Chương 42: Một người bạn cũ.
Cố Tiêu
17/02/2017
Phần thi của Chu Ngạn và Hứa Nam kết thúc, Tô Phi bước đến đưa hai người bình nước, vỗ vai Hứa Nam, “Thế nào? Thi tốt không?”
Hứa Nam mặt trắng bệch, thở hồng hộc, nước vừa qua miệng đã liệng tự do trong không khí không sót một giọt, gian nan nói: “Mưu - - - sát a!”
Tô Phi dùng sức lắc đầu vai Hứa Nam: “Ấy còn sức đùa!”
Hứa Nam tự biết bản thân đuối lý, vội lấy lòng: “Ai! Là tớ sai, không nên cợt nhả với ấy!” Hứa Nam ngước cặp mặt cún con biết lỗi lên: Tô Phi tốt, Tô Phi ngoan, ấy bỏ qua cho tớ lúc này, thôi, ấy đại nhân không nên chấp kẻ tiểu nhân như tớ, tha kẻ tiểu nhân này một đường sống đi!
Tô Phi quay đầu, “Được rồi, ấy uống nước đi.”
Hứa Nam ực ực tưới nước xuống cổ họng, không hề có dấu hiệu bị sặc, nghĩ thầm: biết chắc Tô Phi sẽ không giận, Tô Phi mà, không biết giận là gì! Không biết Tô Phi luyện thế nào mới ra tính tình như vậy!
Đúng lúc, Lâm Hồng và Diệp Liễu đi tới, “Tô Phi, em có nhìn thấy anh Lâm Dương không?” Lâm Hồng hỏi, ánh mắt tìm kiếm chung quanh.
“Em không thấy.” Tô Phi nhún vai, “Lâm Dương và em không học cùng lớp, ngày thường cũng không gặp mặt. Chị đến lớp anh ấy xem xem, em nhớ là ở…”
“Cảm ơn em!” Lâm Hồng kéo Diệp Liễu chạy theo hướng Tô Phi chỉ.
Hứa Nam tò mò nghiêng đầu nhìn hai người vừa đi qua, cất tiếng dỗi dằn: “Tô Phi, sao tớ không biết ấy có bạn mới!”
Tô Phi trả lời: “Người vừa hỏi là chị họ của tớ, người đứng bên cạnh là bạn chị ấy.”
“À.” Chừng ấy thông tin đủ làm hài lòng Hứa Nam, dù tự hỏi sao quan hệ chị em họ xa lạ, lãnh đạm đến vậy, nhưng đây là chuyện nhà của Tô Phi, người ngoài không có tư cách xía vô. Tô Phi nói qua một chút như vậy là đủ rồi.
Dọc đường đi, Tô Phi và Hứa Nam thu hút rất nhiều ánh mắt của mọi người chung quanh. Trên thực tế, chỉ số hấp dẫn của một nữ sinh dạng trung bình ở Nam Liên đã khá cao, vậy nên, nữ sinh nổi tiếng như Tô Phi, chỉ số hấp dẫn tăng vọt thêm mấy lần.
Năm rưỡi chiều, đại hội thể thao liên trường kết thúc tốt đẹp, trung học Nam Liên dẫn đầu. Cờ đỏ năm sao phơi khắp sân vận động, quốc ca vang rợp trời. Học sinh hai trường nghiêm túc cúi mình trước quốc kỳ, lẩm nhẩm lời quốc ca, thể hiện rõ sự tôn kính đối với Tổ quốc thân yêu.
Trong đại hội thể thao lần này, Chu Ngạn và Hứa Nam góp công sức rất lớn. Trước khi phần thi của hai người diễn ra, trung học Nam Liên đang bị dẫn trước, nhóm chạy trước Chu Ngạn và Hứa Nam bại liểng xiểng trong tay vận động viên trường Thị Nhất, đến lượt hai người, Chu Ngạn và Hứa Nam cố gắng vặn hết tốc lực, Nam Liên mới có cơ xoay chuyển tình thế.
Diễn biến hội thi càng thêm gay cấn, kết quả cuối cùng, trung học Nam Liên dẫn trước ba hạng mục, chiến thắng, học sinh Nam Liên hò reo dậy trời đất.
Đại hội đã qua vài tuần lễ, dư âm vẫn đủ để mọi người bàn tán say sưa. Trong hội nghị giáo dục tháng sáu, đồng phục Nam Liên đã được đưa ra làm chuẩn để các trường cấp một, hai, ba noi theo. Cái tên Diệp San được truyền tụng khắp hang cùng ngõ hẻm, các phỏng đoán nổi lên như bão: liệu Diệp San có thể soán ngôi của thần thi Nam Liên – Tô Phi hay không?
Đương sự Tô Phi không có động tĩnh, thong dong trấn định.
Tháng sáu đến, học sinh ba trường Nam Liên, Thị Nhất, và một trường khác được trộn lẫn thi cuộc thi cuối kỳ, chín môn học thi trong bốn ngày.
Chiều thứ sáu, như mọi lần, Tô Phi là người đầu tiên nộp bài thi, bước ra khỏi cổng trường. Nếu là kiếp trước, khẳng định Tô Phi là người nộp bài gần cuối, bởi không nắm chắc kiến thức nên phải tốn thời gian tra đi tra lại.
Bây giờ đã khác rồi, kiếp trước học qua một lần, tuy không nhớ được toàn bộ, có những phần còn không hề có ấn tượng, nhưng nhờ sự giúp đỡ của Jester, việc học trước chương trình cùng liên tục làm bài thi thử, đối với chương trình học hiện giờ, Tô Phi nắm vững đến chín phần.
Ra khỏi cổng trường, Tô Phi chạm trán một người nhiều năm không gặp.
Quán giải khát Lục Quang mới mở một năm trước, tọa lạc nơi ngã tư phồn hoa, nổi tiếng với hương vị cà phê nguyên chất thuần hậu, nhắm đến thị trường trung lưu, khá giả, giá một ly cà phê không rẻ chút nào.
Hôm nay Tô Phi mới biết chủ nhân quán cà phê này là con người không thấy bóng dáng bốn năm nay, giáo viên dạy nhạc của Tô Phi, Brian!
Brian dẫn Tô Phi đến phòng VIP tầng hai, lịch lãm kéo ghế sofa mời Tô Phi ngồi vào, nhàn nhã rót một ly Cappuccino đưa Tô Phi và một ly Lam Sơn cho bản thân.
Phòng VIP được ngăn cách bằng thủy tinh, người ngồi trong phòng có thể ngắm nhìn toàn cảnh xung quanh. Tô Phi chăm chú nhìn xuống vườn cúc Ba Tư phía dưới.
Cúc Ba Tư, thơ ngây, hồn nhiên, trường cửu. Cành lá rung rinh trong gió, thẹn thùng e ấp lay động lòng người.
“Lâu không gặp!” Brian vòng tay ôm Tô Phi, lưu lại một cái thơm trên má cô trò nhỏ.
Tô Phi lắc mình khỏi vòng tay Brian, “Thầy mất mặt tận đâu mà giờ mới về?”
Brian đau đớn ôm tim, “Tô Phi, trò không biết đâu, các mỹ nhân ngoại quốc quá mức nóng bỏng nhiệt tình, thầy không giãy được một ly… Thầy đấu tranh đầu rơi máu chảy mới chạy được về đây nhìn trò một cái…”Brian ai oán nhìn Tô phi.
Tô Phi không thích cà phê, chỉ ưa hồng trà, môi chạm khẽ ly Cappuccino cho phải phép, “Được rồi, thầy nói thẳng vào chủ đề chính đi!”
Nghe vậy, Brian thu hồi vẻ mặt đùa cợt, nghiêm túc, “Thầy đến kiểm tra kết quả học tập của trò, cố đừng làm thầy thất vọng!”
“Thầy đến Trung Quốc lúc nào?” Tô Phi đảo mắt, hỏi vòng vo.
“Trò là học trò đắc ý nhất của thầy, thầy đâu thể bỏ lỡ Tổ quốc của trò, đích xác những gì trò miêu tả, giang sơn vạn dặm gấm hoa, đẹp tuyệt vời! Đáng tiếc ---“ Brian tạm dừng, chờ phản ứng không-bao-giờ-đến của Tô Phi, ngậm ngùi tiếp tục: “Chỉ là phụ nữ nơi đây quá mức câu nệ, bảo thủ! Phụ nữ phải là con gái của lửa, nóng bỏng nhiệt tình không gì cản nổi, thế mới hợp khẩu vị của thầy.”
Tô Phi rất muốn lập tức chạy lấy người, không biết là Tô Phi lạc hậu hay Brian thoái hóa, hai người hoàn toàn bất đồng nhận thức à!
“Tô Phi, mới bốn năm ngắn ngủi, trò đã già dặn thế này rồi! Cẩn thận không tiến vào thời kỳ mãn kinh sớm đấy nha!” Brian vô lại nói.
Tô Phi liều mạng niệm: Không tức giận! Không tức giận! Sau một lúc lâu, Tô Phi khôi phục bình tĩnh, “Thầy trông đâu có vẻ nhàn tản, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Brian giơ ngón tay cái lên, “Không hổ là đệ tử của thầy! Thầy đến Trung Quốc kết hợp cả du lịch với kiểm tra trình độ đàn của trò, hi vọng mấy năm nay trò không bỏ xó cây đàn của thầy. Đúng rồi, trò thi cấp 10 rồi đúng không?”
Tô Phi đáp: “Vâng, năm ngoái.” Tô Phi thi cả đàn vĩ cầm và dương cầm, chương trình học trên trường không thể làm khó Tô Phi, cô nhóc dùng mọi thời gian rảnh rỗi luyện đàn. Âm nhạc và học tập là hai thiên phú Tô Phi may mắn có được nên cô nhóc vô cùng quý trọng, rèn giũa hàng ngày.
Tô Phi hiểu rõ bản thân không phải nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết, đọc qua mấy cuốn sách là đủ một đời sung sướng hạnh phúc! Nhiều kiến thức trong sách vở không thể nhập ngay vào não mà cần thông qua một loạt bài tập thực hành mới hiểu, dù có trí nhớ hơn người thì thế nào, đâu thể cam đoan những hiểu biết đó sẽ vĩnh viễn nằm lại trong đầu.
Brian đưa một mảnh giấy nhỏ cho Tô Phi, “Đây là địa chỉ của thầy và số điện thoại, sáng mai trò nhớ đến sớm!”
Tô Phi cất mảnh giấy vào túi kiểm tra, “Được, em đến khi nào thì tiện?”
“Tốt nhất là trước tám giờ sáng, sau tám giờ, thầy có việc bận rồi.” Brian suy nghĩ một chút, trả lời.
Tô Phi không thắc mắc, gật đầu, “Vâng, ngày mai gặp.”
Brian nhìn chiếc điện thoại đang sáng nhấp nháy, tạo dáng OK với Tô Phi, rời khỏi gian phòng hai người đang ngồi, chuyển sang một căn phòng VIP khác.
Tô Phi bất đắc dĩ nhún vai, đứng dậy, đi ra, đóng cửa, không thừa một động tác!
Bảy giờ tối, Tô Phi mới về đến nhà.
Ông nội Tô kiên nhẫn chờ cháu gái yêu vào phòng cất túi xách, đi rửa tay, ngồi xuống ghế mới phát lệnh ăn cơm.
Các dì các mẹ hoàn toàn làm chủ bữa cơm chiều, chuyện trò dây cà ra dây muống, hết chuyện nhà sang chuyện công ty, bàn tán sôi nổi, các chú các bác tập trung ăn, thỉnh thoảng mới góp một hai câu.
“Phi Phi, bác nhớ Diệp San, cháu gái ông Diệp hàng xóm, học cùng lớp với con, đúng không?” Phương Như đột nhiên hỏi Tô Phi.
Tô Phi đang gắp thức ăn khựng lại, nghe đến hai chữ kia đã phiền chán, nhàn nhạt trả lời: “Vâng.”
“Chị cả, đang vui vẻ, chị nhắc đến con bé Diệp San kia làm gì?” Dì ba Viên Mai thắc mắc nhìn Phương Như, “Không phải nó chọc gì Phi Phi nhà ta chứ?” Dứt lời, quay đầu về phía Tô Phi.
Tô Phi tiếp nhận ánh mắt lo lắng của dì ba, trong lòng như được nhóm lửa, “Dì ba ơi, không có chuyện đó được đâu!” Tất nhiên là có nhưng đó là chuyện của kiếp trước!
“Ai! Bác chỉ tùy tiện hỏi thôi. Nhìn bác ba con kìa! Nói cái gì vậy! Con bé Diệp San đó nghe nói rất ngoan ngoãn, nghe lời!” Phương Như cười nói, “Chị nghe Trí Mẫn kể, Diệp San có vẻ rất có khiếu buôn bán. Hôm trước, con bé vay tiền Trí Mẫn mua một cổ phiếu bị đánh giá thấp, mấy hôm nay cổ đó tăng lên không ít, nghe nói lãi hơn mấy ngàn! Trí Mẫn nói, có khả năng còn tăng nữa!”
“Cái thứ cổ phiếu này…” Thường xuyên ra nước ngoài, tất nhiên Tô Trí Hoa không thiếu cơ hội tiếp xúc với chứng khoán, theo quan điểm của Tô Trí Hoa, một hai lần thành công không có nghĩa là toàn bộ số lần đầu tư sẽ thuận buồm xuôi gió. Diệp San chung quy chỉ là một đứa trẻ, quá non! Thị trường chứng khoán không phải là trò chơi trẻ con, sớm muộn Diệp San sẽ phải nếm mùi thất bại. Cứ như Phi Phi nhà mình là tốt nhất, không nặng nề danh lợi! Tô Phi có biến thành sâu gạo thì nhà họ Tô vẫn đủ kinh phí nuôi, không phải sợ!
Hứa Nam mặt trắng bệch, thở hồng hộc, nước vừa qua miệng đã liệng tự do trong không khí không sót một giọt, gian nan nói: “Mưu - - - sát a!”
Tô Phi dùng sức lắc đầu vai Hứa Nam: “Ấy còn sức đùa!”
Hứa Nam tự biết bản thân đuối lý, vội lấy lòng: “Ai! Là tớ sai, không nên cợt nhả với ấy!” Hứa Nam ngước cặp mặt cún con biết lỗi lên: Tô Phi tốt, Tô Phi ngoan, ấy bỏ qua cho tớ lúc này, thôi, ấy đại nhân không nên chấp kẻ tiểu nhân như tớ, tha kẻ tiểu nhân này một đường sống đi!
Tô Phi quay đầu, “Được rồi, ấy uống nước đi.”
Hứa Nam ực ực tưới nước xuống cổ họng, không hề có dấu hiệu bị sặc, nghĩ thầm: biết chắc Tô Phi sẽ không giận, Tô Phi mà, không biết giận là gì! Không biết Tô Phi luyện thế nào mới ra tính tình như vậy!
Đúng lúc, Lâm Hồng và Diệp Liễu đi tới, “Tô Phi, em có nhìn thấy anh Lâm Dương không?” Lâm Hồng hỏi, ánh mắt tìm kiếm chung quanh.
“Em không thấy.” Tô Phi nhún vai, “Lâm Dương và em không học cùng lớp, ngày thường cũng không gặp mặt. Chị đến lớp anh ấy xem xem, em nhớ là ở…”
“Cảm ơn em!” Lâm Hồng kéo Diệp Liễu chạy theo hướng Tô Phi chỉ.
Hứa Nam tò mò nghiêng đầu nhìn hai người vừa đi qua, cất tiếng dỗi dằn: “Tô Phi, sao tớ không biết ấy có bạn mới!”
Tô Phi trả lời: “Người vừa hỏi là chị họ của tớ, người đứng bên cạnh là bạn chị ấy.”
“À.” Chừng ấy thông tin đủ làm hài lòng Hứa Nam, dù tự hỏi sao quan hệ chị em họ xa lạ, lãnh đạm đến vậy, nhưng đây là chuyện nhà của Tô Phi, người ngoài không có tư cách xía vô. Tô Phi nói qua một chút như vậy là đủ rồi.
Dọc đường đi, Tô Phi và Hứa Nam thu hút rất nhiều ánh mắt của mọi người chung quanh. Trên thực tế, chỉ số hấp dẫn của một nữ sinh dạng trung bình ở Nam Liên đã khá cao, vậy nên, nữ sinh nổi tiếng như Tô Phi, chỉ số hấp dẫn tăng vọt thêm mấy lần.
Năm rưỡi chiều, đại hội thể thao liên trường kết thúc tốt đẹp, trung học Nam Liên dẫn đầu. Cờ đỏ năm sao phơi khắp sân vận động, quốc ca vang rợp trời. Học sinh hai trường nghiêm túc cúi mình trước quốc kỳ, lẩm nhẩm lời quốc ca, thể hiện rõ sự tôn kính đối với Tổ quốc thân yêu.
Trong đại hội thể thao lần này, Chu Ngạn và Hứa Nam góp công sức rất lớn. Trước khi phần thi của hai người diễn ra, trung học Nam Liên đang bị dẫn trước, nhóm chạy trước Chu Ngạn và Hứa Nam bại liểng xiểng trong tay vận động viên trường Thị Nhất, đến lượt hai người, Chu Ngạn và Hứa Nam cố gắng vặn hết tốc lực, Nam Liên mới có cơ xoay chuyển tình thế.
Diễn biến hội thi càng thêm gay cấn, kết quả cuối cùng, trung học Nam Liên dẫn trước ba hạng mục, chiến thắng, học sinh Nam Liên hò reo dậy trời đất.
Đại hội đã qua vài tuần lễ, dư âm vẫn đủ để mọi người bàn tán say sưa. Trong hội nghị giáo dục tháng sáu, đồng phục Nam Liên đã được đưa ra làm chuẩn để các trường cấp một, hai, ba noi theo. Cái tên Diệp San được truyền tụng khắp hang cùng ngõ hẻm, các phỏng đoán nổi lên như bão: liệu Diệp San có thể soán ngôi của thần thi Nam Liên – Tô Phi hay không?
Đương sự Tô Phi không có động tĩnh, thong dong trấn định.
Tháng sáu đến, học sinh ba trường Nam Liên, Thị Nhất, và một trường khác được trộn lẫn thi cuộc thi cuối kỳ, chín môn học thi trong bốn ngày.
Chiều thứ sáu, như mọi lần, Tô Phi là người đầu tiên nộp bài thi, bước ra khỏi cổng trường. Nếu là kiếp trước, khẳng định Tô Phi là người nộp bài gần cuối, bởi không nắm chắc kiến thức nên phải tốn thời gian tra đi tra lại.
Bây giờ đã khác rồi, kiếp trước học qua một lần, tuy không nhớ được toàn bộ, có những phần còn không hề có ấn tượng, nhưng nhờ sự giúp đỡ của Jester, việc học trước chương trình cùng liên tục làm bài thi thử, đối với chương trình học hiện giờ, Tô Phi nắm vững đến chín phần.
Ra khỏi cổng trường, Tô Phi chạm trán một người nhiều năm không gặp.
Quán giải khát Lục Quang mới mở một năm trước, tọa lạc nơi ngã tư phồn hoa, nổi tiếng với hương vị cà phê nguyên chất thuần hậu, nhắm đến thị trường trung lưu, khá giả, giá một ly cà phê không rẻ chút nào.
Hôm nay Tô Phi mới biết chủ nhân quán cà phê này là con người không thấy bóng dáng bốn năm nay, giáo viên dạy nhạc của Tô Phi, Brian!
Brian dẫn Tô Phi đến phòng VIP tầng hai, lịch lãm kéo ghế sofa mời Tô Phi ngồi vào, nhàn nhã rót một ly Cappuccino đưa Tô Phi và một ly Lam Sơn cho bản thân.
Phòng VIP được ngăn cách bằng thủy tinh, người ngồi trong phòng có thể ngắm nhìn toàn cảnh xung quanh. Tô Phi chăm chú nhìn xuống vườn cúc Ba Tư phía dưới.
Cúc Ba Tư, thơ ngây, hồn nhiên, trường cửu. Cành lá rung rinh trong gió, thẹn thùng e ấp lay động lòng người.
“Lâu không gặp!” Brian vòng tay ôm Tô Phi, lưu lại một cái thơm trên má cô trò nhỏ.
Tô Phi lắc mình khỏi vòng tay Brian, “Thầy mất mặt tận đâu mà giờ mới về?”
Brian đau đớn ôm tim, “Tô Phi, trò không biết đâu, các mỹ nhân ngoại quốc quá mức nóng bỏng nhiệt tình, thầy không giãy được một ly… Thầy đấu tranh đầu rơi máu chảy mới chạy được về đây nhìn trò một cái…”Brian ai oán nhìn Tô phi.
Tô Phi không thích cà phê, chỉ ưa hồng trà, môi chạm khẽ ly Cappuccino cho phải phép, “Được rồi, thầy nói thẳng vào chủ đề chính đi!”
Nghe vậy, Brian thu hồi vẻ mặt đùa cợt, nghiêm túc, “Thầy đến kiểm tra kết quả học tập của trò, cố đừng làm thầy thất vọng!”
“Thầy đến Trung Quốc lúc nào?” Tô Phi đảo mắt, hỏi vòng vo.
“Trò là học trò đắc ý nhất của thầy, thầy đâu thể bỏ lỡ Tổ quốc của trò, đích xác những gì trò miêu tả, giang sơn vạn dặm gấm hoa, đẹp tuyệt vời! Đáng tiếc ---“ Brian tạm dừng, chờ phản ứng không-bao-giờ-đến của Tô Phi, ngậm ngùi tiếp tục: “Chỉ là phụ nữ nơi đây quá mức câu nệ, bảo thủ! Phụ nữ phải là con gái của lửa, nóng bỏng nhiệt tình không gì cản nổi, thế mới hợp khẩu vị của thầy.”
Tô Phi rất muốn lập tức chạy lấy người, không biết là Tô Phi lạc hậu hay Brian thoái hóa, hai người hoàn toàn bất đồng nhận thức à!
“Tô Phi, mới bốn năm ngắn ngủi, trò đã già dặn thế này rồi! Cẩn thận không tiến vào thời kỳ mãn kinh sớm đấy nha!” Brian vô lại nói.
Tô Phi liều mạng niệm: Không tức giận! Không tức giận! Sau một lúc lâu, Tô Phi khôi phục bình tĩnh, “Thầy trông đâu có vẻ nhàn tản, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Brian giơ ngón tay cái lên, “Không hổ là đệ tử của thầy! Thầy đến Trung Quốc kết hợp cả du lịch với kiểm tra trình độ đàn của trò, hi vọng mấy năm nay trò không bỏ xó cây đàn của thầy. Đúng rồi, trò thi cấp 10 rồi đúng không?”
Tô Phi đáp: “Vâng, năm ngoái.” Tô Phi thi cả đàn vĩ cầm và dương cầm, chương trình học trên trường không thể làm khó Tô Phi, cô nhóc dùng mọi thời gian rảnh rỗi luyện đàn. Âm nhạc và học tập là hai thiên phú Tô Phi may mắn có được nên cô nhóc vô cùng quý trọng, rèn giũa hàng ngày.
Tô Phi hiểu rõ bản thân không phải nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết, đọc qua mấy cuốn sách là đủ một đời sung sướng hạnh phúc! Nhiều kiến thức trong sách vở không thể nhập ngay vào não mà cần thông qua một loạt bài tập thực hành mới hiểu, dù có trí nhớ hơn người thì thế nào, đâu thể cam đoan những hiểu biết đó sẽ vĩnh viễn nằm lại trong đầu.
Brian đưa một mảnh giấy nhỏ cho Tô Phi, “Đây là địa chỉ của thầy và số điện thoại, sáng mai trò nhớ đến sớm!”
Tô Phi cất mảnh giấy vào túi kiểm tra, “Được, em đến khi nào thì tiện?”
“Tốt nhất là trước tám giờ sáng, sau tám giờ, thầy có việc bận rồi.” Brian suy nghĩ một chút, trả lời.
Tô Phi không thắc mắc, gật đầu, “Vâng, ngày mai gặp.”
Brian nhìn chiếc điện thoại đang sáng nhấp nháy, tạo dáng OK với Tô Phi, rời khỏi gian phòng hai người đang ngồi, chuyển sang một căn phòng VIP khác.
Tô Phi bất đắc dĩ nhún vai, đứng dậy, đi ra, đóng cửa, không thừa một động tác!
Bảy giờ tối, Tô Phi mới về đến nhà.
Ông nội Tô kiên nhẫn chờ cháu gái yêu vào phòng cất túi xách, đi rửa tay, ngồi xuống ghế mới phát lệnh ăn cơm.
Các dì các mẹ hoàn toàn làm chủ bữa cơm chiều, chuyện trò dây cà ra dây muống, hết chuyện nhà sang chuyện công ty, bàn tán sôi nổi, các chú các bác tập trung ăn, thỉnh thoảng mới góp một hai câu.
“Phi Phi, bác nhớ Diệp San, cháu gái ông Diệp hàng xóm, học cùng lớp với con, đúng không?” Phương Như đột nhiên hỏi Tô Phi.
Tô Phi đang gắp thức ăn khựng lại, nghe đến hai chữ kia đã phiền chán, nhàn nhạt trả lời: “Vâng.”
“Chị cả, đang vui vẻ, chị nhắc đến con bé Diệp San kia làm gì?” Dì ba Viên Mai thắc mắc nhìn Phương Như, “Không phải nó chọc gì Phi Phi nhà ta chứ?” Dứt lời, quay đầu về phía Tô Phi.
Tô Phi tiếp nhận ánh mắt lo lắng của dì ba, trong lòng như được nhóm lửa, “Dì ba ơi, không có chuyện đó được đâu!” Tất nhiên là có nhưng đó là chuyện của kiếp trước!
“Ai! Bác chỉ tùy tiện hỏi thôi. Nhìn bác ba con kìa! Nói cái gì vậy! Con bé Diệp San đó nghe nói rất ngoan ngoãn, nghe lời!” Phương Như cười nói, “Chị nghe Trí Mẫn kể, Diệp San có vẻ rất có khiếu buôn bán. Hôm trước, con bé vay tiền Trí Mẫn mua một cổ phiếu bị đánh giá thấp, mấy hôm nay cổ đó tăng lên không ít, nghe nói lãi hơn mấy ngàn! Trí Mẫn nói, có khả năng còn tăng nữa!”
“Cái thứ cổ phiếu này…” Thường xuyên ra nước ngoài, tất nhiên Tô Trí Hoa không thiếu cơ hội tiếp xúc với chứng khoán, theo quan điểm của Tô Trí Hoa, một hai lần thành công không có nghĩa là toàn bộ số lần đầu tư sẽ thuận buồm xuôi gió. Diệp San chung quy chỉ là một đứa trẻ, quá non! Thị trường chứng khoán không phải là trò chơi trẻ con, sớm muộn Diệp San sẽ phải nếm mùi thất bại. Cứ như Phi Phi nhà mình là tốt nhất, không nặng nề danh lợi! Tô Phi có biến thành sâu gạo thì nhà họ Tô vẫn đủ kinh phí nuôi, không phải sợ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.