Chương 28: Du lịch vòng quanh Paris
Cố Tiêu
17/02/2017
Ngày tiếp theo, Tô Phi và các bạn nhỏ đến tham quan Notre Dame de Paris (Nhà thờ Đức bà Paris), nhà thờ chính tòa của Tổng giáo phận Paris. Notre
Dame là một kiệt tác điển hình của kiến trúc gô-tích Paris, được khởi
công xây dựng từ năm 1163 nhưng mãi đến hai thế kỷ sau công trình mới
được hoàn tất, là đại giáo đường Công giáo La Mã nổi tiếng nhất sau đền
thờ Thánh Phêrô ở Roma. Notre Dame cũng gắn liền với tác phẩm nổi tiếng
của đại văn hào Pháp Victor Hugo “Thằng gù nhà thờ Đức bà”. Thánh đường
gồm một sảnh chính với mười gian; mỗi cánh bên gồm hai tay, mỗi tay có
ba gian; một điện gồm bốn gian và hậu cung được vây quanh bởi hai dãy
hành lang; chiều cao tính đến đỉnh tháp là 63m.
Quảng trường Bastille (Place de la Bastille) là nơi thứ tư có hân hạnh được tiếp đón đoàn tham quan nhí. Quảng trường được xây dựng trên chính mảnh đất mà biểu tượng của chế độ quân chủ chuyên chế nước Pháp từng đững vững, ngục Bastille, từng đứng vững. Ngục Bastille được xây dựng từ năm 1370 đến năm 1383 dưới thời Charles V, có thiết kế khá đơn giản với tám ngọn tháp vây quanh, mục đích ban đầu là một pháo đài cùng kho vũ khí, sau lại trở thành nơi cất giữ ngân khố của nhà vua. Vào thế kỷ XVII, Bastille được cải tạo thành nhà tù, một bên xa hoa hào nhoáng dành cho giới quý tộc, phần khắc nghiệt giam giữ các tội phạm chính trị. Ngày 15 tháng 7 năm 1789, một ngày sau khi bị đoàn quân cách mạng thành công chiếm giữ, ngục Bastille đã bị phá hủy. Ngày nay, quảng trường Bastille là một trong những đầu mối giao thông quan trọng và một khu phố về đêm sầm uất của Paris
Ngày hôm sau, đoàn học sinh được dẫn đến trung tâm khu Latin của thành phố Paris thăm Le Panthéon (điện Patheon hay còn gọi là lăng danh nhân), “người làm chứng” của nhiều sự kiện quan trọng trong lịch sử nước Pháp, nơi yên giấc của những nhân vật lịch sử có công làm rạng danh nước Pháp, Được khởi công từ năm 1744 dưới thời vua Louis XV, nhưng phải đến năm 1790, Patheon mới chính thức khánh thành với chức năng là một nhà thờ thờ phụng thánh Geneviève. Sau khi cách mạng Pháp nổ ra, Hội đồng Lập hiến 1789 đã ra sắc lệnh ngày 4/4/1791, theo đó Patheon không còn giữ chức năng nhà thờ mà trở thành nơi chôn cất những người có cống hiến đặc biệt to lớn cho nước Pháp: "Để cho ngôi đền của tôn giáo trở thành ngôi đền của đất nước, để cho ngôi mộ của một người vĩ đại trở thành bàn thờ của quyền tự do".
Ngày thứ sáu, mười dấu chân nhỏ háo hức in lên Place de la Concorde (quảng trường Concorde), quảng trường có diện tích đứng đầu Paris, đứng thứ hai nước Pháp và thứ 11 của thế giới. Nằm ở trung tâm thành phố Paris, bên bờ bắc sông Seine, Concorde có tên ban đầu là quảng trường Louis XV, được lên kế hoạch xây dựng từ năm 1948 và hoàn thiện vào năm 1963. Sau khi cách mạng tư sản thành công, quảng trường đổi tên thành quảng trường Cách Mạng và trở thành nơi hành hình đẫm máu của hơn một ngàn người, trong đó bao gồm cả gia đình hoàng gia vua Louis XVI và hoàng hậu Marie-Antoinette. Năm 1830, quảng trường chính thức đổi tên thành Concorde và sử dụng cho tới ngày hôm nay.
Địa điểm đặt dấu chấm hết cho chuyến tham quan là Đại lộ Champs-Élysées, một trong những Đại lộ nổi tiếng nhất thế giới. Champs-Élysées nối liền hai quảng trường Concorde và Étoile, Élysées là một trong những địa điểm thu hút du khách nhất của thành phố với nhiều cửa hàng, quán cà phê, rạp chiếu phim.... Đại lộ cũng là nơi tổ chức các sự kiện, lễ hội quan trọng của Paris, như lễ Duyệt binh ngày 14 tháng 7, chặng cuối của cuộc đua xe đạp Tour de France, địa điểm các cuộc ăn mừng, chào đón năm mới... Trong tiếng Latin, Champs-Élysées có nghĩa hòn đảo cực lạc, nơi dành cho các anh hùng và những tâm hồn đức hạnh yên nghỉ.
Thu hoạch của các bạn nhỏ sau chuyến đi này quả không nhỏ à nha, chiêm ngưỡng bảy địa danh nổi tiếng nhất Paris, một cuốn sổ lưu niệm dày cộp, và một núi lớn đồ lưu niệm biếu người nhà, mà tuyệt nhất là tất cả đều không tốn một xu.
Ít người không biết nguồn gốc của rượu vang bắt nguồn từ nước Pháp, người dân Pháp không những thuộc nằm lòng cách ủ rượu vang thượng hạng mà còn là những nhà phê bình rượu vang hàng đầu thế giới. Với chủng loại phong phú, hương vị biến ảo đặc sắc, danh tiếng của rượu vang nước Pháp đã lan xa tỏa rộng năm châu địa cầu.
Nước Pháp là quê hương của rượu vang, dĩ nhiên, người dân Pháp có truyền thống làm rượu vang lâu đời, đặc biệt là rượu vang đỏ. Có thể nói không ngoa rằng, trên đất Pháp, nơi nào có cây nho, nơi đó có rượu vang. Bordeaux, Burgundy, Champagne, Alsace, Loire Valley và Rhone Valley là sáu vùng đất có sản lượng rượu vang cao nhất nước Pháp; trong đó, Bordeaux, nơi sở hữu đất đai màu mỡ, khí hậu ôn hòa, là đại diện cao quý của dòng rượu vang đỏ nước Pháp.
Vùng trồng nho Bordeaux ——
“Bordeaux là khu vực sản xuất rượu AOC lớn nhất nước Pháp. Tuy nhiên, Bordeaux có riêng một hệ thống phân loại, các nhãn hiệu rượu vang của Bordeaux cùng nằm trên cấp độ AOC nhưng chưa chắc đã bằng vai phải lứa theo hệ thống phân loại Bordeaux, bởi vậy, các chủng rượu Bordeaux có chất lượng và giá cả khác nhau trên trời dưới vực. Dĩ nhiên, cái gì càng hiếm lại càng quý, chất lượng rượu càng cao, xưởng sản xuất càng nhỏ, sản lượng dần được thu hẹp, nâng tầm cao quý của sản phẩm. Tính đến thời điểm hiện tại, tổng diện tích đất trồng nho ở Bordeaux là 120,000 hecta, thuộc sở hữu của hơn 8,500 trang trại rượu. Điều bí ẩn tạo nên sức quyến rũ của rượu vang Bordeaux nằm ở chỗ tất cả trại rượu ở Bordeaux đều sử dụng các loại dụng cụ cũng như công thức ủ rượu y hệt như nhau, thế nhưng hương vị rượu lại thiên biến vạn hóa, không nơi nào giống nơi nào. Có câu châm ngôn lưu truyền khắp Bordeaux: rượu là đứa con mang nặng đẻ đau của thợ ủ rượu, ý tứ đề cao tài năng sáng tạo và tâm sức của người thợ, đồng thời cũng nâng tầm chất lượng rượu vang Bordeaux. Phương thức ủ rượu tưởng như đơn giản nhưng lại vô cùng phức tạp yêu cầu sự tinh tế tỉ mỉ cao trong từng giai đoạn, chọn lọc từng quả nho chín, lên men, đem ủ, đến khi từng giọt rượu trong suốt đã được đóng trong chai, người thợ mới có thể thở phào nhẹ nhõm.”
Hừng đông, một chiếc ô tô màu đen bon bon tiến vào địa phận Bordeaux. Người quản lý Johns đưa Tô Phi và Jester đi tham quan hầm rượu, những chai rượu nho đủ mọi niên kỉ xếp ngay ngắn trên chiếc giá năm tầng, chỉ có mấy chiếc chai gầy gò trong chiếc áo bụi mỏng tang, phầm còn lại đều vùi mình trong chiếc áo bông xám nâu mập mạp.
Đây là bộ sưu tập độc nhất vô nhị được Johns cất chứa hàng chục năm qua, mỗi bình đều là con vàng con bạc của bác. Không gặp người hiểu và biết thưởng thức rượu, Johns tuyệt đối sẽ không chia sẻ hòm bảo bối này.
“Màu của rượu vang hoàn toàn phụ thuộc vào hàm lượng tannin trong đó; sau khi hoàn thành quá trình lên men, nước nho được chuyển qua quy trình lọc và làm mịn, gạt bỏ hết số cặn và đục còn sót lại, giúp rượu có được sự trong suốt, đây là giai đoạn rất cần sự tinh tế và nhẫn nại của người thợ; tiếp theo, những thùng rượu có phẩm chất tốt nhất được chọn ra, đồng thời dùng tỉ lệ hoàn mỹ nhất để kết hợp các giống rượu khác nhau, làm vậy không những có thể tăng phẩm chất rượu, lưu giữ phong vị của các giống nho mà còn tạo ra những hương vị độc đáo có một không hai. Rượu được ủ trong thùng gỗ ít thì vài tháng, lâu thì nhiều năm, mới được đóng chai. Lúc này, rượu nho đỏ vẫn tràn đầy nhựa sống như trong thùng, chúng chậm rãi hô hấp, thong thả chuyển mình, kiên nhẫn chờ đến ngày thành thục. Bởi vậy, đa số vang Bordeaux đều ưa thích được ủ mình trong một thời gian dài, một chai vang thượng hạng cần ít nhất chục năm, thậm chí là vài chục năm để đạt đến độ chín muồi.”
Giảng xong, Johns đi đến chiếc giá trong cùng, tới tầng tích tụ nhiều bụi nhất, cẩn thận cầm lên một chai rượu nho, coi nó như một thứ bảo bối vô giá, khẽ khàng vuốt phẳng, không để tâm đến lớp bụi đã bám đầy tay, sửa sang lại mấy chiếc giá một chút, rồi đưa Jester và Tô Phi ra khỏi hầm rượu, đến quầy bar, lấy ra hai chiếc ly Bordeaux, rót đầy ba phần.
“Bác rất thích câu nói ‘Một chuỗi nho tươi đẹp, thuần khiết đến thế nào cũng chỉ là một loại hoa quả vô tri vô giác mà thôi; phải trải qua một quá trình khổ luyện dài, nó mới trở thành sinh vật có cảm giác, có cử động, gian nan đến ngày đạt độ chín muồi, chùm nho mới chính thức có linh hồn.’ Những lời này vừa vặn là tiếng lòng của bác. Sao vậy, Jester?” Jester đong đưa chất lỏng trong suốt như máu trong ly, thản nhiên nói: “Vang nơi này từng được hoàng hậu nước Pháp ban tặng lời khen, em muốn nếm chút không?”
Tô Phi chăm chú nhìn gợn sóng đỏ mê hoặc trong chiếc ly, gật đầu. Jester chạm nhẹ đầu đũa vào ly rượu cho Tô Phi nếm thử, hương vị mềm mại, dịu dàng, quẩn quanh trong miệng thật lâu không rời.
“Ngoan, em còn nhỏ, không thể uống nhiều.” Jester nâng ly rượu lên uống cạn, chặn lại tầm mắt thiết tha của Tô Phi.
Tô Phi mím môi, tỏ vẻ không chịu: “Anh thì lớn lắm ý.”
Johns, vị khán giả bất đắc dĩ, bàng quan huýt sáo, tròng mắt đảo liên hồi quanh hai nhân vật chính, “Vang cùng mỹ nhân, tuy còn nhỏ chút, nhưng cũng tuyệt đó nha!”
“Johns!” Jester buông lời cảnh cáo. Tô Phi định sẵn là của Jester, không kẻ nào có đủ tư cách để liếc qua hay nói bóng nói gió!
Johns giơ hai tay đầu hàng, cười làm lành: “Đừng giận, là bác không đúng, là bác không đúng,” vỗ vai Jester, “Đêm còn dài, cậu cứ từ từ đợi… Bao ước hẹn xuân thì đang vẫy gọi bác, thôi, không làm hạt bụi trong mắt cậu nữa…” rồi sải chân rời đi.
Jester buông ly rượu, vươn tay, “Muốn tham quan nơi nhưỡng rượu không?’”
“Được.” Tô Phi cầm tay Jester, lại bị giam cầm trong lòng bàn tay ấm áp đó, mượn sức, nhảy xuống chiếc ghế đẩu.
Sau chuyến du lịch, Tô Phi sẵn sàng tư thế đón tiếp cuộc thi cuối kỳ đầu tiên trong cuộc đời mới. Dĩ nhiên, thi cuối kỳ làm gì có ý nghĩa nào khác ngoài sắp được nghỉ xả hơi rồi.
Bảy môn học thi trong hai ngày rưỡi, ngày đầu tiên, sáng thi văn, chiều thi sử địa, ngày thứ hai, sáng toán học, chiều sinh vật, chính trị, sáng ngày cuối thi Anh, chiều nghỉ ở nhà.
Trí nhớ của Tô Phi vô cùng tốt, sử địa sinh, chính trị không phải bàn cãi gì nữa, chỉ cần xem lại toán văn anh chút chút là xong.
Ngày thứ ba thi xong là có giấy báo điểm.
Sớm tinh mơ, thầy Dư Dương có mặt tại trường, chân chưa nhấc vào cửa văn phòng đã được loạt ánh mắt hâm mộ trộn lẫn ghen tị của mấy chủ nhiệm khác đổ ập toàn thân. Thầy Dương đáng thương không hiểu mình đã làm sai chuyện gì mà chạm đến nọc bọn họ. Đương nhiên đây không phải là lần đầu tiên Dư Dương gánh chịu loại oanh tạc này. Dư Dương ra trường đứng lớp chưa đầy hai năm đã thăng chức thành chủ nhiệm, năng lực dạy học xuất sắc nổi bật, từng lớp trò ngoan ra trường đều trở thành nhân vật ưu tú.
Chính vì nguyên nhân này mà các thầy cô ma mới lẫn ma cũ, mấy người sống đã lâu mà vẫn chưa thấy lên lão làng thường dùng loại ánh mắt này chào đón thầy Dư. Mãi cũng thành quen, thầy Dư đã tập thành thói quen sống trong không khí dày đặc axit như vậy rồi. Có điều hôm nay, pháo axit đậm đặc tóe khói như vậy vẫn là lần trải nghiệm đầu tiên của Dư Dương, người không biết còn tưởng thầy Dư chắc phải làm chuyện xấu xa kinh khủng lắm mới bị người người oán trách.
Chủ nhiệm ban Hồ Cường gọi Dư Dương vào phòng riêng, cười hề hề đưa ra phong bì màu đỏ dày cộp, “Thầy Dư, đây là tiền thưởng học kỳ này của thầy.”
Dư Dương mở phong bì, mặt xanh như tàu lá, “Chủ nhiệm Hồ, trường có nhầm lẫn gì không? Này…”
Mỗi học kỳ, trường Nam Liên đều chuẩn bị tiền thưởng cho các giáo viên có thành tích nổi bật, coi như phần quà động viên khích lệ. Thầy Dư đương nhiên luôn chắc một suất, có điều mọi năm tiền thưởng chỉ là hai trăm, năm nay tự nhiên vượt lên hẳn tám trăm, còn nhiều hơn cả tiền lương. Chẳng lẽ nhà trường nhầm lẫn rồi?
“Không nhầm đâu, thầy Dư yên tâm, đây là phần thầy nên nhận được.” Hồ Cường trải vài tờ báo nước ngoài ra, dễ nhận ra tất cả tiêu đề cùng ảnh chụp đều là về một cô bé nhỏ. Hồ Cường cười sâu xa “Thầy Dư đúng là có một học trò vàng nha!”
Tô Phi nổi tiếng kéo theo cả danh tiếng Nam Liên. Ngày trước, danh tiếng Nam Liên chỉ quẩn quanh trong đại lục Trung Quốc thì giờ đây đã được bạn bè quốc tế đã lên tiếng công nhận. Chính phủ và bộ giáo dục đều có giấy khen thưởng khẩn gửi về trường. Tập đoàn mẹ đẻ Nam Liên ăn theo thanh danh, lợi nhuận lên gấp mấy lần. Cấp trên vô cùng hài lòng, tăng tiền thưởng cho các giáo viên có liên quan lên gấp mấy lần, trong đó chủ nhiệm ban cùng hiệu trưởng là được nhiều nhất, ha ha! Đúng là cả nhà cùng vui!
Hồ Cường nói tiếp: “Nhà trường đã ra quyết định, tháng chín năm nay, thầy Dư có thể chính thức nhận chức chủ nhiệm khối lớp sáu. Hi vọng sáu tháng cuối năm, thầy có thể nỗ lực hơn nữa, nhà trường sẽ không quên thầy đâu.”
“Dạ, chủ nhiệm đi thong thả.” Dư Dương tuy không thích ông chủ nhiệm này một chút nào, nhưng công tác là công tác, không thể trộn vào cảm xúc riêng. Cứ để thích gì làm nấy thì phấn đấu cố gắng vài năm nay đi tong hết rồi!
“Tốt~” Hồ Cường chắp tay sau mông, nghêng ngang bước ra, Dư Dương cách đằng sau mấy bước.
Trở lại văn phòng, mấy thầy cô khác đã mất dạng từ lúc nào, Dư Dương cười khổ, đành nhờ một học sinh mang Tô Phi lên văn phòng.
“Thầy tìm em có việc gì ạ?”
Đây mới chính là niềm vui của Dư Dương, cũng là lý do Dư Dương chọn cái nghề gõ đầu trẻ này, những đứa trẻ ngây thơ, miệng cười thuần khiết. Bây giờ… Có lẽ thầy Dư đã quên mất giấc mộng thuở đầu.
“Thầy Dư, thầy Dư…” Tô Phi bất đắc dĩ gọi lớn tiếng, thầy Dư hình như —— đang ngẩn người?
Dư Dương như tỉnh khỏi giấc mộng, cười ôn hòa, ấm áp như gió xuân, “Đây là học bổng của em, chúc mừng em đạt quán quân, cũng chúc mừng em đứng thứ nhất toàn khối học kỳ này.”
Quảng trường Bastille (Place de la Bastille) là nơi thứ tư có hân hạnh được tiếp đón đoàn tham quan nhí. Quảng trường được xây dựng trên chính mảnh đất mà biểu tượng của chế độ quân chủ chuyên chế nước Pháp từng đững vững, ngục Bastille, từng đứng vững. Ngục Bastille được xây dựng từ năm 1370 đến năm 1383 dưới thời Charles V, có thiết kế khá đơn giản với tám ngọn tháp vây quanh, mục đích ban đầu là một pháo đài cùng kho vũ khí, sau lại trở thành nơi cất giữ ngân khố của nhà vua. Vào thế kỷ XVII, Bastille được cải tạo thành nhà tù, một bên xa hoa hào nhoáng dành cho giới quý tộc, phần khắc nghiệt giam giữ các tội phạm chính trị. Ngày 15 tháng 7 năm 1789, một ngày sau khi bị đoàn quân cách mạng thành công chiếm giữ, ngục Bastille đã bị phá hủy. Ngày nay, quảng trường Bastille là một trong những đầu mối giao thông quan trọng và một khu phố về đêm sầm uất của Paris
Ngày hôm sau, đoàn học sinh được dẫn đến trung tâm khu Latin của thành phố Paris thăm Le Panthéon (điện Patheon hay còn gọi là lăng danh nhân), “người làm chứng” của nhiều sự kiện quan trọng trong lịch sử nước Pháp, nơi yên giấc của những nhân vật lịch sử có công làm rạng danh nước Pháp, Được khởi công từ năm 1744 dưới thời vua Louis XV, nhưng phải đến năm 1790, Patheon mới chính thức khánh thành với chức năng là một nhà thờ thờ phụng thánh Geneviève. Sau khi cách mạng Pháp nổ ra, Hội đồng Lập hiến 1789 đã ra sắc lệnh ngày 4/4/1791, theo đó Patheon không còn giữ chức năng nhà thờ mà trở thành nơi chôn cất những người có cống hiến đặc biệt to lớn cho nước Pháp: "Để cho ngôi đền của tôn giáo trở thành ngôi đền của đất nước, để cho ngôi mộ của một người vĩ đại trở thành bàn thờ của quyền tự do".
Ngày thứ sáu, mười dấu chân nhỏ háo hức in lên Place de la Concorde (quảng trường Concorde), quảng trường có diện tích đứng đầu Paris, đứng thứ hai nước Pháp và thứ 11 của thế giới. Nằm ở trung tâm thành phố Paris, bên bờ bắc sông Seine, Concorde có tên ban đầu là quảng trường Louis XV, được lên kế hoạch xây dựng từ năm 1948 và hoàn thiện vào năm 1963. Sau khi cách mạng tư sản thành công, quảng trường đổi tên thành quảng trường Cách Mạng và trở thành nơi hành hình đẫm máu của hơn một ngàn người, trong đó bao gồm cả gia đình hoàng gia vua Louis XVI và hoàng hậu Marie-Antoinette. Năm 1830, quảng trường chính thức đổi tên thành Concorde và sử dụng cho tới ngày hôm nay.
Địa điểm đặt dấu chấm hết cho chuyến tham quan là Đại lộ Champs-Élysées, một trong những Đại lộ nổi tiếng nhất thế giới. Champs-Élysées nối liền hai quảng trường Concorde và Étoile, Élysées là một trong những địa điểm thu hút du khách nhất của thành phố với nhiều cửa hàng, quán cà phê, rạp chiếu phim.... Đại lộ cũng là nơi tổ chức các sự kiện, lễ hội quan trọng của Paris, như lễ Duyệt binh ngày 14 tháng 7, chặng cuối của cuộc đua xe đạp Tour de France, địa điểm các cuộc ăn mừng, chào đón năm mới... Trong tiếng Latin, Champs-Élysées có nghĩa hòn đảo cực lạc, nơi dành cho các anh hùng và những tâm hồn đức hạnh yên nghỉ.
Thu hoạch của các bạn nhỏ sau chuyến đi này quả không nhỏ à nha, chiêm ngưỡng bảy địa danh nổi tiếng nhất Paris, một cuốn sổ lưu niệm dày cộp, và một núi lớn đồ lưu niệm biếu người nhà, mà tuyệt nhất là tất cả đều không tốn một xu.
Ít người không biết nguồn gốc của rượu vang bắt nguồn từ nước Pháp, người dân Pháp không những thuộc nằm lòng cách ủ rượu vang thượng hạng mà còn là những nhà phê bình rượu vang hàng đầu thế giới. Với chủng loại phong phú, hương vị biến ảo đặc sắc, danh tiếng của rượu vang nước Pháp đã lan xa tỏa rộng năm châu địa cầu.
Nước Pháp là quê hương của rượu vang, dĩ nhiên, người dân Pháp có truyền thống làm rượu vang lâu đời, đặc biệt là rượu vang đỏ. Có thể nói không ngoa rằng, trên đất Pháp, nơi nào có cây nho, nơi đó có rượu vang. Bordeaux, Burgundy, Champagne, Alsace, Loire Valley và Rhone Valley là sáu vùng đất có sản lượng rượu vang cao nhất nước Pháp; trong đó, Bordeaux, nơi sở hữu đất đai màu mỡ, khí hậu ôn hòa, là đại diện cao quý của dòng rượu vang đỏ nước Pháp.
Vùng trồng nho Bordeaux ——
“Bordeaux là khu vực sản xuất rượu AOC lớn nhất nước Pháp. Tuy nhiên, Bordeaux có riêng một hệ thống phân loại, các nhãn hiệu rượu vang của Bordeaux cùng nằm trên cấp độ AOC nhưng chưa chắc đã bằng vai phải lứa theo hệ thống phân loại Bordeaux, bởi vậy, các chủng rượu Bordeaux có chất lượng và giá cả khác nhau trên trời dưới vực. Dĩ nhiên, cái gì càng hiếm lại càng quý, chất lượng rượu càng cao, xưởng sản xuất càng nhỏ, sản lượng dần được thu hẹp, nâng tầm cao quý của sản phẩm. Tính đến thời điểm hiện tại, tổng diện tích đất trồng nho ở Bordeaux là 120,000 hecta, thuộc sở hữu của hơn 8,500 trang trại rượu. Điều bí ẩn tạo nên sức quyến rũ của rượu vang Bordeaux nằm ở chỗ tất cả trại rượu ở Bordeaux đều sử dụng các loại dụng cụ cũng như công thức ủ rượu y hệt như nhau, thế nhưng hương vị rượu lại thiên biến vạn hóa, không nơi nào giống nơi nào. Có câu châm ngôn lưu truyền khắp Bordeaux: rượu là đứa con mang nặng đẻ đau của thợ ủ rượu, ý tứ đề cao tài năng sáng tạo và tâm sức của người thợ, đồng thời cũng nâng tầm chất lượng rượu vang Bordeaux. Phương thức ủ rượu tưởng như đơn giản nhưng lại vô cùng phức tạp yêu cầu sự tinh tế tỉ mỉ cao trong từng giai đoạn, chọn lọc từng quả nho chín, lên men, đem ủ, đến khi từng giọt rượu trong suốt đã được đóng trong chai, người thợ mới có thể thở phào nhẹ nhõm.”
Hừng đông, một chiếc ô tô màu đen bon bon tiến vào địa phận Bordeaux. Người quản lý Johns đưa Tô Phi và Jester đi tham quan hầm rượu, những chai rượu nho đủ mọi niên kỉ xếp ngay ngắn trên chiếc giá năm tầng, chỉ có mấy chiếc chai gầy gò trong chiếc áo bụi mỏng tang, phầm còn lại đều vùi mình trong chiếc áo bông xám nâu mập mạp.
Đây là bộ sưu tập độc nhất vô nhị được Johns cất chứa hàng chục năm qua, mỗi bình đều là con vàng con bạc của bác. Không gặp người hiểu và biết thưởng thức rượu, Johns tuyệt đối sẽ không chia sẻ hòm bảo bối này.
“Màu của rượu vang hoàn toàn phụ thuộc vào hàm lượng tannin trong đó; sau khi hoàn thành quá trình lên men, nước nho được chuyển qua quy trình lọc và làm mịn, gạt bỏ hết số cặn và đục còn sót lại, giúp rượu có được sự trong suốt, đây là giai đoạn rất cần sự tinh tế và nhẫn nại của người thợ; tiếp theo, những thùng rượu có phẩm chất tốt nhất được chọn ra, đồng thời dùng tỉ lệ hoàn mỹ nhất để kết hợp các giống rượu khác nhau, làm vậy không những có thể tăng phẩm chất rượu, lưu giữ phong vị của các giống nho mà còn tạo ra những hương vị độc đáo có một không hai. Rượu được ủ trong thùng gỗ ít thì vài tháng, lâu thì nhiều năm, mới được đóng chai. Lúc này, rượu nho đỏ vẫn tràn đầy nhựa sống như trong thùng, chúng chậm rãi hô hấp, thong thả chuyển mình, kiên nhẫn chờ đến ngày thành thục. Bởi vậy, đa số vang Bordeaux đều ưa thích được ủ mình trong một thời gian dài, một chai vang thượng hạng cần ít nhất chục năm, thậm chí là vài chục năm để đạt đến độ chín muồi.”
Giảng xong, Johns đi đến chiếc giá trong cùng, tới tầng tích tụ nhiều bụi nhất, cẩn thận cầm lên một chai rượu nho, coi nó như một thứ bảo bối vô giá, khẽ khàng vuốt phẳng, không để tâm đến lớp bụi đã bám đầy tay, sửa sang lại mấy chiếc giá một chút, rồi đưa Jester và Tô Phi ra khỏi hầm rượu, đến quầy bar, lấy ra hai chiếc ly Bordeaux, rót đầy ba phần.
“Bác rất thích câu nói ‘Một chuỗi nho tươi đẹp, thuần khiết đến thế nào cũng chỉ là một loại hoa quả vô tri vô giác mà thôi; phải trải qua một quá trình khổ luyện dài, nó mới trở thành sinh vật có cảm giác, có cử động, gian nan đến ngày đạt độ chín muồi, chùm nho mới chính thức có linh hồn.’ Những lời này vừa vặn là tiếng lòng của bác. Sao vậy, Jester?” Jester đong đưa chất lỏng trong suốt như máu trong ly, thản nhiên nói: “Vang nơi này từng được hoàng hậu nước Pháp ban tặng lời khen, em muốn nếm chút không?”
Tô Phi chăm chú nhìn gợn sóng đỏ mê hoặc trong chiếc ly, gật đầu. Jester chạm nhẹ đầu đũa vào ly rượu cho Tô Phi nếm thử, hương vị mềm mại, dịu dàng, quẩn quanh trong miệng thật lâu không rời.
“Ngoan, em còn nhỏ, không thể uống nhiều.” Jester nâng ly rượu lên uống cạn, chặn lại tầm mắt thiết tha của Tô Phi.
Tô Phi mím môi, tỏ vẻ không chịu: “Anh thì lớn lắm ý.”
Johns, vị khán giả bất đắc dĩ, bàng quan huýt sáo, tròng mắt đảo liên hồi quanh hai nhân vật chính, “Vang cùng mỹ nhân, tuy còn nhỏ chút, nhưng cũng tuyệt đó nha!”
“Johns!” Jester buông lời cảnh cáo. Tô Phi định sẵn là của Jester, không kẻ nào có đủ tư cách để liếc qua hay nói bóng nói gió!
Johns giơ hai tay đầu hàng, cười làm lành: “Đừng giận, là bác không đúng, là bác không đúng,” vỗ vai Jester, “Đêm còn dài, cậu cứ từ từ đợi… Bao ước hẹn xuân thì đang vẫy gọi bác, thôi, không làm hạt bụi trong mắt cậu nữa…” rồi sải chân rời đi.
Jester buông ly rượu, vươn tay, “Muốn tham quan nơi nhưỡng rượu không?’”
“Được.” Tô Phi cầm tay Jester, lại bị giam cầm trong lòng bàn tay ấm áp đó, mượn sức, nhảy xuống chiếc ghế đẩu.
Sau chuyến du lịch, Tô Phi sẵn sàng tư thế đón tiếp cuộc thi cuối kỳ đầu tiên trong cuộc đời mới. Dĩ nhiên, thi cuối kỳ làm gì có ý nghĩa nào khác ngoài sắp được nghỉ xả hơi rồi.
Bảy môn học thi trong hai ngày rưỡi, ngày đầu tiên, sáng thi văn, chiều thi sử địa, ngày thứ hai, sáng toán học, chiều sinh vật, chính trị, sáng ngày cuối thi Anh, chiều nghỉ ở nhà.
Trí nhớ của Tô Phi vô cùng tốt, sử địa sinh, chính trị không phải bàn cãi gì nữa, chỉ cần xem lại toán văn anh chút chút là xong.
Ngày thứ ba thi xong là có giấy báo điểm.
Sớm tinh mơ, thầy Dư Dương có mặt tại trường, chân chưa nhấc vào cửa văn phòng đã được loạt ánh mắt hâm mộ trộn lẫn ghen tị của mấy chủ nhiệm khác đổ ập toàn thân. Thầy Dương đáng thương không hiểu mình đã làm sai chuyện gì mà chạm đến nọc bọn họ. Đương nhiên đây không phải là lần đầu tiên Dư Dương gánh chịu loại oanh tạc này. Dư Dương ra trường đứng lớp chưa đầy hai năm đã thăng chức thành chủ nhiệm, năng lực dạy học xuất sắc nổi bật, từng lớp trò ngoan ra trường đều trở thành nhân vật ưu tú.
Chính vì nguyên nhân này mà các thầy cô ma mới lẫn ma cũ, mấy người sống đã lâu mà vẫn chưa thấy lên lão làng thường dùng loại ánh mắt này chào đón thầy Dư. Mãi cũng thành quen, thầy Dư đã tập thành thói quen sống trong không khí dày đặc axit như vậy rồi. Có điều hôm nay, pháo axit đậm đặc tóe khói như vậy vẫn là lần trải nghiệm đầu tiên của Dư Dương, người không biết còn tưởng thầy Dư chắc phải làm chuyện xấu xa kinh khủng lắm mới bị người người oán trách.
Chủ nhiệm ban Hồ Cường gọi Dư Dương vào phòng riêng, cười hề hề đưa ra phong bì màu đỏ dày cộp, “Thầy Dư, đây là tiền thưởng học kỳ này của thầy.”
Dư Dương mở phong bì, mặt xanh như tàu lá, “Chủ nhiệm Hồ, trường có nhầm lẫn gì không? Này…”
Mỗi học kỳ, trường Nam Liên đều chuẩn bị tiền thưởng cho các giáo viên có thành tích nổi bật, coi như phần quà động viên khích lệ. Thầy Dư đương nhiên luôn chắc một suất, có điều mọi năm tiền thưởng chỉ là hai trăm, năm nay tự nhiên vượt lên hẳn tám trăm, còn nhiều hơn cả tiền lương. Chẳng lẽ nhà trường nhầm lẫn rồi?
“Không nhầm đâu, thầy Dư yên tâm, đây là phần thầy nên nhận được.” Hồ Cường trải vài tờ báo nước ngoài ra, dễ nhận ra tất cả tiêu đề cùng ảnh chụp đều là về một cô bé nhỏ. Hồ Cường cười sâu xa “Thầy Dư đúng là có một học trò vàng nha!”
Tô Phi nổi tiếng kéo theo cả danh tiếng Nam Liên. Ngày trước, danh tiếng Nam Liên chỉ quẩn quanh trong đại lục Trung Quốc thì giờ đây đã được bạn bè quốc tế đã lên tiếng công nhận. Chính phủ và bộ giáo dục đều có giấy khen thưởng khẩn gửi về trường. Tập đoàn mẹ đẻ Nam Liên ăn theo thanh danh, lợi nhuận lên gấp mấy lần. Cấp trên vô cùng hài lòng, tăng tiền thưởng cho các giáo viên có liên quan lên gấp mấy lần, trong đó chủ nhiệm ban cùng hiệu trưởng là được nhiều nhất, ha ha! Đúng là cả nhà cùng vui!
Hồ Cường nói tiếp: “Nhà trường đã ra quyết định, tháng chín năm nay, thầy Dư có thể chính thức nhận chức chủ nhiệm khối lớp sáu. Hi vọng sáu tháng cuối năm, thầy có thể nỗ lực hơn nữa, nhà trường sẽ không quên thầy đâu.”
“Dạ, chủ nhiệm đi thong thả.” Dư Dương tuy không thích ông chủ nhiệm này một chút nào, nhưng công tác là công tác, không thể trộn vào cảm xúc riêng. Cứ để thích gì làm nấy thì phấn đấu cố gắng vài năm nay đi tong hết rồi!
“Tốt~” Hồ Cường chắp tay sau mông, nghêng ngang bước ra, Dư Dương cách đằng sau mấy bước.
Trở lại văn phòng, mấy thầy cô khác đã mất dạng từ lúc nào, Dư Dương cười khổ, đành nhờ một học sinh mang Tô Phi lên văn phòng.
“Thầy tìm em có việc gì ạ?”
Đây mới chính là niềm vui của Dư Dương, cũng là lý do Dư Dương chọn cái nghề gõ đầu trẻ này, những đứa trẻ ngây thơ, miệng cười thuần khiết. Bây giờ… Có lẽ thầy Dư đã quên mất giấc mộng thuở đầu.
“Thầy Dư, thầy Dư…” Tô Phi bất đắc dĩ gọi lớn tiếng, thầy Dư hình như —— đang ngẩn người?
Dư Dương như tỉnh khỏi giấc mộng, cười ôn hòa, ấm áp như gió xuân, “Đây là học bổng của em, chúc mừng em đạt quán quân, cũng chúc mừng em đứng thứ nhất toàn khối học kỳ này.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.