Chương 93: Vincent ác.
Cố Tiêu
17/02/2017
“Ngài Lance, không bằng chúng ta đấu một trận, lâu rồi chưa chơi, tôi thấy
ngứa tay quá.” Vincent đề nghị, cố ý không nhìn đến ánh mắt si mê của
Julia.
Tuy Vincent rất muốn phát hỏa, nhưng không phải hiện tại, bằng không chỉ càng thêm mất mặt, mặt nạ ôn hòa nứt vài cái khe, ẩn ẩn lộ ra lạnh lẽo.
Bút nợ này sớm hay muộn cũng phải tính, đành đổ cho Julia sao lại ngu đến thế! Việc có ích không làm, cố tình làm mất mặt Vincent trước hai cái người này, thôi thì tiện thể làm cái bao cát cho bạn trai của em trút giận đi nhé.
Hai cái anh kia, bạn trai em không động nổi, Julia em hy sinh nhé, ai bảo em ngu không ai bằng! Em được phép đánh mất mặt mũi của bạn trai em à? Em đánh giá quá thấp bạn trai của em rồi đó.
Julia tỉnh tỉnh mê mê chưa nhận ra số phận của bản thân, cố ưỡn ngực đầy, ngón tay khiêu khích vuốt ve đường cong mượt mà trên cơ thể, ra oai nhìn dáng người không ra mấy lạng thịt của Tô Phi, khinh thường chép chép bờ môi đỏ chót.
Đáng tiếc, động tác của Julia chẳng hấp dẫn được ai, từ đầu đến cuối Jester chẳng ban cho ả tí đuôi mắt nào.
Jester ôm Tô Phi ngồi dựa vào ghế, chậm rãi khoác áo, lãnh đạm từ chối, “Tôi không có hứng...”
“Để em đánh với anh, em chơi chưa đã.”
Munch huơ vợt đề nghị, muốn tìm lại tôn nghiêm đàn ông đã mất trên người Jester.
“Đi.”
Vincent không hi vọng Jester sẽ đồng ý chơi quần vợt cùng, từ sau khi tốt nghiệp, Vincent chưa từng gặp lại Jester, đến giờ đã kha khá thời gian trôi qua, quan hệ đã sớm tan thành mây khói, Jester đồng ý mới là lạ.
Có người ngỏ ý, Vincent vui lòng bước xuống bậc thang, tùy ý buông Julia, mặc kệ bạn gái xém té ngã, cầm vợt ra sân.
“Chào ngài Lance, em là Julia.”
Công việc chính Julia là người mẫu, tuy con đường mà ả đến với công việc này chẳng chính đáng tí nào, nhưng đủ để ả cực kỳ tự tin với cái vỏ của bản thân, chỉ cần ả muốn, không một người đàn ông nào không quỳ gối dưới mép váy ả.
Julia cho rằng, Jester chưa nhìn đến ả chẳng qua vì ngại cái con bé kia, với Vincent nữa, chứ hẳn lúc này trái tim Jester lắc lư lắm rồi. Chỉ cần Julia thả thêm chút quyến rũ, người đàn ông có một không hai kia chắc chắn phải đưa tay ra tóm chặt ả.
“Bạn trai chị ở kia, chị đi nhầm hướng rồi.”
Tô Phi nhướng mày chỉ hướng Vincent, ôm chặt cổ Jester bằng cả hai tay, công khai biểu thị quyền sở hữu cá nhân.
Người đàn bà đáng ghét!
Julia điều chỉnh tốt biểu cảm, bước lên vài bước, “Em gái nhỏ không được xen mồm khi người lớn nói chuyện nha.”
Tô Phi bay đến gần mặt Jester, đậu một nụ hôn xuống đôi môi mỏng quyến rũ, ấn chặt, rồi quay ra đắc ý nói: “Dì à, với thân phận vợ anh ấy, cháu cảnh cáo dì: Cấm dì đong đưa anh ấy, anh ấy là người đã có vợ! Dì bao nhiêu tuổi rồi, trâu già gặm cỏ non không ngại mất mặt sao!”
Julia tức giận chằm chặp lườm Tô Phi, gằn từng tiếng hỏi: “Anh ấy là vợ cháu gái nhỏ sao? Cháu gái nhỏ đừng đùa, dì không thích bị người lấy ra đùa cợt đâu.” Julia buồn cười lắc lắc ngón tay, vẻ mặt không tin.
Sao có thể? Con bé chưa dứt sữa này nói đùa sao? Lỗ tai Julia đâu có hư, người đàn ông đẹp đến thế không thể kết hôn sớm, Julia cực kỳ nghi ngờ lời nói của Tô Phi.
“Ai đùa với dì, cháu là người đứng đắn. Chúng cháu là vợ chồng hợp pháp dưới sự công nhận và bảo vệ của pháp luật. Cho nên --- ” Tô Phi ghét bỏ vẫy vẫy tay, “Dì tránh xa chút đi, cháu không cho dì cơ hội làm người thứ ba đâu. Dì lớn tuổi rồi, không ai chọn dì làm người thứ ba đâu. Muốn làm tú bà thì cũng ổn, dù tố chất của dì hơi kém. Nhưng dì hoa tàn bướm ít, tố chất kém không liên quan mấy thì phải...”
Tô Phi làm bộ suy nghĩ nghiêm túc, cái đầu nghiêng nghiêng nhìn khuôn mặt tím bầm của Julia, đáy mắt cười lạnh lẽo, dám trêu chọc chồng à! Chết vì tức luôn đi!
“Mày --- ”
Julia không nghĩ tới cháu gái nhỏ lại sắt như vậy, mặt vừa xanh vừa hồng, năm sắc thái thay nhau ra trận. Chưa ai dám chê Julia già, lần đầu bị chê đương nhiên Julia tức chết.
“Chẳng lẽ cháu xưng hô nhầm, không nên gọi dì mà phải là bác gái mới đúng ư!” Tô Tô như bừng tỉnh, ánh mắt trào phùng, “Không trách được bác gái cứ đứng đây mãi không chịu đi, hóa ra là tuổi lớn nghễnh tai thân mình già cỗi, thật đáng thương...”
"Hô!" "Hô!" "Hô!"
Cứ đứng đấy thể nào cũng bị châm chọc thêm nữa, Julia thở hổn hển, lộc cộc đôi mười phân đong đưa bước ra xa.
“Nghịch nào.” Jester xem trọn màn công kích của Tô Phi từ đầu tới cuối, không có gì không vui, lòng mềm như bún, Tô Tô của Jester xù lông lên đáng yêu quá, Jester yêu lắm lắm!
Tô Phi thè lưỡi, “Ai bảo bác đó dám thèm thuồng anh! Cho chừa!”
Hoàng hôn ---
Vincent cùng Munch đánh quần vợt tới thể lực hao hết, cả hai không hẹn mà cùng buông vợt, che cái bụng đang đánh lô tô.
Theo lễ nghi giao tiếp căn bản, Vincent cất lời mời cùng ăn bữa tối, nhận lời từ chối trong dự kiến từ Munch và Jester. Vincent không giận, chỉ cười cười tạm biệt ba người, trực tiếp nửa tha nửa dắt Julia chạy lấy người.
Munch ló đầu khỏi cửa sổ, cười gian xảo: “Xem ra cô gái kia xong rồi, dám chọc vào vùng bão của Vincent, chắc chắn sẽ bị thiêu trụi. Em nghĩ chẳng mấy chốc, cô ta sẽ biết Vincent đáng sợ đến thế nào.”
Ai bảo cô ta dám khao khát người đàn ông không phải của cô ta, gái Vincent chọn chẳng có tí phẩm vị nào, dù sao thủ đoạn đối phó với gái của Vincent nức tiếng vô tình, cả đại học đều biết.
Chậc chậc, nhìn cái cổ tay tấy đỏ kia, không thể trách Vincent không thương hương tiếc ngọc, chỉ có thể đổ tại Julia xúc phạm tối kỵ của Vincent.
Cái này gọi là cái gì nhỉ, à, tự làm tự chịu.
Nếu Julia an phận ở bên Vincent, chẳng sợ không có kết quả, Vincent cũng sẽ muốn bù đắp, Julia có thể cá kiếm một khoản lớn. Tất cả là do Julia nghĩ điều không nên nghĩ, đứng núi này trông núi nọ.
“Anh yêu, anh kéo đau em. Anh xem, tay em bị anh kéo tới sưng rộp rồi.”
Julia bất mãn chu môi đỏ, liều mạng muốn giật tay ra khỏi nắm thép của Vincent, nhưng đổi lại là càng thêm đau! Julia ẩn ẩn hốt hoảng.
Julia chưa từng thấy Vincent đáng sợ như vậy. Vincent luôn một bộ đàn ông quý phái khiêm tốn lễ độ, làm Julia chết mê mệt, ai ngờ người ôn hòa lại có mặt đáng sợ như vậy!
“Đê tiện!”
Vincent tát mạnh vào mặt Julia, nhìn mảng sưng đỏ phồng trên mặt ả, chán ghét lấy khăn lau sạch phấn son dính trên bàn tay, không chút thương tiếc.
Julia che bên mặt sưng tím, đau đớn uyển chuyển hỏi: “Anh sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra? Em là bạn gái của anh, sao anh lại đánh em!”
“Cô còn dám hỏi? Không phải cô rất tài, rất giỏi, nhiều mưu lắm kế sao! Vô liêm sỉ, dám quyến rũ người đàn ông khác ngay trước mắt tôi! Có bạn gái vô liêm sỉ như cô, tôi mất hết thể diện!”
“Vincent, em không có mà. Chuyện không như anh nghĩ đâu, anh nghe em giải thích.”
Julia bắt đầu thể hiện bản lĩnh khóc nháo, ả tuyệt đối không thừa nhận chuyện này có thật, bằng không, Vincent sẽ không tha thứ, sẽ vứt bỏ, sự nghiệp của Julia sẽ đi tong.
Julia có thể điền từ người mẫu vào mục công việc trong lý lịch hoàn toàn nhờ khoản tiền lớn của Vincent, nếu mất đi tài trợ của Vincent, Julia sẽ lại trắng tay. Không! Julia tuyệt đối không để chuyện này xảy ra, nhất định phải đốt lại ngọn lửa tình yêu trong trái tim Vincent.
Julia ôm gắt gao cái chân đang giơ lên của Vincent, làm bộ đáng thương, “Vincent, anh nghe em nói, chuyện không như anh nghĩ, em không làm gì cả, em không quyến rũ ai cả, anh nhất định phải tin em...”
“Cô nói là mắt tôi bị mù rồi hay sao mà không thấy rõ chân tướng? Julia, cô dám nói chuyện không như tôi nghĩ sao? Cô, dám, sao?” Ánh mắt lợi hại như chim ưng chiếu thẳng tắp vào đáy mắt Julia, muốn đào móc suy nghĩ sâu thẳm nhất trong lòng cô ả.
Bị ánh mắt lợi hại như vậy chiếu rọi, da đầu Julia run lên chằm chặp, môi đỏ chót run run phun ra mấy chữ, “Vincent, em...” Julia lắc mạnh đầu, không được phép thừa nhận, ả không thể mất chỗ dựa này!
“Chuyện rõ như ban ngày cô còn dám dối trá! Tôi không mù! Hai mắt tôi nhìn rõ ràng mọi chuyện từ đầu tới cuối! Con đàn bà đê tiện, dám làm tôi mất mặt!” Vincent tức không thở nổi, đạp Julia một cước.
Sau, Vincent sửa lại quần áo đã hơi nhăn nhúm, khinh miệt nhìn Julia quỳ rạp ra sức cầu xin: “Cô rất có tài, sau này không cần theo tôi. Bằng sức quyến rũ của cô, hẳn không thiếu người theo đuổi, không cần tôi đứng thêm cho đông.”
“Không, không phải! Vincent, em yêu anh, đừng rời xa em, đừng... Em sai rồi, anh cho em một cơ hội nữa, một cơ hội nữa thôi, em sai rồi... ô ô ô ...” Julia khóc, nước mắt nước mũi chảy xuống ròng ròng, Vincent nhìn ghê tởm, tiện chân đá ả ra xa, khinh thường cười nói: “Cô yêu tôi, tiếc quá, tôi chỉ chơi đùa với cô. Hiện tại, trò chơi kết thúc.”
“Đừng, đừng, Vincent...”
Vincent dừng chân, cười ma mị, “Đúng, tôi không thể tha người làm mất mặt tôi dễ như vậy! Cô đừng đau lòng, trò chơi kết thúc, nhưng có trò vui hơn đang chờ cô, chúng ta sẽ từ từ thưởng thức...”
Julia thấy trước mắt tối sầm, ngất xỉu.
Tuy Vincent rất muốn phát hỏa, nhưng không phải hiện tại, bằng không chỉ càng thêm mất mặt, mặt nạ ôn hòa nứt vài cái khe, ẩn ẩn lộ ra lạnh lẽo.
Bút nợ này sớm hay muộn cũng phải tính, đành đổ cho Julia sao lại ngu đến thế! Việc có ích không làm, cố tình làm mất mặt Vincent trước hai cái người này, thôi thì tiện thể làm cái bao cát cho bạn trai của em trút giận đi nhé.
Hai cái anh kia, bạn trai em không động nổi, Julia em hy sinh nhé, ai bảo em ngu không ai bằng! Em được phép đánh mất mặt mũi của bạn trai em à? Em đánh giá quá thấp bạn trai của em rồi đó.
Julia tỉnh tỉnh mê mê chưa nhận ra số phận của bản thân, cố ưỡn ngực đầy, ngón tay khiêu khích vuốt ve đường cong mượt mà trên cơ thể, ra oai nhìn dáng người không ra mấy lạng thịt của Tô Phi, khinh thường chép chép bờ môi đỏ chót.
Đáng tiếc, động tác của Julia chẳng hấp dẫn được ai, từ đầu đến cuối Jester chẳng ban cho ả tí đuôi mắt nào.
Jester ôm Tô Phi ngồi dựa vào ghế, chậm rãi khoác áo, lãnh đạm từ chối, “Tôi không có hứng...”
“Để em đánh với anh, em chơi chưa đã.”
Munch huơ vợt đề nghị, muốn tìm lại tôn nghiêm đàn ông đã mất trên người Jester.
“Đi.”
Vincent không hi vọng Jester sẽ đồng ý chơi quần vợt cùng, từ sau khi tốt nghiệp, Vincent chưa từng gặp lại Jester, đến giờ đã kha khá thời gian trôi qua, quan hệ đã sớm tan thành mây khói, Jester đồng ý mới là lạ.
Có người ngỏ ý, Vincent vui lòng bước xuống bậc thang, tùy ý buông Julia, mặc kệ bạn gái xém té ngã, cầm vợt ra sân.
“Chào ngài Lance, em là Julia.”
Công việc chính Julia là người mẫu, tuy con đường mà ả đến với công việc này chẳng chính đáng tí nào, nhưng đủ để ả cực kỳ tự tin với cái vỏ của bản thân, chỉ cần ả muốn, không một người đàn ông nào không quỳ gối dưới mép váy ả.
Julia cho rằng, Jester chưa nhìn đến ả chẳng qua vì ngại cái con bé kia, với Vincent nữa, chứ hẳn lúc này trái tim Jester lắc lư lắm rồi. Chỉ cần Julia thả thêm chút quyến rũ, người đàn ông có một không hai kia chắc chắn phải đưa tay ra tóm chặt ả.
“Bạn trai chị ở kia, chị đi nhầm hướng rồi.”
Tô Phi nhướng mày chỉ hướng Vincent, ôm chặt cổ Jester bằng cả hai tay, công khai biểu thị quyền sở hữu cá nhân.
Người đàn bà đáng ghét!
Julia điều chỉnh tốt biểu cảm, bước lên vài bước, “Em gái nhỏ không được xen mồm khi người lớn nói chuyện nha.”
Tô Phi bay đến gần mặt Jester, đậu một nụ hôn xuống đôi môi mỏng quyến rũ, ấn chặt, rồi quay ra đắc ý nói: “Dì à, với thân phận vợ anh ấy, cháu cảnh cáo dì: Cấm dì đong đưa anh ấy, anh ấy là người đã có vợ! Dì bao nhiêu tuổi rồi, trâu già gặm cỏ non không ngại mất mặt sao!”
Julia tức giận chằm chặp lườm Tô Phi, gằn từng tiếng hỏi: “Anh ấy là vợ cháu gái nhỏ sao? Cháu gái nhỏ đừng đùa, dì không thích bị người lấy ra đùa cợt đâu.” Julia buồn cười lắc lắc ngón tay, vẻ mặt không tin.
Sao có thể? Con bé chưa dứt sữa này nói đùa sao? Lỗ tai Julia đâu có hư, người đàn ông đẹp đến thế không thể kết hôn sớm, Julia cực kỳ nghi ngờ lời nói của Tô Phi.
“Ai đùa với dì, cháu là người đứng đắn. Chúng cháu là vợ chồng hợp pháp dưới sự công nhận và bảo vệ của pháp luật. Cho nên --- ” Tô Phi ghét bỏ vẫy vẫy tay, “Dì tránh xa chút đi, cháu không cho dì cơ hội làm người thứ ba đâu. Dì lớn tuổi rồi, không ai chọn dì làm người thứ ba đâu. Muốn làm tú bà thì cũng ổn, dù tố chất của dì hơi kém. Nhưng dì hoa tàn bướm ít, tố chất kém không liên quan mấy thì phải...”
Tô Phi làm bộ suy nghĩ nghiêm túc, cái đầu nghiêng nghiêng nhìn khuôn mặt tím bầm của Julia, đáy mắt cười lạnh lẽo, dám trêu chọc chồng à! Chết vì tức luôn đi!
“Mày --- ”
Julia không nghĩ tới cháu gái nhỏ lại sắt như vậy, mặt vừa xanh vừa hồng, năm sắc thái thay nhau ra trận. Chưa ai dám chê Julia già, lần đầu bị chê đương nhiên Julia tức chết.
“Chẳng lẽ cháu xưng hô nhầm, không nên gọi dì mà phải là bác gái mới đúng ư!” Tô Tô như bừng tỉnh, ánh mắt trào phùng, “Không trách được bác gái cứ đứng đây mãi không chịu đi, hóa ra là tuổi lớn nghễnh tai thân mình già cỗi, thật đáng thương...”
"Hô!" "Hô!" "Hô!"
Cứ đứng đấy thể nào cũng bị châm chọc thêm nữa, Julia thở hổn hển, lộc cộc đôi mười phân đong đưa bước ra xa.
“Nghịch nào.” Jester xem trọn màn công kích của Tô Phi từ đầu tới cuối, không có gì không vui, lòng mềm như bún, Tô Tô của Jester xù lông lên đáng yêu quá, Jester yêu lắm lắm!
Tô Phi thè lưỡi, “Ai bảo bác đó dám thèm thuồng anh! Cho chừa!”
Hoàng hôn ---
Vincent cùng Munch đánh quần vợt tới thể lực hao hết, cả hai không hẹn mà cùng buông vợt, che cái bụng đang đánh lô tô.
Theo lễ nghi giao tiếp căn bản, Vincent cất lời mời cùng ăn bữa tối, nhận lời từ chối trong dự kiến từ Munch và Jester. Vincent không giận, chỉ cười cười tạm biệt ba người, trực tiếp nửa tha nửa dắt Julia chạy lấy người.
Munch ló đầu khỏi cửa sổ, cười gian xảo: “Xem ra cô gái kia xong rồi, dám chọc vào vùng bão của Vincent, chắc chắn sẽ bị thiêu trụi. Em nghĩ chẳng mấy chốc, cô ta sẽ biết Vincent đáng sợ đến thế nào.”
Ai bảo cô ta dám khao khát người đàn ông không phải của cô ta, gái Vincent chọn chẳng có tí phẩm vị nào, dù sao thủ đoạn đối phó với gái của Vincent nức tiếng vô tình, cả đại học đều biết.
Chậc chậc, nhìn cái cổ tay tấy đỏ kia, không thể trách Vincent không thương hương tiếc ngọc, chỉ có thể đổ tại Julia xúc phạm tối kỵ của Vincent.
Cái này gọi là cái gì nhỉ, à, tự làm tự chịu.
Nếu Julia an phận ở bên Vincent, chẳng sợ không có kết quả, Vincent cũng sẽ muốn bù đắp, Julia có thể cá kiếm một khoản lớn. Tất cả là do Julia nghĩ điều không nên nghĩ, đứng núi này trông núi nọ.
“Anh yêu, anh kéo đau em. Anh xem, tay em bị anh kéo tới sưng rộp rồi.”
Julia bất mãn chu môi đỏ, liều mạng muốn giật tay ra khỏi nắm thép của Vincent, nhưng đổi lại là càng thêm đau! Julia ẩn ẩn hốt hoảng.
Julia chưa từng thấy Vincent đáng sợ như vậy. Vincent luôn một bộ đàn ông quý phái khiêm tốn lễ độ, làm Julia chết mê mệt, ai ngờ người ôn hòa lại có mặt đáng sợ như vậy!
“Đê tiện!”
Vincent tát mạnh vào mặt Julia, nhìn mảng sưng đỏ phồng trên mặt ả, chán ghét lấy khăn lau sạch phấn son dính trên bàn tay, không chút thương tiếc.
Julia che bên mặt sưng tím, đau đớn uyển chuyển hỏi: “Anh sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra? Em là bạn gái của anh, sao anh lại đánh em!”
“Cô còn dám hỏi? Không phải cô rất tài, rất giỏi, nhiều mưu lắm kế sao! Vô liêm sỉ, dám quyến rũ người đàn ông khác ngay trước mắt tôi! Có bạn gái vô liêm sỉ như cô, tôi mất hết thể diện!”
“Vincent, em không có mà. Chuyện không như anh nghĩ đâu, anh nghe em giải thích.”
Julia bắt đầu thể hiện bản lĩnh khóc nháo, ả tuyệt đối không thừa nhận chuyện này có thật, bằng không, Vincent sẽ không tha thứ, sẽ vứt bỏ, sự nghiệp của Julia sẽ đi tong.
Julia có thể điền từ người mẫu vào mục công việc trong lý lịch hoàn toàn nhờ khoản tiền lớn của Vincent, nếu mất đi tài trợ của Vincent, Julia sẽ lại trắng tay. Không! Julia tuyệt đối không để chuyện này xảy ra, nhất định phải đốt lại ngọn lửa tình yêu trong trái tim Vincent.
Julia ôm gắt gao cái chân đang giơ lên của Vincent, làm bộ đáng thương, “Vincent, anh nghe em nói, chuyện không như anh nghĩ, em không làm gì cả, em không quyến rũ ai cả, anh nhất định phải tin em...”
“Cô nói là mắt tôi bị mù rồi hay sao mà không thấy rõ chân tướng? Julia, cô dám nói chuyện không như tôi nghĩ sao? Cô, dám, sao?” Ánh mắt lợi hại như chim ưng chiếu thẳng tắp vào đáy mắt Julia, muốn đào móc suy nghĩ sâu thẳm nhất trong lòng cô ả.
Bị ánh mắt lợi hại như vậy chiếu rọi, da đầu Julia run lên chằm chặp, môi đỏ chót run run phun ra mấy chữ, “Vincent, em...” Julia lắc mạnh đầu, không được phép thừa nhận, ả không thể mất chỗ dựa này!
“Chuyện rõ như ban ngày cô còn dám dối trá! Tôi không mù! Hai mắt tôi nhìn rõ ràng mọi chuyện từ đầu tới cuối! Con đàn bà đê tiện, dám làm tôi mất mặt!” Vincent tức không thở nổi, đạp Julia một cước.
Sau, Vincent sửa lại quần áo đã hơi nhăn nhúm, khinh miệt nhìn Julia quỳ rạp ra sức cầu xin: “Cô rất có tài, sau này không cần theo tôi. Bằng sức quyến rũ của cô, hẳn không thiếu người theo đuổi, không cần tôi đứng thêm cho đông.”
“Không, không phải! Vincent, em yêu anh, đừng rời xa em, đừng... Em sai rồi, anh cho em một cơ hội nữa, một cơ hội nữa thôi, em sai rồi... ô ô ô ...” Julia khóc, nước mắt nước mũi chảy xuống ròng ròng, Vincent nhìn ghê tởm, tiện chân đá ả ra xa, khinh thường cười nói: “Cô yêu tôi, tiếc quá, tôi chỉ chơi đùa với cô. Hiện tại, trò chơi kết thúc.”
“Đừng, đừng, Vincent...”
Vincent dừng chân, cười ma mị, “Đúng, tôi không thể tha người làm mất mặt tôi dễ như vậy! Cô đừng đau lòng, trò chơi kết thúc, nhưng có trò vui hơn đang chờ cô, chúng ta sẽ từ từ thưởng thức...”
Julia thấy trước mắt tối sầm, ngất xỉu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.