Chương 33: Mâu thuẫn gia đình
Cố Tiêu
17/02/2017
Lâm Dương nghe vậy, khuôn mặt lãnh đạm hiện lên tia chờ mong, bỏ mặc hai cô gái, phóng vèo vào trong nhà.
Lâm Hồng vẩy tay giậm chân hét với theo: “Anh trai đáng ghét, không đợi em với!” Nói xong lôi Diệp Liễu chạy nhanh vào trong.
Quà của Lâm Văn chưa từng khiến hai anh em nhà này thất vọng. Năm nay cũng vậy, Lâm Dương được tặng cây súng nhựa và kính viễn vọng, hàng nước ngoài, chỉ nhắc qua một lần mà bác cả đã mua cho, còn bố mẹ suốt ngày bảo mấy thứ đồ chơi đó rất đắt, không cho phép mua.
Cả hai anh em đều biết, quan hệ của bố mẹ cùng vợ chồng bác cả không tốt. Vài năm trước, mẹ hai người muốn dựa vào quan hệ của chồng bác cả xin cho Lâm Dương vào Nam Liên nhưng bị bác cả từ chối, đành chuyển sang xin học ở Nhất Trung. Lâm Dương tuy không biểu lộ cảm xúc nhưng đây là lần đầu tiên Lâm Dương bị bác cả ới một tiếng là có cự tuyệt, trong lòng rất ấm ức. Lâm Dương cứ tưởng thế là năm nay không có quà nữa, nhưng là…
Lâm Hồng không đa sầu đa cảm như anh trai, quà năm nào cũng là váy áo, túi xách, hàng thiết kế riêng, không tìm thấy bên ngoài, hàng ngoài chợ không đời nào sánh kịp.
Lâm Văn không biết Lâm Hồng mang theo bạn học về nhà nên không kịp chuẩn bị thêm quà, may mà đầu óc kịp thời vận động, đưa hộp mứt thập cẩm mua riêng cho Tô Phi tặng Diệp Liễu. Đành để con gái nhịn chút vậy.
Lâm Hồng nhận quà, rồi nhìn khắp phòng, hỏi: “Bác cả, Phi Phi đâu rồi?” Lâu rồi không thấy cô bé đáng yêu kia, thật là nhớ nha!
Đỗ Phương Ngôn đang dọn bàn ăn, nói: “Phi Phi đi chơi rồi, chắc về ngay thôi.”
“Chị dâu, Phi Phi mới mấy tuổi đầu, chị đã yên tâm cho con bé một mình ra ngoài sao? Nếu…” Triệu Minh Hà muốn nói lại thôi, bị Lâm Thiệu Hồng trừng, liền bĩu môi đi xuống bếp.
Trong cái nhà này, Triệu Minh Hà sợ nhất Lâm Thiệu Hồng, bị bố chồng trừng cho một cái là mắt mũi nhắm tịt, oán giận ngút trời cũng phải nuốt vào trong bụng. Ai bảo bố chồng là sếp tổng cả nhà! Trước mặt sếp, không được quyền tranh luận, ngoan ngoãn nghe lời mới không lo bị thiệt.
Đỗ Phương Ngôn xếp bát đũa, “Chờ một lát là ăn được rồi.”
Lúc này, người nhà họ Lâm đã tụ tập đầy đủ, kể cả cô nhóc dạo chơi bên ngoài Tô Phi cũng đã trở lại.
Áo khoác ngoài màu lam phối cùng quần bông trắng bó sát, chân đi đôi bốt màu trắng, đầu đội mũ lông lam nhạt, cách phối đồ mới mẻ độc đáo, thu hút ánh mắt mọi người trong phòng.
Lâm Hồng chạy tới lôi chân kéo tay Tô Phi, hâm mộ nói: “Phi Phi em mặc đẹp quá! Là cô em thiết kế cho à?”
“Không.” Tô Phi lắc đầu, là quà năm mới của Jester, có điều đây là bí mật nhỏ của riêng cô nhóc, không ai được quyền biết!
Lâm Văn giải thích: “Là một người bạn nước ngoài của Tô Phi tặng.” Tô Phi nói với cha mẹ đây là quà của Nina, Lâm Văn cũng biết cô bé con lai này nên không nghi ngờ.
“Đúng là, có người số tốt, được xuất ngoại học kìa.” Triệu Mình Hà châm chọc, mấy năm trước, Tô Trí Dương đi công tác nước ngoài mang theo cả Lâm Văn và Tô Phi, rõ rành rành là lấy việc công làm việc tư. Lâm Văn từ chối vận dụng quan hệ xin Lâm Dương vào Nam Liên mà dám để cho Tô Phi vào, thế là sao! Suốt ngày bô bô người một nhà mà lúc cần không chịu giúp một tay. Hừ!
Triệu Minh Hà nói xong, một bàn người trừ bỏ Diệp Liễu mơ mơ hồ hồ đều thay đổi sắc mặt, dè dặt nhìn về phía Lâm Thiệu Hồng.
“Minh Hà, ý em là gì? Tô Phi tự bản thân nỗ lực đạt được, em nói lung tung tung cái gì vậy!” Lâm Văn tức đến đập đũa xuống mặt bàn, cô em dâu này muốn nói gì thì nói nhưng không được động đến Tô Phi, con bé có làm gì sai đâu!
Triệu Minh Hà cười lạnh, chậm rì rì gắp đồ ăn, “Vâng, chị nói cái gì thì là cái đó, ai biết đấy là đâu!” Trong lòng bổ sung, Lâm Văn, giả nhân giả nghĩa ít thôi, lúc người nhà cần giúp thì chị không chìa tay ra, tôi đây không cần chừa mặt mũi cho chị.
Diệp Liễu vùi đầu ăn, thầm khinh bỉ Tô Phi. Lại một đứa dựa quan hệ vào học Nam Liên! Dám cá con nhóc Tô Phi này đến Thị Nhất còn không đủ tư cách.
“Mẹ, đang ăn cơm, mẹ nói chuyện này làm gì?” Lâm Hồng nhìn mặt ông ngoại dần chuyển sang màu mực tàu, lên tiếng khuyên nhủ.
“Được rồi, được rồi, mẹ không nói nữa là được chứ gì.” Triệu Minh Hà nhìn mặt bố chồng lập tức im bặt, lại đắc tội bố chồng rồi.
Một bữa cơm căng thẳng cuối cùng cũng xong, mặt ai cũng căng như chiến sĩ ngoài chiến trường, chỉ sợ không cẩn thận chọc trúng quả bom ngầm. Một mình Tô Phi vẫn như bình thường, ăn xong đi luyện chữ.
Mấy ngày Tết, Lâm Văn cùng Triệu Minh Hà chạm mặt là chiến tranh không khói súng, kỳ nghỉ mà một nhà không ai nghỉ ngơi nổi, hai anh em Lâm Dương, Lâm Hồng có cơ hội là kéo Diệp Liễu xuống núi chơi, nếu có thể liền về muộn một tiếng chứ tuyệt đối không sớm một giây.
Tô Phi nhàn nhã đọc sách luyện chữ, ông ngoại cùng Tô Trí Dương chơi cờ hoặc bàn luận về các cải cách giáo dục.
Cuộc chiến cuối cùng đạt cao trào vào bữa cơm chiều, Triệu Minh Hà làm ầm ĩ khắp nhà còn Lâm Văn nhắc đi nhắc lại không được nhắc đến Tô Phi, có gì tức thì xả lên người chị dâu này là được rồi.
Đỗ Phương Ngôn khuyên không nổi nữa, Lâm Thiệu Hồng gầm lên: “Đủ rồi, hai người các con không sợ mấy đứa nhỏ lấy đó làm gương sao!”
Lâm Văn áy náy cúi đầu, “Cha, con không nghĩ đến, chính là nhất thời không nhịn được.”
Triệu Minh Hà tức đỏ con mắt, hét lớn: “Cha, con kính cha bởi cha là cha chồng con, nhưng con thật sự rất đau lòng mới lớn tiếng với chị cả. Đều là người một nhà mà tại sao chị ta có thể bỏ mặc, không giúp thằng Dương. Tô Phi nhỏ như vậy, con không tin con bé có khả năng tự thi vào Nam Liên.”
Lâm Thiệu Hồng cố dìm lửa giận trong lòng, bình tĩnh nói: “Cha tin là Tô Phi tự mình thi được, con không cần nhắc lại.”
“Cha!” Triệu Minh Hà lồng lên, “Đến cùng ai mới là cháu trai ruột của cha, cha mở to mắt ra mà nhìn, Tô Phi chỉ là cháu gái ngoại, là cháu gái ngoại của cha thôi. Sao cha có thể đối xử bất công như vậy, cha!”
“Minh Hà, con bình tĩnh đi.” Rốt cuộc là ai tạo nghiệt? Đỗ Phương Ngôn thở dài.
“Đến cùng tôi là cha chồng chị hay chị là cha chồng tôi? Nhìn nhà người ta mà xem, có con dâu nào rống lên với cha chồng như chị không?” Lâm Thiệu Hồng đập tay lên bàn.
Mọi người trong nhà sợ hãi, nhắm tịt mắt lại, chỉ muốn trốn ngay về phòng, Triệu Minh Hà rụt cổ, không sợ chết tiếp tục cãi: “Con chính là ăn ngay nói thật, Lâm Diệp, anh nói có phải không?”
Bị điểm danh, Lâm Diệp đúng là khổ mà không thể nói ra, một người là chị gái từ nhỏ đã yêu thương chăm sóc mình, một cái là người vợ đầu ấp tay kề của mình, dù đứng về phía ai thì Lâm Diệp cũng không xứng làm người! Chuyện xin học cho con, nói không giận là giả nhưng Tô Phi đúng là tự mình thi vào, cha sẽ không nói dối chuyện này. Cho nên, Lâm Diệp, thở dài, hạ giọng, “Minh Hà, năm hết Tết đến, không nên gây chuyện.”
Triệu Minh Hà mặt đen hơn Bao Chửng, ngay ông chồng vô dụng này cũng không đứng ra giúp. “Số tôi không biết là cái số gì nữa, gả đến nhà các người mười mấy năm nay, có chuyện gì cũng đổ tôi cạn tình ráo máng. Nhìn xem người chị dâu đáng kính đã làm những gì mà các người khắp nơi đều bảo vệ? Tôi là tôi cứ nói thật cho mọi người cùng biết đấy, ai sợ ai? Ô ô ô …”
Mọi người bất ngờ không ngậm miệng lại được, Triệu Minh Hà không để ý lễ tiết gì, ngồi dưới đất gào khóc lu bù.
“Minh Hà, em đứng dậy đi, em đừng như vậy.” Lâm Diệp đi tới định nâng vợ lên lại bị đẩy ra.
“Là ai trước khi kết hôn cam đoan mọi việc trong nhà để một tay con làm hết. Triệu Minh Hà, tim con bị sâu đục rồi sao. Bao năm qua, cha mẹ chưa từng bạc đãi con một lần. Con lấy tiền nhà chồng phụng dưỡng nhà mẹ đẻ con, nhà chúng ta cũng là mắt nhắm mắt mở cho qua. Thế mà giờ con lại nói ra được những lời này!” Đỗ Phương Ngôn không nghe nổi nữa, những lời con người đang làm ầm lên kia nói không phải trách móc nhà này bạc đãi con dâu sao.
“Ô ô ô…”Triệu Minh Hà khóc thê thảm hơn trước, mắt đỏ vằn lên không biết do khóc hay do tức đến nổ đom đóm mắt.
“Chị không tin? Tôi cho chị tin!” Lâm Thiệu Hồng bước nhanh vào thư phòng, ôm ra một đống giấy tờ phơi trước mặt Triệu Minh Hà, chỉ vào từng tờ: “Đây là tất cả bài thi và giấy khen của Tô Phi ở tiểu học, năm đó cháu gái ngoại của tôi mới tám tuổi đã hoàn thành năm năm tiểu học, đứng đầu toàn trường! Điểm thi vào đứng đầu Nam Liên, đến tận bây giờ Tô Phi vẫn luôn đứng đầu các kỳ thi, mày nói xem, đây có giả được không? Một hai lần thì còn giả được, nhưng Tô Phi luôn giữ vững thành tích, chị dám bảo đây là giả không?”
“Con…”
“Đây nữa, đây là mấy tờ báo nước ngoài, ảnh Tô Phi lên bục nhận giải quán quân một cuộc thi quốc tế được lên trang bìa, cuộc thi này Nam Liên từ ngày thành lập đến nay cũng chỉ có một mình Tô Trí Thận từng tham gia, thế này đã đủ chưa? Tôi cho chị biết, Tô Phi đã được phổ thông Nam Liên đặc biệt tuyển thẳng vào, không cần làm bài thi sát hạch, không dựa vào chút quan hệ nào!”
Lời vừa nói ra, trừ bỏ vợ chồng Lâm Văn và ông ngoại bà ngoại đã sớm biết, đám người còn lại đều bị chấn động. Lâm Thiệu Hồng sửa sang lại bảng thành tích của cô cháu gái cưng, mang vào thư phòng, “Minh Hà, chị cẩn thận suy nghĩ cho tôi, nên nói gì làm gì thì tự chị biết, đừng bắt tôi nói nữa.”
“Minh Hà, em xin lỗi chị cả đi!” Lâm Diệp dù vô cùng khiếp sợ, nhưng nghĩ, nhà họ Tô bên kia từng sinh ra thiên tài Tô Trí Thận thì bồi dưỡng thêm một Tô Phi cũng không lấy gì làm khó. Còn mấy đứa cháu khác nghe nói cũng rẩt xuất sắc. Sao Minh Hà không nghĩ rộng thêm một chút?
“Chị dâu, em xin lỗi.” Minh Hà quệt mặt sạch sẽ, đến trước mặt Lâm Văn xin lỗi.
Lâm Văn lúc này đã bình tĩnh trở lại, cười nói: “Người một nhà, nói cái gì sai với cả không sai, chuyện qua rồi thì cho qua đi.”
Triệu Minh Hà cười mỉa, đi ra ngoài.
“Mẹ, con mệt rồi.” Tô Phi ngáp một kéo, lay lay tay Lâm Văn, tình huống hiện giờ rất đáng xấu hổ à nha!
“Mẹ mang con đi nghỉ, hôm nay chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, con không cần nghĩ nhiều.” Lâm Văn bất an, sợ Tô Phi trở nên xa cách với bên ngoại.
“Vừa rồi con ngủ gật, cái gì cũng chưa nghe, chưa thấy.”
“Quỷ con, đi đánh răng rửa mặt đi rồi mơ những giấc mơ đẹp nhé.”
“Vâng ạ.”
Tô Trí Dương giở tờ báo che trước mặt, nhân lúc mọi người không nhìn đến, lôi cái máy trợ thính ra nhét vào tai, thầm nghĩ: may mình đủ thông minh!
Lâm Hồng vẩy tay giậm chân hét với theo: “Anh trai đáng ghét, không đợi em với!” Nói xong lôi Diệp Liễu chạy nhanh vào trong.
Quà của Lâm Văn chưa từng khiến hai anh em nhà này thất vọng. Năm nay cũng vậy, Lâm Dương được tặng cây súng nhựa và kính viễn vọng, hàng nước ngoài, chỉ nhắc qua một lần mà bác cả đã mua cho, còn bố mẹ suốt ngày bảo mấy thứ đồ chơi đó rất đắt, không cho phép mua.
Cả hai anh em đều biết, quan hệ của bố mẹ cùng vợ chồng bác cả không tốt. Vài năm trước, mẹ hai người muốn dựa vào quan hệ của chồng bác cả xin cho Lâm Dương vào Nam Liên nhưng bị bác cả từ chối, đành chuyển sang xin học ở Nhất Trung. Lâm Dương tuy không biểu lộ cảm xúc nhưng đây là lần đầu tiên Lâm Dương bị bác cả ới một tiếng là có cự tuyệt, trong lòng rất ấm ức. Lâm Dương cứ tưởng thế là năm nay không có quà nữa, nhưng là…
Lâm Hồng không đa sầu đa cảm như anh trai, quà năm nào cũng là váy áo, túi xách, hàng thiết kế riêng, không tìm thấy bên ngoài, hàng ngoài chợ không đời nào sánh kịp.
Lâm Văn không biết Lâm Hồng mang theo bạn học về nhà nên không kịp chuẩn bị thêm quà, may mà đầu óc kịp thời vận động, đưa hộp mứt thập cẩm mua riêng cho Tô Phi tặng Diệp Liễu. Đành để con gái nhịn chút vậy.
Lâm Hồng nhận quà, rồi nhìn khắp phòng, hỏi: “Bác cả, Phi Phi đâu rồi?” Lâu rồi không thấy cô bé đáng yêu kia, thật là nhớ nha!
Đỗ Phương Ngôn đang dọn bàn ăn, nói: “Phi Phi đi chơi rồi, chắc về ngay thôi.”
“Chị dâu, Phi Phi mới mấy tuổi đầu, chị đã yên tâm cho con bé một mình ra ngoài sao? Nếu…” Triệu Minh Hà muốn nói lại thôi, bị Lâm Thiệu Hồng trừng, liền bĩu môi đi xuống bếp.
Trong cái nhà này, Triệu Minh Hà sợ nhất Lâm Thiệu Hồng, bị bố chồng trừng cho một cái là mắt mũi nhắm tịt, oán giận ngút trời cũng phải nuốt vào trong bụng. Ai bảo bố chồng là sếp tổng cả nhà! Trước mặt sếp, không được quyền tranh luận, ngoan ngoãn nghe lời mới không lo bị thiệt.
Đỗ Phương Ngôn xếp bát đũa, “Chờ một lát là ăn được rồi.”
Lúc này, người nhà họ Lâm đã tụ tập đầy đủ, kể cả cô nhóc dạo chơi bên ngoài Tô Phi cũng đã trở lại.
Áo khoác ngoài màu lam phối cùng quần bông trắng bó sát, chân đi đôi bốt màu trắng, đầu đội mũ lông lam nhạt, cách phối đồ mới mẻ độc đáo, thu hút ánh mắt mọi người trong phòng.
Lâm Hồng chạy tới lôi chân kéo tay Tô Phi, hâm mộ nói: “Phi Phi em mặc đẹp quá! Là cô em thiết kế cho à?”
“Không.” Tô Phi lắc đầu, là quà năm mới của Jester, có điều đây là bí mật nhỏ của riêng cô nhóc, không ai được quyền biết!
Lâm Văn giải thích: “Là một người bạn nước ngoài của Tô Phi tặng.” Tô Phi nói với cha mẹ đây là quà của Nina, Lâm Văn cũng biết cô bé con lai này nên không nghi ngờ.
“Đúng là, có người số tốt, được xuất ngoại học kìa.” Triệu Mình Hà châm chọc, mấy năm trước, Tô Trí Dương đi công tác nước ngoài mang theo cả Lâm Văn và Tô Phi, rõ rành rành là lấy việc công làm việc tư. Lâm Văn từ chối vận dụng quan hệ xin Lâm Dương vào Nam Liên mà dám để cho Tô Phi vào, thế là sao! Suốt ngày bô bô người một nhà mà lúc cần không chịu giúp một tay. Hừ!
Triệu Minh Hà nói xong, một bàn người trừ bỏ Diệp Liễu mơ mơ hồ hồ đều thay đổi sắc mặt, dè dặt nhìn về phía Lâm Thiệu Hồng.
“Minh Hà, ý em là gì? Tô Phi tự bản thân nỗ lực đạt được, em nói lung tung tung cái gì vậy!” Lâm Văn tức đến đập đũa xuống mặt bàn, cô em dâu này muốn nói gì thì nói nhưng không được động đến Tô Phi, con bé có làm gì sai đâu!
Triệu Minh Hà cười lạnh, chậm rì rì gắp đồ ăn, “Vâng, chị nói cái gì thì là cái đó, ai biết đấy là đâu!” Trong lòng bổ sung, Lâm Văn, giả nhân giả nghĩa ít thôi, lúc người nhà cần giúp thì chị không chìa tay ra, tôi đây không cần chừa mặt mũi cho chị.
Diệp Liễu vùi đầu ăn, thầm khinh bỉ Tô Phi. Lại một đứa dựa quan hệ vào học Nam Liên! Dám cá con nhóc Tô Phi này đến Thị Nhất còn không đủ tư cách.
“Mẹ, đang ăn cơm, mẹ nói chuyện này làm gì?” Lâm Hồng nhìn mặt ông ngoại dần chuyển sang màu mực tàu, lên tiếng khuyên nhủ.
“Được rồi, được rồi, mẹ không nói nữa là được chứ gì.” Triệu Minh Hà nhìn mặt bố chồng lập tức im bặt, lại đắc tội bố chồng rồi.
Một bữa cơm căng thẳng cuối cùng cũng xong, mặt ai cũng căng như chiến sĩ ngoài chiến trường, chỉ sợ không cẩn thận chọc trúng quả bom ngầm. Một mình Tô Phi vẫn như bình thường, ăn xong đi luyện chữ.
Mấy ngày Tết, Lâm Văn cùng Triệu Minh Hà chạm mặt là chiến tranh không khói súng, kỳ nghỉ mà một nhà không ai nghỉ ngơi nổi, hai anh em Lâm Dương, Lâm Hồng có cơ hội là kéo Diệp Liễu xuống núi chơi, nếu có thể liền về muộn một tiếng chứ tuyệt đối không sớm một giây.
Tô Phi nhàn nhã đọc sách luyện chữ, ông ngoại cùng Tô Trí Dương chơi cờ hoặc bàn luận về các cải cách giáo dục.
Cuộc chiến cuối cùng đạt cao trào vào bữa cơm chiều, Triệu Minh Hà làm ầm ĩ khắp nhà còn Lâm Văn nhắc đi nhắc lại không được nhắc đến Tô Phi, có gì tức thì xả lên người chị dâu này là được rồi.
Đỗ Phương Ngôn khuyên không nổi nữa, Lâm Thiệu Hồng gầm lên: “Đủ rồi, hai người các con không sợ mấy đứa nhỏ lấy đó làm gương sao!”
Lâm Văn áy náy cúi đầu, “Cha, con không nghĩ đến, chính là nhất thời không nhịn được.”
Triệu Minh Hà tức đỏ con mắt, hét lớn: “Cha, con kính cha bởi cha là cha chồng con, nhưng con thật sự rất đau lòng mới lớn tiếng với chị cả. Đều là người một nhà mà tại sao chị ta có thể bỏ mặc, không giúp thằng Dương. Tô Phi nhỏ như vậy, con không tin con bé có khả năng tự thi vào Nam Liên.”
Lâm Thiệu Hồng cố dìm lửa giận trong lòng, bình tĩnh nói: “Cha tin là Tô Phi tự mình thi được, con không cần nhắc lại.”
“Cha!” Triệu Minh Hà lồng lên, “Đến cùng ai mới là cháu trai ruột của cha, cha mở to mắt ra mà nhìn, Tô Phi chỉ là cháu gái ngoại, là cháu gái ngoại của cha thôi. Sao cha có thể đối xử bất công như vậy, cha!”
“Minh Hà, con bình tĩnh đi.” Rốt cuộc là ai tạo nghiệt? Đỗ Phương Ngôn thở dài.
“Đến cùng tôi là cha chồng chị hay chị là cha chồng tôi? Nhìn nhà người ta mà xem, có con dâu nào rống lên với cha chồng như chị không?” Lâm Thiệu Hồng đập tay lên bàn.
Mọi người trong nhà sợ hãi, nhắm tịt mắt lại, chỉ muốn trốn ngay về phòng, Triệu Minh Hà rụt cổ, không sợ chết tiếp tục cãi: “Con chính là ăn ngay nói thật, Lâm Diệp, anh nói có phải không?”
Bị điểm danh, Lâm Diệp đúng là khổ mà không thể nói ra, một người là chị gái từ nhỏ đã yêu thương chăm sóc mình, một cái là người vợ đầu ấp tay kề của mình, dù đứng về phía ai thì Lâm Diệp cũng không xứng làm người! Chuyện xin học cho con, nói không giận là giả nhưng Tô Phi đúng là tự mình thi vào, cha sẽ không nói dối chuyện này. Cho nên, Lâm Diệp, thở dài, hạ giọng, “Minh Hà, năm hết Tết đến, không nên gây chuyện.”
Triệu Minh Hà mặt đen hơn Bao Chửng, ngay ông chồng vô dụng này cũng không đứng ra giúp. “Số tôi không biết là cái số gì nữa, gả đến nhà các người mười mấy năm nay, có chuyện gì cũng đổ tôi cạn tình ráo máng. Nhìn xem người chị dâu đáng kính đã làm những gì mà các người khắp nơi đều bảo vệ? Tôi là tôi cứ nói thật cho mọi người cùng biết đấy, ai sợ ai? Ô ô ô …”
Mọi người bất ngờ không ngậm miệng lại được, Triệu Minh Hà không để ý lễ tiết gì, ngồi dưới đất gào khóc lu bù.
“Minh Hà, em đứng dậy đi, em đừng như vậy.” Lâm Diệp đi tới định nâng vợ lên lại bị đẩy ra.
“Là ai trước khi kết hôn cam đoan mọi việc trong nhà để một tay con làm hết. Triệu Minh Hà, tim con bị sâu đục rồi sao. Bao năm qua, cha mẹ chưa từng bạc đãi con một lần. Con lấy tiền nhà chồng phụng dưỡng nhà mẹ đẻ con, nhà chúng ta cũng là mắt nhắm mắt mở cho qua. Thế mà giờ con lại nói ra được những lời này!” Đỗ Phương Ngôn không nghe nổi nữa, những lời con người đang làm ầm lên kia nói không phải trách móc nhà này bạc đãi con dâu sao.
“Ô ô ô…”Triệu Minh Hà khóc thê thảm hơn trước, mắt đỏ vằn lên không biết do khóc hay do tức đến nổ đom đóm mắt.
“Chị không tin? Tôi cho chị tin!” Lâm Thiệu Hồng bước nhanh vào thư phòng, ôm ra một đống giấy tờ phơi trước mặt Triệu Minh Hà, chỉ vào từng tờ: “Đây là tất cả bài thi và giấy khen của Tô Phi ở tiểu học, năm đó cháu gái ngoại của tôi mới tám tuổi đã hoàn thành năm năm tiểu học, đứng đầu toàn trường! Điểm thi vào đứng đầu Nam Liên, đến tận bây giờ Tô Phi vẫn luôn đứng đầu các kỳ thi, mày nói xem, đây có giả được không? Một hai lần thì còn giả được, nhưng Tô Phi luôn giữ vững thành tích, chị dám bảo đây là giả không?”
“Con…”
“Đây nữa, đây là mấy tờ báo nước ngoài, ảnh Tô Phi lên bục nhận giải quán quân một cuộc thi quốc tế được lên trang bìa, cuộc thi này Nam Liên từ ngày thành lập đến nay cũng chỉ có một mình Tô Trí Thận từng tham gia, thế này đã đủ chưa? Tôi cho chị biết, Tô Phi đã được phổ thông Nam Liên đặc biệt tuyển thẳng vào, không cần làm bài thi sát hạch, không dựa vào chút quan hệ nào!”
Lời vừa nói ra, trừ bỏ vợ chồng Lâm Văn và ông ngoại bà ngoại đã sớm biết, đám người còn lại đều bị chấn động. Lâm Thiệu Hồng sửa sang lại bảng thành tích của cô cháu gái cưng, mang vào thư phòng, “Minh Hà, chị cẩn thận suy nghĩ cho tôi, nên nói gì làm gì thì tự chị biết, đừng bắt tôi nói nữa.”
“Minh Hà, em xin lỗi chị cả đi!” Lâm Diệp dù vô cùng khiếp sợ, nhưng nghĩ, nhà họ Tô bên kia từng sinh ra thiên tài Tô Trí Thận thì bồi dưỡng thêm một Tô Phi cũng không lấy gì làm khó. Còn mấy đứa cháu khác nghe nói cũng rẩt xuất sắc. Sao Minh Hà không nghĩ rộng thêm một chút?
“Chị dâu, em xin lỗi.” Minh Hà quệt mặt sạch sẽ, đến trước mặt Lâm Văn xin lỗi.
Lâm Văn lúc này đã bình tĩnh trở lại, cười nói: “Người một nhà, nói cái gì sai với cả không sai, chuyện qua rồi thì cho qua đi.”
Triệu Minh Hà cười mỉa, đi ra ngoài.
“Mẹ, con mệt rồi.” Tô Phi ngáp một kéo, lay lay tay Lâm Văn, tình huống hiện giờ rất đáng xấu hổ à nha!
“Mẹ mang con đi nghỉ, hôm nay chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, con không cần nghĩ nhiều.” Lâm Văn bất an, sợ Tô Phi trở nên xa cách với bên ngoại.
“Vừa rồi con ngủ gật, cái gì cũng chưa nghe, chưa thấy.”
“Quỷ con, đi đánh răng rửa mặt đi rồi mơ những giấc mơ đẹp nhé.”
“Vâng ạ.”
Tô Trí Dương giở tờ báo che trước mặt, nhân lúc mọi người không nhìn đến, lôi cái máy trợ thính ra nhét vào tai, thầm nghĩ: may mình đủ thông minh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.