Chương 32: Thủy Kính sơn trang
Cố Tiêu
17/02/2017
Năm giờ chiều, cơm tối được dọn ra. Ăn xong, vợ chồng Lâm Văn đi dạo
cùng mẹ vợ, Lâm Thiệu Hồng dẫn Tô Phi vào thư phòng, kiểm tra kết quả
học tập năm vừa rồi của cháu gái, rồi dạy Tô Phi thư pháp.
Tô Phi đã học thư pháp gần một năm rưỡi, tháng đầu tiên học ở cung thiếu nhi, sau Lâm Thiệu Hồng ngẫu nhiên biết được liền đề nghị con gái để mình tự kèm Tô Phi.
Tuy giáo viên ở cung thiếu nhi khá có tiếng nhưng Lâm Văn cảm thấy cách dạy một thầy một trò đem lại hiệu quả lớn hơn nhiều. Hơn nữa, thư pháp của Lâm Thiệu Hồng ở Thượng Kinh tuy không xếp đầu tiên nhưng vẫn đứng trong hàng ngũ mười người nổi tiếng nhất.
Còn vì sao bạn nhỏ Tô Phi đột nhiên nổi hứng thú với thư pháp thì phần lớn là do Jester, lần trước Tô Phi dạo vòng quanh văn phòng Jester mới phát hiện nét chữ của Jester cứng cáp, mạnh mẽ, không kém phần uyển chuyển đẹp mắt, số ít ỏi còn lại là nhờ lời nhắc nhở khéo léo về vấn đề luyện chữ của Dư Dương mỗi khi cầm bài kiểm tra của cô trò nhỏ.
Vì vậy Tô Phi hạ quyết tâm luyện chữ, có quyết tâm là tốt, rất tốt là đằng khác, bởi quá trình luyện chữ vô cùng vất vả này yêu cầu sự kiên trì cực kì lớn lao.
Ngày đầu tiên Tô Phi theo học, Lâm Thiệu Hồng đã chuẩn bị tâm lí sẵn sàng cho cháu gái nhỏ, gắt gao yêu cầu nghiêm túc chăm chỉ luyện tập, sẽ không vì cháu là cháu gái của ông mà dễ dãi, ngược lại còn nghiêm khác hơn gấp mấy lần so với người khác.
Tô Phi nghiêm túc gật đầu, “Vâng, cháu sẽ học thật tốt!”
Mỗi cuối tuần, Lâm Thiệu Hồng sẽ kiểm tra bài tập tuần trước của Tô Phi, giảng bài mới và giao bài tập tuần sau. Không một ai biết độ hài lòng của ông với tiến độ học tập của cháu gái, bởi Lâm Thiệu Hồng cho rằng một đứa trẻ được khen nhiều sẽ sinh lòng kiêu ngạo, không tốt một chút nào.
Ông ngoại diễn mặt đen thì bà ngoại diễn mặt trắng, mỗi lần Tô Phi sang, bà ngoại sẽ khen ngợi cổ vũ vài câu, lại nấu vài món ngon khuyến khích tinh thần cô cháu nhỏ. Bà không biết đồ ăn bà làm riêng cho cháu gái yêu chỉ có một phần xiu xíu vào miệng chính chủ, còn đâu đã bị bốn đôi tay xinh cướp đoạt ngay từ cổng nhà họ Tô rồi.
Sau mấy ngày trơ mắt ếch, Tô Phi nghiền ngẫm ra nhiều điều, ăn no bên nhà bà ngoại rồi mới mang phần thừa về.
Tô Phi luyện chữ gần nửa giờ, Lâm Thiệu Hồng xem qua rồi nhắc nhở cháu gái nhỏ kiên trì luyện tập mỗi ngày, không nhắc đến bài tập tuần sau.
Tô Phi khoác áo bông bước ra ngoài sơn trang, men theo con đường mòn khúc khuỷu dẫn xuống núi, hít thở hương vị bùn đất trong rừng sâu, hưởng thụ từng cơn gió lạnh buốt quất lên mặt.
Dưới núi, nhà cửa chằng chịt, ánh đèn tỏa ra lúc tỏ lúc mờ, phủ thêm làn sương mù quẩn quanh, cảnh vật như một bức tranh mờ ảo, không có thực. Tô Phi bước chầm chậm, mọi suy nghĩ trong lòng tự nhiên tan biến, chuyên tâm thưởng thức cảnh đẹp quanh mình.
Bên đường, những người nông dân ngồi tốp năm tốp ba trò chuyện sôi nổi. Thôn này vốn không đông, người trong thôn không ai không thuộc nằm lòng mặt người từ đầu thôn đến cuối ngõ, vậy nên Tô Phi vừa đi ngang qua, đã có mấy câu tán dóc xôn xao theo gió truyền đến bên tai.
“Đây là con nhà ai vậy? Xinh quá!”
“Chắc là họ hàng nhà ai. Nhìn quần áo trên người cô bé kìa, tôi chưa từng thấy bộ nào đẹp đến vậy.”
“Hôm nào tôi phải may cho hai con bé nhà tôi một bộ thế này mới được, chắc chúng sẽ thích lắm.”
...
Tô Phi cười trừ, tiếp tục tản bộ. Tuy người dân trong thôn ưa tán chuyện nhưng bản chất thuần hậu, không chút ác ý. Dù sao, nông dân cả ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời, đâu có hoạt động giải trí nào, có lẽ tán gẫu là hoạt động giết thời gian duy nhất của họ đi!
"Oa oa oa..."
Hổ Tử năm nay sáu tuổi, sống cùng bà nội, cha mẹ ra ngoài làm ăn, nghểnh cổ đợi mãi mới đến năm mới mà vẫn chưa thấy cha mẹ về, những nhà khác ông bà cha mẹ chú bác đã tụ tập lâu rồi, sao cha mẹ vẫn chưa về.
Bà nội bảo, mấy ngày nữa bố mẹ sẽ về, nhưng là năm mới đã qua lâu rồi, cha mẹ mấy đứa nhà bên đã lục tục chuẩn bị trở về với công việc thường ngày mà ba mẹ nó vẫn chưa về! Mấy đứa nhà bên suốt ngày nói Hổ Tử là con rơi không ai nuôi, không ai dạy. Nó bị chọc chỉ biết đứng yên, không dám đánh nhau. Mấy đứa đó đều có bố mẹ bênh, nhưng nó không có, không có ai cả. Nó rất đau, rất buồn, không nhịn nổi khóc nấc lên, nước mắt nước mũi giàn giụa.
Bỗng nhiên, một chị gái hiện ra đưa cho nó một cái khăn tay, vuốt đầu nó an ủi: “Con trai không được phép khóc! Em là con trai, con trai phải biết kiên cường!”
Chị gái cười đẹp như cô tiên, cô tiên có hai lúm đồng tiền xinh ơi là xinh! Cô tiên cho nó mấy viên kẹo nó chưa từng thấy, cũng chưa từng ăn, còn giải thích cho nó mấy cái hình thù kỳ quái trên vỏ viên kẹo: “Đây là sôcôla chị thích ăn nhất, ăn vào là vui vẻ ngay! Chị cho em thêm mấy viên nữa, em đừng khóc nữa nha?”
Hổ Tử ngoan ngoãn gật đầu, lấy tay quệt sạch nước mắt nước mũi. Khăn tay này là của cô tiên, phải giữ thật sạch, không thể đem lau nước mũi được. Nó bóc cái kẹo tên sôcôla ra cắn một cái, thật sự rất ngon, ngon hơn cả đường cát ngọt lịm! Hổ Tử cất mấy viên sôcôla còn lại vào túi, chờ cha mẹ về rồi cả nhà cùng nhau ăn.
Tô Phi nhìn động tác của Hổ Tử, tò mò hỏi: “Sao em không ăn nữa? Không ngon sao?” Không thể nào, đây là sôcôla hảo hạng, số lượng sản xuất có hạn, hay là không hợp khẩu vị?
Nụ cười ngây ngô thẹn thùng nở trên khuôn mặt ngăm đen, “Không, em để dành cho cha mẹ, cha mẹ em làm việc bên ngoài vất vả lắm, chờ khi em lớn, em nhất định cho cha mẹ em sống căn nhà to nhất, mặc quần áo đẹp nhất, ăn thứ ngon nhất, dùng đồ tốt nhất.”
Đúng là một cậu bé hiếu thảo! Tô Phi lấy bánh hạnh nhân bọc giấy dầu từ trong túi ra, đặt lên tay Hổ Tử, “Thế chị cho riêng em cái bánh này nhé, đây là bánh bà ngoại chị làm, ngon lắm, em nếm thử đi.”
Hổ Tử mở tờ giấy bọc bên ngoài, mùi hương ngọt ngào lập tức chiếm đóng khoang mũi nó, cô tiên có nhiều đồ ngon quá. “Vâng!” Bánh ngon đến mức làm nó suýt cắn đứt đầu lưỡi, nó chuyên tâm cắm cúi ăn, không nói được một câu hoàn chỉnh.
Mùi hương ngọt ngào dẫn dụ trẻ con mấy nhà xung quanh, bọn nhỏ nuốt nước miếng nhìn Hổ Tử ngấu nghiến cái bánh, thơm quá a!
“Chị ơi, em có thể đổi cái này với bánh của Hổ Tử được không?” Hai cô bé ở đâu mọc ra giơ túi long nhãn lên, rụt rè hỏi.
Tô Phi lắc đầu, “Chị cho Hổ Tử hết bánh hạnh nhân rồi.” Hai mái đầu đang thất vọng, lại thấy Tô Phi lấy thêm mấy gói giấy ra, “Chị còn bánh đậu xanh, đậu tương và bánh quy xốp thôi, đổi được không?”
“Được ạ, được ạ.” Hai cô bé vội la lên, nhìn không rời mắt mấy cái túi, chỉ ngửi thôi đã biết ngon rồi.
“Có điều, chị không cần đồ của các em, các em chỉ cần đồng ý với chị một việc thôi.”
“Được ạ.” Không gì bằng đồ ăn trước mắt, hai cô bé đáp ứng.
Xem ra đồ ăn ngon có tính dụ dỗ vô cùng cao!
“Từ giờ các em đừng trêu Hổ Tử mà cùng bắt tay làm bạn với nhau, được không?” Vì sao Hổ Tử khóc, Tô Phi vừa nhìn đã hiểu.
“Em không thích kẻ nhát gan!” Hai cô bé khinh khỉnh gặp kiên nhẫn của Tô Phi, đành buông tay đầu hàng, thỏa hiệp: “Được rồi, chúng em có thể làm bạn với Hổ Tử nhưng nó phải gan hơn một chút! Các cậu thấy đúng không?” Hai cô bé quay đầu trưng cầu ý kiến, mấy đứa trẻ đằng sau không do dự đồng ý, điều kiện dĩ nhiên là bánh của Tô Phi.
Hổ Tử nhìn hai cô bé, lớn tiếng nói, “Tớ nhất định sẽ trở thành người dũng cảm!”
Hai cô bé vừa lòng gật đầu, vỗ ngực cam đoan, “Phải thế này mới được chứ, từ nay về sau cho phép ấy chơi cùng chúng tớ.”
Hổ Tử lễ phép cảm ơn Tô Phi, Tô Phi cổ vũ cậu bé vài câu rồi đi.
“Lâm Hồng, đây là nhà ông ngoại bạn sao, lớn thật đó nha, uầy, còn xây ở trên núi nữa.” Diệp Liễu, tên như người, sinh ở phương Bắc, nhưng dung nhan mĩ miều, dáng người uyển chuyển tha thướt như con gái Giang Nam. Diệp Liễu học cùng lớp với Lâm Hồng, theo cùng Lâm Hồng về nhà chơi. Kỳ thực, mục tiêu chân chính của Diệp Liễu là Lâm Dương, anh trai sinh cùng năm của Lâm Hồng.
Ở Lâm Dương có sự hào sảng của người phương Bắc trộn lẫn với nét tuấn tú của người phương Nam, loại tổ hợp mâu thuẫn này thu hút rất nhiều nữ sinh trong trường, Diệp Liễu cũng là một trong số đó. Số Diệp Liễu đỏ, kết thân với em gái của người trong mộng, không dưng lại có thêm cơ hội tiếp cận Lâm Dương. Lâm Hồng vô tâm vô tính không phát hiện, chứ Lâm Dương khôn khéo đã sớm nhìn ra, chỉ cần nhìn thấy bóng Diệp Liễu đã trốn xa hàng trăm mét.
Giờ thì hay rồi, Diệp Liễu giờ là khách trong nhà, trên đời có chủ nhà nào không lịch sự với khách không. May mà Lâm Hồng vô tâm vô tính cũng đi cùng, bằng không, Lâm Dương tuyệt đối… Dù sao, chỉ cần hai người không ở riêng một chỗ là tốt rồi.
Thủy Kính sơn trang tuy đẹp nhưng hai anh em họ Lâm từ khi oe oe chào đời đã ở đây rồi, có ngóc ngách nào chưa chui, một mình Diệp Liễu có tâm thưởng thức.
Ba người đi một vòng quanh sơn trang, vừa vào đến sân, Diệp Liễu đã hét toáng lên, chỉ vào chiếc xe hơi màu trắng: “Lâm Hồng, nhà cậu năm nay có xe mới à, còn là BMW hẳn hoi nha!” Diệp Liễu thầm oán trong lòng, có xe sang vậy mà không chịu dùng, còn bắt mình đi tàu. Đi xe này về trường chắc chắn mũi được phổng lên một thời gian dài ơi là dài. Diệp Liễu tính toán, nhất định phải bắt Lâm Hồng đi xe này đưa mình về.
Lâm Hồng, tất nhiên không biết tâm tư của cô bạn mình, thì thào: “Lạ thật, đây là xe nhà nào?” Hai người họ sáng nay mới về đến nhà, đâu có thấy cái xe này, xe của ông ngoại cũng không phải màu trắng.
Lâm Dương về nhà sớm hơn hai cô nàng vài giờ, từng thấy Tô Trí Dương đi xuống từ cái xe này, liền nói: “Đây là xe nhà bác cả, vừa về thôi.”
“Nói rồi mà, nhà mình lấy đâu ra BMW.” Lâm Hồng bừng tỉnh.
Diệp Liễu vỡ mộng không muốn tiếp tục đi lòng vòng, đề nghị: “Cũng muộn rồi, chúng mình về đi.”
Lâm Hồng gật đầu, “Mình cũng đang muốn về, không biết năm nay bác cả cho mình cái gì nhỉ?”
Tô Phi đã học thư pháp gần một năm rưỡi, tháng đầu tiên học ở cung thiếu nhi, sau Lâm Thiệu Hồng ngẫu nhiên biết được liền đề nghị con gái để mình tự kèm Tô Phi.
Tuy giáo viên ở cung thiếu nhi khá có tiếng nhưng Lâm Văn cảm thấy cách dạy một thầy một trò đem lại hiệu quả lớn hơn nhiều. Hơn nữa, thư pháp của Lâm Thiệu Hồng ở Thượng Kinh tuy không xếp đầu tiên nhưng vẫn đứng trong hàng ngũ mười người nổi tiếng nhất.
Còn vì sao bạn nhỏ Tô Phi đột nhiên nổi hứng thú với thư pháp thì phần lớn là do Jester, lần trước Tô Phi dạo vòng quanh văn phòng Jester mới phát hiện nét chữ của Jester cứng cáp, mạnh mẽ, không kém phần uyển chuyển đẹp mắt, số ít ỏi còn lại là nhờ lời nhắc nhở khéo léo về vấn đề luyện chữ của Dư Dương mỗi khi cầm bài kiểm tra của cô trò nhỏ.
Vì vậy Tô Phi hạ quyết tâm luyện chữ, có quyết tâm là tốt, rất tốt là đằng khác, bởi quá trình luyện chữ vô cùng vất vả này yêu cầu sự kiên trì cực kì lớn lao.
Ngày đầu tiên Tô Phi theo học, Lâm Thiệu Hồng đã chuẩn bị tâm lí sẵn sàng cho cháu gái nhỏ, gắt gao yêu cầu nghiêm túc chăm chỉ luyện tập, sẽ không vì cháu là cháu gái của ông mà dễ dãi, ngược lại còn nghiêm khác hơn gấp mấy lần so với người khác.
Tô Phi nghiêm túc gật đầu, “Vâng, cháu sẽ học thật tốt!”
Mỗi cuối tuần, Lâm Thiệu Hồng sẽ kiểm tra bài tập tuần trước của Tô Phi, giảng bài mới và giao bài tập tuần sau. Không một ai biết độ hài lòng của ông với tiến độ học tập của cháu gái, bởi Lâm Thiệu Hồng cho rằng một đứa trẻ được khen nhiều sẽ sinh lòng kiêu ngạo, không tốt một chút nào.
Ông ngoại diễn mặt đen thì bà ngoại diễn mặt trắng, mỗi lần Tô Phi sang, bà ngoại sẽ khen ngợi cổ vũ vài câu, lại nấu vài món ngon khuyến khích tinh thần cô cháu nhỏ. Bà không biết đồ ăn bà làm riêng cho cháu gái yêu chỉ có một phần xiu xíu vào miệng chính chủ, còn đâu đã bị bốn đôi tay xinh cướp đoạt ngay từ cổng nhà họ Tô rồi.
Sau mấy ngày trơ mắt ếch, Tô Phi nghiền ngẫm ra nhiều điều, ăn no bên nhà bà ngoại rồi mới mang phần thừa về.
Tô Phi luyện chữ gần nửa giờ, Lâm Thiệu Hồng xem qua rồi nhắc nhở cháu gái nhỏ kiên trì luyện tập mỗi ngày, không nhắc đến bài tập tuần sau.
Tô Phi khoác áo bông bước ra ngoài sơn trang, men theo con đường mòn khúc khuỷu dẫn xuống núi, hít thở hương vị bùn đất trong rừng sâu, hưởng thụ từng cơn gió lạnh buốt quất lên mặt.
Dưới núi, nhà cửa chằng chịt, ánh đèn tỏa ra lúc tỏ lúc mờ, phủ thêm làn sương mù quẩn quanh, cảnh vật như một bức tranh mờ ảo, không có thực. Tô Phi bước chầm chậm, mọi suy nghĩ trong lòng tự nhiên tan biến, chuyên tâm thưởng thức cảnh đẹp quanh mình.
Bên đường, những người nông dân ngồi tốp năm tốp ba trò chuyện sôi nổi. Thôn này vốn không đông, người trong thôn không ai không thuộc nằm lòng mặt người từ đầu thôn đến cuối ngõ, vậy nên Tô Phi vừa đi ngang qua, đã có mấy câu tán dóc xôn xao theo gió truyền đến bên tai.
“Đây là con nhà ai vậy? Xinh quá!”
“Chắc là họ hàng nhà ai. Nhìn quần áo trên người cô bé kìa, tôi chưa từng thấy bộ nào đẹp đến vậy.”
“Hôm nào tôi phải may cho hai con bé nhà tôi một bộ thế này mới được, chắc chúng sẽ thích lắm.”
...
Tô Phi cười trừ, tiếp tục tản bộ. Tuy người dân trong thôn ưa tán chuyện nhưng bản chất thuần hậu, không chút ác ý. Dù sao, nông dân cả ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời, đâu có hoạt động giải trí nào, có lẽ tán gẫu là hoạt động giết thời gian duy nhất của họ đi!
"Oa oa oa..."
Hổ Tử năm nay sáu tuổi, sống cùng bà nội, cha mẹ ra ngoài làm ăn, nghểnh cổ đợi mãi mới đến năm mới mà vẫn chưa thấy cha mẹ về, những nhà khác ông bà cha mẹ chú bác đã tụ tập lâu rồi, sao cha mẹ vẫn chưa về.
Bà nội bảo, mấy ngày nữa bố mẹ sẽ về, nhưng là năm mới đã qua lâu rồi, cha mẹ mấy đứa nhà bên đã lục tục chuẩn bị trở về với công việc thường ngày mà ba mẹ nó vẫn chưa về! Mấy đứa nhà bên suốt ngày nói Hổ Tử là con rơi không ai nuôi, không ai dạy. Nó bị chọc chỉ biết đứng yên, không dám đánh nhau. Mấy đứa đó đều có bố mẹ bênh, nhưng nó không có, không có ai cả. Nó rất đau, rất buồn, không nhịn nổi khóc nấc lên, nước mắt nước mũi giàn giụa.
Bỗng nhiên, một chị gái hiện ra đưa cho nó một cái khăn tay, vuốt đầu nó an ủi: “Con trai không được phép khóc! Em là con trai, con trai phải biết kiên cường!”
Chị gái cười đẹp như cô tiên, cô tiên có hai lúm đồng tiền xinh ơi là xinh! Cô tiên cho nó mấy viên kẹo nó chưa từng thấy, cũng chưa từng ăn, còn giải thích cho nó mấy cái hình thù kỳ quái trên vỏ viên kẹo: “Đây là sôcôla chị thích ăn nhất, ăn vào là vui vẻ ngay! Chị cho em thêm mấy viên nữa, em đừng khóc nữa nha?”
Hổ Tử ngoan ngoãn gật đầu, lấy tay quệt sạch nước mắt nước mũi. Khăn tay này là của cô tiên, phải giữ thật sạch, không thể đem lau nước mũi được. Nó bóc cái kẹo tên sôcôla ra cắn một cái, thật sự rất ngon, ngon hơn cả đường cát ngọt lịm! Hổ Tử cất mấy viên sôcôla còn lại vào túi, chờ cha mẹ về rồi cả nhà cùng nhau ăn.
Tô Phi nhìn động tác của Hổ Tử, tò mò hỏi: “Sao em không ăn nữa? Không ngon sao?” Không thể nào, đây là sôcôla hảo hạng, số lượng sản xuất có hạn, hay là không hợp khẩu vị?
Nụ cười ngây ngô thẹn thùng nở trên khuôn mặt ngăm đen, “Không, em để dành cho cha mẹ, cha mẹ em làm việc bên ngoài vất vả lắm, chờ khi em lớn, em nhất định cho cha mẹ em sống căn nhà to nhất, mặc quần áo đẹp nhất, ăn thứ ngon nhất, dùng đồ tốt nhất.”
Đúng là một cậu bé hiếu thảo! Tô Phi lấy bánh hạnh nhân bọc giấy dầu từ trong túi ra, đặt lên tay Hổ Tử, “Thế chị cho riêng em cái bánh này nhé, đây là bánh bà ngoại chị làm, ngon lắm, em nếm thử đi.”
Hổ Tử mở tờ giấy bọc bên ngoài, mùi hương ngọt ngào lập tức chiếm đóng khoang mũi nó, cô tiên có nhiều đồ ngon quá. “Vâng!” Bánh ngon đến mức làm nó suýt cắn đứt đầu lưỡi, nó chuyên tâm cắm cúi ăn, không nói được một câu hoàn chỉnh.
Mùi hương ngọt ngào dẫn dụ trẻ con mấy nhà xung quanh, bọn nhỏ nuốt nước miếng nhìn Hổ Tử ngấu nghiến cái bánh, thơm quá a!
“Chị ơi, em có thể đổi cái này với bánh của Hổ Tử được không?” Hai cô bé ở đâu mọc ra giơ túi long nhãn lên, rụt rè hỏi.
Tô Phi lắc đầu, “Chị cho Hổ Tử hết bánh hạnh nhân rồi.” Hai mái đầu đang thất vọng, lại thấy Tô Phi lấy thêm mấy gói giấy ra, “Chị còn bánh đậu xanh, đậu tương và bánh quy xốp thôi, đổi được không?”
“Được ạ, được ạ.” Hai cô bé vội la lên, nhìn không rời mắt mấy cái túi, chỉ ngửi thôi đã biết ngon rồi.
“Có điều, chị không cần đồ của các em, các em chỉ cần đồng ý với chị một việc thôi.”
“Được ạ.” Không gì bằng đồ ăn trước mắt, hai cô bé đáp ứng.
Xem ra đồ ăn ngon có tính dụ dỗ vô cùng cao!
“Từ giờ các em đừng trêu Hổ Tử mà cùng bắt tay làm bạn với nhau, được không?” Vì sao Hổ Tử khóc, Tô Phi vừa nhìn đã hiểu.
“Em không thích kẻ nhát gan!” Hai cô bé khinh khỉnh gặp kiên nhẫn của Tô Phi, đành buông tay đầu hàng, thỏa hiệp: “Được rồi, chúng em có thể làm bạn với Hổ Tử nhưng nó phải gan hơn một chút! Các cậu thấy đúng không?” Hai cô bé quay đầu trưng cầu ý kiến, mấy đứa trẻ đằng sau không do dự đồng ý, điều kiện dĩ nhiên là bánh của Tô Phi.
Hổ Tử nhìn hai cô bé, lớn tiếng nói, “Tớ nhất định sẽ trở thành người dũng cảm!”
Hai cô bé vừa lòng gật đầu, vỗ ngực cam đoan, “Phải thế này mới được chứ, từ nay về sau cho phép ấy chơi cùng chúng tớ.”
Hổ Tử lễ phép cảm ơn Tô Phi, Tô Phi cổ vũ cậu bé vài câu rồi đi.
“Lâm Hồng, đây là nhà ông ngoại bạn sao, lớn thật đó nha, uầy, còn xây ở trên núi nữa.” Diệp Liễu, tên như người, sinh ở phương Bắc, nhưng dung nhan mĩ miều, dáng người uyển chuyển tha thướt như con gái Giang Nam. Diệp Liễu học cùng lớp với Lâm Hồng, theo cùng Lâm Hồng về nhà chơi. Kỳ thực, mục tiêu chân chính của Diệp Liễu là Lâm Dương, anh trai sinh cùng năm của Lâm Hồng.
Ở Lâm Dương có sự hào sảng của người phương Bắc trộn lẫn với nét tuấn tú của người phương Nam, loại tổ hợp mâu thuẫn này thu hút rất nhiều nữ sinh trong trường, Diệp Liễu cũng là một trong số đó. Số Diệp Liễu đỏ, kết thân với em gái của người trong mộng, không dưng lại có thêm cơ hội tiếp cận Lâm Dương. Lâm Hồng vô tâm vô tính không phát hiện, chứ Lâm Dương khôn khéo đã sớm nhìn ra, chỉ cần nhìn thấy bóng Diệp Liễu đã trốn xa hàng trăm mét.
Giờ thì hay rồi, Diệp Liễu giờ là khách trong nhà, trên đời có chủ nhà nào không lịch sự với khách không. May mà Lâm Hồng vô tâm vô tính cũng đi cùng, bằng không, Lâm Dương tuyệt đối… Dù sao, chỉ cần hai người không ở riêng một chỗ là tốt rồi.
Thủy Kính sơn trang tuy đẹp nhưng hai anh em họ Lâm từ khi oe oe chào đời đã ở đây rồi, có ngóc ngách nào chưa chui, một mình Diệp Liễu có tâm thưởng thức.
Ba người đi một vòng quanh sơn trang, vừa vào đến sân, Diệp Liễu đã hét toáng lên, chỉ vào chiếc xe hơi màu trắng: “Lâm Hồng, nhà cậu năm nay có xe mới à, còn là BMW hẳn hoi nha!” Diệp Liễu thầm oán trong lòng, có xe sang vậy mà không chịu dùng, còn bắt mình đi tàu. Đi xe này về trường chắc chắn mũi được phổng lên một thời gian dài ơi là dài. Diệp Liễu tính toán, nhất định phải bắt Lâm Hồng đi xe này đưa mình về.
Lâm Hồng, tất nhiên không biết tâm tư của cô bạn mình, thì thào: “Lạ thật, đây là xe nhà nào?” Hai người họ sáng nay mới về đến nhà, đâu có thấy cái xe này, xe của ông ngoại cũng không phải màu trắng.
Lâm Dương về nhà sớm hơn hai cô nàng vài giờ, từng thấy Tô Trí Dương đi xuống từ cái xe này, liền nói: “Đây là xe nhà bác cả, vừa về thôi.”
“Nói rồi mà, nhà mình lấy đâu ra BMW.” Lâm Hồng bừng tỉnh.
Diệp Liễu vỡ mộng không muốn tiếp tục đi lòng vòng, đề nghị: “Cũng muộn rồi, chúng mình về đi.”
Lâm Hồng gật đầu, “Mình cũng đang muốn về, không biết năm nay bác cả cho mình cái gì nhỉ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.