Chương 83: Gây sự.
Cố Tiêu
17/02/2017
“Bob, anh chờ ở đây một lát, việc cỏn con ấy để em làm là được rồi, anh
đã vất vả cả đoạn đường đi rồi.” Ả váy đỏ kéo tay người đàn ông đi vào
đại sảnh, làm như rất quan tâm đề nghị.
Người đàn ông cũng đang mệt mỏi, tất nhiên đồng ý với đề nghị của ả ta, gật đầu, “Vậy phiền cưng của anh.” Rồi chọn một ghế sofa ngồi thụp xuống, ả không dấu vết nhíu mày, giấu niềm chán ghét muốn né xa trong đáy mắt...
“Phanh!”
Mái tóc xoăn dài màu nâu đỏ ôm khuôn mặt son phấn đậm đà, bóng mắt tím, son môi đỏ, hai viên kim cương cực to đính hai bên tai, như muốn khiến người đối diện không mở nổi mắt.
Hàng mi vừa dày vừa cong, nhìn qua là biết là mi giả. Ả ước chừng hai ba, hai tư tuổi, mắt tam giác lạnh lẽo, kiêu ngạo trừng trừng trước quầy lễ tân.
Váy đỏ hở hang mặc như không mặc, giầy cao gót tám chín phân cùng màu, vòng tay quý đeo đầy trên tay. Không cần nghi ngờ, hàng hiệu phủ ả từ tóc đến chân.
Ả khinh khỉnh phe phẩy bàn tay, giày cao gót nện từng tiếng chói tai, cơn tức tích tụ toàn thân phun xa xả qua khuôn miệng nồng nặc son môi, “Chả hiểu sao mấy người làm ăn nổi? Không biết câu ‘khách hàng là thượng đế’ sao? Khách hàng từ nơi xa tới đây nghỉ dưỡng mà không có nổi một căn biệt thự để ở! Thế này mà gọi là kinh doanh sao?”
Michael chịu đựng việc bị ả vò nhăn vạt áo, lòng chán ghét đến cực điểm, nhưng vẫn nhẫn nại giải thích: “Xin cô Hạ đừng nghi ngờ chế độ phục vụ của khách sạn chúng tôi, chế độ phục vụ của chúng tôi tuyệt đối là số một trên đất nước này, đây là đánh giá của mọi khách hàng, cô không thể nói xấu khách sạn của chúng tôi. Nếu cô Hạ có góp ý, chúng tôi luôn sẵn lòng lắng nghe và có sự điều chỉnh phù hợp.”
“Anh đã nói vậy thì được, tôi muốn ở tại biệt thự đó, anh không phản đối chứ?” Biệt thự trong lời ả ta chính là nơi Tô Phi và Jester đang ở, ngay từ ánh mắt đầu tiên, ả đã nhìn trúng biệt thự đó, muốn vào nghỉ bằng bất cứ giá nào.
Michael liếc lễ tân một cái, rồi nói: “Không dám nói dối, căn biệt thự đó hiện tại đã có người ở, đây là lỗi của nhân viên của chúng tôi, căn biệt thự này đang không có sẵn. Thực ra các biệt thự khác cũng rất tốt, cô Hạ nhất định có thể tìm được một biệt thự khác hợp ý hơn...”
Nhân viên lễ tân bị lườm chỉ biết xấu hổ cúi đầu, không dám phản bác.
Trực giác nói, cô ả trước mắt này rất nóng nảy, tốt nhất là không tranh cãi với ả ta, không chuyện sẽ tệ hơn nhiều.
Số lượng biệt thự của khách sạn không nhiều, chỉ khoảng mấy chục căn, những căn biệt thự đang có khách ở sẽ không còn trong sổ quảng cáo, tất cả là tại ả kia cứng rắn muốn xem. Giở giở lật lật suýt nát còn chưa tính, ả còn không nghe giải thích, muốn ở tại căn biệt thự đã có người ở, đã thế còn đổ lỗi lên lễ tân? Đúng là ả đàn bà vô cớ sinh sự! Lễ tân lặng lẽ tặng một cái nhìn siêu cấp khinh bỉ coi thường cho ả váy đỏ.
“Được rồi, được rồi, anh không cần nhiều lời.” Ả họ Hạ nhàm chán vẫy vẫy tay, lên tiếng cắt ngang đề nghị của Michael, trên mặt mang theo ương ngạnh, “Anh bớt nói mấy lời vô bổ đó đi, tôi đã chọn trúng biệt thự kia rồi. Chi bằng anh bớt thời gian lảm nhảm ở đây đi khuyên mấy người kia chuyển biệt thự nhanh đi còn hơn.”
Michael khó xử: “Cô Hạ, chúng tôi không dám lừa cô, biệt thự đó đã có người ở. Khách sạn đã quy định rõ ràng, không bao giờ được đuổi khách hàng, đây là tôn chỉ của chúng tôi, xin cô Hạ đừng làm chúng tôi khó xử.”
“Tôi làm anh khó xử? Anh có lầm không? Tôi đang bàn bạc với anh đó! Mắt anh có mù không? Kinh doanh là thế này sao? Một ít quy tắc cũng không hiểu...” Nụ cười nhạo khoa trương rộ bên môi khiến khuôn mặt son phấn của ả nhìn có vài phần buồn cười, đám đông xung quanh không hẹn mà đều nhịn cười, không ai muốn bị mắng chửi nơi công cộng.
Michael trầm mặc, bực mình càng lúc càng dâng lên, nhường nhịn lúc đầu là bởi xem cô ả này ở vị trí khách hàng, nhưng hiện tại Michael xác định ả này không phải khách du lịch mà đến tìm người cãi cọ, gây gổ.
“Cô Hạ là khách hàng, chúng tôi chắc chắn sẽ phục vụ cô với đãi ngộ tốt nhất, nhưng nếu cô muốn chúng tôi tổn hại đến đãi ngộ của các khách hàng khác, chúng tôi nhất quyết không làm.” Michael cúi đầu suy nghĩ một lát, bước nhanh đến bên quầy lễ tân, sai lễ tân đưa ra sổ quảng cáo các căn biệt thự chưa có người ở, đưa tới trước mặt ả, “Cô Hạ, chế độ đãi ngộ của cô sẽ theo chế độ khách VIP, cô xem được không?”
Ả không nói hai lời, hất tay Michael, sổ quảng cáo theo đà tung lên, tán loạn trên sàn nhà.
Gót giày như muốn xuyên thủng mặt sàn cẩm thạch, mắt hếch cao, không nhìn đến mặt mọi người đã chuyển màu xanh mét, hét lên: “Đây là cách phục vụ của các người sao? Tôi không nói là tôi không trả nổi tiền sao, các người mau bảo khách trong căn biệt thự kia chuyển ra, chúng muốn bao nhiêu tiền bồi thường đều được, tôi có rất nhiều tiền, chút tiền ấy không coi là gì!”
Michael cố nhịn cơn tức, nói ôn hòa: “Rất xin lỗi, tôi không cho rằng đây là vấn đề liên quan đến tiền, cô Hạ có rải tiền ra thì câu trả lời của chúng tôi vẫn như vậy, chúng tôi tuyệt đối không làm ảnh hưởng tới các khách hàng khác. Hơn nữa –” Michael chuyển tông, “Các biệt thự trên chỉ chấp nhận khách hàng VIP. Cô Hạ không phải khách VIP. Theo đúng quy định, cô không có quyền gì yêu cầu vị khách VIP kia nhường nơi ở.”
“Quá đơn giản, hiện tại tôi mở thẻ VIP không phải là được rồi sao. Đừng lấy cớ, biệt thự kia là của tôi, anh đừng chọc giận tôi nữa, hừ!”
Michael cực kỳ xem thường, nhưng nụ cười vẫn miễn cưỡng treo trên mặt, “Theo quy định, muốn trở thành khách hàng VIP của khách sạn chúng tôi không dễ dàng như vậy. Thứ nhất, có chứng nhận tài sản và địa vị. Thứ hai, đã nghỉ tại khách sạn chúng tôi hơn mười lần, hóa đơn mỗi lần phải hơn 100.000 USD. Thứ ba, phí thủ tục làm thẻ lần đầu cần mấy chục vạn USD. Cô Hạ, đây là lần đầu tiên cô đến với khách sạn chúng tôi, vậy nên yêu cầu cô nộp tiền thủ tục đăng ký.”
Khách VIP cũng có cấp bậc, thẻ vàng là khách cao quý nhất, thẻ bạc là khách quý trung bình, thẻ đen là khách quý phổ thông. Michael vừa nhắc đến mức độ thấp nhất, thẻ hội viên VIP phổ thông hay thẻ đen.
Tiêu chuẩn thẻ bạc khắt khe hơn so với thẻ đen, yêu cầu người giữ thẻ bạc phải có địa vị và quyền lực đủ đế kiềm giữ người giữ thẻ đen.
Thẻ vàng là khách có thân phận tôn quý mà người thường khó có thể tưởng tượng ra, không mở ra bên ngoài.
Người dùng thẻ vàng không cần trải qua quá trình kiểm tra trên, chỉ cần người có thân phận theo tiêu chuẩn thẻ vàng tới, cho dù là lần đầu tiên, cũng có thể mở thẻ vàng ngay lập tức. Dù khách hàng đủ tiêu chuẩn thẻ vàng không yêu cầu, nhân viên khách sạn cũng sẽ nghĩ cách mở thẻ dâng tới.
Michael nhìn trái nhìn phải đều không cảm thấy ả này có tư cách mở thẻ đen hay thẻ bạc. Với người quen thuộc xã hội thượng lưu quý tộc như Michael, kể cả vị tôn quý nhất kia Michael cũng mới gặp không lâu, ả này sao cao quý bằng vị kia. Huống hồ là cô ả không phẩm vị này, chưa từng nghe qua.
“Anh –” Ả chỉ ngón tay vào Michael, tức giận đến cả người phát run.
“Hạ Vũ cưng, chưa xong sao? Anh chờ hết nổi rồi...”
Hạ Vũ muốn làm thay, tất nhiên Bob mừng rỡ, thoải mái ngồi chờ, nhưng dính mông trên sofa ở sảnh khách sạn lâu như vậy vẫn không thấy Hạ Vũ đi ra, Bob không kiên nhẫn đi vào quầy lễ tân nhìn qua.
Nghe thấy tiếng Bob, Hạ Vũ thu cơn tức, thay bằng bộ mặt lành như nước, xoay người vứt cho Michael cái nhìn “mày chết chắc rồi”, đắc ý chạy tới quấn chặt cánh tay Bob, cười duyên nói: “Bob, em xin lỗi, em gặp chút trở ngại.” Nói đến hai chữ trở ngại, Hạ Vũ dỗi dằn chu mỏ, ánh mắt như có như không liếc về phía Michael.
Người đàn ông được Hạ Vũ ôm tay tuổi chừng bốn mươi, năm mươi, bụng bia, thân hình mập mạp. Bob giàu nổi tiếng trong xã hội thượng lưu, nhưng thanh danh không tốt. Bởi phần lớn các vụ kinh doanh của Bob đều không sạch sẽ, các hoạt động cho vay nặng lãi, buôn lậu, phạm pháp đều có phần của Bob.
Ngoài ra, Bob còn đặc biệt háo sắc. Bob sở hữu rất nhiều đàn bà, đối xử cũng rất hào phóng. Nhưng sau khi chơi chán rồi, Bob sẽ không quan đến sống chết của người kia. Dù vậy, vẫn có rất nhiều đàn bà vì tiền mà như thiêu thân lao vào, Hạ Vũ là một trong số đó.
Hạ Vũ ở bên Bob đã ba năm, có vô số ưu đãi, Hạ Vũ là người phụ nữ ở bên Bob lâu nhất. Chỉ số quyến rũ của Hạ Vũ bằng lòng tham của cô ả. Đối với Bob mà nói, người phụ nữ như vậy rất dễ khống chế. Chính vì nguyên nhân này, Hạ Vũ mới được ở bên Bob lâu đến thế.
“Sao thế cưng, ai bắt nạt cưng cứ nói với anh.” Bob ôm chầm Hạ Vũ, dê xồm cái mông đầy đặn của ả.
Hạ Vũ hơi đẩy ra, không thuận theo giậm chân một cái, “Ghét, người ta còn đang bực mình đó.”
Bob tiếc nuối thu tay, nhịn khô nóng xuống, hỏi, “À? Cưng giận ai? Nói với anh nào, anh ra mặt thay cưng.”
“Là bọn họ.” Ngón tay Hạ Vũ lướt qua Michael cùng mấy nhân viên phía sau, ánh mắt dữ tợn, miệng tiếp tục nói dỗi, “Bob, vất vả lắm em mới tìm được biệt thự vừa ý, bọn họ nhất định không cho em vào, anh nói xem, có phải bọn họ hiếp đáp em không?”
“Cưng yên tâm, anh nhất định thỏa mãn cưng.” Bob dỗ Hạ Vũ, bụng bia chỉa về trước mặt Michael, híp đôi mắt to bằng đậu xanh, vãi ra một túi gì đó, “Chừng này tiền đủ chưa, chú đừng giả bộ trước mặt em, thức thời chút, dọn chỗ kia ngay, đừng chọc cưng của anh mất hứng.”
Người đàn ông cũng đang mệt mỏi, tất nhiên đồng ý với đề nghị của ả ta, gật đầu, “Vậy phiền cưng của anh.” Rồi chọn một ghế sofa ngồi thụp xuống, ả không dấu vết nhíu mày, giấu niềm chán ghét muốn né xa trong đáy mắt...
“Phanh!”
Mái tóc xoăn dài màu nâu đỏ ôm khuôn mặt son phấn đậm đà, bóng mắt tím, son môi đỏ, hai viên kim cương cực to đính hai bên tai, như muốn khiến người đối diện không mở nổi mắt.
Hàng mi vừa dày vừa cong, nhìn qua là biết là mi giả. Ả ước chừng hai ba, hai tư tuổi, mắt tam giác lạnh lẽo, kiêu ngạo trừng trừng trước quầy lễ tân.
Váy đỏ hở hang mặc như không mặc, giầy cao gót tám chín phân cùng màu, vòng tay quý đeo đầy trên tay. Không cần nghi ngờ, hàng hiệu phủ ả từ tóc đến chân.
Ả khinh khỉnh phe phẩy bàn tay, giày cao gót nện từng tiếng chói tai, cơn tức tích tụ toàn thân phun xa xả qua khuôn miệng nồng nặc son môi, “Chả hiểu sao mấy người làm ăn nổi? Không biết câu ‘khách hàng là thượng đế’ sao? Khách hàng từ nơi xa tới đây nghỉ dưỡng mà không có nổi một căn biệt thự để ở! Thế này mà gọi là kinh doanh sao?”
Michael chịu đựng việc bị ả vò nhăn vạt áo, lòng chán ghét đến cực điểm, nhưng vẫn nhẫn nại giải thích: “Xin cô Hạ đừng nghi ngờ chế độ phục vụ của khách sạn chúng tôi, chế độ phục vụ của chúng tôi tuyệt đối là số một trên đất nước này, đây là đánh giá của mọi khách hàng, cô không thể nói xấu khách sạn của chúng tôi. Nếu cô Hạ có góp ý, chúng tôi luôn sẵn lòng lắng nghe và có sự điều chỉnh phù hợp.”
“Anh đã nói vậy thì được, tôi muốn ở tại biệt thự đó, anh không phản đối chứ?” Biệt thự trong lời ả ta chính là nơi Tô Phi và Jester đang ở, ngay từ ánh mắt đầu tiên, ả đã nhìn trúng biệt thự đó, muốn vào nghỉ bằng bất cứ giá nào.
Michael liếc lễ tân một cái, rồi nói: “Không dám nói dối, căn biệt thự đó hiện tại đã có người ở, đây là lỗi của nhân viên của chúng tôi, căn biệt thự này đang không có sẵn. Thực ra các biệt thự khác cũng rất tốt, cô Hạ nhất định có thể tìm được một biệt thự khác hợp ý hơn...”
Nhân viên lễ tân bị lườm chỉ biết xấu hổ cúi đầu, không dám phản bác.
Trực giác nói, cô ả trước mắt này rất nóng nảy, tốt nhất là không tranh cãi với ả ta, không chuyện sẽ tệ hơn nhiều.
Số lượng biệt thự của khách sạn không nhiều, chỉ khoảng mấy chục căn, những căn biệt thự đang có khách ở sẽ không còn trong sổ quảng cáo, tất cả là tại ả kia cứng rắn muốn xem. Giở giở lật lật suýt nát còn chưa tính, ả còn không nghe giải thích, muốn ở tại căn biệt thự đã có người ở, đã thế còn đổ lỗi lên lễ tân? Đúng là ả đàn bà vô cớ sinh sự! Lễ tân lặng lẽ tặng một cái nhìn siêu cấp khinh bỉ coi thường cho ả váy đỏ.
“Được rồi, được rồi, anh không cần nhiều lời.” Ả họ Hạ nhàm chán vẫy vẫy tay, lên tiếng cắt ngang đề nghị của Michael, trên mặt mang theo ương ngạnh, “Anh bớt nói mấy lời vô bổ đó đi, tôi đã chọn trúng biệt thự kia rồi. Chi bằng anh bớt thời gian lảm nhảm ở đây đi khuyên mấy người kia chuyển biệt thự nhanh đi còn hơn.”
Michael khó xử: “Cô Hạ, chúng tôi không dám lừa cô, biệt thự đó đã có người ở. Khách sạn đã quy định rõ ràng, không bao giờ được đuổi khách hàng, đây là tôn chỉ của chúng tôi, xin cô Hạ đừng làm chúng tôi khó xử.”
“Tôi làm anh khó xử? Anh có lầm không? Tôi đang bàn bạc với anh đó! Mắt anh có mù không? Kinh doanh là thế này sao? Một ít quy tắc cũng không hiểu...” Nụ cười nhạo khoa trương rộ bên môi khiến khuôn mặt son phấn của ả nhìn có vài phần buồn cười, đám đông xung quanh không hẹn mà đều nhịn cười, không ai muốn bị mắng chửi nơi công cộng.
Michael trầm mặc, bực mình càng lúc càng dâng lên, nhường nhịn lúc đầu là bởi xem cô ả này ở vị trí khách hàng, nhưng hiện tại Michael xác định ả này không phải khách du lịch mà đến tìm người cãi cọ, gây gổ.
“Cô Hạ là khách hàng, chúng tôi chắc chắn sẽ phục vụ cô với đãi ngộ tốt nhất, nhưng nếu cô muốn chúng tôi tổn hại đến đãi ngộ của các khách hàng khác, chúng tôi nhất quyết không làm.” Michael cúi đầu suy nghĩ một lát, bước nhanh đến bên quầy lễ tân, sai lễ tân đưa ra sổ quảng cáo các căn biệt thự chưa có người ở, đưa tới trước mặt ả, “Cô Hạ, chế độ đãi ngộ của cô sẽ theo chế độ khách VIP, cô xem được không?”
Ả không nói hai lời, hất tay Michael, sổ quảng cáo theo đà tung lên, tán loạn trên sàn nhà.
Gót giày như muốn xuyên thủng mặt sàn cẩm thạch, mắt hếch cao, không nhìn đến mặt mọi người đã chuyển màu xanh mét, hét lên: “Đây là cách phục vụ của các người sao? Tôi không nói là tôi không trả nổi tiền sao, các người mau bảo khách trong căn biệt thự kia chuyển ra, chúng muốn bao nhiêu tiền bồi thường đều được, tôi có rất nhiều tiền, chút tiền ấy không coi là gì!”
Michael cố nhịn cơn tức, nói ôn hòa: “Rất xin lỗi, tôi không cho rằng đây là vấn đề liên quan đến tiền, cô Hạ có rải tiền ra thì câu trả lời của chúng tôi vẫn như vậy, chúng tôi tuyệt đối không làm ảnh hưởng tới các khách hàng khác. Hơn nữa –” Michael chuyển tông, “Các biệt thự trên chỉ chấp nhận khách hàng VIP. Cô Hạ không phải khách VIP. Theo đúng quy định, cô không có quyền gì yêu cầu vị khách VIP kia nhường nơi ở.”
“Quá đơn giản, hiện tại tôi mở thẻ VIP không phải là được rồi sao. Đừng lấy cớ, biệt thự kia là của tôi, anh đừng chọc giận tôi nữa, hừ!”
Michael cực kỳ xem thường, nhưng nụ cười vẫn miễn cưỡng treo trên mặt, “Theo quy định, muốn trở thành khách hàng VIP của khách sạn chúng tôi không dễ dàng như vậy. Thứ nhất, có chứng nhận tài sản và địa vị. Thứ hai, đã nghỉ tại khách sạn chúng tôi hơn mười lần, hóa đơn mỗi lần phải hơn 100.000 USD. Thứ ba, phí thủ tục làm thẻ lần đầu cần mấy chục vạn USD. Cô Hạ, đây là lần đầu tiên cô đến với khách sạn chúng tôi, vậy nên yêu cầu cô nộp tiền thủ tục đăng ký.”
Khách VIP cũng có cấp bậc, thẻ vàng là khách cao quý nhất, thẻ bạc là khách quý trung bình, thẻ đen là khách quý phổ thông. Michael vừa nhắc đến mức độ thấp nhất, thẻ hội viên VIP phổ thông hay thẻ đen.
Tiêu chuẩn thẻ bạc khắt khe hơn so với thẻ đen, yêu cầu người giữ thẻ bạc phải có địa vị và quyền lực đủ đế kiềm giữ người giữ thẻ đen.
Thẻ vàng là khách có thân phận tôn quý mà người thường khó có thể tưởng tượng ra, không mở ra bên ngoài.
Người dùng thẻ vàng không cần trải qua quá trình kiểm tra trên, chỉ cần người có thân phận theo tiêu chuẩn thẻ vàng tới, cho dù là lần đầu tiên, cũng có thể mở thẻ vàng ngay lập tức. Dù khách hàng đủ tiêu chuẩn thẻ vàng không yêu cầu, nhân viên khách sạn cũng sẽ nghĩ cách mở thẻ dâng tới.
Michael nhìn trái nhìn phải đều không cảm thấy ả này có tư cách mở thẻ đen hay thẻ bạc. Với người quen thuộc xã hội thượng lưu quý tộc như Michael, kể cả vị tôn quý nhất kia Michael cũng mới gặp không lâu, ả này sao cao quý bằng vị kia. Huống hồ là cô ả không phẩm vị này, chưa từng nghe qua.
“Anh –” Ả chỉ ngón tay vào Michael, tức giận đến cả người phát run.
“Hạ Vũ cưng, chưa xong sao? Anh chờ hết nổi rồi...”
Hạ Vũ muốn làm thay, tất nhiên Bob mừng rỡ, thoải mái ngồi chờ, nhưng dính mông trên sofa ở sảnh khách sạn lâu như vậy vẫn không thấy Hạ Vũ đi ra, Bob không kiên nhẫn đi vào quầy lễ tân nhìn qua.
Nghe thấy tiếng Bob, Hạ Vũ thu cơn tức, thay bằng bộ mặt lành như nước, xoay người vứt cho Michael cái nhìn “mày chết chắc rồi”, đắc ý chạy tới quấn chặt cánh tay Bob, cười duyên nói: “Bob, em xin lỗi, em gặp chút trở ngại.” Nói đến hai chữ trở ngại, Hạ Vũ dỗi dằn chu mỏ, ánh mắt như có như không liếc về phía Michael.
Người đàn ông được Hạ Vũ ôm tay tuổi chừng bốn mươi, năm mươi, bụng bia, thân hình mập mạp. Bob giàu nổi tiếng trong xã hội thượng lưu, nhưng thanh danh không tốt. Bởi phần lớn các vụ kinh doanh của Bob đều không sạch sẽ, các hoạt động cho vay nặng lãi, buôn lậu, phạm pháp đều có phần của Bob.
Ngoài ra, Bob còn đặc biệt háo sắc. Bob sở hữu rất nhiều đàn bà, đối xử cũng rất hào phóng. Nhưng sau khi chơi chán rồi, Bob sẽ không quan đến sống chết của người kia. Dù vậy, vẫn có rất nhiều đàn bà vì tiền mà như thiêu thân lao vào, Hạ Vũ là một trong số đó.
Hạ Vũ ở bên Bob đã ba năm, có vô số ưu đãi, Hạ Vũ là người phụ nữ ở bên Bob lâu nhất. Chỉ số quyến rũ của Hạ Vũ bằng lòng tham của cô ả. Đối với Bob mà nói, người phụ nữ như vậy rất dễ khống chế. Chính vì nguyên nhân này, Hạ Vũ mới được ở bên Bob lâu đến thế.
“Sao thế cưng, ai bắt nạt cưng cứ nói với anh.” Bob ôm chầm Hạ Vũ, dê xồm cái mông đầy đặn của ả.
Hạ Vũ hơi đẩy ra, không thuận theo giậm chân một cái, “Ghét, người ta còn đang bực mình đó.”
Bob tiếc nuối thu tay, nhịn khô nóng xuống, hỏi, “À? Cưng giận ai? Nói với anh nào, anh ra mặt thay cưng.”
“Là bọn họ.” Ngón tay Hạ Vũ lướt qua Michael cùng mấy nhân viên phía sau, ánh mắt dữ tợn, miệng tiếp tục nói dỗi, “Bob, vất vả lắm em mới tìm được biệt thự vừa ý, bọn họ nhất định không cho em vào, anh nói xem, có phải bọn họ hiếp đáp em không?”
“Cưng yên tâm, anh nhất định thỏa mãn cưng.” Bob dỗ Hạ Vũ, bụng bia chỉa về trước mặt Michael, híp đôi mắt to bằng đậu xanh, vãi ra một túi gì đó, “Chừng này tiền đủ chưa, chú đừng giả bộ trước mặt em, thức thời chút, dọn chỗ kia ngay, đừng chọc cưng của anh mất hứng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.