Chương 71: Marriage Concerto (1)
Cố Tiêu
17/02/2017
Ông nội Tô không khỏi nghi ngờ, thằng oắt này thật sự có thể mang lại hạnh phúc cho Phi Phi sao?
Ông nội Tô lo, lo lắm, ông lo cháu gái sẽ buồn bã, đau khổ. Nếu thật như vậy, chẳng sợ phải vét sạch lực lượng nhà họ Tô, ông nội Tô quyết không bỏ qua thằng oắt con!
Tô Phi không đọc được suy nghĩ của ông nội Tô, nhưng Jester thì có.
Jester thực sự muốn cười lớn tính toán của ông nội Tô, nhưng chỉ cười khẽ.
“Cháu cam đoan vĩnh viễn không có ngày đó.” Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, Jester hứa hẹn với một người khác ngoài Tô Phi. Lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng.
Jester yêu Tô Phi, nhưng không có nghĩa sẽ yêu cả đường đi lối về.
Trái tim con người rất nhỏ, chỉ một Tô Phi đã đầy căng, làm sao còn sức đi chú ý mấy người xung quanh.
Nhưng đây là người thân của Tô Phi, người Tô Phi quan tâm, Jester không muốn Tô Phi buồn bã, chỉ muốn Tô Phi ngày ngày vui vẻ. Có như vậy, Jester mới hạnh phúc.
Khóe mắt ông nội Tô run rẩy, ông không ngờ thằng oắt này lợi hại đến vậy, đoán suy nghĩ trong lòng ông không sai một ly. Ông nội Tô nhụt chí, vẫy tay, thỏa hiệp. Bỗng, ông hỏi: “Khi nào con tổ chức hôn lễ?”
“Ông nội.” Tô Phi đỏ mặt gọi.
Không đành lòng tức giận với cháu yêu, ông nội Tô đành quay đầu ra ngoài cửa sổ, hầm hừ: “Con gọi bây giờ không có ích gì đâu. Gia đình mình chưa một ai đến hôn lễ của con cả. Dù thế nào, con phải làm ít nhất một lần, ông nội sẽ giám sát. Không được tiết kiệm hôn lễ của Phi Phi!” Câu cuối hiển nhiên là yêu cầu đối với Jester.
Nghe vậy, đôi mắt màu lục lóe tia thỏa mãn, miệng khẽ cong. Jester vỗ tay, Alan chờ ngoài cửa vội lên tiếng trả lời, đẩy cửa đi vào, cầm trong tay thiệp cưới được làm tinh xảo, đưa tới tay ông nội Tô, cười hề hề: “Thưa ông Tô, bà Tô, đây là thiệp cưới của thiếu gia và thiếu phu nhân, mời hai vị xem xét.”
Ông nội Tô mở thiệp cưới, ánh mắt sắc lẻm nhìn ngày cưới, “Ba ngày nữa? Có phải quá vội hay không? Ba ngày sao chuẩn bị kịp? Hôn lễ của Phi Phi không thể làm qua loa cho có được...”
Alan kiên nhẫn trả lời: “Thưa, các công tác chuẩn bị cho hôn lễ đã được tiến hành từ tuần trước, thời gian ba ngày cũng không quá nhanh chóng, đến ngày đó, chúng tôi xin được tiếp đón ông Tô, bà Tô.”
“Hôn lễ được tổ chức theo lễ nghi Trung Quốc hay kiểu phương Tây?”
Mấy tháng ăn chơi ngủ nghỉ bên nước Anh, ông nội Tô cũng biết giới trẻ hiện đại yêu thích lễ kết hôn kiểu Tây, lãng mạn, ngọt ngào, nhưng trong xương tủy, ông nội Tô ủng hộ hôn lễ theo nghi thức truyền thống trang trọng của người Trung Quốc.
Alan hiểu ý cười: “Thưa, hôn lễ kết hợp cả đông – tây, chúng tôi xin hứa sẽ không để các vị thất vọng.”
“Người nhà chúng ta trong vòng ba ngày làm sao đến kịp, ta hi vọng lễ kết hôn của cháu gái ta không vắng mặt một người họ Tô nào.”
Đây quả thực là làm khó một cách trắng trợn. Không sao, Alan đã chuẩn bị một cách hoàn hảo, dù là chuyện nhỏ nhặt nhất. Alan nói tiếp: “Thưa, xin ông yên tâm, chúng tôi đã gửi thiệp mời thông báo tới toàn bộ họ hàng của thiếu phu nhân, chúng tôi tin rằng tất cả người nhà họ Tô sẽ xuất hiện trong hôn lễ.” Kể cả mấy người đó không kịp tới, Alan cũng có cách giúp họ có mặt tại hiện trường.
Nói tới đây, Alan không khỏi bội phục thiếu gia, mưu tính sâu xa, chu toàn mọi việc đến giọt nước còn không lọt, quả nhiên phòng ngừa hơn chữa trị! Alan không tin ông nội Tô đấu thắng thiếu gia anh minh cơ trí, đa mưu túc trí của Alan.
Quả nhiên, ông nội Tô không hé răng lần nữa.
Buổi chiều ngày hôm đó, ông nội Tô lấy cớ luận chơi cờ, kéo Jester chơi hết ván này đến ván khác. Tô Phi cùng bà nội đi tản bộ tán gẫu trong vườn hoa trại an dưỡng, không biết tình hình chiến đấu của hai người kia.
Bà nội Tô chỉ hỏi một ít thông tin cơ bản của Jester, rồi nói sang chuyện học tập, cuộc sống của Tô Phi, hai bà cháu nói chuyện vô cùng vui vẻ.
Mấy người họ Tô dù già hay trẻ, đang làm việc học tập ở đâu, cũng đều tụ hội ở Cổ Đức Sâm một ngày trước hôn lễ, cảm xúc lúc biết cháu gái cưng sắp lập gia đình so với ông nội Tô không tốt hơn là bao, phải nói là tệ hơn rất nhiều.
Nhân vật : toàn thể người nhà họ Tô cùng Jester và Tô Phi.
Hiện trường: phòng khách rộng rãi, thoáng mát của Cổ Đức Sâm.
Hành động: thẩm vấn.
Quan tòa tất nhiên là già trẻ họ Tô, người bị hỏi tội là Tô Phi và Jester. Trên thực tế, một mình Tô Phi đứng ra chịu hội thẩm, có mỗi chú út dám nhìn chằm chằm cái khuôn mặt băng lạnh kia của Jester.
Cuộc thẩm vấn khó có thể tưởng tượng kết thúc, không nên nhắc tới quá trình, tóm lại phi thường kịch tính.
Kết quả, người nhà họ Tô khuất phục, đương nhiên không ai quên cảnh cáo Jester, so với ông nội Tô thì dè dặt hơn, chỉ là một đạo mắt hung ác siêu siêu ngắn.
Năm ông anh họ của Tô Phi lại nhất trí xem trọng Jester. Không, nói đúng ra, năm người dùng ánh mắt lấp lánh sùng bái trói chặt Jester.
Đó là người đứng đầu tập đoàn tài chính số một thế giới, chủ tịch trẻ tuổi nhất trong lịch sử tập đoàn Lance!
Tên tuổi tập đoàn Lance như sấm bên tai. Năm người luôn muốn nhìn xem gia chủ gia tộc Lance trông thế nào, hôm nay rốt cục có cơ hội, sao không thể không kích động!
Hơn nữa, quan hệ bọn họ bây giờ cách có mấy bước chân, thần tượng sao mà gần đến thế, không chiêm ngưỡng từng milimet thì thật phải xin lỗi bản thân.
“Chào em rể, anh là anh cả Tô Lược của Tô Phi, em sáu sau này cần nhờ em chăm sóc rồi.” Tô Lược là người khôi phục đầu tiên, vươn tay.
Jester thoáng gật đầu, vừa định bước sang nhóm phụ nữ (bà nội Tô Phi, mẹ Tô Phi, các cô các thím Tô Phi và Ailie) đang vây quanh Tô Phi, đã bị hai anh em Tô Bằng và Tô Đinh mỗi người giữ chặt một bàn tay, lay vài cái mới lưu luyến buông ra.
Alan đứng một bên nhìn mà hết hồn, khóe mắt run rẩy như bị ruồi bay vào, xoa xoa thái dương thở dài.
Quả nhiên, nghé không sợ hổ, nếu không nhìn mặt mũi thiếu phu nhân, hai cái kẻ dám tự tiện tiếp cận thiếu gia kia chỉ sợ phải ngây ngốc trong bệnh viện ba đến năm ngày là ít, ấy là lúc tâm trạng thiếu gia đang tốt. Đúng lúc thiếu gia đang bực mà xem, bọn họ có khi phải nằm viện cả đời.
Hai người nên cảm ơn thiếu phu nhân hậu hĩnh vào, nếu không có thiếu phu nhân, hai người nhất định sẽ liệt nửa người.
Đáng mừng, cảnh đầu rơi máu chảy Alan lo lắng không hề xuất hiện.
Alan đoán, đây là thiếu gia không muốn làm hỏng tâm trạng kết hôn ngày mai, có thật hay không thì Alan cũng không biết được.
“Ai, em rể đi nhanh như vậy làm gì cơ chứ? Mình đã được bắt tay đâu!” Tô Trù hâm mộ ghen ghét nguýt Tô Bằng, Tô Trù, chuyện tốt như vậy mà không gọi Tô Trù, còn là anh em hay không vậy?
Tô Trí Thận khoanh tay trước ngực, nhìn thân ảnh biến mất ở góc, tươi cười, “Cháu rể đi rửa tay.”
“Rửa tay?” Tô Trù đăm chiêu nhìn qua cửa sổ hình vòm kính màu vĩ đại, thấy một vầng trăng non đang nhú, chú nói gà cháu nói vịt một câu, “Cũng đến giờ cơm chiều.”
Tô Trù lý giải, đã đến giờ ăn cơm chiều nên Jester mới nhanh chóng đi rửa tay, rồi không truy hỏi nguyên nhân nữa.
Tô Trí Thận cười, từ chối cho ý kiến.
Tô Trí Thận là người thứ hai trong nhà họ Tô biết rõ Jester mắc bệnh sạch sẽ nặng, người thứ nhất không cần phải nói, Tô Phi chứ ai.
Bệnh sạch sẽ của Jester nặng đến khiến người khác phải giận sôi!
Kể cả bị người quen chạm vào một tẹo, Jester đã giống như bị lây dính vi khuẩn, bệnh độc, thế nào cũng phải rửa ráy, tiêu độc mới xong. Người không quen dám cả gan chạm vào, nhẹ nhất thì đi bệnh viện mười ngày nửa tháng, nặng nhất thì Tô Trí Thận chưa được tận mắt chứng kiến.
Nghĩ đã thấy khủng bố, loại chuyện này không cần phát sinh là tốt nhất. Tô Trí Thận không phải người quá lương thiện, chẳng qua là không muốn hôn lễ của cháu gái duy nhất bị vấy máu thôi.
Tô Trí Thận luôn nghi hoặc: cái khối băng đầy tật xấu quái dị sao có thể thành cặp với Tô Phi? Không phải nói cháu gái cưng có vấn đề gì, chỉ là cảm thấy chuyện này sao có thể xảy ra, cứ như sao Hỏa đụng Trái Đât vậy, khó có thể tin.
Tuy rằng sớm đã cảm thấy Jester có tình cảm với Tô Phi, không chỉ là bạn bè bình thường theo lời Tô Phi. Không thể nghĩ được hành động của thằng nhãi này lại nhanh đến vậy, hại Tô Trí Thận không chuẩn bị tâm lý, suýt bị hôn lễ bất thình lình này dọa đến phát bệnh tim.
Ai! Làm người khó, làm chú út của Tô Phi càng khó, sau này còn một tầng quan hệ với Jester nữa, càng khó.
Cho tới giờ, Tô Trí Thận không hy vọng xa vời Jester sẽ đối xử với bọn họ giống như Tô Phi, sự thật là như vậy, Jester là gia chủ gia tộc Lance, vốn có danh xưng Đế vương bóng đêm tàn nhẫn, máu lạnh, quả quyết, ngoan độc. Không thế sẽ không phải là Jester!
Tô Trí Thận chỉ mong Tô Phi gả cho Jester sẽ vĩnh viễn hạnh phúc, cái tộc quy số một của gia tộc Lance, Tô Trí Thận có loáng thoáng nghe được.
Thật là một quy định kỳ quái! Buồn cười là Tô Trí Thận càng nghĩ nhiều càng cảm thấy kính nể sâu sắc.
Tô Trí Thận biết, nếu Jester không đồng ý, sẽ không một ai dám bắt buộc. Tuổi còn trẻ đã đặt chân vào điện thờ hôn nhân, điều này nói lên Jester cam tâm tình nguyện!
Ngắn ngủi vài giây, Tô Trí Thận cảm khái rất nhiều, suy nghĩ cũng rất nhiều, cuối cùng đưa ra kết luận: Tô Trí Thận không cần kết hôn sớm như vậy, sự nghiệp phải đặt ở vị trí số một, động vật không chút thú vị như con gái vẫn nên tạm thời quên.
Bà nội Tô đến nay vẫn đang lo lắng hôn nhân cho con trai út mà biết được suy nghĩ của Tô Trí Thận thể nào cũng mắc chứng u sầu.
Chúng ta có thể dễ dàng đoán được: tương lai của Tô Trí Thận sẽ ngập ngụa không khí “bức hôn”, trăm phần trăm luôn.
Đêm khuya, Lâm Văn không yên giấc nằm trằn trọc trên giường, trái với Tô Trí Dương nằm bên cạnh không biết đã ngủ bao nhiêu giấc. Lâm Văn thấy vậy, không khỏi dùng sức lay Tô Trí Dương vài cái.
“Em sao vậy? Em vẫn còn lo chuyện của Phi Phi sao?” Mấy năm gần đây Tô Trí Dương trở nên khá thính ngủ, bị Lâm Văn lay vài cái liền tỉnh. Tô Trí Dương cố gắng mở hai mí mắt đánh nhau kịch liệt, ngáp một cái, hỏi.
“Anh nói xem, Phi Phi quen biết con rể lúc nào mà chúng ta một ít phong thanh cũng không nghe thấy?” Lâm Văn cảm thấy rất lạ, con rể nhà mình làm công tác du kích cũng tốt quá đi?
“Con rể của chúng mình khá là được, anh nhìn, thằng bé rất yêu chiều Tô Phi, ngày trước em còn lo chúng mình chiều Tô Phi quá, sợ không gả được con bé đi, bây giờ không phải rất tốt sao.” Tô Trí Dương thuận tay ôm Lâm Văn vào ngực, nhẫn nại an ủi vợ.
Ông nội Tô lo, lo lắm, ông lo cháu gái sẽ buồn bã, đau khổ. Nếu thật như vậy, chẳng sợ phải vét sạch lực lượng nhà họ Tô, ông nội Tô quyết không bỏ qua thằng oắt con!
Tô Phi không đọc được suy nghĩ của ông nội Tô, nhưng Jester thì có.
Jester thực sự muốn cười lớn tính toán của ông nội Tô, nhưng chỉ cười khẽ.
“Cháu cam đoan vĩnh viễn không có ngày đó.” Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, Jester hứa hẹn với một người khác ngoài Tô Phi. Lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng.
Jester yêu Tô Phi, nhưng không có nghĩa sẽ yêu cả đường đi lối về.
Trái tim con người rất nhỏ, chỉ một Tô Phi đã đầy căng, làm sao còn sức đi chú ý mấy người xung quanh.
Nhưng đây là người thân của Tô Phi, người Tô Phi quan tâm, Jester không muốn Tô Phi buồn bã, chỉ muốn Tô Phi ngày ngày vui vẻ. Có như vậy, Jester mới hạnh phúc.
Khóe mắt ông nội Tô run rẩy, ông không ngờ thằng oắt này lợi hại đến vậy, đoán suy nghĩ trong lòng ông không sai một ly. Ông nội Tô nhụt chí, vẫy tay, thỏa hiệp. Bỗng, ông hỏi: “Khi nào con tổ chức hôn lễ?”
“Ông nội.” Tô Phi đỏ mặt gọi.
Không đành lòng tức giận với cháu yêu, ông nội Tô đành quay đầu ra ngoài cửa sổ, hầm hừ: “Con gọi bây giờ không có ích gì đâu. Gia đình mình chưa một ai đến hôn lễ của con cả. Dù thế nào, con phải làm ít nhất một lần, ông nội sẽ giám sát. Không được tiết kiệm hôn lễ của Phi Phi!” Câu cuối hiển nhiên là yêu cầu đối với Jester.
Nghe vậy, đôi mắt màu lục lóe tia thỏa mãn, miệng khẽ cong. Jester vỗ tay, Alan chờ ngoài cửa vội lên tiếng trả lời, đẩy cửa đi vào, cầm trong tay thiệp cưới được làm tinh xảo, đưa tới tay ông nội Tô, cười hề hề: “Thưa ông Tô, bà Tô, đây là thiệp cưới của thiếu gia và thiếu phu nhân, mời hai vị xem xét.”
Ông nội Tô mở thiệp cưới, ánh mắt sắc lẻm nhìn ngày cưới, “Ba ngày nữa? Có phải quá vội hay không? Ba ngày sao chuẩn bị kịp? Hôn lễ của Phi Phi không thể làm qua loa cho có được...”
Alan kiên nhẫn trả lời: “Thưa, các công tác chuẩn bị cho hôn lễ đã được tiến hành từ tuần trước, thời gian ba ngày cũng không quá nhanh chóng, đến ngày đó, chúng tôi xin được tiếp đón ông Tô, bà Tô.”
“Hôn lễ được tổ chức theo lễ nghi Trung Quốc hay kiểu phương Tây?”
Mấy tháng ăn chơi ngủ nghỉ bên nước Anh, ông nội Tô cũng biết giới trẻ hiện đại yêu thích lễ kết hôn kiểu Tây, lãng mạn, ngọt ngào, nhưng trong xương tủy, ông nội Tô ủng hộ hôn lễ theo nghi thức truyền thống trang trọng của người Trung Quốc.
Alan hiểu ý cười: “Thưa, hôn lễ kết hợp cả đông – tây, chúng tôi xin hứa sẽ không để các vị thất vọng.”
“Người nhà chúng ta trong vòng ba ngày làm sao đến kịp, ta hi vọng lễ kết hôn của cháu gái ta không vắng mặt một người họ Tô nào.”
Đây quả thực là làm khó một cách trắng trợn. Không sao, Alan đã chuẩn bị một cách hoàn hảo, dù là chuyện nhỏ nhặt nhất. Alan nói tiếp: “Thưa, xin ông yên tâm, chúng tôi đã gửi thiệp mời thông báo tới toàn bộ họ hàng của thiếu phu nhân, chúng tôi tin rằng tất cả người nhà họ Tô sẽ xuất hiện trong hôn lễ.” Kể cả mấy người đó không kịp tới, Alan cũng có cách giúp họ có mặt tại hiện trường.
Nói tới đây, Alan không khỏi bội phục thiếu gia, mưu tính sâu xa, chu toàn mọi việc đến giọt nước còn không lọt, quả nhiên phòng ngừa hơn chữa trị! Alan không tin ông nội Tô đấu thắng thiếu gia anh minh cơ trí, đa mưu túc trí của Alan.
Quả nhiên, ông nội Tô không hé răng lần nữa.
Buổi chiều ngày hôm đó, ông nội Tô lấy cớ luận chơi cờ, kéo Jester chơi hết ván này đến ván khác. Tô Phi cùng bà nội đi tản bộ tán gẫu trong vườn hoa trại an dưỡng, không biết tình hình chiến đấu của hai người kia.
Bà nội Tô chỉ hỏi một ít thông tin cơ bản của Jester, rồi nói sang chuyện học tập, cuộc sống của Tô Phi, hai bà cháu nói chuyện vô cùng vui vẻ.
Mấy người họ Tô dù già hay trẻ, đang làm việc học tập ở đâu, cũng đều tụ hội ở Cổ Đức Sâm một ngày trước hôn lễ, cảm xúc lúc biết cháu gái cưng sắp lập gia đình so với ông nội Tô không tốt hơn là bao, phải nói là tệ hơn rất nhiều.
Nhân vật : toàn thể người nhà họ Tô cùng Jester và Tô Phi.
Hiện trường: phòng khách rộng rãi, thoáng mát của Cổ Đức Sâm.
Hành động: thẩm vấn.
Quan tòa tất nhiên là già trẻ họ Tô, người bị hỏi tội là Tô Phi và Jester. Trên thực tế, một mình Tô Phi đứng ra chịu hội thẩm, có mỗi chú út dám nhìn chằm chằm cái khuôn mặt băng lạnh kia của Jester.
Cuộc thẩm vấn khó có thể tưởng tượng kết thúc, không nên nhắc tới quá trình, tóm lại phi thường kịch tính.
Kết quả, người nhà họ Tô khuất phục, đương nhiên không ai quên cảnh cáo Jester, so với ông nội Tô thì dè dặt hơn, chỉ là một đạo mắt hung ác siêu siêu ngắn.
Năm ông anh họ của Tô Phi lại nhất trí xem trọng Jester. Không, nói đúng ra, năm người dùng ánh mắt lấp lánh sùng bái trói chặt Jester.
Đó là người đứng đầu tập đoàn tài chính số một thế giới, chủ tịch trẻ tuổi nhất trong lịch sử tập đoàn Lance!
Tên tuổi tập đoàn Lance như sấm bên tai. Năm người luôn muốn nhìn xem gia chủ gia tộc Lance trông thế nào, hôm nay rốt cục có cơ hội, sao không thể không kích động!
Hơn nữa, quan hệ bọn họ bây giờ cách có mấy bước chân, thần tượng sao mà gần đến thế, không chiêm ngưỡng từng milimet thì thật phải xin lỗi bản thân.
“Chào em rể, anh là anh cả Tô Lược của Tô Phi, em sáu sau này cần nhờ em chăm sóc rồi.” Tô Lược là người khôi phục đầu tiên, vươn tay.
Jester thoáng gật đầu, vừa định bước sang nhóm phụ nữ (bà nội Tô Phi, mẹ Tô Phi, các cô các thím Tô Phi và Ailie) đang vây quanh Tô Phi, đã bị hai anh em Tô Bằng và Tô Đinh mỗi người giữ chặt một bàn tay, lay vài cái mới lưu luyến buông ra.
Alan đứng một bên nhìn mà hết hồn, khóe mắt run rẩy như bị ruồi bay vào, xoa xoa thái dương thở dài.
Quả nhiên, nghé không sợ hổ, nếu không nhìn mặt mũi thiếu phu nhân, hai cái kẻ dám tự tiện tiếp cận thiếu gia kia chỉ sợ phải ngây ngốc trong bệnh viện ba đến năm ngày là ít, ấy là lúc tâm trạng thiếu gia đang tốt. Đúng lúc thiếu gia đang bực mà xem, bọn họ có khi phải nằm viện cả đời.
Hai người nên cảm ơn thiếu phu nhân hậu hĩnh vào, nếu không có thiếu phu nhân, hai người nhất định sẽ liệt nửa người.
Đáng mừng, cảnh đầu rơi máu chảy Alan lo lắng không hề xuất hiện.
Alan đoán, đây là thiếu gia không muốn làm hỏng tâm trạng kết hôn ngày mai, có thật hay không thì Alan cũng không biết được.
“Ai, em rể đi nhanh như vậy làm gì cơ chứ? Mình đã được bắt tay đâu!” Tô Trù hâm mộ ghen ghét nguýt Tô Bằng, Tô Trù, chuyện tốt như vậy mà không gọi Tô Trù, còn là anh em hay không vậy?
Tô Trí Thận khoanh tay trước ngực, nhìn thân ảnh biến mất ở góc, tươi cười, “Cháu rể đi rửa tay.”
“Rửa tay?” Tô Trù đăm chiêu nhìn qua cửa sổ hình vòm kính màu vĩ đại, thấy một vầng trăng non đang nhú, chú nói gà cháu nói vịt một câu, “Cũng đến giờ cơm chiều.”
Tô Trù lý giải, đã đến giờ ăn cơm chiều nên Jester mới nhanh chóng đi rửa tay, rồi không truy hỏi nguyên nhân nữa.
Tô Trí Thận cười, từ chối cho ý kiến.
Tô Trí Thận là người thứ hai trong nhà họ Tô biết rõ Jester mắc bệnh sạch sẽ nặng, người thứ nhất không cần phải nói, Tô Phi chứ ai.
Bệnh sạch sẽ của Jester nặng đến khiến người khác phải giận sôi!
Kể cả bị người quen chạm vào một tẹo, Jester đã giống như bị lây dính vi khuẩn, bệnh độc, thế nào cũng phải rửa ráy, tiêu độc mới xong. Người không quen dám cả gan chạm vào, nhẹ nhất thì đi bệnh viện mười ngày nửa tháng, nặng nhất thì Tô Trí Thận chưa được tận mắt chứng kiến.
Nghĩ đã thấy khủng bố, loại chuyện này không cần phát sinh là tốt nhất. Tô Trí Thận không phải người quá lương thiện, chẳng qua là không muốn hôn lễ của cháu gái duy nhất bị vấy máu thôi.
Tô Trí Thận luôn nghi hoặc: cái khối băng đầy tật xấu quái dị sao có thể thành cặp với Tô Phi? Không phải nói cháu gái cưng có vấn đề gì, chỉ là cảm thấy chuyện này sao có thể xảy ra, cứ như sao Hỏa đụng Trái Đât vậy, khó có thể tin.
Tuy rằng sớm đã cảm thấy Jester có tình cảm với Tô Phi, không chỉ là bạn bè bình thường theo lời Tô Phi. Không thể nghĩ được hành động của thằng nhãi này lại nhanh đến vậy, hại Tô Trí Thận không chuẩn bị tâm lý, suýt bị hôn lễ bất thình lình này dọa đến phát bệnh tim.
Ai! Làm người khó, làm chú út của Tô Phi càng khó, sau này còn một tầng quan hệ với Jester nữa, càng khó.
Cho tới giờ, Tô Trí Thận không hy vọng xa vời Jester sẽ đối xử với bọn họ giống như Tô Phi, sự thật là như vậy, Jester là gia chủ gia tộc Lance, vốn có danh xưng Đế vương bóng đêm tàn nhẫn, máu lạnh, quả quyết, ngoan độc. Không thế sẽ không phải là Jester!
Tô Trí Thận chỉ mong Tô Phi gả cho Jester sẽ vĩnh viễn hạnh phúc, cái tộc quy số một của gia tộc Lance, Tô Trí Thận có loáng thoáng nghe được.
Thật là một quy định kỳ quái! Buồn cười là Tô Trí Thận càng nghĩ nhiều càng cảm thấy kính nể sâu sắc.
Tô Trí Thận biết, nếu Jester không đồng ý, sẽ không một ai dám bắt buộc. Tuổi còn trẻ đã đặt chân vào điện thờ hôn nhân, điều này nói lên Jester cam tâm tình nguyện!
Ngắn ngủi vài giây, Tô Trí Thận cảm khái rất nhiều, suy nghĩ cũng rất nhiều, cuối cùng đưa ra kết luận: Tô Trí Thận không cần kết hôn sớm như vậy, sự nghiệp phải đặt ở vị trí số một, động vật không chút thú vị như con gái vẫn nên tạm thời quên.
Bà nội Tô đến nay vẫn đang lo lắng hôn nhân cho con trai út mà biết được suy nghĩ của Tô Trí Thận thể nào cũng mắc chứng u sầu.
Chúng ta có thể dễ dàng đoán được: tương lai của Tô Trí Thận sẽ ngập ngụa không khí “bức hôn”, trăm phần trăm luôn.
Đêm khuya, Lâm Văn không yên giấc nằm trằn trọc trên giường, trái với Tô Trí Dương nằm bên cạnh không biết đã ngủ bao nhiêu giấc. Lâm Văn thấy vậy, không khỏi dùng sức lay Tô Trí Dương vài cái.
“Em sao vậy? Em vẫn còn lo chuyện của Phi Phi sao?” Mấy năm gần đây Tô Trí Dương trở nên khá thính ngủ, bị Lâm Văn lay vài cái liền tỉnh. Tô Trí Dương cố gắng mở hai mí mắt đánh nhau kịch liệt, ngáp một cái, hỏi.
“Anh nói xem, Phi Phi quen biết con rể lúc nào mà chúng ta một ít phong thanh cũng không nghe thấy?” Lâm Văn cảm thấy rất lạ, con rể nhà mình làm công tác du kích cũng tốt quá đi?
“Con rể của chúng mình khá là được, anh nhìn, thằng bé rất yêu chiều Tô Phi, ngày trước em còn lo chúng mình chiều Tô Phi quá, sợ không gả được con bé đi, bây giờ không phải rất tốt sao.” Tô Trí Dương thuận tay ôm Lâm Văn vào ngực, nhẫn nại an ủi vợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.