Chương 92: Ngẫu nhiên gặp Vincent.
Cố Tiêu
17/02/2017
“Tô Tô dậy nào.”
Jester tập thể dục, tắm rửa, thay quần áo thoải mái xong xuôi vẫn thấy Tô Phi say sưa ngủ, bất đắc dĩ lại gần, khẽ thầm thì bên tai vợ yêu, “Bé lười, không phải em muốn đi chơi sao, nhanh rời giường nào, không còn sớm đâu.”
Mấy hôm trước, Tô Tô đã hẹn chồng đi chơi, tuy công tác sắp tới không nhiều, nhưng muốn dành ra một ngày đi chơi vẫn hơi khó.
Tất nhiên, phương án giải quyết rất dễ, xử tất cả công tác trước ngày đi chơi, như vậy, Jester đã dành được một ngày đưa vợ yêu đi chơi.
Đáng lẽ phải dậy sớm, nhưng hình như vợ yêu đã quên cái hẹn ngày hôm nay thì phải.
Tô Phi chiến đầu với buồn ngủ lâu ơi là lâu, mắt mới miễn cưỡng hé ra khe hở mảnh như sợi chỉ.
Nhìn Jester như không-thể-phấn-chấn-hơn, Tô Phi khóc không ra nước mắt. Rõ ràng người hao phí thể lực nhiều nhất cho chuyện ấy ấy là Jester mà, sao Jester luôn sáng láng hơn Tô Phi? Vì sao? Vì sao? Chẳng lẽ đúng như lời Jester, tại Tô Phi ít rèn luyện nên mới luôn bị vần vò thành cái dạng này.
“Em mệt lắm!”
Tô Phi hậm hự rời giường dưới sự trợ giúp của Jester, cấp tốc đánh răng rửa mặt, thay bộ quần áo thoải mái giống Jester.
Bộ Jester mặc màu đen thêu chỉ vàng, Tô Phi là màu trắng cũng thêu chỉ vàng. Ai ai đều nhìn ra hai bộ quần áo này là trang phục tình nhân, không, bây giờ phải gọi là trang phục vợ chồng.
Trên thực tế, sau khi kết hôn, Tô Phi nhanh chóng phát hiện ra tủ quần áo của Tô Phi và Jester đều có đôi có cặp.
Không cần phải nói, nhất định là Ailie, Alan đã nhúng tay vào. Nhưng Tô Phi không phản đối, đây có thể gọi là tình thú vợ chồng.
“Good moing, Ailie, tối qua bà không mất ngủ chứ. Dạo này bà béo lên nhiều thế, muốn bái tôi làm thầy không, tôi sẽ giúp bà giảm béo thành công. Ha ha…”
Sau đợt kiểm tra sức khỏe, Ailie thường xuyên lượn vài vòng trước gương, ai hỏi cũng trả lời không có việc gì, có quỷ mới tin! Mà dù quỷ tin, Alan cũng không tin.
Cổ Đức Sâm mở đợt kiểm tra sức khỏe toàn diện hàng năm dành cho các nhân viên công tác trong trang viên, nhằm đảm bảo tố chất sức khỏe của họ. Những nhân viên không đủ sức khỏe sẽ bị bắt buộc ngưng làm tại Cổ Đức Sâm, dù sao trước khi thôi việc, họ sẽ được thưởng không ít, dĩ nhiên phần thưởng này sẽ dựa vào số năm công tác tại Cổ Đức Sâm.
Cổ Đức Sâm không thuê nhân viên không đủ sức khỏe, nơi này không phải hội Chữ Thập Đỏ, Cổ Đức Sâm có quy củ và tiêu chuẩn riêng, thời nay mấy ai còn tin tưởng giao việc cho những người yếu đuối, lả lướt, gió thổi là bay. Nhân viên trước tiên phải mạnh khỏe về mặt thân thể, rồi mới tính đến các phương diện khác, như tố chất tâm lý chẳng hạn.
Nói theo cách khác, tiêu chuẩn dùng người của Cổ Đức Sâm vô cùng nghiêm khắc.
Alan sảng khoái đi vào trong sảnh, xem ra là vừa chạy bộ về, mồ hôi chưa khô trên trán, sau lưng ướt mảng lớn.
Ailie bưng bữa sáng từ dưới bếp lên, thấy Alan tới gần, lập tức bịt mũi, ngăn cản, “Tránh ra, Alan, đừng xông cái mùi mồ hôi của ông khắp phòng, khiếp, tôi đứng xa thế này vẫn ngửi thấy, đừng ảnh hưởng đến khẩu vị của tôi.” Ailie không hài lòng nhíu lông mày, tên nhãi Alan này không có ý thức giữ gìn không khí trong lành tươi mát gì cả.
Alan chắc chắn, khi nghe đến hai chữ “giảm béo”, hai mắt Ailie sáng như đèn pha, nhưng hổ cái rất giỏi khống chế cảm xúc, khiến Alan buồn bực không thôi.
Vì thế, Alan tà ác tới gần, xấu xa cười nói: “Ailie ơi, bà không hiểu rồi, đây là hương vị thuần khiết của một người đàn ông trưởng thành, chắc chắn bà chưa từng ngửi qua, muốn tôi cho bà mượn ngửi mấy hôm không? Miễn phí luôn…” Dứt lời, Alan làm bộ cởi áo dứ trước mặt Ailie.
“Cách xa tôi ra, tôi cảnh cáo ông, Alan!”
Ailie giật mạnh vài bước về phía sau, ngón tay thon dài run rẩy chỉ vào mặt Alan, đôi mắt bốc hỏa, có thể biết Ailie tức giận cỡ nào.
“Chị cả Ailie, em sai rồi, em sai rồi, em không nên trêu chọc chị. Chị đừng hành động thiếu suy nghĩ! Em chạy ngay đây, chị đừng ám toán.” Alan nhớ rõ tầm nghiêm trọng của tình thế, không dám đùa cợt nữa.
Hổ cái Ailie sẽ không chỉ nói mồm mà còn thật sự liều cái mạng chưa kịp ăn điểm tâm sáng nay để đập Alan một trận ra trò! Vì cái mạng nhỏ, Alan tự thấy bản thân cần trấn an cảm xúc của Ailie, liền lập tức lên tầng tắm rửa.
Số lần Alan bị ám toán bởi Ailie không nhiều lắm, chỉ cực nhiều mà thôi, gộp toàn bộ ngón tay ngón chân cũng không đủ nổi. Chương trình giáo dục của Ailie giúp Alan học đến máu chảy đầm đìa! Nó mai phục trong lòng Alan, trở thành một thứ gọi là “bóng ma”. Theo thời gian, “bóng ma” trưởng thành ngày càng đô con vật vã. Thế nên, khi Alan cảm thấy không thích hợp, thì “bóng ma” đã ăn sâu bén rễ trong lòng.
“Quá ngây thơ!”
Ailie nhìn ai đó biến mất ở góc hành lang, khẽ xùy một tiếng, xoay người, thấy thiếu gia và thiếu phu nhân đang bước trên cầu thang xoáy ốc màu đen, Ailie cung kính cúi người, hành lễ, “Thiếu gia, thiếu phu nhân, chúc hai người buổi sáng tốt lành.”
Bữa sáng rất đơn giản, một ly sữa đậu nành, mấy miếng bánh mì bơ, bánh ngọt trà xanh, bánh bao đậu xanh và bánh bao đậu đỏ. Mỗi người chỉ nếm qua mỗi loại một ít cũng đã no căng bụng.
“Thiếu gia và thiếu phu nhân dạo chơi bên ngoài liệu có cần kẻ hèn này theo giúp đỡ không ạ?” Alan tắm xong, chạy xuống, Tô Phi Jester đã hoàn tất bữa sáng, chuẩn bị ra ngoài, Alan chỉ kịp gọi với theo.
Jester cầm tay Tô Phi, nhẹ quăng lại một câu “Không cần.” Alan dừng lại, tự động lết đến bàn ăn, ập xuống ghế, “Thiếu gia, thiếu phu nhân đi chơi vui vẻ, hẹn buổi chiều gặp lại.”
Mãi mới có một ngày nghỉ phép, sướng quá đi thôi! Mấy ngày hôm nay Alan suýt thì mệt chết, có mười chân cũng không đủ nâng mông chạy theo thiếu gia nha!
Alan lờ mờ nhận ra tại sao quản gia Jill (quản gia của Cổ Đức Sâm, chuyên phục vụ gia chủ đương nhiệm của gia tộc Lance, anh trai của Felix) lại yêu cầu vệ sĩ đi theo thiếu gia phải có cặp giò khỏe mạnh, chân không khỏe thì làm sao đáp ứng đủ nhu cầu của thiếu gia cơ chứ!
Alan càng nghĩ càng buồn bực, mà khi buồn bực thì nên lấp đầy cái dạ dày, vì vậy, Alan liều mạng tống bánh mì, sữa đậu nành vào bụng.
“Anh họ, chị dâu họ, bên này! Hi…”
Munch đội mũ lưỡi trai xanh nhạt, tay phải cầm vợt tennis, đứng bên lề sân quần vợt rộng lớn, vắng vẻ, huơ huơ tay vẫy Tô Phi và Jester.
Jester cởi áo khoác gió màu đen đưa cho vợ cầm, mở ba lô, lấy ra đai bảo vệ cổ tay và vợt tennis. Tô Phi thấy vậy, ôm áo khoác ngồi xuống vị trí Jester chỉ định, hưng phấn quan sát trận đấu.
Kỳ thật, không xem cũng biết, trận đấu chuẩn bị diễn ra là trận chiến một chiều, đáng tiếc ai đó hoàn toàn không giác ngộ.
Munch phát quả đầu tiên, hí hửng giơ vợt: “Anh họ, lâu lắm rồi anh em mình chưa đấu. Lần này em nhất định phải giỏi hơn lần trước.”
Từ sau khi kết hôn, trừ thời gian làm việc, anh họ suốt ngày dính bên chị dâu họ. Kỹ thuật bỏ không bao ngày qua nhất định sẽ quên mất, hôm nay không chừng Munch có cơ hội gỡ gạc.
Chiến thắng anh họ là một giấc mơ không có thật, Munch chưa từng dám mơ. Không ai hiểu độ kinh khủng của Jester bằng Munch!
Munch lon ton theo Jester bao năm, đấu vô số trận tennis, tỷ số là vô số - 0 nghiêng về phía Jester.
Thứ duy nhất Munch hơn được anh họ chính là lịch sử tình trường.
Munch có bạn gái từ lớp năm, sau chín năm chiến đấu, số lượng bạn gái của Munch đã gấp mười đầu ngón tay mấy lần. Jester chỉ có một người bạn gái, lại còn tu thành chính quả, chính là chị dâu họ.
Bất kể ở phương diện nào, chỉ cần thắng được Jester, Munch đều phi thường tự hào.
Quả bóng xanh non bay tới bay lui, điểm số giãn dần, trận đấu kết thúc hoàn mỹ với tỉ số áp đảo 6 - 0.
Munch khóc không ra nước mắt nhìn bảng điểm, quả không thể chạm vào người đã kết hôn! Tinh thần, thể lực tốt không thể tả, tốt đến làm người ta phát điên!
Munch vì cái khỉ gì lại muốn hẹn Jester đấu bóng, lại muốn tự thân tìm ngược? Thà kéo bừa một người qua đường Munch cũng không thua thảm bại thế này.
“Có vợ rồi có khác, cơm bưng nước rót tận nơi...”
Munch yên lặng tự phục vụ, nhìn chị dâu họ đưa nước, lau mồ hôi cho anh họ, mà tê tái cõi lòng. Sao không một ai đến an ủi tâm hồn bé nhỏ bị thương của Munch!
“Ngài Lance, lâu rồi không gặp.” Vincent ôm bạn gái Julia nghênh ngang đi tới, “Sau khi ngài tốt nghiệp, chúng ta vẫn chưa gặp lại lần nào. Nghe nói ngài đã kết hôn, tình cảm xem ra không tệ, khiến tôi cực kỳ hâm mộ nha.” Vincent đảo mắt qua Munch, Jester và Tô Phi trong ngực Jester, hơi ngẩn lúc đầu, nhưng rất nhanh khôi phục tự nhiên.
Julia cứ cho rằng, Vincent đã quyến rũ lắm rồi, hóa ra trên thế giới vẫn còn những người đẹp trai lắm lắm hơn, mà lại xuất hiện cùng một lúc. Tiếc là vị tóc đen đang ôm cái con bé vô cùng chướng mắt kia nhỉnh hơn đôi chút, rất vừa khẩu vị người đàn ông lạnh lùng của Julia!
Julia tỉnh tỉnh mê mê si si ngốc ngốc đánh giá Jester, hồn nhiên quên vị trí, thân phận của ả.
“Vincent sao? Anh đến chơi tennis với bạn gái à? Lâu lắm có thấy anh chơi bóng.”
Munch nhẹ nhíu mày, thật không dám khen tặng khả năng chọn lựa bạn gái của Vincent, ai đời làm bạn gái người ta lại vô liêm sỉ đến mức nằm trong vòng tay bạn trai còn đi ngắm nghía người đàn ông khác! Mặt mũi đàn ông mất sạch hết trơn.
Vincent hơn Jester năm tuổi, là bạn học cùng đại học (do Jester liên tục nhảy lớp), quan hệ giữa hai người không quá tốt, nhưng gặp mặt cũng chuyện trò đôi ba câu.
Jester tính đơn độc, không có bạn tốt nói chi đến bạn thân, đối thủ một mất một còn có một (Arthur Nice hân hạnh được đề tên nơi đây), những ngày ở Oxford, rất khó có được mấy người chuyện trò đôi câu ngắn ngủn với Jester như Vincent.
Vincent đặc biệt có tài kinh doanh, công ty do Vincent lâp ra từng hợp tác vài lần với tập đoàn Lance.
Ấy vậy mà tài chọn gái của Vincent luôn khiến Munch cười nhạt, ai đời toàn chọn bình hoa di động, vô tài vô đức vô trung vô não... Mỗi cái vỏ trông được.
Jester tập thể dục, tắm rửa, thay quần áo thoải mái xong xuôi vẫn thấy Tô Phi say sưa ngủ, bất đắc dĩ lại gần, khẽ thầm thì bên tai vợ yêu, “Bé lười, không phải em muốn đi chơi sao, nhanh rời giường nào, không còn sớm đâu.”
Mấy hôm trước, Tô Tô đã hẹn chồng đi chơi, tuy công tác sắp tới không nhiều, nhưng muốn dành ra một ngày đi chơi vẫn hơi khó.
Tất nhiên, phương án giải quyết rất dễ, xử tất cả công tác trước ngày đi chơi, như vậy, Jester đã dành được một ngày đưa vợ yêu đi chơi.
Đáng lẽ phải dậy sớm, nhưng hình như vợ yêu đã quên cái hẹn ngày hôm nay thì phải.
Tô Phi chiến đầu với buồn ngủ lâu ơi là lâu, mắt mới miễn cưỡng hé ra khe hở mảnh như sợi chỉ.
Nhìn Jester như không-thể-phấn-chấn-hơn, Tô Phi khóc không ra nước mắt. Rõ ràng người hao phí thể lực nhiều nhất cho chuyện ấy ấy là Jester mà, sao Jester luôn sáng láng hơn Tô Phi? Vì sao? Vì sao? Chẳng lẽ đúng như lời Jester, tại Tô Phi ít rèn luyện nên mới luôn bị vần vò thành cái dạng này.
“Em mệt lắm!”
Tô Phi hậm hự rời giường dưới sự trợ giúp của Jester, cấp tốc đánh răng rửa mặt, thay bộ quần áo thoải mái giống Jester.
Bộ Jester mặc màu đen thêu chỉ vàng, Tô Phi là màu trắng cũng thêu chỉ vàng. Ai ai đều nhìn ra hai bộ quần áo này là trang phục tình nhân, không, bây giờ phải gọi là trang phục vợ chồng.
Trên thực tế, sau khi kết hôn, Tô Phi nhanh chóng phát hiện ra tủ quần áo của Tô Phi và Jester đều có đôi có cặp.
Không cần phải nói, nhất định là Ailie, Alan đã nhúng tay vào. Nhưng Tô Phi không phản đối, đây có thể gọi là tình thú vợ chồng.
“Good moing, Ailie, tối qua bà không mất ngủ chứ. Dạo này bà béo lên nhiều thế, muốn bái tôi làm thầy không, tôi sẽ giúp bà giảm béo thành công. Ha ha…”
Sau đợt kiểm tra sức khỏe, Ailie thường xuyên lượn vài vòng trước gương, ai hỏi cũng trả lời không có việc gì, có quỷ mới tin! Mà dù quỷ tin, Alan cũng không tin.
Cổ Đức Sâm mở đợt kiểm tra sức khỏe toàn diện hàng năm dành cho các nhân viên công tác trong trang viên, nhằm đảm bảo tố chất sức khỏe của họ. Những nhân viên không đủ sức khỏe sẽ bị bắt buộc ngưng làm tại Cổ Đức Sâm, dù sao trước khi thôi việc, họ sẽ được thưởng không ít, dĩ nhiên phần thưởng này sẽ dựa vào số năm công tác tại Cổ Đức Sâm.
Cổ Đức Sâm không thuê nhân viên không đủ sức khỏe, nơi này không phải hội Chữ Thập Đỏ, Cổ Đức Sâm có quy củ và tiêu chuẩn riêng, thời nay mấy ai còn tin tưởng giao việc cho những người yếu đuối, lả lướt, gió thổi là bay. Nhân viên trước tiên phải mạnh khỏe về mặt thân thể, rồi mới tính đến các phương diện khác, như tố chất tâm lý chẳng hạn.
Nói theo cách khác, tiêu chuẩn dùng người của Cổ Đức Sâm vô cùng nghiêm khắc.
Alan sảng khoái đi vào trong sảnh, xem ra là vừa chạy bộ về, mồ hôi chưa khô trên trán, sau lưng ướt mảng lớn.
Ailie bưng bữa sáng từ dưới bếp lên, thấy Alan tới gần, lập tức bịt mũi, ngăn cản, “Tránh ra, Alan, đừng xông cái mùi mồ hôi của ông khắp phòng, khiếp, tôi đứng xa thế này vẫn ngửi thấy, đừng ảnh hưởng đến khẩu vị của tôi.” Ailie không hài lòng nhíu lông mày, tên nhãi Alan này không có ý thức giữ gìn không khí trong lành tươi mát gì cả.
Alan chắc chắn, khi nghe đến hai chữ “giảm béo”, hai mắt Ailie sáng như đèn pha, nhưng hổ cái rất giỏi khống chế cảm xúc, khiến Alan buồn bực không thôi.
Vì thế, Alan tà ác tới gần, xấu xa cười nói: “Ailie ơi, bà không hiểu rồi, đây là hương vị thuần khiết của một người đàn ông trưởng thành, chắc chắn bà chưa từng ngửi qua, muốn tôi cho bà mượn ngửi mấy hôm không? Miễn phí luôn…” Dứt lời, Alan làm bộ cởi áo dứ trước mặt Ailie.
“Cách xa tôi ra, tôi cảnh cáo ông, Alan!”
Ailie giật mạnh vài bước về phía sau, ngón tay thon dài run rẩy chỉ vào mặt Alan, đôi mắt bốc hỏa, có thể biết Ailie tức giận cỡ nào.
“Chị cả Ailie, em sai rồi, em sai rồi, em không nên trêu chọc chị. Chị đừng hành động thiếu suy nghĩ! Em chạy ngay đây, chị đừng ám toán.” Alan nhớ rõ tầm nghiêm trọng của tình thế, không dám đùa cợt nữa.
Hổ cái Ailie sẽ không chỉ nói mồm mà còn thật sự liều cái mạng chưa kịp ăn điểm tâm sáng nay để đập Alan một trận ra trò! Vì cái mạng nhỏ, Alan tự thấy bản thân cần trấn an cảm xúc của Ailie, liền lập tức lên tầng tắm rửa.
Số lần Alan bị ám toán bởi Ailie không nhiều lắm, chỉ cực nhiều mà thôi, gộp toàn bộ ngón tay ngón chân cũng không đủ nổi. Chương trình giáo dục của Ailie giúp Alan học đến máu chảy đầm đìa! Nó mai phục trong lòng Alan, trở thành một thứ gọi là “bóng ma”. Theo thời gian, “bóng ma” trưởng thành ngày càng đô con vật vã. Thế nên, khi Alan cảm thấy không thích hợp, thì “bóng ma” đã ăn sâu bén rễ trong lòng.
“Quá ngây thơ!”
Ailie nhìn ai đó biến mất ở góc hành lang, khẽ xùy một tiếng, xoay người, thấy thiếu gia và thiếu phu nhân đang bước trên cầu thang xoáy ốc màu đen, Ailie cung kính cúi người, hành lễ, “Thiếu gia, thiếu phu nhân, chúc hai người buổi sáng tốt lành.”
Bữa sáng rất đơn giản, một ly sữa đậu nành, mấy miếng bánh mì bơ, bánh ngọt trà xanh, bánh bao đậu xanh và bánh bao đậu đỏ. Mỗi người chỉ nếm qua mỗi loại một ít cũng đã no căng bụng.
“Thiếu gia và thiếu phu nhân dạo chơi bên ngoài liệu có cần kẻ hèn này theo giúp đỡ không ạ?” Alan tắm xong, chạy xuống, Tô Phi Jester đã hoàn tất bữa sáng, chuẩn bị ra ngoài, Alan chỉ kịp gọi với theo.
Jester cầm tay Tô Phi, nhẹ quăng lại một câu “Không cần.” Alan dừng lại, tự động lết đến bàn ăn, ập xuống ghế, “Thiếu gia, thiếu phu nhân đi chơi vui vẻ, hẹn buổi chiều gặp lại.”
Mãi mới có một ngày nghỉ phép, sướng quá đi thôi! Mấy ngày hôm nay Alan suýt thì mệt chết, có mười chân cũng không đủ nâng mông chạy theo thiếu gia nha!
Alan lờ mờ nhận ra tại sao quản gia Jill (quản gia của Cổ Đức Sâm, chuyên phục vụ gia chủ đương nhiệm của gia tộc Lance, anh trai của Felix) lại yêu cầu vệ sĩ đi theo thiếu gia phải có cặp giò khỏe mạnh, chân không khỏe thì làm sao đáp ứng đủ nhu cầu của thiếu gia cơ chứ!
Alan càng nghĩ càng buồn bực, mà khi buồn bực thì nên lấp đầy cái dạ dày, vì vậy, Alan liều mạng tống bánh mì, sữa đậu nành vào bụng.
“Anh họ, chị dâu họ, bên này! Hi…”
Munch đội mũ lưỡi trai xanh nhạt, tay phải cầm vợt tennis, đứng bên lề sân quần vợt rộng lớn, vắng vẻ, huơ huơ tay vẫy Tô Phi và Jester.
Jester cởi áo khoác gió màu đen đưa cho vợ cầm, mở ba lô, lấy ra đai bảo vệ cổ tay và vợt tennis. Tô Phi thấy vậy, ôm áo khoác ngồi xuống vị trí Jester chỉ định, hưng phấn quan sát trận đấu.
Kỳ thật, không xem cũng biết, trận đấu chuẩn bị diễn ra là trận chiến một chiều, đáng tiếc ai đó hoàn toàn không giác ngộ.
Munch phát quả đầu tiên, hí hửng giơ vợt: “Anh họ, lâu lắm rồi anh em mình chưa đấu. Lần này em nhất định phải giỏi hơn lần trước.”
Từ sau khi kết hôn, trừ thời gian làm việc, anh họ suốt ngày dính bên chị dâu họ. Kỹ thuật bỏ không bao ngày qua nhất định sẽ quên mất, hôm nay không chừng Munch có cơ hội gỡ gạc.
Chiến thắng anh họ là một giấc mơ không có thật, Munch chưa từng dám mơ. Không ai hiểu độ kinh khủng của Jester bằng Munch!
Munch lon ton theo Jester bao năm, đấu vô số trận tennis, tỷ số là vô số - 0 nghiêng về phía Jester.
Thứ duy nhất Munch hơn được anh họ chính là lịch sử tình trường.
Munch có bạn gái từ lớp năm, sau chín năm chiến đấu, số lượng bạn gái của Munch đã gấp mười đầu ngón tay mấy lần. Jester chỉ có một người bạn gái, lại còn tu thành chính quả, chính là chị dâu họ.
Bất kể ở phương diện nào, chỉ cần thắng được Jester, Munch đều phi thường tự hào.
Quả bóng xanh non bay tới bay lui, điểm số giãn dần, trận đấu kết thúc hoàn mỹ với tỉ số áp đảo 6 - 0.
Munch khóc không ra nước mắt nhìn bảng điểm, quả không thể chạm vào người đã kết hôn! Tinh thần, thể lực tốt không thể tả, tốt đến làm người ta phát điên!
Munch vì cái khỉ gì lại muốn hẹn Jester đấu bóng, lại muốn tự thân tìm ngược? Thà kéo bừa một người qua đường Munch cũng không thua thảm bại thế này.
“Có vợ rồi có khác, cơm bưng nước rót tận nơi...”
Munch yên lặng tự phục vụ, nhìn chị dâu họ đưa nước, lau mồ hôi cho anh họ, mà tê tái cõi lòng. Sao không một ai đến an ủi tâm hồn bé nhỏ bị thương của Munch!
“Ngài Lance, lâu rồi không gặp.” Vincent ôm bạn gái Julia nghênh ngang đi tới, “Sau khi ngài tốt nghiệp, chúng ta vẫn chưa gặp lại lần nào. Nghe nói ngài đã kết hôn, tình cảm xem ra không tệ, khiến tôi cực kỳ hâm mộ nha.” Vincent đảo mắt qua Munch, Jester và Tô Phi trong ngực Jester, hơi ngẩn lúc đầu, nhưng rất nhanh khôi phục tự nhiên.
Julia cứ cho rằng, Vincent đã quyến rũ lắm rồi, hóa ra trên thế giới vẫn còn những người đẹp trai lắm lắm hơn, mà lại xuất hiện cùng một lúc. Tiếc là vị tóc đen đang ôm cái con bé vô cùng chướng mắt kia nhỉnh hơn đôi chút, rất vừa khẩu vị người đàn ông lạnh lùng của Julia!
Julia tỉnh tỉnh mê mê si si ngốc ngốc đánh giá Jester, hồn nhiên quên vị trí, thân phận của ả.
“Vincent sao? Anh đến chơi tennis với bạn gái à? Lâu lắm có thấy anh chơi bóng.”
Munch nhẹ nhíu mày, thật không dám khen tặng khả năng chọn lựa bạn gái của Vincent, ai đời làm bạn gái người ta lại vô liêm sỉ đến mức nằm trong vòng tay bạn trai còn đi ngắm nghía người đàn ông khác! Mặt mũi đàn ông mất sạch hết trơn.
Vincent hơn Jester năm tuổi, là bạn học cùng đại học (do Jester liên tục nhảy lớp), quan hệ giữa hai người không quá tốt, nhưng gặp mặt cũng chuyện trò đôi ba câu.
Jester tính đơn độc, không có bạn tốt nói chi đến bạn thân, đối thủ một mất một còn có một (Arthur Nice hân hạnh được đề tên nơi đây), những ngày ở Oxford, rất khó có được mấy người chuyện trò đôi câu ngắn ngủn với Jester như Vincent.
Vincent đặc biệt có tài kinh doanh, công ty do Vincent lâp ra từng hợp tác vài lần với tập đoàn Lance.
Ấy vậy mà tài chọn gái của Vincent luôn khiến Munch cười nhạt, ai đời toàn chọn bình hoa di động, vô tài vô đức vô trung vô não... Mỗi cái vỏ trông được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.