Trọng Sinh Danh Môn Giai Nhân

Chương 70: Ra mắt họ ngoại.

Cố Tiêu

17/02/2017

Tô Phi không bao giờ nói chuyện lòng vòng với người thân. Rất nhiều hiểu lầm sinh ra chỉ bởi hai bên không nói chuyện thẳng thắn, thành thật với nhau. Rõ ràng chỉ cần một hai câu nói, cuối cùng lại tạo nên sai lầm không thể cứu vãn.

Tô Phi không muốn biến mọi việc thành như vậy, không nên có bất cứ giấu diếm, lừa gạt giữa hai người đang yêu. Nghĩ đến phản ứng của ông nội và các bác, các thím, Tô Phi không nhịn được cười, không khí buồn chán bỗng chốc tan thành mây khói.

“Em đang cười gì?”

Tô Phi lắc đầu, “Anh Jester sẽ bị ông nội và các bác các chú ăn sống nuốt tươi, em không dọa đâu, anh Jester phải chuẩn bị tâm lý trước đó.”

“Bướng.” Jester gục gặc, đôi mắt lục hơi trầm xuống, rồi trôi đi rất nhanh, “Anh mà bị ăn sống nuốt tươi, về sau em sẽ không tìm được ai yêu chiều em thế này nữa.”

“Anh Jester sai rồi, em có rất nhiều người thân thương em, yêu em không kém anh Jester chút nào đâu.”

“À, không kém anh chút nào?” Khóe miệng cong lên, hơi thở thanh nhã ôn mát mạnh mẽ đánh úp, môi mỏng tinh tế chuẩn xác che kín đôi môi hồng phấn phía trước, trằn trọc nghiền. Đến khi Tô Phi hổn hển vì thiếu dưỡng khí, môi mỏng mới chịu rời đi, nhưng chỉ cách đôi môi hồng đã bị sưng tấy có mấy centimet. Đôi mắt trong vắt tràn ra ánh sáng lộng lẫy, hàm chứa tự tin, vương giả trời sinh, hơi thở chút có chút không phất qua hai gò má Tô Phi, “Không kém anh chút nào?”

Jester cúi người làm bộ muốn hôn tiếp, Tô Phi vội vàng lắc đầu, cầu xin tha thứ: “Kém anh Jester, kém rất nhiều, anh Jester tha em nhé.” Đôi mắt đen ngập nước, chớp chớp nhìn người con trai, cố lấy lòng.

“Tạm tha em lần này.” Môi mỏng dời đến vành tai đỏ trong suốt của Tô Phi, hơi khiêu khích liếm mút, thanh âm nho nhỏ trong bóng đêm nghe phá lệ quyến rũ, châm ngòi bức thành phòng thủ bạc nhược của Tô Phi.

“Ưm...” Tô Phi không tự chủ ngâm nhẹ, ánh mắt long lanh dần bị một tầng sương mù che phủ, lóe ra một tia mê ly nhàn nhạt.

Ô! Xấu hổ chết! Chờ Tô Phi ý thức được bản thân vừa phát ra âm thanh gì, mặt nóng như lửa, liều mạng chui vào làm ổ trong chăn, nói gì cũng không chịu gần gũi Jester.

Jester thấy thời gian không còn sớm, liền tắt đèn bàn, thuần thục tiến vào ổ chăn, thừa dịp Tô Phi không kịp phản ứng, công khai chiếm toàn bộ ổ chăn, tính cả người nào đó đang làm ổ trong chăn cũng bị ôm gắt gao vào ngực.

Ngày hôm sau, một quyển sổ đỏ tươi mở ra trước mặt Tô Phi, đến người trầm tĩnh nhất cũng bị dọa đến nhảy dựng.

Tô Phi sợ đến vô cảm, đôi mắt nhìn chằm chằm quyển sổ đỏ, trên sổ có một tấm ảnh chân dung và thông tin cơ bản của Tô Phi. Và tên của Tô Phi, từ hai chữ đã thành ba chữ, được ghi rõ rành rành là vợ của Jester Lance.

Đây là một quyển sổ kết hôn bình thường đến không thể bình thường hơn! Nhưng đây là quyển sổ kết hôn của Tô Phi và Jester?

Ai nói cho Tô Phi biết chuyện gì đang xảy ra đi? Vì sao tên của Tô Phi biến thành Tô Phi Lance? Vì sao mới mấy ngày trước Tô Phi và Jester còn là một đôi tình nhân vừa chính thức xác lập quan hệ, hôm nay đã thành vợ chồng về mặt luật pháp? Vì sao Tô Phi còn chưa tới tuổi kết hôn hợp pháp đã có thể kết hôn rồi? Tất cả là sao???

“Thiếu phu nhân đừng quá kích động!” Alan tận lực ổn định cảm xúc của Tô Phi, khai hết mọi chuyện, mong được khoan dung độ lượng, “Thời điểm thiếu phu nhân nhận ‘thủ hộ chi nhãn’, thiếu phu nhân và thiếu gia đã thành lập quan hệ hôn nhân, tự nhiên sau đó sẽ có người thay thiếu phu nhân và thiếu gia chuẩn bị tốt các công việc còn lại.”



Alan chỉ quyển sổ màu đỏ, lại trỏ chiếc vòng trên cổ Tô Phi, hoa tay múa chân, “Mấy thứ về mặt luật pháp này đều là chuyện vặt với gia tộc Lance. Đây chỉ là một quyển sổ kết hôn thôi, thậm chí làm đến hai mươi quyển đều không thành vấn đề.”

“Ông cho là kết hôn như quần áo chắc, muốn nhiều như vậy thì được cái gì, đâu thay ăn thay uống được.” Mấy ngày hôm nay, Ailie rất dễ nóng giận, thường xuyên cho Alan ăn chưởng.

Alan nghĩ: nhất định là Ailie đang ghen tị, ghen tị thiếu phu nhân còn trẻ như vậy đã được gả ra ngoài, mối tốt như vậy. Còn Ailie đến giờ vẫn không có người muốn, lại thêm một con cọp cái sắp sửa bước vào hàng ngũ ế.

“Ánh mắt đó là gì vậy? Nhìn nữa tui lấy mạng ông.” Ailie vung nắm tay, thổi vù vù thị uy. Alan nhìn, mặt xám xịt chạy ra xa, không để ý Ailie đang rít rít gào gào phía sau.

“Ai...” Tô Phi nhíu mày, đầu ngón tay trắng nõn cẩn thận vuốt ve bìa sổ kết hôn, dường như có một luồng khí ấm áp từ đầu ngón tay chạy dọc đến đầu trái tim, khóe môi không tự giác cong cong, khuôn mặt trong trẻo dịu dàng khẽ khàng vui vẻ.

Ailie che miệng mỉm cười, hơi hơi cúi người trước Tô Phi, nhẹ chân lặng lẽ dịch ra xa, trả lại bầu không khí an bình này cho thiếu phu nhân.

Không biết Jester đang vội cái gì, hai ngày nay đều là đi sớm về trễ. Hôm nay, trời vừa sáng đã mang Tô Phi đến trại an dưỡng.

Trại an dưỡng nổi tiếng tại nước Anh ——

“Ta không đồng ý! Kiên quyết không đồng ý! Cậu không có hy vọng nào hết! Hừ hừ...” Ông nội Tô ngồi trên sofa thở phì phì, hung tợn lườm nguýt Jester.

Vốn cháu gái cưng đến thăm, ông nội Tô phi thường vui vẻ, nhưng mà ai biết tại sao, thằng oắt con mặt băng nước ngoài trước mặt ông đột nhiên biến thành chồng của cháu gái cưng của ông? Chuyện kết hôn hệ trọng như vậy cũng không báo cho ông nội hay. Đừng mong ông nội Tô cho thằng oắt con này sắc mặt dễ nhìn, tất cả tại thằng oắt mặt băng này làm hư cháu gái cưng của ông.

Ô ô ~ cháu gái bảo bối ông nâng như nâng trứng trong tay, nhanh như vậy đã biến thành bảo bối của người khác, làm sao ông nội Tô cam tâm cho được!

“Đỉnh Đường, ông đừng nóng! Nghe hai cháu nói một chút xem như thế nào.”

Bà nội Tô bình tĩnh hơn so với ông nội Tô, một bên vuốt lưng giúp ông nội Tô thuận khí, một bên quay đầu nhìn về hai người đang đứng bên cửa, ôn hòa nói: “Phi Phi, cháu —— cháu này, hai cháu ngồi xuống đi, có chuyện gì thì nói chuyện tử tế với ông, các cháu đừng làm ông giận, cứ từ từ mà nói.”

Bà nội Tô thật sự không thể gọi hai chữ “cháu rể”, kỳ thực bà cũng không thể tiếp nhận việc cháu gái sớm như vậy đã kết hôn, yêu sớm bà đã không chịu được, huống chi là tảo hôn, bà càng...

“Giải thích.” Nói thật thì, ánh mắt cháu gái khá tốt. Ông nội Tô cũng vừa lòng thằng oắt Jester này, nhưng dám đoạt bảo bối của ông, dù ưu tú thế nào cũng uổng công, hiện tại Jester không vừa mắt ông nội Tô một tí nào.

Lâu lắm rồi mới được nghe ông nội gầm thét, lúc này đây ông nội lại đang gầm thét với Tô Phi, phản ứng đầu tiên của Tô Phi là trốn sau lưng Jester, nhéo nhéo hông Jester, ý đồ rất rõ ràng, em mặc anh Jester một mình ứng phó đấy.

Ông nội Tô mắt sắc phát hiện cử động của Tô Phi, nghiến răng nghiến lợi chỉ Jester, “Thằng oắt con dám rắp tâm lừa gạt cháu gái ta!” Quay sang Tô Phi, ngữ khí khác nhau một trời một vực, rất ôn hòa hiền hậu, ông nội Tô hiền lành dụ dỗ, “Phi Phi ngoan, đến bên ông nội, đừng để thằng oắt con kia lừa. Về sau ông nội tìm cho con một người tử tế, ngoan nào!”

Jester ôm chặt Tô Phi, chỉ một ánh mắt lạnh như băng đã nháy mắt dập tắt lửa trong lòng ông nội Tô, dù là quân nhân trong binh chủng thiện chiến nhất tiếp xúc với ánh mắt này cũng sẽ phát lạnh theo bản năng.



Không phải ông nội Tô sợ hãi, ông kinh ngạc, một thằng oắt hơn hai mươi tuổi đã có ánh mắt băng lãnh làm người khác run như cầy sấy. Chỉ một giây, ông nội Tô thu hồi kinh ngạc, dùng một ánh mắt hoàn toàn mới đi đo đạc thằng nhóc mà rốt cuộc ông thấy có đủ tư cách cưới cháu gái bảo bối của ông.

Một giây, hai giây, ba giây, ... Một phút, hai phút, ... Ba mươi phút sau.

Lúc này, cảm xúc của ông nội Tô đã ổn định, ông bất đắc dĩ nhìn đôi vợ chồng đang dính thành một khối kia, một là cháu gái bảo bối ông yêu thương nhất trên đời, đứa còn lại là thằng cháu rể ông nội Tô hận không thể đạp xuống địa ngục.

Ai! Cháu gái lớn, vốn lo cháu gái quá thông minh không tìm được mối xứng đôi vừa lứa, hiện tại xong rồi, cái gì phiền phiền não não hóa ra đều là vô dụng, cháu gái lập tức đã gả cho người, mà ông bà cha mẹ không một ai biết, cái này thì làm sao ông nội Tô chấp nhận nổi đây!

Bà nội Tô nhớ, đây là người thứ hai có thể kiên trì dưới ánh mắt của ông nội Tô lâu như vậy, người thứ nhất là con út Tô Trí Thận.

Nhớ đến con trai, bà nội Tô cười lành, chút căng cứng trong lòng đã sớm buông xuống. Quên đi, quên đi, chỉ cần cháu gái hạnh phúc, cần gì phải so đo!

Huống chi anh cháu rể này bà nội Tô càng xem càng vừa mắt, Đỉnh Đường cứ thích làm khó dễ người khác, đúng là càng già càng trẻ con, đi tính toán chi li với một đứa bé, bà nội Tô cười cười không nói.

Kể ra, từ lúc bà nội Tô mềm lòng, ông nội Tô cũng dao động. Ông cũng không phải người quá mức ngoan cố, có nhiều việc ông đã trải qua như cơm bữa. Ánh mắt thằng oắt này nói cho ông hay: thằng oắt này, là đứa nghiêm túc, cẩn thận, thật lòng thật dạ với cháu gái ông.

Ông nội Tô nhìn người vô số, ông hiểu một người giỏi ngụy trang cỡ nào cũng không thể dùng ánh mắt gạt người. Trong ánh mắt lạnh giá kia, không chỉ có lạnh lùng, còn có quý trọng, yêu chiều cháu gái ông.

Người sống một đời đâu dễ tìm được một kẻ yêu thương quý trọng bản thân, ông nội Tô cảm khái vạn phần, thái độ sớm đã không còn cường ngạnh, kiên quyết như lúc đầu.

Ông nội Tô cũng chỉ là một ông lão bình thường, đâu thể khác những người già trên trái đất, ông chỉ hy vọng người thân của ông hạnh phúc. Cháu gái dẫn thằng oắt này đến, cũng gián tiếp nói lên thái độ của con bé, ông làm chi phải gắng sức làm người ác! Phải làm người ác thì để thằng oắt này làm một mình đi, hừ!

Nhưng, cũng không thể để thằng oắt dám bắt cóc bảo bối của ông lên mặt, ông nội Tô cực kỳ nghiêm túc lườm chằm chằm Jester, gằn từng tiếng cảnh cáo: “Tô Phi là bảo bối của già trẻ họ Tô chúng ta, cậu dám bắt nạt hay làm chuyện có lỗi với con bé...”

Bàn tay đầy dấu vết thô ráp vỗ lên chiếc bàn bằng gỗ lim, mặt đất tức khắc chấn động, chiếc bàn nứt thành vô số mảnh nhỏ, cuối cùng phịch xuống mặt đất, hóa thành một đống vụn gỗ.

Ông nội Tô ngẩng đầu lên, khóa chặt ánh mắt Jester, lạnh lùng nói: “Kết cục của cậu sẽ y như cái bàn này! Cậu hiểu chứ?”

Phải khiến ông nội Tô thất vọng rồi, thằng oắt nhận đe dọa của ông không sợ hãi chút nào, phải nói là từ đầu đến giờ, thằng oắt không để dao động một tia cảm xúc nào, vẻ mặt đạm mạc đáng sợ.

Ông nội Tô không nhịn được nhíu mày, tim nảy một nhịp.

Người như thế này là kẻ đáng sợ nhất! Vĩnh viễn không để người khác đoán được suy nghĩ, hơn nữa tính cách cực kỳ thâm trầm! Là loại người khó nắm trong tay nhất. Chỉ cần người này muốn, tất cả mọi người sẽ là con mồi của hắn, làm trò giải trí, đùa bỡn của hắn, mà hắn lại có thể dễ dàng nắm mọi người trong tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Danh Môn Giai Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook