Chương 29: Sau khi thi cuối kỳ...
Cố Tiêu
17/02/2017
Cuối mỗi học kỳ, ba học sinh có thành tích xuất sắc đứng đầu mỗi cấp được
nhà trường trao thưởng bằng tiền mặt, hạng nhất một trăm, hạng hai năm
mươi, hạng ba hai mươi. Riêng Tô Phi được hẳn ba trăm nguyên. Ai cũng tự rõ trong lòng, nhà trường lần này đã hạ hẳn vốn gốc! Tô Phi mà chạy
sang trường khác, chỉ sợ mất nhiều hơn được.
Tô Phi nhận chiếc phong bì đỏ rực, nghĩ thầm, chừng này đủ bù cho mấy cái ba lô vải bạt cao cấp mua trước khi sang Pháp.
Dư Dương dán danh sách một trăm hai mươi học sinh có thành tích cao nhất lên bảng tin nhà trường. Những học sinh có tên trong danh sách này được đặc cách “tống” thẳng đến các lớp chọn học.
Thành tích của Tô Phi: văn 99 điểm, toán, tiếng Anh, địa lý đều được 100, sử, sinh, chính trị ngang hàng 98 điểm, tổng điểm 693, đứng đầu tiên.
Xếp thứ hai là Sở Hải và Diệp San cùng được 670 điểm, Tiếu Hàn xếp thứ ba, 650 điểm, thứ tư là Thẩm Diên Thành, 647. Tô Phi lướt dọc phiếu điểm, tìm thấy tên Hứa Nam ở hạng 78, xem ra nỗ lực của cô bạn thân đã không thành công dã tràng, tổng điểm 509.5. Lời tuyên bố tưởng đùa bằng mọi giá tiến quân vào lớp Tô Phi của Hứa Nam ai ngờ lại thành sự thật.
Tô Phi xin phép thầy chủ nhiệm về trước, Dư Dương không miễn cưỡng, gật đầu đồng ý.
Giờ này phút này ở lớp 6A7 ——
Hứa Nam nâng cằm, hai mắt không tiêu cự nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, để tiếng rít gào của chủ nhiệm hóa con chim non bay từ tai trái sang tai phải, rồi từ tai phải về tai trái, cuối cùng đi về nơi xa lắm, chợt nhắm trúng một khuôn mặt nhỏ nhắn thậm thụt bên khung cửa sổ. Dây thần kinh não của Hứa Nam tưng một cái, lên dây cót cho toàn bộ đám cơ cứng đờ trên mặt. Cô nàng hớn hở, làm khẩu hình miệng với Tô Phi đang đứng bên ngoài: chờ — tớ — mấy — phút — nữa — thôi.
“Hứa Nam, em đang làm gì vậy? Nhắc lại những lời thầy vừa nói xem nào.” Thầy chủ nhiệm rõ rành rành đang ở trong cấp độ nguy hiểm cao nhất. Hứa Nam, không nghi ngờ gì, là con chim đầu đàn bị hai khẩu AK hạ gục đầu tiên. Thầy chủ nhiệm quả rất xứng nghiệp bán cháo phổi, số lượng từ ngữ đủ dời sơn lấp bể, mắng học sinh suốt nửa giờ không lặp lại một từ. Hứa Nam phờ phạc, ỉu xìu, vai hạ, đầu cúi, xém chút gục xuống mặt bàn. Mắng mãi mỏi mồm, cơn tức cũng tan hơn nửa, thầy chủ nhiệm hóa Phật Như Lai từ bi vẫy tay cho học sinh ra về.
“Đúng là xui tận mạng à, ấy còn giễu được nữa. Mặc kệ, ấy phải mời tớ một bữa, coi như an ủi tâm hồn ngây thơ bé bỏng của tớ không dưng lại bị tàn phá nặng nề.” Hứa Nam giậu đổ bìm leo.
Tô Phi tua lại đoạn phim Hứa Nam bị hành hình, cảm thấy mình nên tỏ lòng đồng cảm với bạn bè, “Được, ấy chọn chỗ đi.”
Hứa Nam nghe đến ăn liền quên hết buồn đau, ôm chặt Tô Phi: “Nói rồi nha! Tớ phải ăn thật nhiều, ăn thật ngon mới được! Thế mới không phụ cái ví tiền của ấy!”
Hứa Nam dẫn Tô Phi đến quán ăn vặt mới khai trương của nhà Chu Ngạn. Theo lời Hứa Nam, bạn bè là người thân trong gia đình, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, đương nhiên phải làm lợi cho người nhà mình cái đã!
Mà theo lời Tô Phi, phi lý đến đâu qua miệng Hứa Nam cũng thành hợp lý cả.
Chu Ngạn thành người phục vụ trong quán nhỏ nhà mình, thành tích lần này của Chu Ngạn tuy không quá tốt nhưng vẫn trụ được trong lớp chọn. Hứa Nam miệng ngoác tận mang tai báo tin mừng cho Chu Ngạn, kỳ sau, rất có thể ba chúng ta học cùng một lớp. Tiếng chúc mừng rầu rĩ của Chu Ngạn tất nhiên không lọt nổi vào tai cô bạn tham ăn này, Hứa Nam vô tâm vô tính còn kéo Chu Ngạn ngồi xuống cùng.
Chu Ngạn từ chối mãi không xong, lại thấy quán đang vắng khách, đành ngồi xuống tiếp chuyện.
Nói sang chuyện buôn bán nhà mình, nụ cười của Chu Ngạn có thêm vài phần thật lòng, còn đặc biệt cảm ơn Tô Phi.
Tô Phi bị nghẹn, uống mấy cốc nước mới đỡ. “Cảm ơn mình chuyện gì? Mình có giúp được gì đâu!” Tô Phi nghi hoặc.
Chu Ngạn đoán Tô Phi khiêm tốn, dứt khoát nói thẳng: “Buổi tối hôm mình và các bạn đến, chủ nhà xuất hiện, đồng ý cho nhà mình thuê cửa hàng. Ông chủ ấy là người đàn ông hôm đó bạn đuổi theo mà.” Âm thanh dần thấp xuống.
“Bạn nói đấy là Alan?” Tô Phi không xác định hỏi.
“Đúng, danh thiếp ông ấy đưa cho mình ghi tên là Alan. Hai người…” Hứa Nam và Chu Ngạn chiếu bốn ngọn đuốc chói lóa lên Tô Phi.
Tô Phi bình tĩnh buông đũa, cười: “Hai cái người này nghĩ đi đâu vậy? Alan là một người bạn mình quen hồi bên nước ngoài thôi.”
“Nhưng mà…” Bạn bè bình thường làm sao mà làm đến mức đó chứ? Hứa Nam muốn nói lại thôi, “Tô Phi, bạn làm gì mà ngượng ngùng vậy? Giúp đỡ bạn bè là chuyện đáng biểu dương, cứ giấu gia giấu giếm chi cho mệt.”
Tô Phi sặc nước, “Khụ! Khụ! Khụ!” Ngay Hứa Nam còn nghĩ mình thẹn thùng, nói gì đến người nhà Chu Ngạn. Alan đáng thương, anh làm tên sai vặt của em lúc nào sao em không biết…
“Ai! Tô Phi à, ấy kích động như vậy làm gì? Tớ đâu có ăn thịt ấy đâu…”Hứa Nam trưng ra khuôn mặt của kẻ chiến bại, vỗ lưng Tô Phi vài cái, “giúp” cơn sặc của Tô Phi thêm phần trầm trọng, suýt văng luôn cả hai lá phổi ra ngoài. Người bạn tốt Hứa Nam giật mình, động tác quên nặng nhẹ, chụp một cú kinh thiên động địa, tràng khụ khụ của Tô Phi lập tức ngưng hẳn.
Tô Phi xém trợn mắt ngất xỉu. Hứa Nam, đồ thần kinh thô, chỉ sợ người dưới sáu tấc đất Hứa Nam cũng hồi sinh được, có điều phương pháp này khiến Tô Phi thật sự không dám vỗ tay khen tặng!
Hứa Nam ngây người ngắm bàn tay thần kỳ của mình, cảm thán: “Không nghĩ tới mình cũng có khả năng diệu thủ hồi xuân nha!”
Tô Phi đâu biết bởi vì một chuyện nho nhỏ này mà cuộc đời Hứa Nam triệt để rẽ sang hướng khác, cống hiến cả cuộc đời cho con đường y học.
Mặt trời ngã về phía tây, Tô Phi nhàm chán đứng trên vỉa hè. Cách đó không xa, Hứa Nam đang mải quấn quít với Chu Ngạn, một lúc lâu sau mới thèm hớn hở, nhảy chân sáo tới chỗ Tô Phi, để lại một Chu Ngạn xanh xao hốc hác bên ngưỡng cửa.
“Ấy nói với bạn ấy chuyện gì mà vui thế?” Tô Phi lo lắng hỏi.
Ánh tịch dương vừa lúc điểm lên hai gò má nhuộm hồng của Hứa Nam, “Cái gì cơ?”
“Không, không có gì.” Cứ nghĩ Hứa Nam vẫn còn nhỏ, suốt ngày chỉ biết ăn chơi vui đùa. Giờ thì mùa xuân đến rồi, hoa đào đã nở, chỉ sợ hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình. Chỉ hi vọng Hứa Nam không phải nhận sự thương hại!
...
“Tiểu thư Tô Phi hôm nay đúng giờ quá nha!”
Alan mở cửa, nghênh đón Tô Phi. Tô Phi nghe vậy, ngượng ngượng mỉm cười, lắc lắc cái gói to trong tay, “Hôm nay đường thông thoáng, xe đi rất nhanh! Anh Jester đâu rồi?” Cái đầu nho nhỏ hướng khắp nơi tìm kiếm.
Alan đóng cửa, bí ẩn nói: “Thiếu gia hôm nay không ở đây ——“
“A” Thế thì ——“ Tô Phi định nói hôm sau em đến, Alan đã cười như thấy quỷ, “Tôi nói thiếu gia không ở đây, không nói thiếu gia không ở trên tầng hai nha!”
“Anh trêu em!”
“Tôi đâu dám! Tiểu thư đi lên đi, thiếu gia đang ở trong thư phòng.”
“Anh làm gì dưới này?” Tô Phi vừa đi vừa hỏi.
Alan dương dương tự đắc biến mất trong nháy mắt, “Quét nhà!”
Một đời anh dũng của Alan từ ngày lạc bước sang Trung Hoa đã chuyển thành “người đàn ông của gia đình”! Thật nhớ ngày trước chỉ việc chỉ tay năm ngón, một đám tôi tớ tranh nhau đi làm. Nhớ quá, nhớ quá đi! May mà Alan này thông thạo mọi chuyện trên trời dưới đất, đống việc không tên và có tên trong biệt thự này đâu thể vấy bẩn một thân đầy hào quang sáng rọi mê người!
Bệnh sạch sẽ của thiếu gia chuyển nặng như vậy từ lúc nào không biết?! Lại không cho phép mời người giúp việc theo giờ, làm Alan luôn ngập đầu trong công việc.
Không được, Alan căm hờn xuy xuy cái chổi trong tay, nhất định phải đòi thêm tiền lương, nhất định phải được tăng lương!
Tô Phi vào thư phòng, yên lặng ngồi chờ Jester xử lý xong công việc.
Jester đã nghe thấy bước chân Tô Phi từ sớm, nhanh chóng hoàn thành bản báo cáo cuối cùng, khép máy tính, rút ra một chồng giấy kiểm tra dày trong ngăn kéo.
Tô Phi run run tiếp nhận, nuốt nước miếng, chỉ vào chồng kiểm tra chắc chắn sẽ ngốn của mình ít nhất ba tiếng đồng hồ, hỏi: “Đều, đều là phần em à? Toàn bộ? Rất…”
“Ừ!” Jester rút thêm một chồng bài thi khác để trước mặt bản thân, cầm bút máy màu đen bắt đầu làm.
Tô Phi thấy vậy, không dám oán trách, ai bảo chính mình mở miệng đòi, người ta bận trăm công nghìn việc còn phải dành chút thời gian rảnh rỗi hiếm hoi giúp mình học bài, mình nên âm thầm cười trộm trong lòng mới phải.
Tô Phi không biết rằng vừa lúc mình cúi xuống chăm chú đọc đề, khóe miệng Jester khẽ nhếch lên, chiếc bút trong tay như chạy nước rút trên tờ giấy.
Thời gian tích tắc tích tắc ngáp ngủ trôi qua, kim ngắn lê mình về nam bán cầu, Tô Phi đặt chiếc bút máy màu đen giống hệt của Jester xuống, thở phào: “Xong!”, ngước mắt nhìn lên đồng hồ mới phát hiện bốn tiếng rưỡi đồng hồ đã trôi qua, tốc độ này nhanh hơn rất nhiều so với lần kiểm tra đầu tiên.
Kiếp trước, Tô Phi đã cầm trên tay tấm bằng đại học nhưng kiến thức sau bao năm đã bị thời gian bào mòn, may mắn là sách vở cấp hai viết tương đối dễ hiểu, không cần quá sức cũng có thể vào đầu, nhưng đến cấp ba thì có vấn đề.
Có lẽ do sống lại nên đầu óc được khai thông, sau mấy hôm học bổ túc với Jester, Tô Phi đã giải quyết xong một phần ba chương trình trung học. Đương nhiên, học cùng một người đang trong chương trình tự học tiến sĩ thì thành tích đó không bằng cả hạt bụi trong mắt!
Tô Phi ngẫm lại tiếng hét kính nể + kinh hoảng của bản thân khi biết Jester đang tự học lên tiến sĩ. So với cái mặt giả danh thần đồng của mình, Jester mới là thiên tài chân chính! Mới mười mấy tuổi đã lợi hại như vậy! Mình phải cố gắng hơn nữa, bằng không đúng là tự tìm mất mặt mà!
“Xong rồi?” Jester nhìn Tô Phi đưa bài kiểm tra qua, ánh mắt lộ ra vài phần tán thưởng.
“Vâng!” Tô Phi thành thật đưa bài kiểm tra đến trước mặt Jester, dùng hết sức nín thở.
Jester cầm bài kiểm tra, không lập tức chấm điểm mà cười khẽ một tiếng, “Đừng sợ!”
Trong nháy mắt, mặt Tô Phi đỏ lựng như trái táo chín, học đà điểu vùi sâu xuống mặt bàn, thật lâu cũng không nâng lên.
Trời ạ! Cái mặt già nua này đáng quăng sạch vào thùng rác! Chừng này tuổi rồi mà lộ vẻ háo sắc với trẻ vị thành niên! Chỉ vì một cái cười khẽ nữa chứ! Mất hết mặt mũi rồi, không cần sống nữa!
Đề kiểm tra của Jester trải rộng trên nhiều lĩnh vực, tổng hợp nhiều môn học, bắt buộc người làm phải nắm rõ mọi môn học, dù chỉ một môn không tinh cũng tương đương giấy trắng! Thời điểm bắt đầu, Tô Phi lập tức bỏ cuộc, Jester phải rất vất vả giảng lại nhiều vấn đề. Mọi chuyện dần dần cũng chậm rãi tốt hơn, hiện tại cơ bản chỉ sai vài câu. Nếu Tô Phi biết Jester chưa từng làm sai bất cứ câu nào trong đám đề kiểm tra này, chỉ sợ đã sớm thăng thiên, lên đường đi tìm Phật tổ!
Tô Phi nhận chiếc phong bì đỏ rực, nghĩ thầm, chừng này đủ bù cho mấy cái ba lô vải bạt cao cấp mua trước khi sang Pháp.
Dư Dương dán danh sách một trăm hai mươi học sinh có thành tích cao nhất lên bảng tin nhà trường. Những học sinh có tên trong danh sách này được đặc cách “tống” thẳng đến các lớp chọn học.
Thành tích của Tô Phi: văn 99 điểm, toán, tiếng Anh, địa lý đều được 100, sử, sinh, chính trị ngang hàng 98 điểm, tổng điểm 693, đứng đầu tiên.
Xếp thứ hai là Sở Hải và Diệp San cùng được 670 điểm, Tiếu Hàn xếp thứ ba, 650 điểm, thứ tư là Thẩm Diên Thành, 647. Tô Phi lướt dọc phiếu điểm, tìm thấy tên Hứa Nam ở hạng 78, xem ra nỗ lực của cô bạn thân đã không thành công dã tràng, tổng điểm 509.5. Lời tuyên bố tưởng đùa bằng mọi giá tiến quân vào lớp Tô Phi của Hứa Nam ai ngờ lại thành sự thật.
Tô Phi xin phép thầy chủ nhiệm về trước, Dư Dương không miễn cưỡng, gật đầu đồng ý.
Giờ này phút này ở lớp 6A7 ——
Hứa Nam nâng cằm, hai mắt không tiêu cự nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, để tiếng rít gào của chủ nhiệm hóa con chim non bay từ tai trái sang tai phải, rồi từ tai phải về tai trái, cuối cùng đi về nơi xa lắm, chợt nhắm trúng một khuôn mặt nhỏ nhắn thậm thụt bên khung cửa sổ. Dây thần kinh não của Hứa Nam tưng một cái, lên dây cót cho toàn bộ đám cơ cứng đờ trên mặt. Cô nàng hớn hở, làm khẩu hình miệng với Tô Phi đang đứng bên ngoài: chờ — tớ — mấy — phút — nữa — thôi.
“Hứa Nam, em đang làm gì vậy? Nhắc lại những lời thầy vừa nói xem nào.” Thầy chủ nhiệm rõ rành rành đang ở trong cấp độ nguy hiểm cao nhất. Hứa Nam, không nghi ngờ gì, là con chim đầu đàn bị hai khẩu AK hạ gục đầu tiên. Thầy chủ nhiệm quả rất xứng nghiệp bán cháo phổi, số lượng từ ngữ đủ dời sơn lấp bể, mắng học sinh suốt nửa giờ không lặp lại một từ. Hứa Nam phờ phạc, ỉu xìu, vai hạ, đầu cúi, xém chút gục xuống mặt bàn. Mắng mãi mỏi mồm, cơn tức cũng tan hơn nửa, thầy chủ nhiệm hóa Phật Như Lai từ bi vẫy tay cho học sinh ra về.
“Đúng là xui tận mạng à, ấy còn giễu được nữa. Mặc kệ, ấy phải mời tớ một bữa, coi như an ủi tâm hồn ngây thơ bé bỏng của tớ không dưng lại bị tàn phá nặng nề.” Hứa Nam giậu đổ bìm leo.
Tô Phi tua lại đoạn phim Hứa Nam bị hành hình, cảm thấy mình nên tỏ lòng đồng cảm với bạn bè, “Được, ấy chọn chỗ đi.”
Hứa Nam nghe đến ăn liền quên hết buồn đau, ôm chặt Tô Phi: “Nói rồi nha! Tớ phải ăn thật nhiều, ăn thật ngon mới được! Thế mới không phụ cái ví tiền của ấy!”
Hứa Nam dẫn Tô Phi đến quán ăn vặt mới khai trương của nhà Chu Ngạn. Theo lời Hứa Nam, bạn bè là người thân trong gia đình, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, đương nhiên phải làm lợi cho người nhà mình cái đã!
Mà theo lời Tô Phi, phi lý đến đâu qua miệng Hứa Nam cũng thành hợp lý cả.
Chu Ngạn thành người phục vụ trong quán nhỏ nhà mình, thành tích lần này của Chu Ngạn tuy không quá tốt nhưng vẫn trụ được trong lớp chọn. Hứa Nam miệng ngoác tận mang tai báo tin mừng cho Chu Ngạn, kỳ sau, rất có thể ba chúng ta học cùng một lớp. Tiếng chúc mừng rầu rĩ của Chu Ngạn tất nhiên không lọt nổi vào tai cô bạn tham ăn này, Hứa Nam vô tâm vô tính còn kéo Chu Ngạn ngồi xuống cùng.
Chu Ngạn từ chối mãi không xong, lại thấy quán đang vắng khách, đành ngồi xuống tiếp chuyện.
Nói sang chuyện buôn bán nhà mình, nụ cười của Chu Ngạn có thêm vài phần thật lòng, còn đặc biệt cảm ơn Tô Phi.
Tô Phi bị nghẹn, uống mấy cốc nước mới đỡ. “Cảm ơn mình chuyện gì? Mình có giúp được gì đâu!” Tô Phi nghi hoặc.
Chu Ngạn đoán Tô Phi khiêm tốn, dứt khoát nói thẳng: “Buổi tối hôm mình và các bạn đến, chủ nhà xuất hiện, đồng ý cho nhà mình thuê cửa hàng. Ông chủ ấy là người đàn ông hôm đó bạn đuổi theo mà.” Âm thanh dần thấp xuống.
“Bạn nói đấy là Alan?” Tô Phi không xác định hỏi.
“Đúng, danh thiếp ông ấy đưa cho mình ghi tên là Alan. Hai người…” Hứa Nam và Chu Ngạn chiếu bốn ngọn đuốc chói lóa lên Tô Phi.
Tô Phi bình tĩnh buông đũa, cười: “Hai cái người này nghĩ đi đâu vậy? Alan là một người bạn mình quen hồi bên nước ngoài thôi.”
“Nhưng mà…” Bạn bè bình thường làm sao mà làm đến mức đó chứ? Hứa Nam muốn nói lại thôi, “Tô Phi, bạn làm gì mà ngượng ngùng vậy? Giúp đỡ bạn bè là chuyện đáng biểu dương, cứ giấu gia giấu giếm chi cho mệt.”
Tô Phi sặc nước, “Khụ! Khụ! Khụ!” Ngay Hứa Nam còn nghĩ mình thẹn thùng, nói gì đến người nhà Chu Ngạn. Alan đáng thương, anh làm tên sai vặt của em lúc nào sao em không biết…
“Ai! Tô Phi à, ấy kích động như vậy làm gì? Tớ đâu có ăn thịt ấy đâu…”Hứa Nam trưng ra khuôn mặt của kẻ chiến bại, vỗ lưng Tô Phi vài cái, “giúp” cơn sặc của Tô Phi thêm phần trầm trọng, suýt văng luôn cả hai lá phổi ra ngoài. Người bạn tốt Hứa Nam giật mình, động tác quên nặng nhẹ, chụp một cú kinh thiên động địa, tràng khụ khụ của Tô Phi lập tức ngưng hẳn.
Tô Phi xém trợn mắt ngất xỉu. Hứa Nam, đồ thần kinh thô, chỉ sợ người dưới sáu tấc đất Hứa Nam cũng hồi sinh được, có điều phương pháp này khiến Tô Phi thật sự không dám vỗ tay khen tặng!
Hứa Nam ngây người ngắm bàn tay thần kỳ của mình, cảm thán: “Không nghĩ tới mình cũng có khả năng diệu thủ hồi xuân nha!”
Tô Phi đâu biết bởi vì một chuyện nho nhỏ này mà cuộc đời Hứa Nam triệt để rẽ sang hướng khác, cống hiến cả cuộc đời cho con đường y học.
Mặt trời ngã về phía tây, Tô Phi nhàm chán đứng trên vỉa hè. Cách đó không xa, Hứa Nam đang mải quấn quít với Chu Ngạn, một lúc lâu sau mới thèm hớn hở, nhảy chân sáo tới chỗ Tô Phi, để lại một Chu Ngạn xanh xao hốc hác bên ngưỡng cửa.
“Ấy nói với bạn ấy chuyện gì mà vui thế?” Tô Phi lo lắng hỏi.
Ánh tịch dương vừa lúc điểm lên hai gò má nhuộm hồng của Hứa Nam, “Cái gì cơ?”
“Không, không có gì.” Cứ nghĩ Hứa Nam vẫn còn nhỏ, suốt ngày chỉ biết ăn chơi vui đùa. Giờ thì mùa xuân đến rồi, hoa đào đã nở, chỉ sợ hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình. Chỉ hi vọng Hứa Nam không phải nhận sự thương hại!
...
“Tiểu thư Tô Phi hôm nay đúng giờ quá nha!”
Alan mở cửa, nghênh đón Tô Phi. Tô Phi nghe vậy, ngượng ngượng mỉm cười, lắc lắc cái gói to trong tay, “Hôm nay đường thông thoáng, xe đi rất nhanh! Anh Jester đâu rồi?” Cái đầu nho nhỏ hướng khắp nơi tìm kiếm.
Alan đóng cửa, bí ẩn nói: “Thiếu gia hôm nay không ở đây ——“
“A” Thế thì ——“ Tô Phi định nói hôm sau em đến, Alan đã cười như thấy quỷ, “Tôi nói thiếu gia không ở đây, không nói thiếu gia không ở trên tầng hai nha!”
“Anh trêu em!”
“Tôi đâu dám! Tiểu thư đi lên đi, thiếu gia đang ở trong thư phòng.”
“Anh làm gì dưới này?” Tô Phi vừa đi vừa hỏi.
Alan dương dương tự đắc biến mất trong nháy mắt, “Quét nhà!”
Một đời anh dũng của Alan từ ngày lạc bước sang Trung Hoa đã chuyển thành “người đàn ông của gia đình”! Thật nhớ ngày trước chỉ việc chỉ tay năm ngón, một đám tôi tớ tranh nhau đi làm. Nhớ quá, nhớ quá đi! May mà Alan này thông thạo mọi chuyện trên trời dưới đất, đống việc không tên và có tên trong biệt thự này đâu thể vấy bẩn một thân đầy hào quang sáng rọi mê người!
Bệnh sạch sẽ của thiếu gia chuyển nặng như vậy từ lúc nào không biết?! Lại không cho phép mời người giúp việc theo giờ, làm Alan luôn ngập đầu trong công việc.
Không được, Alan căm hờn xuy xuy cái chổi trong tay, nhất định phải đòi thêm tiền lương, nhất định phải được tăng lương!
Tô Phi vào thư phòng, yên lặng ngồi chờ Jester xử lý xong công việc.
Jester đã nghe thấy bước chân Tô Phi từ sớm, nhanh chóng hoàn thành bản báo cáo cuối cùng, khép máy tính, rút ra một chồng giấy kiểm tra dày trong ngăn kéo.
Tô Phi run run tiếp nhận, nuốt nước miếng, chỉ vào chồng kiểm tra chắc chắn sẽ ngốn của mình ít nhất ba tiếng đồng hồ, hỏi: “Đều, đều là phần em à? Toàn bộ? Rất…”
“Ừ!” Jester rút thêm một chồng bài thi khác để trước mặt bản thân, cầm bút máy màu đen bắt đầu làm.
Tô Phi thấy vậy, không dám oán trách, ai bảo chính mình mở miệng đòi, người ta bận trăm công nghìn việc còn phải dành chút thời gian rảnh rỗi hiếm hoi giúp mình học bài, mình nên âm thầm cười trộm trong lòng mới phải.
Tô Phi không biết rằng vừa lúc mình cúi xuống chăm chú đọc đề, khóe miệng Jester khẽ nhếch lên, chiếc bút trong tay như chạy nước rút trên tờ giấy.
Thời gian tích tắc tích tắc ngáp ngủ trôi qua, kim ngắn lê mình về nam bán cầu, Tô Phi đặt chiếc bút máy màu đen giống hệt của Jester xuống, thở phào: “Xong!”, ngước mắt nhìn lên đồng hồ mới phát hiện bốn tiếng rưỡi đồng hồ đã trôi qua, tốc độ này nhanh hơn rất nhiều so với lần kiểm tra đầu tiên.
Kiếp trước, Tô Phi đã cầm trên tay tấm bằng đại học nhưng kiến thức sau bao năm đã bị thời gian bào mòn, may mắn là sách vở cấp hai viết tương đối dễ hiểu, không cần quá sức cũng có thể vào đầu, nhưng đến cấp ba thì có vấn đề.
Có lẽ do sống lại nên đầu óc được khai thông, sau mấy hôm học bổ túc với Jester, Tô Phi đã giải quyết xong một phần ba chương trình trung học. Đương nhiên, học cùng một người đang trong chương trình tự học tiến sĩ thì thành tích đó không bằng cả hạt bụi trong mắt!
Tô Phi ngẫm lại tiếng hét kính nể + kinh hoảng của bản thân khi biết Jester đang tự học lên tiến sĩ. So với cái mặt giả danh thần đồng của mình, Jester mới là thiên tài chân chính! Mới mười mấy tuổi đã lợi hại như vậy! Mình phải cố gắng hơn nữa, bằng không đúng là tự tìm mất mặt mà!
“Xong rồi?” Jester nhìn Tô Phi đưa bài kiểm tra qua, ánh mắt lộ ra vài phần tán thưởng.
“Vâng!” Tô Phi thành thật đưa bài kiểm tra đến trước mặt Jester, dùng hết sức nín thở.
Jester cầm bài kiểm tra, không lập tức chấm điểm mà cười khẽ một tiếng, “Đừng sợ!”
Trong nháy mắt, mặt Tô Phi đỏ lựng như trái táo chín, học đà điểu vùi sâu xuống mặt bàn, thật lâu cũng không nâng lên.
Trời ạ! Cái mặt già nua này đáng quăng sạch vào thùng rác! Chừng này tuổi rồi mà lộ vẻ háo sắc với trẻ vị thành niên! Chỉ vì một cái cười khẽ nữa chứ! Mất hết mặt mũi rồi, không cần sống nữa!
Đề kiểm tra của Jester trải rộng trên nhiều lĩnh vực, tổng hợp nhiều môn học, bắt buộc người làm phải nắm rõ mọi môn học, dù chỉ một môn không tinh cũng tương đương giấy trắng! Thời điểm bắt đầu, Tô Phi lập tức bỏ cuộc, Jester phải rất vất vả giảng lại nhiều vấn đề. Mọi chuyện dần dần cũng chậm rãi tốt hơn, hiện tại cơ bản chỉ sai vài câu. Nếu Tô Phi biết Jester chưa từng làm sai bất cứ câu nào trong đám đề kiểm tra này, chỉ sợ đã sớm thăng thiên, lên đường đi tìm Phật tổ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.