Trọng Sinh Danh Môn Giai Nhân

Chương 31: Tết đến

Cố Tiêu

17/02/2017

“Được rồi, chờ Alan quay về, em dạy dỗ tiếp là được rồi. Anh đảm bảo Alan không dám phản kháng đâu.” Jester cười nói.

“Thật chứ, anh Jester sẽ trừ lương anh Alan chứ?” Tô Phi chớp mắt.

Jester bật cười, “Được, tùy em quyết định.”

“Anh Jester, em đi không nổi nữa.” Sớm biết thế này sẽ không chạy theo Alan, giờ muốn lết cũng không lết nổi!

“Không đi nổi?”

Tô Phi nghiêng đầu suy nghĩ một lát, nghiêm túc gật đầu, "Em mệt lắm rồi."

“Không còn cách nào!” Jester buồn cười thở dài, xoay người bế bổng Tô Phi, “Như vậy được chưa?”

Tô Phi vươn tay ôm cổ Jester, “Không phiền anh chứ?”

“Quỷ con!”

Đến Hawaii, mấy ai lại không say sưa quay cuồng trong vũ điệu Hula. Bạn nhỏ Tô Phi không phải ngoại lệ, vô cùng hào hứng tham gia hoạt động vạn người mê này. Cô nhỏ mặc một chiếc váy liền có hình dáng gần giống váy cỏ, hai vòng hoa dâm bụt, một đeo cổ, một cầm tay, háo hức gia nhập lớp dạy nhảy.

Tô Phi chơi vui đến mồ hôi đầm đìa mới chịu lách mình ra khỏi đám người, chạy đến trước mặt Jester, đem chiếc vòng hoa cầm trên tay treo lên cổ ai đó, hai tay làm dáng chữ V, cười nói: “Cà tím!”

Tách, tách, tách, Alan hoàn thành nhiệm vụ chụp ảnh, nhanh chóng chạy về khách sạn trước. Tô Phi tựa đầu lên vai Jester, mê say ngắm nhìn điệu nhảy nóng bỏng, cuồng nhiệt. Dù sao, trong hai người, Tô Phi là người duy nhất hưởng thụ bầu không khí sôi động, náo nhiệt, Jester không thoải mái một chút nào. Thế nên, điệu nhảy chưa kết thúc, Tô Phi đã bị Jester dụ dỗ, kéo đi thưởng thức món ngon vật lạ mà theo lời Jester nói chỉ có ở Hawaii.



Ai chẳng biết, phụ nữ trời sinh chính là không có khả năng miễn dịch trước cái ngon và cái đẹp.

Ngày vui ngắn chẳng tày gang, trong chớp mắt, những ngày nghỉ ở Hawaii đã kết thúc. Ngày trở về, hành lý của Tô Phi dày thêm một túi vỏ sò nhặt bên bờ biển cùng hộp thuốc vẽ đặc chế ở Hawaii, chiếc vỏ sò hình tim đã được gia công thành một chiếc vòng dễ thương trên cổ. Cá nhân Tô Phi cho rằng thu hoạch của chuyến đi này là quá ít.

Jester lộ rõ thất vọng lúc nhận một quyển sách dạy chơi cờ tướng từ tay cô gái nhỏ nhưng Tô Phi vờ như không thấy. Tiến thêm bước nữa ư? Tạm thời Tô Phi không muốn nghĩ đến.

Thời gian vô tình gõ nhịp, đảo mắt đã lại một năm trôi qua.

Năm mới này, người vui mừng nhất chính là Tô Phi, sáng 30 Tết, cô nhỏ đi cân đo phát hiện bản thân đã cao thêm mấy cm, còn nhớ ba tháng trước, chiều cao vẫn dừng ở 1m56 đâu!

Tết sắp về ——

Trên đất Bắc Kinh cổ kính, ngày 30 Tết là ngày mọi nhà bận rộn nhất trong năm. Sau khi cúng ông Táo ngày 23 tháng Chạp, toàn thể người lớn mang họ Tô đều chạy long tóc gáy, phái nam đi chợ mua đồ Tết, phái nữ ở nhà may quần áo, làm đồ ăn.

Các dì, các mẹ của nhà họ Tô tự tay làm từng đường kim mũi chỉ, hấp bánh bao, làm mâm đồ cúng. Đồ bên ngoài mua về đâu thể chứa đựng tình thân ấm cúng như đồ tự tay người nhà làm.

Riêng với mẹ Tô Phi, mấy ngày Tết năm nay chính là những ngày dụng công nghiên cứu việc nhà. Mấy công việc tề gia nội trợ này ngày thường đều có người giúp việc lo từ đầu đến chân, Lâm Văn không có cơ hội động ngón tay. Người mẹ yêu dấu của Tô Phi chỉ biết làm mấy món ăn nhanh của phương Tây, đơn giản mà tiện lợi. Trên đời mấy ai học được chữ ngờ, năm nay, ông nội Tô nổi hứng cho toàn bộ người giúp việc nghỉ Tết, ra lời kêu gọi tổng động viên toàn bộ nam thanh nữ tú trong nhà chung tay góp sức, chỉ tha cho mấy đứa cháu nhỏ. Kỳ thực, chỉ có Tô Phi được lệnh ân xá, nhưng bốn ông anh họ thông minh long trời lở đất kia, lấy trốn việc làm mục tiêu hàng đầu, sáng sớm trời chưa rạng gà chưa gáy đã nhanh nhảu kéo Tô Phi ra ngoài chúc Tết.

Ba cô con dâu đầu của ông nội Tô dù ngày ngày bận việc cơ quan nhưng vẫn thành thạo việc nhà, cô thứ tư vừa học vừa làm cũng coi như suôn sẻ.

Tổng vệ sinh nhà cửa trước dịp Tết luôn là ác mộng của mọi gia đình, đặc biệt là với người nhà họ Tô. Vì vậy, vào một buổi sáng ngày Tết đẹp trời, già trẻ họ Tô nai nịt gọn gàng, trên đầu còn buộc tấm vải ngăn bụi do Tô Phi tự tay làm, cầm chổi ra trận. Đối với bốn vị phụ huynh mẫu mực, ra trận có nghĩa là lau bàn ghế quét sàn nhà, còn đối với bốn mầm non Tề Thiên Đại Thánh, ra trận chính là quấy bụi tung trời, bên chạy bên đuổi, chờ đến lúc tắm rửa, trải qua bàn tay “giáo dục đầu năm” của các dì các mẹ, ủ rũ biến thân thành chú gà chọi thê thảm bại trận.



Còn bao phong tục ngày Tết như treo câu đối, rải vừng từ cổng lớn vào trước cửa mỗi phòng, đồ xôi, … lớn bé nhà họ Tô chung tay góp sức hoàn thành trước đêm ba mươi.

Ba ngày đầu năm, Tô Phi theo cha mẹ sang nhà ông ngoại chúc Tết, mấy ông anh họ cũng đã xếp vali sang bên ngoại mỗi nhà từ lâu. Tóm lại là, năm bông hoa nhỏ nhà họ Tô chỉ còn cách đợi mấy ngày Tết qua đi mới có thể trở về tụ hội.

Ông ngoại Tô Phi, Lâm Thiệu Hồng, sống ở huyện Nam Giao, huyện này tuy kém phát triển nhưng được cái quang đãng, trong lành. Tô Trí Dương lái xe ô tô màu trắng trên con đường lát đá xóc nảy gập ghềnh, may mắn, mấy hôm nay trời không mưa, mỗi khi trời mưa, con đường này lại lầy lội không chịu nổi, xe phải rửa mấy lần mới sạch, rất phiền.

Màu đỏ nhóm lửa bừng rực hai bên đường, câu đối son, chùm pháo thắm, thân nêu biếc, mấy đứa nhỏ xúng xính quần áo mới hoan hỉ chia nhau mấy xác pháo vương vãi trên đường. Mọi vật y hệt như trong trí nhớ của Tô Phi kiếp trước.

Ở Nam Giao, nhà ông ngoại là một trong những nhà giàu có tiếng. Ngôi nhà nằm trên núi, đứng từ xa chỉ nhìn thấy mái nhà cong cong thấp thoáng trong một vùng cỏ cây xanh rì, dạt dào ý thơ.

Loại hình nhà ở thịnh hành phía nam này rất ít gặp ở phương Bắc, số lượng có thể đếm trên đầu ngón tay. Một sơn trang rộng, tấm biển lim đen bóng treo trên cổng khắc bốn chữ rắn rỏi rồng bay phượng múa: Thủy Kính sơn trang.

Tô Trí Dương dừng xe trước sân, một nhà ba người nắm tay nhau đi vào trong nhà.

“Ông ngoại, bà ngoại, năm mới vui vẻ!”

Nhà Tô Phi đến vừa vặn trước giờ ăn cơm. Bà ngoại Đỗ Phương Ngôn rót hai chén trà nóng cho con gái, con rể, biết Tô Phi không thích uống trà nên mở tủ lấy mấy gói bỏng, nhãn khô cho cháu gái.

Bố vợ hưng trí kéo con rể ra phòng khách chơi cờ, mẹ (Đỗ Phương Ngôn) cùng con gái (Lâm Văn) tán gẫu đôi ba câu bên chiếc bàn lớn, bà ngoại luôn tay thay cháu gái cắt túi bỏng hay bóc vỏ nhãn, hiền từ nhìn cháu gái ăn ngon lành.

“Mẹ, mẹ làm hư Tô Phi bây giờ. Cứ để cháu nó tự ăn, mẹ ngồi nghỉ ngơi đi!”

Đỗ Phương Ngôn sinh tổng cộng một trai một gái, con trai cùng con dâu đã sang bên thông gia chúc tết, hơn nửa tiếng nữa mới về, còn cô con gái rượu, một năm gặp có đôi ba lần, ngày thường vẫn một nhắc hai mong. Tình yêu ấm áp của bà đong đầy cuộc đời người con gái bà yêu thương nhất, tràn sang cả cháu gái ngoại của bà.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Danh Môn Giai Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook