Trọng Sinh Danh Môn Giai Nhân

Chương 43: Đầu môi chót lưỡi.

Cố Tiêu

17/02/2017

Mấy người lớn nhà họ Tô không hẹn mà cùng trao đổi ánh mắt, hướng về Tô Phi mà gật đầu mỉm cười. Nếu Tô Phi biết được, trong lòng ông bà cô bác chú dì, Phi Phi đáng yêu đã trở thành một con sâu gạo siêu cấp đại vô địch thì không biết cô nhóc sẽ phản ứng thế nào! Cũng may, Tô Phi không biết thuật đọc tâm, bằng không nhà họ Tô phải gà bay chó sủa một phen.

Cuối cùng, ông nội Tô uy nghiêm lên tiếng, không cho bất cứ ai cơ hội phản kháng, cảnh cáo vài đứa con cháu đang rục rịch kia, “Thu hồi lại ý nghĩ của mấy đứa đi, đừng nghĩ là ông già rồi, không hiểu, không biết gì cả! Ông biết đứa nào có ý định đầu cơ trục lợi, xem ông có đánh gãy đùi đứa đấy không!”

Vẫn là cháu gái tốt nhất! Hiền dịu, ngoan ngoãn, hiểu chuyện. Không như mấy thằng ranh kia, liều lĩnh, trứng đòi khôn hơn vịt!

Hai thằng nhãi Tô Lược, Tô Trù cũng không đến nỗi nào! Tính xoi mói của ông nội Tô phát triển rất mạnh, đặc biệt với đám nam giới nhà họ Tô. Tư tưởng “con trai roi vọt, con gái ngọt bùi” của ông nội Tô đã là cấp tiến của cấp tiến ở thời đại này. Nhà họ Tô không giống nhà họ Diệp, con cháu tầm thường vô vị, bói mãi mới được một đứa tàm tạm, ấy là không tính Diệp Kiêm, bởi trong lòng ông nội Tô, Diệp Kiêm cũng là một trong những đứa cháu nội của ông.

Tô Bằng và mấy người anh em rụt vai, một tia phản kháng trong lòng sớm đã chạy bộ sang đất nước láng giềng, trăm miệng một lời: “Vâng, ông nội.”

Ông nội Tô mới vừa lòng cầm đũa và miếng cơm vào mồm.

Sống hơn nửa thế kỷ, ông nội Tô nhìn đời người thấu đáo hơn đám người trẻ không chỉ chín phần, mỗi lời của ông là một đạo lý. Người sống trên đời chỉ loay hoay chực đầu cơ trục lợi, không lý tưởng, không ý chí, không phấn đấu thì còn đâu ý nghĩa? Người còn sống còn phải phấn đấu! Sinh tồn là một quá trình phấn đấu không ngừng!

Trong cuộc sống, trong học tập, trong công tác, … một người có tài năng, có ý chí phấn đấu sẽ cống hiến to lớn bao nhiêu cho xã hội! Tô Phi đứng về phía ông nội, quyết định cơm nước xong sẽ đi khuyên nhủ mấy ông anh họ, giúp họ quét sạch mấy ý nghĩ không tốt kia đi!

...

Đến học kỳ hai lớp mười, theo lời cô năm, tài khoản của Diệp San ở ngân hàng đã lên năm chữ số.

Thời đó, người có một vạn nguyên gửi ngân hàng đã được coi là nhà giàu, tính ra, một vạn nguyên thời đó còn gấp mấy lần mười vạn nguyên thời nay.

Nhưng Diệp San vẫn không dừng lại, còn cổ động cô năm mua cùng. Cô năm tuy động tâm nhưng không dám chống lại cảnh cáo của ông nội Tô! Vì vậy, đồng chí Diệp San một mình một đường hăng hái chiến đấu!

Ở trường, Lương Thi Huệ và mấy cô bạn tương đối thân với Diệp San quyết định hùn vốn, tính kiếm món hời.

Tin tức này là nhờ Giang Cách hy sinh sắc đẹp đổi lấy từ một người trong nhóm hùn vốn với Diệp San. Còn bạn Giang Cách có thực sự hy sinh nhan sắc hay không, vẫn là một vấn đề cần nghị luận, bàn bạc cụ thể!



Ít nhất Tô Phi và Hứa Nam tuyệt đối không tin, cứ cho là sự thật thì chỉ có thể dùng lời bình luận của Hứa Nam: Giang Cách là tên con trai không tiết tháo! Mà cái gọi là sắc đẹp kia có mòn đi cũng chẳng chết đâu mà sợ!

Lời này của Hứa Nam tương đối độc, rủa con nhà người ta càng già càng kiệt! Thời điểm lời này bay đến tai Giang Cách, Hứa Nam bị đuổi chạy ba vòng sân trường, sợ tới mức sau đó cứ thấy mặt Giang Cách là lỉnh đi chỗ khác, không dám chạy lại vui đùa.

Ngày mười bốn tháng hai, giữa trưa.

Với sự làm chứng của toàn thể thầy trò Nam Liên, gã “tình thánh” nổi tiếng Thẩm Diên Thành lôi một bó hoa hồng đỏ tươi trong ngăn bàn ra, đi theo cách tự cho là đẹp mắt nhất đến trước mặt Tô Phi, hô to: “Tiểu thư Tô Phi xinh đẹp, có đất trời làm chứng, xin bạn hãy đón nhận tình cảm của mình! Tình cảm của mình với bạn tuyệt đối là thật lòng! Bạn hãy tiếp nhận thành ý của mình đi!” Thẩm Diên Thành nháy mắt mấy cái, chờ phản ứng của Tô Phi.

Ba câu nói đủ để nữ sinh nổ đom đóm, nam sinh nghẹn nôn khan. Thẩm Diên Thành cũng có cái gọi là thật lòng? Cười chết người. Mỗi bạn gái của Thẩm Diên Thành đều vì mê mệt cái “thật lòng” này mà xoay quanh gã “tình thánh” như chong chóng, chỉ có điều, đều không quá một tuần, chữ “thật” liền đổi bằng chữ “thay”, nhanh hơn chảo chớp.

Một phần ba nữ sinh Nam Liên đã trải qua sự thật lòng này, công tử Thẩm Diên Thành đẹp mã nhiều tiền, vung tiền như nước cho bạn gái “đương nhiệm”, bởi vậy, dù bị chàng coi như rác vứt vào sọt, các đời bạn gái đã qua của chàng đều chờ mong bạch mã hoàng tử nuối tiếc quay đầu, nối lại tình xưa!

Tô Phi không hiểu suy nghĩ của đám con gái đó, rốt cuộc có lúc nào trong ngày mấy người đó khởi động bộ não không? Tự bản thân lao động đạt được những điều mình muốn không ý nghĩa hơn ỉ ôi xin xỏ đám đàn ông hay sao?

Một giây tựa một thế kỷ, một giây đủ để Tô Phi nhận hàng chục ánh mắt nhiệt liệt, nóng bỏng, kẻ xem kịch, kẻ tiếc nuối, kẻ ghen tị, kẻ cười lạnh.

Chút tình cảm bạn bè ngày trước đã bị Thẩm Diên Thành lau chùi sạch bóng, hiện giờ, Tô Phi đối với gã “tình thánh” này chỉ còn ác cảm sâu đậm, ghét cay ghét đắng!

Tô Phi ghét nhất hai loại đàn ông, một loại đem phụ nữ đùa bỡn trong lòng bàn tay, loại khác tùy tiện vứt bỏ phụ nữ, mà hai loại này lại tập hợp đầy đủ trên người Thẩm Diên Thành, hơn nữa càng lúc càng nghiêm trọng tiến hóa thành loại thứ ba, cái loại tự cho rằng phụ nữ trên khắp thế gian đều vì anh ta mà đắm đuối thương tâm! Người thuộc thể loại này vĩnh viễn chỉ yêu bản thân mình! Là loại người người nên lánh xa!

Một giây suy nghĩ kết thúc. Tô Phi đeo cặp, lạnh lùng nhìn Thẩm Diên Thành: “Thẩm Diên Thành, trò đùa này không vui chút nào, hôm nay cũng không phải ngày cá tháng tư. Bạn, nhớ nhầm ngày rồi!”

Khả năng rất lớn bọn họ vẫn cùng lớp hai năm tới, Tô Phi đành chặn sự chán ghét của mình, tận lực giữ thanh âm bình thản, nhưng giọng nói đó vẫn khiến người xung quanh không dám nhìn thẳng. Giờ phút này, bọn họ mới thấy rõ chênh lệch giữa Tô Phi và bọn họ, khoảng cách vĩnh viễn không thể vượt qua, tưởng gần trong gang tấc nhưng khác biệt như trời và đất!

Quanh người Tô Phi hiện lên ánh sáng của sự uy nghiêm sắc bén, xung quanh đã có người đứng không nổi.

Người họ Tô, sinh ra đã có khí phách khiến người người kính phục! Bọn họ bình lặng thản nhiên không có nghĩa bọn họ không có vảy ngược, một khi chạm đến, hậu quả không thể tưởng tượng nổi!

Đây là khí khái của người nhà họ Tô mà ông nội ngày ngày nhắc đến sao? Sở Hải khoanh tay, tựa người vào cửa lớp, ánh mắt xuyên qua đám người tầm thường kia dừng trên bóng hình nhỏ nhắn xinh đẹp mang theo sự nhu hòa và sâu sắc chính Sở Hải cũng không phát hiện ra…



Năm đó, ông nội Sở Hải, Sở Băng Nham, từng là đồng đội sát cánh bên Tô Đỉnh Đường một thời gian ngắn, bị khí thế sắc bén này chinh phục, đồng thời sợ hãi sâu sắc, sợ không có ngày thoát khỏi cái bóng của ông nội Tô, bởi vậy, Sở Băng Nham dứt khoát thay đổi chí hướng ban đầu, lựa chọn chuyển ngành.

Từ ngày đó, Sở Băng Nham đem Tô Đỉnh Đường làm chuẩn, đem tất cả mọi thứ bản thân đạt được so sánh với Tô Đỉnh Đường. Mỗi lần đám con cháu họ Sở tề tụ, Sở Băng Nham đều không nhịn được thở dài: sao không một đứa con đứa cháu nào học được phong thái nhà họ Tô chứ? Chờ đến ngày Sở Hải ra đời, Sở Băng Nham mới được an ủi đôi chút, gia tộc họ Sở sẽ không xuống dốc trong tay Sở Băng Nham.

Ngày còn nhỏ, Sở Hải thường nghe ông nội kể, cả đời này người ông ngưỡng mộ nhất chính là Tô Đỉnh Đường, việc nước hay việc nhà, ông đều không sánh nổi… Lớn lên trong giọng kể chất chứa sầu lo, hoài niệm của ông nội, vậy nên, đối với người nhà họ Tô, Sở Hải luôn thấy phức tạp, mâu thuẫn.

Tô Phi là ngoại lệ duy nhất, cô gái nhỏ thoạt nhìn bề ngoài hiền lành yếu đuối này, khi nghiêm túc lại hệt như Tô Đỉnh Đường. Tận giây phút này, Sở Hải mới hiểu được tâm tình phức tạp của ông nội Sở từ đâu mà có! Sở Hải cũng không dám chắc, liệu khí thế của bản thân có vượt nổi cô gái kia không.

Sở Hải hoang mang, rối loạn, có cái gì như… đứt phựt.

Sở Hải tức giận bước ra cửa, lý trí quá mức hỗn loạn cần được sắp xếp lại!

Tô Phi không biết có người mang theo tâm tình phức tạp rời khỏi. Ánh mắt cô bé đang lạc ngoài song cửa, lưu luyến bên cánh chim bồ câu giương cao, bay về phía bầu trời bao la rộng lớn.

“Hôm nay là ngày mười bốn tháng hai! Bạn cho mình là tên ngốc sao? Điểm nào của mình không tốt, không làm bạn vừa lòng? Mình sửa là được, đúng không? Sao bạn không thử cho mình một cơ hội?” Thẩm Diên Thành lạnh lùng nhìn thẳng sườn mặt Tô Phi, hiển nhiên bị câu trả lời của Tô Phi làm tức giận.

“Không quan trọng!” Tô Phi cười nhạt, đeo cặp trên lưng, “Tóm lại, hôm nay – chuyện gì cũng chưa xảy ra! Thẩm Diên Thành, bạn nên nhớ rõ tôi là trưởng ban tác phong kỷ luật của trường!”

Mặt Thẩm Diên Thành trắng bệch, ban tác phong kỷ luật có quyền xử lý và đưa ra các hình phạt thích hợp với các học sinh có hành vi làm tổn hại bộ mặt nhà trường. Đây là lời cảnh cáo của Tô Phi với tư cách trưởng ban tác phong kỷ luật! Dừng ngay việc ảo tưởng! Tô Phi sẽ không tuýt còi cảnh cáo mà trực tiếp rút thẻ đỏ, đuổi khỏi sân!

Đến lúc đi ngủ, Tô Phi vẫn chưa thấy tốt hơn. Thẩm Diên Thành có phong lưu, trăng gió, chỉ cần biết dừng đúng chỗ, không ghẹo đến ban tác phong kỷ luật thì Tô Phi vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua. Này nhưng lá gan thằng nhãi này nhiễm không ít mỡ, dám đưa Tô Phi vào tầm ngắm. Hay mục tiêu của Thẩm Diên Thành là nhúng chàm toàn bộ nữ sinh Nam Liên trước ngày tốt nghiệp! Tô Phi trào phúng.

Ngày hôm sau, Tô Phi đến trường, việc nên làm vẫn làm đều đặn, như không bị ảnh hưởng bới chuyện hôm trước. Ngược lại, Thẩm Diên Thành trưng ra hai đôi mắt thâm quầng, chọc tính hiếu kỳ của đám con trai và tiếng nức nở của con gái.

Đem thực tiễn thảm bại làm đòn đau nhớ đời, Thẩm Diên Thành cũng có thể coi như thức thời. Từ ngày đó về sau, chuyện xấu giữa Thẩm Diên Thành và nữ sinh Nam Liên tiệt hẳn, bởi Thẩm Diên Thành đã chuyển nòng súng hướng về nơi khác, nữ sinh trường Thị Nhất.

Nói lời tình yêu với Tô Phi tuyệt đối là sự kiện sai lầm và đáng xấu hổ nhất trên đời của Thẩm Diên Thành. Vì chút hư vinh nhất thời mà chạy đi tìm chết nơi quả bom chực nổ gắn nhãn Tô Phi. Bây giờ thì hay rồi, vừa bị dọa suýt tè ra quần, vừa phải phát triển “tình yêu đời tôi” nơi chân trời xa lạ, đúng là không cái dại nào bằng cái dại nào!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Danh Môn Giai Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook