Trọng Sinh Danh Môn Giai Nhân

Chương 45: Jester tốt nghiệp.

Cố Tiêu

17/02/2017

Kỳ nghỉ hè của Tô Phi “may mắn” trùng với lễ tốt nghiệp tiến sĩ của đại học Oxford, thời gian quá mức phù hợp không thể không khiến Tô Phi cho rằng có người ra tay dàn xếp.

Kỳ nghỉ vừa bắt đầu, thầy Brian đã dùng hồi chuông đoạt mệnh triệu hồi Tô Phi sang Anh. Nếu Tô Phi dám can đảm ở nhà thêm hai, ba ngày, nguy cơ hỏng chuông điện thoại vọt lên cấp số nhân.

Mấy thứ đó chỉ bằng bữa ăn sáng của Brian, việc này, tất nhiên, Brian không cần đích thân ra trận.

Tô Phi đặt chân tới Cổ Đức Sâm, Brian đã chạy bay về chân trời mới. Jester nói, Brian đã sớm đến Venice nghỉ phép, thời gian này, Tô Phi khó có thể tìm được bóng dáng Brian.

Dù sao cũng đến đây, Tô Phi đành buông giận dữ với Brian, vui vẻ theo Jester đi du lịch.

“Là thế này sao? Hóa ra là vậy!” Tô Phi hiểu ra, vui thích đùa nghịch máy ảnh trong tay, cười đến cong đuôi mắt, đặt mọi suy nghĩ vào việc sử dụng máy ảnh, không để ý đến tư thế mập mờ của hai người lúc này, bạn nữ đang ngồi trên đùi bạn nam, bạn nam vòng tay ôm quanh người bạn nữ.

Cửa “phang” một tiếng mở ra, một lần nữa, Alan (một lần nữa) liều lĩnh phá hỏng chuyện tốt của thiếu gia, bật kêu “A!”, hoảng sợ bịt miệng nhưng đã quá trễ!

Luồng mắt kia như viên đạn băng xuyên qua đầu! Alan đau lòng muốn chết, sao đời Alan xui xẻo đến vậy? Hay Alan phạm đến thần tài, bằng không thì sao mỗi lần sắp chạm tay vào tiền thưởng lại bới ra rơm khô?

Lạy chúa tôi! Đây là vì sao? Nala thực muốn tìm một khối đậu hũ đâm đầu vào chết quách đi.

Alan đã không còn đếm được bao nhiêu tháng không chạm tay vào tiền thưởng thân yêu, hẳn đến tám, chín tháng đi! Alan chết tâm âm thầm tính toán bao nhiêu tiền bạc đã bị tổn thất, mỗi lần tính là một lần đau.

Đâu chỉ mình Alan chết tâm, Tô Phi cũng muốn đập đầu vào khối đậu hũ, Alan không xuất hiện, Tô Phi sẽ không phát hiện ra khoảng cách giữa bản thân và Jester gần đến thế nào, tư thế hai người ái muội cỡ bao nhiêu, tim “bình bịch, bình bịch” nhảy lên.

Tô Phi bối rối, giả vờ như không có gì phát sinh, đầu ra sức cúi gằm nghiên cứu thứ gì đó trên tay, đến khi nhận ra cái gì đó chính là máy ảnh của Jester, đôi má hiện lên hai ráng mây đỏ, bán đứng sự thẹn thùng, bối rối của chủ nhân.

Trong đầu Tô Phi không ngừng phát đi phát lại đoạn phim quay chậm Jester dạy sử dụng máy ảnh, hình ảnh sinh động, chân thực, rõ nét. Tô Phi suýt rồ lên, cái đầu ngốc này, thời khắc mấu chốt thế này, nghĩ cái tốt không nghĩ, lại suy diễn bậy bạ a!

Jester nhìn bộ dạng thẹn thùng như con mèo hoa nhỏ của Tô Phi mà ngứa ngáy khắp người, nhưng lại lo nếu đột ngột ôm chặt không biết Tô Phi có nổi xung lên không, đành cố nén, nhẹ giọng hỏi: “Em biết cách sử dụng chưa?”

“Biết rồi.” Tô Phi mặt đỏ lựng, tay xát xát vật trong tay, cái máy ảnh có triệu chứng sắp hỏng.

“Chờ anh khoảng mười phút thôi.” Jester áng chừng thời gian tham dự lễ tốt nghiệp.



“Vâng.”

Alan đã kịp hoàn hồn, nghe Jester nói một câu, “Bảo vệ cẩn thận.”

Giọng Jester cực nhỏ, cơ hồ như gió nhẹ thoảng qua, tan vào không khí, không còn dấu vết. Alan trời sinh thính lực hơn người đương nhiên có khả năng bắt giữ những lời này, đến cả hàm nghĩa sâu xa bên trong cũng không bỏ qua. Con ngươi Alan nhảy bậc từ kinh ngạc đến dĩ nhiên rồi hóa thành kích động.

“Rõ!” Alan đè hưng phấn xuống cổ họng, kiên định nhỏ giọng trả lời, hiểu rõ thiếu gia nhất định nghe được. Quả nhiên, lời Alan vừa bay ra, làn khí ủ dột bao quanh Jester mỏng đi không ít, bóng lưng xa dần có thêm vài phần thoải mái.

Alan muốn cẩn thận quan sát thêm một chút, thiếu gia đã đi xa. Alan buồn bực đóng cửa, khuôn mặt chuyển hóa nghiêm trọng, từ đau lòng muốn chết chuyển sang cười như điên. Quá trình biến hóa diễn ra chưa đến 0.01 giây, phi thường tự nhiên, không điểm miễn cưỡng.

“Anh Alan có thể khống chế biểu cảm khuôn mặt của anh được không? Anh làm em phân tâm rồi đó!” Tô Phi rất muốn xem Alan thành không khí, nhưng người nào đó hoàn toàn không biết thế nào là thời thế, cười càng thêm bừa bãi.

“A? Biết rồi, biết rồi.” Alan lập tức đình chỉ tiếng cười, nhưng khóe miệng không hề phối hợp tiếp tục cong lên, thành ra bộ dạng nghiêm túc không ra nghiêm túc, vui vẻ không ra vui vẻ, nhìn qua còn chọc cười hơn cả chú hề rạp xiếc.

Alan có một ước mơ. Alan có một khát khao. Tiền là Tiền là Tiền là Tiền! Trong giấc mơ hàng đêm, Alan mơ về một núi bảng Anh hùng vĩ chọc trời, trên đỉnh núi nằm một Alan miệng cười toe toét hai tay không đếm xuể tiền. Sự cao cả của giấc mộng này đúng là không thể dùng tầm nhìn hạn hẹp của nhân loại để đánh giá mà!

Đây là lần đầu tiên Alan lỡ tay phá hủy thời khắc hạnh phúc của thiếu gia Jester và tiểu thư Tô Phi mà không bị trừ tiền thưởng. Điều này có nghĩa, sổ tiết kiệm của Alan lại dày thêm một con số không. Nói cách khác, giấc mộng đẹp đang tiến gần Alan thêm một bước.

Chờ Alan trở về bộ dạng thanh niên nghiêm túc, Tô Phi đã sử dụng máy ảnh thành thạo. Tô Phi có thiên phú nghệ thuật, sở hữu khả năng nắm bắt thời khắc tinh tế.

“Tiểu thư Tô Phi, việc chụp ảnh cứ để tôi làm là được rồi, cô không cần động tay đâu.” Alan đến gần, nhắc nhở, nhìn theo hướng Tô Phi chĩa máy ảnh, khóe miệng lộ tia trêu tức, “Xem ra ở đây tôi là người thừa rồi. Vẫn là tự tay bản thân mới thể hiện được ý nghĩa bản thân muốn nhắn gửi đúng không, tiểu thư Tô Phi?”

“Alan, anh có quyền giữ im lặng.” Ngụ ý anh không mở mồm không ai bảo anh câm!

“OK!” Alan hiểu trêu đùa phải có mức độ, mà Alan vẫn chưa nắm rõ giới hạn của Tô Phi, biện pháp tốt nhất là khóa miệng ngay lập tức, cẩn trọng không đạp phải bãi mìn!

“Hôm nay trời trong nắng vàng dạt dào ý thơ, Oxford thêm một lần nữa tiễn bước các sinh viên đã tốt nghiệp… Sự ưu tú, xuất sắc của các em không ai không thấy. Chúng tôi tin tưởng và mong chờ, trong tương lai không xa, các em sẽ lập nên các thành tích tuyệt vời…”

Hiệu trưởng trường Anthony đứng thẳng tắp trên đài, đọc lưu loát diễn văn tốt nghiệp, dễ dàng lôi kéo đám đông sôi nổi phía dưới.



Bốn hàng sinh viên tốt nghiệp mặc lễ phục tiến sĩ, thanh xuân nhiệt tình cùng mơ ước về một tương lai tươi sáng giăng đầy khuôn mặt.

Khóe miệng Jester cong lên một đường nhạt nhẽo, lộ ra tự tin, cao ngạo, dù đứng giữa đám người vẫn tỏa ra hào quang chói mắt. Các đồng chí tốt nghiệp cùng năm với Jester không cần nghi ngờ sự bất hạnh của số phận. Đứng bên tác phẩm hoàn mỹ nhất của Thượng đế, bao tia sáng chỉ chú ý tập trung vào con người đó, những người khác khó thoát khỏi kết cục làm nền.

Nhưng đó đối với bọn họ vẫn là cực kỳ may mắn, một người cả đời có bao cơ hội được vinh dự đứng gần con người hoàn mỹ nhất thế giới, hít thở chung bầu không khí với con người đó, hưởng chung niềm vui sướng với con người đó cơ chứ.

Một ngày này bọn họ vĩnh viễn khắc ghi trong lòng, cho đến ngày cuối đời, bọn họ đều sẽ không quên khoảng thời gian chung một mái trường, dưới cùng một mảng bầu trời, cùng nhận sự dạy bảo và chúc phúc.

Dàn máy ảnh không xa ghi lại toàn bộ nghi lễ tốt nghiệp cũng không điên cuồng bằng các nữ sinh chưa tốt nghiệp, liều mạng giơ cao máy ảnh hay di động hướng về phía Jester quay, chụp không ngừng nghỉ.

Dù là ai cũng phải thất vọng thôi vì không có cách nào bắt được khoảnh khắc của hoàng tử trong mơ.

Bởi Jester đã dự kiến từ trước, đứng giữa hàng thứ ba, mượn hai hàng người ngăn cách sự quấy rầy ngu ngốc này.

“Anh Alan nói xem, có phải anh Jester cố ý hay không?” Tô Phi nháy liên tục mười kiểu ảnh mới dừng tay. Vị trí đứng của Jester khiến người dưới đài không với tới được nhưng vô cùng thuận lợi cho Tô Phi tác nghiệp.

Động tác uống nước của Alan cứng đờ, nước trong cổ họng tà tà bay ra tung tóe trên thảm. Alan thống khổ ho khan, nói đứt quãng: “Tiểu thư,Tô Phi, khi, người, khác, uống, nước, xin, đừng, nói, chuyện!” Dễ xảy ra án mạng lắm đó!

Tô Phi chột dạ, đảo mắt về phía Jester, không dám quay đầu, thành tâm xin lỗi: “Xin lỗi anh Alan.”

“Quên đi!” Alan ra vẻ hào phóng “tể tướng ta trong bụng chống cả con thuyền (nhỏ hơn con muỗi một tẹo)”, chột dạ vẫy tay, “Lần sau tôi sẽ ra khỏi phòng rồi mới uống nước!” Thiếu gia mà biết Alan suýt rống lên với tiểu thư Tô Phi thì thôi rồi! Alan phi thường hài lòng với công việc này, chưa muốn cuốn gói đâu a!

“Anh Alan thật hậu đậu!” Tô Phi không nhịn được, cười “xì” một tiếng, nửa điểm áy náy trong lòng biến mất không còn dấu vết!

Alan dở khóc dở cười giật nhẹ khóe miệng, “Tiểu thư Tô Phi vui vẻ là tốt rồi! Ha ha…”

Lễ tốt nghiệp đã đi qua một nửa, Jester nhân cơ hội lui xuống. Dựa theo tiền lệ các năm trước, nếu các sinh viên đã tốt nghiệp cố ý nán lại sân khấu tới khi buổi lễ kết thúc, điều đó có nghĩa là họ tính toán kết giao cùng nữ sinh trong trường, cũng đồng nghĩa với tỷ lệ tỏ tình thành công của nữ sinh trong trường lên tới 60-70%, điều kiện tiên quyết là phải hành động nhanh hơn những người khác, đương nhiên bộ dạng của những nữ sinh này không được phép làm thất vọng đại bộ phận dân chúng.

Nghĩ đến việc một đàn nữ sinh ùa lên như sóng vỡ bờ, Jester vừa thấy phiền vừa thấy ghét. Không một ai muốn làm một cái bánh thơm ngào ngạt chờ người đến cướp.

Thời điểm Jester rời đi, các vị tân tiến sĩ thở phào, may mắn, không có Jester, bọn họ thêm nhiều cơ hội rước mỹ nhân về!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Danh Môn Giai Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook