Trọng Sinh Danh Môn Giai Nhân

Chương 66: Chấp niệm.​

Cố Tiêu

17/02/2017

“Đúng, anh là đồ ngốc. Nên em đừng khóc nữa được không?”

Lòng Jester đau đớn! Dù tính kỹ càng, đây là những giọt nước mắt đầu tiên Tô Phi rơi vì Jester, Jester không bao giờ nguyện ý nhìn Tô Phi khóc đau đớn như vậy, Tô Phi phải luôn là người hờ hững lạnh nhạt. Có như vậy, có lẽ Jester mới bớt chút đau lòng.

“Nhưng em không tự ngừng được!” Giọng Tô Phi nhàn nhạt, khàn khàn, vô cùng vô tội, Tô Phi không chớp mắt nhìn Jester.

Nhìn mãi đến lúc hơi thở Jester sát lại, môi mỏng hôn lên khóe mắt, má, chóp mũi, môi, nước mắt bốc hơi nơi làn môi dán chặt.

Vị mặn chát len lỏi vào khoang miệng, lướt qua những cảm xúc bất an thường trực, ngăn chặn tiếng kêu gào gần như thô bạo trong nội tâm...

Sáng sớm, qua khung cửa sổ, mặt trời lén lút rắc vụn hoàng kim vào một căn phòng yên tĩnh, chỉ nghe hai luồng hơi thở hòa hợp tựa như giai điệu bất biến lay động lòng người từ ngày xửa ngày xưa.

Đáng tiếc, tiếng chuông điện thoại không hợp thời vang lên. Tự bản thân nhạc chuông đâu có lỗi, nhạc chuông là bản hợp tấu tao nhã của tiếng đàn violon cùng piano, lỗi ở chỗ nó phá hoại không khí tốt đẹp hài hòa kia.

“Hello? Bạn tìm ai?”

Bàn tay chậm rãi lướt qua một vật cản ấm áp, mơ mơ màng màng vươn ra khỏi chăn, lần sờ một chút trên tủ đầu giường màu trắng lạnh lẽo, bắt lấy đầu sỏ phát ra tạp âm đáng ghét – di động.

Tô Phi mở di động tiếp điện thoại, một khe hở tí xíu ở đôi mắt vừa nhập nhèm mở ra gặp phải ánh mặt trời chói chang liền lập tức đóng lại, đợi đến khi tạm thích ứng với cường độ ánh sáng mới miễn cưỡng mở lại.

Munch hoài nghi lỗ tai có phải bị bít rồi hay không, vừa rồi, Munch vừa nghe được tiếng con gái, đúng, là tiếng con gái, Munch cực kỳ tin tưởng. Điều khiến mắt Munch thành hình chữ O không phải Munch nghe thấy tiếng con gái mà bởi vì tiếng con gái này vừa đáp lời Munch bằng điện thoại chính chủ anh họ!

Bây giờ vừa vặn sáng sớm, giọng con gái kia nghe rất lười nhác, không khó đoán ra cô bé vừa tỉnh ngủ, thêm cả việc cầm di động của anh họ, tổng hợp các điều này lại thật không thể không làm cho người ta nghĩ lung ta lung tung.

Từ nhỏ, anh họ của Munch đã ghét con gái đến mức cực đoan, thậm chí bệnh sạch sẽ còn phát triển đến độ vặn vẹo. Munch từng nghi ngờ anh họ là BL, nhưng bất hạnh thay, thái độ của anh họ của Munch với các bạn nam chỉ tốt hơn một sợi chỉ mành so với các bạn nữ.

Đây là lý do vì sao Munch lại ngoài ý muốn đến vậy khi biết rằng có sinh vật phái nữ đang nằm trên giường anh họ! Munch nghĩ: hay Munch du học lâu quá, thời thế đã đổi, anh họ không phát bệnh, không bài xích con gái nữa? Có thể sao?

“Xin hỏi em là?” Tinh thần học hỏi mang đậm chất giáo dục được Munch cố gắng phát huy. Munch còn gồng mình là phẳng giọng nói, tránh làm người kia sợ hãi.

Nghe đến đây, Tô Phi đã thanh tỉnh hoàn toàn, tuy nhiên, người bị Tô Phi đè dưới thân, Jester, cũng đã tỉnh. Khuôn mặt tuấn tú nhiễm vài phần tươi cười, đôi mắt lục sâu thẳm nhìn Tô Phi trêu ghẹo, thu hết vẻ xấu hổ của cô gái nhỏ vào đáy.

“Hello? Có ai không? Em là Munch đây, anh họ? Có ai không? Có ai nghe máy không vậy? Em đang đứng ngoài cửa, người nào tốt bụng ra mở cửa cho em đi?” Di động truyền ra giọng nói buồn bực, sốt ruột của Munch.

Giờ này phút này, Munch đứng ngoài cửa, dùng sức bới tóc, ngón tay vươn tới chuông cửa rồi giật lại đã mấy lần rồi, không biết bây giờ mà bấm chuông có phá hỏng chuyện tốt của anh họ không nữa.

Ai, đau đầu quá đi mất! Bất quá, rất nhanh thôi, Munch sẽ không cần đau đầu nữa.

“Phách!” Jester vô cảm tắt di động trong tay Tô Phi, tùy tiện ném trên tủ đầu giường, xoay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, vươn tay, ôm chặt thân hình vừa duỗi thẳng của Tô Phi vào lồng ngực.

Munch, bị Alan rước vào, tự dưng thấy mồ hôi ướt rượt lòng bàn chân, sau lưng lủi qua một cơn gió lạnh, đáy lòng lộp bà lộp bộp. Hỏng rồi, hỏng rồi, hỏng rồi! Munch chết là cái chắc rồi, nhất định anh họ sẽ không tha!



“Có người tới tìm anh Jester.” Tô Phi thoải mái híp mắt, hưởng thụ ngón tay ấm áp xuyên qua mái tóc đen dài xoa bóp da đầu.

“Cứ để người đó chờ...”

“...”

Tô Phi nhổm dậy, nhẹ nhàng đẩy Jester, “Anh Jester, đổi ca nào.”

Jester không dị nghị, gối lên đùi Tô Phi, chậm rãi nhắm mắt.

Tô Phi vừa cẩn thận quan sát sắc mặt Jester, vừa cố nhớ lại, làm theo động tác của Jester. Hai bàn tay trắng nõn, thon dài xuyên qua mái tóc ngắn màu mực, thử vài lần mới tìm được vị trí, dùng lực mềm nhẹ đều đều xoa bóp da đầu, đôi mắt long lanh tản ra ánh sáng dịu dàng.

Ba mươi phút sau, đôi mắt màu lục mở ra, đôi bàn tay trắng nõn như ngọc bắt lấy đôi tay đang hoạt động của Tô Phi, “Thế là được rồi, em làm nữa thì tay sẽ đau mất.”

Tô Phi chưa từng xoa bóp thay người khác, bây giờ mới biết hóa ra xoa bóp hao sức đến vậy. Từ trước đến giờ, Tô Phi luôn hưởng thụ công sức Jester, nhưng luôn trốn tránh đáp trả. Hiện tại, Tô Phi đã chính thức chấp nhận tình yêu này, nếu chỉ hưởng thụ mà không đáp lại, như vậy không phải là yêu, đó là ích kỷ.

Vấn đề trước mắt là, tay tê rần rồi, Tô Phi đành ngoan ngoãn gật đầu, “Vậy về sau mỗi ngày em đều xoa bóp cho anh Jester nhé?”

“Ừ.” Jester cười khẽ, lòng dâng lên một cảm xúc nhàn nhạt.

Đây là Tô Tô đau lòng vì Jester! Sao đáng yêu như vậy chứ! Tô Tô của Jester, đây là Tô Tô duy nhất của Jester! Jester thầm lặp đi lặp lại trong lòng, mỗi lần mang theo vô hạn yêu thương xuất phát từ trái tìm, nồng nàn đến Jester không dám thốt ra thành lời, chỉ có thể đè nén.

Cứ tưởng đây là cực hạn, nhưng mỗi ngày, cực hạn của Jester lại kéo dài thêm một chút, một chút... Mãi mãi không có tận cùng. Jester hiểu, sẽ có ngày Jester sẽ không dằn nổi lòng nữa, nhưng hiện tại, Jester không có khả năng buông thả bản thân.

Tô Tô, Jester là của Tô Tô, Tô Tô cũng là duy nhất của Jester!

Nếu định mệnh bị một giây tình cảm sôi trào thiêu đốt, Jester cũng sẽ không buông tay mặc kệ, không cam nguyện chút nào.

Dù phải chìm vào nơi tốt tăm vô vọng nhất, Jester cũng sẽ vẫn ôm Tô Tô đi cùng... Tô Tô... Tô Tô vĩnh viễn không thể rời Jester!

Đôi mắt màu lục hẹp dài ảm đạm lóe qua một tia kiên quyết, môi mỏng kéo ra, lạnh bạc mà ấm áp...

“Tô Phi, em đúng là Tô Phi rồi!” Munch, ngồi bẹp dí nãy giờ, thấy Tô Phi cùng Jester cùng đi xuống, cùng ngồi trên ghế, đặc biệt, anh họ còn yêu chiều nựng nịu cô bé (một cách kinh hoàng), Munch, với trí nhớ thiên bẩm hơn người, lập tức lục tung bộ não tìm ra những thông tin thường thức về Tô Phi.

Quả nhiên, từ giây phút ban đầu, Munch đã cảm thấy ánh mắt anh họ nhìn Tô Phi rất kỳ lạ, thái độ nói chuyện với Tô Phi khác hẳn với các cô bé khác, lúc đó chỉ cho là anh họ nể mặt thầy Brian, bây giờ mới hai năm rõ mười, Tô Phi là người đặc biệt nha.

Lúc bấy giờ, Munch cứ cảm thấy là lạ thế nào ý, nhưng nhiều năm bận bịu học tập bôn ba sự nghiệp, Munch đã quăng điểm kỳ lạ mơ hồ này đến xó xỉnh không tên nào lúc nào không biết. Mãi đến hôm nay mới đột nhiên phát hiện, giác quan thứ sáu của Munch cực kỳ chuẩn.

Lần đầu tiên gặp mặt Tô Phi, Munch đã cảm thấy cô bé này rất đặc biệt, không giống các cô bé khác. Thường nói con gái là bông hoa của trời đất, như vậy, Tô Phi chắc chắn không phải một đóa hoa, Tô Phi là một làn gió nhẹ bay bổng la đà ngát hương hoa.

Mọi người đều cảm nhận được làn gió ấy xinh đẹp, tốt lành cỡ nào, nhưng lại không thể lưu giữ bước chân của làn gió ấy, bởi làn gió xinh đẹp tốt lành ấy quá thần bí, quá thanh lãnh.

Tô Phi trong trí nhớ của Munch là đồng loại của anh họ Jester, người đạm mạc cô tịch. Bản chất hai người khác nhau rất lớn, nhưng cả hai đều khiến người xung quanh khó nắm bắt, vĩnh viễn không biết hai người muốn cái gì, muốn làm gì.



Có lẽ bởi anh họ Jester và Tô Phi là đồng loại, thế nên mới có khả năng thấu hiểu Tô Phi, cuối cùng bắt gọn Tô Phi. Không thể không nói, sức nhẫn nại và khả năng chớp thời cơ hành động của anh họ Jester vượt xa tưởng tượng của Munch.

Trong mắt Munch, Jester không thay đổi là bao so với năm đó, nhưng hiện tại Munch không thể đoán được suy nghĩ của anh họ. Tuy vậy, Munch vẫn có thể cảm giác được cái chấp niệm đáng sợ của anh họ với Tô Phi. Tám năm trước, Munch đã phát hiện ra chút chút, giờ càng không cần phải nói.

Tô Phi có lẽ không nhìn ra, nhưng Munch hoàn toàn hai năm rõ mười, đó là dục vọng chiếm hữu mãnh liệt của người đàn ông với người phụ nữ anh ta yêu, mãnh liệt đến mức ánh mắt Munch không cẩn thận sượt qua Tô Phi, da đầu lập tức “hưng phấn” run rẩy, hại Munch không thể không cúi đầu trong khi trò chuyện.

Dù sao, hai người kia đều vui vẻ, Munch sẽ không nháo loạn làm chi, hết thảy đều có anh họ mà!

“Anh là —— Munch?” Tô Phi cố gắng moi móc trí nhớ về người con trai tóc vàng trước mắt, rốt cuộc lôi ra một vài dấu vết về Munch ở nơi xó xỉnh không tên nào đó.

Munch giờ cao to đẹp trai, nhưng tính cách vẫn hệt như trước kia, như con chim sẻ lách chách lách chách hoạt động suốt ngày, không yên được một phút, quả thực, chính là phiên bản nâng cấp của Alan!

“Tô Phi, hiếm có quá nha, thế mà em còn nhớ rõ anh! Anh cứ nghĩ em có anh họ rồi quên anh Munch từ đời nào rồi chứ.” Munch dỗi dỗi bĩu bĩu môi, lấp liếm giảo hoạt trong mắt.

“Đàn ông ăn to nói lớn ai lai đi làm cái động tác này, không sợ dọa người khác chạy mất dép à.” Alan trợn mắt nhìn, có ý gì? Dám liếc mắt đưa tình với phu nhân gia chủ tương lai, Munch chán sống phải không!

Munch chán sống thì sao? Alan dám cắn Munch a!

Munch nhướng mày, không yếu thế chút nào, khiêu khích nhìn lại.

Quan hệ của Munch và Alan “tốt đẹp” từ thuở hai người còn để chỏm, gần tám năm không gặp, phần cảm tình này không hề phai nhạt mà ngược lại, càng ngày càng “gần gũi”, “gần gũi” đến mức ánh mắt xẹt qua cũng có thể ma sát ra sấm sét quay chín con gà.

Munch tao nhã hất tóc mái, ngoài cười trong không cười, “Alan hiểu rõ sự vĩ đại của thiếu gia anh đây là tốt rồi, mà tuổi chú Alan cũng không còn nhỏ nhỉ, thế mà bao năm qua vẫn một mình một bóng, ai!”

“Thiếu gia Munch, Alan tôi đâu già đi chỗ nào đâu? Thiếu gia Munch không biết ư: đàn ông ba mốt tuổi mơn mởn như hoa. Alan tôi còn chưa già đâu! Mầm non ạ!” Alan không chịu thua, phản pháo, hàm răng trắng long lanh như đang cười nhạo Munch.

“Hoa?” Munch nghi ngờ đánh giá Alan, cái miệng không chịu nhường một bước, “Alan à, cái thân Alan muốn tàn hoa bại liễu còn không đủ tư cách, giỏi nhất là đống phân trâu thối hoắc, có cho không cũng không ai thèm. Anh mà là Alan, anh đã sớm tìm sợi mì thắt cổ, đâu còn mặt mũi sống trên đời.”

“Vậy thiếu gia Munch chưa từng nghe ‘hoa lài cắm bãi c*t trâu’ rồi! Thiếu gia Munch không thấy câu tục ngữ này vô cùng chí tình chí lí ư. Bông hoa lài có cắm bãi c*t trâu mới có thể nở rộ, phô bày hết vẻ kiều diễm, tôi lo là lo cái loại mầm non suy dinh dưỡng như thiếu gia Munch, muốn làm cũng không làm nổi a! Ha ha ha ha...”

Ps: Cuộc phỏng vấn nhỏ với thiếu gia Munch Kim:

12789: Chào thiếu gia Munch Kim! Lâu lắm mới gặp lại ngài!

Munch: Chào cô. Lâu lắm mới gặp. Sơ sơ mới hơn một năm chứ mấy.

12789: Haha. Xin hỏi ngài có cảm nghĩ gì về việc bạn đọc không nhớ tới ngài?

Munch: Về lý mà nói, vị tác giả kia không nhắc tới Munch tôi trong hơn 60 chương liền. Còn cô 12789 thì tốc độ của cô quá chậm, bạn đọc lâu không nhớ cũng là điều đương nhiên. Về tình mà nói thì,.... QUÁC QUÁC QUÁC QUẠC QUẠC QUẠC....

(Cuộc phỏng vấn tạm dừng vì pv cần đi tìm phiên dịch viên, địa điểm có khả năng cao nhất là lò mổ gia cầm)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Danh Môn Giai Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook