Chương 2: Khúc nhạc dạo đầu
Cố Tiêu
17/02/2017
Ăn xong bữa sáng, Lâm Văn lái xe đưa con gái đến học viện Mony. Học viện Mony là nơi đào tạo ra những nhân tài nghệ thuật nổi tiếng, đương nhiên chi phí học tập ở đây cực kì đắt đỏ, bởi vậy mà vang danh là một học
viện ma cà rồng.
Tuy vậy, đối với những học sinh có tố chất nổi bật, học viện Mony sẽ dành tặng một số ưu đãi nhất định, ví dụ như giảm một phần ba học phí mỗi kỳ hoặc cấp học bổng cho học sinh có thành tích ưu tú trong cuộc thi cuối kỳ.
Đương nhiên là số học sinh được cấp học bổng vô cùng ít ỏi, Tô Phi là một trong số ít những người may mắn được hưởng ưu tiên này.
Cũng phải nói thêm về tình cảnh thế giới lúc này, Trung Quốc chưa có tiếng nói vững chắc trên trường quốc tế, người phương Tây vẫn kỳ thị, xa lánh, phân biệt đối xử với những con người tóc đen da vàng nhỏ bé, kỳ dị, quái đản này. Tô Phi có thể nhận đãi ngộ tương tự với các học sinh bản xứ nơi này đã khẳng định sự coi trọng của học viện Mony dành cho cô bé bốn tuổi này.
“Phi Phi, ngày mai mẹ bắt đầu khóa huấn luyện ba tháng rồi, chiều nay sẽ khởi hành, đây là quy định của hội, mẹ không thể không tuân theo. Tuần này mẹ không thể đưa Phi Phi đi du lịch rồi, mẹ xin lỗi, lúc nào mẹ về, hai mẹ con mình sẽ đi bù nhé!”
Lâm Văn hổ thẹn nhìn con gái bước xuống xe, chỉ sợ Phi Phi thấy thất vọng, Phi Phi chờ mong lần du lịch này đã nhiều ngày như vậy rồi! Lâm Văn cảm thấy mình không xứng làm một người mẹ, có người mẹ nào lại không giữ đúng lời hứa với con gái mình đâu cơ chứ!
“Không sao đâu mẹ, hai mẹ con mình dời lại ngày du lịch cũng được mà, công việc của mẹ vẫn quan trọng hơn!”
Có lẽ mẹ vẫn chưa hiểu rõ ý nghĩa của đợt huấn luyện này, nhưng Tô Phi đã trải qua một kiếp lại nắm được rõ ràng. Khóa huấn luyện lần này là bước đầu tiên của mẹ hướng ra trường âm nhạc thế giới, kiếp trước vì bận bịu chăm sóc Tô Phi bé nhỏ mà mẹ đã bỏ qua cơ hội trăm năm khó gặp này. Sau này tuy mẹ không hề nhắc lại nhưng Tô Phi biết mẹ vẫn che nỗi tiếc nuối trong lòng. Mẹ đã luôn hi vọng tài năng bản thân không chỉ có thể phô diễn trong nước mà còn được phát triển trên vũ đài quốc tế.
Cho nên, Tô Phi không hề muốn làm vật cản trên con đường âm nhạc của mẹ, muốn toàn tâm toàn ý ủng hộ mẹ thực hiện ước mơ của mình.
“Sau khi tan học, con phải chú ý an toàn trên đường về nhé, trong lớp nhớ chú ý nghe cô giáo giảng bài, không được nghịch ngợm…” Lâm Văn dặn dò cẩn thận, từng li từng tí, tạm biệt lần này, có tới ba tháng liền người làm mẹ này sẽ không được gặp con gái yêu, luyến tiếc, nhớ nhung cùng không nỡ rời xa chất đầy một bụng chỉ đành giữ lại thành những lời dặn dò đầy yêu thương này.
“Vâng ạ. Con sẽ chăm sóc cha thật tốt, mẹ cứ yên tâm đi!” Tô Phi vẫy vẫy tay, con đã lớn rồi, mẹ không cần lo nhiều!
Nghe được lời con gái yêu, Lâm Văn nhẹ lòng đi rất nhiều, đưa tay xoa xoa mái tóc đen mềm mại của Phi Phi, đùa vui: “Có được không đây? Lúc mẹ về mà thấy hai cái da bọc xương trong nhà là mẹ bỏ đi đấy nhé!”
“Con mách bố mẹ bảo mẹ bỏ bố!” Tô Phi thích thú đáp trả.
“Trời ạ! Lá gan cục cưng quả là không nhỏ nha, dám trêu cợt mẹ này!” Lâm Văn nhẹ gõ đầu con gái cưng một cái, mọi sự lo âu đã bị quẳng sau đầu.
“Còn không phải con sợ mẹ sẽ lo nghĩ nhiều sinh bệnh sao?” Tô Phi ôm đầu, thầm nói.
“Được rồi, con vào học đi!” Lâm Văn không khỏi cảm ơn trời đất, con gái còn nhỏ nhưng đã ngoan ngoãn, hiểu chuyện không kém người lớn, biết thông cảm, biết động viên, quan tâm mẹ. Lâm Văn tự hứa với chính mình, nhất định phải sắp xếp thời gian đưa con gái đi thăm thú các nơi, quyết không thất hẹn lần nữa.
“Con chào mẹ!”
Học viện Mony, phòng học vĩ cầm ——
“Cả lớp, yên lặng!” Cô Doreen vỗ tay, ra hiệu cho cả lớp trật tự, đợi đến khi phòng học lặng tiếng im hơi, mới nói tiếp: “Hôm nay là ngày kết thúc học kỳ, đồng thời là ngày khảo sát. Học kỳ vừa qua, các em đã nỗ lực, phấn đấu, miệt mài học hành, bây giờ đã đến lúc gặt hái thành quả. Sau khi nhận phiếu điểm, các em có thể trực tiếp đi về nhà. Chúc các em thi tốt và có một kỳ nghỉ thảnh thơi vui vẻ!”
Cuối mỗi học kỳ, học viện Mony đều tiến hành kỳ thi khảo sát chất lượng, rồi chuyển phiếu điểm cho phụ huynh học sinh để họ nắm được thành tích của con em mình sau đó quyết định xem có nên cho con em mình tiếp tục học tại học viện Mony hay không. Thực chất, kỳ thi khảo sát này chính là một cách để quảng bá học viện, hiệu quả tương đối tốt, vượt trội hơn rất nhiều so với các cách quảng cáo thông thường. Trên thực tế, thành tích khảo sát của học sinh trong học viện cũng thường ở mức chấp nhận được.
Chờ đến khi đợt sát hạch kết thúc, trời đã về trưa, cô Doreen gọi Tô Phi ở lại, dẫn vào văn phòng.
“Thưa cô, cô gọi em có việc gì ạ?” Cô Doreen đưa cho cô học trò nhỏ một xấp giấy tờ, Tô Phi cầm lên, đọc mấy tờ đầu, đó là bản tường thuật một cuộc thi đàn vĩ cầm.
Trong lúc Tô Phi xem lướt qua mấy tờ giấy, cô Doreen đứng bên cạnh giải thích: “Em có biết học viện Mặc Sâm không? Đợt trao đổi học sinh lần này đến lượt bọn họ tổ chức… Cô đã đề cử em đại diện cho học viện Mony chúng ta tham gia hạng mục đàn vĩ cầm.”
Học viện Mặc Sâm và học viện Mony là hai học viện nghệ thuật nổi tiếng, hàng năm, hai trường đều luân phiên tổ chức chương trình trao đổi học sinh, năm nay đến lượt học viện Mặc Sâm đứng ra tổ chức. Chương trình trao đổi học sinh này mang danh là để ươm mầm tài năng và nâng cao trình độ học sinh của hai bên, nhưng thực chất lại là cuộc tranh hùng của hai học viện, giành giật học sinh, giằng co nổi tiếng. Phần thưởng cho học sinh chiến thắng là một khoản tiền thưởng hậu hĩ đi cùng một hiện vật mỗi năm một khác có giá trị vô cùng xa xỉ.
Học sinh tham gia chương trình trao đổi sẽ tranh tài ở ba hạng mục: ngoài balê là hạng mục tổ chức định kỳ hàng năm, hai hạng mục còn lại được lựa chọn do bốc thăm. Để tạo sự công bằng, lễ bốc thăm luôn được đặt dưới sự giám sát của ban quản lý hai bên, hai người bốc thăm được lựa chọn qua sự thỏa thuận của ban tổ chức chương trình.
Năm nay, hai hạng mục được bốc trúng là vĩ cầm và dương cầm, mỗi học viện được quyền đề cử ba học viên thi đấu trong từng hạng mục, ban giám khảo gồm mười người, đều là giáo sư âm nhạc nổi tiếng khắp thế giới.
Tô Phi đọc lướt qua từ đầu đến cuối mấy tờ giấy một lượt rồi đưa lại cho cô giáo, lựa lời từ chối: “Em không tham gia được đâu, cô nhường cơ hội này cho các bạn khác đi ạ.” Tô Phi không muốn lãng phí thời gian cho mấy cuộc thi này, tuy là có chút dao động trước giá trị phần thưởng nhưng tựu chung chưa đủ để tự bán mình.
Cô Doreen sửng sốt, nghĩ thầm: mình chưa nói ra mục đích, sao cô nhóc này đoán được nhỉ?
“Tô Phi à —— sao em có thể chối từ lời thỉnh cầu đầu tiên mà cũng là cuối cùng của cô giáo đã bên em cả một học kỳ qua! Cô giáo xót xa cõi lòng! Tim vỡ ngàn mảnh, hậm bực bi thương, đấm ngực giậm chân,… Tóm lại, cô sẽ vô cùng khổ tâm, mà khi cô khổ tâm, cô liền…”
Hữu cầu tất ứng, Tô Phi xoa xoa thái dương, thở dài: “Cô Doreen, em sẽ tham gia.”
Kinh nghiệm của một năm học vừa qua đã nhắc nhở Tô Phi, khi cô Doreen nói thỉnh cầu, thì bản chất hai chữ “thỉnh cầu” này chính là “yêu cầu”, nếu không nghe lời cô giáo sẽ phải nhận hậu quả cực kì bi thảm khốc!
Cô Doreen ranh ma có hàng nghìn hàng trăm thủ đoạn cao siêu để các bậc cha mẹ học sinh phải gật đầu như giã tỏi, đáp ứng “thỉnh cầu” của cô, so với việc buổi sáng vừa ngủ dậy còn ngáp ngắn ngáp dài, mặt chưa rửa, răng chưa đánh, đã thấy mình ở địa điểm thi đấu, thì đáp ứng yêu cầu ngay lập tức còn tốt hơn, dù sao cũng chỉ là phí chút thời gian!
“Thế mới là bé ngoan, đây là thiếp mời của chương trình, trên đó có ghi rõ địa điểm tổ chức, nhớ kỹ không được đến muộn đâu đấy!”
Gian kế thành công, một người nào đó nháy mắt rụt cái đuôi cáo, hóa thân thành nhà giáo ưu tú đầy tôn kính và đáng ngưỡng mộ,“đạo mạo” a, “mẫu mực” a. Tô Phi chỉ muốn ngửa mặt lên hỏi ông trời, sao cô Doreen không đi diễn kịch, đảm bảo quầy vé cháy sạch, chỗ ngồi chật ních, không có lối để đi!
Thời gian thi đấu là 8 giờ sáng ngày kia, địa điểm tại khán phòng balê học viện Mặc Sâm.
Tô Phi nhìn thoáng qua thiếp mời trên tay, lướt mấy tin tức cần thiết. “Thưa cô, có việc gì nữa không ạ? Trời sắp về chiều rồi ạ.” Ý của em là em về được chưa ạ.
“OK!” Cô Doreen sảng khoái vẫy tay. Thực tế, cái bụng của cô réo rắt theo vần điệu từ lâu lắm rồi mà vẫn phải hết nhẫn lại nhịn chờ đến khi công tác dụ dỗ trẻ con này công thành danh toại. Giờ việc xong rồi, da bụng còn nước dán vào da lưng, chỉ ước cô học trò bé nhỏ trước mặt mau đi về đi để phóng vèo vèo về phía phòng ăn!
“Em chào cô. Hẹn gặp lại ngày mai”
Tô Phi bước nhanh ra khỏi văn phòng giáo viên, đóng cửa lại…
Buổi chiều, quán trà sữa ——
“Tô, cả hai đứa mình cùng được tham gia chương trình trao đổi này, vui quá đi!”
Các vị khách đến quán trà sữa đầu giờ chiều ai cũng làm như vô tình đưa mắt về một góc khuất của quán, nơi có hai cô công chúa nhỏ đang ngồi, khuôn mặt trẻ con hồn nhiên hấp dẫn tràn đầy sức sống.
Cô bé vừa cất tiếng nói nhìn qua có vẻ lớn tuổi hơn một chút, mái tóc xoăn dài vàng óng ả rực rỡ dưới nắng được cặp lại gọn gàng bằng kẹp tóc dễ thương hình dâu tây, đôi mắt to tròn linh động màu lục, khuôn mặt hồng hồng, dồi dào sinh lực, đây chắc chắn là khuôn mẫu của búp bê barbie nha!
Đối diện barbie là một cô bé nhỏ tuổi hơn, tay trái chống cằm, tay phải cầm cốc trà sữa, khuôn trăng nhỏ nhắn tinh xảo, sắc mặt có vài phần trong suốt, hờ hững không nhìn ra biểu cảm, như có như không lộ ra khí chất thanh nhã nhàn tĩnh.
Nếu cô bé tóc vàng là tinh linh lạc đường xuống trần thế thì cô bé đối diện chính là tiên tử thoát tục nhàn du phàm trần!
“Tô, ấy lại thất thần!” Barbie Nina huơ huơ tay trước mặt Tô Phi, chu chu miệng nhỏ: “Tô, tớ vừa nói gì ấy nhắc lại xem nào? Ấy chẳng tôn trọng bạn bè gì cả!”
Tô Phi vẫn không quay đầu lại, nhàn nhạt trả lời: “Ấy vừa nói, sáng mai chúng ta cùng ra cửa hàng bách hóa mua quần áo.”
“Ấy đồng ý rồi đấy, 10 giờ sáng mai, ở quảng trường trung tâm, không gặp không về nha!”
Nina nhụt chí, Tô luôn như vậy, dù không tập trung vẫn có thể trả lời chuẩn xác vấn đề của mọi người, có lẽ bất cứ ai ở trước mặt Tô đều không thể nổi giận, nhìn khuôn mặt thờ ơ, lạnh nhạt của Tô dù lửa giận đang cháy ngút trời cũng sẽ lập tức dập tắt, không sót lại dù một mảnh tro tàn tâm nguội. Nina lúc đầu chính là bị biểu tình lạnh nhạt này hấp dẫn mà không nhận ra sự lãnh đạm ẩn giấu sâu bên trong con người Tô.
“Được!” Tô Phi suy tính thời gian, thấy không có vấn đề gì, liền đáp ứng. Cũng như Tô Phi, Nina không phải là người Nga chính gốc mà là con lai người Anh, sống cùng ông ngoại, cha mẹ Nina cả ngày bận rộn, tất tả ngược xuôi kiếm tiền, không có thời gian dạy dỗ con gái mới nghĩ đến đưa Nina đến Nga nhờ ông ngoại chăm sóc. Tô Phi có thể lưu loát tiếng Nga nhanh chóng đều là nhờ công sức của Nina.
Sau khi mút hết cốc trà sữa cũng đến giờ về nhà, hai bạn nhỏ quyến luyến nói lời tạm biệt.
Sáng hôm sau, đúng mười giờ ——
“Tô, mình ở đây này!”
Tô Phi vừa xuống xe đã thấy Nina chạy lại gần.
“Tô, ấy đến muộn, tờ chờ lâu ơi là lâu rồi!” Nina giận dỗi trách bạn thân.
“Tớ xin lỗi!” Tô Phi thành khẩn xin lỗi.
“Chú chở ấy đến đây là ai vậy?”
“Là cha tớ.” Tô Phi giới thiệu Tô Trí Dương cho Nina, chờ Nina chào hỏi cha mình rồi hai bạn nhỏ cùng tạm biệt cha Tô Phi. Thời gian biểu của Tô Trí Dương rất chặt chẽ, có thể rút ra được chút thời gian đưa con gái đi chơi đã là cực hạn, Tô Phi ngoan ngoãn không muốn làm lỡ thời gian của cha.
Hai bạn nhỏ dung dăng dung dẻ dắt tay nhau đi vào cửa hàng bách hóa ——
“Tô, chiếc váy này được không?”
Nina mặc thử chiếc váy công chúa máu xanh nhạt điểm xuyết mấy đóa hoa nhỏ màu hồng nhạt, vạt váy tới đầu gối, nhìn vô cùng đáng yêu.
“Đẹp lắm, hợp với đôi giày màu hồng nhạt.”
“Thật không?” Nina vui vẻ xoay một vòng, Tô đã nói là đẹp thì không thể sai được, Nina cao hứng chọn thêm một đôi giày da bệt màu hoa anh đào theo gợi ý của Tô.
Nina chọn trang phục cho bản thân mình xong liền lựa cho Tô Phi vài món đồ xinh đẹp, nhìn Tô Phi đầy mong chờ, “Tô cũng đi thử đi, ấy mặc vào nhất định sẽ rất đẹp!”
“Tớ có đủ quần áo rồi.” Tô Phi không thích quần áo màu sắc sặc sỡ, chỉ e tránh không kịp.
“Trời ạ! Ấy không định nói là ấy muốn mặc như vậy đi!” Nina sửng sốt nhìn bộ quần áo tuy lịch sự nhưng không có chút nào nổi bật trên người Tô Phi.
Tác giả nói: Đây là lần đầu tiên viết văn, hi vọng các bạn sẽ thích.
Tuy vậy, đối với những học sinh có tố chất nổi bật, học viện Mony sẽ dành tặng một số ưu đãi nhất định, ví dụ như giảm một phần ba học phí mỗi kỳ hoặc cấp học bổng cho học sinh có thành tích ưu tú trong cuộc thi cuối kỳ.
Đương nhiên là số học sinh được cấp học bổng vô cùng ít ỏi, Tô Phi là một trong số ít những người may mắn được hưởng ưu tiên này.
Cũng phải nói thêm về tình cảnh thế giới lúc này, Trung Quốc chưa có tiếng nói vững chắc trên trường quốc tế, người phương Tây vẫn kỳ thị, xa lánh, phân biệt đối xử với những con người tóc đen da vàng nhỏ bé, kỳ dị, quái đản này. Tô Phi có thể nhận đãi ngộ tương tự với các học sinh bản xứ nơi này đã khẳng định sự coi trọng của học viện Mony dành cho cô bé bốn tuổi này.
“Phi Phi, ngày mai mẹ bắt đầu khóa huấn luyện ba tháng rồi, chiều nay sẽ khởi hành, đây là quy định của hội, mẹ không thể không tuân theo. Tuần này mẹ không thể đưa Phi Phi đi du lịch rồi, mẹ xin lỗi, lúc nào mẹ về, hai mẹ con mình sẽ đi bù nhé!”
Lâm Văn hổ thẹn nhìn con gái bước xuống xe, chỉ sợ Phi Phi thấy thất vọng, Phi Phi chờ mong lần du lịch này đã nhiều ngày như vậy rồi! Lâm Văn cảm thấy mình không xứng làm một người mẹ, có người mẹ nào lại không giữ đúng lời hứa với con gái mình đâu cơ chứ!
“Không sao đâu mẹ, hai mẹ con mình dời lại ngày du lịch cũng được mà, công việc của mẹ vẫn quan trọng hơn!”
Có lẽ mẹ vẫn chưa hiểu rõ ý nghĩa của đợt huấn luyện này, nhưng Tô Phi đã trải qua một kiếp lại nắm được rõ ràng. Khóa huấn luyện lần này là bước đầu tiên của mẹ hướng ra trường âm nhạc thế giới, kiếp trước vì bận bịu chăm sóc Tô Phi bé nhỏ mà mẹ đã bỏ qua cơ hội trăm năm khó gặp này. Sau này tuy mẹ không hề nhắc lại nhưng Tô Phi biết mẹ vẫn che nỗi tiếc nuối trong lòng. Mẹ đã luôn hi vọng tài năng bản thân không chỉ có thể phô diễn trong nước mà còn được phát triển trên vũ đài quốc tế.
Cho nên, Tô Phi không hề muốn làm vật cản trên con đường âm nhạc của mẹ, muốn toàn tâm toàn ý ủng hộ mẹ thực hiện ước mơ của mình.
“Sau khi tan học, con phải chú ý an toàn trên đường về nhé, trong lớp nhớ chú ý nghe cô giáo giảng bài, không được nghịch ngợm…” Lâm Văn dặn dò cẩn thận, từng li từng tí, tạm biệt lần này, có tới ba tháng liền người làm mẹ này sẽ không được gặp con gái yêu, luyến tiếc, nhớ nhung cùng không nỡ rời xa chất đầy một bụng chỉ đành giữ lại thành những lời dặn dò đầy yêu thương này.
“Vâng ạ. Con sẽ chăm sóc cha thật tốt, mẹ cứ yên tâm đi!” Tô Phi vẫy vẫy tay, con đã lớn rồi, mẹ không cần lo nhiều!
Nghe được lời con gái yêu, Lâm Văn nhẹ lòng đi rất nhiều, đưa tay xoa xoa mái tóc đen mềm mại của Phi Phi, đùa vui: “Có được không đây? Lúc mẹ về mà thấy hai cái da bọc xương trong nhà là mẹ bỏ đi đấy nhé!”
“Con mách bố mẹ bảo mẹ bỏ bố!” Tô Phi thích thú đáp trả.
“Trời ạ! Lá gan cục cưng quả là không nhỏ nha, dám trêu cợt mẹ này!” Lâm Văn nhẹ gõ đầu con gái cưng một cái, mọi sự lo âu đã bị quẳng sau đầu.
“Còn không phải con sợ mẹ sẽ lo nghĩ nhiều sinh bệnh sao?” Tô Phi ôm đầu, thầm nói.
“Được rồi, con vào học đi!” Lâm Văn không khỏi cảm ơn trời đất, con gái còn nhỏ nhưng đã ngoan ngoãn, hiểu chuyện không kém người lớn, biết thông cảm, biết động viên, quan tâm mẹ. Lâm Văn tự hứa với chính mình, nhất định phải sắp xếp thời gian đưa con gái đi thăm thú các nơi, quyết không thất hẹn lần nữa.
“Con chào mẹ!”
Học viện Mony, phòng học vĩ cầm ——
“Cả lớp, yên lặng!” Cô Doreen vỗ tay, ra hiệu cho cả lớp trật tự, đợi đến khi phòng học lặng tiếng im hơi, mới nói tiếp: “Hôm nay là ngày kết thúc học kỳ, đồng thời là ngày khảo sát. Học kỳ vừa qua, các em đã nỗ lực, phấn đấu, miệt mài học hành, bây giờ đã đến lúc gặt hái thành quả. Sau khi nhận phiếu điểm, các em có thể trực tiếp đi về nhà. Chúc các em thi tốt và có một kỳ nghỉ thảnh thơi vui vẻ!”
Cuối mỗi học kỳ, học viện Mony đều tiến hành kỳ thi khảo sát chất lượng, rồi chuyển phiếu điểm cho phụ huynh học sinh để họ nắm được thành tích của con em mình sau đó quyết định xem có nên cho con em mình tiếp tục học tại học viện Mony hay không. Thực chất, kỳ thi khảo sát này chính là một cách để quảng bá học viện, hiệu quả tương đối tốt, vượt trội hơn rất nhiều so với các cách quảng cáo thông thường. Trên thực tế, thành tích khảo sát của học sinh trong học viện cũng thường ở mức chấp nhận được.
Chờ đến khi đợt sát hạch kết thúc, trời đã về trưa, cô Doreen gọi Tô Phi ở lại, dẫn vào văn phòng.
“Thưa cô, cô gọi em có việc gì ạ?” Cô Doreen đưa cho cô học trò nhỏ một xấp giấy tờ, Tô Phi cầm lên, đọc mấy tờ đầu, đó là bản tường thuật một cuộc thi đàn vĩ cầm.
Trong lúc Tô Phi xem lướt qua mấy tờ giấy, cô Doreen đứng bên cạnh giải thích: “Em có biết học viện Mặc Sâm không? Đợt trao đổi học sinh lần này đến lượt bọn họ tổ chức… Cô đã đề cử em đại diện cho học viện Mony chúng ta tham gia hạng mục đàn vĩ cầm.”
Học viện Mặc Sâm và học viện Mony là hai học viện nghệ thuật nổi tiếng, hàng năm, hai trường đều luân phiên tổ chức chương trình trao đổi học sinh, năm nay đến lượt học viện Mặc Sâm đứng ra tổ chức. Chương trình trao đổi học sinh này mang danh là để ươm mầm tài năng và nâng cao trình độ học sinh của hai bên, nhưng thực chất lại là cuộc tranh hùng của hai học viện, giành giật học sinh, giằng co nổi tiếng. Phần thưởng cho học sinh chiến thắng là một khoản tiền thưởng hậu hĩ đi cùng một hiện vật mỗi năm một khác có giá trị vô cùng xa xỉ.
Học sinh tham gia chương trình trao đổi sẽ tranh tài ở ba hạng mục: ngoài balê là hạng mục tổ chức định kỳ hàng năm, hai hạng mục còn lại được lựa chọn do bốc thăm. Để tạo sự công bằng, lễ bốc thăm luôn được đặt dưới sự giám sát của ban quản lý hai bên, hai người bốc thăm được lựa chọn qua sự thỏa thuận của ban tổ chức chương trình.
Năm nay, hai hạng mục được bốc trúng là vĩ cầm và dương cầm, mỗi học viện được quyền đề cử ba học viên thi đấu trong từng hạng mục, ban giám khảo gồm mười người, đều là giáo sư âm nhạc nổi tiếng khắp thế giới.
Tô Phi đọc lướt qua từ đầu đến cuối mấy tờ giấy một lượt rồi đưa lại cho cô giáo, lựa lời từ chối: “Em không tham gia được đâu, cô nhường cơ hội này cho các bạn khác đi ạ.” Tô Phi không muốn lãng phí thời gian cho mấy cuộc thi này, tuy là có chút dao động trước giá trị phần thưởng nhưng tựu chung chưa đủ để tự bán mình.
Cô Doreen sửng sốt, nghĩ thầm: mình chưa nói ra mục đích, sao cô nhóc này đoán được nhỉ?
“Tô Phi à —— sao em có thể chối từ lời thỉnh cầu đầu tiên mà cũng là cuối cùng của cô giáo đã bên em cả một học kỳ qua! Cô giáo xót xa cõi lòng! Tim vỡ ngàn mảnh, hậm bực bi thương, đấm ngực giậm chân,… Tóm lại, cô sẽ vô cùng khổ tâm, mà khi cô khổ tâm, cô liền…”
Hữu cầu tất ứng, Tô Phi xoa xoa thái dương, thở dài: “Cô Doreen, em sẽ tham gia.”
Kinh nghiệm của một năm học vừa qua đã nhắc nhở Tô Phi, khi cô Doreen nói thỉnh cầu, thì bản chất hai chữ “thỉnh cầu” này chính là “yêu cầu”, nếu không nghe lời cô giáo sẽ phải nhận hậu quả cực kì bi thảm khốc!
Cô Doreen ranh ma có hàng nghìn hàng trăm thủ đoạn cao siêu để các bậc cha mẹ học sinh phải gật đầu như giã tỏi, đáp ứng “thỉnh cầu” của cô, so với việc buổi sáng vừa ngủ dậy còn ngáp ngắn ngáp dài, mặt chưa rửa, răng chưa đánh, đã thấy mình ở địa điểm thi đấu, thì đáp ứng yêu cầu ngay lập tức còn tốt hơn, dù sao cũng chỉ là phí chút thời gian!
“Thế mới là bé ngoan, đây là thiếp mời của chương trình, trên đó có ghi rõ địa điểm tổ chức, nhớ kỹ không được đến muộn đâu đấy!”
Gian kế thành công, một người nào đó nháy mắt rụt cái đuôi cáo, hóa thân thành nhà giáo ưu tú đầy tôn kính và đáng ngưỡng mộ,“đạo mạo” a, “mẫu mực” a. Tô Phi chỉ muốn ngửa mặt lên hỏi ông trời, sao cô Doreen không đi diễn kịch, đảm bảo quầy vé cháy sạch, chỗ ngồi chật ních, không có lối để đi!
Thời gian thi đấu là 8 giờ sáng ngày kia, địa điểm tại khán phòng balê học viện Mặc Sâm.
Tô Phi nhìn thoáng qua thiếp mời trên tay, lướt mấy tin tức cần thiết. “Thưa cô, có việc gì nữa không ạ? Trời sắp về chiều rồi ạ.” Ý của em là em về được chưa ạ.
“OK!” Cô Doreen sảng khoái vẫy tay. Thực tế, cái bụng của cô réo rắt theo vần điệu từ lâu lắm rồi mà vẫn phải hết nhẫn lại nhịn chờ đến khi công tác dụ dỗ trẻ con này công thành danh toại. Giờ việc xong rồi, da bụng còn nước dán vào da lưng, chỉ ước cô học trò bé nhỏ trước mặt mau đi về đi để phóng vèo vèo về phía phòng ăn!
“Em chào cô. Hẹn gặp lại ngày mai”
Tô Phi bước nhanh ra khỏi văn phòng giáo viên, đóng cửa lại…
Buổi chiều, quán trà sữa ——
“Tô, cả hai đứa mình cùng được tham gia chương trình trao đổi này, vui quá đi!”
Các vị khách đến quán trà sữa đầu giờ chiều ai cũng làm như vô tình đưa mắt về một góc khuất của quán, nơi có hai cô công chúa nhỏ đang ngồi, khuôn mặt trẻ con hồn nhiên hấp dẫn tràn đầy sức sống.
Cô bé vừa cất tiếng nói nhìn qua có vẻ lớn tuổi hơn một chút, mái tóc xoăn dài vàng óng ả rực rỡ dưới nắng được cặp lại gọn gàng bằng kẹp tóc dễ thương hình dâu tây, đôi mắt to tròn linh động màu lục, khuôn mặt hồng hồng, dồi dào sinh lực, đây chắc chắn là khuôn mẫu của búp bê barbie nha!
Đối diện barbie là một cô bé nhỏ tuổi hơn, tay trái chống cằm, tay phải cầm cốc trà sữa, khuôn trăng nhỏ nhắn tinh xảo, sắc mặt có vài phần trong suốt, hờ hững không nhìn ra biểu cảm, như có như không lộ ra khí chất thanh nhã nhàn tĩnh.
Nếu cô bé tóc vàng là tinh linh lạc đường xuống trần thế thì cô bé đối diện chính là tiên tử thoát tục nhàn du phàm trần!
“Tô, ấy lại thất thần!” Barbie Nina huơ huơ tay trước mặt Tô Phi, chu chu miệng nhỏ: “Tô, tớ vừa nói gì ấy nhắc lại xem nào? Ấy chẳng tôn trọng bạn bè gì cả!”
Tô Phi vẫn không quay đầu lại, nhàn nhạt trả lời: “Ấy vừa nói, sáng mai chúng ta cùng ra cửa hàng bách hóa mua quần áo.”
“Ấy đồng ý rồi đấy, 10 giờ sáng mai, ở quảng trường trung tâm, không gặp không về nha!”
Nina nhụt chí, Tô luôn như vậy, dù không tập trung vẫn có thể trả lời chuẩn xác vấn đề của mọi người, có lẽ bất cứ ai ở trước mặt Tô đều không thể nổi giận, nhìn khuôn mặt thờ ơ, lạnh nhạt của Tô dù lửa giận đang cháy ngút trời cũng sẽ lập tức dập tắt, không sót lại dù một mảnh tro tàn tâm nguội. Nina lúc đầu chính là bị biểu tình lạnh nhạt này hấp dẫn mà không nhận ra sự lãnh đạm ẩn giấu sâu bên trong con người Tô.
“Được!” Tô Phi suy tính thời gian, thấy không có vấn đề gì, liền đáp ứng. Cũng như Tô Phi, Nina không phải là người Nga chính gốc mà là con lai người Anh, sống cùng ông ngoại, cha mẹ Nina cả ngày bận rộn, tất tả ngược xuôi kiếm tiền, không có thời gian dạy dỗ con gái mới nghĩ đến đưa Nina đến Nga nhờ ông ngoại chăm sóc. Tô Phi có thể lưu loát tiếng Nga nhanh chóng đều là nhờ công sức của Nina.
Sau khi mút hết cốc trà sữa cũng đến giờ về nhà, hai bạn nhỏ quyến luyến nói lời tạm biệt.
Sáng hôm sau, đúng mười giờ ——
“Tô, mình ở đây này!”
Tô Phi vừa xuống xe đã thấy Nina chạy lại gần.
“Tô, ấy đến muộn, tờ chờ lâu ơi là lâu rồi!” Nina giận dỗi trách bạn thân.
“Tớ xin lỗi!” Tô Phi thành khẩn xin lỗi.
“Chú chở ấy đến đây là ai vậy?”
“Là cha tớ.” Tô Phi giới thiệu Tô Trí Dương cho Nina, chờ Nina chào hỏi cha mình rồi hai bạn nhỏ cùng tạm biệt cha Tô Phi. Thời gian biểu của Tô Trí Dương rất chặt chẽ, có thể rút ra được chút thời gian đưa con gái đi chơi đã là cực hạn, Tô Phi ngoan ngoãn không muốn làm lỡ thời gian của cha.
Hai bạn nhỏ dung dăng dung dẻ dắt tay nhau đi vào cửa hàng bách hóa ——
“Tô, chiếc váy này được không?”
Nina mặc thử chiếc váy công chúa máu xanh nhạt điểm xuyết mấy đóa hoa nhỏ màu hồng nhạt, vạt váy tới đầu gối, nhìn vô cùng đáng yêu.
“Đẹp lắm, hợp với đôi giày màu hồng nhạt.”
“Thật không?” Nina vui vẻ xoay một vòng, Tô đã nói là đẹp thì không thể sai được, Nina cao hứng chọn thêm một đôi giày da bệt màu hoa anh đào theo gợi ý của Tô.
Nina chọn trang phục cho bản thân mình xong liền lựa cho Tô Phi vài món đồ xinh đẹp, nhìn Tô Phi đầy mong chờ, “Tô cũng đi thử đi, ấy mặc vào nhất định sẽ rất đẹp!”
“Tớ có đủ quần áo rồi.” Tô Phi không thích quần áo màu sắc sặc sỡ, chỉ e tránh không kịp.
“Trời ạ! Ấy không định nói là ấy muốn mặc như vậy đi!” Nina sửng sốt nhìn bộ quần áo tuy lịch sự nhưng không có chút nào nổi bật trên người Tô Phi.
Tác giả nói: Đây là lần đầu tiên viết văn, hi vọng các bạn sẽ thích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.