Chương 62: Không thể ngừng...
Cố Tiêu
17/02/2017
Cổ Lệ An xinh đẹp, quyến rũ, là cựu sinh viên trường Oxford, gia đình có tài có lực.
Cổ Lệ An nhỏ hơn Alan ba tuổi, nhỏ hơn Ailie một tuổi.
Cổ Lệ An là mối tình đầu của Alan, nhưng sau đã bỏ đi cùng một công tử nhà giàu, chê nghề vệ sĩ của Alan không xứng tầm.
Sau khi bị đá, tinh thần Alan xuống dốc, luôn trong trạng thái uể oải. Vẫn là nhờ mấy lời châm chọc khiêu khích của Ailie mới kéo trở về ý chí chiến đấu, giây giây phấn đấu phút phút cố gắng, thành công trở thành Alan Grandet* như ngày hôm nay.
*Lão Grandet (Félix Grandet) là nhân vật trong tác phẩm Eugénie Grandet của nhà văn Pháp Balzac. Lão Grandet keo kiệt, vô cùng keo kiệt dù lắm tiền nhiều của. Nhưng mờ mình nghĩ so sánh Alan với lão Grandet thì hơi tội cho Alan. Bởi lão Grandet không chỉ keo kiệt mà còn mất hết tình thân, đạo đức, lương tri, tính người. Alan nhà mình có đến mức thế đâu cơ chứ! Chỉ keo kiệt, tham tiền chút xíu thôi mà! Theo mình nghĩ thì nên ghép Alan với Harpagon, nhân vật trong hài kịch L’Avare (Lão hà tiện) của Molière thì hợp hơn (nhân vật này hơi điên, dù sao cũng rất phù hợp với tiêu chuẩn mấy ngày lại chập một lần của Alan).
Tô Phi khúc khích xem màn biểu diễn sống động của Ailie, tất nhiên là trong ánh mắt siêu cấp ai oán của ai đó.
“Tiểu thư Tô Phi...” Alan uất ức.
Trời ạ! Alan đã quên chuyện này cả tỷ năm rồi, sao có người còn cố tình nhắc lại, một ngày không chọt lưng Alan một cái là cả ngày khó chịu chắc!
Alan giận dữ trợn mắt nhìn Ailie, muốn tìm ra tí xíu hổ thẹn bất an trên khuôn mặt kẻ gây họa. Nhưng mà không có, cái gì cũng không có! Ailie điềm nhiên há to mồm ngồm ngoàm nhai mứt hoa quả phết lát bánh mì.
Ặc! Đáng sợ!
Nhìn miếng ngoạm kinh hoàng kia, Alan không kìm được co rúm thân mình, không phải Ailie đang tưởng tượng miếng bánh mì kia là Alan mà cắn xé chứ!
Không được phép xớ rớ tới người phụ nữ này!
Alan nhanh chóng phân tích một chút khả năng báo thù Ailie, cuối cùng bi ai ra kết luận: hoàn toàn không có khả năng.
Xét độ tà ác, Alan còn kém Ailie cả đầu ngón tay. Giẫm không được còn bị cắn ngược một cái, Alan không ngốc đâu, sẽ không tự dâng cổ lên chờ Ailie chém đâu!
Không thể trêu vào thì phải trốn thật xa!
Alan hạ quyết tâm nhất định sau này phải cách xa sói mẹ Ailie ít nhất năm mươi thước, tránh phát sinh thảm án giết người!
Alan cấp tốc nhét bánh mì vào miệng, khom người với thiếu gia, “Thiếu gia, tôi xin phép đi trước.”
Jester tao nhã ăn bánh mì nướng, ánh mắt không rời trên người ai đó đang cười vui vẻ, đầu gật có lệ với Alan.
Được thiếu gia cho phép, Alan chạy như điên ra khỏi biệt thự, cứ như bị ma đuổi đằng sau.
“Hừ!” Ailie không mặn không nhạt hừ một tiếng, nuốt thêm miếng mứt, lễ phép cúi đầu với Jester và Tô Phi, mỉm cười thắng lợi đi tưới nước cho vườn hoa sau biệt thự.
Ailie, Alan đã rời đi, Tô Phi mới dừng cười, hai người này phải nói hợp cạ ghê cơ!
Cười quá nhiều không phải chuyện tốt, hôm nay Tô Phi chỉ ăn một lát rưỡi bánh mì đã no, hôm trước còn ăn được hai lát đó.
Tô Phi để hơn nửa lát bánh mì phết mứt ăn thừa lên đĩa Jester, “Em không ăn nữa đâu...” Tô Phi xoa xoa bụng, giải thích.
“Em phải ăn nhiều một chút.” Jester ăn nốt lát bánh mì thừa lại của Tô Phi cũng dủ no, Jester ôm thân mình không được mấy cân của Tô Phi, nghiêm túc. Phải bảo Ailie làm cơm trưa nhiều hơn, cô bé của mình cứ gầy nhẳng thế này là không được!
“Em cười no rồi...” Tô Phi khoa trương, lại không biết câu nói khoa trương này trực tiếp giáng một đống điều khoản cấm đoán ngặt nghèo trên bàn ăn cho đôi dở hơi Ailie, Alan trong một tương lai không hề xa.
“Em muốn ra xem Thunder không?” Jester bổ sung, “...Lúc này...”
“Đây là lời mời, đúng không?” Tô Phi linh hoạt trườn khỏi vòng ôm của Jester, cười xán lạn, “Nếu là thế thì, vâng, được chứ.”
Tinh thần Thunder so với ngày đầu Tô Phi gặp chú tốt hơn nhiều lắm, mắt to ướt sũng, đuôi ngựa vẩy qua vẩy lại, nhắn gửi tâm tình hạnh phúc được chủ nhân tới thăm.
Tô Phi mở túi đồ ăn dành cho Thunder được nhân viên đưa từ trước ra. Thunder thấy đồ ăn yêu thích, mắt to linh động với tần suất không tưởng, đuôi ngựa vung tới vung đi suýt rụng, sung sướng tiến lên cọ cọ mái đầu bờm xờm bên má Tô Phi, vươn lưỡi dài cuốn sạch đồ ăn trên tay Tô Phi vào miệng.
“Thunder nói, rất vui được gặp tiểu thư.” Jester cúi đầu sát bên tai Tô Phi, cái nóng của mùa hạ gặp cộng hưởng, tô màu hồng phấn say lòng người lên vành tai Tô Phi. Tô Phi không khỏi run rẩy, buột thanh âm mềm mại vô lực mang theo quyến rũ nhợt nhạt.
Jester thấy rõ, thấu hiểu, mừng thầm.
Nguồn nhiệt rời bên tai Tô Phi, phủ lên đôi môi non mịn, cuồng dã cướp đoạt, giam cầm hơi thở thơm ngọt của người trong lòng, cắn nuốt từng giọt ngọt ngào.
...
“Thunder, cố lên, cố lên!”
Tô Phi hai tay giữ chặt dây cương, hai chân kẹp chặt bụng Thunder. Đuôi Thunder vểnh cao. Ánh mặt trời chói lọi làm nền cho bóng hình mặc đồ cưỡi ngựa trắng đen, càng thêm phần hiên ngang, xuất sắc, cướp đoạt ánh mắt chúng sinh.
Tô Phi cố gắng cúi người càng thấp càng tốt, nhằm giảm bớt lực cản. Thunder lao trên đường như tia chớp xẹt qua, càng lúc càng nhanh. Cách đó khoảng một trăm thước có ba bức tường rào đang ở độ cao chừng hai thước, cả ba được điều chỉnh vị trí và độ cao bằng bảng điều khiển.
Độ cao hai thước có thể nói là một khiêu chiến với người vừa học cưỡi ngựa, nhưng đối với người vừa làm mẫu cho Tô Phi, Jester, độ cao ấy không tính là gì.
Tuy nhiên, độ cao hai thước đã là giới hạn cuối cùng Jester cho phép Tô Phi được chơi đùa, không được phép cao hơn.
Chín mươi thước! Tám mươi thước! Bảy mươi thước! ... Hai mươi thước! Mười thước! ...
Tô Phi nhìn hàng rào trong gang tấc, theo bản năng nắm chặt dây cương trong tay, chân kẹp càng chặt.
Thunder nhảy qua, bốn vó vừa vặn vượt qua đỉnh hàng rào.
Hai hàng rào phía sau thấp hơn nhiều so với hàng rào thứ nhất, cao chưa đầy một thước, Thunder nhẹ nhàng nhảy qua.
Khi Thunder bay lên không trung, Tô Phi cảm thấy có chút hẫng, hai màu trắng đen xoay mòng mòng trước mắt, gió bạt điên cuồng, vù vù bên tai, nhưng chưa đầy giây lát, Thunder đã an toàn hạ vó xuống mặt đất.
Cảm giác này rất đặc biệt, kích thích trong nháy mắt khiến Tô Phi lưu luyến.
Tô Phi phi ngựa vòng hơn nửa đường đua mới trở lại bên người Jester, nắm bàn tay Jester, mượn lực nhảy xuống, bổ nhào vào lòng Jester.
“Thunder rất tuyệt!” Tô Phi táp táp đầu lưỡi, híp mắt, nhớ lại cảm giác khoái trá khi điều khiển Thunder nhảy qua hàng rào, lắc lắc cánh tay Jester, làm nũng: “Chúng mình chơi thêm một lần nữa được không? Một lần nữa thôi!”
“Không được, rất nguy hiểm!” Jester ủ dột kéo Tô Phi ra khỏi trường đua ngựa.
Còn muốn một lần nữa! Nghĩ cũng đừng nghĩ!
Tích tắc Thunder nhảy qua hàng rào, trái tim Jester như đình công, hoàn toàn bị nỗi lo mang tên Tô Phi chiếm cứ.
Lo Tô Phi có bị rơi từ trên lưng Thunder xuống hay không, lo Tô Phi bị giật mình, lo Tô Phi sợ hãi... Ấy thế mà cô gái nhỏ còn dám giục Thunder phi nhanh, còn dám trưng bộ mặt hớn hở đó, khiến Jester không nỡ trách một câu.
“Thiếu gia, tiểu thư Tô Phi, hôm nay sao hai người về sớm vậy, có chuyện gì sao?” Ailie đang quét dở biệt thự thì một cơn gió Bắc cực thổi qua, theo sau là giọng tiểu thư Tô Phi.
Ailie ngẩng đầu nhìn lên, cơ thể không tự chủ co rúm lại, thừa dịp thiếu gia chưa phát hiện trốn nhanh ra vườn hoa sau nhà, vỗ về nội tâm đang chịu tra tấn.
Suýt bị dọa chết, khối băng ngàn năm tái xuất, xem ra vận xui của ai đó sắp tới rồi. Tiểu thư Tô Phi chắc chắn không hề hấn gì, nhưng Ailie, Alan lại khó nói.
Lạy chúa! Xin chúa tha thứ cho lá gan bé nhỏ của Ailie, Ailie cầu chúa chúc phúc cho Alan!
Ailie yên lặng vẽ dấu thập trước ngực, hai tay bắt chéo, thành tâm cầu nguyện, rồi chột dạ chuồn ra cửa sau, trốn trong dãy nhà của nhân viên trong mục trường. Ailie không đi hứng chịu ánh mắt lạnh đến ngàn độ âm của thiếu gia đâu, sẽ gặp ác mộng đó!
“Anh Jester, anh Jester...” Tô Phi gọi to, không chịu ngoan ngoãn để Jester kéo đi, “Rốt cuộc có chuyện gì? Nếu anh không muốn em chơi thêm thì chúng ta không chơi tiếp là được, anh Jester đừng nóng!” Tô Phi vươn hai tay ấp chặt hai má Jester, kéo lại, kiễng chân, cọ trán Jester, mềm mại nói.
Chiêu này áp dụng lên Jester không sai một ly, tiếp đó còn có đòn cam đoan của Tô Phi. Jester thỏa hiệp, thở dài, dùng sức ôm Tô Phi, hơi thở lạnh như băng thoảng hương sôcôla ngòn ngọt, lòng mềm nhũn, “Anh biết phải làm sao với em bây giờ? Không thể ngừng giữ lấy em, không thể ngừng lo về em, không thể ngừng nhớ đến em, không thể ngừng yêu em... Càng ngày càng không thể ngừng...”
Jester cúi mặt, khuôn mặt thế nhưng lại nhiễm vài phần bi thương, đôi mắt sâu thẳm luôn tràn ngập tự tin trở nên hoảng loạn trầm trọng.
Nếu không ngừng nói, Jester sợ sẽ tự tay khiến Tô Phi đau đớn, tạo ra khoảng cách không thể vãn hồi giữa hai người.
Jester không nghĩ, không dám nghĩ nếu mọi chuyện đi theo chiều hướng đó.
Cho nên, Jester cần bình tĩnh!
“Tô Tô, vài ngày tới, em đừng tới tìm anh...” Anh sợ anh sẽ xúc phạm tới em, Jester phức tạp nhìn Tô Phi, nới vòng tay ôm của cô gái nhỏ, nặng nề đi từng bước lên tầng ba.
“Anh Jester có ý gì? Anh Jester không cần em nữa?” Tô Phi khó có thể tin nhìn bóng lưng dần xa của Jester, tim kịch liệt co rút, đau thương trong nháy mắt đánh úp lại.
Thanh âm run run của Tô Phi khiến bước chân Jester cứng đờ, Jester cười khổ trả lời, “Sao có thể... Tô Tô... Chỉ là anh rất lo... Chỉ là rất lo...”
Tâm trí hỗn độn, cái điên cuồng, liều lĩnh dần hiện rõ hình, muốn phá tan hàng rào phòng bị...
“... Anh Jester chán ghét em rồi... Có phải hay không?” Tô Phi bước nhanh đuổi kịp, giữ chặt cổ tay Jester.
“Tô Tô...” Jester khiếp sợ xoay người, cố gắng áp chế sự xúc động muốn hủy diệt hết thảy, muốn yêu thương mơn trớn đôi môi, cái trán người trong lòng, “Tô Tô, sao em lại nghĩ như vậy?”
Jester hiểu, nếu không giải thích mà để mặc mọi chuyện như vậy trở về phòng, hai người sẽ sinh ra hiểu lầm, sao Jester có thể dễ dàng phạm sai lầm như vậy!
Tô Phi là của Jester, vĩnh viễn của Jester!
“Nhưng vừa rồi anh Jester...” Tô Phi không tin hừ hừ, tay nắm càng chặt.
“... Anh chỉ sợ...”
Jester không biết giải thích thế nào, bàn tay ấm áp cẩn thận vuốt nhẹ hốc mắt đỏ lên của cô gái nhỏ, “Anh xin lỗi, anh làm em đau lòng...” Người đứng đầu dòng họ Lance chưa một ai từng làm loại chuyện này, nhưng Jester không để ý, miễn sao Tô Tô của Jester vui vẻ là tốt rồi.
Cổ Lệ An nhỏ hơn Alan ba tuổi, nhỏ hơn Ailie một tuổi.
Cổ Lệ An là mối tình đầu của Alan, nhưng sau đã bỏ đi cùng một công tử nhà giàu, chê nghề vệ sĩ của Alan không xứng tầm.
Sau khi bị đá, tinh thần Alan xuống dốc, luôn trong trạng thái uể oải. Vẫn là nhờ mấy lời châm chọc khiêu khích của Ailie mới kéo trở về ý chí chiến đấu, giây giây phấn đấu phút phút cố gắng, thành công trở thành Alan Grandet* như ngày hôm nay.
*Lão Grandet (Félix Grandet) là nhân vật trong tác phẩm Eugénie Grandet của nhà văn Pháp Balzac. Lão Grandet keo kiệt, vô cùng keo kiệt dù lắm tiền nhiều của. Nhưng mờ mình nghĩ so sánh Alan với lão Grandet thì hơi tội cho Alan. Bởi lão Grandet không chỉ keo kiệt mà còn mất hết tình thân, đạo đức, lương tri, tính người. Alan nhà mình có đến mức thế đâu cơ chứ! Chỉ keo kiệt, tham tiền chút xíu thôi mà! Theo mình nghĩ thì nên ghép Alan với Harpagon, nhân vật trong hài kịch L’Avare (Lão hà tiện) của Molière thì hợp hơn (nhân vật này hơi điên, dù sao cũng rất phù hợp với tiêu chuẩn mấy ngày lại chập một lần của Alan).
Tô Phi khúc khích xem màn biểu diễn sống động của Ailie, tất nhiên là trong ánh mắt siêu cấp ai oán của ai đó.
“Tiểu thư Tô Phi...” Alan uất ức.
Trời ạ! Alan đã quên chuyện này cả tỷ năm rồi, sao có người còn cố tình nhắc lại, một ngày không chọt lưng Alan một cái là cả ngày khó chịu chắc!
Alan giận dữ trợn mắt nhìn Ailie, muốn tìm ra tí xíu hổ thẹn bất an trên khuôn mặt kẻ gây họa. Nhưng mà không có, cái gì cũng không có! Ailie điềm nhiên há to mồm ngồm ngoàm nhai mứt hoa quả phết lát bánh mì.
Ặc! Đáng sợ!
Nhìn miếng ngoạm kinh hoàng kia, Alan không kìm được co rúm thân mình, không phải Ailie đang tưởng tượng miếng bánh mì kia là Alan mà cắn xé chứ!
Không được phép xớ rớ tới người phụ nữ này!
Alan nhanh chóng phân tích một chút khả năng báo thù Ailie, cuối cùng bi ai ra kết luận: hoàn toàn không có khả năng.
Xét độ tà ác, Alan còn kém Ailie cả đầu ngón tay. Giẫm không được còn bị cắn ngược một cái, Alan không ngốc đâu, sẽ không tự dâng cổ lên chờ Ailie chém đâu!
Không thể trêu vào thì phải trốn thật xa!
Alan hạ quyết tâm nhất định sau này phải cách xa sói mẹ Ailie ít nhất năm mươi thước, tránh phát sinh thảm án giết người!
Alan cấp tốc nhét bánh mì vào miệng, khom người với thiếu gia, “Thiếu gia, tôi xin phép đi trước.”
Jester tao nhã ăn bánh mì nướng, ánh mắt không rời trên người ai đó đang cười vui vẻ, đầu gật có lệ với Alan.
Được thiếu gia cho phép, Alan chạy như điên ra khỏi biệt thự, cứ như bị ma đuổi đằng sau.
“Hừ!” Ailie không mặn không nhạt hừ một tiếng, nuốt thêm miếng mứt, lễ phép cúi đầu với Jester và Tô Phi, mỉm cười thắng lợi đi tưới nước cho vườn hoa sau biệt thự.
Ailie, Alan đã rời đi, Tô Phi mới dừng cười, hai người này phải nói hợp cạ ghê cơ!
Cười quá nhiều không phải chuyện tốt, hôm nay Tô Phi chỉ ăn một lát rưỡi bánh mì đã no, hôm trước còn ăn được hai lát đó.
Tô Phi để hơn nửa lát bánh mì phết mứt ăn thừa lên đĩa Jester, “Em không ăn nữa đâu...” Tô Phi xoa xoa bụng, giải thích.
“Em phải ăn nhiều một chút.” Jester ăn nốt lát bánh mì thừa lại của Tô Phi cũng dủ no, Jester ôm thân mình không được mấy cân của Tô Phi, nghiêm túc. Phải bảo Ailie làm cơm trưa nhiều hơn, cô bé của mình cứ gầy nhẳng thế này là không được!
“Em cười no rồi...” Tô Phi khoa trương, lại không biết câu nói khoa trương này trực tiếp giáng một đống điều khoản cấm đoán ngặt nghèo trên bàn ăn cho đôi dở hơi Ailie, Alan trong một tương lai không hề xa.
“Em muốn ra xem Thunder không?” Jester bổ sung, “...Lúc này...”
“Đây là lời mời, đúng không?” Tô Phi linh hoạt trườn khỏi vòng ôm của Jester, cười xán lạn, “Nếu là thế thì, vâng, được chứ.”
Tinh thần Thunder so với ngày đầu Tô Phi gặp chú tốt hơn nhiều lắm, mắt to ướt sũng, đuôi ngựa vẩy qua vẩy lại, nhắn gửi tâm tình hạnh phúc được chủ nhân tới thăm.
Tô Phi mở túi đồ ăn dành cho Thunder được nhân viên đưa từ trước ra. Thunder thấy đồ ăn yêu thích, mắt to linh động với tần suất không tưởng, đuôi ngựa vung tới vung đi suýt rụng, sung sướng tiến lên cọ cọ mái đầu bờm xờm bên má Tô Phi, vươn lưỡi dài cuốn sạch đồ ăn trên tay Tô Phi vào miệng.
“Thunder nói, rất vui được gặp tiểu thư.” Jester cúi đầu sát bên tai Tô Phi, cái nóng của mùa hạ gặp cộng hưởng, tô màu hồng phấn say lòng người lên vành tai Tô Phi. Tô Phi không khỏi run rẩy, buột thanh âm mềm mại vô lực mang theo quyến rũ nhợt nhạt.
Jester thấy rõ, thấu hiểu, mừng thầm.
Nguồn nhiệt rời bên tai Tô Phi, phủ lên đôi môi non mịn, cuồng dã cướp đoạt, giam cầm hơi thở thơm ngọt của người trong lòng, cắn nuốt từng giọt ngọt ngào.
...
“Thunder, cố lên, cố lên!”
Tô Phi hai tay giữ chặt dây cương, hai chân kẹp chặt bụng Thunder. Đuôi Thunder vểnh cao. Ánh mặt trời chói lọi làm nền cho bóng hình mặc đồ cưỡi ngựa trắng đen, càng thêm phần hiên ngang, xuất sắc, cướp đoạt ánh mắt chúng sinh.
Tô Phi cố gắng cúi người càng thấp càng tốt, nhằm giảm bớt lực cản. Thunder lao trên đường như tia chớp xẹt qua, càng lúc càng nhanh. Cách đó khoảng một trăm thước có ba bức tường rào đang ở độ cao chừng hai thước, cả ba được điều chỉnh vị trí và độ cao bằng bảng điều khiển.
Độ cao hai thước có thể nói là một khiêu chiến với người vừa học cưỡi ngựa, nhưng đối với người vừa làm mẫu cho Tô Phi, Jester, độ cao ấy không tính là gì.
Tuy nhiên, độ cao hai thước đã là giới hạn cuối cùng Jester cho phép Tô Phi được chơi đùa, không được phép cao hơn.
Chín mươi thước! Tám mươi thước! Bảy mươi thước! ... Hai mươi thước! Mười thước! ...
Tô Phi nhìn hàng rào trong gang tấc, theo bản năng nắm chặt dây cương trong tay, chân kẹp càng chặt.
Thunder nhảy qua, bốn vó vừa vặn vượt qua đỉnh hàng rào.
Hai hàng rào phía sau thấp hơn nhiều so với hàng rào thứ nhất, cao chưa đầy một thước, Thunder nhẹ nhàng nhảy qua.
Khi Thunder bay lên không trung, Tô Phi cảm thấy có chút hẫng, hai màu trắng đen xoay mòng mòng trước mắt, gió bạt điên cuồng, vù vù bên tai, nhưng chưa đầy giây lát, Thunder đã an toàn hạ vó xuống mặt đất.
Cảm giác này rất đặc biệt, kích thích trong nháy mắt khiến Tô Phi lưu luyến.
Tô Phi phi ngựa vòng hơn nửa đường đua mới trở lại bên người Jester, nắm bàn tay Jester, mượn lực nhảy xuống, bổ nhào vào lòng Jester.
“Thunder rất tuyệt!” Tô Phi táp táp đầu lưỡi, híp mắt, nhớ lại cảm giác khoái trá khi điều khiển Thunder nhảy qua hàng rào, lắc lắc cánh tay Jester, làm nũng: “Chúng mình chơi thêm một lần nữa được không? Một lần nữa thôi!”
“Không được, rất nguy hiểm!” Jester ủ dột kéo Tô Phi ra khỏi trường đua ngựa.
Còn muốn một lần nữa! Nghĩ cũng đừng nghĩ!
Tích tắc Thunder nhảy qua hàng rào, trái tim Jester như đình công, hoàn toàn bị nỗi lo mang tên Tô Phi chiếm cứ.
Lo Tô Phi có bị rơi từ trên lưng Thunder xuống hay không, lo Tô Phi bị giật mình, lo Tô Phi sợ hãi... Ấy thế mà cô gái nhỏ còn dám giục Thunder phi nhanh, còn dám trưng bộ mặt hớn hở đó, khiến Jester không nỡ trách một câu.
“Thiếu gia, tiểu thư Tô Phi, hôm nay sao hai người về sớm vậy, có chuyện gì sao?” Ailie đang quét dở biệt thự thì một cơn gió Bắc cực thổi qua, theo sau là giọng tiểu thư Tô Phi.
Ailie ngẩng đầu nhìn lên, cơ thể không tự chủ co rúm lại, thừa dịp thiếu gia chưa phát hiện trốn nhanh ra vườn hoa sau nhà, vỗ về nội tâm đang chịu tra tấn.
Suýt bị dọa chết, khối băng ngàn năm tái xuất, xem ra vận xui của ai đó sắp tới rồi. Tiểu thư Tô Phi chắc chắn không hề hấn gì, nhưng Ailie, Alan lại khó nói.
Lạy chúa! Xin chúa tha thứ cho lá gan bé nhỏ của Ailie, Ailie cầu chúa chúc phúc cho Alan!
Ailie yên lặng vẽ dấu thập trước ngực, hai tay bắt chéo, thành tâm cầu nguyện, rồi chột dạ chuồn ra cửa sau, trốn trong dãy nhà của nhân viên trong mục trường. Ailie không đi hứng chịu ánh mắt lạnh đến ngàn độ âm của thiếu gia đâu, sẽ gặp ác mộng đó!
“Anh Jester, anh Jester...” Tô Phi gọi to, không chịu ngoan ngoãn để Jester kéo đi, “Rốt cuộc có chuyện gì? Nếu anh không muốn em chơi thêm thì chúng ta không chơi tiếp là được, anh Jester đừng nóng!” Tô Phi vươn hai tay ấp chặt hai má Jester, kéo lại, kiễng chân, cọ trán Jester, mềm mại nói.
Chiêu này áp dụng lên Jester không sai một ly, tiếp đó còn có đòn cam đoan của Tô Phi. Jester thỏa hiệp, thở dài, dùng sức ôm Tô Phi, hơi thở lạnh như băng thoảng hương sôcôla ngòn ngọt, lòng mềm nhũn, “Anh biết phải làm sao với em bây giờ? Không thể ngừng giữ lấy em, không thể ngừng lo về em, không thể ngừng nhớ đến em, không thể ngừng yêu em... Càng ngày càng không thể ngừng...”
Jester cúi mặt, khuôn mặt thế nhưng lại nhiễm vài phần bi thương, đôi mắt sâu thẳm luôn tràn ngập tự tin trở nên hoảng loạn trầm trọng.
Nếu không ngừng nói, Jester sợ sẽ tự tay khiến Tô Phi đau đớn, tạo ra khoảng cách không thể vãn hồi giữa hai người.
Jester không nghĩ, không dám nghĩ nếu mọi chuyện đi theo chiều hướng đó.
Cho nên, Jester cần bình tĩnh!
“Tô Tô, vài ngày tới, em đừng tới tìm anh...” Anh sợ anh sẽ xúc phạm tới em, Jester phức tạp nhìn Tô Phi, nới vòng tay ôm của cô gái nhỏ, nặng nề đi từng bước lên tầng ba.
“Anh Jester có ý gì? Anh Jester không cần em nữa?” Tô Phi khó có thể tin nhìn bóng lưng dần xa của Jester, tim kịch liệt co rút, đau thương trong nháy mắt đánh úp lại.
Thanh âm run run của Tô Phi khiến bước chân Jester cứng đờ, Jester cười khổ trả lời, “Sao có thể... Tô Tô... Chỉ là anh rất lo... Chỉ là rất lo...”
Tâm trí hỗn độn, cái điên cuồng, liều lĩnh dần hiện rõ hình, muốn phá tan hàng rào phòng bị...
“... Anh Jester chán ghét em rồi... Có phải hay không?” Tô Phi bước nhanh đuổi kịp, giữ chặt cổ tay Jester.
“Tô Tô...” Jester khiếp sợ xoay người, cố gắng áp chế sự xúc động muốn hủy diệt hết thảy, muốn yêu thương mơn trớn đôi môi, cái trán người trong lòng, “Tô Tô, sao em lại nghĩ như vậy?”
Jester hiểu, nếu không giải thích mà để mặc mọi chuyện như vậy trở về phòng, hai người sẽ sinh ra hiểu lầm, sao Jester có thể dễ dàng phạm sai lầm như vậy!
Tô Phi là của Jester, vĩnh viễn của Jester!
“Nhưng vừa rồi anh Jester...” Tô Phi không tin hừ hừ, tay nắm càng chặt.
“... Anh chỉ sợ...”
Jester không biết giải thích thế nào, bàn tay ấm áp cẩn thận vuốt nhẹ hốc mắt đỏ lên của cô gái nhỏ, “Anh xin lỗi, anh làm em đau lòng...” Người đứng đầu dòng họ Lance chưa một ai từng làm loại chuyện này, nhưng Jester không để ý, miễn sao Tô Tô của Jester vui vẻ là tốt rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.