Chương 9: Về nước
Cố Tiêu
17/02/2017
Hai năm sau ——
Một ngày tháng tám ở sân bay quốc tế Bắc Kinh. Như mọi ngày. Nhộn nhịp tấp nập. Náo nhiệt ồn ào. Kẻ đến người đi. Kẻ ra người vào. Kẻ hân hoan trở về nhà. Người bịn rịn cất bước chân đi. Kẻ lao vào vòng tay người thân. Người nghển cổ ngóng chờ bóng dáng người về. Tiếng loa phóng thanh, tiếng người nói chuyện, tiếng hành lý xềnh xệch hợp giao hòa nên bản giao hưởng liên tu bất tận kéo dài cả đêm lẫn ngày.
Tô Trí Thận đứng chờ ở sân bay đã hơn một tiếng. Nguyên nhân không hỏi cũng biết, ba ngày trước, công chúa nhỏ gọi điện về nhà thông báo về nước, bay chuyến bốn giờ ngày hôm nay.
Kim dài ngắc ngoải chạy thêm nửa vòng trái đất, bốn rưỡi giờ Bắc Kinh, Tô Trí Thận nhăn đôi mày, thầm mong mọi chuyện sẽ không như hai năm trước, công chúa nhỏ không nói một tiếng, xách hành lý theo một ông thầy ngoại quốc nào đó, nghe nói là giáo sư âm nhạc thế giới, đi một lần là hai năm liền không thấy mặt, lại nhớ đến thiết quân lệnh của ông nội Tô, mang công chúa nhỏ bình an về nhà bằng mọi giá. Nếu công chúa nhỏ lại biến mất vô tung vô ảnh lần nữa, ông nội Tô hẳn sẽ thất vọng lắm, có khi còn trực tiếp vọt qua mấy đại dương, tóm gọn công chúa nhỏ về nhà.
“Chú út? Chú út ơi!” Giọng trẻ con ngọt ngào, mềm nhẹ như bông vang lên. Tô Trí Thận nhận ra âm thanh này, quay đầu sải chân bế bổng thân thể nhỏ bé sau lưng mình.
Vừa đặt chân vào sảnh chờ, Tô Phi đã nhận ra con người không bao giờ lẫn vào đám đông đó. Qua vài năm, chú út càng thêm tuấn tú, tao nhã, tỏa ra chút mùi cô độc của người trưởng thành lẫn vài giọt ngây ngô sót lại thời thiếu niên, thu hút ánh mắt của phần đông phái nữ.
Tô Trí Thận bế Tô Phi ra xe, ngồi vào xuống ghế sau. Lái xe Tiểu Trương vội kéo thẳng lưng, xóa sạch cái vẻ trễ nải khi chờ khách thành dáng ngồi tiêu chuẩn đoan chính, cẩn thận đưa xe rời sân bay. Người con trai vàng cùng cháu gái bảo bối của tư lệnh Tô đang ngồi phía sau, không nghiêm chỉnh là không xong.
Tô Trí Thận đặt Tô Phi lên đùi, đôi bàn tay dày rộng khẽ nhéo hai má công chúa nhỏ, tỉ mỉ ngắm nghía cháu gái từ đầu đến chân mới có chút vừa lòng, “Vài năm nay con lớn lên không ít trắng trẻo, có da có thịt, ông thầy này có vẻ không quá xấu tính.”
Tô Phi khóc dở mếu dở: “Chú út, chú xem giáo sư Brian là loại người nào chứ?”
Tô Trí Thận nói vô cùng nghiêm túc, “Con còn nhỏ nên không biết, bác hai con nói người ngoại quốc cực lực kỳ thị người Trung Quốc chúng ta, người nhà mình biết chuyện này lo cho con đến thế nào đâu.” Anh hai của Tô Trí Thận, tức bác hai của Tô Phi, Tô Trí Hoa, thành lập không ít công ty gia đình ở nước ngoài, đang gặt hái những thành công ban đầu.
“Bác hai không đúng rồi, đây là thời nào cơ chứ? Chuyện khác thì con không biết chứ thầy Brian chưa từng cắt xén thức ăn đồ uống của con.” Tô Phi học chú út, làm ra vẻ mặt nghiêm nghị, chuyện hạnh phúc nhất trên đời này là gì, chắc chắn là được người nhà quan tâm, yêu thương rồi!
Tô Trí Thận nhéo hai má bầu bầu của Tô Phi mấy cái, “Có vẻ đúng nha!”
Tô Phi khẽ ngửa đầu, hếch mũi nhỏ, “Đương nhiên là thế rồi, nhìn con giống người thích chịu thiệt lắm sao?”
“Nghịch ngợm.”
Trên đường trở về nhà, Tô Trí Thận hỏi Tô Phi rất nhiều chuyện, đa phần là mấy chuyện lặt vặt trong cuộc sống, Tô Phi ngoan ngoãn miêu tả tỉ mỉ cuộc sống bên đó, nhưng lại không nhắc chữ nào đến Jester, bởi trong tiềm thức, Tô Phi cho rằng chưa nên để người nhà biết chuyện về Jester sớm như vậy.
Xe chạy bon bon trên đường tầm nửa giờ thì quẹo vào tiểu khu Minh Hải - khu cán bộ cao cấp nổi tiếng của Bắc Kinh. Nơi đây nổi tiếng với khu biệt thự chất lượng cao được quy hoạch khang trang, hiện tại, được coi là sang trọng bậc nhất của thành phố, kẻ có tiền cũng chưa chắc có thể thuê nổi căn hộ ở đây một ngày.
Đại bản doanh của nhà họ Tô được đặt ở phía sau tiểu khu, diện tích gấp năm sáu lần mấy biệt thự xung quanh. Mười nhân viên bảo vệ mặc đồng phục thay phiên túc trực, tuần tra tòa nhà. Giàn thường xuân vấn vít bên bờ tường sánh đôi cùng đôi ba gốc đào lặng lẽ trong sân.
Chiếc cổng chính lớn ngang vai cánh cổng tiểu khu, dẫn vào căn biệt thự màu trắng năm tầng đậm chất châu Âu. Phong cách nhà ở phương Tây này vào những năm 80 ở Trung Quốc chưa được phổ biến, điểm cộng cho những ngôi nhà theo phong cách này chính là có thể đứng vững cùng thời gian, cho dù hai mươi, ba mươi năm sau vẫn chưa bị coi là lỗi mốt. Bên cạnh căn biệt thự thanh lịch là căn phòng đậm chất truyền thống Trung Hoa, hai vị chủ nhân nhà họ Tô đều đã có tuổi, luôn hoài niệm, trân trọng những giá trị dân tộc, khó thích nghi với những điều mới lạ của nước ngoài.
Hai gian nhà đứng bên cạnh nhau, trong đối lập vẫn có nét hài hòa thống nhất, là nét chấm phá độc đáo ở tiểu khu Minh Hải. Người bình thường lạc bước qua đây thường bị không khí quy củ, sang trọng nơi này dọa chạy mất dép, chỉ những người thân cận với người nhà họ Tô mới biết, gia đình họ Tô sống chan hòa, tình cảm và cực kỳ đoàn kết, tương thân tương ái.
Sát vách nhà họ Tô là gia đình họ Diệp. Tuy khuôn viên hai đại gia đình có cùng diện tích nhưng phong cách lại khác hẳn nhau, nếu biệt thự nhà họ Tô là bản hòa ca của truyền thống và hiện đại thì đại bản doanh nhà họ Diệp là đại diện tiêu biểu cho quan niệm thiết kế truyền thống Trung Quốc, cũng được liệt vào danh sách những điểm tham quan đặc sắc của tiểu khu Minh Hải.
Phòng khách nhà họ Tô ——
Mấy người giúp việc nhanh nhẹn phủ chiếc khăn trải bàn màu vàng hoe lên chiếc bàn hình tròn, rồi đặt những đĩa đồ ăn nóng hổi mới ra lò lên. Ngày thường mọi người rất ít khi có mặt đông đủ ở nhà, người nào người nấy đều bận phát triển sự nghiệp, nhưng hôm nay là dịp đặc biệt, toàn bộ những người mang họ Tô đều tề tựu đông đủ, không ai dám cả gan vắng mặt.
“Oa, hôm nay là ngày gì vậy? Thật là nhiều đồ ăn nha!” Tô Bằng liếm mép thèm thuồng, tay thò lên trên bàn tính bốc trộm vài miếng, không may bị Viên Mai bắt gặp, bàn tay thần thâu bị gạt ra không thương tiếc: “Ngoan, em còn chưa về, con lên trên tầng chơi tạm đi.”
“Mẹ, con đói lắm rồi!” Tô Bằng cào lên cào xuống cái bụng vốn tròn vo như ông Địa hiện lại xẹp lép như cái trống trên tay thằng hề, phe phẩy cái đầu, dụi vào lòng mẹ, hỏi “Mẹ, ai đến vậy ạ? Cả ông nội cũng phải chờ.” Từ lúc bắt đầu nhận thức thế giới, Tô Bằng đã biết ông nội không bao giờ chờ ai, người có thể bắt ông nội mong ngóng thân phận nhất định rất cao đi.
Viên Mai nóng nảy vẫy vẫy tay, “Đi đi, không thấy mẹ đang vội sao! Đừng đứng ở đây thêm phiền!”
Vừa đúng lúc mấy đứa cháu cũng chạy ào xuống tầng, Tô Trù lôi Tô Bằng chạy ra ngoài, “Dì ba, dì đang vội mà tên này còn làm rộn, cháu thay dì dạy dỗ tên này nha.”
Viên Mai hô hoán sau “Cháu ba ngoan, thay dì ba cháu dạy dỗ thằng nhóc này nên thân hộ dì nha.”
“Được ạ, được ạ.”
“Nữ sĩ Viên Mai, con có đúng là con mẹ không? Có người mẹ nào để mặc con như mẹ không?” Tô Bằng giãy dụa, chống đối lại lời Viên Mai vừa nói.
Đám cháu nhà họ Tô được xếp thứ tự theo tuổi, dù là cháu nội hay cháu ngoại đều được đối xử công bằng. Anh cả cùng anh hai là đôi song sinh Tô Lược và Tô Đinh của bác cả Tô Trí Thành cùng vợ Phương Như, năm nay mười hai tuổi, đang học tại trường quân sự cấp hai nổi tiếng; anh ba là Tô Trù, con trai của bác hai Tô Trí Hoa cùng vợ là Ôn Lan, năm nay mười một tuổi, học tại trường trung học trước đây Tô Trí Hoa từng học, anh tư là Tô Bằng, con của bác ba Tô Trí Trung cùng Viên Mai, năm nay mười tuổi, học lớp năm trường tiểu học Minh Hải; anh năm là Diệp Kiêm, con trai của cô năm Tô Trí Mẫn cùng chồng Diệp Hồng Lễ, Tô Phi trước mắt xếp hàng thứ sáu, cũng là út ít trong nhà. Về phần chú út Tô Trí Thận mới mười bảy tuổi, chuyện con cái tạm thời chưa tính.
“Mệt với em thật đấy, em thế này mà làm em của anh được sao, thế nào mà không biết một chút tin tức nào vậy, em không biết chú út sao lại ra ngoài sớm như vậy à?” Tô Trù ra vẻ thần bí kéo Tô Bằng vào một chỗ góc khuất, nghe đồn rằng chỗ này cực kỳ thích hợp bàn chuyện bí mật, ngay cả ông bà cha mẹ đều không biết.
“Chú út không phải là đi thực tập ở công ty của bác hai sao?” Tô Bằng rất kính nể chú út, chú út học tập toàn nhảy lớp không à, nếu không phải ông nội không đồng ý cho chú vượt cấp quá nhanh, chắc chắn chú út đã tốt nghiệp đại học từ mấy đời rồi!
Chú út ít khi có mặt tại trường học, phần lớn thời gian đều đến thực tập ở công ty của bác hai, bác hai ra nước ngoài mở rộng công ty đã hơn năm mà thành tích của công ty trong nước không chậm lại chút nào, hoàn toàn là nhờ công lao của chú út.
Tô Trù đau đớn nhìn đứa em trai “không cách nào cứu nổi” này, “Không phải đâu, anh nghe cha nói là em sáu hôm nay trở về, chú út ra sân bay đón.” Luận về nghiệp vụ chó săn thám thính tin tức, toàn bộ đám con cháu nhà họ Tô đều phải ngả mũ cúi đầu trước Tô Trù, đứa được phong danh “Bách Sự Thông” của tiểu khu Minh Hải.
Tô Bằng bị Tô Trù kích thích, cứng họng nói “Ai nói em không biết, em là cho anh cơ hội xem anh có biết hay không thôi, giờ thì em biết là anh cũng biết rồi.”
“Nhìn mặt đã biết là nói dối, thần thám ta đây không phí lời với dân đen nhà ngươi nữa.” Nói xong, Tô Trù bày ra bộ dạng ta đây quân tử không chấp kẻ tiểu nhân, khiến Tô Bằng tức nghiến răng nghiến lợi, hận không thể biến thân thành cún tha hồ cắn loạn.
“Em tư, nếu em muốn chọc giận ông nội thì cứ tha hồ thoải mái cắn đi.” Tô Lược lạnh lùng dựa vào cột nhà. Trong năm anh em, Tô Lược là đứa nghiêm túc nhất, lúc nào cũng như mấy lão già cổ hủ vậy.
Tô Bằng đành buông nanh bỏ vuốt, thở dài thườn thượt “Anh cả”. Tô Lược luôn có thể đoán trúng ý nghĩ của ông nội mà hành xử thuận theo chiều gió, không thể không nghe.
Một thanh âm khoan khoái tràn vào từ cửa lớn “Về nhà rồi!” Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía cửa, ngắm nhìn cô công chúa nhỏ xinh đẹp đang nằm trong vòng tay Tô Trí Thận.
“Phi Phi, cục cưng ngoan của ông, con không ở đây, ông nội buồn lắm a.” Ông nội Tô vẫn là người cướp đoạt thiện chiến nhất nhất, giành quyền ôm chặt Tô Phi, cọ cọ chòm râu đã ngả màu hoa râm lên hai má trắng nõn như nụ hồng mới nhú, “Cục cưng ngoan, kể ông nội nghe vài năm nay con sống thế nào? Có nhớ ông nội không?”
“Có a, con nhớ ông nội, nhớ cha mẹ, nhớ cô bác chú dì và các anh nữa.”Tô Phi thật thà đáp lại, đám người xung quanh chưa chạm đến công chúa nhỏ vừa lòng nở nụ cười.
Trên mâm cơm, một đôi đũa ngà voi hoành hành khắp bốn phương tám hướng, không chừa chỗ nào gắp thức ăn vào một cái bát nhỏ, để mặc vài đôi đũa lạc hậu ai oán đứng giữa không trung. Vợ chồng Tô Trí Dương cũng muốn biểu đạt tình yêu cha mẹ lắm chứ nhưng hoàn toàn bị áp bức, bắt đứng ngoài rìa, theo lời những người trong nhà là: cô cậu làm cha làm mẹ, có vô số cơ hội biểu đạt tình cảm với công chúa nhỏ, không cho phép tranh đoạt giây phút quý báu này với bọn họ.
Trời biết hai người họ làm gì có cơ hội nào, có cha mẹ nào muốn biểu đạt tình thương mến thương với con gái còn cần phải tranh thủ từng giây như họ không.
Một bữa cơm mà suýt làm nứt bụng Tô Phi. Bữa cơm kết thúc, mọi người không cần ai nhắc nhở, tự động quây quần quanh ghế trường kỷ của ông nội Tô, không ôm được Phi Phi thì trò chuyện vài câu cũng được.
Lần này trở về, Tô Phi dự định ở lại dài hạn trong nước, cũng mua rất nhiều đồ vật nước ngoài về tặng người thân. Kỳ thực, tiền mua quà đều móc từ hầu bao của gia tộc Lance, Tô Phi tha hồ vung tay quá trán mà chẳng cần biết cái trán ấy ở đâu…
Thảm điệm ấm áp mùa đông biếu ông bà, rượu sâm banh cho bác cả, rượu vang đưa bác hai, Mao Đài vài thập niên phần bác ba, tranh sơn dầu quý hiếm dâng cha, máy tính xách tay đời mới nhất trao chú út, nhóm phụ nữ trong nhà, mỗi người nhận một bộ trang sức tinh xảo.
Anh cả Tô Lược được một bộ tem động vật đã không còn xuất bản, anh hai, anh ba, anh tư, mỗi người một máy chơi game PSP, anh năm là bộ bách khoa toàn thư.
Một ngày tháng tám ở sân bay quốc tế Bắc Kinh. Như mọi ngày. Nhộn nhịp tấp nập. Náo nhiệt ồn ào. Kẻ đến người đi. Kẻ ra người vào. Kẻ hân hoan trở về nhà. Người bịn rịn cất bước chân đi. Kẻ lao vào vòng tay người thân. Người nghển cổ ngóng chờ bóng dáng người về. Tiếng loa phóng thanh, tiếng người nói chuyện, tiếng hành lý xềnh xệch hợp giao hòa nên bản giao hưởng liên tu bất tận kéo dài cả đêm lẫn ngày.
Tô Trí Thận đứng chờ ở sân bay đã hơn một tiếng. Nguyên nhân không hỏi cũng biết, ba ngày trước, công chúa nhỏ gọi điện về nhà thông báo về nước, bay chuyến bốn giờ ngày hôm nay.
Kim dài ngắc ngoải chạy thêm nửa vòng trái đất, bốn rưỡi giờ Bắc Kinh, Tô Trí Thận nhăn đôi mày, thầm mong mọi chuyện sẽ không như hai năm trước, công chúa nhỏ không nói một tiếng, xách hành lý theo một ông thầy ngoại quốc nào đó, nghe nói là giáo sư âm nhạc thế giới, đi một lần là hai năm liền không thấy mặt, lại nhớ đến thiết quân lệnh của ông nội Tô, mang công chúa nhỏ bình an về nhà bằng mọi giá. Nếu công chúa nhỏ lại biến mất vô tung vô ảnh lần nữa, ông nội Tô hẳn sẽ thất vọng lắm, có khi còn trực tiếp vọt qua mấy đại dương, tóm gọn công chúa nhỏ về nhà.
“Chú út? Chú út ơi!” Giọng trẻ con ngọt ngào, mềm nhẹ như bông vang lên. Tô Trí Thận nhận ra âm thanh này, quay đầu sải chân bế bổng thân thể nhỏ bé sau lưng mình.
Vừa đặt chân vào sảnh chờ, Tô Phi đã nhận ra con người không bao giờ lẫn vào đám đông đó. Qua vài năm, chú út càng thêm tuấn tú, tao nhã, tỏa ra chút mùi cô độc của người trưởng thành lẫn vài giọt ngây ngô sót lại thời thiếu niên, thu hút ánh mắt của phần đông phái nữ.
Tô Trí Thận bế Tô Phi ra xe, ngồi vào xuống ghế sau. Lái xe Tiểu Trương vội kéo thẳng lưng, xóa sạch cái vẻ trễ nải khi chờ khách thành dáng ngồi tiêu chuẩn đoan chính, cẩn thận đưa xe rời sân bay. Người con trai vàng cùng cháu gái bảo bối của tư lệnh Tô đang ngồi phía sau, không nghiêm chỉnh là không xong.
Tô Trí Thận đặt Tô Phi lên đùi, đôi bàn tay dày rộng khẽ nhéo hai má công chúa nhỏ, tỉ mỉ ngắm nghía cháu gái từ đầu đến chân mới có chút vừa lòng, “Vài năm nay con lớn lên không ít trắng trẻo, có da có thịt, ông thầy này có vẻ không quá xấu tính.”
Tô Phi khóc dở mếu dở: “Chú út, chú xem giáo sư Brian là loại người nào chứ?”
Tô Trí Thận nói vô cùng nghiêm túc, “Con còn nhỏ nên không biết, bác hai con nói người ngoại quốc cực lực kỳ thị người Trung Quốc chúng ta, người nhà mình biết chuyện này lo cho con đến thế nào đâu.” Anh hai của Tô Trí Thận, tức bác hai của Tô Phi, Tô Trí Hoa, thành lập không ít công ty gia đình ở nước ngoài, đang gặt hái những thành công ban đầu.
“Bác hai không đúng rồi, đây là thời nào cơ chứ? Chuyện khác thì con không biết chứ thầy Brian chưa từng cắt xén thức ăn đồ uống của con.” Tô Phi học chú út, làm ra vẻ mặt nghiêm nghị, chuyện hạnh phúc nhất trên đời này là gì, chắc chắn là được người nhà quan tâm, yêu thương rồi!
Tô Trí Thận nhéo hai má bầu bầu của Tô Phi mấy cái, “Có vẻ đúng nha!”
Tô Phi khẽ ngửa đầu, hếch mũi nhỏ, “Đương nhiên là thế rồi, nhìn con giống người thích chịu thiệt lắm sao?”
“Nghịch ngợm.”
Trên đường trở về nhà, Tô Trí Thận hỏi Tô Phi rất nhiều chuyện, đa phần là mấy chuyện lặt vặt trong cuộc sống, Tô Phi ngoan ngoãn miêu tả tỉ mỉ cuộc sống bên đó, nhưng lại không nhắc chữ nào đến Jester, bởi trong tiềm thức, Tô Phi cho rằng chưa nên để người nhà biết chuyện về Jester sớm như vậy.
Xe chạy bon bon trên đường tầm nửa giờ thì quẹo vào tiểu khu Minh Hải - khu cán bộ cao cấp nổi tiếng của Bắc Kinh. Nơi đây nổi tiếng với khu biệt thự chất lượng cao được quy hoạch khang trang, hiện tại, được coi là sang trọng bậc nhất của thành phố, kẻ có tiền cũng chưa chắc có thể thuê nổi căn hộ ở đây một ngày.
Đại bản doanh của nhà họ Tô được đặt ở phía sau tiểu khu, diện tích gấp năm sáu lần mấy biệt thự xung quanh. Mười nhân viên bảo vệ mặc đồng phục thay phiên túc trực, tuần tra tòa nhà. Giàn thường xuân vấn vít bên bờ tường sánh đôi cùng đôi ba gốc đào lặng lẽ trong sân.
Chiếc cổng chính lớn ngang vai cánh cổng tiểu khu, dẫn vào căn biệt thự màu trắng năm tầng đậm chất châu Âu. Phong cách nhà ở phương Tây này vào những năm 80 ở Trung Quốc chưa được phổ biến, điểm cộng cho những ngôi nhà theo phong cách này chính là có thể đứng vững cùng thời gian, cho dù hai mươi, ba mươi năm sau vẫn chưa bị coi là lỗi mốt. Bên cạnh căn biệt thự thanh lịch là căn phòng đậm chất truyền thống Trung Hoa, hai vị chủ nhân nhà họ Tô đều đã có tuổi, luôn hoài niệm, trân trọng những giá trị dân tộc, khó thích nghi với những điều mới lạ của nước ngoài.
Hai gian nhà đứng bên cạnh nhau, trong đối lập vẫn có nét hài hòa thống nhất, là nét chấm phá độc đáo ở tiểu khu Minh Hải. Người bình thường lạc bước qua đây thường bị không khí quy củ, sang trọng nơi này dọa chạy mất dép, chỉ những người thân cận với người nhà họ Tô mới biết, gia đình họ Tô sống chan hòa, tình cảm và cực kỳ đoàn kết, tương thân tương ái.
Sát vách nhà họ Tô là gia đình họ Diệp. Tuy khuôn viên hai đại gia đình có cùng diện tích nhưng phong cách lại khác hẳn nhau, nếu biệt thự nhà họ Tô là bản hòa ca của truyền thống và hiện đại thì đại bản doanh nhà họ Diệp là đại diện tiêu biểu cho quan niệm thiết kế truyền thống Trung Quốc, cũng được liệt vào danh sách những điểm tham quan đặc sắc của tiểu khu Minh Hải.
Phòng khách nhà họ Tô ——
Mấy người giúp việc nhanh nhẹn phủ chiếc khăn trải bàn màu vàng hoe lên chiếc bàn hình tròn, rồi đặt những đĩa đồ ăn nóng hổi mới ra lò lên. Ngày thường mọi người rất ít khi có mặt đông đủ ở nhà, người nào người nấy đều bận phát triển sự nghiệp, nhưng hôm nay là dịp đặc biệt, toàn bộ những người mang họ Tô đều tề tựu đông đủ, không ai dám cả gan vắng mặt.
“Oa, hôm nay là ngày gì vậy? Thật là nhiều đồ ăn nha!” Tô Bằng liếm mép thèm thuồng, tay thò lên trên bàn tính bốc trộm vài miếng, không may bị Viên Mai bắt gặp, bàn tay thần thâu bị gạt ra không thương tiếc: “Ngoan, em còn chưa về, con lên trên tầng chơi tạm đi.”
“Mẹ, con đói lắm rồi!” Tô Bằng cào lên cào xuống cái bụng vốn tròn vo như ông Địa hiện lại xẹp lép như cái trống trên tay thằng hề, phe phẩy cái đầu, dụi vào lòng mẹ, hỏi “Mẹ, ai đến vậy ạ? Cả ông nội cũng phải chờ.” Từ lúc bắt đầu nhận thức thế giới, Tô Bằng đã biết ông nội không bao giờ chờ ai, người có thể bắt ông nội mong ngóng thân phận nhất định rất cao đi.
Viên Mai nóng nảy vẫy vẫy tay, “Đi đi, không thấy mẹ đang vội sao! Đừng đứng ở đây thêm phiền!”
Vừa đúng lúc mấy đứa cháu cũng chạy ào xuống tầng, Tô Trù lôi Tô Bằng chạy ra ngoài, “Dì ba, dì đang vội mà tên này còn làm rộn, cháu thay dì dạy dỗ tên này nha.”
Viên Mai hô hoán sau “Cháu ba ngoan, thay dì ba cháu dạy dỗ thằng nhóc này nên thân hộ dì nha.”
“Được ạ, được ạ.”
“Nữ sĩ Viên Mai, con có đúng là con mẹ không? Có người mẹ nào để mặc con như mẹ không?” Tô Bằng giãy dụa, chống đối lại lời Viên Mai vừa nói.
Đám cháu nhà họ Tô được xếp thứ tự theo tuổi, dù là cháu nội hay cháu ngoại đều được đối xử công bằng. Anh cả cùng anh hai là đôi song sinh Tô Lược và Tô Đinh của bác cả Tô Trí Thành cùng vợ Phương Như, năm nay mười hai tuổi, đang học tại trường quân sự cấp hai nổi tiếng; anh ba là Tô Trù, con trai của bác hai Tô Trí Hoa cùng vợ là Ôn Lan, năm nay mười một tuổi, học tại trường trung học trước đây Tô Trí Hoa từng học, anh tư là Tô Bằng, con của bác ba Tô Trí Trung cùng Viên Mai, năm nay mười tuổi, học lớp năm trường tiểu học Minh Hải; anh năm là Diệp Kiêm, con trai của cô năm Tô Trí Mẫn cùng chồng Diệp Hồng Lễ, Tô Phi trước mắt xếp hàng thứ sáu, cũng là út ít trong nhà. Về phần chú út Tô Trí Thận mới mười bảy tuổi, chuyện con cái tạm thời chưa tính.
“Mệt với em thật đấy, em thế này mà làm em của anh được sao, thế nào mà không biết một chút tin tức nào vậy, em không biết chú út sao lại ra ngoài sớm như vậy à?” Tô Trù ra vẻ thần bí kéo Tô Bằng vào một chỗ góc khuất, nghe đồn rằng chỗ này cực kỳ thích hợp bàn chuyện bí mật, ngay cả ông bà cha mẹ đều không biết.
“Chú út không phải là đi thực tập ở công ty của bác hai sao?” Tô Bằng rất kính nể chú út, chú út học tập toàn nhảy lớp không à, nếu không phải ông nội không đồng ý cho chú vượt cấp quá nhanh, chắc chắn chú út đã tốt nghiệp đại học từ mấy đời rồi!
Chú út ít khi có mặt tại trường học, phần lớn thời gian đều đến thực tập ở công ty của bác hai, bác hai ra nước ngoài mở rộng công ty đã hơn năm mà thành tích của công ty trong nước không chậm lại chút nào, hoàn toàn là nhờ công lao của chú út.
Tô Trù đau đớn nhìn đứa em trai “không cách nào cứu nổi” này, “Không phải đâu, anh nghe cha nói là em sáu hôm nay trở về, chú út ra sân bay đón.” Luận về nghiệp vụ chó săn thám thính tin tức, toàn bộ đám con cháu nhà họ Tô đều phải ngả mũ cúi đầu trước Tô Trù, đứa được phong danh “Bách Sự Thông” của tiểu khu Minh Hải.
Tô Bằng bị Tô Trù kích thích, cứng họng nói “Ai nói em không biết, em là cho anh cơ hội xem anh có biết hay không thôi, giờ thì em biết là anh cũng biết rồi.”
“Nhìn mặt đã biết là nói dối, thần thám ta đây không phí lời với dân đen nhà ngươi nữa.” Nói xong, Tô Trù bày ra bộ dạng ta đây quân tử không chấp kẻ tiểu nhân, khiến Tô Bằng tức nghiến răng nghiến lợi, hận không thể biến thân thành cún tha hồ cắn loạn.
“Em tư, nếu em muốn chọc giận ông nội thì cứ tha hồ thoải mái cắn đi.” Tô Lược lạnh lùng dựa vào cột nhà. Trong năm anh em, Tô Lược là đứa nghiêm túc nhất, lúc nào cũng như mấy lão già cổ hủ vậy.
Tô Bằng đành buông nanh bỏ vuốt, thở dài thườn thượt “Anh cả”. Tô Lược luôn có thể đoán trúng ý nghĩ của ông nội mà hành xử thuận theo chiều gió, không thể không nghe.
Một thanh âm khoan khoái tràn vào từ cửa lớn “Về nhà rồi!” Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía cửa, ngắm nhìn cô công chúa nhỏ xinh đẹp đang nằm trong vòng tay Tô Trí Thận.
“Phi Phi, cục cưng ngoan của ông, con không ở đây, ông nội buồn lắm a.” Ông nội Tô vẫn là người cướp đoạt thiện chiến nhất nhất, giành quyền ôm chặt Tô Phi, cọ cọ chòm râu đã ngả màu hoa râm lên hai má trắng nõn như nụ hồng mới nhú, “Cục cưng ngoan, kể ông nội nghe vài năm nay con sống thế nào? Có nhớ ông nội không?”
“Có a, con nhớ ông nội, nhớ cha mẹ, nhớ cô bác chú dì và các anh nữa.”Tô Phi thật thà đáp lại, đám người xung quanh chưa chạm đến công chúa nhỏ vừa lòng nở nụ cười.
Trên mâm cơm, một đôi đũa ngà voi hoành hành khắp bốn phương tám hướng, không chừa chỗ nào gắp thức ăn vào một cái bát nhỏ, để mặc vài đôi đũa lạc hậu ai oán đứng giữa không trung. Vợ chồng Tô Trí Dương cũng muốn biểu đạt tình yêu cha mẹ lắm chứ nhưng hoàn toàn bị áp bức, bắt đứng ngoài rìa, theo lời những người trong nhà là: cô cậu làm cha làm mẹ, có vô số cơ hội biểu đạt tình cảm với công chúa nhỏ, không cho phép tranh đoạt giây phút quý báu này với bọn họ.
Trời biết hai người họ làm gì có cơ hội nào, có cha mẹ nào muốn biểu đạt tình thương mến thương với con gái còn cần phải tranh thủ từng giây như họ không.
Một bữa cơm mà suýt làm nứt bụng Tô Phi. Bữa cơm kết thúc, mọi người không cần ai nhắc nhở, tự động quây quần quanh ghế trường kỷ của ông nội Tô, không ôm được Phi Phi thì trò chuyện vài câu cũng được.
Lần này trở về, Tô Phi dự định ở lại dài hạn trong nước, cũng mua rất nhiều đồ vật nước ngoài về tặng người thân. Kỳ thực, tiền mua quà đều móc từ hầu bao của gia tộc Lance, Tô Phi tha hồ vung tay quá trán mà chẳng cần biết cái trán ấy ở đâu…
Thảm điệm ấm áp mùa đông biếu ông bà, rượu sâm banh cho bác cả, rượu vang đưa bác hai, Mao Đài vài thập niên phần bác ba, tranh sơn dầu quý hiếm dâng cha, máy tính xách tay đời mới nhất trao chú út, nhóm phụ nữ trong nhà, mỗi người nhận một bộ trang sức tinh xảo.
Anh cả Tô Lược được một bộ tem động vật đã không còn xuất bản, anh hai, anh ba, anh tư, mỗi người một máy chơi game PSP, anh năm là bộ bách khoa toàn thư.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.