Chương 58: Vô Ngấn
Cố Tiêu
17/02/2017
Tò mò cứ việc tò mò, Alan rốt cuộc vẫn biết bổn phận bản thân.
Bảo vệ thiếu gia, phục vụ thiếu gia, tuân lệnh thiếu gia.
Vào ngày đầu tiên Alan đến Cổ Đức Sâm tìm việc, một vị quản gia đã nói đơn giản như vậy.
Alan hiểu, người hầu cận của thiếu gia phải đáp ứng đủ ba yêu cầu đó.
Từ ngày nhận công tác, Alan một lòng một dạ thực hiện bổn phận bản thân, ngẫu nhiên vẫn nhận nhiệm vụ ngoài luồng nhưng không được phép vi phạm đến ba yêu cầu cơ bản kia.
Bổn phận của Alan là bảo vệ cuộc sống yên bình của thiếu gia, Alan phi thường coi trọng chức vụ này, chỉ tiếc có người không cho phép Alan được tỏa sáng rực rỡ trong công tác của bản thân.
Alan cầu Chúa, có một ngày, tiểu thư Tô Phi sẽ vạch trần khu vực thần bí kia, thỏa mãn chút xíu xiu lòng hiếu kỳ yếu ớt của Alan.
Như vậy, Alan đã cảm thấy mỹ mãn lắm rồi.
...
Brian là khán thính giả duy nhất trong ba tháng luyện vĩ cầm không quản nắng mưa của Tô Phi.
Brian mở hộp đàn vĩ cầm đề tên chính chủ, mười ngón tay lướt qua mặt đàn, kề bên cổ, nói: “Ba tháng vừa qua, thầy đã cho em luyện thành thục kỹ năng chơi đàn. Hôm nay, thầy sẽ kéo một loạt bản nhạc, nhiệm vụ của em là đàn kịp tiết tấu của thầy. Nếu đàn sai ——”
Brian đứng đối diện Tô Phi, nở nụ cười trong vắt giấu muôn vàn đao gươm bên trong. Bản chất của Brian là kẻ cứng đầu hạng nặng.
Trước kia do sợ cô trò nhỏ bé đáng yêu vất vả lắm mới dụ dỗ tới tay bị dọa chạy mất, Brian mới phải kiềm chế bản năng thật, hiện tại, thời điểm giảm xóc đã qua, Tô Phi bé nhỏ hẳn nên quen thuộc bộ mặt chân chính của Brian.
“Thầy sẽ không nương tay.” Brian vênh mặt.
Tô Phi không biểu hiện sự ngạc nhiên ngoài mặt, tựa như không phát hiện nhưng trong lòng đã lắc lư một trận.
Thiên tài – là những con người lập dị của lập dị, sở hữu những thói quen quái đản của quái đản. Bạn không có thói quen nào khác người phải không? Vậy bạn cứ yên tâm, bạn không phải thiên tài!
Còn tưởng Brian là người bình thường trong đám quái tính ấy rồi, bây giờ con hổ mới lột da heo, lộ rõ răng nanh trắng nhởn.
Tô Phi híp mắt, nhanh chóng đặt đàn vào vị trí, đuổi kịp tiết tấu của Brian.
Sau hai mươi phút thi đấu, Tô Phi đầm đìa mồ hôi, thông suốt bản chất quái vật của Brian từ trong ra ngoài! Đuổi kịp tiết tấu, bốn chữ này nghe thì dễ mà cực kỳ khó chơi.
Trò chơi này không chỉ rèn luyện tốc độ phản ứng, khả năng nghe và kỹ năng chơi đàn, dĩ nhiên không thể thiếu sự tập trung cao độ. Chỉ không tập trung một giây là bị Brian bỏ xa ngàn dặm.
“Không tồi! Em làm tốt hơn so với thầy nghĩ nhiều!” Brian không tiếc lời khen, nhưng trong giây lát, nét nghiêm túc đã thế chỗ cho tươi cười, “Nhưng thầy nghe trong tiếng đàn của em có một nhịp không ổn định, lúc đó đầu óc em đang nghĩ gì vậy? Luyện đàn cần tập trung tuyệt đối. Hôm nay em bị phạt, luyện thêm một tiếng đồng hồ.”
“Vâng.”
Brian rất nghiêm túc. Tô Phi ý thức điều này, thoải mái dùng toàn lực ứng phó.
Một lần nữa, cây đàn vĩ cầm được đặt trên vai Tô Phi, tiếp tục vang lên những thanh âm réo rắt.
Một tiếng đồng hồ kết thúc, Tô Phi buông đàn.
Cổ và tay tê dại, chân gắng gượng nhúc nhích được vài phân.
Brian đã rời phòng học từ lâu, ngoài trời vầng trăng đã nhú, phòng âm nhạc to như vậy chỉ còn một mình Tô Phi.
Tô Phi đến gần hộp để đàn, vừa mở hộp ra định cất đàn vào thì một bàn tay đã nhấc cây đàn, thay Tô Phi bỏ vào hộp.
“Anh Jester đến lúc nào vậy, hôm nay em tan hơi trễ!” Tô Phi le lưỡi, nhìn không dời mắt vào bàn tay đang khóa hộp đàn của Jester.
Jester cầm hộp đàn, vuốt mái tóc hơi rối của Tô Phi, ôn hòa nói, “Vừa rồi anh đứng ngay ngoài cửa.”
Mặt Tô Phi đỏ bừng, không phải Jester xem từ đầu đến cuối quá trình Tô Phi bị phạt chứ! Không đâu!
“Cậu Brian rất thích em, nhưng cậu là một nhà giáo tâm huyết, luôn yêu cầu bản thân và người học phải đặt mọi tâm trí vào việc học. Em không phải người đầu tiên bị cậu Brian phạt, đừng xấu hổ.” Jester dĩ nhiên nhìn ra lý do Tô Phi xấu hổ, không khỏi nhớ lại những ngày bị phạt trước kia, liền nói vài câu an ủi.
Tô Phi mở lớn mắt, kinh ngạc: “Nói như vậy, anh Jester cũng từng bị phạt rồi?”
Xét quan hệ một cách cẩn thận thì Jester và Tô Phi có thể gọi nhau một tiếng đàn anh – đàn em. Jester là học trò đầu tiên của Brian, Tô Phi là học trò cuối cùng.
Bởi vì trăm mối bà rằn, Brian chỉ chính thức công khai người học trò thừa kế, Tô Phi.
Các quan hệ dây mơ rễ má liên lụy quá rộng, tạm thời chưa đề cập đến.
Khóe mắt nét miệng của Jester khẽ cong, tiếng cười như ngọc thoát ra, nhéo cái mũi nhỏ của Tô Phi, đáy mắt tràn ra sự cưng chiều, “Anh là người…” Là người có cảm xúc, có yêu thương, và, có may mắn.
“Tin em!” Tô Phi ôm trọn bàn tay trái của Jester, nghiêm mặt nói: “Trong lòng em, anh Jester không phải người! Anh Jester là một vị thần! Cứ cho anh Jester là người thì cũng phải là một bán thần!”
“Hóa ra… Anh ở trong mắt Tô Tô quan trọng đến vậy a!” Jester sung sướng cầm lại đôi tay Tô Phi, hơi thở thơm mát phảng phất, “Anh nguyện làm vị thần của…” dòng hương thơm mát ẩn ẩn bất ổn, “một mình em…”
Lời này đã vượt qua ranh giới ái muội, mang mục đích tiếp cận, diệt gọn đối phương rất rõ ràng.
Mặt Tô Phi lại thành quả táo, nhưng lúc này đây, Tô Phi không lảng tránh mà bắt chước động tác của Jester, kiễng mũi chân. Không đợi Jester kịp phản ứng, đôi môi ngọt ngào của ai đó đã dán trên má trái Jester, trước khi rời khỏi, còn vươn đầu lưỡi chạm nhẹ, ô! Mềm mềm, mát mát.
“… Em cũng vậy…” Ban đầu Tô Phi nghĩ nói những lời đường mật này sẽ rất khó khăn, nhưng thực tế chứng minh, người đang yêu đều là những kẻ ngâm trong lọ mật, những lời sến súa lại ngọt ngào có thể tuôn ra không phạm chướng ngại tâm lý, thậm chí còn không thấy ngấy.
Ít nhất trước kia Tô Phi không thể tưởng tượng bản thân sẽ nói ra những lời như vậy… Nhưng mà, hiện tại, Jester nói, Tô Phi cũng nói, khó mà đỡ được a!
“Tô Tô, anh rất vui.” Mái tóc đen mềm vùi bên cổ Tô Phi, thanh âm run run vui sướng.
Jester bị Tô Phi chạm nhẹ vào nỗi lòng, gắt gao nắm giữ tay Tô Phi, cười yếu ớt, “Chúng ta về nhà được chưa?”
“Vâng.” Tô Phi nghỉ ngơi chừng bốn năm phút, đôi chân mỏi mệt vẫn có thể cố lết ra cổng Học viện.
Jester đưa hộp đàn cho Alan, mở cửa sau xe, đỡ Tô Phi ngồi vào, đóng cửa, đi vòng sang bên kia. Alan đã cung kính mở sẵn cửa, chờ Jester ngồi vào mới nhẹ nhàng đóng cửa.
Alan rạng rỡ ngồi vào tay lái, nhấn chân ga, xe vững vàng đi vào đường cái.
Trên xe ——
“Alan, thuốc mỡ.”
“Dạ, thiếu gia.” Alan một tay giữ tay lái, tay kia lần sang ghế phó lái tìm một hộp gỗ màu đen, cẩn thận đưa về phía sau, đợi Jester tiếp được, Alan mới rút tay về, ổn định chỗ ngồi.
Tô Phi nhìn Jester mở hộp gỗ tinh xảo, ngoan ngoãn chìa ra mười ngón tay.
Trong hộp xếp ngay ngắn một ít chai lọ, mùi thuốc nồng nàn cùng hương gỗ ngát thơm trộn thành một làn hương dễ chịu gây cảm giác buồn ngủ.
Jester không chần chừ, ngón tay tinh xảo như bạch ngọc cầm lên một lọ tròn nhỏ, mở ra, quết một ít cao màu hổ phách xoa đều lên mười ngón tay Tô Phi, nhẹ nhàng vuốt ve.
Lực nắn vừa phải, đầu ngón tay Tô Phi sót lại chút đau đớn, có chút ngứa, có chút mát.
Jester vừa xoa vừa nhìn nét mặt Tô Phi, chú ý tới đôi mày khẽ nhíu của cô gái nhỏ, tay không khỏi ngừng hoạt động, đáy mắt buông vài tia đau lòng, giọng trầm thấp ôn hòa, “Em nhịn một chút, đợi mấy phút nữa thuốc ngấm sẽ không còn đau nữa.”
Loại thuốc Jester đang bôi cho Tô Phi là phương thuốc bí truyền của dòng họ Lance, nhưng chỉ có những thành viên có cống hiến đáng kể cho dòng họ mới được thưởng một bình nhỏ.
Tất nhiên, chủ dòng họ có quyền tự do sử dụng. Loại thuốc mỡ này có tên tiếng Trung là Vô Ngấn.
Thuốc dùng để tiêu sưng, làm trắng, giúp làn da nhanh chóng khôi phục độ đàn hồi, tẩy sẹo, xóa vết chai.
Đối với những người con gái theo nghiệp âm nhạc, thuốc mỡ này chính là cứu tinh, bởi từ xưa đến nay, người theo học âm nhạc đều xác định phải làm bạn cả đời cùng các vết chai tay, nếu có loại thuốc mỡ này sẽ không phải lo lắng điều gì nữa.
Nhưng các loại dược liệu dùng để chế loại thuốc mỡ này vô cùng hiếm có, không thể sản xuất với số lượng lớn, vì vậy loại thuốc này chỉ cung cấp cho người trong dòng họ Lance.
Bàn tay trái của Tô Phi đang được Jester tỉ mỉ nắn bóp, bàn tay phải rảnh rỗi chỉ một bình sứ nhỏ màu đỏ ngắm đã lâu: “Thuốc này có công hiệu gì?”
Jester không ngẩng đầu, nhìn lướt qua, trả lời: “Trị vết thương ngoài da.”
“Còn lọ này?” Tô Phi chỉ tay vào từng lọ.
“Giảm đau, ngủ ngon, tỉnh táo, bổ dưỡng,…”
“Tiếc thật đấy, anh Jester lại không làm bác sĩ!” Tô Phi thu hồi ánh mắt, tựa đầu bên vai Jester, chìm dần, “Em buồn ngủ quá…”
Lúc này, mười đầu ngón tay của Tô Phi đã được xoa nắn xong, chỉ chờ thuốc phát huy hiệu quả. Jester đặt Tô Phi gối lên đầu gối, cởi áo vét mặc ngoài đắp lên mình Tô Phi, một tay đặt bên eo Tô Phi, tay kia dịu dàng vuốt ve mái tóc đen dài, khép mắt.
Alan, người lái xe không cần nhìn đường, không bỏ qua sự kiện vừa xảy ra dù chỉ một giây, không khỏi mỉm cười, thả lỏng bàn chân đang nhấn ga, cho xe đi với tốc độ thong thả, êm ái, không kinh động đến mộng đẹp của đôi tình nhân phía sau…
“Không tồi, độ chú ý của ngày hôm nay đã tiến bộ hơn so với mấy hôm trước.” Brian buông đàn vĩ cầm trong tay, bưng tách cà phê thơm lừng nhấp một ngụm, nói tiếp, “Tốc độ, tiết tấu, em nắm giữ rất tốt, thầy rất hài lòng. Nhưng bởi vì một lòng đuổi theo tốc độ của thầy mà em hoàn toàn đánh rơi tình cảm của mình, giai điệu của em không có cảm xúc.”
Brian chậm rãi uống cà phê, chờ Tô Phi tự lĩnh hội.
Uống xong, Brian buông tách, đến trước mặt Tô Phi, “Em hiểu lời thầy vừa nói chứ? Hôm nay luyện đến đây thôi, từ sau, mỗi ngày em đến sớm một chút, hy vọng đến hôm đó…”
Brian híp mắt, lời nói dừng đúng điểm mấu chốt, sắc mặt nghiêm trọng, không biết đang nghĩ cái gì.
Bảo vệ thiếu gia, phục vụ thiếu gia, tuân lệnh thiếu gia.
Vào ngày đầu tiên Alan đến Cổ Đức Sâm tìm việc, một vị quản gia đã nói đơn giản như vậy.
Alan hiểu, người hầu cận của thiếu gia phải đáp ứng đủ ba yêu cầu đó.
Từ ngày nhận công tác, Alan một lòng một dạ thực hiện bổn phận bản thân, ngẫu nhiên vẫn nhận nhiệm vụ ngoài luồng nhưng không được phép vi phạm đến ba yêu cầu cơ bản kia.
Bổn phận của Alan là bảo vệ cuộc sống yên bình của thiếu gia, Alan phi thường coi trọng chức vụ này, chỉ tiếc có người không cho phép Alan được tỏa sáng rực rỡ trong công tác của bản thân.
Alan cầu Chúa, có một ngày, tiểu thư Tô Phi sẽ vạch trần khu vực thần bí kia, thỏa mãn chút xíu xiu lòng hiếu kỳ yếu ớt của Alan.
Như vậy, Alan đã cảm thấy mỹ mãn lắm rồi.
...
Brian là khán thính giả duy nhất trong ba tháng luyện vĩ cầm không quản nắng mưa của Tô Phi.
Brian mở hộp đàn vĩ cầm đề tên chính chủ, mười ngón tay lướt qua mặt đàn, kề bên cổ, nói: “Ba tháng vừa qua, thầy đã cho em luyện thành thục kỹ năng chơi đàn. Hôm nay, thầy sẽ kéo một loạt bản nhạc, nhiệm vụ của em là đàn kịp tiết tấu của thầy. Nếu đàn sai ——”
Brian đứng đối diện Tô Phi, nở nụ cười trong vắt giấu muôn vàn đao gươm bên trong. Bản chất của Brian là kẻ cứng đầu hạng nặng.
Trước kia do sợ cô trò nhỏ bé đáng yêu vất vả lắm mới dụ dỗ tới tay bị dọa chạy mất, Brian mới phải kiềm chế bản năng thật, hiện tại, thời điểm giảm xóc đã qua, Tô Phi bé nhỏ hẳn nên quen thuộc bộ mặt chân chính của Brian.
“Thầy sẽ không nương tay.” Brian vênh mặt.
Tô Phi không biểu hiện sự ngạc nhiên ngoài mặt, tựa như không phát hiện nhưng trong lòng đã lắc lư một trận.
Thiên tài – là những con người lập dị của lập dị, sở hữu những thói quen quái đản của quái đản. Bạn không có thói quen nào khác người phải không? Vậy bạn cứ yên tâm, bạn không phải thiên tài!
Còn tưởng Brian là người bình thường trong đám quái tính ấy rồi, bây giờ con hổ mới lột da heo, lộ rõ răng nanh trắng nhởn.
Tô Phi híp mắt, nhanh chóng đặt đàn vào vị trí, đuổi kịp tiết tấu của Brian.
Sau hai mươi phút thi đấu, Tô Phi đầm đìa mồ hôi, thông suốt bản chất quái vật của Brian từ trong ra ngoài! Đuổi kịp tiết tấu, bốn chữ này nghe thì dễ mà cực kỳ khó chơi.
Trò chơi này không chỉ rèn luyện tốc độ phản ứng, khả năng nghe và kỹ năng chơi đàn, dĩ nhiên không thể thiếu sự tập trung cao độ. Chỉ không tập trung một giây là bị Brian bỏ xa ngàn dặm.
“Không tồi! Em làm tốt hơn so với thầy nghĩ nhiều!” Brian không tiếc lời khen, nhưng trong giây lát, nét nghiêm túc đã thế chỗ cho tươi cười, “Nhưng thầy nghe trong tiếng đàn của em có một nhịp không ổn định, lúc đó đầu óc em đang nghĩ gì vậy? Luyện đàn cần tập trung tuyệt đối. Hôm nay em bị phạt, luyện thêm một tiếng đồng hồ.”
“Vâng.”
Brian rất nghiêm túc. Tô Phi ý thức điều này, thoải mái dùng toàn lực ứng phó.
Một lần nữa, cây đàn vĩ cầm được đặt trên vai Tô Phi, tiếp tục vang lên những thanh âm réo rắt.
Một tiếng đồng hồ kết thúc, Tô Phi buông đàn.
Cổ và tay tê dại, chân gắng gượng nhúc nhích được vài phân.
Brian đã rời phòng học từ lâu, ngoài trời vầng trăng đã nhú, phòng âm nhạc to như vậy chỉ còn một mình Tô Phi.
Tô Phi đến gần hộp để đàn, vừa mở hộp ra định cất đàn vào thì một bàn tay đã nhấc cây đàn, thay Tô Phi bỏ vào hộp.
“Anh Jester đến lúc nào vậy, hôm nay em tan hơi trễ!” Tô Phi le lưỡi, nhìn không dời mắt vào bàn tay đang khóa hộp đàn của Jester.
Jester cầm hộp đàn, vuốt mái tóc hơi rối của Tô Phi, ôn hòa nói, “Vừa rồi anh đứng ngay ngoài cửa.”
Mặt Tô Phi đỏ bừng, không phải Jester xem từ đầu đến cuối quá trình Tô Phi bị phạt chứ! Không đâu!
“Cậu Brian rất thích em, nhưng cậu là một nhà giáo tâm huyết, luôn yêu cầu bản thân và người học phải đặt mọi tâm trí vào việc học. Em không phải người đầu tiên bị cậu Brian phạt, đừng xấu hổ.” Jester dĩ nhiên nhìn ra lý do Tô Phi xấu hổ, không khỏi nhớ lại những ngày bị phạt trước kia, liền nói vài câu an ủi.
Tô Phi mở lớn mắt, kinh ngạc: “Nói như vậy, anh Jester cũng từng bị phạt rồi?”
Xét quan hệ một cách cẩn thận thì Jester và Tô Phi có thể gọi nhau một tiếng đàn anh – đàn em. Jester là học trò đầu tiên của Brian, Tô Phi là học trò cuối cùng.
Bởi vì trăm mối bà rằn, Brian chỉ chính thức công khai người học trò thừa kế, Tô Phi.
Các quan hệ dây mơ rễ má liên lụy quá rộng, tạm thời chưa đề cập đến.
Khóe mắt nét miệng của Jester khẽ cong, tiếng cười như ngọc thoát ra, nhéo cái mũi nhỏ của Tô Phi, đáy mắt tràn ra sự cưng chiều, “Anh là người…” Là người có cảm xúc, có yêu thương, và, có may mắn.
“Tin em!” Tô Phi ôm trọn bàn tay trái của Jester, nghiêm mặt nói: “Trong lòng em, anh Jester không phải người! Anh Jester là một vị thần! Cứ cho anh Jester là người thì cũng phải là một bán thần!”
“Hóa ra… Anh ở trong mắt Tô Tô quan trọng đến vậy a!” Jester sung sướng cầm lại đôi tay Tô Phi, hơi thở thơm mát phảng phất, “Anh nguyện làm vị thần của…” dòng hương thơm mát ẩn ẩn bất ổn, “một mình em…”
Lời này đã vượt qua ranh giới ái muội, mang mục đích tiếp cận, diệt gọn đối phương rất rõ ràng.
Mặt Tô Phi lại thành quả táo, nhưng lúc này đây, Tô Phi không lảng tránh mà bắt chước động tác của Jester, kiễng mũi chân. Không đợi Jester kịp phản ứng, đôi môi ngọt ngào của ai đó đã dán trên má trái Jester, trước khi rời khỏi, còn vươn đầu lưỡi chạm nhẹ, ô! Mềm mềm, mát mát.
“… Em cũng vậy…” Ban đầu Tô Phi nghĩ nói những lời đường mật này sẽ rất khó khăn, nhưng thực tế chứng minh, người đang yêu đều là những kẻ ngâm trong lọ mật, những lời sến súa lại ngọt ngào có thể tuôn ra không phạm chướng ngại tâm lý, thậm chí còn không thấy ngấy.
Ít nhất trước kia Tô Phi không thể tưởng tượng bản thân sẽ nói ra những lời như vậy… Nhưng mà, hiện tại, Jester nói, Tô Phi cũng nói, khó mà đỡ được a!
“Tô Tô, anh rất vui.” Mái tóc đen mềm vùi bên cổ Tô Phi, thanh âm run run vui sướng.
Jester bị Tô Phi chạm nhẹ vào nỗi lòng, gắt gao nắm giữ tay Tô Phi, cười yếu ớt, “Chúng ta về nhà được chưa?”
“Vâng.” Tô Phi nghỉ ngơi chừng bốn năm phút, đôi chân mỏi mệt vẫn có thể cố lết ra cổng Học viện.
Jester đưa hộp đàn cho Alan, mở cửa sau xe, đỡ Tô Phi ngồi vào, đóng cửa, đi vòng sang bên kia. Alan đã cung kính mở sẵn cửa, chờ Jester ngồi vào mới nhẹ nhàng đóng cửa.
Alan rạng rỡ ngồi vào tay lái, nhấn chân ga, xe vững vàng đi vào đường cái.
Trên xe ——
“Alan, thuốc mỡ.”
“Dạ, thiếu gia.” Alan một tay giữ tay lái, tay kia lần sang ghế phó lái tìm một hộp gỗ màu đen, cẩn thận đưa về phía sau, đợi Jester tiếp được, Alan mới rút tay về, ổn định chỗ ngồi.
Tô Phi nhìn Jester mở hộp gỗ tinh xảo, ngoan ngoãn chìa ra mười ngón tay.
Trong hộp xếp ngay ngắn một ít chai lọ, mùi thuốc nồng nàn cùng hương gỗ ngát thơm trộn thành một làn hương dễ chịu gây cảm giác buồn ngủ.
Jester không chần chừ, ngón tay tinh xảo như bạch ngọc cầm lên một lọ tròn nhỏ, mở ra, quết một ít cao màu hổ phách xoa đều lên mười ngón tay Tô Phi, nhẹ nhàng vuốt ve.
Lực nắn vừa phải, đầu ngón tay Tô Phi sót lại chút đau đớn, có chút ngứa, có chút mát.
Jester vừa xoa vừa nhìn nét mặt Tô Phi, chú ý tới đôi mày khẽ nhíu của cô gái nhỏ, tay không khỏi ngừng hoạt động, đáy mắt buông vài tia đau lòng, giọng trầm thấp ôn hòa, “Em nhịn một chút, đợi mấy phút nữa thuốc ngấm sẽ không còn đau nữa.”
Loại thuốc Jester đang bôi cho Tô Phi là phương thuốc bí truyền của dòng họ Lance, nhưng chỉ có những thành viên có cống hiến đáng kể cho dòng họ mới được thưởng một bình nhỏ.
Tất nhiên, chủ dòng họ có quyền tự do sử dụng. Loại thuốc mỡ này có tên tiếng Trung là Vô Ngấn.
Thuốc dùng để tiêu sưng, làm trắng, giúp làn da nhanh chóng khôi phục độ đàn hồi, tẩy sẹo, xóa vết chai.
Đối với những người con gái theo nghiệp âm nhạc, thuốc mỡ này chính là cứu tinh, bởi từ xưa đến nay, người theo học âm nhạc đều xác định phải làm bạn cả đời cùng các vết chai tay, nếu có loại thuốc mỡ này sẽ không phải lo lắng điều gì nữa.
Nhưng các loại dược liệu dùng để chế loại thuốc mỡ này vô cùng hiếm có, không thể sản xuất với số lượng lớn, vì vậy loại thuốc này chỉ cung cấp cho người trong dòng họ Lance.
Bàn tay trái của Tô Phi đang được Jester tỉ mỉ nắn bóp, bàn tay phải rảnh rỗi chỉ một bình sứ nhỏ màu đỏ ngắm đã lâu: “Thuốc này có công hiệu gì?”
Jester không ngẩng đầu, nhìn lướt qua, trả lời: “Trị vết thương ngoài da.”
“Còn lọ này?” Tô Phi chỉ tay vào từng lọ.
“Giảm đau, ngủ ngon, tỉnh táo, bổ dưỡng,…”
“Tiếc thật đấy, anh Jester lại không làm bác sĩ!” Tô Phi thu hồi ánh mắt, tựa đầu bên vai Jester, chìm dần, “Em buồn ngủ quá…”
Lúc này, mười đầu ngón tay của Tô Phi đã được xoa nắn xong, chỉ chờ thuốc phát huy hiệu quả. Jester đặt Tô Phi gối lên đầu gối, cởi áo vét mặc ngoài đắp lên mình Tô Phi, một tay đặt bên eo Tô Phi, tay kia dịu dàng vuốt ve mái tóc đen dài, khép mắt.
Alan, người lái xe không cần nhìn đường, không bỏ qua sự kiện vừa xảy ra dù chỉ một giây, không khỏi mỉm cười, thả lỏng bàn chân đang nhấn ga, cho xe đi với tốc độ thong thả, êm ái, không kinh động đến mộng đẹp của đôi tình nhân phía sau…
“Không tồi, độ chú ý của ngày hôm nay đã tiến bộ hơn so với mấy hôm trước.” Brian buông đàn vĩ cầm trong tay, bưng tách cà phê thơm lừng nhấp một ngụm, nói tiếp, “Tốc độ, tiết tấu, em nắm giữ rất tốt, thầy rất hài lòng. Nhưng bởi vì một lòng đuổi theo tốc độ của thầy mà em hoàn toàn đánh rơi tình cảm của mình, giai điệu của em không có cảm xúc.”
Brian chậm rãi uống cà phê, chờ Tô Phi tự lĩnh hội.
Uống xong, Brian buông tách, đến trước mặt Tô Phi, “Em hiểu lời thầy vừa nói chứ? Hôm nay luyện đến đây thôi, từ sau, mỗi ngày em đến sớm một chút, hy vọng đến hôm đó…”
Brian híp mắt, lời nói dừng đúng điểm mấu chốt, sắc mặt nghiêm trọng, không biết đang nghĩ cái gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.