Chương 8: Mầm tai hoạ
Cố Tiêu
17/02/2017
“Chị…” Tô Phi chưa từng gặp qua một đứa trẻ bị đứt sạch mọi dây thần kinh xấu
hổ như đứa đang đứng trước mắt lúc này, bây giờ vẫn còn nhỏ đã như vậy,
lớn lên thành cái dạng gì? Tô Phi hoàn toàn không đặt hi vọng lên đám
khán giả đang cười ruồi xem hài kịch kia có chút lương tâm đứng ra nói
thay mình, trò đời xưa nay vẫn thế, cho dù là một người bình thường cũng sẽ không công chìa tay ra giúp một người xa lạ, huống chi là đám quý
tộc máu lạnh thành tinh này!
“Bây giờ thì biết láo lếu với tao thì phải bị trị tội thế nào chưa, nhưng còn chưa hết đâu!” Hạ Vũ ngoan độc giơ cao tay, nhắm thẳng mặt Tô Phi, phải đánh cho hỏng mặt của nó, xem nó còn dám vênh mặt lên nữa không?
Chỉ là ——
“Bịch” một túi da người nện nặng nề xuống sàn, mắt lũ cáo thành tinh như ốc bị nhể ra khỏi vỏ, hai người mặc đồ đen như nhảy ra từ không khí, tàn nhẫn, nhanh gọn, không chút thương tình xử lý Hạ Vũ, đứng canh giữ phía trước cô nhóc không gia không thế kia.
Đám người quý tộc không nhếch nổi mép, dù có mắt không tròng cũng phải nhận ra gia huy của gia tộc Lance lấp lánh trên tay áo phải của hai ông thần giữ đền kia, đó là vệ sĩ của gia tộc Lance! Dù gia đình bọn họ bề thế đến mức nào đứng trước gia tộc Lance cũng chỉ là bậc làng nhàng, không chút hơi sức đi chọc những nhân vật lợi hại này.
Kịch chuyển màn ——
Hạ Vũ đau đớn quỳ rạp trên mặt đất, một ánh mắt thương xót cũng không nhận được. Ai nấy đều biết nhà họ Hạ thế là xong rồi. Gia tộc Lance thủ đoạn xuất quỷ nhập thần, ra tay ngoan tuyệt, chỉ vì một phút kênh kiệu, hai đứa con nhà họ Hạ đã đưa cả gia đình lên đoạn đầu đài…
Vệ sĩ gia tộc Lance ở đây, người kia chắc chắn cách chỗ này không xa.
Quả nhiên ——
Thêm hai vệ sĩ mặc đồng phục gia tộc Lance nhanh nhẹn kéo hai phiến cửa, những tia nắng mặt trời đang vội vã ùa vào căn phòng nhợt nhạt chịu cảnh làm nền cho một thân ảnh đứng ngay giữa cửa. Không ai dám ngẩng đầu lên ngước mắt nhìn người vừa đến, chỉ kịp thoáng qua một đôi mắt như tinh tú trong đêm, lại sâu thẳm, khó dò như chìm trong đáy biển. Chỉ có một thân mình nho nhỏ, quật cường nhìn thẳng vào người đó, hốc mắt có chút đỏ lên.
“Sao rồi?” Jester bước đến trước mặt Tô Phi, nhìn đến đầu gối cô bé bị xước da sưng đỏ, sắc mặt lập tức lạnh thêm vài phần, toàn bộ những kẻ góp mặt trong phòng ăn răng đánh vào nhau, run lên cầm cập.
Jester nổi giận!
Không ai ở Oxford lại không biết, Jester nổi tiếng là thiên tài, tính tình lạnh lùng, cao ngạo. Đám con cháu quý tộc, trước khi nhập học, đều được người nhà cảnh cáo không được sơ suất trước mặt thiếu gia gia tộc Lance, trong đầu óc bọn họ, khuông mặt Jester trừ bỏ băng giá cũng chỉ có bão tuyết… Vậy mà hôm nay … Mọi người đồng loạt hướng ánh mắt về phía Tô Phi, từ coi thường, rẻ rúng chuyển sang hâm mộ, kính sợ, thận phận của người được thiếu gia gia tộc Lance bảo hộ tất nhiên không thấp.
Tô Phi chưa kịp trả lời, Hạ Nghệ đã giành phần nói trước: “Thiếu gia Jester, chuyện là em gái tôi phát sinh vài hiểu lầm nho nhỏ với vị tiểu thư này, ngài cũng biết, con gái mà, cứ đụng đến nhau là thể nào cũng có vài tia lửa li ti bay ra mà cứ thích làm như núi lửa trào ra đến nơi rồi, ngài không cần để ý, qua vài ngày là mấy cô gái lại giảng hòa, lại thân thiết chị chị em em thôi, tôi nói vậy có đúng không?”
Hạ Nghệ nói như vậy không chỉ đơn giản là muốn giải vây cho em gái, mà còn ngầm ám chỉ, nếu người có thân phận cao quý như Jester đi trị tội một cô bé con là tự hạ thấp địa vị, là cậy lớn bắt nạt nhỏ, mọi động tĩnh của người gia tộc Lance, đặc biệt là người thừa kế, luôn được mọi giai cấp xã hội chú ý, cho dù Jester muốn trả đũa thay Tô Phi cũng phải cân nhắc cẩn thận, làm việc có chừng có mực.
“Anh uy hiếp tôi?” Thông minh như Jester sao không nhận ra ý đồ thật sự của Hạ Nghệ, độ ấm quanh thân chảy xuống, nguy hiểm trong đáy mắt dâng lên, chưa từng có kẻ nào phạm đến người của Jester mà còn dám lên giọng bóng gió! Phải cho kẻ ăn gan hùm mật báo này một bài học mà hắn nhớ rõ đến tận kiếp sau!
“Còn đi được không?” Giọng nói của Jester trở về với nhiệt độ ngày thường.
Tô Phi thử nhấc chân, đầu gối càng thêm sưng tấy, đỏ bừng, “Chắc là không được, đầu gối em đau lắm.”
“Đại Vệ, gọi bác sĩ James.” Jester bế Tô Phi trên tay, không ngoảnh đầu lại giao việc cho một vệ sĩ đứng gần đó.
“Vâng, thiếu gia.” Đại Vệ theo sau Jester cấp tốc lấy điện thoại di động, bấm nút gọi…
Thế là xong! Thế giới sụp đổ trước mặt Hạ Nghệ. Không đâu lại chọc lầm Jester, dù gia tộc Lance không sờ đến nhà bọn họ thì các gia tộc khác cũng sẽ tận lực chèn ép, tương lai cha mẹ, anh em bọn họ giờ này phút này đã hoàn toàn bị hủy hoại.
Tất cả đều do con nhóc chết tiệt kia, nếu không phải tại nó, làm sao gia đình bọn họ có thể chạm phải gia tộc Lance để rồi rơi vào thảm cảnh này! Hạ Nghệ tuyệt đối không bỏ qua cho mày!
…
Sau sự kiện vặt vãnh đó, du thuyền lại khôi phục sự nhộn nhịp của những ngày đầu, phảng phất như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, chỉ là thiếu đi bóng dáng hai người mà thôi.
“Ai ~, thế nào lại thua rồi?” Tô Phi gãi đầu thở dài, nhìn bàn cờ lại tái diễn lịch sử, quân trắng bị ăn chỉ còn vài tàn binh, hoàn toàn lâm vào ngõ cụt, trong khi quân đen vẫn binh hùng tướng mạnh, quân trắng bây giờ chỉ còn mỗi việc tự động dâng mình cho ông xơi.
Vết thương của Tô Phi kỳ thật cũng không quá nghiêm trọng, trừ bỏ không được chạm vào nước và không được vận động mạnh thì vẫn được tính là khỏe mạnh. Jester tận tâm thực hiện lời nhắc nhở của Brian, chăm sóc Tô Phi tỉ mỉ hết chỗ chê, duy nhất một điều làm Tô Phi không thể khen ngợi, đó là Jester ban lệnh mọi hoạt động của Tô Phi đều phải diễn ra trong phòng, không được một mình ra ngoài. May mà người nào đó không đến nỗi tuyệt tình, để cô bé năm tuổi này chán đến mốc meo trong phòng.
Jester sau khi làm bài tập hàng ngày xong đều dành ra một tiếng dạy Tô Phi tiếng Latin, cùng Tô Phi chơi cờ, đọc sách.Tốc độ làm bài tập của Jester cực kỳ nhanh, hiệu suất cực kỳ lớn, trên cơ bản hoạt động một ngày của Jester là chơi đùa trong phòng Tô Phi.
Jester không chút biểu cảm, chậm rì sửa sang bàn cờ, nhếch miệng: “Không chơi nữa?”
“Để ngày mai nói sau, hôm nay thế là đủ lắm rồi!” Biểu cảm trầm trọng của Tô Phi khiến trong mắt Jester ẩn vài phần ý cười nhợt nhạt, “Được”
Hai người thường chơi cờ vào buổi chiều, chơi cờ xong, nghỉ ngơi một lát liền có người đưa bữa tối nóng hổi ngon lành tới.
Ăn xong bữa tối, Jester sẽ chơi bóng đập tường, Tô Phi an vị một bên xem, đây đại khái là thời gian hoạt động bên ngoài duy nhất của Tô Phi.
Một tuần sau khi kết thúc trại hè, trang viên Cổ Đức Sâm đột nhiên náo nhiệt hơn rất nhiều, người giúp việc đi lại tấp nập, đến một, hai giờ sáng vẫn chưa hề nghỉ ngơi.
Từng viên gạch, ngọn cỏ đều được tu sửa lại, đồ vật trong nhà được đánh bóng loáng, kể cả chỗ ít người qua lại cũng được lau sạch không còn một hạt bụi.
Các công tác chuẩn bị hoàn thành trong vòng bốn ngày, chiều ngày thứ năm, hàng đàn xe bốn bánh xa hoa ồ ạt chạy vào trang viên, những vị khách ngồi trong xe ăn mặc đẹp đẽ, sang trọng, hơn nữa, toàn bộ đều là trẻ con.
“Tiểu thư Tô Phi, sao tiểu thư còn nhàn nhã như vậy?” Ailie vội vã đẩy cửa ra, kinh hoàng thấy Tô Phi đang thanh thản đọc sách. Ailie cấp tốc giật cuốn sách trong tay Tô Phi, mở hộp giấy mang theo bên người, trong hộp là một bộ váy công chúa lộng lẫy màu hồng nhạt. Ailie cầm bộ váy ướm lên người Tô Phi, không giấu nổi nụ cười trên mặt, giọng nói mang theo sự sùng bái tuyệt đối với thiếu gia nhà mình “Hôm nay là sinh nhật thiếu gia Jester, tiểu thư không thể mặc quá tùy ý, may mà thiếu gia liệu sự như thần.”
Thảo nào không dưng lại đông vui như vậy! Thôi rồi, chưa kịp chuẩn bị quà tặng! Tô Phi chột dạ, đành để mặc Ailie tùy ý xoay mình như con búp bê.
Nền vải phấn hồng mịn màng ẩn hiện mấy đóa hồng màu ngà tinh xảo được thêu bằng tay, vạt váy chạm đầu gối, mấy tầng váy lót bồng bềnh phủ quanh chiếc quần thụng ngắn, hai bên tay cùng cổ áo được nhấn nhá thêm vòng ren màu lục, chiếc nơ bướm cùng màu gói gọn vòng eo bé bỏng.
Hai bông hoa hồng được kết từ ren xanh đậu mỏng mảnh trên đôi găng tơ tằm bao bọc bàn tay nõn nà. Đôi giày da trắng nuột nâng niu bàn chân xinh xắn. Chiếc nơ màu sữa nhẹ nhõm đáp xuống mái tóc ngắn ngủn đã được cột lại gọn gàng.
“Cô bé xinh đẹp nhất tối nay chắc chắn là tiểu thư Tô Phi rồi.” Ailie phấn khích nâng khuôn mặt của Tô Phi, ngắm trái ngắm phải, “Tốt rồi, tiểu thư Tô Phi xin đi theo tôi.”
“Được.”
Bữa tiệc sinh nhật được tổ chức ở đại sảnh tầng một, lớp lớp vải nhung phủ kín bốn bức tường huy hoàng, hai dãy bàn ăn kê dọc chất đầy các loại rượu cùng đồ ăn. Mấy đứa nhỏ nhà quý tộc đứng thành nhóm nhỏ, mải mê tán gẫu, không thèm liếc qua mấy thứ đồ đã ăn đến phát ngấy ở nhà này, đứa nào cũng quán triệt nhiệm vụ chính trong chuyến công du đến Cổ Đức Sâm lần này là thiết lập quan hệ với người nối nghiệp tương lai của các gia tộc lớn, nếu thần may mắn mỉm cười giúp chúng có thể giao tiếp với người thừa kế của gia tộc Lance thì đúng là không còn gì tốt bằng.
“Thiếu gia Jester!”
Alie dẫn Tô Phi tới trước cửa cầu thang cùng lúc Alan và Jester bước đến, hôm nay Jester mặc một bộ âu phục màu đen, mái tóc đen nhánh được chải vuốt cẩn thận, đôi mắt xanh thẫm phản chiếu hình ảnh của Tô Phi, ai cũng nhìn ra được tâm tình của thiếu gia Jester hôm nay không tệ.
Alan mím môi cười, kéo bàn tay Tô Phi quàng qua cánh tay phải của Jester, “Hôm nay tiểu thư Tô Phi làm bạn nhảy của thiếu gia Jester nha.”
“Thiếu gia, tôi và Ailie xuống trước chuẩn bị, chúc ngài và tiểu thư Tô Phi có một buổi tối vui vẻ.” Alan giễu cợt nháy mắt mấy cái, cố làm ra vẻ thần bí.
Ngày bình thường có cấp gan trời thì Alan cũng không dám làm vậy. Bất quá hôm nay tính tình thiếu gia có vẻ tốt, lá gan của Alan cũng đã tích thừa lượng mỡ cần thiết, phì ra lớn hơn gan ruồi mới dám chọt chọt ngón tay vào quả bom nổ chậm.
“Thiếu gia, ngài đừng để ý đến con người này, chúc ngài có một buổi sinh nhật vui vẻ!” Ailie nhanh chóng bị Alan tha đi, hai con người đang mở cờ trong bụng đâu biết rằng ví tiền của cả hai người sẽ thấm nhuần bí kíp giảm cân thần tốc trong vòng hai tháng tới.
“Đi thôi.”Jester bình tĩnh mang Tô Phi bước xuống, trong đủ loại ánh mắt của lũ trẻ con phía dưới.
Tô Phi được đám sói non hoan nghênh bằng mấy chục cặp mắt của các cán bộ công an đã lão luyện trong nghề, có chút ngập ngừng, luống cuống thì một tiếng hít thở ấm áp hạ xuống bên tai, “Đừng sợ, anh ở đây!” Tiếng nói trầm thấp như có ma lực, cân bằng lại cảm xúc của Tô Phi.
Môi Jester thoáng rời bên tai Tô Phi nhưng hai cánh tay vẫn choàng quanh người cô bé, ánh mắt nhàn nhạt quét xuống, đám trẻ phía dưới vội vàng cúi đầu.
Alan đứng bên cửa sổ, vỗ tay hai tiếng, dàn nhạc giao hưởng xếp thành hai hàng chỉnh tề tiến vào đại sảnh, ngồi ở vị trí đã định, nhạc trưởng mạnh mẽ vẫy cây gậy, bữa tiệc chính thức bắt đầu.
“Bây giờ thì biết láo lếu với tao thì phải bị trị tội thế nào chưa, nhưng còn chưa hết đâu!” Hạ Vũ ngoan độc giơ cao tay, nhắm thẳng mặt Tô Phi, phải đánh cho hỏng mặt của nó, xem nó còn dám vênh mặt lên nữa không?
Chỉ là ——
“Bịch” một túi da người nện nặng nề xuống sàn, mắt lũ cáo thành tinh như ốc bị nhể ra khỏi vỏ, hai người mặc đồ đen như nhảy ra từ không khí, tàn nhẫn, nhanh gọn, không chút thương tình xử lý Hạ Vũ, đứng canh giữ phía trước cô nhóc không gia không thế kia.
Đám người quý tộc không nhếch nổi mép, dù có mắt không tròng cũng phải nhận ra gia huy của gia tộc Lance lấp lánh trên tay áo phải của hai ông thần giữ đền kia, đó là vệ sĩ của gia tộc Lance! Dù gia đình bọn họ bề thế đến mức nào đứng trước gia tộc Lance cũng chỉ là bậc làng nhàng, không chút hơi sức đi chọc những nhân vật lợi hại này.
Kịch chuyển màn ——
Hạ Vũ đau đớn quỳ rạp trên mặt đất, một ánh mắt thương xót cũng không nhận được. Ai nấy đều biết nhà họ Hạ thế là xong rồi. Gia tộc Lance thủ đoạn xuất quỷ nhập thần, ra tay ngoan tuyệt, chỉ vì một phút kênh kiệu, hai đứa con nhà họ Hạ đã đưa cả gia đình lên đoạn đầu đài…
Vệ sĩ gia tộc Lance ở đây, người kia chắc chắn cách chỗ này không xa.
Quả nhiên ——
Thêm hai vệ sĩ mặc đồng phục gia tộc Lance nhanh nhẹn kéo hai phiến cửa, những tia nắng mặt trời đang vội vã ùa vào căn phòng nhợt nhạt chịu cảnh làm nền cho một thân ảnh đứng ngay giữa cửa. Không ai dám ngẩng đầu lên ngước mắt nhìn người vừa đến, chỉ kịp thoáng qua một đôi mắt như tinh tú trong đêm, lại sâu thẳm, khó dò như chìm trong đáy biển. Chỉ có một thân mình nho nhỏ, quật cường nhìn thẳng vào người đó, hốc mắt có chút đỏ lên.
“Sao rồi?” Jester bước đến trước mặt Tô Phi, nhìn đến đầu gối cô bé bị xước da sưng đỏ, sắc mặt lập tức lạnh thêm vài phần, toàn bộ những kẻ góp mặt trong phòng ăn răng đánh vào nhau, run lên cầm cập.
Jester nổi giận!
Không ai ở Oxford lại không biết, Jester nổi tiếng là thiên tài, tính tình lạnh lùng, cao ngạo. Đám con cháu quý tộc, trước khi nhập học, đều được người nhà cảnh cáo không được sơ suất trước mặt thiếu gia gia tộc Lance, trong đầu óc bọn họ, khuông mặt Jester trừ bỏ băng giá cũng chỉ có bão tuyết… Vậy mà hôm nay … Mọi người đồng loạt hướng ánh mắt về phía Tô Phi, từ coi thường, rẻ rúng chuyển sang hâm mộ, kính sợ, thận phận của người được thiếu gia gia tộc Lance bảo hộ tất nhiên không thấp.
Tô Phi chưa kịp trả lời, Hạ Nghệ đã giành phần nói trước: “Thiếu gia Jester, chuyện là em gái tôi phát sinh vài hiểu lầm nho nhỏ với vị tiểu thư này, ngài cũng biết, con gái mà, cứ đụng đến nhau là thể nào cũng có vài tia lửa li ti bay ra mà cứ thích làm như núi lửa trào ra đến nơi rồi, ngài không cần để ý, qua vài ngày là mấy cô gái lại giảng hòa, lại thân thiết chị chị em em thôi, tôi nói vậy có đúng không?”
Hạ Nghệ nói như vậy không chỉ đơn giản là muốn giải vây cho em gái, mà còn ngầm ám chỉ, nếu người có thân phận cao quý như Jester đi trị tội một cô bé con là tự hạ thấp địa vị, là cậy lớn bắt nạt nhỏ, mọi động tĩnh của người gia tộc Lance, đặc biệt là người thừa kế, luôn được mọi giai cấp xã hội chú ý, cho dù Jester muốn trả đũa thay Tô Phi cũng phải cân nhắc cẩn thận, làm việc có chừng có mực.
“Anh uy hiếp tôi?” Thông minh như Jester sao không nhận ra ý đồ thật sự của Hạ Nghệ, độ ấm quanh thân chảy xuống, nguy hiểm trong đáy mắt dâng lên, chưa từng có kẻ nào phạm đến người của Jester mà còn dám lên giọng bóng gió! Phải cho kẻ ăn gan hùm mật báo này một bài học mà hắn nhớ rõ đến tận kiếp sau!
“Còn đi được không?” Giọng nói của Jester trở về với nhiệt độ ngày thường.
Tô Phi thử nhấc chân, đầu gối càng thêm sưng tấy, đỏ bừng, “Chắc là không được, đầu gối em đau lắm.”
“Đại Vệ, gọi bác sĩ James.” Jester bế Tô Phi trên tay, không ngoảnh đầu lại giao việc cho một vệ sĩ đứng gần đó.
“Vâng, thiếu gia.” Đại Vệ theo sau Jester cấp tốc lấy điện thoại di động, bấm nút gọi…
Thế là xong! Thế giới sụp đổ trước mặt Hạ Nghệ. Không đâu lại chọc lầm Jester, dù gia tộc Lance không sờ đến nhà bọn họ thì các gia tộc khác cũng sẽ tận lực chèn ép, tương lai cha mẹ, anh em bọn họ giờ này phút này đã hoàn toàn bị hủy hoại.
Tất cả đều do con nhóc chết tiệt kia, nếu không phải tại nó, làm sao gia đình bọn họ có thể chạm phải gia tộc Lance để rồi rơi vào thảm cảnh này! Hạ Nghệ tuyệt đối không bỏ qua cho mày!
…
Sau sự kiện vặt vãnh đó, du thuyền lại khôi phục sự nhộn nhịp của những ngày đầu, phảng phất như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, chỉ là thiếu đi bóng dáng hai người mà thôi.
“Ai ~, thế nào lại thua rồi?” Tô Phi gãi đầu thở dài, nhìn bàn cờ lại tái diễn lịch sử, quân trắng bị ăn chỉ còn vài tàn binh, hoàn toàn lâm vào ngõ cụt, trong khi quân đen vẫn binh hùng tướng mạnh, quân trắng bây giờ chỉ còn mỗi việc tự động dâng mình cho ông xơi.
Vết thương của Tô Phi kỳ thật cũng không quá nghiêm trọng, trừ bỏ không được chạm vào nước và không được vận động mạnh thì vẫn được tính là khỏe mạnh. Jester tận tâm thực hiện lời nhắc nhở của Brian, chăm sóc Tô Phi tỉ mỉ hết chỗ chê, duy nhất một điều làm Tô Phi không thể khen ngợi, đó là Jester ban lệnh mọi hoạt động của Tô Phi đều phải diễn ra trong phòng, không được một mình ra ngoài. May mà người nào đó không đến nỗi tuyệt tình, để cô bé năm tuổi này chán đến mốc meo trong phòng.
Jester sau khi làm bài tập hàng ngày xong đều dành ra một tiếng dạy Tô Phi tiếng Latin, cùng Tô Phi chơi cờ, đọc sách.Tốc độ làm bài tập của Jester cực kỳ nhanh, hiệu suất cực kỳ lớn, trên cơ bản hoạt động một ngày của Jester là chơi đùa trong phòng Tô Phi.
Jester không chút biểu cảm, chậm rì sửa sang bàn cờ, nhếch miệng: “Không chơi nữa?”
“Để ngày mai nói sau, hôm nay thế là đủ lắm rồi!” Biểu cảm trầm trọng của Tô Phi khiến trong mắt Jester ẩn vài phần ý cười nhợt nhạt, “Được”
Hai người thường chơi cờ vào buổi chiều, chơi cờ xong, nghỉ ngơi một lát liền có người đưa bữa tối nóng hổi ngon lành tới.
Ăn xong bữa tối, Jester sẽ chơi bóng đập tường, Tô Phi an vị một bên xem, đây đại khái là thời gian hoạt động bên ngoài duy nhất của Tô Phi.
Một tuần sau khi kết thúc trại hè, trang viên Cổ Đức Sâm đột nhiên náo nhiệt hơn rất nhiều, người giúp việc đi lại tấp nập, đến một, hai giờ sáng vẫn chưa hề nghỉ ngơi.
Từng viên gạch, ngọn cỏ đều được tu sửa lại, đồ vật trong nhà được đánh bóng loáng, kể cả chỗ ít người qua lại cũng được lau sạch không còn một hạt bụi.
Các công tác chuẩn bị hoàn thành trong vòng bốn ngày, chiều ngày thứ năm, hàng đàn xe bốn bánh xa hoa ồ ạt chạy vào trang viên, những vị khách ngồi trong xe ăn mặc đẹp đẽ, sang trọng, hơn nữa, toàn bộ đều là trẻ con.
“Tiểu thư Tô Phi, sao tiểu thư còn nhàn nhã như vậy?” Ailie vội vã đẩy cửa ra, kinh hoàng thấy Tô Phi đang thanh thản đọc sách. Ailie cấp tốc giật cuốn sách trong tay Tô Phi, mở hộp giấy mang theo bên người, trong hộp là một bộ váy công chúa lộng lẫy màu hồng nhạt. Ailie cầm bộ váy ướm lên người Tô Phi, không giấu nổi nụ cười trên mặt, giọng nói mang theo sự sùng bái tuyệt đối với thiếu gia nhà mình “Hôm nay là sinh nhật thiếu gia Jester, tiểu thư không thể mặc quá tùy ý, may mà thiếu gia liệu sự như thần.”
Thảo nào không dưng lại đông vui như vậy! Thôi rồi, chưa kịp chuẩn bị quà tặng! Tô Phi chột dạ, đành để mặc Ailie tùy ý xoay mình như con búp bê.
Nền vải phấn hồng mịn màng ẩn hiện mấy đóa hồng màu ngà tinh xảo được thêu bằng tay, vạt váy chạm đầu gối, mấy tầng váy lót bồng bềnh phủ quanh chiếc quần thụng ngắn, hai bên tay cùng cổ áo được nhấn nhá thêm vòng ren màu lục, chiếc nơ bướm cùng màu gói gọn vòng eo bé bỏng.
Hai bông hoa hồng được kết từ ren xanh đậu mỏng mảnh trên đôi găng tơ tằm bao bọc bàn tay nõn nà. Đôi giày da trắng nuột nâng niu bàn chân xinh xắn. Chiếc nơ màu sữa nhẹ nhõm đáp xuống mái tóc ngắn ngủn đã được cột lại gọn gàng.
“Cô bé xinh đẹp nhất tối nay chắc chắn là tiểu thư Tô Phi rồi.” Ailie phấn khích nâng khuôn mặt của Tô Phi, ngắm trái ngắm phải, “Tốt rồi, tiểu thư Tô Phi xin đi theo tôi.”
“Được.”
Bữa tiệc sinh nhật được tổ chức ở đại sảnh tầng một, lớp lớp vải nhung phủ kín bốn bức tường huy hoàng, hai dãy bàn ăn kê dọc chất đầy các loại rượu cùng đồ ăn. Mấy đứa nhỏ nhà quý tộc đứng thành nhóm nhỏ, mải mê tán gẫu, không thèm liếc qua mấy thứ đồ đã ăn đến phát ngấy ở nhà này, đứa nào cũng quán triệt nhiệm vụ chính trong chuyến công du đến Cổ Đức Sâm lần này là thiết lập quan hệ với người nối nghiệp tương lai của các gia tộc lớn, nếu thần may mắn mỉm cười giúp chúng có thể giao tiếp với người thừa kế của gia tộc Lance thì đúng là không còn gì tốt bằng.
“Thiếu gia Jester!”
Alie dẫn Tô Phi tới trước cửa cầu thang cùng lúc Alan và Jester bước đến, hôm nay Jester mặc một bộ âu phục màu đen, mái tóc đen nhánh được chải vuốt cẩn thận, đôi mắt xanh thẫm phản chiếu hình ảnh của Tô Phi, ai cũng nhìn ra được tâm tình của thiếu gia Jester hôm nay không tệ.
Alan mím môi cười, kéo bàn tay Tô Phi quàng qua cánh tay phải của Jester, “Hôm nay tiểu thư Tô Phi làm bạn nhảy của thiếu gia Jester nha.”
“Thiếu gia, tôi và Ailie xuống trước chuẩn bị, chúc ngài và tiểu thư Tô Phi có một buổi tối vui vẻ.” Alan giễu cợt nháy mắt mấy cái, cố làm ra vẻ thần bí.
Ngày bình thường có cấp gan trời thì Alan cũng không dám làm vậy. Bất quá hôm nay tính tình thiếu gia có vẻ tốt, lá gan của Alan cũng đã tích thừa lượng mỡ cần thiết, phì ra lớn hơn gan ruồi mới dám chọt chọt ngón tay vào quả bom nổ chậm.
“Thiếu gia, ngài đừng để ý đến con người này, chúc ngài có một buổi sinh nhật vui vẻ!” Ailie nhanh chóng bị Alan tha đi, hai con người đang mở cờ trong bụng đâu biết rằng ví tiền của cả hai người sẽ thấm nhuần bí kíp giảm cân thần tốc trong vòng hai tháng tới.
“Đi thôi.”Jester bình tĩnh mang Tô Phi bước xuống, trong đủ loại ánh mắt của lũ trẻ con phía dưới.
Tô Phi được đám sói non hoan nghênh bằng mấy chục cặp mắt của các cán bộ công an đã lão luyện trong nghề, có chút ngập ngừng, luống cuống thì một tiếng hít thở ấm áp hạ xuống bên tai, “Đừng sợ, anh ở đây!” Tiếng nói trầm thấp như có ma lực, cân bằng lại cảm xúc của Tô Phi.
Môi Jester thoáng rời bên tai Tô Phi nhưng hai cánh tay vẫn choàng quanh người cô bé, ánh mắt nhàn nhạt quét xuống, đám trẻ phía dưới vội vàng cúi đầu.
Alan đứng bên cửa sổ, vỗ tay hai tiếng, dàn nhạc giao hưởng xếp thành hai hàng chỉnh tề tiến vào đại sảnh, ngồi ở vị trí đã định, nhạc trưởng mạnh mẽ vẫy cây gậy, bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.