Chương 7: Trại hè
Cố Tiêu
17/02/2017
“Cái gì như thế nào?” Tô Phi bị câu hỏi của Alan làm cho mơ hồ, Alan hôm nay hình như nhiệt tình quá mức cần thiết thì phải.
Khóe môi Alan trều xuống, trên khuôn mặt đen như mực hiện rõ dòng chữ, tiểu thư Tô Phi, câu hỏi rõ như sao ban ngày thế rồi mà sao tiểu thư cố tình không hiểu. Alan giận dỗi vung tay chỉ vào Peter lười biếng nằm rạp trên mặt đất, “Chính là Peter a, tiểu thư Tô Phi, tiểu thư bày cho tôi cách tiểu thư thu phục nó đi. Chuyện này cực kỳ quan trọng đối với tôi a.” Alan ngồi xổm xuống bên cạnh Tô Phi, nhìn từ xa như thỏ nhỏ trong vòng tay gấu lớn.
“Alan…” Jester nhẹ nhàng cất tiếng. Âm thanh này đối với Tô Phi chỉ như tiếng gọi bình thường, nhưng rơi vào tai Alan lại là hồi chuông tử thần, lông tơ toàn thân của vị vệ sĩ chuyên nghiệp dựng lên như gai nhím đề cao cảnh giác.
“Thiếu gia, tấm lòng thiếu gia tựa như Quan Âm bồ tát phổ độ chúng sinh, cao hơn Everest, rộng hơn Thái Bình Dương, tha thứ cho kẻ hèn này đi mà, kẻ hèn này cam đoan lần sau không dám nữa.”
Jester mắt không động, tay không nhấc, “Cắt toàn bộ tiền thưởng tháng này.”
Alan khóc không ra nước mắt, thiếu gia quả là kẻ tiểu nhân bỉ ổi, biết rõ Alan yêu tiền như mạng, hay chính xác hơn, tiền chính là sinh mệnh của Alan, tiền còn Alan còn, tiền đi Alan đi, tiền hết Alan cũng… mà lại nhẫn tâm tước đi nguồn sống quý báu của người khác, đời là bể khổ, số Alan là số con tép, không ngóc đầu lên nổi mà, tiền ơi, chào mi, hẹn gặp lại tháng sau ~~~
“Alan …” Jester mỉm cười, lời nói bay ra vô cùng tàn khốc, “Muốn tiền lương tháng này cũng không còn sao.”
Alan hiểu rõ, chuyện mà thiếu gia đã định sẽ không bao giờ thay đổi, ai thuyết phục cũng không xong. Tố chất người hầu của gia tộc Lance thật đáng vỗ tay khen ngợi, năng lực của con người đã sống ở đây đến năm thứ sáu càng không tồi, đã phát triển đến mức xuất thần nhập quỷ, trong vài tích tắc ngắn ngủi, Alan đã thu thập xong từng mảnh tim vụn, ghép lại hoàn hảo, trả vào trong lồng ngực, “Thưa thiếu gia, các vật phẩm cho trại hè đã chuẩn bị xong.”
Tô Phi kinh ngạc nhìn tốc độ đổi màu nhanh như tắc kè hoa của Alan, cứ tưởng rằng, Alan sẽ suy sút thêm chút nữa, không ngờ chưa đầy chớp mắt có thể điều chỉnh về trạng thái ổn định ngày thường, người làm gia tộc Lance quả không phải người thường nha! Tuy nhiên, Tô Phi không mắc míu vấn đề này, “Trại hè?” Tô Phi nghi hoặc nhìn về phía Alan, “Trại hè nào?”
Alan mím chặt miệng như con trai bắt được mồi, không thể để tiền lương yêu quý mọc cánh mà bay được, thay lời nói bằng những cái liếc mắt đầy tính nghệ thuật và tinh tế ra hiệu cho Tô Phi, có điều cô nhóc Tô Phi cứ trơ trơ, như khúc gỗ, lại còn ném trả lại Alan một cái nhìn đầy thương cảm, biết mà, tâm trạng biến đổi quá mức đột ngột nên mắt bị vẹo rồi kìa, khổ thân. Thế là con trai ngậm tiền Alan đành phải mấp máy môi làm khẩu hình miệng, hỏi thiếu gia đi, hỏi thiếu gia đi.
“Alan giải thích.” Jester nói ngắn gọn, tao nhã ngồi lên ghế trường kỷ bằng da thuộc đỏ như lửa. Jester đã thay quần áo, đơn giản mà lịch sự, đương nhiên vẫn là hàng hiệu, tùy ý ngồi xuống, khí chất biểu lộ không sót một giọt.
Con trai Alan biết tiền đáng yêu vẫn ngoan ngoãn nằm trong tay mình liền vận động thả lỏng cơ miệng, bắt đầu bài diễn thuyết dằng dặc như sông Trường Giang mùa lũ.
Mỗi học kỳ, trường Oxford đều tổ chức trại hè cùng kỳ nghỉ đông cho học sinh, địa điểm do bốn hội học sinh lựa chọn, không năm nào trùng lặp với năm nào. Không phải học sinh nào cũng được phép tham gia, chỉ có mười người đứng đầu có đủ tư cách, hơn nữa, mười người này không được quyền từ chối, bắt buộc phải có mặt đầy đủ.
Chi phí du lịch sẽ do trường trả một phần ba, hai phần ba còn lại đến từ tiền quỹ của học sinh trong trường. Các vấn đề như phương tiện, hướng dẫn viên, hành trình,… đều do trường chuẩn bị, học sinh chỉ cần nghỉ ngơi thoải mái, hết mình.
Mỗi học sinh có thể mang thêm một người đi cùng, duy nhất một người, dù là người nhà, người hầu hay bạn bè đều được phép, miễn là học sinh có thể phụ trách sự an toàn của người đồng hành cũng như các loại phí tổn phát sinh.
Trại hè năm nay được tổ chức trên biển. Năm vừa rồi, Jester mang Alan tham gia.
“Thế Peter ở đâu trong suốt trại hè? Cho Peter đi theo em được không?” Tô Phi chờ mong nhìn Jester, bàn tay nhỏ bé nắm chặt vạt áo.
“Xì ——” Alan không nể nang ai, cười thành tiếng, ai da, tưởng rằng tiểu thư Tô Phi sẽ xin thiếu gia cùng tham gia trại hè, không nghĩ tới địa vị của thiếu gia trong lòng tiểu thư còn thấp hơn cả Peter.
Jester dừng động tác uống cà phê, chau mày, sắc mặt tối như đêm ba mươi, lạnh lùng nhìn Tô Phi, “Ngu ngốc!”
Tô Phi cúi đầu, ngơ ngác không hiểu chuyện gì, như đứa trẻ con bị bắt nạt.
Kỹ năng xã giao mà thiếu gia Jester thông thạo nhất chính là im lặng là vàng, đừng bao giờ đợi thiếu gia tự mình giải thích. Alan cũng không muốn Tô Phi hiểu lầm, không thì kế hoạch tờ ngân phiếu vĩ đại kia bao giờ mới thành hiện thực. Ai, làm người khó, kiếm tiền càng khó hơn a.
“Peter luôn đi cùng thiếu gia, tiểu thư Tô Phi thích Peter như vậy thì tiểu thư làm người đồng hành của thiếu gia là được.” Như vậy Alan vừa có thể quanh minh chính đại trốn việc, vừa có thêm phần tiền lương ngày nghỉ nữa rồi, ngao ngao!
“Như vậy có được không? Thôi bỏ đi, em còn phải luyện đàn.” Tô Phi suy nghĩ một giây rồi phủ quyết đề nghị của Alan, ở cùng một chỗ với Jester trong vòng một tháng là ác mộng! Có người nào lại muốn giờ giờ khắc khắc đối diện một tòa núi băng đâu cơ chứ, đừng nói đến chuyện đứng ở bên cạnh.
Có đôi khi, Tô Phi mang cái thói thù vặt của trẻ con, ai bảo Jester vô duyên vô cớ mắng ngu ngốc.
Nói ngắn lại, vẫn là nói ngắn lại.
Cuối cùng, Tô Phi, vô cùng miễn cưỡng, đi trại hè với Jester, tất cả cũng nhờ công phu dụ dỗ, cưỡng bức của Brian cùng Alan.
Năm giờ sáng ngày thứ hai, Tô Phi bị Ailie lùa khỏi giấc mơ, rửa mặt, mặc quần áo hết chừng nửa tiếng, xong xuôi liền cõng đàn vĩ cầm đi xuống dưới nhà. Thấy Tô Phi đi nghỉ cũng không quên mang đàn luyện tập, Brian cao hứng, nước mắt suýt tuôn ra dào dạt.
“Jester, đến trại hè nhớ chăm sóc Tô Phi cẩn thận.”
Jester rất tôn trọng cậu họ của mình, chuyện Brian giao cho, Jester nhất định hoàn thành trên mức xuất sắc.
Ailie cất hành lý của hai vị thiếu gia tiểu thư vào sau xe, Alan lái xe đưa hai người ra bến cảng.
Du thuyền gồm sáu tầng, hai tầng trên cùng là phòng nghỉ, tầng thứ tư là chuỗi nhà ăn, quán cà phê, giải khát, tầng thứ hai cùng tầng thứ ba tập hợp những trò chơi tiêu khiển, giải trí, phòng điều khiển đặt tầng cuối cùng.
Trên du thuyền đã có người chờ sẵn mang vác hành lý, hướng dẫn Jester cùng Tô Phi lên phòng. Phòng Tô Phi là phòng số 0010, phòng Jester bên cạnh số 0009.
Tiệc đứng trên du thuyền ——
Tô Phi nhanh chóng gắp một đùi gà chiên, hai ba con tôm rán, bốn năm xiên cá viên cùng sáu bảy loại rau củ nướng mới thấy mỹ mãn rời đi.
“Này, cái đùi gà trong đĩa của mày là tao nhìn thấy trước.” Hạ Vũ, bảy tuổi, học lớp hai, trong nhà có thể nói là có của ăn của để, anh trai đang học lớp chín. Để được đi cùng anh trai đến trại hè lần này, Hạ Vũ phải xin xỏ anh trai cùng làm nũng cha mẹ thật lâu. Hạ Vũ khi ở nhà luôn là tâm điểm chú ý của mọi người, khi ăn luôn gắp cho bằng hết những món mình thích, không thèm nhìn đến mọi người xung quanh, mà người trong gia đình cũng nuông chiều, nhường nhịn cô công chúa út ít này. Vậy mà từ lúc con nhóc Tô Phi kia đi vào nhà ăn, người khác chưa tính, ngay cả anh trai cũng cố tình liếc sang nó vài lần. Dựa vào cái gì mà nó đòi hút hết ánh mắt của mọi người? Không phải là dựa vào cái khuôn mặt như hồ ly tinh sao!
Tô Phi không để ý đến tiếng nói sau lưng. Hạ Vũ từ khi sinh ra đã được chiều chuộng sao chịu được có người không thèm xem mình là ai chứ, liền nhanh chân chạy tới, đẩy ngã Tô Phi.
“Phanh ——” Mấy chiếc bàn đổ rạp xuống như quân cờ đôminô, toàn bộ phòng ăn yên tĩnh, ánh mắt mọi người không hẹn mà gặp đổ xuống hai nhân vật chính Tô Phi và Hạ Vũ.
Hạ Vũ bị nhiều tia lade chiếu vào người, có phần luống cuống, mất tự nhiên, nhưng vẫn cứng miệng: “Nhìn cái gì mà nhìn, chính con bé này tự mình ngã, không tin thì đi mà hỏi nó.” Hạ Vũ trừng mắt nhìn Tô Phi, cảnh cáo không cho phép nói lung tung.
Những người ở đây đều xuất thân từ những gia tộc bề thế, có ai lại không là cáo thành tinh, sự thật như thế nào liếc qua là biết nhưng không ai đứng ra tố cáo lời nói dối đáng khinh bỉ của Hạ Vũ. Gia đình họ Hạ chẳng qua là một cái thùng rỗng kêu to, bên ngoài tô son thiếp vàng, bên trong kỳ thật đã mục rỗng.
Nhưng cuộc sống quý tộc rất nhàm chán, khó có được mấy trò hề cho đời đỡ nhàm, cớ sao phải ngăn lại.
“Tiểu Vũ, có chuyện gì vậy?” Hạ Nghệ đi đến bên Hạ Vũ, giữ tay em gái hỏi, ánh mắt như có như không liếc qua cô bé đang ngã sấp trên mặt đất.
Hạ Vũ thấy Hạ Nghệ, vội nũng nịu ôm tay anh trai, “Anh, em không sao, là con bé kia tự ngã.”
Hạ Vũ mặt không đỏ khí không suyễn mắt không trợn nói lươn nói lẹo, dù sao thì đèn phòng ăn cũng mờ mờ ảo ảo, chắc gì đã có người nhìn thấy mình đẩy con nhóc kia. Chỉ là trong đám người có vài người không chịu phối hợp diễn, Hạ Vũ vừa nói xong, mấy tiếng cười mỉa liền vang lên.
Hạ Nghệ là loại người nào, Hạ Vũ nói chuyện, hai mắt láo liên không dám nhìn thẳng, đến tám chín phần là cô nhóc này bị em gái làm hại, trong lòng có phần áy náy đến gần cô nhóc, định nâng dậy, “Em không sao chứ? Anh đỡ em đứng dậy nào, sao lại không cẩn thận như vậy?”
Hạ Vũ là em gái Hạ Nghệ, cũng là đứa con gái duy nhất của nhà họ Hạ, vì mặt mũi cả nhà, không thể trách mắng tại hiện trường, đành phải nước chảy thuyền xuôi đẩy trách nhiệm về phía cô nhóc này, làm như chuyện này là ngoài ý muốn. Hạ Nghệ tính toán rất nhanh trong đầu, mấy nhà quý tộc xung quanh không có ai đứng ra giúp đỡ cô nhóc này, chắc thân phận cũng không hiển hách gì, có chút thông minh thì cô nhóc này nên biết ứng xử như thế nào, nhà họ Hạ bọn họ cũng không phải dễ chọc.
Hạ Nghệ ngàn tính vạn tính lại bỏ qua lòng tự trọng của con người, tuy Tô Phi không ghi hận cũng không tính toán chi li, nhưng hoàn toàn không cho phép ai tùy ý bắt nạt bản thân.
Tô Phi xô mạnh tay Hạ Nghệ, khóe miệng trào phúng cười lạnh, đứng lên đến gần Hạ Vũ, “Xin lỗi!”
Hạ Vũ sửng sốt nhìn con nhóc gạt tay Hạ Nghệ, giờ lại nghe con nhóc này bắt mình xin lỗi, lập tức ré lên: “Dựa vào cái gì mà tao phải xin lỗi mày?”
“Chị không dám nói là chị đẩy em sao?” Tô Phi vốn không muốn so đo, chỉ cần Hạ Vũ nói một câu xin lỗi là kết thúc mọi chuyện, một người hơn hai mươi tuổi sao có thể tranh cãi cùng một đứa bé mới bảy tuổi, ai ngờ Hạ Vũ bị nuông chiều thành hư, kiêu căng tùy hứng ăn sâu vào máu rồi, không trị được.
“Ai có thể chứng minh là tao đẩy mày? Hả? Ai thấy? Rõ ràng là mày đi đứng không cẩn thận còn vu oan cho tao, mày cho là tao dễ chọc lắm hả? Nói cho mày biết, tao là tiểu thư nhà họ Hạ, mày chọc được sao? Hả?” Hạ Vũ từ sau lưng Hạ Nghệ nhảy ra, dương dương tự đắc nhe nanh múa vuốt, “Tao cũng định nghe lời anh trai thả cho mày bậc thang để mày đi xuống, chuyện này thế là xong. Không nghĩ mày còn nhỏ mà đã nham hiểm như vậy, không biết tốt xấu từ chối sự giúp đỡ của anh trai tao còn định vu oan giá họa. Tao nói cho mày biết, Hạ Vũ tao sẽ không buông tha dễ dàng cho mày như vậy đâu, mày ở nhà chờ thông báo nghỉ học của trường đi.”
Hạ Vũ nghe mẹ nói, lúc này cha đang thương thảo hợp đồng cùng tập đoàn kinh tế Lance, lần hợp tác này thành công, nhà họ Hạ có thể chen chân vào trong năm mươi tập đoàn kinh tế lớn nhất thế giới, đến lúc đó … Hừ hừ!
“Tiểu Vũ…” Tô Phi gạt tay Hạ Nghệ không kém hơn so với trực tiếp cho Hạ Nghệ một cái tát vào mặt, nhưng dù là tức giận, lễ giáo vẫn phải có, không chừng người thừa kế duy nhất của nhà họ Lance đang theo dõi ở đâu đó, mọi chuyện phải có chừng có mực, không được phép quá mức, Hạ Nghệ luôn thông suốt đạo lý này. Bất quá, Hạ Nghệ cũng không ngăn em gái lại, cô nhóc kia vẫn cần một chút giáo huấn, mặt mũi của thiếu gia nhà họ Hạ là dễ dàng đánh như vậy chắc!
Khóe môi Alan trều xuống, trên khuôn mặt đen như mực hiện rõ dòng chữ, tiểu thư Tô Phi, câu hỏi rõ như sao ban ngày thế rồi mà sao tiểu thư cố tình không hiểu. Alan giận dỗi vung tay chỉ vào Peter lười biếng nằm rạp trên mặt đất, “Chính là Peter a, tiểu thư Tô Phi, tiểu thư bày cho tôi cách tiểu thư thu phục nó đi. Chuyện này cực kỳ quan trọng đối với tôi a.” Alan ngồi xổm xuống bên cạnh Tô Phi, nhìn từ xa như thỏ nhỏ trong vòng tay gấu lớn.
“Alan…” Jester nhẹ nhàng cất tiếng. Âm thanh này đối với Tô Phi chỉ như tiếng gọi bình thường, nhưng rơi vào tai Alan lại là hồi chuông tử thần, lông tơ toàn thân của vị vệ sĩ chuyên nghiệp dựng lên như gai nhím đề cao cảnh giác.
“Thiếu gia, tấm lòng thiếu gia tựa như Quan Âm bồ tát phổ độ chúng sinh, cao hơn Everest, rộng hơn Thái Bình Dương, tha thứ cho kẻ hèn này đi mà, kẻ hèn này cam đoan lần sau không dám nữa.”
Jester mắt không động, tay không nhấc, “Cắt toàn bộ tiền thưởng tháng này.”
Alan khóc không ra nước mắt, thiếu gia quả là kẻ tiểu nhân bỉ ổi, biết rõ Alan yêu tiền như mạng, hay chính xác hơn, tiền chính là sinh mệnh của Alan, tiền còn Alan còn, tiền đi Alan đi, tiền hết Alan cũng… mà lại nhẫn tâm tước đi nguồn sống quý báu của người khác, đời là bể khổ, số Alan là số con tép, không ngóc đầu lên nổi mà, tiền ơi, chào mi, hẹn gặp lại tháng sau ~~~
“Alan …” Jester mỉm cười, lời nói bay ra vô cùng tàn khốc, “Muốn tiền lương tháng này cũng không còn sao.”
Alan hiểu rõ, chuyện mà thiếu gia đã định sẽ không bao giờ thay đổi, ai thuyết phục cũng không xong. Tố chất người hầu của gia tộc Lance thật đáng vỗ tay khen ngợi, năng lực của con người đã sống ở đây đến năm thứ sáu càng không tồi, đã phát triển đến mức xuất thần nhập quỷ, trong vài tích tắc ngắn ngủi, Alan đã thu thập xong từng mảnh tim vụn, ghép lại hoàn hảo, trả vào trong lồng ngực, “Thưa thiếu gia, các vật phẩm cho trại hè đã chuẩn bị xong.”
Tô Phi kinh ngạc nhìn tốc độ đổi màu nhanh như tắc kè hoa của Alan, cứ tưởng rằng, Alan sẽ suy sút thêm chút nữa, không ngờ chưa đầy chớp mắt có thể điều chỉnh về trạng thái ổn định ngày thường, người làm gia tộc Lance quả không phải người thường nha! Tuy nhiên, Tô Phi không mắc míu vấn đề này, “Trại hè?” Tô Phi nghi hoặc nhìn về phía Alan, “Trại hè nào?”
Alan mím chặt miệng như con trai bắt được mồi, không thể để tiền lương yêu quý mọc cánh mà bay được, thay lời nói bằng những cái liếc mắt đầy tính nghệ thuật và tinh tế ra hiệu cho Tô Phi, có điều cô nhóc Tô Phi cứ trơ trơ, như khúc gỗ, lại còn ném trả lại Alan một cái nhìn đầy thương cảm, biết mà, tâm trạng biến đổi quá mức đột ngột nên mắt bị vẹo rồi kìa, khổ thân. Thế là con trai ngậm tiền Alan đành phải mấp máy môi làm khẩu hình miệng, hỏi thiếu gia đi, hỏi thiếu gia đi.
“Alan giải thích.” Jester nói ngắn gọn, tao nhã ngồi lên ghế trường kỷ bằng da thuộc đỏ như lửa. Jester đã thay quần áo, đơn giản mà lịch sự, đương nhiên vẫn là hàng hiệu, tùy ý ngồi xuống, khí chất biểu lộ không sót một giọt.
Con trai Alan biết tiền đáng yêu vẫn ngoan ngoãn nằm trong tay mình liền vận động thả lỏng cơ miệng, bắt đầu bài diễn thuyết dằng dặc như sông Trường Giang mùa lũ.
Mỗi học kỳ, trường Oxford đều tổ chức trại hè cùng kỳ nghỉ đông cho học sinh, địa điểm do bốn hội học sinh lựa chọn, không năm nào trùng lặp với năm nào. Không phải học sinh nào cũng được phép tham gia, chỉ có mười người đứng đầu có đủ tư cách, hơn nữa, mười người này không được quyền từ chối, bắt buộc phải có mặt đầy đủ.
Chi phí du lịch sẽ do trường trả một phần ba, hai phần ba còn lại đến từ tiền quỹ của học sinh trong trường. Các vấn đề như phương tiện, hướng dẫn viên, hành trình,… đều do trường chuẩn bị, học sinh chỉ cần nghỉ ngơi thoải mái, hết mình.
Mỗi học sinh có thể mang thêm một người đi cùng, duy nhất một người, dù là người nhà, người hầu hay bạn bè đều được phép, miễn là học sinh có thể phụ trách sự an toàn của người đồng hành cũng như các loại phí tổn phát sinh.
Trại hè năm nay được tổ chức trên biển. Năm vừa rồi, Jester mang Alan tham gia.
“Thế Peter ở đâu trong suốt trại hè? Cho Peter đi theo em được không?” Tô Phi chờ mong nhìn Jester, bàn tay nhỏ bé nắm chặt vạt áo.
“Xì ——” Alan không nể nang ai, cười thành tiếng, ai da, tưởng rằng tiểu thư Tô Phi sẽ xin thiếu gia cùng tham gia trại hè, không nghĩ tới địa vị của thiếu gia trong lòng tiểu thư còn thấp hơn cả Peter.
Jester dừng động tác uống cà phê, chau mày, sắc mặt tối như đêm ba mươi, lạnh lùng nhìn Tô Phi, “Ngu ngốc!”
Tô Phi cúi đầu, ngơ ngác không hiểu chuyện gì, như đứa trẻ con bị bắt nạt.
Kỹ năng xã giao mà thiếu gia Jester thông thạo nhất chính là im lặng là vàng, đừng bao giờ đợi thiếu gia tự mình giải thích. Alan cũng không muốn Tô Phi hiểu lầm, không thì kế hoạch tờ ngân phiếu vĩ đại kia bao giờ mới thành hiện thực. Ai, làm người khó, kiếm tiền càng khó hơn a.
“Peter luôn đi cùng thiếu gia, tiểu thư Tô Phi thích Peter như vậy thì tiểu thư làm người đồng hành của thiếu gia là được.” Như vậy Alan vừa có thể quanh minh chính đại trốn việc, vừa có thêm phần tiền lương ngày nghỉ nữa rồi, ngao ngao!
“Như vậy có được không? Thôi bỏ đi, em còn phải luyện đàn.” Tô Phi suy nghĩ một giây rồi phủ quyết đề nghị của Alan, ở cùng một chỗ với Jester trong vòng một tháng là ác mộng! Có người nào lại muốn giờ giờ khắc khắc đối diện một tòa núi băng đâu cơ chứ, đừng nói đến chuyện đứng ở bên cạnh.
Có đôi khi, Tô Phi mang cái thói thù vặt của trẻ con, ai bảo Jester vô duyên vô cớ mắng ngu ngốc.
Nói ngắn lại, vẫn là nói ngắn lại.
Cuối cùng, Tô Phi, vô cùng miễn cưỡng, đi trại hè với Jester, tất cả cũng nhờ công phu dụ dỗ, cưỡng bức của Brian cùng Alan.
Năm giờ sáng ngày thứ hai, Tô Phi bị Ailie lùa khỏi giấc mơ, rửa mặt, mặc quần áo hết chừng nửa tiếng, xong xuôi liền cõng đàn vĩ cầm đi xuống dưới nhà. Thấy Tô Phi đi nghỉ cũng không quên mang đàn luyện tập, Brian cao hứng, nước mắt suýt tuôn ra dào dạt.
“Jester, đến trại hè nhớ chăm sóc Tô Phi cẩn thận.”
Jester rất tôn trọng cậu họ của mình, chuyện Brian giao cho, Jester nhất định hoàn thành trên mức xuất sắc.
Ailie cất hành lý của hai vị thiếu gia tiểu thư vào sau xe, Alan lái xe đưa hai người ra bến cảng.
Du thuyền gồm sáu tầng, hai tầng trên cùng là phòng nghỉ, tầng thứ tư là chuỗi nhà ăn, quán cà phê, giải khát, tầng thứ hai cùng tầng thứ ba tập hợp những trò chơi tiêu khiển, giải trí, phòng điều khiển đặt tầng cuối cùng.
Trên du thuyền đã có người chờ sẵn mang vác hành lý, hướng dẫn Jester cùng Tô Phi lên phòng. Phòng Tô Phi là phòng số 0010, phòng Jester bên cạnh số 0009.
Tiệc đứng trên du thuyền ——
Tô Phi nhanh chóng gắp một đùi gà chiên, hai ba con tôm rán, bốn năm xiên cá viên cùng sáu bảy loại rau củ nướng mới thấy mỹ mãn rời đi.
“Này, cái đùi gà trong đĩa của mày là tao nhìn thấy trước.” Hạ Vũ, bảy tuổi, học lớp hai, trong nhà có thể nói là có của ăn của để, anh trai đang học lớp chín. Để được đi cùng anh trai đến trại hè lần này, Hạ Vũ phải xin xỏ anh trai cùng làm nũng cha mẹ thật lâu. Hạ Vũ khi ở nhà luôn là tâm điểm chú ý của mọi người, khi ăn luôn gắp cho bằng hết những món mình thích, không thèm nhìn đến mọi người xung quanh, mà người trong gia đình cũng nuông chiều, nhường nhịn cô công chúa út ít này. Vậy mà từ lúc con nhóc Tô Phi kia đi vào nhà ăn, người khác chưa tính, ngay cả anh trai cũng cố tình liếc sang nó vài lần. Dựa vào cái gì mà nó đòi hút hết ánh mắt của mọi người? Không phải là dựa vào cái khuôn mặt như hồ ly tinh sao!
Tô Phi không để ý đến tiếng nói sau lưng. Hạ Vũ từ khi sinh ra đã được chiều chuộng sao chịu được có người không thèm xem mình là ai chứ, liền nhanh chân chạy tới, đẩy ngã Tô Phi.
“Phanh ——” Mấy chiếc bàn đổ rạp xuống như quân cờ đôminô, toàn bộ phòng ăn yên tĩnh, ánh mắt mọi người không hẹn mà gặp đổ xuống hai nhân vật chính Tô Phi và Hạ Vũ.
Hạ Vũ bị nhiều tia lade chiếu vào người, có phần luống cuống, mất tự nhiên, nhưng vẫn cứng miệng: “Nhìn cái gì mà nhìn, chính con bé này tự mình ngã, không tin thì đi mà hỏi nó.” Hạ Vũ trừng mắt nhìn Tô Phi, cảnh cáo không cho phép nói lung tung.
Những người ở đây đều xuất thân từ những gia tộc bề thế, có ai lại không là cáo thành tinh, sự thật như thế nào liếc qua là biết nhưng không ai đứng ra tố cáo lời nói dối đáng khinh bỉ của Hạ Vũ. Gia đình họ Hạ chẳng qua là một cái thùng rỗng kêu to, bên ngoài tô son thiếp vàng, bên trong kỳ thật đã mục rỗng.
Nhưng cuộc sống quý tộc rất nhàm chán, khó có được mấy trò hề cho đời đỡ nhàm, cớ sao phải ngăn lại.
“Tiểu Vũ, có chuyện gì vậy?” Hạ Nghệ đi đến bên Hạ Vũ, giữ tay em gái hỏi, ánh mắt như có như không liếc qua cô bé đang ngã sấp trên mặt đất.
Hạ Vũ thấy Hạ Nghệ, vội nũng nịu ôm tay anh trai, “Anh, em không sao, là con bé kia tự ngã.”
Hạ Vũ mặt không đỏ khí không suyễn mắt không trợn nói lươn nói lẹo, dù sao thì đèn phòng ăn cũng mờ mờ ảo ảo, chắc gì đã có người nhìn thấy mình đẩy con nhóc kia. Chỉ là trong đám người có vài người không chịu phối hợp diễn, Hạ Vũ vừa nói xong, mấy tiếng cười mỉa liền vang lên.
Hạ Nghệ là loại người nào, Hạ Vũ nói chuyện, hai mắt láo liên không dám nhìn thẳng, đến tám chín phần là cô nhóc này bị em gái làm hại, trong lòng có phần áy náy đến gần cô nhóc, định nâng dậy, “Em không sao chứ? Anh đỡ em đứng dậy nào, sao lại không cẩn thận như vậy?”
Hạ Vũ là em gái Hạ Nghệ, cũng là đứa con gái duy nhất của nhà họ Hạ, vì mặt mũi cả nhà, không thể trách mắng tại hiện trường, đành phải nước chảy thuyền xuôi đẩy trách nhiệm về phía cô nhóc này, làm như chuyện này là ngoài ý muốn. Hạ Nghệ tính toán rất nhanh trong đầu, mấy nhà quý tộc xung quanh không có ai đứng ra giúp đỡ cô nhóc này, chắc thân phận cũng không hiển hách gì, có chút thông minh thì cô nhóc này nên biết ứng xử như thế nào, nhà họ Hạ bọn họ cũng không phải dễ chọc.
Hạ Nghệ ngàn tính vạn tính lại bỏ qua lòng tự trọng của con người, tuy Tô Phi không ghi hận cũng không tính toán chi li, nhưng hoàn toàn không cho phép ai tùy ý bắt nạt bản thân.
Tô Phi xô mạnh tay Hạ Nghệ, khóe miệng trào phúng cười lạnh, đứng lên đến gần Hạ Vũ, “Xin lỗi!”
Hạ Vũ sửng sốt nhìn con nhóc gạt tay Hạ Nghệ, giờ lại nghe con nhóc này bắt mình xin lỗi, lập tức ré lên: “Dựa vào cái gì mà tao phải xin lỗi mày?”
“Chị không dám nói là chị đẩy em sao?” Tô Phi vốn không muốn so đo, chỉ cần Hạ Vũ nói một câu xin lỗi là kết thúc mọi chuyện, một người hơn hai mươi tuổi sao có thể tranh cãi cùng một đứa bé mới bảy tuổi, ai ngờ Hạ Vũ bị nuông chiều thành hư, kiêu căng tùy hứng ăn sâu vào máu rồi, không trị được.
“Ai có thể chứng minh là tao đẩy mày? Hả? Ai thấy? Rõ ràng là mày đi đứng không cẩn thận còn vu oan cho tao, mày cho là tao dễ chọc lắm hả? Nói cho mày biết, tao là tiểu thư nhà họ Hạ, mày chọc được sao? Hả?” Hạ Vũ từ sau lưng Hạ Nghệ nhảy ra, dương dương tự đắc nhe nanh múa vuốt, “Tao cũng định nghe lời anh trai thả cho mày bậc thang để mày đi xuống, chuyện này thế là xong. Không nghĩ mày còn nhỏ mà đã nham hiểm như vậy, không biết tốt xấu từ chối sự giúp đỡ của anh trai tao còn định vu oan giá họa. Tao nói cho mày biết, Hạ Vũ tao sẽ không buông tha dễ dàng cho mày như vậy đâu, mày ở nhà chờ thông báo nghỉ học của trường đi.”
Hạ Vũ nghe mẹ nói, lúc này cha đang thương thảo hợp đồng cùng tập đoàn kinh tế Lance, lần hợp tác này thành công, nhà họ Hạ có thể chen chân vào trong năm mươi tập đoàn kinh tế lớn nhất thế giới, đến lúc đó … Hừ hừ!
“Tiểu Vũ…” Tô Phi gạt tay Hạ Nghệ không kém hơn so với trực tiếp cho Hạ Nghệ một cái tát vào mặt, nhưng dù là tức giận, lễ giáo vẫn phải có, không chừng người thừa kế duy nhất của nhà họ Lance đang theo dõi ở đâu đó, mọi chuyện phải có chừng có mực, không được phép quá mức, Hạ Nghệ luôn thông suốt đạo lý này. Bất quá, Hạ Nghệ cũng không ngăn em gái lại, cô nhóc kia vẫn cần một chút giáo huấn, mặt mũi của thiếu gia nhà họ Hạ là dễ dàng đánh như vậy chắc!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.