mắt kính rơi trên mặt đất cũng không dám cúi xuống nhặt, lòng căm tức đối với hành vi hãm hại anh em của tên nhãi Tô Đinh. Nhưng căm tức thì căm tức, Tô Trù không phải người chịu ngồi chờ chết, tay dài duỗi ra, kéo người đứng bên cạnh lại che, rồi bỏ trốn mất dạng.
Cảnh năm anh em vì một bó hoa hồng mà hoảng loạn đào vong, thậm chí không niệm tình anh em, lọt vào mắt của đám đông trong giáo đường. Mọi người xôn xao, ngây dại rồi hưng phấn.
Còn lý do nào hơn, người đón được bó hoa là thành viên gia tộc Lance —— tiểu thư Tulip Kim.
Tulip trợn mắt há mồm nhìn bó hồng không biết xuất hiện trong tay lúc nào, mã vạch chen chân lên ót, đây là chứng e ngại hôn nhân của nam giới đã được đồn đại bấy lâu sao? Quả là đáng sợ, vì không kết hôn mà xuất hết thủ đoạn. Còn ——
Tulip cười khổ, còn lấy Tulip làm khiên! Tulip xấu hổ nhận lời chúc mừng của đám người vây quanh, trong lòng bất lực khôn tả, đây là chuyện gì a?
Rốt cuộc vẫn phải nhờ phù rể hôm nay —— Arthur Nice giải cứu, mang Tulip vượt qua vòng vây.
Hiện trường kết hôn sôi trào, Tô Phi sớm đã không nhịn nổi cười, hai vai không ngừng run run ghé vào lòng Jester.
Các anh quả là xuất sắc, muốn không cười thật là khó.
Các bậc phụ huynh họ Tô đều mặt đỏ tai hồng, không phải do tức giận đâu, mà là đang cố nén cười đó.
Trong tiếng nói cười âm vang, hôn lễ kết thúc viên mãn.
Tầng một Cổ Đức Sâm ——
Bữa tiệc tối chính thức được mở trong đại sảnh tráng lệ, những bức bích họa được điêu khắc sống động, tô màu rực rỡ, sàn nhà, trần nhà được khảm gạch hoa văn tinh xảo, chùm đèn thủy tinh lóng lánh treo phô trương chính giữa trần nhà tản ra ánh sáng mộng ảo, cao quý, lịch sự, tao nhã.
Hấp dẫn ánh mắt nhất là mười hai cửa sổ vòm lưu ly màu cùng một loạt tác phẩm hội họa vô giá.
Bốn bàn ăn được trải vải đỏ đặt tại bốn góc đại sảnh, khu vực trung tâm dùng để khiêu vũ.
Cho tới bây giờ, hôn lễ của gia chủ gia tộc Lance đều long trọng, hoa lệ, có thể nói phô trương, xa xỉ. Người được mời tham dự gồm các thành viên có địa vị cao trong gia tộc, người thân của Tô Phi, và phù rể —— Arthur Nice, tất cả khoảng năm mươi, sáu mươi người.
Số nữ so với số nam tham gia hôn lễ có sự chênh lệch đáng kể, rõ ràng phái mạnh áp đảo phái yếu, đặc biệt trong hôn lễ chỉ có sự góp mặt của hai cô gái trẻ, một là cô dâu, hai là phù dâu, đương nhiên không tính số nữ giúp việc trong Cổ Đức Sâm.
Số lượng người tham gia tuy ít nhưng không kém phần náo nhiệt.
Công tử Arthur Nice diện âu phục màu trắng thừa dịp bên cạnh Jester không có ai, lặng yên di chuyển đến phía sau Jester, nghiến răng nghiến lợi trừng, cực lực ngăn chặn cơn giận, thấp giọng hỏi: “Vì sao cậu chọn Tulip?”
Đáng chết, Arthur Nice nghĩ mòn đầu mòn óc vẫn không nghĩ rằng Jester sẽ chọn Tulip. Vốn hôm nay là ngày kết hôn của Arthur Nice và Tulip Kim, chỉ bởi một câu nói của Jester mà phải kéo dài thời hạn.
Nghĩ mà ức. Phá hôn lễ còn chưa đủ, Arthur còn phải cam tâm tình nguyện tự dâng lên cửa làm phù rể cho Jester! Chiêu này quá độc!
Arthur Nice tất nhiên có thể từ chối làm phù rể, nhưng Tulip là thành viên gia tộc Lance, phải phục tùng mệnh lệnh gia chủ, cho dù phải hoãn hôn lễ bản thân đi làm phù dâu của phu nhân gia chủ cũng phải làm.
Tulip đã bị chỉ đích danh làm phù dâu, Arthur Nice đương nhiên sẽ không nhường vị trí phù rể cho người khác. Vậy nên, tính đi tính lại, Arthur Nice không thể không nghe lời nhảy vào cạm bẫy Jester đã thiết lập sẵn, ngoan ngoãn làm phù rể.
Lạy chúa con! Đây chính là điển hình bị bán còn phải cười hề hề giúp người đếm tiền!
Nếu không phải tại Jester gây khó dễ, Arthur sớm đã được ôm vợ về nhà.
Cứ nhớ lại hôm nay đáng lẽ là hôn lễ của Arthur Nice và Tulip Kim, Arthur liền bốc hỏa, sắc mặt chuyển từ trắng sang đỏ, lại từ xanh về tím, cuối cùng trộn hết lại thành màu đen. Nếu “Trọng sinh danh môn giai nhân” là truyện huyền huyễn, hẳn các bạn có thể thấy trên đầu Arthur Nice có một đám khói si đèn đèn.
Không nghĩ cũng biết Arthur Nice tức giận cỡ nào, nhưng ngại thực lực cường đại cùng tâm cơ không lường được của đối phương, Arthur Nice vẫn còn chút trí khôn, chịu nhịn.
Không thể động thủ, vậy hỏi nguyên nhân thôi chắc là được.
Arthur Nice hằm hè nghĩ, nhấc một ly vang đỏ từ nhân viên bưng rượu, ực một ngụm to, mới nhỏ giọng nói tiếp: “Dạo này tôi có gây hấn gì với cậu đâu, chẳng lẽ là ——”
Arthur Nice đột nhiên nhớ tới một chuyện, một chuyện “lớn” khiến cả người đầm đìa mồ hôi lạnh!
Hình như vợ mới cưới của Jester tên là Tô Phi; hình như người từng cứu Tulip cũng tên là Tô Phi; hình như Arthur đã lỡ châm chọc vợ mới cưới của Jester vài câu... Nhìn dáng môi cười như không của Jester, Arthur Nice nhất thời cảm thấy nghẹn họng, lòng rối như tơ vò.
Jester đã nâng mạng của Tô Phi, hai người cùng nhìn về phía Alan tươi cười. Tô Phi được Jester ôm vào ngực, trong tay nâng một bó hoa hồng.
“Tách” “tách” “tách”
Alan thay đổi góc độ chụp khắp hạnh phúc của đôi vợ chồng mới cưới.
Mỗi một tấm ảnh đều ghi lại khóe môi cong cong, ánh mắt huyền tươi cười của thiếu gia, cùng đôi mắt sáng lấp lánh, bờ môi cười lộng lẫy của thiếu phu nhân.
Hài hòa xứng đôi, ông trời tác hợp!
Alan cảm thán trong lòng, cười xán lạn đến cực độ, nghĩ đến tối nay, thời điểm thiếu gia nhìn thấy những bức ảnh đẹp như mơ khẳng định sẽ thưởng cho Alan rất nhiều money.
Thật quá hạnh phúc, đời người chỉ cần như vậy.
Một đống tiền thưởng lớn đó nha!
Alan cầm giữ tiếng thét hạnh phúc, khóe miệng cong cực kỳ quỷ dị, đủ khiến đám người đứng gần Alan sợ tới mức lẩn ra hẳn năm bước, một mình Alan chưa phục hồi nhận thức.
Giờ phút này, Alan không ngừng hiện ra hình ảnh một núi bảng Anh vàng rực rỡ trên nằm một Alan đang say giấc nồng chẳng hề có ý định tỉnh lại. Nhìn đôi mắt lóe ra ký hiệu bảng Anh chói lọi kia, ai cũng có thể đoán được.
“Alan, ông làm gì mà ngẩn ngẩn ngơ ngơ thế kia?” Phóng xong pháo mừng, Ailie liếc mắt liền thấy Alan bên người đã trở nên vô tri vô giác, riêng ánh mắt lấp lánh như mặt trời giữa đêm kia không lẫn vào đâu được.
Ailie vừa nhìn liền biết, Alan lại mơ mộng giữa ban ngày, mà thứ khiến Alan vừa nằm mơ giữa ban ngày vừa bật cười chỉ có thể là tiền. Cho nên, Ailie không nghĩ đã biết trong đầu Alan đang ảo tưởng gì, lão Grandet!
Ailie không khách khí cướp đoạt chiếc máy ảnh đang tràn ngập nguy cơ bị đất mẹ ôm vào lòng trên tay Alan, cẩn thận lật từng tấm.
Ngập trời hoa hồng, trong cơn mưa đỏ, đôi vợ chồng mới cưới dựa sát vào nhau cười hạnh phúc.
Chỉ xem ảnh thôi cũng đã rất hấp dẫn. Ailie hứng trí vừa ngắm nghía ảnh chụp kĩ càng, vừa không quên gật đầu, trong lòng ẩn ẩn chút hâm mộ cùng khát khao. Kết hôn cùng người mình yêu nhất định là sự kiện hạnh phúc nhất trong đời người!
Trong ảnh, thiếu gia mặc lễ phục màu đen được chế tác thủ công, khuôn mặt cao ngạo lạnh lùng, tuấn tú thanh tao như ngọc. Lần đầu tiên (ấy là về phía Ailie mà thôi) Ailie được thấy nụ cười chân thật của thiếu gia. Thiếu gia cười thật lòng như thế, phong hoa tuyệt đại như thế, và cũng nhiều tầng ý nghĩa như thế.
Chiếc váy cưới do chính tay nhà thiết kế nổi tiếng làm bằng vải voan trắng muốt, tôn thêm vẻ đẹp thanh nhã, nhàn tĩnh, hiền hòa như nắng ấm của thiếu phu nhân. Bờ môi cong cong đâu còn dấu vết điềm đạm hôm qua, thay vào đó là vẻ lộng lẫy tuyệt vời động lòng người.
Đây tuyệt đối là hình ảnh đẹp nhất Ailie từng được thấy! Nội tâm đã lâu không dao động bắt đầu gợn sóng nhè nhẹ, lăn tăn chờ mong về tương lai.
Ngày tốt cảnh đẹp thế này, cô gái nào cũng nảy chút mộng mơ, Ailie không nằm ngoài số đó. Ánh mắt Ailie dần bay xa, không biết dừng tại nơi nào.
Làn váy trắng muốt liên tục bay múa, Tô Phi xoay người, đưa lưng về phía đám đông, dùng sức tung bó hoa hồng trong tay về nơi năm anh em Tô Lược đang đứng.
Mấy người Tô Lược chăm chú ngắm em gái bảo bối tiến từng bước vào điện thờ hôn nhân, trang trọng trao lời thề suốt kiếp, trao nhẫn cưới, nâng mạng che mặt... Từng giây từng phút như bức ảnh in thật sâu vào tâm trí, năm người rung động, đồng thời chân thật chúc phúc em gái duy nhất. Tô Phi, em nhất định hạnh phúc!
Người may mắn đón được bó hoa của cô dâu chính là người kết hôn tiếp theo!
Đây chính là thời khắc trái tim của tất cả mọi người đập thình thịch!
Bó hoa vẽ đường cong tuyệt mĩ trong nháy mắt về phía năm anh em Tô Lược, mọi người kiềm chế kích động, ánh mắt không hẹn cùng lạc về phía năm người, cá cược trong lòng bó hoa sẽ rơi vào tay ai.
Một vài thanh niên ôm hy vọng chạy đuổi theo bó hồng, cố gắng vươn tay vươn chân mong đón được.
Ngoài ý muốn, những người có khả năng bắt được bó hoa nhất, năm anh em Tô Lược, không hề hớn hở. Ngược lại, mặt năm người đồng loạt in lên vẻ kinh hãi, tựa như thứ bay về phía họ không phải bó hoa tươi thắm, mà là bom đạn đao kiếm.
Năm người đồng thanh hét “A”, lớp sau tiếp lớp trước ôm đầu chạy ngược hướng hoa hồng. Tô Bằng càng khoa trương, không chạy nhảy như khỉ giống bốn anh em kia, mà quyết đoán trực tiếp chui vào gầm bàn.
“Em ba, làm phiền.” Tô Đinh chạy chậm nhưng lanh tay lẹ mắt túm áo người phản ứng nhanh Tô Trù, đẩy về hướng bó hoa, rồi dồn sức chạy về phía anh cả.
Tô Trù bị cú đẩy của Tô Đinh làm trở tay không kịp, mắt kính rơi trên mặt đất cũng không dám cúi xuống nhặt, lòng căm tức đối với hành vi hãm hại anh em của tên nhãi Tô Đinh. Nhưng căm tức thì căm tức, Tô Trù không phải người chịu ngồi chờ chết, tay dài duỗi ra, kéo người đứng bên cạnh lại che, rồi bỏ trốn mất dạng.
Cảnh năm anh em vì một bó hoa hồng mà hoảng loạn đào vong, thậm chí không niệm tình anh em, lọt vào mắt của đám đông trong giáo đường. Mọi người xôn xao, ngây dại rồi hưng phấn.
Còn lý do nào hơn, người đón được bó hoa là thành viên gia tộc Lance —— tiểu thư Tulip Kim.
Tulip trợn mắt há mồm nhìn bó hồng không biết xuất hiện trong tay lúc nào, mã vạch chen chân lên ót, đây là chứng e ngại hôn nhân của nam giới đã được đồn đại bấy lâu sao? Quả là đáng sợ, vì không kết hôn mà xuất hết thủ đoạn. Còn ——
Tulip cười khổ, còn lấy Tulip làm khiên! Tulip xấu hổ nhận lời chúc mừng của đám người vây quanh, trong lòng bất lực khôn tả, đây là chuyện gì a?
Rốt cuộc vẫn phải nhờ phù rể hôm nay —— Arthur Nice giải cứu, mang Tulip vượt qua vòng vây.
Hiện trường kết hôn sôi trào, Tô Phi sớm đã không nhịn nổi cười, hai vai không ngừng run run ghé vào lòng Jester.
Các anh quả là xuất sắc, muốn không cười thật là khó.
Các bậc phụ huynh họ Tô đều mặt đỏ tai hồng, không phải do tức giận đâu, mà là đang cố nén cười đó.
Trong tiếng nói cười âm vang, hôn lễ kết thúc viên mãn.
Tầng một Cổ Đức Sâm ——
Bữa tiệc tối chính thức được mở trong đại sảnh tráng lệ, những bức bích họa được điêu khắc sống động, tô màu rực rỡ, sàn nhà, trần nhà được khảm gạch hoa văn tinh xảo, chùm đèn thủy tinh lóng lánh treo phô trương chính giữa trần nhà tản ra ánh sáng mộng ảo, cao quý, lịch sự, tao nhã.
Hấp dẫn ánh mắt nhất là mười hai cửa sổ vòm lưu ly màu cùng một loạt tác phẩm hội họa vô giá.
Bốn bàn ăn được trải vải đỏ đặt tại bốn góc đại sảnh, khu vực trung tâm dùng để khiêu vũ.
Cho tới bây giờ, hôn lễ của gia chủ gia tộc Lance đều long trọng, hoa lệ, có thể nói phô trương, xa xỉ. Người được mời tham dự gồm các thành viên có địa vị cao trong gia tộc, người thân của Tô Phi, và phù rể —— Arthur Nice, tất cả khoảng năm mươi, sáu mươi người.
Số nữ so với số nam tham gia hôn lễ có sự chênh lệch đáng kể, rõ ràng phái mạnh áp đảo phái yếu, đặc biệt trong hôn lễ chỉ có sự góp mặt của hai cô gái trẻ, một là cô dâu, hai là phù dâu, đương nhiên không tính số nữ giúp việc trong Cổ Đức Sâm.
Số lượng người tham gia tuy ít nhưng không kém phần náo nhiệt.
Công tử Arthur Nice diện âu phục màu trắng thừa dịp bên cạnh Jester không có ai, lặng yên di chuyển đến phía sau Jester, nghiến răng nghiến lợi trừng, cực lực ngăn chặn cơn giận, thấp giọng hỏi: “Vì sao cậu chọn Tulip?”
Đáng chết, Arthur Nice nghĩ mòn đầu mòn óc vẫn không nghĩ rằng Jester sẽ chọn Tulip. Vốn hôm nay là ngày kết hôn của Arthur Nice và Tulip Kim, chỉ bởi một câu nói của Jester mà phải kéo dài thời hạn.
Nghĩ mà ức. Phá hôn lễ còn chưa đủ, Arthur còn phải cam tâm tình nguyện tự dâng lên cửa làm phù rể cho Jester! Chiêu này quá độc!
Arthur Nice tất nhiên có thể từ chối làm phù rể, nhưng Tulip là thành viên gia tộc Lance, phải phục tùng mệnh lệnh gia chủ, cho dù phải hoãn hôn lễ bản thân đi làm phù dâu của phu nhân gia chủ cũng phải làm.
Tulip đã bị chỉ đích danh làm phù dâu, Arthur Nice đương nhiên sẽ không nhường vị trí phù rể cho người khác. Vậy nên, tính đi tính lại, Arthur Nice không thể không nghe lời nhảy vào cạm bẫy Jester đã thiết lập sẵn, ngoan ngoãn làm phù rể.
Lạy chúa con! Đây chính là điển hình bị bán còn phải cười hề hề giúp người đếm tiền!
Nếu không phải tại Jester gây khó dễ, Arthur sớm đã được ôm vợ về nhà.
Cứ nhớ lại hôm nay đáng lẽ là hôn lễ của Arthur Nice và Tulip Kim, Arthur liền bốc hỏa, sắc mặt chuyển từ trắng sang đỏ, lại từ xanh về tím, cuối cùng trộn hết lại thành màu đen. Nếu “Trọng sinh danh môn giai nhân” là truyện huyền huyễn, hẳn các bạn có thể thấy trên đầu Arthur Nice có một đám khói si đèn đèn.
Không nghĩ cũng biết Arthur Nice tức giận cỡ nào, nhưng ngại thực lực cường đại cùng tâm cơ không lường được của đối phương, Arthur Nice vẫn còn chút trí khôn, chịu nhịn.
Không thể động thủ, vậy hỏi nguyên nhân thôi chắc là được.
Arthur Nice hằm hè nghĩ, nhấc một ly vang đỏ từ nhân viên bưng rượu, ực một ngụm to, mới nhỏ giọng nói tiếp: “Dạo này tôi có gây hấn gì với cậu đâu, chẳng lẽ là ——”
Arthur Nice đột nhiên nhớ tới một chuyện, một chuyện “lớn” khiến cả người đầm đìa mồ hôi lạnh!
Hình như vợ mới cưới của Jester tên là Tô Phi; hình như người từng cứu Tulip cũng tên là Tô Phi; hình như Arthur đã lỡ châm chọc vợ mới cưới của Jester vài câu... Nhìn dáng môi cười như không của Jester, Arthur Nice nhất thời cảm thấy nghẹn họng, lòng rối như tơ vò.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.