Chương 82: Phòng tắm say tình.
Cố Tiêu
17/02/2017
Không biết bắt đầu từ khi nào, hiện giờ Ailie đã không nhớ rõ. Chỉ là có một ngày, Ailie kinh ngạc phát hiện, tầng băng dày đặc trên người thiếu gia đã mỏng đi khủng khiếp, nhưng lại càng sâu không lường được, đáy
mắt như bị một tầng sương mù bịt kín, dù ai cũng không thể thấu suốt tâm tư thiếu gia.
Kỳ thật, Ailie cảm thấy, dù không có tầng sương mù kia, cũng không một ai có gan dám nhìn thẳng vào mắt thiếu gia, trừ phi người đó không muốn sống nữa! Bao năm qua, Ailie chỉ biết đúng một người dũng cảm, chính là thiếu phu nhân hiện tại, đúng là không uổng tình cảm nhiều năm của thiếu gia.
Tính ra, thiếu phu nhân là cô gái đầu tiên, cũng là duy nhất được ngồi trên xe thiếu gia, thiếu gia đối đãi thiếu phu nhân cực kỳ đặc biệt. Lúc đầu, Ailie chưa nhìn ra, nhưng năm dài tháng rộng, mục đích của thiếu gia ngày càng hiển hiện, Ailie mới phát hiện ra điều đặc biệt này.
Thời kỳ này, bà mối Alan là công cụ bắc cầu + giật dây cực tốt.
Ailie vốn tưởng chỉ cần trung thành tận tâm với thiếu gia và thiếu phu nhân là đủ lắm rồi, nhưng bây giờ xem ra còn khuya mới đạt được yêu cầu của thiếu gia. Sao Ailie lại cho rằng đã có thiếu gia bao bọc thiếu phu nhân rồi, Ailie có thế thả lỏng cảnh giác! Ailie không phải thiếu phu nhân, người duy nhất cho tới giờ được thiếu gia quan tâm, với thiếu gia mà nói, con người chỉ có hai loại: có lợi và vô dụng. Bo bo giữ thân ư! Ý tưởng này thực sự ngu xuẩn!
Ailie, ngoài thân phận người gần gũi thiếu phu nhân nhất trừ thiếu gia, cũng đảm đương trách nhiệm cánh tay phải của chủ mẫu gia tộc Lance, là người truyền thừa của Sofia.
Vận may này rõ ràng khiến một số người phải đỏ mắt ghen tị, nếu Ailie không có khả năng quyết đoán làm chuyện lớn của Sofia, vậy thì sớm hay muộn cũng gặp nguy hiểm, rất có khả năng còn liên lụy đến thiếu phu nhân. Chỉ cần là thứ uy hiếp đến thiếu phu nhân, thiếu gia tuyệt đối sẽ không ngồi yên không để ý.
Cảnh cáo bằng miệng đã là mức nhẹ nhất rồi. Bình thường thiếu gia đều cho xử lý trực tiếp. Ailie chắc chắn phải cảm ơn thiếu phu nhân, nếu thiếu gia không nhớ tới thiếu phu nhân, có lẽ Ailie đã...
Ailie lắc lắc đầu, mày sao vậy Ailie! Thương trăng buồn thu ư? Mày yếu đuối như thế từ khi nào vậy? Ailie nắm chặt hai nắm tay, trong mắt nở rộ ánh kiên định, Ailie quyết định từ nay sẽ không trốn tránh nữa, Ailie sẽ cố gắng nỗ lực đạt tới trình độ của Sofia.
Ailie không muốn tách rời thiếu phu nhân, khó lắm mới được phục vụ chủ mẫu tốt như vậy; khó lắm mới gian khổ đi đến vị trí cao như vậy; khó lắm mới có thể quang minh chính đại ăn hiếp Alan... Ưu thế vượt trội, phúc lợi như nước, đầu óc Ailie có vấn đề mới đi bỏ việc!
Sau khi suy nghĩ thông suốt, Ailie cảm thấy cả người sảng khoái hẳn lên, rối rắm trước kia chẳng là gì. Cho dù Ailie càng lúc càng sợ thiếu gia, nhưng hiện tại, tâm lý sợ hãi đã kết nạp thêm thành phần mới – kính nể!
“A, khuya khuya khoắt khoắt bà phát bệnh hả Ailie!”
Alan đứng tựa cửa phòng bếp, tay nâng ly vang đỏ, sắc mặt nghiêm túc, ánh mắt không chứa chút vui cười bỡn cợt nào.
Ailie không biết Alan đã ở trong này từ lúc nào, giữa thời điểm Ailie suy nghĩ, hay ở nơi đây ngay từ lúc đầu, chỉ trách Ailie chìm quá sâu vào thế giới nội tâm mà xem nhẹ xung quanh.
“Ông ở trong này bao lâu rồi?” Ailie nhíu mày, do dự một lúc rốt cục cũng cất tiếng hỏi.
“Không lâu —— a”
Ailie thở nhẹ một hơi, nguy hiểm thật!
“Từ lúc bà bước vào...”
Cơn tức nghẹn trong cổ họng Ailie, nôn ra không nổi, nuốt vào không xong. Ailie khó chịu lườm Alan, “Thế mà bảo không lâu! Ông dám giỡn tui! Đừng có nói ông quên mất khái niệm thời gian rồi nhé, tui còn lâu mới tin.”
Alan không nhăn mày uống cạn ly rượu vang, xoay người tặng Ailie một nụ cười tỏa nắng, “Tui thực sự không thấy nhiều lắm, bà xuất thần quá, chẳng trách... Tui đang buồn bực thì bà tự dưng đi vào, còn diễn cái gì như Xuyên kịch, mồm ngậm tăm, thực sự giống lắm. Ai! Đừng giận, đừng giận, bà cố gắng tập luyện nhiều thêm thể nào cũng có ngày lên được sân khấu...”
Mấy năm Alan ở Trung Quốc cùng thiếu gia rốt cuộc cũng có hồi báo. Tuy rằng lúc đầu Alan chỉ có hứng thú với thành ngữ tục ngữ Trung Quốc, bởi những thứ này có thể giúp Alan đấu võ mồm với người khác mà không bao giờ cần dùng từ ngữ thô bỉ, tục tằn, và dĩ nhiên Alan rất hưởng thụ cảnh giới này. Lần lần, Alan say mê tìm hiểu văn hóa bác đại tinh thâm của dân tộc Trung Hoa.
Món mà Alan thích nhất là Xuyên kịch, hay còn gọi là kịch biến diện. Người diễn Xuyên kịch có thể đổi tới tám chín khuôn mặt, khiến Alan phấn khích lại hâm mộ chết người.
Sau, Alan mua rất nhiều sách dạy và mặt nạ về, đáng tiếc chưa một lần thành công, đừng nói đến n khuôn mặt khác nhau, chính là một nửa của một nửa, Alan nghẹn n giờ cũng không biến nổi.
Đám mặt nạ kia đành trở thành đồ trang trí trong nhà, đợi đến dịp Halloween hoặc vũ hội hóa trang mới được phát huy công dụng.
Tuy Alan chỉ được xem hai ba lần, nhưng không thể nào quên, cho dù bản thân Alan không thể làm việc này, nhưng lòng yêu thích vẫn không thay đổi. May mắn trên đời này có thứ gọi là inteet, thấu hiểu mối tương tư của Alan.
“Alan này, ông mới lên da non đúng không?”
Ailie bắt đầu khởi động hai nắm tay xông về phía Alan, hừ, dám chê cười Ailie hả, xem xem, tui không đánh ông đến quỳ xuống đất xin tha, tui sẽ không tên là Ailie nữa, đổi thành Lieai!
“Có kẻ giết người a!” Alan cẩn thận khống chế âm lượng, chạy tán loạn trong biệt thự. Ailie không bắt được Alan, cuối cùng đành nhìn bóng dáng Alan thành kim nhỏ trong mắt.
“Alan, đừng hòng tui tha ông lần này.” Ailie giậm chân, hằm hừ nói, nắm tay trong không trung vù vù như tiếng gió.
“Anh Jester đối xử với Ailie có phải hay không ...” Tô Phi nghiêng đầu, ngón tay trắng nõn nhẹ gõ lên trán, như đang tìm từ thích hợp.
Chuyển màn –
Bàn tay đang nới dây lưng quấn quang áo tắm màu bạc chợt dừng lại sau lời nói của Tô Phi, Jester đột nhiên ngẩng đầu, đáy mắt như mực lộ vẻ ám trầm âm mai mơ hồ, “Em đang trách anh?”
“Không phải.”
Tô Phi thành thật lắc đầu, yên lặng ngồi bên bờ suối, thản nhiên đối diện với Jester, “Sao thế được, em chỉ ...” hơi không quen thôi.
Đến cùng, Tô Phi chỉ là một cô gái ích kỷ, sẽ không chịu nổi nếu Jester đối với mọi người tốt như đối với Tô Phi! Nếu thật là như vậy, Jester sẽ không phải người Tô Phi yêu, Jester mà Tô Phi yêu cho tới giờ sẽ chỉ đối tốt với một mình Tô Phi, chỉ yêu chiều một mình Tô Phi! Jester là của Tô Phi, vĩnh viễn chỉ thuộc về Tô Phi!
Con ngươi lục sắc thu hết sự biến hóa của khuôn mặt đối diện, khóe miệng tràn ra nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt phút chốc giảo hoạt.
Tô Phi ngẩng đầu lên, Jester đã không còn trước mắt, phía sau lưng truyền đến tiếng nước vỗ nhẹ và tiếng cười khẽ trầm thấp dễ nghe, u nhã say lòng người.
“Jester.” Tô Phi thử gọi một tiếng, xoay người, nhìn thấy mình trần trắng nõn của Jester, hơi gầy nhưng khỏe mạnh. Tô Phi ửng hồng khuôn mặt, quay lưng, “Anh Jester tắm rửa đi, em không quấy rầy. A – ”
“Phách!” Bọt nước vẩy ra, suối nước nóng trở về với bình yên.
Hai mái đầu đen chậm rãi nổi lên, Tô Phi gắt gao hút không khí từ Jester, môi thơm sưng đỏ, hơi xước, chạm nước xót nhè nhẹ. Áo tắm màu bạc giờ đã thành lớp vải xuyên thất dán chặt lên dáng người thon thả của Tô Phi, bộ ngực hơi phập phồng lộ ra vẻ phong tình vô hạn mê hoặc, ngây thơ mà quyến rũ.
Tô Phi thích ngâm suối nước nóng, thích tắm rửa, thích bờ biển, nhưng không thích bơi lội. Tô Phi xuống nước là không khác gì gà con xuống nước. Đã vậy, Tô Phi lại cực thích tắm rửa ở bồn nước lớn, này có tính là tự làm tự chịu không nhỉ?
Hai chân vô lực ngọ nguậy vài vòng nhưng không chạm đến đáy đành cuốn quanh thắt lưng gầy mảnh của Jester, cố nhoài lên thân mình lõa lồ của ai đó. Tô Phi thở phào nhẹ nhõm, tốt rồi.
“... Tô Tô.” Giọng nam trầm khàn khàn, ấn chặt thân thể Tô Phi về phía bản thân.
Cách lớp áo tắm ướt rượt, trong suốt, Tô Phi cảm giác rất rõ thân hình rắn chắc nóng bỏng cùng với cái ... kia. Sắc mặt vừa trắng bệch vừa hồng lên một chút nháy mắt đã chuyển thành đỏ rực, Tô Phi chỉ biết, chỉ biết... Chung quy... Không trốn nổi à!
Tô Phi chấp nhận số mệnh, ôm bả vai Jester, hi vọng ông chồng quý hóa có thể đếm xỉa đến sự chủ động của vợ yêu mà thứ tha vài phần.
“... Tô Tô...”
Sau một trận trời đất chuyển dời, Tô Phi đột nhiên bị áp lên bờ suối bóng loáng.
Làn môi thơm bị ăn gắt gao, chưa kịp hòa hoãn, đồng tử bất thình lình phóng đại, đầu ngón chân cuộn tròn... Đôi mắt long lanh giây trước còn sáng rỡ, giây sau đã mơ hồ, mê tình thổi bùng thống khổ cùng hưng phấn quét toàn thân, thân thể vì kích động mà sáng bóng phấn hồng, quyến rũ mê hồn.
Tiếng ngâm khẽ không thể ức chế tuôn ra theo chuyển động uyển chuyển lên xuống, đầu ngón tay bấm thật sâu vào cánh tay Jester. Jester hơi dừng lại, lửa yêu âu yếm đốt cháy toàn bộ lãnh đạm trong đáy mắt.
Loại vận động như chạm đến cực hạn này mang đến khoái cảm tuyệt vời không cách nào hình dung, nhất là dưới thân là cô gái mình yêu nhất. Nghĩ đến điều này, cơ thể Jester liền cuồn cuộn sức mạnh...
Tại suối nước nóng lộ thiên, trên trời cao trong vắt, dưới sóng nước lượn lờ, hai thân thể gần gũi, thân mật như thể cộng sinh, hô hấp dung hòa lẫn nhau, tranh đoạt hơi thở nóng ấm, giai điệu động lòng người từ thưở xa xưa đang tiếp tục...
—— ta là phân cách tuyến ——
Gió biển ngọt ngào phẩy qua hòn đảo xinh đẹp. Một chiếc BMW màu trắng trong phiên bản có hạn vun vút trên bãi cát mềm mại, thổi tung vô số hạt cát.
Ngồi bên ghế lái, một cô ả trang điểm đậm nét, mặc váy bó đỏ rực hiển hiện dáng người nóng bỏng và làn da nõn nà, vươn hai tay loa lóa trang sức đá quý, phản chiếu dưới ánh mặt trời thu hút ánh nhìn của mọi người.
Tựa hồ cô ả rất hưởng thụ cảm giác được chú ý, làn mi cong đã chải chuốt kỹ càng hếch lên, sóng mắt lưu chuyển, sắc quyến rũ lộ ra không sót chút nào. Gần nửa giờ sau, xe dừng trước cửa một khách sạn tách biệt hoàn toàn với các khách sạn khác.
Người đàn ông lái xe hất cao cằm, kiêu ngạo bước ra trong sự chào đón của nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ trộm lau mồ hôi, tiếp tục mở cửa ghế phó lái, chiếc đùi ngọc của cô ả váy đỏ hở hang vươn thẳng tắp ra.
Ả khinh khỉnh, thấy người đàn ông kia đã bước ra, lập tức chạy tới ôm chặt cánh tay, hai người khăng khít đi vào cửa khách sạn.
Kỳ thật, Ailie cảm thấy, dù không có tầng sương mù kia, cũng không một ai có gan dám nhìn thẳng vào mắt thiếu gia, trừ phi người đó không muốn sống nữa! Bao năm qua, Ailie chỉ biết đúng một người dũng cảm, chính là thiếu phu nhân hiện tại, đúng là không uổng tình cảm nhiều năm của thiếu gia.
Tính ra, thiếu phu nhân là cô gái đầu tiên, cũng là duy nhất được ngồi trên xe thiếu gia, thiếu gia đối đãi thiếu phu nhân cực kỳ đặc biệt. Lúc đầu, Ailie chưa nhìn ra, nhưng năm dài tháng rộng, mục đích của thiếu gia ngày càng hiển hiện, Ailie mới phát hiện ra điều đặc biệt này.
Thời kỳ này, bà mối Alan là công cụ bắc cầu + giật dây cực tốt.
Ailie vốn tưởng chỉ cần trung thành tận tâm với thiếu gia và thiếu phu nhân là đủ lắm rồi, nhưng bây giờ xem ra còn khuya mới đạt được yêu cầu của thiếu gia. Sao Ailie lại cho rằng đã có thiếu gia bao bọc thiếu phu nhân rồi, Ailie có thế thả lỏng cảnh giác! Ailie không phải thiếu phu nhân, người duy nhất cho tới giờ được thiếu gia quan tâm, với thiếu gia mà nói, con người chỉ có hai loại: có lợi và vô dụng. Bo bo giữ thân ư! Ý tưởng này thực sự ngu xuẩn!
Ailie, ngoài thân phận người gần gũi thiếu phu nhân nhất trừ thiếu gia, cũng đảm đương trách nhiệm cánh tay phải của chủ mẫu gia tộc Lance, là người truyền thừa của Sofia.
Vận may này rõ ràng khiến một số người phải đỏ mắt ghen tị, nếu Ailie không có khả năng quyết đoán làm chuyện lớn của Sofia, vậy thì sớm hay muộn cũng gặp nguy hiểm, rất có khả năng còn liên lụy đến thiếu phu nhân. Chỉ cần là thứ uy hiếp đến thiếu phu nhân, thiếu gia tuyệt đối sẽ không ngồi yên không để ý.
Cảnh cáo bằng miệng đã là mức nhẹ nhất rồi. Bình thường thiếu gia đều cho xử lý trực tiếp. Ailie chắc chắn phải cảm ơn thiếu phu nhân, nếu thiếu gia không nhớ tới thiếu phu nhân, có lẽ Ailie đã...
Ailie lắc lắc đầu, mày sao vậy Ailie! Thương trăng buồn thu ư? Mày yếu đuối như thế từ khi nào vậy? Ailie nắm chặt hai nắm tay, trong mắt nở rộ ánh kiên định, Ailie quyết định từ nay sẽ không trốn tránh nữa, Ailie sẽ cố gắng nỗ lực đạt tới trình độ của Sofia.
Ailie không muốn tách rời thiếu phu nhân, khó lắm mới được phục vụ chủ mẫu tốt như vậy; khó lắm mới gian khổ đi đến vị trí cao như vậy; khó lắm mới có thể quang minh chính đại ăn hiếp Alan... Ưu thế vượt trội, phúc lợi như nước, đầu óc Ailie có vấn đề mới đi bỏ việc!
Sau khi suy nghĩ thông suốt, Ailie cảm thấy cả người sảng khoái hẳn lên, rối rắm trước kia chẳng là gì. Cho dù Ailie càng lúc càng sợ thiếu gia, nhưng hiện tại, tâm lý sợ hãi đã kết nạp thêm thành phần mới – kính nể!
“A, khuya khuya khoắt khoắt bà phát bệnh hả Ailie!”
Alan đứng tựa cửa phòng bếp, tay nâng ly vang đỏ, sắc mặt nghiêm túc, ánh mắt không chứa chút vui cười bỡn cợt nào.
Ailie không biết Alan đã ở trong này từ lúc nào, giữa thời điểm Ailie suy nghĩ, hay ở nơi đây ngay từ lúc đầu, chỉ trách Ailie chìm quá sâu vào thế giới nội tâm mà xem nhẹ xung quanh.
“Ông ở trong này bao lâu rồi?” Ailie nhíu mày, do dự một lúc rốt cục cũng cất tiếng hỏi.
“Không lâu —— a”
Ailie thở nhẹ một hơi, nguy hiểm thật!
“Từ lúc bà bước vào...”
Cơn tức nghẹn trong cổ họng Ailie, nôn ra không nổi, nuốt vào không xong. Ailie khó chịu lườm Alan, “Thế mà bảo không lâu! Ông dám giỡn tui! Đừng có nói ông quên mất khái niệm thời gian rồi nhé, tui còn lâu mới tin.”
Alan không nhăn mày uống cạn ly rượu vang, xoay người tặng Ailie một nụ cười tỏa nắng, “Tui thực sự không thấy nhiều lắm, bà xuất thần quá, chẳng trách... Tui đang buồn bực thì bà tự dưng đi vào, còn diễn cái gì như Xuyên kịch, mồm ngậm tăm, thực sự giống lắm. Ai! Đừng giận, đừng giận, bà cố gắng tập luyện nhiều thêm thể nào cũng có ngày lên được sân khấu...”
Mấy năm Alan ở Trung Quốc cùng thiếu gia rốt cuộc cũng có hồi báo. Tuy rằng lúc đầu Alan chỉ có hứng thú với thành ngữ tục ngữ Trung Quốc, bởi những thứ này có thể giúp Alan đấu võ mồm với người khác mà không bao giờ cần dùng từ ngữ thô bỉ, tục tằn, và dĩ nhiên Alan rất hưởng thụ cảnh giới này. Lần lần, Alan say mê tìm hiểu văn hóa bác đại tinh thâm của dân tộc Trung Hoa.
Món mà Alan thích nhất là Xuyên kịch, hay còn gọi là kịch biến diện. Người diễn Xuyên kịch có thể đổi tới tám chín khuôn mặt, khiến Alan phấn khích lại hâm mộ chết người.
Sau, Alan mua rất nhiều sách dạy và mặt nạ về, đáng tiếc chưa một lần thành công, đừng nói đến n khuôn mặt khác nhau, chính là một nửa của một nửa, Alan nghẹn n giờ cũng không biến nổi.
Đám mặt nạ kia đành trở thành đồ trang trí trong nhà, đợi đến dịp Halloween hoặc vũ hội hóa trang mới được phát huy công dụng.
Tuy Alan chỉ được xem hai ba lần, nhưng không thể nào quên, cho dù bản thân Alan không thể làm việc này, nhưng lòng yêu thích vẫn không thay đổi. May mắn trên đời này có thứ gọi là inteet, thấu hiểu mối tương tư của Alan.
“Alan này, ông mới lên da non đúng không?”
Ailie bắt đầu khởi động hai nắm tay xông về phía Alan, hừ, dám chê cười Ailie hả, xem xem, tui không đánh ông đến quỳ xuống đất xin tha, tui sẽ không tên là Ailie nữa, đổi thành Lieai!
“Có kẻ giết người a!” Alan cẩn thận khống chế âm lượng, chạy tán loạn trong biệt thự. Ailie không bắt được Alan, cuối cùng đành nhìn bóng dáng Alan thành kim nhỏ trong mắt.
“Alan, đừng hòng tui tha ông lần này.” Ailie giậm chân, hằm hừ nói, nắm tay trong không trung vù vù như tiếng gió.
“Anh Jester đối xử với Ailie có phải hay không ...” Tô Phi nghiêng đầu, ngón tay trắng nõn nhẹ gõ lên trán, như đang tìm từ thích hợp.
Chuyển màn –
Bàn tay đang nới dây lưng quấn quang áo tắm màu bạc chợt dừng lại sau lời nói của Tô Phi, Jester đột nhiên ngẩng đầu, đáy mắt như mực lộ vẻ ám trầm âm mai mơ hồ, “Em đang trách anh?”
“Không phải.”
Tô Phi thành thật lắc đầu, yên lặng ngồi bên bờ suối, thản nhiên đối diện với Jester, “Sao thế được, em chỉ ...” hơi không quen thôi.
Đến cùng, Tô Phi chỉ là một cô gái ích kỷ, sẽ không chịu nổi nếu Jester đối với mọi người tốt như đối với Tô Phi! Nếu thật là như vậy, Jester sẽ không phải người Tô Phi yêu, Jester mà Tô Phi yêu cho tới giờ sẽ chỉ đối tốt với một mình Tô Phi, chỉ yêu chiều một mình Tô Phi! Jester là của Tô Phi, vĩnh viễn chỉ thuộc về Tô Phi!
Con ngươi lục sắc thu hết sự biến hóa của khuôn mặt đối diện, khóe miệng tràn ra nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt phút chốc giảo hoạt.
Tô Phi ngẩng đầu lên, Jester đã không còn trước mắt, phía sau lưng truyền đến tiếng nước vỗ nhẹ và tiếng cười khẽ trầm thấp dễ nghe, u nhã say lòng người.
“Jester.” Tô Phi thử gọi một tiếng, xoay người, nhìn thấy mình trần trắng nõn của Jester, hơi gầy nhưng khỏe mạnh. Tô Phi ửng hồng khuôn mặt, quay lưng, “Anh Jester tắm rửa đi, em không quấy rầy. A – ”
“Phách!” Bọt nước vẩy ra, suối nước nóng trở về với bình yên.
Hai mái đầu đen chậm rãi nổi lên, Tô Phi gắt gao hút không khí từ Jester, môi thơm sưng đỏ, hơi xước, chạm nước xót nhè nhẹ. Áo tắm màu bạc giờ đã thành lớp vải xuyên thất dán chặt lên dáng người thon thả của Tô Phi, bộ ngực hơi phập phồng lộ ra vẻ phong tình vô hạn mê hoặc, ngây thơ mà quyến rũ.
Tô Phi thích ngâm suối nước nóng, thích tắm rửa, thích bờ biển, nhưng không thích bơi lội. Tô Phi xuống nước là không khác gì gà con xuống nước. Đã vậy, Tô Phi lại cực thích tắm rửa ở bồn nước lớn, này có tính là tự làm tự chịu không nhỉ?
Hai chân vô lực ngọ nguậy vài vòng nhưng không chạm đến đáy đành cuốn quanh thắt lưng gầy mảnh của Jester, cố nhoài lên thân mình lõa lồ của ai đó. Tô Phi thở phào nhẹ nhõm, tốt rồi.
“... Tô Tô.” Giọng nam trầm khàn khàn, ấn chặt thân thể Tô Phi về phía bản thân.
Cách lớp áo tắm ướt rượt, trong suốt, Tô Phi cảm giác rất rõ thân hình rắn chắc nóng bỏng cùng với cái ... kia. Sắc mặt vừa trắng bệch vừa hồng lên một chút nháy mắt đã chuyển thành đỏ rực, Tô Phi chỉ biết, chỉ biết... Chung quy... Không trốn nổi à!
Tô Phi chấp nhận số mệnh, ôm bả vai Jester, hi vọng ông chồng quý hóa có thể đếm xỉa đến sự chủ động của vợ yêu mà thứ tha vài phần.
“... Tô Tô...”
Sau một trận trời đất chuyển dời, Tô Phi đột nhiên bị áp lên bờ suối bóng loáng.
Làn môi thơm bị ăn gắt gao, chưa kịp hòa hoãn, đồng tử bất thình lình phóng đại, đầu ngón chân cuộn tròn... Đôi mắt long lanh giây trước còn sáng rỡ, giây sau đã mơ hồ, mê tình thổi bùng thống khổ cùng hưng phấn quét toàn thân, thân thể vì kích động mà sáng bóng phấn hồng, quyến rũ mê hồn.
Tiếng ngâm khẽ không thể ức chế tuôn ra theo chuyển động uyển chuyển lên xuống, đầu ngón tay bấm thật sâu vào cánh tay Jester. Jester hơi dừng lại, lửa yêu âu yếm đốt cháy toàn bộ lãnh đạm trong đáy mắt.
Loại vận động như chạm đến cực hạn này mang đến khoái cảm tuyệt vời không cách nào hình dung, nhất là dưới thân là cô gái mình yêu nhất. Nghĩ đến điều này, cơ thể Jester liền cuồn cuộn sức mạnh...
Tại suối nước nóng lộ thiên, trên trời cao trong vắt, dưới sóng nước lượn lờ, hai thân thể gần gũi, thân mật như thể cộng sinh, hô hấp dung hòa lẫn nhau, tranh đoạt hơi thở nóng ấm, giai điệu động lòng người từ thưở xa xưa đang tiếp tục...
—— ta là phân cách tuyến ——
Gió biển ngọt ngào phẩy qua hòn đảo xinh đẹp. Một chiếc BMW màu trắng trong phiên bản có hạn vun vút trên bãi cát mềm mại, thổi tung vô số hạt cát.
Ngồi bên ghế lái, một cô ả trang điểm đậm nét, mặc váy bó đỏ rực hiển hiện dáng người nóng bỏng và làn da nõn nà, vươn hai tay loa lóa trang sức đá quý, phản chiếu dưới ánh mặt trời thu hút ánh nhìn của mọi người.
Tựa hồ cô ả rất hưởng thụ cảm giác được chú ý, làn mi cong đã chải chuốt kỹ càng hếch lên, sóng mắt lưu chuyển, sắc quyến rũ lộ ra không sót chút nào. Gần nửa giờ sau, xe dừng trước cửa một khách sạn tách biệt hoàn toàn với các khách sạn khác.
Người đàn ông lái xe hất cao cằm, kiêu ngạo bước ra trong sự chào đón của nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ trộm lau mồ hôi, tiếp tục mở cửa ghế phó lái, chiếc đùi ngọc của cô ả váy đỏ hở hang vươn thẳng tắp ra.
Ả khinh khỉnh, thấy người đàn ông kia đã bước ra, lập tức chạy tới ôm chặt cánh tay, hai người khăng khít đi vào cửa khách sạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.