Chương 63: Mối thù của Vivian.
Cố Tiêu
17/02/2017
“Sau này không cho phép anh Jester nói thế nữa!” Người nào đó được dịp nhỏ
mọn yêu cầu, ra sức vầy vò ống tay áo của Jester. Jester để mặc cô gái
nhỏ nghịch ngợm, cười nói: “Rồi, mọi chuyện anh đều nghe em.”
Sự điên cuồng đã bị đè ép, đôi mắt xanh thẳm không còn mê mang, khôi phục vẻ thăm thẳm mọi ngày.
Tô Phi cẩn thận nhìn đôi mắt Jester, mãi đến khi gợn sóng tình dập dờn bay cao trong đôi mắt đó mới giật mình bừng tỉnh, đỏ mặt quay sang nơi khác.
“Sao em không nhìn tiếp?” Jester ngắm không nỡ buông khuôn mặt đỏ bừng của Tô Phi, thả lời trêu chọc, ngón tay quét qua quét lại đỉnh mũi nho nhỏ.
“A! Đến giờ ngủ trưa rồi...” Tô Phi tìm lời đáp lại, ánh mắt xoay loạn, không dám nhìn thẳng Jester.
“Ha ha!” Jester liếc nhìn đồng hồ treo tường, kim giờ mới đang nhích tới số 11.
Hiển nhiên, Tô Phi cũng đã chú ý tới, xấu hổ muốn tìm một cái lỗ chui vào, sao lại lấy lý do ngớ ngẩn đến vậy.
“Tô Tô mệt rồi, vậy thì chúng mình đi ngủ trưa đi.”
"..."
Nói đến ngủ trưa, Jester chỉ để Tô Phi ngủ một giờ, đồng hồ điểm mười hai tiếng liền kéo Tô Phi xuống nhà ăn cơm, cơm nước xong lại tiếp tục đè lên giường ngủ.
Tô Phi say sưa đến tận bốn giờ chiều mới mở mắt, hàng mi dày chạm phải một khuôn mặt đẹp đến đáng giận của Jester, lại nhìn hai tay hai chân như bạch tuộc cuốn quanh Jester, hầu hết trọng lượng cơ thể đều đặt lên người Jester, dáng ngủ này muốn bao nhiêu có bấy nhiêu...
Đối với hình ảnh thường xuyên được bật lên sau khi thức dậy này, Tô Phi chỉ có thể nín lặng.
Hoàng hôn, sau biệt thự.
Mặt cỏ dày dặn, mịn màng, xếp hàng đều đặn bên dưới một dây xích đu gỗ đủ chỗ cho hai người, được tô điểm bằng dàn hoa hồng trắng thơm ngát.
Tô Phi cùng Jester ngồi trên dây xích đu, đọc chung một quyển sách, hưởng thụ một chiều đẹp trời.
Bàn thịt nướng cách đó không xa liên tục gửi tín hiệu mùi, Alan, Ailie đeo găng tay, một bận rộn trước lò nướng, người còn lại luôn tay ướp thịt, xếp thịt vào vỉ.
Nhìn bàn đồ nướng đã hòm hòm, Ailie hướng về hai người đang yên bình đọc sách, gọi: “Thiếu gia, tiểu thư Tô Phi, đồ ăn đã chuẩn bị xong, mời hai người đến ăn.”
Tô Phi lập tức nhảy xuống dây xích đu, kéo tay Jester về phía Ailie. Ailie đã trải khăn, đặt đệm trên mặt cỏ, chờ Tô Phi, Jester ngồi xuống mới bưng đĩa thịt đặt trên khăn trải bàn.
Ailie thức thời không quấy nhiễu thế giới hai người, ngồi xổm bên cạnh Alan gặm thịt. Mắt Alan lòe lòe sắc đói, nhưng nhiệm vụ chưa hoàn thành, Alan chỉ còn cách tăng tốc cái tay nhoay nhoáy, lúc ướp thịt, lúc xếp thịt
“A! Nóng quá!” Jester kịp thời lấy khăn giấy hứng miếng thịt Tô Phi vừa nhè ra, miệng bỏng rồi, lưỡi bỏng rồi, Tô Phi cau mày nghĩ.
Jester mở tủ ướp lạnh bên cạnh, nhấc lên một bình thủy tinh, rót một cốc nước lạnh màu vàng nhạt, đút Tô Phi uống hết.
“Đây là nước gì?” Nước mát lạnh tiêu bớt vết bỏng trong miệng, Tô Phi hết nhăn mặt, bận bịu cướp cái cốc trong tay Jester, muốn uống đến giọt nước cuối cùng trong cốc mới thôi.
Jester hào phóng nhường Tô Phi, “Nước mật ong bạc hà, em thích thì uống hết cũng được.” Jester đáp, tay đỡ đáy cốc thật chặt.
“Nước này ngon thật đó!” Tô Phi không che giấu ánh mắt thèm thuồng rọi vào tủ ướp lạnh hình vuông bên trong phải chứa được tới hai quả bóng đá kia. Còn cả một bình nước to trong đó đó! Nước bọt nhanh chóng phân bố trong miệng, uống nữa, uống nữa, nước này lạnh ngon hơn nhiều lắm đó.
“Ăn xong thịt nướng rồi uống tiếp.” Jester tiếp một xâu thịt, Tô Phi không nói thừa thêm một lời, nhận xâu thịt, cầm trên tay, cắn xé thần tốc.
Jester thích đồ ăn có hương vị nhẹ nhàng, không ưa thứ có mùi quá nồng, nhất là thịt nướng, loại đồ ăn béo ngậy này chưa từng được phép dính răng Jester, tiệc nướng hôm nay chẳng qua để đổi lấy nụ cười của Tô Phi, để hai người hưởng thụ bầu không khí đầm ấm, vui vẻ mà thôi.
Jester chỉ ăn nửa xâu thịt đã no, còn đâu dỗ Tô Phi ăn hết. Alan đã hoàn thành nhiệm vụ, hăng say tranh đồ ăn với Ailie.
Tô Phi ăn lửng bụng liền không chịu ăn tiếp mà ao ước nhìn Jester. Jester hiểu ý, khẽ véo bờ má căng mọng của Tô Phi, rót một cốc nước mật ong bạc hà đưa đến.
Tô Phi cầm cốc chậm rãi uống, sau một lát, bình nước mật ong bạc hà chỉ còn lại một phần ba, dành tặng lại cho hai kẻ đáng thương Alan, Ailie do ăn quá nhiều thịt nướng mà nóng trong người.
Một tuần phóng vèo cái qua.
Học viện âm nhạc Hoàng gia Anh quốc ——
“Dừng lại! Tất cả dừng lại ngay!” Phòng học rộng rãi kín đặc học sinh, tất cả đều mặc đồng phục trường, cầm trên tay các loại nhạc cụ khác nhau, theo tín hiệu tạm dừng của Thụy Đức, mọi học sinh ngưng lại, khó hiểu nhìn về phía chỉ huy trưởng.
Thụy Đức bừng bừng lửa giận, gõ mạnh gậy chỉ huy lên nhạc phổ, lớn tiếng mắng: “Bình thường thầy nói như thế nào, tập trung 100%, 100% tập trung. Một lần nữa!”
Thành viên dàn nhạc Pistil khổ không thành lời, thúc dậy tinh thần, nhưng mới được một nữa lại bị Thụy Đức bắt dừng lại.
“Em gái thứ hai ngồi bên kia, mời em đứng ra, đúng, chính là em!”
Người bị gọi tên là Vivian. Vivian sợ sệt ra khỏi hàng ngũ, vừa đứng ra đã hứng trận mắng của Thụy Đức, “Thầy luôn nói phải tập trung, tập trung 100%. Em vừa rồi nghĩ cái gì mà kéo sai tới hai lần.”
Nghe vậy, học sinh khác tức giận lườm Vivian, là tại cô ta, còn liên lụy tới bọn họ, bị mắng là đúng.
Thụy Đức tiếp tục mắng: “Bao năm như vậy không biết em học cái gì? Không bằng một nửa học trò mới của Brian, người ta nhỏ tuổi hơn em mà kéo đàn giỏi hơn em không biết bao nhiêu lần. Em nghe tiếng đàn của em chưa, ai ca ai a ca! Không cảm xúc, không tình cảm gì cả. Thầy giáo em còn chưa xuống mồ đâu! Mà có xuống mồ thầy cũng không nhờ em tới kéo đàn đâu! Tập trung cao độ cho thầy!” Câu cuối cùng là dành tặng tất cả học sinh trong lớp.
Thành viên dàn nhạc Pistil nhăn mặt, nơm nớp lo sợ tập thêm bảy tám lần, Thụy Đức mới thả về.
“Vivian đừng buồn, thầy Thụy Đức vốn nóng tính, bạn biết mà!” Charles an ủi, vỗ vai Vivian, Charles cũng từng bị thầy Thụy Đức mắng đến chết lặng nên rất thấu hiểu.
“Tôi nhất định phải đi xem con bé kia kéo đàn thế nào, không thì không nuốt nổi cơn giận này.” Vivian tức đến tím mặt.
“Bạn điên rồi!” Khải Đức, bạn Charles, khiếp sợ lắc đầu, nhìn Vivian như nhìn người điên, “Phòng âm nhạc đó không cho phép học sinh bình thường bước vào, huống hồ bạn đó còn là học sinh của thầy hiệu trưởng, bạn...” rất rất không biết tự lượng sức mình!
“Tôi nhất định phải đi nhìn một cái, Charles, bạn giúp tôi được không?” Vivian lắc lắc tay áo Charles, làm nũng.
Gia tộc Vivian có địa vị không nhỏ trong xã hội thượng lưu Anh quốc. Bản thân Vivian luôn muốn làm học trò của hiệu trưởng Brian, cho rằng trên đời này chỉ có Brian mới có đủ tư cách làm thầy giáo của Vivian.
Nhưng Brian trước mặt bao người không những trực tiếp từ chối Vivian mà còn châm chọc. Vivian ôm cục tức nằm vùng ở dàn nhạc Pistil chính là để thám thính một số học sinh có năng khiếu, dùng thế lực gia tộc vùi dập các mầm non đó, gián tiếp đưa khả năng Brian nhận học sinh mới về con số không.
Thế mà vừa rồi, Vivian nhận được tin Brian đã nhận học sinh, con nhóc kia nảy nòi từ đâu không biết? Vivian suýt phát điên.
Dưới nhiều áp lực vậy mà vẫn thu được học sinh, xem ra Vivian này đã quá coi thường Brian rồi.
Muốn làm cái “ngoài ý muốn” của người khác ư, Vivian phải lập tức đi chặt phá cái “ngoài ý muốn” kia mới được.
Vivian vốn đang suy nghĩ tìm cơ hội xuống tay với cái “ngoài ý muốn” kia, nên lời của Thụy Đức không khác gì lửa đổ thêm dầu, đốt sạch bình tĩnh của Vivian, kích thích Vivian thực hiện kế hoạch luôn cho nóng. Vivian muốn Brian, người không nể mặt Vivian, phải hối hận, muốn cả đời Brian không dạy nổi một học sinh.
“Vivian, bạn đừng mong kéo chúng tôi xuống nước cùng bạn, bạn nói gì tôi cũng không để Charles giúp bạn đâu.” Khải Đức nghiêm mặt nói, mắt Vivian toát ra vẻ ác độc khiến người ta không rét mà run.
“Các bạn tưởng các bạn ngăn được tôi sao?” Vivian cười khẩy, xoay người, “Hẹn gặp lại, đồ hèn!”
...
“Ầy, có vẻ em không gặp bất kỳ trở ngại nào nhỉ!” Brian vừa cùng Tô Phi hợp tấu một đoạn nhạc, tâm trạng khá là vui vẻ, “Em đã hoàn thành giai đoạn thứ ba, còn giai đoạn cuối cùng này, không khó cũng không dễ, thầy muốn em dưới mọi tình huống phải diễn tấu đoạn nhạc do thầy chỉ định một cách hoàn mỹ, hai thầy trò mình thử trươc một lần, rồi dần dần em sẽ quen.”
Kết quả lần thử đầu tiên này tốt hơn nhiều so với dự tính của Brian. Brian vỗ đùi, nghĩ mãi mới ra tại sao khả năng thích ứng của Tô Phi tốt hơn nhiều so với ba giai đoạn trước.
Con bé này có một loại khả năng mà không phải ai cũng có, đó chính là năng lực “không coi ai ra gì”, hơn nữa với cái tâm tính của con bé thì dù hoàn cảnh xung quanh có nhiễu nhương bậc nào cũng không thể ảnh hưởng đến ngón đàn, sơ sẩy, sơ sẩy rồi!
Vì thế, ngày hôm sau, Brian mạo hiểm mang Tô Phi đến sân tập của một đoàn ca múa, cho Tô Phi vài phút để thích ứng với không khí ồn ào xung quanh rồi ra đoạn nhạc để Tô Phi diễn tập, chưa đến một ngày, Tô Phi đã vượt qua thử thách. Tiếp đó là công viên, thủy cung, đường cái, quảng trường, khách sạn, công ty, để Tô Phi làm quen với các mức độ ồn ào khác nhau của môi trường xung quanh.
Qua một tuần, Tô Phi bình bình an an vượt qua giai đoạn cuối cùng, hoàn thành khóa huấn luyện của Brian. Brian bắt đầu đưa Tô Phi đi tham gia các cuộc thi âm nhạc trên thế giới, mở đầu là cuộc thi âm nhạc tổ chức mỗi năm một lần tại Vienna.
Năm đó, Tô Phi mười lăm tuổi.
Năm đó, Brian nặng nề lết ra cổng tập đoàn Lance, từ đó về sau cho tiền cũng không dám kéo Tô Phi đi lung tung nữa.
“Mày là học sinh của Brian?”
Vivian mai phục bao ngày qua, cuối cùng cũng bắt được Tô Phi.
Vivian tỉ mỉ đánh giá đứa con gái trước mắt, gương mặt trẻ con phương Đông, ngây ngô, non nớt, các đường nét tinh xảo, trong sáng như tượng thủy tinh, bề ngoài xuất sắc đó đâu hấp dẫn bằng khí chất lạnh nhạt vô ba của con nhóc, loại khí chất hiếm thấy trong giới quý tộc.
Không thể không nói, học sinh này của Brian rất hoàn hảo, hoàn hảo đến mức Vivian muốn tự tay phá hủy.
Vivian lui về phía sau vài bước, vỗ tay, Tô Phi chưa kịp phản ứng, miệng mũi đã bị một bàn tay thô ráp vòng từ sau lưng, úp chặt khăn tay lên, là thuốc gây mê! Tô Phi mơ hồ, xụi lơ trong nháy mắt.
Một người đàn ông mặc đồ đen một tay khiêng bao tải, một tay tùy tiện nhét khăn vào túi quần, không biết có phải do quá gấp gáp hay không mà khăn tay bị rơi cũng không biết. Người đàn ông khiêng Tô Phi đi vòng vèo, né tránh rồi chui vào trong con xe Buick màu đen.
Một người mặc đồ đen khác đã ngồi sẵn ở ghế lái xe, bên cạnh không ai khác chính là Vivian Luke.
Sự điên cuồng đã bị đè ép, đôi mắt xanh thẳm không còn mê mang, khôi phục vẻ thăm thẳm mọi ngày.
Tô Phi cẩn thận nhìn đôi mắt Jester, mãi đến khi gợn sóng tình dập dờn bay cao trong đôi mắt đó mới giật mình bừng tỉnh, đỏ mặt quay sang nơi khác.
“Sao em không nhìn tiếp?” Jester ngắm không nỡ buông khuôn mặt đỏ bừng của Tô Phi, thả lời trêu chọc, ngón tay quét qua quét lại đỉnh mũi nho nhỏ.
“A! Đến giờ ngủ trưa rồi...” Tô Phi tìm lời đáp lại, ánh mắt xoay loạn, không dám nhìn thẳng Jester.
“Ha ha!” Jester liếc nhìn đồng hồ treo tường, kim giờ mới đang nhích tới số 11.
Hiển nhiên, Tô Phi cũng đã chú ý tới, xấu hổ muốn tìm một cái lỗ chui vào, sao lại lấy lý do ngớ ngẩn đến vậy.
“Tô Tô mệt rồi, vậy thì chúng mình đi ngủ trưa đi.”
"..."
Nói đến ngủ trưa, Jester chỉ để Tô Phi ngủ một giờ, đồng hồ điểm mười hai tiếng liền kéo Tô Phi xuống nhà ăn cơm, cơm nước xong lại tiếp tục đè lên giường ngủ.
Tô Phi say sưa đến tận bốn giờ chiều mới mở mắt, hàng mi dày chạm phải một khuôn mặt đẹp đến đáng giận của Jester, lại nhìn hai tay hai chân như bạch tuộc cuốn quanh Jester, hầu hết trọng lượng cơ thể đều đặt lên người Jester, dáng ngủ này muốn bao nhiêu có bấy nhiêu...
Đối với hình ảnh thường xuyên được bật lên sau khi thức dậy này, Tô Phi chỉ có thể nín lặng.
Hoàng hôn, sau biệt thự.
Mặt cỏ dày dặn, mịn màng, xếp hàng đều đặn bên dưới một dây xích đu gỗ đủ chỗ cho hai người, được tô điểm bằng dàn hoa hồng trắng thơm ngát.
Tô Phi cùng Jester ngồi trên dây xích đu, đọc chung một quyển sách, hưởng thụ một chiều đẹp trời.
Bàn thịt nướng cách đó không xa liên tục gửi tín hiệu mùi, Alan, Ailie đeo găng tay, một bận rộn trước lò nướng, người còn lại luôn tay ướp thịt, xếp thịt vào vỉ.
Nhìn bàn đồ nướng đã hòm hòm, Ailie hướng về hai người đang yên bình đọc sách, gọi: “Thiếu gia, tiểu thư Tô Phi, đồ ăn đã chuẩn bị xong, mời hai người đến ăn.”
Tô Phi lập tức nhảy xuống dây xích đu, kéo tay Jester về phía Ailie. Ailie đã trải khăn, đặt đệm trên mặt cỏ, chờ Tô Phi, Jester ngồi xuống mới bưng đĩa thịt đặt trên khăn trải bàn.
Ailie thức thời không quấy nhiễu thế giới hai người, ngồi xổm bên cạnh Alan gặm thịt. Mắt Alan lòe lòe sắc đói, nhưng nhiệm vụ chưa hoàn thành, Alan chỉ còn cách tăng tốc cái tay nhoay nhoáy, lúc ướp thịt, lúc xếp thịt
“A! Nóng quá!” Jester kịp thời lấy khăn giấy hứng miếng thịt Tô Phi vừa nhè ra, miệng bỏng rồi, lưỡi bỏng rồi, Tô Phi cau mày nghĩ.
Jester mở tủ ướp lạnh bên cạnh, nhấc lên một bình thủy tinh, rót một cốc nước lạnh màu vàng nhạt, đút Tô Phi uống hết.
“Đây là nước gì?” Nước mát lạnh tiêu bớt vết bỏng trong miệng, Tô Phi hết nhăn mặt, bận bịu cướp cái cốc trong tay Jester, muốn uống đến giọt nước cuối cùng trong cốc mới thôi.
Jester hào phóng nhường Tô Phi, “Nước mật ong bạc hà, em thích thì uống hết cũng được.” Jester đáp, tay đỡ đáy cốc thật chặt.
“Nước này ngon thật đó!” Tô Phi không che giấu ánh mắt thèm thuồng rọi vào tủ ướp lạnh hình vuông bên trong phải chứa được tới hai quả bóng đá kia. Còn cả một bình nước to trong đó đó! Nước bọt nhanh chóng phân bố trong miệng, uống nữa, uống nữa, nước này lạnh ngon hơn nhiều lắm đó.
“Ăn xong thịt nướng rồi uống tiếp.” Jester tiếp một xâu thịt, Tô Phi không nói thừa thêm một lời, nhận xâu thịt, cầm trên tay, cắn xé thần tốc.
Jester thích đồ ăn có hương vị nhẹ nhàng, không ưa thứ có mùi quá nồng, nhất là thịt nướng, loại đồ ăn béo ngậy này chưa từng được phép dính răng Jester, tiệc nướng hôm nay chẳng qua để đổi lấy nụ cười của Tô Phi, để hai người hưởng thụ bầu không khí đầm ấm, vui vẻ mà thôi.
Jester chỉ ăn nửa xâu thịt đã no, còn đâu dỗ Tô Phi ăn hết. Alan đã hoàn thành nhiệm vụ, hăng say tranh đồ ăn với Ailie.
Tô Phi ăn lửng bụng liền không chịu ăn tiếp mà ao ước nhìn Jester. Jester hiểu ý, khẽ véo bờ má căng mọng của Tô Phi, rót một cốc nước mật ong bạc hà đưa đến.
Tô Phi cầm cốc chậm rãi uống, sau một lát, bình nước mật ong bạc hà chỉ còn lại một phần ba, dành tặng lại cho hai kẻ đáng thương Alan, Ailie do ăn quá nhiều thịt nướng mà nóng trong người.
Một tuần phóng vèo cái qua.
Học viện âm nhạc Hoàng gia Anh quốc ——
“Dừng lại! Tất cả dừng lại ngay!” Phòng học rộng rãi kín đặc học sinh, tất cả đều mặc đồng phục trường, cầm trên tay các loại nhạc cụ khác nhau, theo tín hiệu tạm dừng của Thụy Đức, mọi học sinh ngưng lại, khó hiểu nhìn về phía chỉ huy trưởng.
Thụy Đức bừng bừng lửa giận, gõ mạnh gậy chỉ huy lên nhạc phổ, lớn tiếng mắng: “Bình thường thầy nói như thế nào, tập trung 100%, 100% tập trung. Một lần nữa!”
Thành viên dàn nhạc Pistil khổ không thành lời, thúc dậy tinh thần, nhưng mới được một nữa lại bị Thụy Đức bắt dừng lại.
“Em gái thứ hai ngồi bên kia, mời em đứng ra, đúng, chính là em!”
Người bị gọi tên là Vivian. Vivian sợ sệt ra khỏi hàng ngũ, vừa đứng ra đã hứng trận mắng của Thụy Đức, “Thầy luôn nói phải tập trung, tập trung 100%. Em vừa rồi nghĩ cái gì mà kéo sai tới hai lần.”
Nghe vậy, học sinh khác tức giận lườm Vivian, là tại cô ta, còn liên lụy tới bọn họ, bị mắng là đúng.
Thụy Đức tiếp tục mắng: “Bao năm như vậy không biết em học cái gì? Không bằng một nửa học trò mới của Brian, người ta nhỏ tuổi hơn em mà kéo đàn giỏi hơn em không biết bao nhiêu lần. Em nghe tiếng đàn của em chưa, ai ca ai a ca! Không cảm xúc, không tình cảm gì cả. Thầy giáo em còn chưa xuống mồ đâu! Mà có xuống mồ thầy cũng không nhờ em tới kéo đàn đâu! Tập trung cao độ cho thầy!” Câu cuối cùng là dành tặng tất cả học sinh trong lớp.
Thành viên dàn nhạc Pistil nhăn mặt, nơm nớp lo sợ tập thêm bảy tám lần, Thụy Đức mới thả về.
“Vivian đừng buồn, thầy Thụy Đức vốn nóng tính, bạn biết mà!” Charles an ủi, vỗ vai Vivian, Charles cũng từng bị thầy Thụy Đức mắng đến chết lặng nên rất thấu hiểu.
“Tôi nhất định phải đi xem con bé kia kéo đàn thế nào, không thì không nuốt nổi cơn giận này.” Vivian tức đến tím mặt.
“Bạn điên rồi!” Khải Đức, bạn Charles, khiếp sợ lắc đầu, nhìn Vivian như nhìn người điên, “Phòng âm nhạc đó không cho phép học sinh bình thường bước vào, huống hồ bạn đó còn là học sinh của thầy hiệu trưởng, bạn...” rất rất không biết tự lượng sức mình!
“Tôi nhất định phải đi nhìn một cái, Charles, bạn giúp tôi được không?” Vivian lắc lắc tay áo Charles, làm nũng.
Gia tộc Vivian có địa vị không nhỏ trong xã hội thượng lưu Anh quốc. Bản thân Vivian luôn muốn làm học trò của hiệu trưởng Brian, cho rằng trên đời này chỉ có Brian mới có đủ tư cách làm thầy giáo của Vivian.
Nhưng Brian trước mặt bao người không những trực tiếp từ chối Vivian mà còn châm chọc. Vivian ôm cục tức nằm vùng ở dàn nhạc Pistil chính là để thám thính một số học sinh có năng khiếu, dùng thế lực gia tộc vùi dập các mầm non đó, gián tiếp đưa khả năng Brian nhận học sinh mới về con số không.
Thế mà vừa rồi, Vivian nhận được tin Brian đã nhận học sinh, con nhóc kia nảy nòi từ đâu không biết? Vivian suýt phát điên.
Dưới nhiều áp lực vậy mà vẫn thu được học sinh, xem ra Vivian này đã quá coi thường Brian rồi.
Muốn làm cái “ngoài ý muốn” của người khác ư, Vivian phải lập tức đi chặt phá cái “ngoài ý muốn” kia mới được.
Vivian vốn đang suy nghĩ tìm cơ hội xuống tay với cái “ngoài ý muốn” kia, nên lời của Thụy Đức không khác gì lửa đổ thêm dầu, đốt sạch bình tĩnh của Vivian, kích thích Vivian thực hiện kế hoạch luôn cho nóng. Vivian muốn Brian, người không nể mặt Vivian, phải hối hận, muốn cả đời Brian không dạy nổi một học sinh.
“Vivian, bạn đừng mong kéo chúng tôi xuống nước cùng bạn, bạn nói gì tôi cũng không để Charles giúp bạn đâu.” Khải Đức nghiêm mặt nói, mắt Vivian toát ra vẻ ác độc khiến người ta không rét mà run.
“Các bạn tưởng các bạn ngăn được tôi sao?” Vivian cười khẩy, xoay người, “Hẹn gặp lại, đồ hèn!”
...
“Ầy, có vẻ em không gặp bất kỳ trở ngại nào nhỉ!” Brian vừa cùng Tô Phi hợp tấu một đoạn nhạc, tâm trạng khá là vui vẻ, “Em đã hoàn thành giai đoạn thứ ba, còn giai đoạn cuối cùng này, không khó cũng không dễ, thầy muốn em dưới mọi tình huống phải diễn tấu đoạn nhạc do thầy chỉ định một cách hoàn mỹ, hai thầy trò mình thử trươc một lần, rồi dần dần em sẽ quen.”
Kết quả lần thử đầu tiên này tốt hơn nhiều so với dự tính của Brian. Brian vỗ đùi, nghĩ mãi mới ra tại sao khả năng thích ứng của Tô Phi tốt hơn nhiều so với ba giai đoạn trước.
Con bé này có một loại khả năng mà không phải ai cũng có, đó chính là năng lực “không coi ai ra gì”, hơn nữa với cái tâm tính của con bé thì dù hoàn cảnh xung quanh có nhiễu nhương bậc nào cũng không thể ảnh hưởng đến ngón đàn, sơ sẩy, sơ sẩy rồi!
Vì thế, ngày hôm sau, Brian mạo hiểm mang Tô Phi đến sân tập của một đoàn ca múa, cho Tô Phi vài phút để thích ứng với không khí ồn ào xung quanh rồi ra đoạn nhạc để Tô Phi diễn tập, chưa đến một ngày, Tô Phi đã vượt qua thử thách. Tiếp đó là công viên, thủy cung, đường cái, quảng trường, khách sạn, công ty, để Tô Phi làm quen với các mức độ ồn ào khác nhau của môi trường xung quanh.
Qua một tuần, Tô Phi bình bình an an vượt qua giai đoạn cuối cùng, hoàn thành khóa huấn luyện của Brian. Brian bắt đầu đưa Tô Phi đi tham gia các cuộc thi âm nhạc trên thế giới, mở đầu là cuộc thi âm nhạc tổ chức mỗi năm một lần tại Vienna.
Năm đó, Tô Phi mười lăm tuổi.
Năm đó, Brian nặng nề lết ra cổng tập đoàn Lance, từ đó về sau cho tiền cũng không dám kéo Tô Phi đi lung tung nữa.
“Mày là học sinh của Brian?”
Vivian mai phục bao ngày qua, cuối cùng cũng bắt được Tô Phi.
Vivian tỉ mỉ đánh giá đứa con gái trước mắt, gương mặt trẻ con phương Đông, ngây ngô, non nớt, các đường nét tinh xảo, trong sáng như tượng thủy tinh, bề ngoài xuất sắc đó đâu hấp dẫn bằng khí chất lạnh nhạt vô ba của con nhóc, loại khí chất hiếm thấy trong giới quý tộc.
Không thể không nói, học sinh này của Brian rất hoàn hảo, hoàn hảo đến mức Vivian muốn tự tay phá hủy.
Vivian lui về phía sau vài bước, vỗ tay, Tô Phi chưa kịp phản ứng, miệng mũi đã bị một bàn tay thô ráp vòng từ sau lưng, úp chặt khăn tay lên, là thuốc gây mê! Tô Phi mơ hồ, xụi lơ trong nháy mắt.
Một người đàn ông mặc đồ đen một tay khiêng bao tải, một tay tùy tiện nhét khăn vào túi quần, không biết có phải do quá gấp gáp hay không mà khăn tay bị rơi cũng không biết. Người đàn ông khiêng Tô Phi đi vòng vèo, né tránh rồi chui vào trong con xe Buick màu đen.
Một người mặc đồ đen khác đã ngồi sẵn ở ghế lái xe, bên cạnh không ai khác chính là Vivian Luke.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.