Chương 65: Món ăn hạnh phúc.
Cố Tiêu
17/02/2017
Áo sơ mi carô lam nhạt kết hợp váy hoa hai tầng, tầng trong dài quá đầu
gối màu xanh ngọc, tầng ngoài màu nhạt hơn, độ dài tính từ đầu gối lên
chưa đầy 10 cm.
Cô bé trước mắt mặt mũi thanh nhã như bức tranh thủy mặc, mái tóc đen dày lay độg trong gió, toát ra một cỗ khí chất thanh dật, nhàn nhã.
Hương chocolate ngọt ngào quen thuộc tỏa ra từ người cô bé trước mắt, Tulip vô cùng chắc chắn.
“Bạn có sao không?”
Tô Phi chỉ cần hoàn thành bài tập thầy Brian giao là được về nhà. Học sinh thầy Brian có thể không tuân thủ một vài quy định của học viện.
Bình thường Jester đến đón vào 5 giờ 30, bây giờ mới năm giờ, giờ này Jester đang trên đường đi. Tô Phi quyết định dạo qua mấy con phố quanh học viện.
Thật ra mà nói, Tô Phi chưa từng thăm thú phố phường xung quanh học viện, ngày ngày được Jester đưa đi đón về không chệch một giây. Hôm nay vừa vặn có thời gian, Tô Phi dứt khoát đi loanh quanh các con phố.
Tô Phi vừa dạo đến ngã tư cách học viện không xa thì nhìn thấy một hình ảnh nguy hiểm.
May mắn Tô Phi đang muốn sang phố đối diện mua ít đồ, may mắn Tô Phi cách cô bé kia mấy bước chân, may mắn mấy năm nay Tô Phi có rèn luyện thân thể, thế nên mới tới giải cứu kịp thời.
Cô bé kia đúng là quá mức yếu ớt, Tô Phi bất đắc dĩ nghĩ, cô bé sẽ không bị dọa đến hỏng đầu chứ.
“Chúng mình tạm thời bước sang đây đã, chỗ này rất nguy hiểm.” Đèn đã chuyển màu xanh, đám đông đi bộ nếu không chú ý sẽ đạp phải hai người. An toàn là số một, hai cô bé cùng lùi sang một bên.
Tô Phi nửa nâng nửa kéo Tulip đang sợ hãi sang chỗ an toàn, lúc này Tulip mới hoàn hồn, ánh mắt tràn ngập biết ơn, run run nói cám ơn, “Cám ơn, cám ơn bạn đã cứu mình, mình rất rất biết ơn!” Tulip nói xong, nước mắt tí tách tí tách rơi như chuỗi trân châu xuống nền vỉa hè.
“Bạn đừng khóc.” Tô Phi cứng ngắc lấy khăn tay lau nước mắt cho Tulip, giờ đến lượt Tô Phi bị dọa.
Cho tới bây giờ, Tô Phi chưa từng an ủi dỗ dành một ai, cô bạn thân duy nhất Hứa Nam lại là một can hơi nước (con người đổ mồ hôi không sôi nước mắt), nên Tô Phi thật không có kinh nghiệm dỗ dành, an ủi.
Lần đầu gặp suối nước mắt, Tô Phi đành bó tay.
“À, xin lỗi, mình sợ quá, mình cứ tưởng mình sắp chết, không có cơ hội sống sót!” Tulip ngượng ngùng nhận khăn tay trong tay Tô Phi, lau dòng nước trên mặt. Tulip đỏ mặt nhìn khăn tay tơ lụa trắng phấn lấm tấm vết bẩn, bối rối không biết nên trả luôn hay nên cầm về nhà giặt sạch rồi mới trả lại.
Tô Phi nhìn ra nguyên nhân, mỉm cười, cầm lại khăn tay, “Để mình mang về nhà giặt qua một chút là sạch, cái khăn tay này cũng không phải đồ quý hiếm, bạn không cần lo đâu. Đúng rồi, thả lỏng một chút.”
Lần đầu tiên có người cười chân thành đến vậy với Tulip! Không hỏi thân phận Tulip, thậm chí còn không biết Tulip là ai mà xả thân cứu Tulip... Tulip cảm ơn thượng đế ban ơn, giúp Tulip gặp cô bé tốt đẹp như vậy.
Tulip không biết làm sao, lấy trong túi ra một gói kẹo chocolate được đóng gói tinh xảo, cúi đầu đưa qua, lắp bắp nói: “Cái này, cái này, bạn có thích không? Mình không có mang theo cái gì, chỉ có ít kẹo, mình tặng bạn nhé. Mình, mình thật sự cảm ơn bạn.”
Tulip bất an nhẹ nắm gói kẹo, mồ hôi gấp gáp toát ra, làm sao bây giờ? Bạn ý hình như không thích chocolate? Vì sao bạn ý chưa nhận? Chẳng lẽ...
Tulip còn đang đoán loạn, khối lượng trên tay đã không còn. Tulip ngước mắt lên, nhìn đến đôi mắt long lanh đạm mạc tươi cười, nhất thời không biết thế nào, khuôn mặt cháy đỏ rực. Lần đầu tiên Tulip gặp cô bé đặc biệt như vậy, trầm lặng, phảng phất như một giấc mơ hoàn mỹ. Nếu đây chỉ là một giấc mộng, Tulip nguyện đắm chìm trong đó.
Tô Phi bóc gói kẹo, đưa miếng chocolate trắng vào miệng ngậm, mùi hương thơm tho ngọt ngào quen thuộc lấp đầy khoang miệng, chậm rãi tràn qua hai má.
“Là vị anh đào, mình thích nhất là kẹo chocolate vị anh đào, cảm ơn chocolate của bạn.”
Tulip vội xua tay, “Không, không cần cảm ơn, bạn thích là tốt rồi. Đúng rồi, mình tên là Tulip Kim, bạn tên là gì? Có thể cho mình biết tên của bạn được không?” Tulip ao ước nhìn Tô Phi, sợ lỡ mất một biểu cảm trên mặt Tô Phi.
Tô Phi dám khẳng định, nếu Tô Phi từ chối, cô bé e thẹn phương Tây này nhất định sẽ rất đau lòng.
Cô bé này dường như rất ít giao tiếp với môi trường bên ngoài, hồn nhiên như đứa trẻ không rành thế sự, thuần khiết như một tờ giấy trắng. Điều này nói lên cô bé này được người nhà bảo vệ vô cùng tốt.
“Tên của mình là Tô Phi. Rất vui được biết bạn.” Tô Phi thân mật vươn tay, “Bạn chú ý sạu này không được đứng bên lề đường xem bản đồ, làm thế rất nguy hiểm.”
“Ừ, mình đã hiểu, mình cũng rất vui được biết bạn.” Tulip sợ hãi vươn tay bắt tay Tô Phi, lòng bàn tay thấm chút mồ hôi. Tulip cẩn thận nhìn Tô Phi, thấy Tô Phi không tức giận mà cười tủm tỉm, chớp chớp mắt, rồi mới nới tay Tulip.
Tâm trạng Tulip như diều bay cao trong gió, hưng phấn nhảy nhảy vài cái.
“Tulip, em không sao chứ?” Arthur Nice chạy nhanh qua dòng xe như nước chảy trên đường cái, không để ý mấy người lái xe trên đường đang trợn mắt lườm, đỡ lấy Tulip, nhìn qua một lượt.
Tô Phi cảm thấy, nếu nơi này không phải nơi đông người, hẳn cái người mặc vest trắng này sẽ kiểm tra toàn thân Tulip một lượt. Người sáng suốt đều nhìn ra được quan hệ một nam một nữ này không bình thường, không hề bình thường đâu nha!
“Arthur Nice, anh không được làm như vậy, nơi này là đường lớn, người ta nhìn kia kìa!” Tulip thẹn thùng, vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng ôm của Arthur Nice, lại bị Arthur ôm càng thêm chặt.
Thảm! Bị Arthur Nice trông thấy rồi, liệu Arthur có lại sử dụng thủ đoạn đuổi bạn mới quen của Tulip hay không? Tulip không muốn, khó khăn lắm mới gặp được người Tulip yêu quý, không thể vì vài lời nói mà dễ dàng buông tay. Lúc này Aler Nice có nói gì thì Tulip cũng không nghe.
“Cảm ơn bạn đã cứu Tulip, bạn muốn gì cứ việc nói thẳng, đừng khách khí.” Nếu Jester là vương tử bóng đêm lạnh băng giá lùng thì người đàn ông này là công tước mặt trời ấm áp mềm mại.
Bề ngoài hai người khó phân cao thấp, nhưng bàn về khí thế, Jester hơn hẳn một bậc, khí thế lạnh lẽo, uy nghiêm, ổn trọng, thâm trầm, cao quý không phải ai cũng có.
Tô Phi giận tái mạnh, “Mình không cần thứ gì, bạn đừng lo. Thêm nữa, Tulip không phải hàng hóa đem ra trao đổi.” Bị nhận định việc tốt mình làm là có mục đích riêng thì ai vui nổi, Tô Phi không phải ngoại lệ. Tô Phi đâu phải người ăn no rỗi việc, đi mạo hiểm tính mạng cứu người chỉ vì mong người báo ơn! Đến Tulip là ai Tô Phi còn không biết, được không?
“Bạn cần nghĩ cho rõ, mấy phút nữa bạn có đổi ý thì mình sẽ không dễ nói chuyện nữa đâu.” Nghe lời từ chối của cô bé kia, Arthur Nice theo thói quen nhướng mày. Với Arthur Nice mà nói, câu từ chối này chẳng qua là trò xiếc thả con săn sắt bắt con cá rô của Tô Phi, loại con gái này Arthur Nice gặp nhiều rồi.
Bất cứ cô gái nào dám tiếp cận Arthur hay Tulip đều không thể đạt được mục đích! Đồ con gái tham lam, Arthur cười nhạo.
“Mình nói rõ với bạn, mình không bao giờ đổi ý!” Đáy mắt Tô Phi lướt qua chút ánh sáng, nhưng biến mất rất nhanh. Tô Phi xoay người đi sang đường, tới nơi chiếc xe màu đen quen thuộc đang đỗ, mở cửa xe, ngồi chỗ bên cạnh ghế lái.
Tô Phi híp mắt, thỏa thuê dựa vào ghế ngồi mềm mại, thở dài hăng hái.
Đôi tay trắng nõn thuần thục cài dây an toàn giúp Tô Phi, ánh mắt xanh lục phát hiện cái váy mới của Tô Phi có vết mài rách liền tỏa khí lạnh thấu xương, “Sao váy em bị rách?” Jester trầm giọng hỏi, các khớp xương hoàn hảo nơi bàn tay nắm chỗ váy bị rách, đầu óc nhanh chóng phân tích.
Không đợi Tô Phi trả lời, Jester đã đoán ra bảy tám phần, muốn phát hỏa thì phát hiện người kia đang làm vẻ mặt đáng thương nhìn Jester, rất giống mèo con bị vứt bỏ, nhất thời mất năng lực ngôn ngữ, đành thấp giọng khuyên: “Sau này em không được làm chuyện nguy hiểm như vậy, nghe không?”
Jester híp mắt cảnh cáo, đôi tay vòng quanh cổ Tô Phi, Tô Phi gật đầu, môi mỏng lập tức túm lấy, liên tiếp mút mát, nhay, cắn, cuồng dã đoạt hết không khí của Tô Phi, đầu lưỡi linh hoạt chui vào miệng Tô Phi, lướt qua hàm răng trắng tinh chỉnh tề, trực tiếp ngoắc chặt lưỡi nhỏ, dùng hết sức triền miên...
Kết quả cuối cùng, đầu lưỡi Tô Phi tê tê đau đau ngứa ngứa, bữa tối không dám ăn gì, chỉ uống chút cháo loãng.
Nhờ sự kiện này, Tô Phi hứng đủ tiếng cười thầm khoái chí của Alan, Ailie, không cần nghe tiếng, chỉ cần nhìn ánh mắt đáng khinh kia đã rõ mười mươi.
Ăn cháo rất dễ đói. Nửa đêm, Tô Phi rối rắm. Tô Phi đói rồi, nhưng Tô Phi ngượng nên không đi quấy rầy giấc ngủ của Alan, đành trằn trọc trên giường chịu đựng cơn đói.
Thượng đế vẫn rất chăm chỉ chiếu cố chúng sinh. Tô Phi tỉnh lại không bao lâu, chợt nghe tiếng cửa mở ra rồi đóng lại.
Căn phòng tối đen lập tức sáng bừng, Jester mặc bộ quần áo ngủ bằng lụa màu xám bạc, cầm theo mấy chiếc túi, ngồi xuống cạnh Tô Phi, giương môi cười yếu ớt: “Em đói chưa?”
“Rồi!” Tô Phi dùng sức gật đầu, mở túi, bên trong đựng rất nhiều món ăn còn bốc lên khói trắng, hẳn vừa mua... Hốc mắt cay cay, lòng lại ấm áp, ngọt ngào. Tô Phi hạnh phúc, rất rất hạnh phúc...
Cầm đôi đũa Jester đưa qua, Tô Phi vùi đầu, gắp một quả trứng gà, một mồm ngồm ngoàm, hai ba miếng liền giải quyết xong, tiếp tục tấn công mục tiêu tiếp theo: chân gà.
Trong lúc ăn, Tô Phi luôn cúi thấp đầu không ngẩng lên, có lẽ là không dám nâng lên.
“Em khóc ư? Đồ ăn không ngon sao?” Bàn tay tái nhợt lạnh băng hơi nâng cằm Tô Phi hướng về phía mình, ngón trỏ tiếp được giọt lệ trong suốt vừa rơi xuống, cảm giác nóng ẩm truyền từ đầu ngón tay vào trong lòng. “Em rơi nước mắt vì anh?” Jester run run khẽ hỏi, vẻ đạm mạc ngày thường xuất hiện vài khe nứt, có chút khó tin.
Tô Phi nắm chặt bàn tay lạnh như băng của Jester, run run, “Anh Jester là đồ ngốc! Ngốc ơi là ngốc!” Nước mắt ngưng tụ bỗng chốc vỡ òa, làm ướt một khoảng trước ngực áo Jester.
PS: Tulip tên trong convert là Ti bích, Arthur Nice tên trong convert là Á độ Nice. Mình không rõ 2 tên này chuyển sang có đúng hay không, tóm lại tên nào có phát âm gần giống là mình tóm vào thôi. Bạn nào biết thì chỉ cho mình nhé.
Tulip và Arthur đóng vai trò cực kỳ quan trọng trong một ngày lễ cực kỳ quan trọng của 2 nhân vật chính của chúng ta (Nếu mình giữ được tiến độ 2 chương/tuần thì sau 5 tuần nữa các bạn sẽ gặp lại ngay mà)
Tulip có quan hệ với Jester? Dĩ nhiên là có. Đố các bạn biết đó là quan hệ gì? (Gợi ý: họ của Tulip là Kim, một nhân vật khác trong truyện cũng mang họ Kim. Ai ý nhở? Tìm được nhân vật ấy là các bạn biết ngay thôi mà ^^)
Cô bé trước mắt mặt mũi thanh nhã như bức tranh thủy mặc, mái tóc đen dày lay độg trong gió, toát ra một cỗ khí chất thanh dật, nhàn nhã.
Hương chocolate ngọt ngào quen thuộc tỏa ra từ người cô bé trước mắt, Tulip vô cùng chắc chắn.
“Bạn có sao không?”
Tô Phi chỉ cần hoàn thành bài tập thầy Brian giao là được về nhà. Học sinh thầy Brian có thể không tuân thủ một vài quy định của học viện.
Bình thường Jester đến đón vào 5 giờ 30, bây giờ mới năm giờ, giờ này Jester đang trên đường đi. Tô Phi quyết định dạo qua mấy con phố quanh học viện.
Thật ra mà nói, Tô Phi chưa từng thăm thú phố phường xung quanh học viện, ngày ngày được Jester đưa đi đón về không chệch một giây. Hôm nay vừa vặn có thời gian, Tô Phi dứt khoát đi loanh quanh các con phố.
Tô Phi vừa dạo đến ngã tư cách học viện không xa thì nhìn thấy một hình ảnh nguy hiểm.
May mắn Tô Phi đang muốn sang phố đối diện mua ít đồ, may mắn Tô Phi cách cô bé kia mấy bước chân, may mắn mấy năm nay Tô Phi có rèn luyện thân thể, thế nên mới tới giải cứu kịp thời.
Cô bé kia đúng là quá mức yếu ớt, Tô Phi bất đắc dĩ nghĩ, cô bé sẽ không bị dọa đến hỏng đầu chứ.
“Chúng mình tạm thời bước sang đây đã, chỗ này rất nguy hiểm.” Đèn đã chuyển màu xanh, đám đông đi bộ nếu không chú ý sẽ đạp phải hai người. An toàn là số một, hai cô bé cùng lùi sang một bên.
Tô Phi nửa nâng nửa kéo Tulip đang sợ hãi sang chỗ an toàn, lúc này Tulip mới hoàn hồn, ánh mắt tràn ngập biết ơn, run run nói cám ơn, “Cám ơn, cám ơn bạn đã cứu mình, mình rất rất biết ơn!” Tulip nói xong, nước mắt tí tách tí tách rơi như chuỗi trân châu xuống nền vỉa hè.
“Bạn đừng khóc.” Tô Phi cứng ngắc lấy khăn tay lau nước mắt cho Tulip, giờ đến lượt Tô Phi bị dọa.
Cho tới bây giờ, Tô Phi chưa từng an ủi dỗ dành một ai, cô bạn thân duy nhất Hứa Nam lại là một can hơi nước (con người đổ mồ hôi không sôi nước mắt), nên Tô Phi thật không có kinh nghiệm dỗ dành, an ủi.
Lần đầu gặp suối nước mắt, Tô Phi đành bó tay.
“À, xin lỗi, mình sợ quá, mình cứ tưởng mình sắp chết, không có cơ hội sống sót!” Tulip ngượng ngùng nhận khăn tay trong tay Tô Phi, lau dòng nước trên mặt. Tulip đỏ mặt nhìn khăn tay tơ lụa trắng phấn lấm tấm vết bẩn, bối rối không biết nên trả luôn hay nên cầm về nhà giặt sạch rồi mới trả lại.
Tô Phi nhìn ra nguyên nhân, mỉm cười, cầm lại khăn tay, “Để mình mang về nhà giặt qua một chút là sạch, cái khăn tay này cũng không phải đồ quý hiếm, bạn không cần lo đâu. Đúng rồi, thả lỏng một chút.”
Lần đầu tiên có người cười chân thành đến vậy với Tulip! Không hỏi thân phận Tulip, thậm chí còn không biết Tulip là ai mà xả thân cứu Tulip... Tulip cảm ơn thượng đế ban ơn, giúp Tulip gặp cô bé tốt đẹp như vậy.
Tulip không biết làm sao, lấy trong túi ra một gói kẹo chocolate được đóng gói tinh xảo, cúi đầu đưa qua, lắp bắp nói: “Cái này, cái này, bạn có thích không? Mình không có mang theo cái gì, chỉ có ít kẹo, mình tặng bạn nhé. Mình, mình thật sự cảm ơn bạn.”
Tulip bất an nhẹ nắm gói kẹo, mồ hôi gấp gáp toát ra, làm sao bây giờ? Bạn ý hình như không thích chocolate? Vì sao bạn ý chưa nhận? Chẳng lẽ...
Tulip còn đang đoán loạn, khối lượng trên tay đã không còn. Tulip ngước mắt lên, nhìn đến đôi mắt long lanh đạm mạc tươi cười, nhất thời không biết thế nào, khuôn mặt cháy đỏ rực. Lần đầu tiên Tulip gặp cô bé đặc biệt như vậy, trầm lặng, phảng phất như một giấc mơ hoàn mỹ. Nếu đây chỉ là một giấc mộng, Tulip nguyện đắm chìm trong đó.
Tô Phi bóc gói kẹo, đưa miếng chocolate trắng vào miệng ngậm, mùi hương thơm tho ngọt ngào quen thuộc lấp đầy khoang miệng, chậm rãi tràn qua hai má.
“Là vị anh đào, mình thích nhất là kẹo chocolate vị anh đào, cảm ơn chocolate của bạn.”
Tulip vội xua tay, “Không, không cần cảm ơn, bạn thích là tốt rồi. Đúng rồi, mình tên là Tulip Kim, bạn tên là gì? Có thể cho mình biết tên của bạn được không?” Tulip ao ước nhìn Tô Phi, sợ lỡ mất một biểu cảm trên mặt Tô Phi.
Tô Phi dám khẳng định, nếu Tô Phi từ chối, cô bé e thẹn phương Tây này nhất định sẽ rất đau lòng.
Cô bé này dường như rất ít giao tiếp với môi trường bên ngoài, hồn nhiên như đứa trẻ không rành thế sự, thuần khiết như một tờ giấy trắng. Điều này nói lên cô bé này được người nhà bảo vệ vô cùng tốt.
“Tên của mình là Tô Phi. Rất vui được biết bạn.” Tô Phi thân mật vươn tay, “Bạn chú ý sạu này không được đứng bên lề đường xem bản đồ, làm thế rất nguy hiểm.”
“Ừ, mình đã hiểu, mình cũng rất vui được biết bạn.” Tulip sợ hãi vươn tay bắt tay Tô Phi, lòng bàn tay thấm chút mồ hôi. Tulip cẩn thận nhìn Tô Phi, thấy Tô Phi không tức giận mà cười tủm tỉm, chớp chớp mắt, rồi mới nới tay Tulip.
Tâm trạng Tulip như diều bay cao trong gió, hưng phấn nhảy nhảy vài cái.
“Tulip, em không sao chứ?” Arthur Nice chạy nhanh qua dòng xe như nước chảy trên đường cái, không để ý mấy người lái xe trên đường đang trợn mắt lườm, đỡ lấy Tulip, nhìn qua một lượt.
Tô Phi cảm thấy, nếu nơi này không phải nơi đông người, hẳn cái người mặc vest trắng này sẽ kiểm tra toàn thân Tulip một lượt. Người sáng suốt đều nhìn ra được quan hệ một nam một nữ này không bình thường, không hề bình thường đâu nha!
“Arthur Nice, anh không được làm như vậy, nơi này là đường lớn, người ta nhìn kia kìa!” Tulip thẹn thùng, vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng ôm của Arthur Nice, lại bị Arthur ôm càng thêm chặt.
Thảm! Bị Arthur Nice trông thấy rồi, liệu Arthur có lại sử dụng thủ đoạn đuổi bạn mới quen của Tulip hay không? Tulip không muốn, khó khăn lắm mới gặp được người Tulip yêu quý, không thể vì vài lời nói mà dễ dàng buông tay. Lúc này Aler Nice có nói gì thì Tulip cũng không nghe.
“Cảm ơn bạn đã cứu Tulip, bạn muốn gì cứ việc nói thẳng, đừng khách khí.” Nếu Jester là vương tử bóng đêm lạnh băng giá lùng thì người đàn ông này là công tước mặt trời ấm áp mềm mại.
Bề ngoài hai người khó phân cao thấp, nhưng bàn về khí thế, Jester hơn hẳn một bậc, khí thế lạnh lẽo, uy nghiêm, ổn trọng, thâm trầm, cao quý không phải ai cũng có.
Tô Phi giận tái mạnh, “Mình không cần thứ gì, bạn đừng lo. Thêm nữa, Tulip không phải hàng hóa đem ra trao đổi.” Bị nhận định việc tốt mình làm là có mục đích riêng thì ai vui nổi, Tô Phi không phải ngoại lệ. Tô Phi đâu phải người ăn no rỗi việc, đi mạo hiểm tính mạng cứu người chỉ vì mong người báo ơn! Đến Tulip là ai Tô Phi còn không biết, được không?
“Bạn cần nghĩ cho rõ, mấy phút nữa bạn có đổi ý thì mình sẽ không dễ nói chuyện nữa đâu.” Nghe lời từ chối của cô bé kia, Arthur Nice theo thói quen nhướng mày. Với Arthur Nice mà nói, câu từ chối này chẳng qua là trò xiếc thả con săn sắt bắt con cá rô của Tô Phi, loại con gái này Arthur Nice gặp nhiều rồi.
Bất cứ cô gái nào dám tiếp cận Arthur hay Tulip đều không thể đạt được mục đích! Đồ con gái tham lam, Arthur cười nhạo.
“Mình nói rõ với bạn, mình không bao giờ đổi ý!” Đáy mắt Tô Phi lướt qua chút ánh sáng, nhưng biến mất rất nhanh. Tô Phi xoay người đi sang đường, tới nơi chiếc xe màu đen quen thuộc đang đỗ, mở cửa xe, ngồi chỗ bên cạnh ghế lái.
Tô Phi híp mắt, thỏa thuê dựa vào ghế ngồi mềm mại, thở dài hăng hái.
Đôi tay trắng nõn thuần thục cài dây an toàn giúp Tô Phi, ánh mắt xanh lục phát hiện cái váy mới của Tô Phi có vết mài rách liền tỏa khí lạnh thấu xương, “Sao váy em bị rách?” Jester trầm giọng hỏi, các khớp xương hoàn hảo nơi bàn tay nắm chỗ váy bị rách, đầu óc nhanh chóng phân tích.
Không đợi Tô Phi trả lời, Jester đã đoán ra bảy tám phần, muốn phát hỏa thì phát hiện người kia đang làm vẻ mặt đáng thương nhìn Jester, rất giống mèo con bị vứt bỏ, nhất thời mất năng lực ngôn ngữ, đành thấp giọng khuyên: “Sau này em không được làm chuyện nguy hiểm như vậy, nghe không?”
Jester híp mắt cảnh cáo, đôi tay vòng quanh cổ Tô Phi, Tô Phi gật đầu, môi mỏng lập tức túm lấy, liên tiếp mút mát, nhay, cắn, cuồng dã đoạt hết không khí của Tô Phi, đầu lưỡi linh hoạt chui vào miệng Tô Phi, lướt qua hàm răng trắng tinh chỉnh tề, trực tiếp ngoắc chặt lưỡi nhỏ, dùng hết sức triền miên...
Kết quả cuối cùng, đầu lưỡi Tô Phi tê tê đau đau ngứa ngứa, bữa tối không dám ăn gì, chỉ uống chút cháo loãng.
Nhờ sự kiện này, Tô Phi hứng đủ tiếng cười thầm khoái chí của Alan, Ailie, không cần nghe tiếng, chỉ cần nhìn ánh mắt đáng khinh kia đã rõ mười mươi.
Ăn cháo rất dễ đói. Nửa đêm, Tô Phi rối rắm. Tô Phi đói rồi, nhưng Tô Phi ngượng nên không đi quấy rầy giấc ngủ của Alan, đành trằn trọc trên giường chịu đựng cơn đói.
Thượng đế vẫn rất chăm chỉ chiếu cố chúng sinh. Tô Phi tỉnh lại không bao lâu, chợt nghe tiếng cửa mở ra rồi đóng lại.
Căn phòng tối đen lập tức sáng bừng, Jester mặc bộ quần áo ngủ bằng lụa màu xám bạc, cầm theo mấy chiếc túi, ngồi xuống cạnh Tô Phi, giương môi cười yếu ớt: “Em đói chưa?”
“Rồi!” Tô Phi dùng sức gật đầu, mở túi, bên trong đựng rất nhiều món ăn còn bốc lên khói trắng, hẳn vừa mua... Hốc mắt cay cay, lòng lại ấm áp, ngọt ngào. Tô Phi hạnh phúc, rất rất hạnh phúc...
Cầm đôi đũa Jester đưa qua, Tô Phi vùi đầu, gắp một quả trứng gà, một mồm ngồm ngoàm, hai ba miếng liền giải quyết xong, tiếp tục tấn công mục tiêu tiếp theo: chân gà.
Trong lúc ăn, Tô Phi luôn cúi thấp đầu không ngẩng lên, có lẽ là không dám nâng lên.
“Em khóc ư? Đồ ăn không ngon sao?” Bàn tay tái nhợt lạnh băng hơi nâng cằm Tô Phi hướng về phía mình, ngón trỏ tiếp được giọt lệ trong suốt vừa rơi xuống, cảm giác nóng ẩm truyền từ đầu ngón tay vào trong lòng. “Em rơi nước mắt vì anh?” Jester run run khẽ hỏi, vẻ đạm mạc ngày thường xuất hiện vài khe nứt, có chút khó tin.
Tô Phi nắm chặt bàn tay lạnh như băng của Jester, run run, “Anh Jester là đồ ngốc! Ngốc ơi là ngốc!” Nước mắt ngưng tụ bỗng chốc vỡ òa, làm ướt một khoảng trước ngực áo Jester.
PS: Tulip tên trong convert là Ti bích, Arthur Nice tên trong convert là Á độ Nice. Mình không rõ 2 tên này chuyển sang có đúng hay không, tóm lại tên nào có phát âm gần giống là mình tóm vào thôi. Bạn nào biết thì chỉ cho mình nhé.
Tulip và Arthur đóng vai trò cực kỳ quan trọng trong một ngày lễ cực kỳ quan trọng của 2 nhân vật chính của chúng ta (Nếu mình giữ được tiến độ 2 chương/tuần thì sau 5 tuần nữa các bạn sẽ gặp lại ngay mà)
Tulip có quan hệ với Jester? Dĩ nhiên là có. Đố các bạn biết đó là quan hệ gì? (Gợi ý: họ của Tulip là Kim, một nhân vật khác trong truyện cũng mang họ Kim. Ai ý nhở? Tìm được nhân vật ấy là các bạn biết ngay thôi mà ^^)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.