Trọng Sinh Danh Môn Giai Nhân

Chương 84: Hạ Vũ sợ run.​

Cố Tiêu

17/02/2017

Michael chưa từng gặp qua tổ hợp hai người nào chẳng biết phân biệt tốt xấu như hai người này. Đúng là khó giải quyết! Michael lấy khăn tay lau mồ hôi vô hình trên trán, mở miệng khuyên bảo, “Thưa quý khách, biệt thự kia đã có khách ở. Quý khách xem lại sổ quảng cáo, nhất định sẽ tìm đến biệt thự vừa ý hơn, tôi sẽ dành ưu đãi cho quý khách.”

Các thớ thịt trên mặt Bob run lên, con mắt đậu xanh mở to, cả giận nói: “Chọn gì mà chọn, bọn anh nhất định phải ở biệt thự kia, anh có rất nhiều tiền, không cần ưu đãi của chú, mau đưa biệt thư cho anh, anh liền quên chuyện này. Bằng không, hừ!”

“Rất xin lỗi, chúng tôi chỉ còn các căn biệt thự này còn trống, như tôi đã nói, các vị không có quyền bắt chúng tôi đuổi khách hàng, vấn đề này không liên quan đến tiền!” Michael ngoài cười nhưng trong không cười, cố gắng duy trì ngữ điệu, khách hàng là thượng đế, lợi lộc là thượng đế của thượng đế.

“Tôi nói này, anh cứ đứng đây huyên thuyên thì làm sao mà biết ý của mấy người kia, anh gọi khách ở trong mấy biệt thự kia đến đây nói chuyện với chúng tôi, anh chưa hỏi sao biết người ta có muốn nhường hay không?”

Thời này, có tiền là tổ tiên, có ai không tham tiền! Chỉ vài tờ tiền, bao quý tộc mà đâu dư dả bằng Bob, Hạ Vũ chắc chắn mấy khách kia nhất định cam tâm tình nguyện đổi.

“Cưng Hạ Vũ là thông minh nhất.” Bob trầm mặt xuống, “Chú đi làm theo lời cưng của anh nhanh lên, anh mệt rồi.”

Michael khinh thường, mệt cái con khỉ! Ông cho ông là ai, còn bắt vị kia ra mặt, ông có tư cách gì bắt vị kia nhường, có tiền mà không có não, khuyên mãi không nghe, cứ đi mà đắc tội vị kia đi, tự đi tìm ngược đãi!

Nếu hai người không phải khách hàng, nếu không vì danh dự của khách sạn, Michael còn lâu mới quan tâm đến sống chết hai người kia nhé. Giờ thì cả hai tự nguyện giơ đầu chịu báng, Michael nhất quyết không khuyên can nữa, thích bô bô “có tiền là xong hết” đâu!

Đúng, tiền có thể giải quyết mọi chuyện, nhưng cũng phải nhìn lai lịch đối phương đi chứ, người ta thiếu tí tiền của mấy người à! Đừng làm Michael cười rụng răng hàm là được!

“Tôi hỏi lại, hai vị thật muốn nói chuyện với vị khách kia?”

Căn cứ vào châm ngôn “đôi bên cùng phát tài”, Michael quyết định hỏi lần cuối, nếu họ đổi ý thì không thể tốt hơn, nhưng Michael biết chắc đây là chuyện không thể, dù sao Michael đã làm hết sức, có xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến khách sạn.

“Đương nhiên, bọn tôi tha thiết muốn ở biệt thự đó mà.” Hạ Vũ ưỡn ngực, cao ngạo như con công đực đi tìm bạn tình.

“Vậy hai vị nên chuẩn bị tâm lý, vị khách đó không phải là người hai vị có thể chọc đến.” Không, “hai vị” chọc thì rất tốt, miễn không phải là Michael là được.

Từ lúc nhận đảo, Alan đã yêu cầu, không cho phép ai tới gần. Bình thường không có chuyện quan trọng, Michael sẽ cố hết sức không quấy rầy, kể cả có chuyện, Michael cũng chỉ dám truyền lời qua Alan.

Tới nay, Michael mới thấy qua gia chủ Lance một lần, mới có một lần.

Nếu có thể, Michael hi vọng gia chủ Lance sẽ giong buồm về thẳng, không nhìn qua Michael thêm lần nữa. Loại ánh mắt băng lạnh đáng sợ đó để lại ấn tượng cực kỳ sâu đậm trong Michael.



Mỗi khi nhớ đến, vận tốc tim đập sẽ về 0, đây không phải là kích động, tuyệt đối không. Đây là bị dọa, cứ vài lần như vậy, Michael chưa già đã nghênh bệnh tim giá lâm.

Hiện tại, Michael không thể không đi làm phiền vị kia, Michael hiểu một khi mang rắc rối tới tận cửa nhà vị kia, không chỉ hai vị này chắc chắn không ngon ăn, mà Michael đến cơm cũng chả nuốt nổi.

Bởi, vị kia cực kỳ ghét bị người tới quấy nhiễu, đặc biệt là khoảng thời gian chỉ dành cho thế giới của hai người này. Thế nên, Michael chắc mẩm, chuyến đi này, tới tám phần không thể hoàn hảo trở về.

Michael càng nghĩ càng cảm thấy bản thân phải chịu thiệt, tính thêm các khả năng phát sinh, mặt nhăn như trái mướp héo.

“Dài dòng cái gì, gọi nhanh lên.”

Ngay từ lúc nghe được giọng nói có phần nguy hiểm của Michael, trong lòng Hạ Vũ nổi tiếng trống rút lui, nhỡ đâu chạm phải người có máu mặt. Chuyện đó chỉ cần xảy ra một lần là đủ rồi, chỉ một lần đã khiến ả trả giá quá lớn. Nhưng nhìn đến thần sắc cứng ngắc của Michael, Hạ Vũ lại so đo, có khi đây chỉ là cố gắng thoái thác của Michael, bằng không, sao chính bản thân Michael còn đắn đo, rối rắm vậy làm gì.

Hạ Vũ càng nghĩ càng thấy khả năng này rất lớn, nếu biệt thự kia thật sự có người ở, sao Michael không tìm người đến giải quyết mà còn đứng ở đây lải nhải? Đã không giao biệt thự, còn kiếm cớ qua loa tắc trách! Hạ Vũ này dễ chọc lắm phải không! Hạ Vũ trước kia đã chết, muốn cùng Hạ Vũ bây giờ đấu, Michael còn non lắm.

Gã Michael này quá đáng giận, dám xem thường Hạ Vũ! Hạ Vũ sẽ bắt Michael phải trả giá!

Hạ Vũ càng kiên định với ý định thu tòa biệt thự vào tay. La la hét hét trước bao người như vậy còn không đạt được mục đích, không phải là tự rước lấy mất mặt hay sao. Bất kể thế nào, Hạ Vũ cũng không thể để người khác xem nhẹ. Biệt thự ơi, chờ Hạ Vũ nhé.

“Có chuyện gì vậy Michael?” Alan bước vào đại sảnh, bắt gặp cảnh quái dị, một nam một nữ phủ toàn hàng hiệu đứng một bên, bên còn lại gồm Michael và nhóm nhân viên, hai bên đang dùng ánh mắt chém giết nhau kịch liệt.

Ngay trong thời điểm Michael đi đến kết luận có nên đến gặp gia chủ Lance hay không, cứu tinh đã xuất hiện.

“Alan, chú tới rất đúng lúc, vừa vặn anh muốn đến tìm chú. Chuyện là như vậy...” Michael kể lại câu chuyện sinh động nhất có thể, cuối cùng đế thêm câu: “Gia chủ Lance có vừa lòng không?”

Oành!

Nghe vậy, khuôn mặt Bob và Hạ Vũ trắng bệch, sét đánh liên tục trong lòng.

Chúa ơi!

Bọn họ chết tử tế không muốn, lại muốn giành nơi nghỉ ngơi với gia chủ Lance! Người đó chỉ búng ngón tay út đã bóp chết cả hai. Bob rùng mình, xong rồi, Bob tuyệt vọng nhìn Alan cười lạnh.



“Đời luôn có những người không tự lượng sức mình, chỉ là tôm tép mà nghênh như con nghé, êuuuuuuu!”

Alan không lưu tình, mở miệng châm chọc. Những trận đấu võ mồm với Ailie đâu phải để không, ít nhất trong phương diện mắng người, Alan sẽ không ở thế bị động!

Một số người được cái miệng rộng, không lo, nhưng nếu mấy cái miệng rộng này dám đến trước cửa, không chờ thiếu gia mở miệng, Alan đã thu dọn sạch sẽ. Đến một cái đập một cái, đến hai cái chôn cả đôi.

“Chuyện này chắc chắn có nhẫm lẫn. Trước đó bọn em đâu biết gia chủ Lance đang nghỉ dưỡng ở đó, hắc hắc, anh xem chuyện này, bọn em cũng không cố ý, người lớn cả rồi, thôi bỏ qua nhé?” Bob cười hèn mọn nịnh nọt, thanh âm cùng khí thế tương phản hoàn toàn với trước đó.

“Hừ!” Alan không tỏ thái độ, liếc qua Bob và Hạ Vũ, mắt nheo lại, ả này trông rất quen, hình như đã gặp ở đâu, ở nơi nào nhỉ?

Mí mắt Hạ Vũ khẽ run, tim bất an đập dồn dập...

Ả vĩnh viễn không quên ngày đó, một bé trai cao quý lạnh lùng đột ngột xông vào tầm mắt ả, dễ dàng mang con bé đáng chết kia đi, hại ả xấu mặt trước toàn thể mọi người, đồng thời kết thúc cuộc sống thiên kim tiểu thư hạnh phúc của ả, đơn giản chỉ bởi ả nói con bé kia vài câu, con bé xấu xa dối trá chỉ biết giả đáng thương!

Không lâu sau, nhà họ Hạ suy yếu, tài chính thâm hụt trầm trọng nhưng không một ngân hàng nào chịu cho vay, cha mẹ ả đành vay nặng lãi bọn xã hội đen, nhưng không thể vực dậy công ty, tình hình kinh doanh ngày càng ảm đạm, kết cục phá sản.

Bạn bè thân thích ngày trước liên tục qua lại lấy lòng giờ đã chạy xa, không ai đưa tay cứu giúp.

Cha mẹ tự sát vì nợ nần, đẩy gánh nặng lên ả và anh trai, mỗi ngày hai anh em đều trốn chui trốn lủi bọn đòi nợ. Anh ả dần mất tinh thần, đâm ra nghiện ma túy.

Không có tiền hút chích, anh ả đi cướp bóc, giết người, chuyện lộ ra, anh ả bị tống vào ngục, chưa biết ngày nào bị phán tử hình.

Bọn đòi nợ thấy ả không làm ra tiền, liền bán ả vào ổ chứa làm gái. Hạ Vũ là loại người không chịu nổi khổ sở, trừ cách bám vào người có tiền, ả không có năng lực kiếm tiền. Hơn nữa, ả cũng thích phương thức kiếm tiền dễ dàng này.

Ba năm sức, ả dùng toàn lực quyến rũ Bob. Bob có vợ con đàng hoàng, nhưng rất háo sắc. Hạ Vũ biết ả không phải tình nhân duy nhất của Bob, nhưng điều này không quan trọng, Bob có thể thỏa mãn các khoản chi vĩ đại mỗi ngày của ả, thế đã quá đủ. Huống hồ, Hạ Vũ là người đàn bà ở bên Bob lâu nhất, điều này đủ để minh chứng địa vị của ả trong lòng Bob.

Tất cả đều do Tô Phi đáng chết kia làm hại! Rõ ràng nó cái gì cũng không phải, cuối cùng lại trở thành chủ mẫu gia tộc Lance, quang vinh vô hạn. Mà Hạ Vũ, thiên kim duy nhất nhà họ Hà, chỉ có thể làm tình nhân của một gã vừa già vừa xấu, cả ngày ăn bám kéo dài hơi tàn.

Hạ Vũ cúi đầu, vùi lấp oán hận mãnh liệt trong tim, ánh mắt dư lại ghen tị nóng bỏng, vì sao không phải là ả? Vì sao con bé đáng chết kia làm hại ả tan nhà nát cửa, làm hại ả thê thảm như vậy... Dựa vào đâu Tô Phi có thể sống hạnh phúc, còn ả chỉ có thể vùi mình trong bóng tốt! Con bé đáng chết hại ả hai bàn tay trắng!

Ả sẽ chờ đến một ngày đáng nguyền rủa nào đó, ả không tin con bé đáng chết kia có thể tiếp tục ăn may đến cuối đời!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Danh Môn Giai Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook