Chương 46: Rốt cuộc em đã (phải) duyệt tôi.
Cố Tiêu
17/02/2017
“Em là ai?”
Jennifer mở cửa, nụ cười trên mặt lập tức biến mất. Ai có thể nói cho ả biết, cô bé phương Đông xinh đẹp mê người như ngọc lưu ly trong ánh ban mai đang ngồi trước mắt cô là ai, là đi nhầm phòng sao? Không có khả năng! Nơi này là văn phòng của chủ tịch hội học sinh, không có sự cho phép cùng chìa khóa của chủ tịch, người bình thường không thể bước vào.
Jennifer loại trừ khả năng Tô Phi vào nhầm phòng, cảm giác nguy cơ tăng vọt, trực giác nói cho ả, cô bé trước mắt này có thể là tình địch lớn nhất của mình! Cô bé này đến cùng là ai?
Jennifer nghi ngờ đánh giá Tô Phi, càng ngắm càng khó chịu, như bị kim đâm vào mắt vậy!
Jennifer là trợ lý của phó chủ tịch hội học sinh. Từ ngày đầu tiên tiến vào Oxford, ả đã bị phong thái và bề ngoài xuất chúng của Jester thuyết phục. Đáng tiếc, Jester cực kỳ ghét những kẻ cố tình tiếp cận, dù ả nỗ lực bao nhiêu, ở trong mắt Jester vẫn là một kẻ qua đường, có cũng được mà không có thì đỡ bẩn mắt. Ả biết hôm nay là lễ tốt nghiệp của Jester. Ả biết đây là cơ hội cuối cùng của ả. Ả ôm toàn bộ nhớ thương bao năm qua đến, vốn định thử thời vận, không nghĩ tới văn phòng chủ tịch hội học sinh không khóa. Ả mừng húm, tưởng đây là cơ hội Jester dành cho ả, nhưng ai tới nói cho ả, rốt cuộc cô bé phương Đông kia là ai?
“Em…”
Tô Phi chưa kịp phản ứng với chuyện phát sinh bất ngờ, Jennifer đã ra mặt đuổi người, “Người không liên quan đi ra ngoài!”
“Chị là ai? Dựa vào cái gì chị bắt em đi ra ngoài?” Tô Phi ngạo nghễ nhìn ánh mắt chột dạ của Jennifer, cảm giác không thoải mái vì sự quấy rầy của Jennifer đã tản ra gần hết, hiện tại tốt hơn nhiều.
“Hừ! Tôi là trợ lý của chủ tịch hội học sinh, em nói tôi có quyền tiến vào hay không!” Jennifer nhập Tô Phi vào đám người đeo đuổi Jester, hơn nữa còn là một người rất có thủ đoạn. “Văn phòng chủ tịch hội học sinh không phải nơi mà người như em có thể tiến vào! Nhân lúc chủ tịch chưa phát hiện ra chuyện này, em mau chạy đi!” Cút đi, cút càng xa càng tốt, vĩnh viễn không được xuất hiện trước mắt Jester.
“Tôi nghĩ cô mới là người không rõ tình huống hiện giờ, Jennifer!” Alan âm trầm bước ra từ phòng cách vách, “Theo tôi được biết, nơi này không được thiếu gia cho phép, bất luận ai cũng không được phép tự tiện tiến vào. Người nên đi không phải là cô ư, Jennifer!”
“Còn cô bé kia?” Jennifer mơ hồ hiểu câu chuyện, nhưng câu chuyện này ả không muốn thừa nhận, sắc mặt trắng bệch.
“Tiểu thư Tô Phi khác cô!” Alan liếc mắt nhìn ả, sự miệt thị, khinh thường nằm dưới đáy mắt từ đầu đến cuối.
Trong trí nhớ của Jennifer, đây là lần đầu tiên Alan chủ động gọi một cô gái là tiểu thư, nói như vậy, anh Jester… Anh Jester…
“Không!” Jennifer nắm chặt nắm tay, rít lên.
Tô Phi chịu đựng một trận ù tai. Jennifer như mất đi tia lý trí cuối cùng, phốc lên muốn nắm tóc Tô Phi, nhưng bị Jester kịp thời đá ra ngoài, Jennifer ngất xỉu trên đường hạ cánh.
“Tô Tô, em có sao không? Anh xin lỗi, anh xin lỗi, anh về muộn!” Jester run run ôm gắt gao Tô Phi. Jester không dám tưởng tượng, Tô Phi mảnh mai như vậy dưới đòn tấn công của Jennifer sẽ đau đến mức nào! Jester quyết không cho phép bất cứ kẻ nào làm tổn thương Tô Phi, ngay đến bản thân Jester còn không được phép!
“Anh Jester, em không sao!” Tô Phi cảm động, trong tai lãng đãng thanh âm run run, dễ nghe “Tô Tô”.
“Vừa rồi, anh gọi em là gì?” Tô Phi đỏ mặt khẽ hỏi.
“Em nghe rồi mà!” Từ xưa đến nay, mỗi lần Tô Phi nghe được chút ái muội trong lời nói đều giả như không nghe thấy, nói lảng sang chuyện khác. Nhưng vừa rồi, Tô Phi vừa chủ động hỏi, như vậy là đại biểu… Đại biểu… Jester sợ đây là ảo tưởng của bản thân, bao năm như vậy vẫn luôn là tự mình đa tình!
Nhưng biểu cảm kiên trì của Tô Phi khiến Jester không nhịn được dán bên tai cô gái nhỏ, một lần lại một lần nhẹ ngâm: “Anh gọi em Tô Tô, Tô Tô, Tô Tô, Tô Tô…” Hai tay Jester ôm trọn khuôn mặt nhỏ nhắn đang hồng như ánh ban mai, cúi người, môi mỏng lạnh băng dán chuẩn xác lên đôi môi hồng phấn non mịn của Tô Phi, một mảnh ấm áp mềm mại, mang theo hương vị thiếu nữ trộn cùng hương sôcôla ngọt ngào, Jester không ngừng được, mút, lại mút. Anh hùng cứu mỹ nhân đúng là việc tốt đẹp! Jester một chút cũng không chán ghét.
Thật lâu sau, lâu đến Tô Phi tưởng sắp ngất xỉu vì hít thở không thông, lực ép bá đạo kia bỗng nới ra, Tô Phi vô lực ngã xuống vòng tay ôm của Jester, ánh mắt ngập nước xấu hổ trừng người đối diện.
Bờ môi sót lại từng đợt đau đau ngứa ngứa, Tô Phi vô ý thức dùng đầu lưỡi liếm bờ môi. Động tác này trong mắt Jester là một loại dụ dỗ không thể kháng cự, vì vậy, cặp phấn môi của Tô Phi một lần nữa gặp lại sự chà đạp có tăng cường.
Tô Phi có thể cảm nhận hơi thở mát lạnh của đối phương tiến vào tràn đầy khoang miệng, đầu lưỡi bị một thứ đồng dạng mạnh mẽ xoắn xuýt, mút mát. Người chưa từng thân mật cùng người khác như Tô Phi bị đặt vào thế bị động tuyệt đối.
Ánh mắt mê man dần thanh tỉnh, Tô Phi yếu ớt ghé vào lồng ngực gầy gò của đối phương thở dốc, hai tay gắt gao nhéo tay áo Jester. Hương thơm thanh nhã quanh quẩn chóp mũi, đôi môi được ngón cái trắng nõn mân mê nhẹ nhàng, màu xanh tươi mát đã thay thế cho sắc mờ đục trong ánh mắt.
Tô Phi bất bình, ai cho phép kẻ bắn súng vào mặt hồ yên ả kia bình tĩnh như vậy, cứ mơ đi! Tô Phi nghiến răng, hung hăng cắn cổ Jester, muốn nhay nhay vài cái nhưng không có sức, đành giả bộ dữ tợn, “Nói! Vì sao anh Jester làm vậy?”
“Đừng náo!” Jester cảnh cáo, bàn tay dày giữ chặt cái đầu không an phận của Tô Phi trong ngực, thở dài: “Em cũng đến tuổi hiểu chuyện rồi. Em còn muốn trốn tránh tới khi nào?”
Mái đầu nhỏ chôn trong ngực Jester rốt cuộc bất động, hai cánh tay bên cổ buông xuống, thanh âm rầu rĩ thoát ra: “Em chỉ sợ…”
“Em sợ cái gì? Sợ tình cảm của anh chỉ là nhất thời? Hay sợ em không xứng với anh? Hay sợ niềm tin của em không thể đặt nơi anh vĩnh viễn?” Thanh âm càng nói càng thấp dần. Jester biết mình đã nói trúng tâm sự của cô gái nhỏ, cúi đầu nở nụ cười, dỗ dành, “Tham lam!” Nụ cười bên cánh môi càng nở rộ tuyệt đẹp.
Tô Phi ngẩng đầu, nóng nảy: “Em tham lam thì sao? Nếu anh không thể thuộc về em vĩnh viễn, em tình nguyện mọi chuyện từ đầu đến giờ đều là giả, từng giây vui vẻ từng phút hạnh phút em cũng tình nguyện xóa đi, cái gì mà dù sao người đó đã từng thuộc về tôi, em mới không cần!”
Biết rõ đó chẳng qua là giấc mộng ngắn chẳng tày gang còn dứt khoát kiên quyết không hối hận, rằng dù người không yêu tôi nhưng tôi vẫn bên người, chỉ có thánh mẫu lòng dạ mênh mông vô bờ mới làm được điều này. Dùng mấy giây vui vẻ đổi lấy cả đời thổng khổ ư, Tô Phi tình nguyện cắt bỏ mầm tình cảm vừa nảy sinh, không dây dưa, không nhớ đến, để thời gian dần xóa bỏ nỗi đau. Nói đến cùng, Tô Phi chỉ là một người phàm, mà người phàm thì sao có thể không ích kỷ.
Đôi mắt rạng rỡ ý cười của Jester nhìn chăm chú bờ má đỏ bừng của Tô Phi, “Em nói hết mọi chuyện rồi đã thấy nhẹ lòng hơn chưa?” Jester ngồi trên sofa, vững vàng đặt Tô Phi lên đùi, tao nhã đặt cằm trên vai cô gãi nhỏ, từ tốn nói ra trái tim mình, “Nhưng… Anh thích…”
“Anh không thấy em ngốc sao? Có lẽ lời vừa rồi chỉ là giây phút bồng bột của em…” Tô Phi sốt ruột giải thích, mọi chuyện xảy đến quá nhanh, một giây chuẩn bị tâm lý cũng không có. Lý trí nhắc nhở phải từ chối, thân phận Jester sao có thể sống cuộc sống của người bình thường, trái tim lại bừng bừng nở hoa, đừng bỏ qua, đừng bỏ qua!
“Không kịp rồi…” Hơi thở nguy hiểm phả bên tên phải Tô Phi, giọng nói nghiêm túc, chắn chắn, không cho phép cự tuyệt, “Lời đã nói ra… không được phép thu hồi…”
Một đời này chúng ta nhất định phải ở bên nhau, em là của anh, là người con gái duy nhất của cuộc đời anh!
Jester thực sự nghiêm túc! Tô Phi rung động, hiện thực trước mắt khiến cô gái nhỏ trở tay không kịp. Không ngờ mối quan hệ của hai người được xác lập ngay tại ngày tốt nghiệp của Jester. Tô Phi như bay trên mây, đến lúc này vẫn chưa rõ đầu đuôi mọi chuyện.
“Anh nói thật chứ?” Tô Phi không nén được đòi chứng thực. Jester liếc Tô Phi, những điều cần nói đã được biểu đạt rõ ràng khúc chiết, sao bộ dạng Tô Tô vẫn như không thể tin. Jester buồn bực, trong mắt Tô Tô, mình không đáng tin đến vậy sao?!
“Anh cho rằng lời anh vừa nói là lời thổ lộ.” Jester lạnh nhạt, tia xấu hổ vụt qua trong mắt, dù Tô Phi chưa hiểu, Jester cũng không tính giải thích. Trăm nói không bằng một làm! Hành động là thước đo của lời nói.
Tô Phi xấu hổ, ô ô, sao dám nhìn lên.
Jester tiếp tục: “Em tính cứ trốn mãi vậy sao? Sớm muộn gì em cũng phải đối mặt mà!”
Tô Phi mất năng lực ngôn ngữ, cái đuôi hồ ly rốt cục đã lộ ra, Jester là một ông chú phúc hắc điển hình nha!
“Ai!” Tên nghe lén bất-lịch-sự, vô-đạo-đức ngoài cửa, Alan, đánh giá thời điểm có mặt người thứ ba đã đến, liền mở cửa đi vào phòng, mắt sắc như cú phát hiện đôi môi sưng đỏ cùng gò má hồng rực của người nào đó. Dùng đầu gối nhìn cũng biết chiến sự trong này có bao kịch liệt, kích động lòng người, Alan cười xấu xa.
Tô Phi vùi đầu vào lòng Jester, kiên quyết không nhận nụ cười nhạo của Alam. Giờ quan hệ hai người đã chính thức xác lập, bên nam không cho bên nữ né tránh, vậy cứ làm đi! Tô Phi ôm chặt thắt lưng Jester, biểu hiện khí thế chủ nhân.
Khuôn mặt ngàn năm không đổi kia dĩ nhiên không lăn tăn gợn sóng, chỉ có Jester mới biết trong lòng có bao nhiêu… vui vẻ! Đúng, vui vẻ! Điều từ trước đến giờ Jester chưa từng cảm thụ qua.
Năm năm, bắt đầu từ giây phút đầu tiên nhìn thấy em, trái tim anh đã không còn đập bình thường trong lồng ngực. Thời gian qua nhanh như vậy, rốt cuộc anh đã có thể lấy tư cách một người đàn ông ôm em vào lòng! Không ai biết mỗi đêm anh không thể yên giấc, chỉ sợ sáng mai thức dậy, bên người em đã thêm bóng dáng một người đàn ông khác, thế thì làm sao anh có thể chịu đựng! Em yên tâm, anh đã vững với lòng mình, em chưa thích ứng phải không, anh sẽ cho em thời gian, rất nhiều!
Jennifer mở cửa, nụ cười trên mặt lập tức biến mất. Ai có thể nói cho ả biết, cô bé phương Đông xinh đẹp mê người như ngọc lưu ly trong ánh ban mai đang ngồi trước mắt cô là ai, là đi nhầm phòng sao? Không có khả năng! Nơi này là văn phòng của chủ tịch hội học sinh, không có sự cho phép cùng chìa khóa của chủ tịch, người bình thường không thể bước vào.
Jennifer loại trừ khả năng Tô Phi vào nhầm phòng, cảm giác nguy cơ tăng vọt, trực giác nói cho ả, cô bé trước mắt này có thể là tình địch lớn nhất của mình! Cô bé này đến cùng là ai?
Jennifer nghi ngờ đánh giá Tô Phi, càng ngắm càng khó chịu, như bị kim đâm vào mắt vậy!
Jennifer là trợ lý của phó chủ tịch hội học sinh. Từ ngày đầu tiên tiến vào Oxford, ả đã bị phong thái và bề ngoài xuất chúng của Jester thuyết phục. Đáng tiếc, Jester cực kỳ ghét những kẻ cố tình tiếp cận, dù ả nỗ lực bao nhiêu, ở trong mắt Jester vẫn là một kẻ qua đường, có cũng được mà không có thì đỡ bẩn mắt. Ả biết hôm nay là lễ tốt nghiệp của Jester. Ả biết đây là cơ hội cuối cùng của ả. Ả ôm toàn bộ nhớ thương bao năm qua đến, vốn định thử thời vận, không nghĩ tới văn phòng chủ tịch hội học sinh không khóa. Ả mừng húm, tưởng đây là cơ hội Jester dành cho ả, nhưng ai tới nói cho ả, rốt cuộc cô bé phương Đông kia là ai?
“Em…”
Tô Phi chưa kịp phản ứng với chuyện phát sinh bất ngờ, Jennifer đã ra mặt đuổi người, “Người không liên quan đi ra ngoài!”
“Chị là ai? Dựa vào cái gì chị bắt em đi ra ngoài?” Tô Phi ngạo nghễ nhìn ánh mắt chột dạ của Jennifer, cảm giác không thoải mái vì sự quấy rầy của Jennifer đã tản ra gần hết, hiện tại tốt hơn nhiều.
“Hừ! Tôi là trợ lý của chủ tịch hội học sinh, em nói tôi có quyền tiến vào hay không!” Jennifer nhập Tô Phi vào đám người đeo đuổi Jester, hơn nữa còn là một người rất có thủ đoạn. “Văn phòng chủ tịch hội học sinh không phải nơi mà người như em có thể tiến vào! Nhân lúc chủ tịch chưa phát hiện ra chuyện này, em mau chạy đi!” Cút đi, cút càng xa càng tốt, vĩnh viễn không được xuất hiện trước mắt Jester.
“Tôi nghĩ cô mới là người không rõ tình huống hiện giờ, Jennifer!” Alan âm trầm bước ra từ phòng cách vách, “Theo tôi được biết, nơi này không được thiếu gia cho phép, bất luận ai cũng không được phép tự tiện tiến vào. Người nên đi không phải là cô ư, Jennifer!”
“Còn cô bé kia?” Jennifer mơ hồ hiểu câu chuyện, nhưng câu chuyện này ả không muốn thừa nhận, sắc mặt trắng bệch.
“Tiểu thư Tô Phi khác cô!” Alan liếc mắt nhìn ả, sự miệt thị, khinh thường nằm dưới đáy mắt từ đầu đến cuối.
Trong trí nhớ của Jennifer, đây là lần đầu tiên Alan chủ động gọi một cô gái là tiểu thư, nói như vậy, anh Jester… Anh Jester…
“Không!” Jennifer nắm chặt nắm tay, rít lên.
Tô Phi chịu đựng một trận ù tai. Jennifer như mất đi tia lý trí cuối cùng, phốc lên muốn nắm tóc Tô Phi, nhưng bị Jester kịp thời đá ra ngoài, Jennifer ngất xỉu trên đường hạ cánh.
“Tô Tô, em có sao không? Anh xin lỗi, anh xin lỗi, anh về muộn!” Jester run run ôm gắt gao Tô Phi. Jester không dám tưởng tượng, Tô Phi mảnh mai như vậy dưới đòn tấn công của Jennifer sẽ đau đến mức nào! Jester quyết không cho phép bất cứ kẻ nào làm tổn thương Tô Phi, ngay đến bản thân Jester còn không được phép!
“Anh Jester, em không sao!” Tô Phi cảm động, trong tai lãng đãng thanh âm run run, dễ nghe “Tô Tô”.
“Vừa rồi, anh gọi em là gì?” Tô Phi đỏ mặt khẽ hỏi.
“Em nghe rồi mà!” Từ xưa đến nay, mỗi lần Tô Phi nghe được chút ái muội trong lời nói đều giả như không nghe thấy, nói lảng sang chuyện khác. Nhưng vừa rồi, Tô Phi vừa chủ động hỏi, như vậy là đại biểu… Đại biểu… Jester sợ đây là ảo tưởng của bản thân, bao năm như vậy vẫn luôn là tự mình đa tình!
Nhưng biểu cảm kiên trì của Tô Phi khiến Jester không nhịn được dán bên tai cô gái nhỏ, một lần lại một lần nhẹ ngâm: “Anh gọi em Tô Tô, Tô Tô, Tô Tô, Tô Tô…” Hai tay Jester ôm trọn khuôn mặt nhỏ nhắn đang hồng như ánh ban mai, cúi người, môi mỏng lạnh băng dán chuẩn xác lên đôi môi hồng phấn non mịn của Tô Phi, một mảnh ấm áp mềm mại, mang theo hương vị thiếu nữ trộn cùng hương sôcôla ngọt ngào, Jester không ngừng được, mút, lại mút. Anh hùng cứu mỹ nhân đúng là việc tốt đẹp! Jester một chút cũng không chán ghét.
Thật lâu sau, lâu đến Tô Phi tưởng sắp ngất xỉu vì hít thở không thông, lực ép bá đạo kia bỗng nới ra, Tô Phi vô lực ngã xuống vòng tay ôm của Jester, ánh mắt ngập nước xấu hổ trừng người đối diện.
Bờ môi sót lại từng đợt đau đau ngứa ngứa, Tô Phi vô ý thức dùng đầu lưỡi liếm bờ môi. Động tác này trong mắt Jester là một loại dụ dỗ không thể kháng cự, vì vậy, cặp phấn môi của Tô Phi một lần nữa gặp lại sự chà đạp có tăng cường.
Tô Phi có thể cảm nhận hơi thở mát lạnh của đối phương tiến vào tràn đầy khoang miệng, đầu lưỡi bị một thứ đồng dạng mạnh mẽ xoắn xuýt, mút mát. Người chưa từng thân mật cùng người khác như Tô Phi bị đặt vào thế bị động tuyệt đối.
Ánh mắt mê man dần thanh tỉnh, Tô Phi yếu ớt ghé vào lồng ngực gầy gò của đối phương thở dốc, hai tay gắt gao nhéo tay áo Jester. Hương thơm thanh nhã quanh quẩn chóp mũi, đôi môi được ngón cái trắng nõn mân mê nhẹ nhàng, màu xanh tươi mát đã thay thế cho sắc mờ đục trong ánh mắt.
Tô Phi bất bình, ai cho phép kẻ bắn súng vào mặt hồ yên ả kia bình tĩnh như vậy, cứ mơ đi! Tô Phi nghiến răng, hung hăng cắn cổ Jester, muốn nhay nhay vài cái nhưng không có sức, đành giả bộ dữ tợn, “Nói! Vì sao anh Jester làm vậy?”
“Đừng náo!” Jester cảnh cáo, bàn tay dày giữ chặt cái đầu không an phận của Tô Phi trong ngực, thở dài: “Em cũng đến tuổi hiểu chuyện rồi. Em còn muốn trốn tránh tới khi nào?”
Mái đầu nhỏ chôn trong ngực Jester rốt cuộc bất động, hai cánh tay bên cổ buông xuống, thanh âm rầu rĩ thoát ra: “Em chỉ sợ…”
“Em sợ cái gì? Sợ tình cảm của anh chỉ là nhất thời? Hay sợ em không xứng với anh? Hay sợ niềm tin của em không thể đặt nơi anh vĩnh viễn?” Thanh âm càng nói càng thấp dần. Jester biết mình đã nói trúng tâm sự của cô gái nhỏ, cúi đầu nở nụ cười, dỗ dành, “Tham lam!” Nụ cười bên cánh môi càng nở rộ tuyệt đẹp.
Tô Phi ngẩng đầu, nóng nảy: “Em tham lam thì sao? Nếu anh không thể thuộc về em vĩnh viễn, em tình nguyện mọi chuyện từ đầu đến giờ đều là giả, từng giây vui vẻ từng phút hạnh phút em cũng tình nguyện xóa đi, cái gì mà dù sao người đó đã từng thuộc về tôi, em mới không cần!”
Biết rõ đó chẳng qua là giấc mộng ngắn chẳng tày gang còn dứt khoát kiên quyết không hối hận, rằng dù người không yêu tôi nhưng tôi vẫn bên người, chỉ có thánh mẫu lòng dạ mênh mông vô bờ mới làm được điều này. Dùng mấy giây vui vẻ đổi lấy cả đời thổng khổ ư, Tô Phi tình nguyện cắt bỏ mầm tình cảm vừa nảy sinh, không dây dưa, không nhớ đến, để thời gian dần xóa bỏ nỗi đau. Nói đến cùng, Tô Phi chỉ là một người phàm, mà người phàm thì sao có thể không ích kỷ.
Đôi mắt rạng rỡ ý cười của Jester nhìn chăm chú bờ má đỏ bừng của Tô Phi, “Em nói hết mọi chuyện rồi đã thấy nhẹ lòng hơn chưa?” Jester ngồi trên sofa, vững vàng đặt Tô Phi lên đùi, tao nhã đặt cằm trên vai cô gãi nhỏ, từ tốn nói ra trái tim mình, “Nhưng… Anh thích…”
“Anh không thấy em ngốc sao? Có lẽ lời vừa rồi chỉ là giây phút bồng bột của em…” Tô Phi sốt ruột giải thích, mọi chuyện xảy đến quá nhanh, một giây chuẩn bị tâm lý cũng không có. Lý trí nhắc nhở phải từ chối, thân phận Jester sao có thể sống cuộc sống của người bình thường, trái tim lại bừng bừng nở hoa, đừng bỏ qua, đừng bỏ qua!
“Không kịp rồi…” Hơi thở nguy hiểm phả bên tên phải Tô Phi, giọng nói nghiêm túc, chắn chắn, không cho phép cự tuyệt, “Lời đã nói ra… không được phép thu hồi…”
Một đời này chúng ta nhất định phải ở bên nhau, em là của anh, là người con gái duy nhất của cuộc đời anh!
Jester thực sự nghiêm túc! Tô Phi rung động, hiện thực trước mắt khiến cô gái nhỏ trở tay không kịp. Không ngờ mối quan hệ của hai người được xác lập ngay tại ngày tốt nghiệp của Jester. Tô Phi như bay trên mây, đến lúc này vẫn chưa rõ đầu đuôi mọi chuyện.
“Anh nói thật chứ?” Tô Phi không nén được đòi chứng thực. Jester liếc Tô Phi, những điều cần nói đã được biểu đạt rõ ràng khúc chiết, sao bộ dạng Tô Tô vẫn như không thể tin. Jester buồn bực, trong mắt Tô Tô, mình không đáng tin đến vậy sao?!
“Anh cho rằng lời anh vừa nói là lời thổ lộ.” Jester lạnh nhạt, tia xấu hổ vụt qua trong mắt, dù Tô Phi chưa hiểu, Jester cũng không tính giải thích. Trăm nói không bằng một làm! Hành động là thước đo của lời nói.
Tô Phi xấu hổ, ô ô, sao dám nhìn lên.
Jester tiếp tục: “Em tính cứ trốn mãi vậy sao? Sớm muộn gì em cũng phải đối mặt mà!”
Tô Phi mất năng lực ngôn ngữ, cái đuôi hồ ly rốt cục đã lộ ra, Jester là một ông chú phúc hắc điển hình nha!
“Ai!” Tên nghe lén bất-lịch-sự, vô-đạo-đức ngoài cửa, Alan, đánh giá thời điểm có mặt người thứ ba đã đến, liền mở cửa đi vào phòng, mắt sắc như cú phát hiện đôi môi sưng đỏ cùng gò má hồng rực của người nào đó. Dùng đầu gối nhìn cũng biết chiến sự trong này có bao kịch liệt, kích động lòng người, Alan cười xấu xa.
Tô Phi vùi đầu vào lòng Jester, kiên quyết không nhận nụ cười nhạo của Alam. Giờ quan hệ hai người đã chính thức xác lập, bên nam không cho bên nữ né tránh, vậy cứ làm đi! Tô Phi ôm chặt thắt lưng Jester, biểu hiện khí thế chủ nhân.
Khuôn mặt ngàn năm không đổi kia dĩ nhiên không lăn tăn gợn sóng, chỉ có Jester mới biết trong lòng có bao nhiêu… vui vẻ! Đúng, vui vẻ! Điều từ trước đến giờ Jester chưa từng cảm thụ qua.
Năm năm, bắt đầu từ giây phút đầu tiên nhìn thấy em, trái tim anh đã không còn đập bình thường trong lồng ngực. Thời gian qua nhanh như vậy, rốt cuộc anh đã có thể lấy tư cách một người đàn ông ôm em vào lòng! Không ai biết mỗi đêm anh không thể yên giấc, chỉ sợ sáng mai thức dậy, bên người em đã thêm bóng dáng một người đàn ông khác, thế thì làm sao anh có thể chịu đựng! Em yên tâm, anh đã vững với lòng mình, em chưa thích ứng phải không, anh sẽ cho em thời gian, rất nhiều!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.