Chương 85: Lời mời của Tulip và Arthur Nice.
Cố Tiêu
17/02/2017
Hạ Vũ thù hận Tô Phi nhưng vẫn không dám có nửa phần ý muốn báo thù!
Thực tế, ả đã đảo đi đảo lại ý tưởng này bao lần, nhưng đích đến vĩnh viễn chỉ có một. Không một gia tộc nào nguyện ý vì ả mà đối kháng với gia tộc Lance, ngu đâu đem trứng chọi đá – chết không toàn thây!
Ả hiểu rõ, chỉ kẻ không tự lượng sức mới chống lại gia tộc Lance, cho nên, ảbuông tha chuyện không có khả năng này. Đúng, ả hèn nhát, nhưng trên đời mấy ai không sợ chết!
Hiện tại, cả nhà họ Hạ chỉ còn một mình ả, ả muốn sống sót thì có gì sai. Dù làm nhân tình nhân ngãi, chỉ cần ả có thể trải qua cuộc sống xa xỉ như trước. Ả không thể chịu được cuộc sống nghèo khó. Ả yêu cảm giác tiêu tiền, yêu cuộc sống làm người người hâm mộ này.
Chỉ là sâu thẳm trong tim vẫn không cam lòng, khi nhận được tin gia chủ Lance kết hôn với con bé đáng chết kia, ghen tị trong lòng bốc lên làm ả điên mất.
Hiện thời, ả không thể không chấp nhận số mệnh được nữa, ả sống vất vả đến thế, ngày lại ngày hèn mọn lấy lòng người có tiền. Con bé đáng chết kia dễ dàng trở thành phượng hoàng bay lên đầu cành! Thế giới này thật không công bằng. Nhưng, nếu ả lại gây hấn với gia tộc Lance, ả chết lúc nào chắng hay!
Ả sợ chết, nỗi sợ chết không lúc nào không vờn quanh ả. Cả đời này ả không muốn chạm tới người họ Lance, tuyệt đối không!
Michael lặng lẽ thu hồi cười nhạo Bob và Hạ Vũ, chính trực nhìn về phía Alan, nhiệt tình mở miệng: “Không biết chú đến đây hôm nay có việc gì? Anh lập tức đi làm.”
Vài nhân viên sau lưng Michael duỗi căng cơ thể, chuẩn bị tư thế sẵn sàng đón quân địch. Chất lượng, thái độ phục vụ tốt như tát Bob và Hạ Vũ một cái, thực ra còn khó chịu hơn cả cái tát. Nhưng hai người không dám bày tỏ bất mãn, ngược lại còn rơi mồ hôi lạnh, sợ Alan nhớ thương chút không thoải mái vừa rồi.
“Không có chuyện gì.” Alan vuốt cái cằm trơn bóng, kịp thời gọi lại Michael đang chuẩn bị đi làm này nọ. Michael nghi hoặc xoay người, “Alan, chú có việc gì? Đừng khách khí, cứ nói đi.”
“Anh đến nói với chú một tiếng, hôm nay thiếu gia sẽ rời đi, cho nên chú không cần vội vội vàng vàng như thế.”
Michael sốt ruột: “Bọn anh có chỗ nào phục vụ không tốt sao? Nếu gia chủ Lance không hài lòng, anh nhất định sửa ngay.”
“Phục vụ không có vấn đề, Michael, thiếu gia tới nơi này du lịch, không định cư tại đây.” Alan nửa đùa nửa thật nói.
Nghe vậy, cục nghẹn trong cổ họng Michael trôi tuột xuống, không phải vấn đề ở khách sạn, vậy là tốt rồi. Michael nhất thời thấy cuộc sống thật không dễ dàng, rốt cục cũng tiễn bước một pho tượng thần.
Về sau Michael không phải giây giây phút phút nơm nớp sợ hãi lo lắng phục vụ không chu đáo. Đi rồi, tốt, đi rồi, thật tốt. Michael rốt cục có thể “ưỡn ngực ngẩng đầu” làm người, tiễn biệt những ngày tra tấn tâm thần.
Tất nhiên không thể biểu hiện những điều đó ngoài mặt, Michael lộ ra thần sắc tiếc nuối, “Tiếc thật, hoan nghênh gia chủ Lance lần sau lại tới.” Mới là lạ! Lần sau xin đừng ngơi nghỉ nơi đây. Trái tim Michael rất yếu, gia chủ Lance đến vài lần, trái tim Michael sẽ bãi công biểu tình mất.
Thế giới có rất nhiều nơi tuyệt vời hơn Maldives nhiều, vị kia nhất định sẽ không tới thêm lần nữa. Dù có tới, cầu trời khấn phật đừng tới khách sạn này ạ! Michael còn muốn sống thêm vài (chục) năm, không muốn giao khách sạn lên bàn cân đâu.
“Nhất định rồi.”
Alan cười như không cười, Michael tuôn mồ hôi lạnh như suối, hai bên lông mày cọ sát vào nhau, lòng cười khổ: chú em, anh chỉ tùy tiện nói một câu, chú đừng tưởng thật, sẽ dọa anh nhiều lắm!
Ai, thời đại này chính là thước đo khảo nghiệm tố chất tâm lý các nhà kinh doanh. Nếu tâm lý không ổn định nhất định sẽ lập tức ngất xỉu, tâm lý ổn định hơn mới vững chân được một chút, Michael chính là người vế sau. Nhìn đi! Hai chân Michael vẫn bám trụ mặt đất, nếu xem nhẹ độ run của hai cẳng chân.
Alan ra vẻ tốt bụng vỗ vai Michael, cố ngăn ý cười: “Đùa một chút, kích động như vậy làm gì cơ chứ.”
Chú em, loại đùa này không hài hước tí nào đâu, còn có sao chú nhìn qua mà biết anh kích động. Anh kích động cái lông! Kích động! Đây là sợ đến phát run, hiểu không, là bị dọa đến phát run đó!
Michael bỗng nhớ tới Alan (hình như) là gay, vội vàng đẩy móng vuốt xấu xa của Alan ra, nghiêm túc, “Alan, chú đùa chả hài hước gì cả, đừng nói đùa thế chứ.”
“Được rồi, được rồi, đừng kích động như vậy. Đường phát lộc sẽ tăng rất nhanh, chú có gì mà luẩn quẩn trong lòng? Đúng rồi, thiếu phu nhân nhờ anh gửi lời cảm ơn chú, thiếu phu nhân rất hài lòng với thái độ phục vụ, rất cảm ơn mấy ngày qua.” Alan dương dương tự đắc giơ cái thẻ trong tay, “Anh đến trả đảo, chú tính đi.”
Michael không chút do dự đẩy chiếc thẻ lại, mặt không đỏ tim không đập nói: “Không cần, không cần, gia chủ Lance tới nghỉ ngơi tại nơi này đã là vinh hạnh cho khách sạn.”
Alan kiên trì nhét thẻ vào tay Michael, tia lợi hại bắn ra từ mắt, “Thiếu gia không thích nợ người khác, chú muốn thử không?”
Michael cuống quít nhận thẻ, lộ ra tươi cười khó coi hơn khóc, “Anh nào dám.” Michael thu tiền gia chủ Lance có khác gì tự tìm sợi dây tròng cổ không? Sợ là đến ngủ cũng không yên. Nhưng sao Michael lại quên mất quy định của gia chủ Lance, suýt gây hiểu lầm lớn.
Nếu Michael không thu tiền, vị kia sẽ nghĩ thế nào. Cho tới giờ, chưa từng nghe nói vị kia nợ bất cứ ai. Thế cũng biết, người kia ghét từ “nợ” này đến thế nào, may mắn, lúc này đứng đây là Alan, không phải vị kia, may mắn, may mắn!
Michael tính toán, quét thẻ, rồi trả lại Alan. Alan hàn huyên đôi ba câu với Michael, lúc rời đi, mắt lướt qua Hạ Vũ, thoáng bắt được ánh mắt ả, cười nhạo.
Hạ Vũ rụt vai, nhưng tiếng phì khinh thường kia vẫn mồn một truyền vào tai. Hạ Vũ cố áp chế cơn tức, oán hận nhìn bóng lưng Alan, tay nắm chặt.
“Xin hỏi quý khách có cần gì không ạ? Khách sạn chúng tôi sẽ cố gắng phục vụ hết sức.” Michael chắc hai “khách quý” này không còn dám kiêu ngạo, hơn nữa, vị thần kia vừa rời đi, Michael thấy tinh thần tuyệt hơn rất nhiều, trên mặt nở nụ cười như hoa.
Bob trễ khóe miệng, ánh mắt đậu xanh co rụt, “Bỏ đi, hiện tại anh không có tâm trạng nghỉ ngơi, lần này quấy rầy các chú rồi.” Nói rồi, Bob bỏ đi, không liếc Hạ Vũ một cái.
“Hừ!” Hạ Vũ giậm chân, hung hăng lườm Michael, không cam lòng đuổi theo Bob.
Bob đã tức, Hạ Vũ khó tránh thoát tra tấn tối nay, nhưng nếu không đuổi theo, “người bảo hộ” sẽ bay đi mất, sau này sao tìm được kẻ nào xả láng như Bob nữa, bây giờ, người có tiền đều keo kiệt, muốn kiếm chác từ họ không khác gì lấy mạng họ cả.
Bob đâu như vậy, tuy Bob thích hành hạ phụ nữ.
Nhớ đến những người từng bị Bob tra tấn, Hạ Vũ rùng mình, tròng mắt đảo qua cả sợ hãi lẫn kiên trì, dù Bob đối xử với ả thế nào, ả đều phải mặc kệ, nhẫn xuống.
...
Mặt trời sau buổi ban trưa nhiệt tình tỏa nắng ấm, hương hoa hồng đón gió thoảng khắp Cổ Đức Sâm. Phía sau lâu đài Cổ Đức Sâm, một bên trồng một biển hoa hồng màu hồng phấn lay động như sóng, như tiếp giáp với chân trời.
Đối diện là những cuộn sóng trắng tinh, đó là biển hoa hồng trắng nơi Tô Phi kết hôn. Hai biển hoa hồng được quây lại bằng rào tre, nhưng ở giữa không có vây rào ngăn cách, chỉ mở một đường đất nhỏ hẹp. Tô Phi bước vào làn sóng phấn hồng, ngón tay như ngọc nhẹ nâng chiếc kéo bạc, bông hoa hồng nở rộ đã lìa gốc, nằm trong tay Tô Phi.
Tô Phi mỉm cười, đặt hoa hồng vào giỏ trúc, một bên giỏ trúc đã đựng đầy hoa hồng trắng, bên còn lại mới lác đác vài đóa phấn hồng.
“Thiếu phu nhân, đã đến giờ trà chiều.”
Ailie đứng ngoài hàng rào, huơ tay huơ chân, gọi lớn. Tô Phi lưu luyến, cất kéo vào giỏ, xuyên qua biển hoa, đi ra ngoài.
Cách cổng rào khoảng bốn năm thước đứng một bàn lưu ly xinh đẹp, vây quanh bốn ghế dựa trắng tinh.
Tô Phi đặt lẵng hoa lên một cái ghế, chậm rãi thưởng thức trà Ailie mang tới, tầm mắt lướt qua xấp thiệp mời tinh xảo ở góc bàn.
Ailie hiểu ý cầm xấp thiệp mời, mở ra, đọc nội dung bên trong, “Bá tước Lisa mời thiếu phu nhân cùng thưởng thức trà trưa vào hai giờ chiều mai.”
Sau khi tuần trăng mật kết thúc, mỗi ngày Cổ Đức Sâm đều chất đống thiệp mởi từ phu nhân và tiểu thư các gia tộc khác. Lúc đầu, thiếu phu nhân còn tự mở ra nhìn một cái, nhưng không đáp ứng bất kỳ lời mời nào.
Sau, thiếu phu nhân hết kiên nhẫn, thế là đống thiệp rơi lên đầu Ailie, Ailie đọc qua nội dung thiệp mời, dừng lại vài giây rồi tiếp tục với thiệp mời khác. Thiếu phu nhân không mở lời ngăn nghĩa là không có hứng thú, Ailie đọc qua là có thể buông, đọc cái tiếp theo.
Dù sao cũng đang rảnh, nhìn qua mấy cái thiệp này nói cái gì. Ai, toàn tụ hội đám người ăn no rỗi việc, khó trách thiếu phu nhân không có hứng thú, nếu đổi lại, Ailie cũng chán chết luôn.
Ailie tùy tiện ném thiệp mời xuống sọt rác từ trúc nằm dưới bàn lưu ly, tiếp tục đọc, “Phu nhân chủ tịch tập đoàn XX mời thiếu phu nhân thưởng thức âm nhạc ba ngày sau.”
“Phu nhân An Lệ Tư gia tộc XX mời thiếu phu nhân tới bữa tối tối nay.”
“Quỹ Trái tim mời thiếu phu nhân tham gia hội đấu giá vào ba ngày sau, toàn bộ số tiền thu được từ buổi đấu giá sẽ quyên góp cho trại trẻ mồ côi XX.”
"Tình yêu quỹ hội mời ngài tham gia ba ngày sau hoạt động, bọn họ đem cử hành một hồi đấu giá hội, bán đấu giá đoạt được đem toàn bộ hiến cho cấp XX cô nhi viện nhi đồng."
Thực tế, ả đã đảo đi đảo lại ý tưởng này bao lần, nhưng đích đến vĩnh viễn chỉ có một. Không một gia tộc nào nguyện ý vì ả mà đối kháng với gia tộc Lance, ngu đâu đem trứng chọi đá – chết không toàn thây!
Ả hiểu rõ, chỉ kẻ không tự lượng sức mới chống lại gia tộc Lance, cho nên, ảbuông tha chuyện không có khả năng này. Đúng, ả hèn nhát, nhưng trên đời mấy ai không sợ chết!
Hiện tại, cả nhà họ Hạ chỉ còn một mình ả, ả muốn sống sót thì có gì sai. Dù làm nhân tình nhân ngãi, chỉ cần ả có thể trải qua cuộc sống xa xỉ như trước. Ả không thể chịu được cuộc sống nghèo khó. Ả yêu cảm giác tiêu tiền, yêu cuộc sống làm người người hâm mộ này.
Chỉ là sâu thẳm trong tim vẫn không cam lòng, khi nhận được tin gia chủ Lance kết hôn với con bé đáng chết kia, ghen tị trong lòng bốc lên làm ả điên mất.
Hiện thời, ả không thể không chấp nhận số mệnh được nữa, ả sống vất vả đến thế, ngày lại ngày hèn mọn lấy lòng người có tiền. Con bé đáng chết kia dễ dàng trở thành phượng hoàng bay lên đầu cành! Thế giới này thật không công bằng. Nhưng, nếu ả lại gây hấn với gia tộc Lance, ả chết lúc nào chắng hay!
Ả sợ chết, nỗi sợ chết không lúc nào không vờn quanh ả. Cả đời này ả không muốn chạm tới người họ Lance, tuyệt đối không!
Michael lặng lẽ thu hồi cười nhạo Bob và Hạ Vũ, chính trực nhìn về phía Alan, nhiệt tình mở miệng: “Không biết chú đến đây hôm nay có việc gì? Anh lập tức đi làm.”
Vài nhân viên sau lưng Michael duỗi căng cơ thể, chuẩn bị tư thế sẵn sàng đón quân địch. Chất lượng, thái độ phục vụ tốt như tát Bob và Hạ Vũ một cái, thực ra còn khó chịu hơn cả cái tát. Nhưng hai người không dám bày tỏ bất mãn, ngược lại còn rơi mồ hôi lạnh, sợ Alan nhớ thương chút không thoải mái vừa rồi.
“Không có chuyện gì.” Alan vuốt cái cằm trơn bóng, kịp thời gọi lại Michael đang chuẩn bị đi làm này nọ. Michael nghi hoặc xoay người, “Alan, chú có việc gì? Đừng khách khí, cứ nói đi.”
“Anh đến nói với chú một tiếng, hôm nay thiếu gia sẽ rời đi, cho nên chú không cần vội vội vàng vàng như thế.”
Michael sốt ruột: “Bọn anh có chỗ nào phục vụ không tốt sao? Nếu gia chủ Lance không hài lòng, anh nhất định sửa ngay.”
“Phục vụ không có vấn đề, Michael, thiếu gia tới nơi này du lịch, không định cư tại đây.” Alan nửa đùa nửa thật nói.
Nghe vậy, cục nghẹn trong cổ họng Michael trôi tuột xuống, không phải vấn đề ở khách sạn, vậy là tốt rồi. Michael nhất thời thấy cuộc sống thật không dễ dàng, rốt cục cũng tiễn bước một pho tượng thần.
Về sau Michael không phải giây giây phút phút nơm nớp sợ hãi lo lắng phục vụ không chu đáo. Đi rồi, tốt, đi rồi, thật tốt. Michael rốt cục có thể “ưỡn ngực ngẩng đầu” làm người, tiễn biệt những ngày tra tấn tâm thần.
Tất nhiên không thể biểu hiện những điều đó ngoài mặt, Michael lộ ra thần sắc tiếc nuối, “Tiếc thật, hoan nghênh gia chủ Lance lần sau lại tới.” Mới là lạ! Lần sau xin đừng ngơi nghỉ nơi đây. Trái tim Michael rất yếu, gia chủ Lance đến vài lần, trái tim Michael sẽ bãi công biểu tình mất.
Thế giới có rất nhiều nơi tuyệt vời hơn Maldives nhiều, vị kia nhất định sẽ không tới thêm lần nữa. Dù có tới, cầu trời khấn phật đừng tới khách sạn này ạ! Michael còn muốn sống thêm vài (chục) năm, không muốn giao khách sạn lên bàn cân đâu.
“Nhất định rồi.”
Alan cười như không cười, Michael tuôn mồ hôi lạnh như suối, hai bên lông mày cọ sát vào nhau, lòng cười khổ: chú em, anh chỉ tùy tiện nói một câu, chú đừng tưởng thật, sẽ dọa anh nhiều lắm!
Ai, thời đại này chính là thước đo khảo nghiệm tố chất tâm lý các nhà kinh doanh. Nếu tâm lý không ổn định nhất định sẽ lập tức ngất xỉu, tâm lý ổn định hơn mới vững chân được một chút, Michael chính là người vế sau. Nhìn đi! Hai chân Michael vẫn bám trụ mặt đất, nếu xem nhẹ độ run của hai cẳng chân.
Alan ra vẻ tốt bụng vỗ vai Michael, cố ngăn ý cười: “Đùa một chút, kích động như vậy làm gì cơ chứ.”
Chú em, loại đùa này không hài hước tí nào đâu, còn có sao chú nhìn qua mà biết anh kích động. Anh kích động cái lông! Kích động! Đây là sợ đến phát run, hiểu không, là bị dọa đến phát run đó!
Michael bỗng nhớ tới Alan (hình như) là gay, vội vàng đẩy móng vuốt xấu xa của Alan ra, nghiêm túc, “Alan, chú đùa chả hài hước gì cả, đừng nói đùa thế chứ.”
“Được rồi, được rồi, đừng kích động như vậy. Đường phát lộc sẽ tăng rất nhanh, chú có gì mà luẩn quẩn trong lòng? Đúng rồi, thiếu phu nhân nhờ anh gửi lời cảm ơn chú, thiếu phu nhân rất hài lòng với thái độ phục vụ, rất cảm ơn mấy ngày qua.” Alan dương dương tự đắc giơ cái thẻ trong tay, “Anh đến trả đảo, chú tính đi.”
Michael không chút do dự đẩy chiếc thẻ lại, mặt không đỏ tim không đập nói: “Không cần, không cần, gia chủ Lance tới nghỉ ngơi tại nơi này đã là vinh hạnh cho khách sạn.”
Alan kiên trì nhét thẻ vào tay Michael, tia lợi hại bắn ra từ mắt, “Thiếu gia không thích nợ người khác, chú muốn thử không?”
Michael cuống quít nhận thẻ, lộ ra tươi cười khó coi hơn khóc, “Anh nào dám.” Michael thu tiền gia chủ Lance có khác gì tự tìm sợi dây tròng cổ không? Sợ là đến ngủ cũng không yên. Nhưng sao Michael lại quên mất quy định của gia chủ Lance, suýt gây hiểu lầm lớn.
Nếu Michael không thu tiền, vị kia sẽ nghĩ thế nào. Cho tới giờ, chưa từng nghe nói vị kia nợ bất cứ ai. Thế cũng biết, người kia ghét từ “nợ” này đến thế nào, may mắn, lúc này đứng đây là Alan, không phải vị kia, may mắn, may mắn!
Michael tính toán, quét thẻ, rồi trả lại Alan. Alan hàn huyên đôi ba câu với Michael, lúc rời đi, mắt lướt qua Hạ Vũ, thoáng bắt được ánh mắt ả, cười nhạo.
Hạ Vũ rụt vai, nhưng tiếng phì khinh thường kia vẫn mồn một truyền vào tai. Hạ Vũ cố áp chế cơn tức, oán hận nhìn bóng lưng Alan, tay nắm chặt.
“Xin hỏi quý khách có cần gì không ạ? Khách sạn chúng tôi sẽ cố gắng phục vụ hết sức.” Michael chắc hai “khách quý” này không còn dám kiêu ngạo, hơn nữa, vị thần kia vừa rời đi, Michael thấy tinh thần tuyệt hơn rất nhiều, trên mặt nở nụ cười như hoa.
Bob trễ khóe miệng, ánh mắt đậu xanh co rụt, “Bỏ đi, hiện tại anh không có tâm trạng nghỉ ngơi, lần này quấy rầy các chú rồi.” Nói rồi, Bob bỏ đi, không liếc Hạ Vũ một cái.
“Hừ!” Hạ Vũ giậm chân, hung hăng lườm Michael, không cam lòng đuổi theo Bob.
Bob đã tức, Hạ Vũ khó tránh thoát tra tấn tối nay, nhưng nếu không đuổi theo, “người bảo hộ” sẽ bay đi mất, sau này sao tìm được kẻ nào xả láng như Bob nữa, bây giờ, người có tiền đều keo kiệt, muốn kiếm chác từ họ không khác gì lấy mạng họ cả.
Bob đâu như vậy, tuy Bob thích hành hạ phụ nữ.
Nhớ đến những người từng bị Bob tra tấn, Hạ Vũ rùng mình, tròng mắt đảo qua cả sợ hãi lẫn kiên trì, dù Bob đối xử với ả thế nào, ả đều phải mặc kệ, nhẫn xuống.
...
Mặt trời sau buổi ban trưa nhiệt tình tỏa nắng ấm, hương hoa hồng đón gió thoảng khắp Cổ Đức Sâm. Phía sau lâu đài Cổ Đức Sâm, một bên trồng một biển hoa hồng màu hồng phấn lay động như sóng, như tiếp giáp với chân trời.
Đối diện là những cuộn sóng trắng tinh, đó là biển hoa hồng trắng nơi Tô Phi kết hôn. Hai biển hoa hồng được quây lại bằng rào tre, nhưng ở giữa không có vây rào ngăn cách, chỉ mở một đường đất nhỏ hẹp. Tô Phi bước vào làn sóng phấn hồng, ngón tay như ngọc nhẹ nâng chiếc kéo bạc, bông hoa hồng nở rộ đã lìa gốc, nằm trong tay Tô Phi.
Tô Phi mỉm cười, đặt hoa hồng vào giỏ trúc, một bên giỏ trúc đã đựng đầy hoa hồng trắng, bên còn lại mới lác đác vài đóa phấn hồng.
“Thiếu phu nhân, đã đến giờ trà chiều.”
Ailie đứng ngoài hàng rào, huơ tay huơ chân, gọi lớn. Tô Phi lưu luyến, cất kéo vào giỏ, xuyên qua biển hoa, đi ra ngoài.
Cách cổng rào khoảng bốn năm thước đứng một bàn lưu ly xinh đẹp, vây quanh bốn ghế dựa trắng tinh.
Tô Phi đặt lẵng hoa lên một cái ghế, chậm rãi thưởng thức trà Ailie mang tới, tầm mắt lướt qua xấp thiệp mời tinh xảo ở góc bàn.
Ailie hiểu ý cầm xấp thiệp mời, mở ra, đọc nội dung bên trong, “Bá tước Lisa mời thiếu phu nhân cùng thưởng thức trà trưa vào hai giờ chiều mai.”
Sau khi tuần trăng mật kết thúc, mỗi ngày Cổ Đức Sâm đều chất đống thiệp mởi từ phu nhân và tiểu thư các gia tộc khác. Lúc đầu, thiếu phu nhân còn tự mở ra nhìn một cái, nhưng không đáp ứng bất kỳ lời mời nào.
Sau, thiếu phu nhân hết kiên nhẫn, thế là đống thiệp rơi lên đầu Ailie, Ailie đọc qua nội dung thiệp mời, dừng lại vài giây rồi tiếp tục với thiệp mời khác. Thiếu phu nhân không mở lời ngăn nghĩa là không có hứng thú, Ailie đọc qua là có thể buông, đọc cái tiếp theo.
Dù sao cũng đang rảnh, nhìn qua mấy cái thiệp này nói cái gì. Ai, toàn tụ hội đám người ăn no rỗi việc, khó trách thiếu phu nhân không có hứng thú, nếu đổi lại, Ailie cũng chán chết luôn.
Ailie tùy tiện ném thiệp mời xuống sọt rác từ trúc nằm dưới bàn lưu ly, tiếp tục đọc, “Phu nhân chủ tịch tập đoàn XX mời thiếu phu nhân thưởng thức âm nhạc ba ngày sau.”
“Phu nhân An Lệ Tư gia tộc XX mời thiếu phu nhân tới bữa tối tối nay.”
“Quỹ Trái tim mời thiếu phu nhân tham gia hội đấu giá vào ba ngày sau, toàn bộ số tiền thu được từ buổi đấu giá sẽ quyên góp cho trại trẻ mồ côi XX.”
"Tình yêu quỹ hội mời ngài tham gia ba ngày sau hoạt động, bọn họ đem cử hành một hồi đấu giá hội, bán đấu giá đoạt được đem toàn bộ hiến cho cấp XX cô nhi viện nhi đồng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.