Chương 50: Phố ăn vặt cái ca.
Cố Tiêu
17/02/2017
Dương Ngạn quét mắt qua mấy học sinh đang đi vào trường, trước ngực mỗi
người đều đeo một thẻ học sinh hình chữ nhật to bằng ngón tay út, không
có ngoại lệ.
Gã mắng khơi khơi trong đầu: làm sao tao biết được! Ở các trường học trước, không một ai dám ngăn Dương Ngạn vào trường, Giang Cách là người đầu tiên có gan đó.
Phải tội thân phận đa số học sinh Nam Liên không đơn giản, nhà họ Dương lại chưa vững chân tại Bắc Kinh, nếu không Dương Ngạn tuyệt đối tặng Giang Cách một cú đẹp mắt!
“Không thể ngoại lệ một lần sao? Mình vừa chuyển đến, mấy điều nội quy vừa rồi được bạn nhắc đến mình chưa được phổ biến…”
Dương Ngạn nghi ngờ mấy cái quy định chết dẫm đó là do Giang Cách tự biên soạn ra dọa người, nhưng chẳng thấy ai đứng lại phản bác, chẳng lẽ mấy cái đó đều là thật?
Giang Cách nhịn cười, giọng run nhè nhẹ, “Chi tiết cụ thể xin mở quyển nội quy trường học, các quy định được ghi rõ ràng bên trong, chúng sẽ vô cùng có ích với bạn. Bây giờ, xin bạn đừng làm lãng phí thời gian của chúng tôi.”
Sung sướng quá, sung sướng quá, hôm nay bắt được một con cá lớn vi phạm nội quy rồi.
Giang Cách cảm thấy bao năm ngồi ôm cây đợi thỏ cuối cùng cũng có chút thành tựu, bao ngày nay không tóm được ai cả, mạng nhện sắp phủ đầy văn phòng ban tác phong kỷ luật rồi. Giang Cách tưởng mình sắp thăng thiên, mồm nói mà lông mày cứ nhếch lên, nhếch lên mãi.
Dương Ngạn nhìn mà muốn thưởng cho Giang Cách một quyền, cái tên liên tu bất tận này chính là tâm thần xổng trại mà! Dương Ngạn không nói gì, quay lại xe, Giang Cách đoán anh chàng này về nhà lấy thẻ học sinh.
Dương Ngạn thuận lợi vào trường khi tiết một đã đi quá nửa.
Thật không may, đây là tiết của cô Lục Bình, nhà giáo vô cùng ghét những học sinh không tuân thủ kỷ luật, nếu học sinh giỏi còn được cho qua, nhưng học sinh mới như Dương Ngạn, nửa đường nhảy vào lớp, không biết học lực hạnh kiểm thế nào, bình thường sẽ bị cô Lục Bình đem lăng trì bằng lời nói.
Tiếc là tâm trạng cô Lục Bình hôm nay khá ổn định, Dương Ngạn chỉ bị mắng vài phút rồi cho về chỗ, phải nói số Dương Ngạn hôm nay vẫn còn đỏ chán.
Dương Ngạn về chỗ, thấy ánh mắt lo lắng của Diệp San liền lễ độ tặng lại cô nàng một nụ cười, đắc ý nhìn hai rạng mây đỏ nở trên gò má đối phương.
Dương Ngạn có một đôi mắt mười phần hoa đào giật điện lung tung, tà khí lởn vởn quanh người, nhưng khi đeo mắt kính vào, khí chất liền lập tức thay đổi.
Thay đổi này giúp Dương Ngạn dễ dàng bắt chặt trái tim các thiếu nữ mới lớn, thỏa mãn ảo tưởng bạch mã hoàng tử trong lòng các nữ sinh.
Theo Dương Ngạn, đàn bà là sinh vật yêu ảo tưởng, thích dối trá hạng nhất. Bên ngoài tỏ vẻ gái ngoan dè dặt, bên trong tham lam phóng đãng, ả nào cũng vậy, bất chấp tuổi tác.
Thời gian trung học kỳ thực trôi qua rất nhanh. Sau giờ tan học, hình ảnh các cặp đôi, đôi khi là vài nam sinh vây quanh một cô bạn, là điều thông thường. Không như hồi nhỏ, ranh giới nam nữ phân chia cực kỳ rõ ràng.
Qua cổng trường Nam Liên vài chục mét, khung cảnh trở nên ồn ào như đi vào một thế giới khác.
Đây là phố ăn vặt nổi tiếng, hàng ăn vặt mọc lên như nấm hai bên đường.
Hứa Nam tinh mắt thấy một ông lão rao bán kẹo hồ lô, nhanh chân len qua đám người, vài phút sau, thắng lợi giơ cao hai que kẹo hồ lô trở về.
Hứa Nam cắn một miếng, đưa que còn lại cho Tô Phi, “Tô Phi, tớ mời ấy ăn, đừng thần người thế chứ, tớ chọn que to nhất rồi đó.”
Tô Phi nhìn que kẹo đỏ rực lắc qua lắc lại trên tay Hứa Nam, hoảng hốt nhận que kẹo. Cái thứ này mà dính lên quần áo thì khó giặt lắm! Bệnh sạch sẽ của Tô Phi đã tái phát.
Một que trúc nhỏ xuyên qua tám quả sơn tra, phủ thêm một lớp đường trong suốt màu đỏ. Ông lão làm vừa khéo, giá cả lại phải chăng, năm giác một que, cắn một miếng ngọt đến ê ẩm dạ dày.
Hứa Nam cắn mấy miếng là que xiên sạch bách, cảm thấy không đủ, lại chen vào mua thêm hai que nữa mới mỹ mãn rời đi.
Chờ Hứa Nam ngoạm xong hai que kẹo, hai người cùng đi tới ngã tư đường.
Hứa Nam tiếc nuối, dùng khăn giấy lau lau đường đỏ còn dính bên mép, giương giương tự đắc, “Tô Phi, tớ về nhà đây,” tay chỉ vào que kẹo trên tay Tô Phi, giục giã, “Ấy phải ăn hết đó nha, mãi tớ mới mời ấy được một lần, ấy phải nể mặt tớ chút chứ!”
Tô Phi nhìn Hứa Nam ăn ngon miệng, động tâm, đồng ý sẽ tiêu diệt sạch que kẹo hồ lô, rồi tạm biệt.
Tô Phi vừa cắn một miếng liền thấy một chiếc xe màu đen dừng lại phía trước, cửa xe hơi hạ xuống, thiếu niên ngồi ghế lái nhìn về phía Tô Phi, cười phong hoa tuyệt đại.
Tô Phi hiểu ý, nhanh chóng hành động, nuốt ngụm kẹo hồ lô trong miệng, chạy tới, mở cửa xe, ngồi bên cạnh ghế lái.
“Sao anh Jester đến đây?” Tập đoàn Lance là tập đoàn hàng đầu thế giới, người làm chủ tập đoàn lại rất ư nhàn rỗi, không thể không khiến người người hoài nghi!
Jester tập trung lái xe, khóe mắt thủy chung dính trên người Tô Phi, nhìn đến que kẹo hồ lô, “Ăn ngon không?”
“Anh nói que kẹo này sao? Là Hứa Nam mua tặng em.” Tô Phi giải thích.
“Quán vỉa hè?”
Vài tiếng lộp bộp nổ trong lòng, Tô Phi thầm kêu không ổn, nhưng dưới ánh mắt thẳng tắp kia, Tô Phi đành gật gật đầu, “Chỉ một lần này thôi, sau này em sẽ không ăn linh tinh nữa.”
Xét thấy thái độ nhận sai thành khẩn, Jester lạnh nhạt, “Lần sau không được viện lý do này nọ, nếu em muốn ăn, anh sẽ bảo Alan làm cho. Đồ ăn bên ngoài không bổ dưỡng, không hợp vệ sinh.”
Alan đang chuẩn bị bữa tối trong biệt thự tự dưng rùng mình run lẩy bẩy, nhìn quanh bốn phía, không biết lại đắc tội với tổ tông nào nữa!
Trong tư liệu điều tra, Hứa Nam là bạn thân Tô Phi. Nếu bắt Tô Phi vứt kẹo, Tô Phi nhất định không chịu, Tô Phi là người coi trọng bạn bè, sẽ không vứt bỏ món quà bạn bè tặng.
Một que kẹo không đáng làm bầu không khí giữa hai người cứng lại. Nhưng Jester là loại người tuyệt đối không cho phép một tia hở uy hiếp mối tình đang chớm nở.
Cái phố ăn vặt kia, hừ!
Tô Phi không phải người không biết đúng sai, lời Jester hợp lý, Tô Phi sẽ không cãi lại. Vì vậy, cô nhóc gật đầu cam đoan: “Vâng.”
Tô Phi đi du lịch cùng Jester luôn được dẫn vào các nơi ẩm thực nổi tiếng, cái lưỡi đã được dưỡng đến chỉ đồ ngon mới lọt được xuống cổ, một món đồ vặt linh tinh đúng là không gợi được khẩu vị.
Xe dừng lại, Tô Phi thò đầu ra, nhìn hàng biệt thự cách xe bảy tám thước, hỏi: “Alan ở trong đó ạ?” Ít nhất cho tới giờ, Tô Phi mới chỉ thấy Jester cho phép một mình Alan đi theo.
Alan đúng là xứng chức quá đi thôi!
Tô Phi đang muốn xuống xe, thân thể đột nhiên bị đổ xuống, may mắn lưng ghế mềm, không thì Tô Phi phải vào bệnh viện khám não mất.
Không đợi Tô Phi phản ứng, đôi môi đã bị hai mảnh lạnh lẽo bao trùm, còn bị đầu lưỡi người kia tiến vào khoang miệng, linh hoạt cuốn đầu lưỡi mình…
Jester ôm chặt Tô Phi, chôn đầu bên hõm vai Tô Phi, chậm rãi là phẳng hơi thở. Jester ngẩng đầu, thấy Tô Phi mất tự nhiên nhắm chặt mắt, tai cùng gò má ửng đỏ, cực kỳ cực kỳ đáng yêu!
Môi mỏng không kìm được nhẹ nhàng dán lên khuôn mắt nhỏ nhắn hồng rực, lưu lại tầm một giây vội rời đi, đáy mắt hơi ảo não, cô bé có phải đang sợ không?
“Anh…” Jester muốn giải thích, lại không biết phải mở miệng thế nào.
Lúc này, bụng Tô Phi khoan khoái kêu lên một tiếng, đánh gãy không khí nồng nàn. Tô Phi xấu hổ áp hai bàn tay lên mặt, muốn hạ xuống nhiệt độ nóng phỏng tay này.
“Em đói rồi à?” Jester hỏi, Tô Phi gật đầu, bữa trưa ăn không đáng kể, vừa rồi bị Jester cưỡng hôn, bụng lại càng rỗng.
“Đi thôi.” Jester xuống xe, thay Tô Phi mở cửa, khóa luôn xe.
Biệt thự Jester vẫn như trước, không có gì thay đổi.
Tô Phi thay dép lê xù bông, cùng Jester vào bàn ăn cơm.
Alan bưng đồ ăn sang, ngồi đối diện Tô Phi và Jester, cười hì hì: “Tôi biết thiếu gia một mình ra ngoài nhất định phải có mục đích, quả nhiên không đơn giản nha!” Hàm ý sâu sắc liếc về khuôn mặt đỏ bừng của Tô Phi, càng khẳng định chuyện vừa xảy ra.
Theo ý của Alan, câu chuyện tình yêu này… phát triển quá chậm a.
E thẹn! Con gái Á Đông có cái điểm xấu chữa mãi không chừa ấy, không bằng con gái phương Tây hào sảng, phóng khoáng, thẳng như ruột ngựa.
Là nhân chứng sống cho hành trình tình cảm gian khổ của thiếu gia, Alan kiên tâm: không thể tùy tiện vớ một cô nàng ngoài đường về làm vợ, nhất định phải là một cô gái phù hợp với bản thân, toàn tâm toàn ý ủng hộ chồng, đương nhiên, phụ nữ châu Á bị xóa thẳng tên, Alan không phải thiếu gia, không nhẫn nại như vậy được.
Đáng tiếc Jester không biết ý tưởng rối rắm trong đầu Alan, một ánh mắt cũng không bắn cho vệ sĩ nhà mình, chỉ ngồi yên lặng ăn cơm, thi thoảng gắp đồ ăn vào bát Tô Phi.
Tô Phi định nói cảm ơn, nhưng bị ánh mắt Jester uy hiếp, nuốt câu cảm ơn ngược vào bụng, đành bắt chước gắp thức ăn cho Jester.
Hai người ăn ý tập trung ăn cơm, ngẫu nhiên anh gắp em miếng thịt, em gắp anh đũa rau, không ai để ý đến chú sói non tội nghiệp không ngừng gặm đũa Alan.
Tô Phi ăn lưng bụng, mới ngẩng đầu lên hỏi: “Tay nghề anh Alan càng ngày càng tốt nha, anh Alan không ăn sao? Sắp hết thức ăn rồi này…”
“A!” Alan tỉnh mộng, nhìn mấy đĩa thịt còn ít vụn, mấy đĩa rau vẫn đầy vun, không nghĩ cũng biết, đảm bảo mấy cân thịt đang vui vầy trong dạ dày tiểu thư Tô Phi, thiếu gia nhà Alan không khảnh ăn thế đâu!
Alan phổng mũi tự hào một lúc mới ý thức được chuyển biến trên bàn ăn, hét lớn, khởi động đôi đũa, thực hiện quy trình gió cuốn mây tan.
Đừng đùa chứ, mọi khi đều là Alan dừng bữa trước thiếu gia, từ ngày tiểu thư Tô Phi xuất hiện, tốc độ ăn cơm của thiếu gia chậm đi rất nhiều nhưng Alan luôn cố buông bát đũa xuống trước.
Hiện tại nữ thần báo ứng đã đến, không ăn nhanh chút thì làm sao chất đầy cái bụng đây, Alan không phải tiểu thư Tô Phi, chỉ cần mở miệng còn có bữa khuya dâng tận miệng.
Nhà bếp có thì có, nhưng đây không phải gia tộc Lance, không có người cho Alan mở lửa nấu ăn a!
Gã mắng khơi khơi trong đầu: làm sao tao biết được! Ở các trường học trước, không một ai dám ngăn Dương Ngạn vào trường, Giang Cách là người đầu tiên có gan đó.
Phải tội thân phận đa số học sinh Nam Liên không đơn giản, nhà họ Dương lại chưa vững chân tại Bắc Kinh, nếu không Dương Ngạn tuyệt đối tặng Giang Cách một cú đẹp mắt!
“Không thể ngoại lệ một lần sao? Mình vừa chuyển đến, mấy điều nội quy vừa rồi được bạn nhắc đến mình chưa được phổ biến…”
Dương Ngạn nghi ngờ mấy cái quy định chết dẫm đó là do Giang Cách tự biên soạn ra dọa người, nhưng chẳng thấy ai đứng lại phản bác, chẳng lẽ mấy cái đó đều là thật?
Giang Cách nhịn cười, giọng run nhè nhẹ, “Chi tiết cụ thể xin mở quyển nội quy trường học, các quy định được ghi rõ ràng bên trong, chúng sẽ vô cùng có ích với bạn. Bây giờ, xin bạn đừng làm lãng phí thời gian của chúng tôi.”
Sung sướng quá, sung sướng quá, hôm nay bắt được một con cá lớn vi phạm nội quy rồi.
Giang Cách cảm thấy bao năm ngồi ôm cây đợi thỏ cuối cùng cũng có chút thành tựu, bao ngày nay không tóm được ai cả, mạng nhện sắp phủ đầy văn phòng ban tác phong kỷ luật rồi. Giang Cách tưởng mình sắp thăng thiên, mồm nói mà lông mày cứ nhếch lên, nhếch lên mãi.
Dương Ngạn nhìn mà muốn thưởng cho Giang Cách một quyền, cái tên liên tu bất tận này chính là tâm thần xổng trại mà! Dương Ngạn không nói gì, quay lại xe, Giang Cách đoán anh chàng này về nhà lấy thẻ học sinh.
Dương Ngạn thuận lợi vào trường khi tiết một đã đi quá nửa.
Thật không may, đây là tiết của cô Lục Bình, nhà giáo vô cùng ghét những học sinh không tuân thủ kỷ luật, nếu học sinh giỏi còn được cho qua, nhưng học sinh mới như Dương Ngạn, nửa đường nhảy vào lớp, không biết học lực hạnh kiểm thế nào, bình thường sẽ bị cô Lục Bình đem lăng trì bằng lời nói.
Tiếc là tâm trạng cô Lục Bình hôm nay khá ổn định, Dương Ngạn chỉ bị mắng vài phút rồi cho về chỗ, phải nói số Dương Ngạn hôm nay vẫn còn đỏ chán.
Dương Ngạn về chỗ, thấy ánh mắt lo lắng của Diệp San liền lễ độ tặng lại cô nàng một nụ cười, đắc ý nhìn hai rạng mây đỏ nở trên gò má đối phương.
Dương Ngạn có một đôi mắt mười phần hoa đào giật điện lung tung, tà khí lởn vởn quanh người, nhưng khi đeo mắt kính vào, khí chất liền lập tức thay đổi.
Thay đổi này giúp Dương Ngạn dễ dàng bắt chặt trái tim các thiếu nữ mới lớn, thỏa mãn ảo tưởng bạch mã hoàng tử trong lòng các nữ sinh.
Theo Dương Ngạn, đàn bà là sinh vật yêu ảo tưởng, thích dối trá hạng nhất. Bên ngoài tỏ vẻ gái ngoan dè dặt, bên trong tham lam phóng đãng, ả nào cũng vậy, bất chấp tuổi tác.
Thời gian trung học kỳ thực trôi qua rất nhanh. Sau giờ tan học, hình ảnh các cặp đôi, đôi khi là vài nam sinh vây quanh một cô bạn, là điều thông thường. Không như hồi nhỏ, ranh giới nam nữ phân chia cực kỳ rõ ràng.
Qua cổng trường Nam Liên vài chục mét, khung cảnh trở nên ồn ào như đi vào một thế giới khác.
Đây là phố ăn vặt nổi tiếng, hàng ăn vặt mọc lên như nấm hai bên đường.
Hứa Nam tinh mắt thấy một ông lão rao bán kẹo hồ lô, nhanh chân len qua đám người, vài phút sau, thắng lợi giơ cao hai que kẹo hồ lô trở về.
Hứa Nam cắn một miếng, đưa que còn lại cho Tô Phi, “Tô Phi, tớ mời ấy ăn, đừng thần người thế chứ, tớ chọn que to nhất rồi đó.”
Tô Phi nhìn que kẹo đỏ rực lắc qua lắc lại trên tay Hứa Nam, hoảng hốt nhận que kẹo. Cái thứ này mà dính lên quần áo thì khó giặt lắm! Bệnh sạch sẽ của Tô Phi đã tái phát.
Một que trúc nhỏ xuyên qua tám quả sơn tra, phủ thêm một lớp đường trong suốt màu đỏ. Ông lão làm vừa khéo, giá cả lại phải chăng, năm giác một que, cắn một miếng ngọt đến ê ẩm dạ dày.
Hứa Nam cắn mấy miếng là que xiên sạch bách, cảm thấy không đủ, lại chen vào mua thêm hai que nữa mới mỹ mãn rời đi.
Chờ Hứa Nam ngoạm xong hai que kẹo, hai người cùng đi tới ngã tư đường.
Hứa Nam tiếc nuối, dùng khăn giấy lau lau đường đỏ còn dính bên mép, giương giương tự đắc, “Tô Phi, tớ về nhà đây,” tay chỉ vào que kẹo trên tay Tô Phi, giục giã, “Ấy phải ăn hết đó nha, mãi tớ mới mời ấy được một lần, ấy phải nể mặt tớ chút chứ!”
Tô Phi nhìn Hứa Nam ăn ngon miệng, động tâm, đồng ý sẽ tiêu diệt sạch que kẹo hồ lô, rồi tạm biệt.
Tô Phi vừa cắn một miếng liền thấy một chiếc xe màu đen dừng lại phía trước, cửa xe hơi hạ xuống, thiếu niên ngồi ghế lái nhìn về phía Tô Phi, cười phong hoa tuyệt đại.
Tô Phi hiểu ý, nhanh chóng hành động, nuốt ngụm kẹo hồ lô trong miệng, chạy tới, mở cửa xe, ngồi bên cạnh ghế lái.
“Sao anh Jester đến đây?” Tập đoàn Lance là tập đoàn hàng đầu thế giới, người làm chủ tập đoàn lại rất ư nhàn rỗi, không thể không khiến người người hoài nghi!
Jester tập trung lái xe, khóe mắt thủy chung dính trên người Tô Phi, nhìn đến que kẹo hồ lô, “Ăn ngon không?”
“Anh nói que kẹo này sao? Là Hứa Nam mua tặng em.” Tô Phi giải thích.
“Quán vỉa hè?”
Vài tiếng lộp bộp nổ trong lòng, Tô Phi thầm kêu không ổn, nhưng dưới ánh mắt thẳng tắp kia, Tô Phi đành gật gật đầu, “Chỉ một lần này thôi, sau này em sẽ không ăn linh tinh nữa.”
Xét thấy thái độ nhận sai thành khẩn, Jester lạnh nhạt, “Lần sau không được viện lý do này nọ, nếu em muốn ăn, anh sẽ bảo Alan làm cho. Đồ ăn bên ngoài không bổ dưỡng, không hợp vệ sinh.”
Alan đang chuẩn bị bữa tối trong biệt thự tự dưng rùng mình run lẩy bẩy, nhìn quanh bốn phía, không biết lại đắc tội với tổ tông nào nữa!
Trong tư liệu điều tra, Hứa Nam là bạn thân Tô Phi. Nếu bắt Tô Phi vứt kẹo, Tô Phi nhất định không chịu, Tô Phi là người coi trọng bạn bè, sẽ không vứt bỏ món quà bạn bè tặng.
Một que kẹo không đáng làm bầu không khí giữa hai người cứng lại. Nhưng Jester là loại người tuyệt đối không cho phép một tia hở uy hiếp mối tình đang chớm nở.
Cái phố ăn vặt kia, hừ!
Tô Phi không phải người không biết đúng sai, lời Jester hợp lý, Tô Phi sẽ không cãi lại. Vì vậy, cô nhóc gật đầu cam đoan: “Vâng.”
Tô Phi đi du lịch cùng Jester luôn được dẫn vào các nơi ẩm thực nổi tiếng, cái lưỡi đã được dưỡng đến chỉ đồ ngon mới lọt được xuống cổ, một món đồ vặt linh tinh đúng là không gợi được khẩu vị.
Xe dừng lại, Tô Phi thò đầu ra, nhìn hàng biệt thự cách xe bảy tám thước, hỏi: “Alan ở trong đó ạ?” Ít nhất cho tới giờ, Tô Phi mới chỉ thấy Jester cho phép một mình Alan đi theo.
Alan đúng là xứng chức quá đi thôi!
Tô Phi đang muốn xuống xe, thân thể đột nhiên bị đổ xuống, may mắn lưng ghế mềm, không thì Tô Phi phải vào bệnh viện khám não mất.
Không đợi Tô Phi phản ứng, đôi môi đã bị hai mảnh lạnh lẽo bao trùm, còn bị đầu lưỡi người kia tiến vào khoang miệng, linh hoạt cuốn đầu lưỡi mình…
Jester ôm chặt Tô Phi, chôn đầu bên hõm vai Tô Phi, chậm rãi là phẳng hơi thở. Jester ngẩng đầu, thấy Tô Phi mất tự nhiên nhắm chặt mắt, tai cùng gò má ửng đỏ, cực kỳ cực kỳ đáng yêu!
Môi mỏng không kìm được nhẹ nhàng dán lên khuôn mắt nhỏ nhắn hồng rực, lưu lại tầm một giây vội rời đi, đáy mắt hơi ảo não, cô bé có phải đang sợ không?
“Anh…” Jester muốn giải thích, lại không biết phải mở miệng thế nào.
Lúc này, bụng Tô Phi khoan khoái kêu lên một tiếng, đánh gãy không khí nồng nàn. Tô Phi xấu hổ áp hai bàn tay lên mặt, muốn hạ xuống nhiệt độ nóng phỏng tay này.
“Em đói rồi à?” Jester hỏi, Tô Phi gật đầu, bữa trưa ăn không đáng kể, vừa rồi bị Jester cưỡng hôn, bụng lại càng rỗng.
“Đi thôi.” Jester xuống xe, thay Tô Phi mở cửa, khóa luôn xe.
Biệt thự Jester vẫn như trước, không có gì thay đổi.
Tô Phi thay dép lê xù bông, cùng Jester vào bàn ăn cơm.
Alan bưng đồ ăn sang, ngồi đối diện Tô Phi và Jester, cười hì hì: “Tôi biết thiếu gia một mình ra ngoài nhất định phải có mục đích, quả nhiên không đơn giản nha!” Hàm ý sâu sắc liếc về khuôn mặt đỏ bừng của Tô Phi, càng khẳng định chuyện vừa xảy ra.
Theo ý của Alan, câu chuyện tình yêu này… phát triển quá chậm a.
E thẹn! Con gái Á Đông có cái điểm xấu chữa mãi không chừa ấy, không bằng con gái phương Tây hào sảng, phóng khoáng, thẳng như ruột ngựa.
Là nhân chứng sống cho hành trình tình cảm gian khổ của thiếu gia, Alan kiên tâm: không thể tùy tiện vớ một cô nàng ngoài đường về làm vợ, nhất định phải là một cô gái phù hợp với bản thân, toàn tâm toàn ý ủng hộ chồng, đương nhiên, phụ nữ châu Á bị xóa thẳng tên, Alan không phải thiếu gia, không nhẫn nại như vậy được.
Đáng tiếc Jester không biết ý tưởng rối rắm trong đầu Alan, một ánh mắt cũng không bắn cho vệ sĩ nhà mình, chỉ ngồi yên lặng ăn cơm, thi thoảng gắp đồ ăn vào bát Tô Phi.
Tô Phi định nói cảm ơn, nhưng bị ánh mắt Jester uy hiếp, nuốt câu cảm ơn ngược vào bụng, đành bắt chước gắp thức ăn cho Jester.
Hai người ăn ý tập trung ăn cơm, ngẫu nhiên anh gắp em miếng thịt, em gắp anh đũa rau, không ai để ý đến chú sói non tội nghiệp không ngừng gặm đũa Alan.
Tô Phi ăn lưng bụng, mới ngẩng đầu lên hỏi: “Tay nghề anh Alan càng ngày càng tốt nha, anh Alan không ăn sao? Sắp hết thức ăn rồi này…”
“A!” Alan tỉnh mộng, nhìn mấy đĩa thịt còn ít vụn, mấy đĩa rau vẫn đầy vun, không nghĩ cũng biết, đảm bảo mấy cân thịt đang vui vầy trong dạ dày tiểu thư Tô Phi, thiếu gia nhà Alan không khảnh ăn thế đâu!
Alan phổng mũi tự hào một lúc mới ý thức được chuyển biến trên bàn ăn, hét lớn, khởi động đôi đũa, thực hiện quy trình gió cuốn mây tan.
Đừng đùa chứ, mọi khi đều là Alan dừng bữa trước thiếu gia, từ ngày tiểu thư Tô Phi xuất hiện, tốc độ ăn cơm của thiếu gia chậm đi rất nhiều nhưng Alan luôn cố buông bát đũa xuống trước.
Hiện tại nữ thần báo ứng đã đến, không ăn nhanh chút thì làm sao chất đầy cái bụng đây, Alan không phải tiểu thư Tô Phi, chỉ cần mở miệng còn có bữa khuya dâng tận miệng.
Nhà bếp có thì có, nhưng đây không phải gia tộc Lance, không có người cho Alan mở lửa nấu ăn a!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.