Chương 49: Thù cũ
Cố Tiêu
17/02/2017
Dương Ngạn, người khác có thể không biết, nhưng Tô Phi và Diệp San tuyệt không xa lạ. Thậm chí có thể nói, chuyện tình cảm giữa ba người này
hình thành một tam giác yêu hận đan xen, nhưng đó đều là chuyện kiếp
trước.
Năm đó, Tô Phi mười tám tuổi.
Vì tùy hứng, đánh người không nhìn mặt, Tô Phi gây không ít thù cũ hận mới, người nào không thể đắc tội, Tô Phi đắc tội bằng hết.
Người nhà họ Tô chiều chuộng Tô Phi không giới hạn, nhưng không ai không lo lắng cho tương lai Tô Phi.
Nhà họ Diệp và nhà họ Tô đều là danh gia vọng tộc, nhưng bên nhà họ Diệp nội tình rất rắc rối, không thích hợp với cô gái kiêu ngạo, đơn thuần như Tô Phi. Nhà họ Dương tuy là thương nhân nhưng có vẻ đơn giản hơn nhiều.
Vì thế, ông nội Tô chọn nhà họ Dương. Tuy ông không quen thân với họ Dương nhưng có thể nắm chắc người nhà họ Dương không dám trèo lên mặt ông nội Tô đối xử bạc bẽo với Phi Phi của ông, Phi Phi của ông không cần lo lắng cuộc sống sau này. Mà người nhà họ Dương lập tức đồng ý cửa hôn sự này.
Ngày đó, Tô Phi cho rằng mình bị đưa ra làm tế phẩm, thành quân cờ chính trị, cố ý làm ầm nhà cửa một thời gian dài. Ông nội Tô cố chấp, mặc kệ Tô Phi nổi loạn đến thế nào cũng không đặt xuống cửa hôn nhân này.
Dương Ngạn là kẻ buôn mặt nạ, trước mặt nhà họ Tô một mặt nạ, trước mặt Tô Phi lại là một mặt nạ khác. Tô Phi đấu không lại gã. Ngay người nhà họ Tô đều cho rằng Tô Phi gây khó dễ Dương Ngạn, không chịu tin tưởng cháu gái nhà mình, ai cũng cho rằng Tô Phi được chiều đến hư rồi.
Sợ Tô Phi chạy trốn, ông nội Tô cố ý phái vài vệ sĩ canh chừng nhất cử nhất động của cháu gái, càng gần hôn kỳ, Tô Phi càng chịu nhiều tra tấn!
Trước khi cửa hôn nhân này được đặt ra, Tô Phi không chỉ một lần nhìn thấy con ngoan trò giỏi trước mặt mọi người – Dương Ngạn tay trong tay với các cô nàng xinh đẹp ra vào nơi trăng gió, mỗi lần lại một người khác nhau.
Tô Phi dù điêu ngoa vẫn là con cháu danh gia vọng tộc, không chịu được loại chuyện này! Tô Phi không muốn gã đàn ông bẩn đến ruồi còn không dám đậu này! Tuyệt đối không muốn!
Mọi người hàng ngày rủ rỉ bên tai Tô Phi, Dương Ngạn tốt bao nhiêu, đẹp cỡ nào. Buồn cười thay, đám bạn gái bên người Dương Ngạn còn ra tay cảnh cáo Tô Phi! Dù đã nghị thân, Dương Ngạn vẫn không thu tay, chơi bời phóng túng gấp mấy lần ngày trước.
Thế chưa là gì, thời điểm Tô Phi quyết định mặc cho số phận, chuẩn bị cùng Dương Ngạn đính hôn.
Dương Ngạn!
Gã cư nhiên cầm tay Diệp San.
Hai con người đó mỉm cười tràn trề hạnh phúc công khai đi vào tiệc đính hôn!
Như đi vào nơi không người!
Đó là thời khắc mất mặt nhất của Tô Phi, cao ngạo, tự tôn, sĩ diện của Tô Phi tại khắc đó mất sạch trước mặt bè bạn họ hàng, trở thành trò cười lớn nhất Bắc Kinh!
Nếu hai nhà Tô – Dương không kịp thời phong tỏa tin tức, Tô Phi đã thành trò hề cả nước! Ô ô, thiên kim tiểu thư mới đáng thương làm sao, ô ô, bị chồng chưa cưới vứt bỏ ngay ngày đính hôn, ô ô, còn bị nhân ngãi của chồng chưa cưới cười khẩy, ô ô, đáng thương làm sao, đáng thương làm sao!
Bị thương hại, bị trào phúng, bị giễu cợt… Những ngày này, Tô Phi sống không bằng chết!
Tô Phi hận Diệp San, hận Dương Ngạn, oán người nhà họ Tô đồng ý cửa hôn nhân này biến Tô Phi thành trò cười, căm ghét những kẻ lởn vởn xung quanh mình.
Thế mà đã hết đâu. Ba tháng sau, Diệp San đĩnh đạc vác bụng bầu, khoác tay Dương Ngạn đi vào nhà họ Tô, giương cờ gióng trống trước mặt toàn thể người dân khu Minh Hải chê cười hôn sự của Tô Phi và Dương Ngạn, thiếu điều mang ngọt ngào của hai người bọn họ đến từng ngôi nhà trên thế giới!
Tô Phi từ nhỏ đã đi đường thênh thang bằng phẳng, lần đầu tiên bị mất mặt tới vậy! Không! Là hai lần! Hai lần!
Hôm đó, Tô Phi làm ầm ĩ nhà cửa, phát tiết mọi buồn đau giận hờn, Tô Phi biết lời nói của mình có bao nhẫn tâm, nhưng Tô Phi giận đến điên rồi! Không muốn nghĩ đến cái gì! Càng không muốn để ý hậu quả!
Ban đêm, Tô Phi thu dọn hành lý trốn ra nước ngoài, vé máy bay đã chuẩn bị từ lâu, vốn dĩ, chiếc vé này dùng để đào hôn, nay lại để chạy trốn.
Vận mệnh sao có thể hoang đường đến vậy!
Nghe lại giọng nói kia, Tô Phi nhếch miệng cười lạnh!
Đến bây giờ, Tô Phi sẽ không đi truy cứu trách nhiệm ai đúng ai sai. Dù sao, nếu không nhờ bọn họ, Tô Phi sẽ không học được quý trọng cuộc đời mình và những người thân, cũng sẽ không có cơ hội làm lại từ đầu. Nhưng muốn Tô Phi tặng bọn họ khuôn mặt hòa ái là chuyện tuyệt đối không thể!
Sự xuất hiện của Dương Ngạn vạch trần nỗi đau thê thảm nhất trong trí nhớ Tô Phi. Tựa như một vết sẹo xấu xí bị tàn nhẫn xé rách, máu chảy đầm đìa…
Giây phúc đó, không thể phủ nhận, Tô Phi cực kỳ căm hận!
Khác với Tô Phi ẩn nhẫn, phản ứng của Diệp San kịch liệt hơn nhiều. Cũng may cả lớp đang chú ý Dương Ngạn, không ai phát hiện sự kỳ lạ của Diệp San.
Sương trắng che mờ đôi mắt to xinh đẹp của Diệp San, yêu hận lẫn lộn.
Dương Ngạn là người đầu tiên dạy Diệp San tiếng yêu, cũng là người đầu tiên cho Diệp San biết thế nào là phản bội!
Diệp San vĩnh viễn không quên ngày đó khi ô tô mất lái, Dương Ngạn đã hành động thế nào!
Không những không màng đến thân hình bụng mang dạ chửa của cô tình nhân bé nhỏ, Dương Ngạn còn vác Diệp San ra làm tấm chắn! Nếu không vì Dương Ngạn, Diệp San sẽ không chết, nếu không vì Dương Ngạn, Diệp San sẽ không trọng sinh.
Diệp San nhớ rõ, kiếp trước, Dương Ngạn chuyển đến Nam Liên từ cấp hai, nhưng kiếp này, mãi đến năm lớp 11 Dương Ngạn lại chuyển tới, cho nên, vẫn là có một số việc bất đồng.
Diệp San yêu Dương Ngạn từ cái nhìn đầu tiên!
Tình yêu sét đánh!
Cho dù Dương Ngạn tệ bạc thế nào, Diệp San vẫn một lòng yêu Dương Ngạn, chưa từng thay đổi mảy may.
Như vậy...
Diệp San nắm chặt hai tay, mắt như phóng ra lửa. Một kiếp này, Dương Ngạn chỉ thuộc về một mình Diệp San. Dù sau khi trọng sinh, rất nhiều sự kiện đã thay đổi, nhưng Diệp San nhất định không từ thủ đoạn đạt tới mục đích.
Từ lúc Tô Phi về nước, Diệp San đã nhận thấy nhiều chuyện không phát triển theo trí nhớ của mình.
Nhưng, bất luận quỹ đạo vận mệnh chệch hướng bao nhiêu.
Tô Phi, đừng hòng tao bỏ qua mày. Dương Ngạn, anh nhất định thuộc về em.
Tư tưởng sai lệch sẽ kéo con người ta đi lầm đường lạc lối.
Vận mệnh của Tô Phi và Diệp San chính thức thoát ly quỹ đạo thời khắc này.
Tương lai không ai đoán trước được…
Dương Ngạn tự giới thiệu xong, Dư Dương nhìn quanh phòng học, phát hiện chỉ còn hai chỗ trống trong lớp, một chỗ ở dãy ba bàn hai bên cạnh Tô Phi, chỗ còn lại kế bên Diệp San, dãy năm bàn bốn.
Dư Dương sớm biết Tô Phi không thích ngồi chung bàn, Diệp San chẳng qua bị ép buộc. Dù sao, lớp còn thừa hai bàn, Dư Dương không tiện từ chối yêu cầu của Diệp San.
Dư Dương nhíu mày, nhất thời không biết nên sắp xếp Dương Ngạn ngồi chỗ nào.
“Thưa thầy!” Diệp San quyết đoán đứng lên, nở một nụ cười hiền lành đáng yêu, sóng mắt lưu chuyển, quyến rũ không nói thành lời, thanh âm như chim hoàng oanh xuất cốc uyển chuyển dễ nghe, “Bên cạnh em còn một chỗ trống.”
Dư Dương nhẹ hơi, chân mày giãn ra, nói với Dương Ngạn: “Em ngồi bên cạnh bạn Diệp San, chính là bạn gái vừa đứng lên.”
Dương Ngạn tặng Diệp San một nụ cười dịu dàng, một mình Tô Phi để ý được tia khinh bỉ quét qua trong mắt và nét đào hoa khóe miệng gã.
Diệp San hoàn toàn đắm chìm trong nụ cười của Dương Ngạn, không thể hoàn hồn. Tô Phi nhíu mày, mọi chuyện có vẻ thú vị, chỉ sợ Diệp San thật lòng thật dạ với Dương Ngạn.
Bất quá, đối tượng là Dương Ngạn, khó nói! Ai biết, có khi hai người này một đời vẫn dính một chỗ thì sao.
Tô Phi cong môi cười giễu.
Lớp mười một, trừ giáo viên tiếng Anh vẫn là Dư Dương, toàn bộ giáo viên đều thay đổi, đều chọn người có kinh nghiệm lâu năm. Nhưng Tô Phi cho rằng, không thể đo chất lượng chuyên môn bằng tuổi nghề.
Cô giáo dạy văn Lục Bình là người nghiêm khắc có tiếng trong tổ dạy văn, tuổi nghề bốn mươi năm, được coi là có chân rết.
Đây là một cô giáo vô cùng có cá tính, không cho phép học sinh gây ra tiếng động trong giờ giảng, còn học sinh làm việc riêng gì cũng mặc, chỉ cần không gây ra tiếng động. Nhưng nếu có tiếng động, cô Lục Bình nhất định nghiêm trị không tha.
Khủng bố nhất là, học sinh bị chỉ đích danh nhất định phải trả lời đúng câu trả lời cô đưa ra, nếu không sẽ bị mời đến văn phòng học thuộc nội quy trường học và đại từ điển Tân Hoa.
Theo truyền thuyết, đây là pháp bảo lợi hại nhất của cô Lục Bình, trấn trụ hoàn toàn đám học sinh nghịch ngợm muốn tạo phản ở Nam Liên.
Những ngày mới vào lớp, Tô Phi bị cô Lục Bình điểm danh mỗi tiết một lần, đặc biệt có tiết Tô Phi được mời lên bảng trả lời bốn lần.
Nguyên nhân cực kỳ đơn giản, chính là kiểm tra thần thi đồn đại của Nam Liên có bao chữ nghĩa trong bụng. Sau này số lần Tô Phi bị điểm danh dần giảm bớt, chỉ phải đứng lên trả lời các vấn đề hóc búa.
Hiện tại, Tô Phi có thể an tâm ngồi đọc sách môn khác trong giờ, cuộc sống trôi qua vô cùng dễ chịu.
Thứ hai, đến phiên Tô Phi – Giang Cách trực nhật.
Trật tự Nam Liên có thể coi là hoàn hảo, nhưng hôm nay có một chuyện phát sinh phá hủy bầu không khí văn minh lịch sực được thiết lập bao lâu nay.
Một chiếc ô tô đắt tiền chạy về phía cổng trường, nhưng không dừng trước cổng mà phăm phăm muốn tiến thẳng vào trường học.
Bị bảo vệ trường ngăn cản, người đàn ông trung niên lái xe buộc phải dừng lại, xuống xe, cẩn trọng mở cửa sau.
Dương Ngạn đeo cặp sách màu đen hàng hiệu bước xuống, khuôn mặt không vui thay đổi thành lịch sự, nho nhã, ấm áp.
Dương Ngạn hỏi Tô Phi và Giang Cách: “Xin hỏi, vì sao các bạn chặn xe mình?” Dương Ngạn từ nhỏ học tại trường quý tộc, xe đưa đón đều được tự do ra vào trường, xem ra, gã quả thật chưa nghiên cứu kỹ nội quy trường Nam Liên.
Giang Cách nghiêm trang trả lời: “Nội quy trường học quy định: học sinh không được lái xe vào trường, xe riêng đưa đón cũng không được vào trường, hôm nay bạn đã làm trái với quy định, hi vọng bạn chú ý lần sau, hôm nay chúng tôi bỏ qua.” Giang Cách vẫy tay cười, tỏ vẻ rộng lượng.
Hai người đang nói chuyện, một chiếc xe màu trắng đi vào trường.
Dương Ngạn mắt tóe lửa, giọng nói vẫn khiêm tốn, “Chiếc xe kia sao được phép đi thẳng vào?” Anh chàng chỉ vào chiếc xe mới đi vào, chất vấn.
“Đó là xe của thầy cô giáo, được phép đi vào, trong nội quy trường học đã ghi rõ. Bạn nên nghiên cứu nội quy trường học Nam Liên kỹ hơn.” Giang Cách nâng cằm bất đắc dĩ nói, ánh mắt quét qua đồng phục của Dương Ngạn, nheo mắt, chặn phía trước Dương Ngạn, “Bạn học, xin lỗi nhưng bạn không được phép vào trường.”
Dương Ngạn đè lửa giận xuống, hít sâu một hơi: “Xin hỏi, tại sao vậy?” Hai người này ma cũ bắt nạt ma mới sao?
Giang Cách chỉ vào trước ngực Dương Ngạn, “Nội quy trường học quy định, học sinh không đeo thẻ học sinh không được vào trường. Khi nào bạn đeo thẻ học sinh trước ngực, lúc đó bạn được vào trường.”
Năm đó, Tô Phi mười tám tuổi.
Vì tùy hứng, đánh người không nhìn mặt, Tô Phi gây không ít thù cũ hận mới, người nào không thể đắc tội, Tô Phi đắc tội bằng hết.
Người nhà họ Tô chiều chuộng Tô Phi không giới hạn, nhưng không ai không lo lắng cho tương lai Tô Phi.
Nhà họ Diệp và nhà họ Tô đều là danh gia vọng tộc, nhưng bên nhà họ Diệp nội tình rất rắc rối, không thích hợp với cô gái kiêu ngạo, đơn thuần như Tô Phi. Nhà họ Dương tuy là thương nhân nhưng có vẻ đơn giản hơn nhiều.
Vì thế, ông nội Tô chọn nhà họ Dương. Tuy ông không quen thân với họ Dương nhưng có thể nắm chắc người nhà họ Dương không dám trèo lên mặt ông nội Tô đối xử bạc bẽo với Phi Phi của ông, Phi Phi của ông không cần lo lắng cuộc sống sau này. Mà người nhà họ Dương lập tức đồng ý cửa hôn sự này.
Ngày đó, Tô Phi cho rằng mình bị đưa ra làm tế phẩm, thành quân cờ chính trị, cố ý làm ầm nhà cửa một thời gian dài. Ông nội Tô cố chấp, mặc kệ Tô Phi nổi loạn đến thế nào cũng không đặt xuống cửa hôn nhân này.
Dương Ngạn là kẻ buôn mặt nạ, trước mặt nhà họ Tô một mặt nạ, trước mặt Tô Phi lại là một mặt nạ khác. Tô Phi đấu không lại gã. Ngay người nhà họ Tô đều cho rằng Tô Phi gây khó dễ Dương Ngạn, không chịu tin tưởng cháu gái nhà mình, ai cũng cho rằng Tô Phi được chiều đến hư rồi.
Sợ Tô Phi chạy trốn, ông nội Tô cố ý phái vài vệ sĩ canh chừng nhất cử nhất động của cháu gái, càng gần hôn kỳ, Tô Phi càng chịu nhiều tra tấn!
Trước khi cửa hôn nhân này được đặt ra, Tô Phi không chỉ một lần nhìn thấy con ngoan trò giỏi trước mặt mọi người – Dương Ngạn tay trong tay với các cô nàng xinh đẹp ra vào nơi trăng gió, mỗi lần lại một người khác nhau.
Tô Phi dù điêu ngoa vẫn là con cháu danh gia vọng tộc, không chịu được loại chuyện này! Tô Phi không muốn gã đàn ông bẩn đến ruồi còn không dám đậu này! Tuyệt đối không muốn!
Mọi người hàng ngày rủ rỉ bên tai Tô Phi, Dương Ngạn tốt bao nhiêu, đẹp cỡ nào. Buồn cười thay, đám bạn gái bên người Dương Ngạn còn ra tay cảnh cáo Tô Phi! Dù đã nghị thân, Dương Ngạn vẫn không thu tay, chơi bời phóng túng gấp mấy lần ngày trước.
Thế chưa là gì, thời điểm Tô Phi quyết định mặc cho số phận, chuẩn bị cùng Dương Ngạn đính hôn.
Dương Ngạn!
Gã cư nhiên cầm tay Diệp San.
Hai con người đó mỉm cười tràn trề hạnh phúc công khai đi vào tiệc đính hôn!
Như đi vào nơi không người!
Đó là thời khắc mất mặt nhất của Tô Phi, cao ngạo, tự tôn, sĩ diện của Tô Phi tại khắc đó mất sạch trước mặt bè bạn họ hàng, trở thành trò cười lớn nhất Bắc Kinh!
Nếu hai nhà Tô – Dương không kịp thời phong tỏa tin tức, Tô Phi đã thành trò hề cả nước! Ô ô, thiên kim tiểu thư mới đáng thương làm sao, ô ô, bị chồng chưa cưới vứt bỏ ngay ngày đính hôn, ô ô, còn bị nhân ngãi của chồng chưa cưới cười khẩy, ô ô, đáng thương làm sao, đáng thương làm sao!
Bị thương hại, bị trào phúng, bị giễu cợt… Những ngày này, Tô Phi sống không bằng chết!
Tô Phi hận Diệp San, hận Dương Ngạn, oán người nhà họ Tô đồng ý cửa hôn nhân này biến Tô Phi thành trò cười, căm ghét những kẻ lởn vởn xung quanh mình.
Thế mà đã hết đâu. Ba tháng sau, Diệp San đĩnh đạc vác bụng bầu, khoác tay Dương Ngạn đi vào nhà họ Tô, giương cờ gióng trống trước mặt toàn thể người dân khu Minh Hải chê cười hôn sự của Tô Phi và Dương Ngạn, thiếu điều mang ngọt ngào của hai người bọn họ đến từng ngôi nhà trên thế giới!
Tô Phi từ nhỏ đã đi đường thênh thang bằng phẳng, lần đầu tiên bị mất mặt tới vậy! Không! Là hai lần! Hai lần!
Hôm đó, Tô Phi làm ầm ĩ nhà cửa, phát tiết mọi buồn đau giận hờn, Tô Phi biết lời nói của mình có bao nhẫn tâm, nhưng Tô Phi giận đến điên rồi! Không muốn nghĩ đến cái gì! Càng không muốn để ý hậu quả!
Ban đêm, Tô Phi thu dọn hành lý trốn ra nước ngoài, vé máy bay đã chuẩn bị từ lâu, vốn dĩ, chiếc vé này dùng để đào hôn, nay lại để chạy trốn.
Vận mệnh sao có thể hoang đường đến vậy!
Nghe lại giọng nói kia, Tô Phi nhếch miệng cười lạnh!
Đến bây giờ, Tô Phi sẽ không đi truy cứu trách nhiệm ai đúng ai sai. Dù sao, nếu không nhờ bọn họ, Tô Phi sẽ không học được quý trọng cuộc đời mình và những người thân, cũng sẽ không có cơ hội làm lại từ đầu. Nhưng muốn Tô Phi tặng bọn họ khuôn mặt hòa ái là chuyện tuyệt đối không thể!
Sự xuất hiện của Dương Ngạn vạch trần nỗi đau thê thảm nhất trong trí nhớ Tô Phi. Tựa như một vết sẹo xấu xí bị tàn nhẫn xé rách, máu chảy đầm đìa…
Giây phúc đó, không thể phủ nhận, Tô Phi cực kỳ căm hận!
Khác với Tô Phi ẩn nhẫn, phản ứng của Diệp San kịch liệt hơn nhiều. Cũng may cả lớp đang chú ý Dương Ngạn, không ai phát hiện sự kỳ lạ của Diệp San.
Sương trắng che mờ đôi mắt to xinh đẹp của Diệp San, yêu hận lẫn lộn.
Dương Ngạn là người đầu tiên dạy Diệp San tiếng yêu, cũng là người đầu tiên cho Diệp San biết thế nào là phản bội!
Diệp San vĩnh viễn không quên ngày đó khi ô tô mất lái, Dương Ngạn đã hành động thế nào!
Không những không màng đến thân hình bụng mang dạ chửa của cô tình nhân bé nhỏ, Dương Ngạn còn vác Diệp San ra làm tấm chắn! Nếu không vì Dương Ngạn, Diệp San sẽ không chết, nếu không vì Dương Ngạn, Diệp San sẽ không trọng sinh.
Diệp San nhớ rõ, kiếp trước, Dương Ngạn chuyển đến Nam Liên từ cấp hai, nhưng kiếp này, mãi đến năm lớp 11 Dương Ngạn lại chuyển tới, cho nên, vẫn là có một số việc bất đồng.
Diệp San yêu Dương Ngạn từ cái nhìn đầu tiên!
Tình yêu sét đánh!
Cho dù Dương Ngạn tệ bạc thế nào, Diệp San vẫn một lòng yêu Dương Ngạn, chưa từng thay đổi mảy may.
Như vậy...
Diệp San nắm chặt hai tay, mắt như phóng ra lửa. Một kiếp này, Dương Ngạn chỉ thuộc về một mình Diệp San. Dù sau khi trọng sinh, rất nhiều sự kiện đã thay đổi, nhưng Diệp San nhất định không từ thủ đoạn đạt tới mục đích.
Từ lúc Tô Phi về nước, Diệp San đã nhận thấy nhiều chuyện không phát triển theo trí nhớ của mình.
Nhưng, bất luận quỹ đạo vận mệnh chệch hướng bao nhiêu.
Tô Phi, đừng hòng tao bỏ qua mày. Dương Ngạn, anh nhất định thuộc về em.
Tư tưởng sai lệch sẽ kéo con người ta đi lầm đường lạc lối.
Vận mệnh của Tô Phi và Diệp San chính thức thoát ly quỹ đạo thời khắc này.
Tương lai không ai đoán trước được…
Dương Ngạn tự giới thiệu xong, Dư Dương nhìn quanh phòng học, phát hiện chỉ còn hai chỗ trống trong lớp, một chỗ ở dãy ba bàn hai bên cạnh Tô Phi, chỗ còn lại kế bên Diệp San, dãy năm bàn bốn.
Dư Dương sớm biết Tô Phi không thích ngồi chung bàn, Diệp San chẳng qua bị ép buộc. Dù sao, lớp còn thừa hai bàn, Dư Dương không tiện từ chối yêu cầu của Diệp San.
Dư Dương nhíu mày, nhất thời không biết nên sắp xếp Dương Ngạn ngồi chỗ nào.
“Thưa thầy!” Diệp San quyết đoán đứng lên, nở một nụ cười hiền lành đáng yêu, sóng mắt lưu chuyển, quyến rũ không nói thành lời, thanh âm như chim hoàng oanh xuất cốc uyển chuyển dễ nghe, “Bên cạnh em còn một chỗ trống.”
Dư Dương nhẹ hơi, chân mày giãn ra, nói với Dương Ngạn: “Em ngồi bên cạnh bạn Diệp San, chính là bạn gái vừa đứng lên.”
Dương Ngạn tặng Diệp San một nụ cười dịu dàng, một mình Tô Phi để ý được tia khinh bỉ quét qua trong mắt và nét đào hoa khóe miệng gã.
Diệp San hoàn toàn đắm chìm trong nụ cười của Dương Ngạn, không thể hoàn hồn. Tô Phi nhíu mày, mọi chuyện có vẻ thú vị, chỉ sợ Diệp San thật lòng thật dạ với Dương Ngạn.
Bất quá, đối tượng là Dương Ngạn, khó nói! Ai biết, có khi hai người này một đời vẫn dính một chỗ thì sao.
Tô Phi cong môi cười giễu.
Lớp mười một, trừ giáo viên tiếng Anh vẫn là Dư Dương, toàn bộ giáo viên đều thay đổi, đều chọn người có kinh nghiệm lâu năm. Nhưng Tô Phi cho rằng, không thể đo chất lượng chuyên môn bằng tuổi nghề.
Cô giáo dạy văn Lục Bình là người nghiêm khắc có tiếng trong tổ dạy văn, tuổi nghề bốn mươi năm, được coi là có chân rết.
Đây là một cô giáo vô cùng có cá tính, không cho phép học sinh gây ra tiếng động trong giờ giảng, còn học sinh làm việc riêng gì cũng mặc, chỉ cần không gây ra tiếng động. Nhưng nếu có tiếng động, cô Lục Bình nhất định nghiêm trị không tha.
Khủng bố nhất là, học sinh bị chỉ đích danh nhất định phải trả lời đúng câu trả lời cô đưa ra, nếu không sẽ bị mời đến văn phòng học thuộc nội quy trường học và đại từ điển Tân Hoa.
Theo truyền thuyết, đây là pháp bảo lợi hại nhất của cô Lục Bình, trấn trụ hoàn toàn đám học sinh nghịch ngợm muốn tạo phản ở Nam Liên.
Những ngày mới vào lớp, Tô Phi bị cô Lục Bình điểm danh mỗi tiết một lần, đặc biệt có tiết Tô Phi được mời lên bảng trả lời bốn lần.
Nguyên nhân cực kỳ đơn giản, chính là kiểm tra thần thi đồn đại của Nam Liên có bao chữ nghĩa trong bụng. Sau này số lần Tô Phi bị điểm danh dần giảm bớt, chỉ phải đứng lên trả lời các vấn đề hóc búa.
Hiện tại, Tô Phi có thể an tâm ngồi đọc sách môn khác trong giờ, cuộc sống trôi qua vô cùng dễ chịu.
Thứ hai, đến phiên Tô Phi – Giang Cách trực nhật.
Trật tự Nam Liên có thể coi là hoàn hảo, nhưng hôm nay có một chuyện phát sinh phá hủy bầu không khí văn minh lịch sực được thiết lập bao lâu nay.
Một chiếc ô tô đắt tiền chạy về phía cổng trường, nhưng không dừng trước cổng mà phăm phăm muốn tiến thẳng vào trường học.
Bị bảo vệ trường ngăn cản, người đàn ông trung niên lái xe buộc phải dừng lại, xuống xe, cẩn trọng mở cửa sau.
Dương Ngạn đeo cặp sách màu đen hàng hiệu bước xuống, khuôn mặt không vui thay đổi thành lịch sự, nho nhã, ấm áp.
Dương Ngạn hỏi Tô Phi và Giang Cách: “Xin hỏi, vì sao các bạn chặn xe mình?” Dương Ngạn từ nhỏ học tại trường quý tộc, xe đưa đón đều được tự do ra vào trường, xem ra, gã quả thật chưa nghiên cứu kỹ nội quy trường Nam Liên.
Giang Cách nghiêm trang trả lời: “Nội quy trường học quy định: học sinh không được lái xe vào trường, xe riêng đưa đón cũng không được vào trường, hôm nay bạn đã làm trái với quy định, hi vọng bạn chú ý lần sau, hôm nay chúng tôi bỏ qua.” Giang Cách vẫy tay cười, tỏ vẻ rộng lượng.
Hai người đang nói chuyện, một chiếc xe màu trắng đi vào trường.
Dương Ngạn mắt tóe lửa, giọng nói vẫn khiêm tốn, “Chiếc xe kia sao được phép đi thẳng vào?” Anh chàng chỉ vào chiếc xe mới đi vào, chất vấn.
“Đó là xe của thầy cô giáo, được phép đi vào, trong nội quy trường học đã ghi rõ. Bạn nên nghiên cứu nội quy trường học Nam Liên kỹ hơn.” Giang Cách nâng cằm bất đắc dĩ nói, ánh mắt quét qua đồng phục của Dương Ngạn, nheo mắt, chặn phía trước Dương Ngạn, “Bạn học, xin lỗi nhưng bạn không được phép vào trường.”
Dương Ngạn đè lửa giận xuống, hít sâu một hơi: “Xin hỏi, tại sao vậy?” Hai người này ma cũ bắt nạt ma mới sao?
Giang Cách chỉ vào trước ngực Dương Ngạn, “Nội quy trường học quy định, học sinh không đeo thẻ học sinh không được vào trường. Khi nào bạn đeo thẻ học sinh trước ngực, lúc đó bạn được vào trường.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.