Chương 1: Trọng sinh
Cố Tiêu
17/02/2017
“Theo báo cáo mới nhất mới nhận được, chuyến bay m-100036 từ Pháp đến
Anh cất cánh chiều ngày hôm qua do bất ngờ rơi vào vùng nhiễu động mạnh
đã rơi xuống vỡ tan. Tất cả 105 hành khách và phi hành đoàn trên máy bay đều thiệt mạng. Hiện cảnh sát hai nước Anh – Pháp đang bắt tay điều tra làm rõ danh tính các nạn nhân…”
Khoa phụ sản bệnh viện Thượng Kinh ——
“Kíttttttttt……” Chiếc xe đắt tiền phanh lại đột ngột trước cổng chính bệnh viện, nam thanh niên tuấn tú nhảy ra khỏi xe, vội vã khép lại cửa, quên cả việc đưa xe vào bãi đỗ quy định của bệnh viện, biến mất trong nháy mắt.
Trong lúc này, tại phòng sinh trên tầng ba, từng trận từng trận rên rỉ xé ruột xé gan không ngừng vang lên, đám người đứng ngồi lổn ngổn bên ngoài càng thêm phập phồng lo lắng. Sản phụ trong phòng sinh là người thân của bọn họ, hôm nay vốn là lịch khám thai định kì của cô, ai ngờ đứa bé trong bụng không chờ được đến ngày sinh dự tính, quẫy đạp đòi ra. Đám người bên ngoài phỏng chừng đã chờ đến rối ruột, mấy người còn có ý định xông lên nắm chặt mấy cô y tá hỏi tình huống trong phòng sinh, may mắn là ông nội Tô còn đang đứng tại đây trấn an tinh thần mọi người.
“Y tá, y tá, y tá, vợ tôi thế nào rồi? Không có chuyện gì chứ?”
Tô Trí Dương vừa kết thúc cuộc họp, điện thoại vừa mở đã liên tiếp rung lên báo tin Lâm Văn đang lâm bồn, vội vàng lập tức phóng xe tới bệnh viện, trên đường còn vượt qua mấy cái đèn đỏ, đến nơi liền trực tiếp xông tới trước cửa phòng sinh muốn mở cửa lao vào, không phí sức quan tâm đến mấy người đang lo đứng lo ngồi bên ngoài.
“Anh tư, anh bình tĩnh một chút.” Tô Trí Mẫn giữ chặt Tô Trí Dương, “Đừng có gấp! Chị dâu vừa mới đi vào thôi, còn chưa đến thời điểm sinh, anh cứ ngồi đây nghỉ ngơi đã.”
“Trí Dương, nơi này là bệnh viện, em kêu như cháy đồi thế để làm gì? Cha mẹ còn đang ở ngay bên cạnh.” Càng về phía cuối, thanh âm càng nhỏ xuống. Được anh cả Tô Trí Thành nhắc nhở, Tô Trí Dương lúc này mới nhìn ra cha mẹ đang ngồi tựa góc hành lang, đặc biệt là ông nội Tô đã tức giận hầm hầm, ruột gan Tô Trí Dương nóng như lửa đốt nhanh như chớp bị dội gáo nước lạnh, người lả ra, rũ xuống!
Con dâu đang vượt cạn, con trai lo đến sốt vó thế này cũng không sai, ông nội Tô cũng sẽ không mắng mỏ con trai thứ tư của mình, chỉ là nhìn Tô Trí Dương bây giờ còn có chút nào dáng vẻ một anh cán bộ tiên tiến xuất sắc của cả nước nữa chứ, lại còn cả cái ánh mắt như sói rình mồi chằm chặp vào cửa phòng sinh kia chứ, căn bản là không để hai ông bà già này vào mắt mà!
Tiếng khóc nỉ non của em bé mới sinh vang lên đánh gãy trăm suy ngàn tính của ông nội Tô. Mọi người xung quanh hít nhẹ một hơi, nín thở nhìn chăm chú vào đứa bé trong vòng tay của nữ y tá, mắt sáng quắc, tay xoa xoa, chuẩn bị cuộc chiến tranh giành đứa nhỏ.
Nữ y tá đã đỡ đẻ nhiều năm như vậy chưa từng gặp qua cảnh tượng này, tâm thần có chút hoảng hốt, tay run lên, suýt làm rơi em bé đang ẵm —— Tô Trí Mẫn lanh tay lẹ mắt lao tới ôm đứa bé, xốc nhẹ cái tã, ánh mắt mọi người liền nghiêng cả về phía đó, em năm quả là hẹp hòi, chỉ xốc lên một khe nhỏ tí teo chỉ đủ một mình em ý xem.
Liếc mắt một cái, Tô Trí Mẫn mừng rỡ reo lên: “Là con gái! Cha, mẹ, là con gái!”
“Để ông nhìn, để ông nhìn.” Ông nội Tô phấn khởi, gọn gàng cướp lấy đứa bé, không để ý ánh mắt như oán phụ của con gái mình. Con bé xinh quá! Chút ít nỗi lòng hậm hực với đứa con trai có vợ bỏ quên cha mẹ còn sót lại tan thành mây khói.
Bà nội Tô ghé sát vào, cũng tán thưởng: “Là một cô bé con xinh xắn, Đỉnh Đường, chúng ta đặt tên cháu gái là gì bây giờ?”
Ông nội Tô lúc này còn đang bận rộn đùa nghịch cháu gái nhỏ, thấy cô bé con bị quấy rầy nhíu đôi mày lá liễu run lên run xuống, vui đến quên trời quên đất, tự nhiên cũng không nghe rõ bà nội Tô hỏi cái gì.
“Đặt tên là Tô Na, dễ nghe dễ nhớ.” Tô Trí Trung chen miệng vào, cư
ớp lấy cơ hội đặt tên cho cháu gái ngàn vàng khó đổi này.
“Được, mẹ thấy hay đấy.” Bà nội Tô gật gật đầu.
“Con bé là cháu gái duy nhất của nhà họ Tô chúng ta, sao có thể tùy tiện như vậy được.” Tô Trí Hoa không đồng ý, em ba mà chiếm được việc đặt tên cho cháu gái này hẳn mũi sẽ phổng lên tận trời mất. “Gọi là Tô San đi, tên thân mật gọi thành San San thật dễ thương à.”
“Dễ thương chỗ nào?” Tô Trí Trung bác bỏ, khiêu khích nhìn anh trai: anh mà không nhường em việc đặt tên cho cháu gái thì đừng nghĩ đến lễ vật hỏi vợ nhé.
“Anh hai, không thể đặt tên này.” Tô Trí Mẫn nhắc nhở, “Đứa bé mới sinh mấy hôm trước bên nhà ông Lí trong khu chúng ta đã gọi là San San rồi.”
Nghe vậy, mọi người đều rơi vào im lặng, trầm tư suy nghĩ. Bọn họ chưa từng nghĩ rằng đặt tên lại đau đầu đến vậy, lại còn phải một cái tên hay, đẹp, có ý nghĩa nữa chứ! Vấn đề này nan giải lắm à nha!
Ông nội Tô nô giỡn cháu gái chán chê mới tập trung trở lại, đập vào mắt là nửa tá con cháu mặt đỏ tai hồng, không khỏi quát lớn: “Uổng công cha cho các con đi học hơn nửa đời người mà một cái tên cũng không nghĩ ra. Trí Thận, con nói cha nghe xem nào.”
Đám người lớn xấu hổ cúi đầu, im thin thít, lỗ tai lại lén lút giương lên nghe cao kiến của người được nhận vinh dự đặt tên này.
Người vô cùng vinh hạnh này là đứa con thứ sáu, cũng là con út của gia đình họ Tô, năm nay gần mười tuổi, quần áo nhàn nhã, lịch sự, từ đầu đến giờ vẫn tự tung tự tác một bên, nghe tiếng cha gọi mới chậm rãi bước đến bên cạnh, nhìn ngắm cô bé con một chút, ánh mắt cụp xuống, trầm ngâm một lát mới mở miệng.
“Tô Phi ——” Trí Thận nhẹ nhàng nói.
Như là đáp lại tiếng gọi, đôi mắt đang khép chặt của cô bé con từ từ mở ra, đôi mắt to, trong veo như nước, bên trong là một viên mềm mại đen như mực, lại sáng bóng như lưu ly, mang theo sự hồn nhiên cùng náo nức chỉ thấy ở trẻ con, nhìn qua Tô Trí Thận, nụ cười non nớt lại như trăm hoa đua nở.
“Oa! Cháu gái mở mắt rồi! Còn nhìn em út cười nữa chứ!” Tô Trí Mẫn kinh ngạc, trừng lớn mắt, vẻ mặt không thể tin chỉ vào cô bé con.
Lại đến lượt ông nội Tô mất hứng, người đầu tiên cháu gái nhìn không phải là ông nội, lần thứ hai thì bị Trí Mẫn lừa đảo cướp mất. Hừ hừ, mặc kệ thế nào, người thứ ba cháu gái nhìn đến cũng phải là ông nội này. Chí khí cao ngất trời, ông nội Tô xoay thân, chắn tầm mắt của cháu gái, quả nhiên ánh mắt của cháu gái rượu rơi về phía ông nội.
Ông nội Tô vô cùng cao hứng, vô cùng rộng lượng mà bỏ qua cho đám con cháu đang lau ta lau tau tán chuyện. Đến khi nghe cháu gái trong lòng khó chịu ư ử lên mới trừng mắt ngăn đám con cháu đang ăn bốc nói phét lại.
Ông nội Tô quyết định, “Liền theo Trí Thận, con bé gọi là Tô Phi đi.”
Vì vậy, trong tình cảnh cặp cha mẹ trẻ Tô Trí Dương – Lâm Văn bị bịt tai che mắt, cái tên Tô Phi đã được ông nội Tô điền vào giấy khai sinh.
Trên thực tế, gia đình họ Tô đúng là một danh gia vọng tộc, mỗi cá thể đều là nhân vật không tầm thường, nói khó nghe chính là người nào trong gia đình họ Tô này cũng không dễ bắt nạt!
-Ông nội Tô Đỉnh Đường năm nay năm mươi lăm tuổi, là phó tổng tư lệnh trong quân đội; vợ là Tề Phương Anh xuất thân dòng dõi; con cả Tô Trí Thành là sĩ quan huấn luyện đặc nhiệm nổi tiếng; con thứ hai Tô Trí Hoa là luật sư đại diện cho nhiều công ty lớn nước ngoài; con thứ ba Tô Trí Trung đảm nhiệm chức vụ tuy không cao nhưng cũng không thấp trong quân đội; con thứ tư, cha Tô Phi, Tô Trí Dương là bộ trưởng bộ giáo dục; con thứ năm, đứa con gái duy nhất trong gia đình, Tô Trí Mẫn, là tổng giám đốc một công ty thời trang quốc tế; con út Tô Trí Thận là học sinh đầu tiên trong cả nước được phép học vượt cấp, hiện đang học tại một trường trung học trọng điểm.
Phái nam trong gia đình này đời nào cũng sinh ra đầy rẫy, không đếm xuể mà phái nữ lại lèo tèo trên đầu ngón tay, từ thời ông cố của ông nội Tô, phái đẹp họ Tô đã tựa như động vật trong sách Đỏ, cũng từ thời đó mà địa vị của phái đẹp trong gia đình từng bước chậm mà chắc bay lên, đến thế hệ của ông nội Tô, chỗ đứng của các cô gái nhà họ Tô đã lấn lướt các vị nam giới, tuy không biểu hiện hẳn ra bề ngoài, nhưng Tô Trí Mẫn, cô con gái duy nhất trong nhà, quả thật được hưởng thụ yêu thương của cha mẹ nhiều hơn so với các anh trai.
Gió cũng có lúc đổi chiều, vì sự ra đời của Tô Phi, Tô Trí Mẫn đã sắp được xếp vào hàng thất sủng. Tuy vậy, cô năm họ Tô không quá để ý đến vấn đề này, cô còn bận rộn gấp gáp gia nhập đoàn người tranh cướp đứa cháu gái duy nhất trong nhà.
Bốn năm sau, nước Nga ——
“Alô, là cháu gái vô cùng vô cùng đáng yêu Phi Phi của ông sao? Ông nội của cháu đây a!” Điện thoại truyền ra tiếng nói vang dội, biểu lộ tâm tình phi thường khoái trá.
Cô công chúa nhỏ nghe điện thoại liền rụt tay lại, chờ một lúc lâu mới ngọt ngào trả lời: “Alô, con chào ông nội, con là Tô Phi.”
“Ông nội không gặp con đã lâu, lâu lắm, lâu ơi là lâu rồi. Ông nhớ Phi Phi lắm. Phi Phi quên ông nội rồi à, không chịu chủ động gọi điện về cho ông nội gì cả.” Ngữ điệu lên bổng xuống trầm, có nhịp có phách, tựa như thiếu phụ nơi khuê phòng đang hờn dỗi oán trách người chồng phụ bạc không quan tâm đến mình.
“Không phải!” Tô Phi nhanh nhạy bác bỏ lời vu cáo của ông nội Tô, cháu gái cũng rất nhớ nhà nha, nhưng chưa về được.
“Con không gọi điện cho ông nội!” Ông nội Tô dõng dạc lên án.
“Con là đang đợi ông nội gọi đến à.” Tô Phi tận tâm tận lực dỗ ông nội già đầu mà tâm trí như đứa trẻ còn nằm trong nôi của mình.
“Đúng không, đúng không?” Ông nội Tô đúng là trẻ con dễ dạy, vừa biết được lý do liền không dây dưa chuyện đó nữa, “Phi Phi của ông nội khi nào thì trở về? Ông nội mong Phi Phi lắm a!”
“Cũng sắp rồi, chờ papa hoàn thành công tác ở nước Nga, chúng cháu sẽ về, sẽ không chậm trễ lâu đâu.”
“Vậy là tốt rồi.” Ông nội Tô nhẹ nhõm thở dài một hơi, khoái trá nói “Con ở nước ngoài nhớ nghe lời cha mẹ, có gì buồn bực thì không cần chịu đựng, nói cho ông nội để ông nội che chở cho con nha.”
“Vâng ạ. Trời sắp trở lạnh rồi, ông nội nhớ mặc thêm nhiều quần áo, giúp con hỏi thăm bà nội, cô chú bác dì với các anh họ nha, cả chú út nữa…”
Ông nội Tô ngày nào cũng như ngày nào nghe đoạn dặn dò này của cháu gái cưng mà lòng thấy cực kỳ uất ức, miệng vẫn liên thanh đáp ứng…
Nói chuyện điện thoại với ông nội xong, Tô Phi còn không kịp cảm động đã được mẹ gọi xuống ăn sáng.
Để cơ thể Tô Phi phát triển hoàn thiện, khỏe mạnh, Lâm Văn mỗi ngày đều tỉ mỉ chuẩn bị bữa ăn cho con gái. Bữa sáng hôm này gồm một quả trứng gà, một lát bánh mì phết bơ, một ly sữa nóng cùng mấy cái bánh bích quy.
Tô Phi năm nay lên bốn tuổi, nhưng không đi nhà trẻ giống các bạn nhỏ khác, mà tự chọn các môn học mà mình cảm thấy hứng thú.
Buổi sáng học đàn dương cầm cùng múa ba-lê, buổi chiều học tiếng Đức và tiếng Anh, buổi tối, Lâm Văn tự dạy con gái cưng đàn vĩ cầm.
Mỗi ngày của Phi Phi trôi qua một cách bận rộn đầy trọn vẹn.
Lúc đầu, Lâm Văn cùng Tô Trí Dương lo Tô Phi học nhiều mà không tinh, nhưng thời gian đã chứng minh, Tô Phi không chỉ học thông viết thạo mà còn nắm rõ, sử dụng tinh tế các thứ tiếng cùng các loại nhạc cụ.
Hai vị phụ huynh không biết rằng tuổi tâm lý của con gái mình đã là hai tám đâu.
Vốn Tô Phi đã cho rằng mình đã chết trong vụ rơi máy bay đó, nhưng duyên phận lại đưa Tô Phi về thời điểm mới sinh. Đầu thai lần thứ hai, Tô Phi thay đổi rất nhiều, tùy hứng cùng cực đoan từ kiếp trước đã không còn sót lại. Tô Phi không muốn làm người thân thất vọng, muốn họ vì mình mà tự hào, mà kiêu ngạo~!
Cuộc sống kiếp trước của Tô Phi có thể nói là thuận buồm xuôi gió, có điều lại bị người thân nâng niu quá chặt trong lòng bàn tay, vì thế mà Tô Phi hứng thú nổi lên trốn nhà ra nước ngoài. Nhưng tính tình Tô Phi quá mức cực đoan, bén bọn, khó hòa nhập với xã hội, lại không muốn cầu cứu người nhà, chỉ có thể kiên trì bước từng bước, ảo tưởng tốt đẹp ban đầu dần dần bị xã hội tàn nhẫn là phẳng thật phẳng… Giờ này nghĩ lại, Tô Phi cảm thấy cái kiên trì trước kia thật đáng buồn cười.
Muốn sống trên đời phải thông thạo ít nhất một nghề, muốn sống một cuộc sống tốt thì số ngành thông tỏ ngõ ngàng không chỉ dừng lại ở một, muốn vậy thì phải học, học lâu dài, học cả đời, ngọc bất trác bất thành khí, dao có mài mới sáng, cũng lại là trăm hay không bằng tay quen. Đó là bài học mà Tô Phi rút ra được khi ngẫm về cuộc đời ngày trước của mình, còn ở kiếp này, Tô Phi vẫn còn đang nỗ lực phấn đấu từng phút từng giây…
Khoa phụ sản bệnh viện Thượng Kinh ——
“Kíttttttttt……” Chiếc xe đắt tiền phanh lại đột ngột trước cổng chính bệnh viện, nam thanh niên tuấn tú nhảy ra khỏi xe, vội vã khép lại cửa, quên cả việc đưa xe vào bãi đỗ quy định của bệnh viện, biến mất trong nháy mắt.
Trong lúc này, tại phòng sinh trên tầng ba, từng trận từng trận rên rỉ xé ruột xé gan không ngừng vang lên, đám người đứng ngồi lổn ngổn bên ngoài càng thêm phập phồng lo lắng. Sản phụ trong phòng sinh là người thân của bọn họ, hôm nay vốn là lịch khám thai định kì của cô, ai ngờ đứa bé trong bụng không chờ được đến ngày sinh dự tính, quẫy đạp đòi ra. Đám người bên ngoài phỏng chừng đã chờ đến rối ruột, mấy người còn có ý định xông lên nắm chặt mấy cô y tá hỏi tình huống trong phòng sinh, may mắn là ông nội Tô còn đang đứng tại đây trấn an tinh thần mọi người.
“Y tá, y tá, y tá, vợ tôi thế nào rồi? Không có chuyện gì chứ?”
Tô Trí Dương vừa kết thúc cuộc họp, điện thoại vừa mở đã liên tiếp rung lên báo tin Lâm Văn đang lâm bồn, vội vàng lập tức phóng xe tới bệnh viện, trên đường còn vượt qua mấy cái đèn đỏ, đến nơi liền trực tiếp xông tới trước cửa phòng sinh muốn mở cửa lao vào, không phí sức quan tâm đến mấy người đang lo đứng lo ngồi bên ngoài.
“Anh tư, anh bình tĩnh một chút.” Tô Trí Mẫn giữ chặt Tô Trí Dương, “Đừng có gấp! Chị dâu vừa mới đi vào thôi, còn chưa đến thời điểm sinh, anh cứ ngồi đây nghỉ ngơi đã.”
“Trí Dương, nơi này là bệnh viện, em kêu như cháy đồi thế để làm gì? Cha mẹ còn đang ở ngay bên cạnh.” Càng về phía cuối, thanh âm càng nhỏ xuống. Được anh cả Tô Trí Thành nhắc nhở, Tô Trí Dương lúc này mới nhìn ra cha mẹ đang ngồi tựa góc hành lang, đặc biệt là ông nội Tô đã tức giận hầm hầm, ruột gan Tô Trí Dương nóng như lửa đốt nhanh như chớp bị dội gáo nước lạnh, người lả ra, rũ xuống!
Con dâu đang vượt cạn, con trai lo đến sốt vó thế này cũng không sai, ông nội Tô cũng sẽ không mắng mỏ con trai thứ tư của mình, chỉ là nhìn Tô Trí Dương bây giờ còn có chút nào dáng vẻ một anh cán bộ tiên tiến xuất sắc của cả nước nữa chứ, lại còn cả cái ánh mắt như sói rình mồi chằm chặp vào cửa phòng sinh kia chứ, căn bản là không để hai ông bà già này vào mắt mà!
Tiếng khóc nỉ non của em bé mới sinh vang lên đánh gãy trăm suy ngàn tính của ông nội Tô. Mọi người xung quanh hít nhẹ một hơi, nín thở nhìn chăm chú vào đứa bé trong vòng tay của nữ y tá, mắt sáng quắc, tay xoa xoa, chuẩn bị cuộc chiến tranh giành đứa nhỏ.
Nữ y tá đã đỡ đẻ nhiều năm như vậy chưa từng gặp qua cảnh tượng này, tâm thần có chút hoảng hốt, tay run lên, suýt làm rơi em bé đang ẵm —— Tô Trí Mẫn lanh tay lẹ mắt lao tới ôm đứa bé, xốc nhẹ cái tã, ánh mắt mọi người liền nghiêng cả về phía đó, em năm quả là hẹp hòi, chỉ xốc lên một khe nhỏ tí teo chỉ đủ một mình em ý xem.
Liếc mắt một cái, Tô Trí Mẫn mừng rỡ reo lên: “Là con gái! Cha, mẹ, là con gái!”
“Để ông nhìn, để ông nhìn.” Ông nội Tô phấn khởi, gọn gàng cướp lấy đứa bé, không để ý ánh mắt như oán phụ của con gái mình. Con bé xinh quá! Chút ít nỗi lòng hậm hực với đứa con trai có vợ bỏ quên cha mẹ còn sót lại tan thành mây khói.
Bà nội Tô ghé sát vào, cũng tán thưởng: “Là một cô bé con xinh xắn, Đỉnh Đường, chúng ta đặt tên cháu gái là gì bây giờ?”
Ông nội Tô lúc này còn đang bận rộn đùa nghịch cháu gái nhỏ, thấy cô bé con bị quấy rầy nhíu đôi mày lá liễu run lên run xuống, vui đến quên trời quên đất, tự nhiên cũng không nghe rõ bà nội Tô hỏi cái gì.
“Đặt tên là Tô Na, dễ nghe dễ nhớ.” Tô Trí Trung chen miệng vào, cư
ớp lấy cơ hội đặt tên cho cháu gái ngàn vàng khó đổi này.
“Được, mẹ thấy hay đấy.” Bà nội Tô gật gật đầu.
“Con bé là cháu gái duy nhất của nhà họ Tô chúng ta, sao có thể tùy tiện như vậy được.” Tô Trí Hoa không đồng ý, em ba mà chiếm được việc đặt tên cho cháu gái này hẳn mũi sẽ phổng lên tận trời mất. “Gọi là Tô San đi, tên thân mật gọi thành San San thật dễ thương à.”
“Dễ thương chỗ nào?” Tô Trí Trung bác bỏ, khiêu khích nhìn anh trai: anh mà không nhường em việc đặt tên cho cháu gái thì đừng nghĩ đến lễ vật hỏi vợ nhé.
“Anh hai, không thể đặt tên này.” Tô Trí Mẫn nhắc nhở, “Đứa bé mới sinh mấy hôm trước bên nhà ông Lí trong khu chúng ta đã gọi là San San rồi.”
Nghe vậy, mọi người đều rơi vào im lặng, trầm tư suy nghĩ. Bọn họ chưa từng nghĩ rằng đặt tên lại đau đầu đến vậy, lại còn phải một cái tên hay, đẹp, có ý nghĩa nữa chứ! Vấn đề này nan giải lắm à nha!
Ông nội Tô nô giỡn cháu gái chán chê mới tập trung trở lại, đập vào mắt là nửa tá con cháu mặt đỏ tai hồng, không khỏi quát lớn: “Uổng công cha cho các con đi học hơn nửa đời người mà một cái tên cũng không nghĩ ra. Trí Thận, con nói cha nghe xem nào.”
Đám người lớn xấu hổ cúi đầu, im thin thít, lỗ tai lại lén lút giương lên nghe cao kiến của người được nhận vinh dự đặt tên này.
Người vô cùng vinh hạnh này là đứa con thứ sáu, cũng là con út của gia đình họ Tô, năm nay gần mười tuổi, quần áo nhàn nhã, lịch sự, từ đầu đến giờ vẫn tự tung tự tác một bên, nghe tiếng cha gọi mới chậm rãi bước đến bên cạnh, nhìn ngắm cô bé con một chút, ánh mắt cụp xuống, trầm ngâm một lát mới mở miệng.
“Tô Phi ——” Trí Thận nhẹ nhàng nói.
Như là đáp lại tiếng gọi, đôi mắt đang khép chặt của cô bé con từ từ mở ra, đôi mắt to, trong veo như nước, bên trong là một viên mềm mại đen như mực, lại sáng bóng như lưu ly, mang theo sự hồn nhiên cùng náo nức chỉ thấy ở trẻ con, nhìn qua Tô Trí Thận, nụ cười non nớt lại như trăm hoa đua nở.
“Oa! Cháu gái mở mắt rồi! Còn nhìn em út cười nữa chứ!” Tô Trí Mẫn kinh ngạc, trừng lớn mắt, vẻ mặt không thể tin chỉ vào cô bé con.
Lại đến lượt ông nội Tô mất hứng, người đầu tiên cháu gái nhìn không phải là ông nội, lần thứ hai thì bị Trí Mẫn lừa đảo cướp mất. Hừ hừ, mặc kệ thế nào, người thứ ba cháu gái nhìn đến cũng phải là ông nội này. Chí khí cao ngất trời, ông nội Tô xoay thân, chắn tầm mắt của cháu gái, quả nhiên ánh mắt của cháu gái rượu rơi về phía ông nội.
Ông nội Tô vô cùng cao hứng, vô cùng rộng lượng mà bỏ qua cho đám con cháu đang lau ta lau tau tán chuyện. Đến khi nghe cháu gái trong lòng khó chịu ư ử lên mới trừng mắt ngăn đám con cháu đang ăn bốc nói phét lại.
Ông nội Tô quyết định, “Liền theo Trí Thận, con bé gọi là Tô Phi đi.”
Vì vậy, trong tình cảnh cặp cha mẹ trẻ Tô Trí Dương – Lâm Văn bị bịt tai che mắt, cái tên Tô Phi đã được ông nội Tô điền vào giấy khai sinh.
Trên thực tế, gia đình họ Tô đúng là một danh gia vọng tộc, mỗi cá thể đều là nhân vật không tầm thường, nói khó nghe chính là người nào trong gia đình họ Tô này cũng không dễ bắt nạt!
-Ông nội Tô Đỉnh Đường năm nay năm mươi lăm tuổi, là phó tổng tư lệnh trong quân đội; vợ là Tề Phương Anh xuất thân dòng dõi; con cả Tô Trí Thành là sĩ quan huấn luyện đặc nhiệm nổi tiếng; con thứ hai Tô Trí Hoa là luật sư đại diện cho nhiều công ty lớn nước ngoài; con thứ ba Tô Trí Trung đảm nhiệm chức vụ tuy không cao nhưng cũng không thấp trong quân đội; con thứ tư, cha Tô Phi, Tô Trí Dương là bộ trưởng bộ giáo dục; con thứ năm, đứa con gái duy nhất trong gia đình, Tô Trí Mẫn, là tổng giám đốc một công ty thời trang quốc tế; con út Tô Trí Thận là học sinh đầu tiên trong cả nước được phép học vượt cấp, hiện đang học tại một trường trung học trọng điểm.
Phái nam trong gia đình này đời nào cũng sinh ra đầy rẫy, không đếm xuể mà phái nữ lại lèo tèo trên đầu ngón tay, từ thời ông cố của ông nội Tô, phái đẹp họ Tô đã tựa như động vật trong sách Đỏ, cũng từ thời đó mà địa vị của phái đẹp trong gia đình từng bước chậm mà chắc bay lên, đến thế hệ của ông nội Tô, chỗ đứng của các cô gái nhà họ Tô đã lấn lướt các vị nam giới, tuy không biểu hiện hẳn ra bề ngoài, nhưng Tô Trí Mẫn, cô con gái duy nhất trong nhà, quả thật được hưởng thụ yêu thương của cha mẹ nhiều hơn so với các anh trai.
Gió cũng có lúc đổi chiều, vì sự ra đời của Tô Phi, Tô Trí Mẫn đã sắp được xếp vào hàng thất sủng. Tuy vậy, cô năm họ Tô không quá để ý đến vấn đề này, cô còn bận rộn gấp gáp gia nhập đoàn người tranh cướp đứa cháu gái duy nhất trong nhà.
Bốn năm sau, nước Nga ——
“Alô, là cháu gái vô cùng vô cùng đáng yêu Phi Phi của ông sao? Ông nội của cháu đây a!” Điện thoại truyền ra tiếng nói vang dội, biểu lộ tâm tình phi thường khoái trá.
Cô công chúa nhỏ nghe điện thoại liền rụt tay lại, chờ một lúc lâu mới ngọt ngào trả lời: “Alô, con chào ông nội, con là Tô Phi.”
“Ông nội không gặp con đã lâu, lâu lắm, lâu ơi là lâu rồi. Ông nhớ Phi Phi lắm. Phi Phi quên ông nội rồi à, không chịu chủ động gọi điện về cho ông nội gì cả.” Ngữ điệu lên bổng xuống trầm, có nhịp có phách, tựa như thiếu phụ nơi khuê phòng đang hờn dỗi oán trách người chồng phụ bạc không quan tâm đến mình.
“Không phải!” Tô Phi nhanh nhạy bác bỏ lời vu cáo của ông nội Tô, cháu gái cũng rất nhớ nhà nha, nhưng chưa về được.
“Con không gọi điện cho ông nội!” Ông nội Tô dõng dạc lên án.
“Con là đang đợi ông nội gọi đến à.” Tô Phi tận tâm tận lực dỗ ông nội già đầu mà tâm trí như đứa trẻ còn nằm trong nôi của mình.
“Đúng không, đúng không?” Ông nội Tô đúng là trẻ con dễ dạy, vừa biết được lý do liền không dây dưa chuyện đó nữa, “Phi Phi của ông nội khi nào thì trở về? Ông nội mong Phi Phi lắm a!”
“Cũng sắp rồi, chờ papa hoàn thành công tác ở nước Nga, chúng cháu sẽ về, sẽ không chậm trễ lâu đâu.”
“Vậy là tốt rồi.” Ông nội Tô nhẹ nhõm thở dài một hơi, khoái trá nói “Con ở nước ngoài nhớ nghe lời cha mẹ, có gì buồn bực thì không cần chịu đựng, nói cho ông nội để ông nội che chở cho con nha.”
“Vâng ạ. Trời sắp trở lạnh rồi, ông nội nhớ mặc thêm nhiều quần áo, giúp con hỏi thăm bà nội, cô chú bác dì với các anh họ nha, cả chú út nữa…”
Ông nội Tô ngày nào cũng như ngày nào nghe đoạn dặn dò này của cháu gái cưng mà lòng thấy cực kỳ uất ức, miệng vẫn liên thanh đáp ứng…
Nói chuyện điện thoại với ông nội xong, Tô Phi còn không kịp cảm động đã được mẹ gọi xuống ăn sáng.
Để cơ thể Tô Phi phát triển hoàn thiện, khỏe mạnh, Lâm Văn mỗi ngày đều tỉ mỉ chuẩn bị bữa ăn cho con gái. Bữa sáng hôm này gồm một quả trứng gà, một lát bánh mì phết bơ, một ly sữa nóng cùng mấy cái bánh bích quy.
Tô Phi năm nay lên bốn tuổi, nhưng không đi nhà trẻ giống các bạn nhỏ khác, mà tự chọn các môn học mà mình cảm thấy hứng thú.
Buổi sáng học đàn dương cầm cùng múa ba-lê, buổi chiều học tiếng Đức và tiếng Anh, buổi tối, Lâm Văn tự dạy con gái cưng đàn vĩ cầm.
Mỗi ngày của Phi Phi trôi qua một cách bận rộn đầy trọn vẹn.
Lúc đầu, Lâm Văn cùng Tô Trí Dương lo Tô Phi học nhiều mà không tinh, nhưng thời gian đã chứng minh, Tô Phi không chỉ học thông viết thạo mà còn nắm rõ, sử dụng tinh tế các thứ tiếng cùng các loại nhạc cụ.
Hai vị phụ huynh không biết rằng tuổi tâm lý của con gái mình đã là hai tám đâu.
Vốn Tô Phi đã cho rằng mình đã chết trong vụ rơi máy bay đó, nhưng duyên phận lại đưa Tô Phi về thời điểm mới sinh. Đầu thai lần thứ hai, Tô Phi thay đổi rất nhiều, tùy hứng cùng cực đoan từ kiếp trước đã không còn sót lại. Tô Phi không muốn làm người thân thất vọng, muốn họ vì mình mà tự hào, mà kiêu ngạo~!
Cuộc sống kiếp trước của Tô Phi có thể nói là thuận buồm xuôi gió, có điều lại bị người thân nâng niu quá chặt trong lòng bàn tay, vì thế mà Tô Phi hứng thú nổi lên trốn nhà ra nước ngoài. Nhưng tính tình Tô Phi quá mức cực đoan, bén bọn, khó hòa nhập với xã hội, lại không muốn cầu cứu người nhà, chỉ có thể kiên trì bước từng bước, ảo tưởng tốt đẹp ban đầu dần dần bị xã hội tàn nhẫn là phẳng thật phẳng… Giờ này nghĩ lại, Tô Phi cảm thấy cái kiên trì trước kia thật đáng buồn cười.
Muốn sống trên đời phải thông thạo ít nhất một nghề, muốn sống một cuộc sống tốt thì số ngành thông tỏ ngõ ngàng không chỉ dừng lại ở một, muốn vậy thì phải học, học lâu dài, học cả đời, ngọc bất trác bất thành khí, dao có mài mới sáng, cũng lại là trăm hay không bằng tay quen. Đó là bài học mà Tô Phi rút ra được khi ngẫm về cuộc đời ngày trước của mình, còn ở kiếp này, Tô Phi vẫn còn đang nỗ lực phấn đấu từng phút từng giây…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.