Chương 59: Nông trường Lao Nhĩ Tư Mục.
Cố Tiêu
17/02/2017
“Vâng, thưa thầy.” Tô Phi hơi nghiêng người, cúi đầu về phía Brian, thể hiện sự tôn trọng thầy giáo.
Brian thản nhiên nhận cái cúi đầu hàng ngày của Tô Phi, tỏ vẻ tiếp nhận thành ý của học sinh.
“Brian, cô bé này không tồi! Cậu quá nghiêm khắc rồi.”
Hết giờ lên lớp, Thụy Đức cười meo meo sải chân vào phòng âm nhạc chuyên dụng của Brian, bước tới trước mặt Tô Phi đang thu dọn đồ dùng, cười lành, “Chào cô bé, cô bé kéo vĩ cầm giỏi lắm, không cần để ý tới lời của thầy Brian.”
“Cảm ơn.” Tô Phi lễ phép trả lời, “Thầy Brian nói rất đúng, là em chưa làm tốt.”
“Anh tới nơi này định làm trò gì?” Brian không khách khí đuổi khách, “Tô Phi là học sinh của em, anh muốn diễn tư chất nhà giáo thì về gặp đám học sinh của anh mà diễn, đừng ở đây đầu độc học trò của em.”
Thụy Đức cười càng sâu, “Brian, học trò của cậu rất ưu tú!”
Tán thưởng thật lòng nhưng mang theo chút phiền não, sao Thụy Đức không có phúc, thu được học sinh ưu tú như Brian? Dạy học đến bây giờ mà không tìm được một ai làm người kế thừa!
“Tô Phi, giới thiệu với em, đây là bạn xấu của thầy, Thụy Đức, là phó hiệu trưởng Học viện, hiện tại là chỉ huy một dàn nhạc.”
Brian nhìn hàng lông mày chau đau chau đớn của Thụy Đức là biết ngay tên này lại đang phát sầu vì không có học sinh vừa ý, vội nhanh chóng chuyển đề tài, quay sang giới thiệu Thụy Đức, ngăn chặn họng súng chưa kịp chĩa về phía Tô Phi.
“Hôm nào có dịp mời em tới tham quan dàn nhạc Nhụy Hoa, thầy sẽ làm hướng dẫn viên.” Thụy Đức thoát khỏi u sầu, trở lạ bộ dáng sáng sủa, lạc quan.
Thụy Đức là bạn vong niên của Brian, hai người cách nhau hơn hai chục tuổi, nhưng chung sở thích nên trở thành bạn thân.
“Em hứa rồi đấy nhé!” Thụy Đức vẫy tay rời khỏi phòng nhạc.
Brian nhìn bóng lưng của bạn tốt dần xa, nhàn nhạt nói, “Em đừng bị đánh lừa bởi bộ dạng thân thiết của thầy ấy, thầy ấy nóng tính lắm.”
Rất nhiều học sinh mới bị nụ cười hiền hòa như ánh trăng của Thụy Đức lừa đảo, đầu quân vào dàn nhạc Nhụy Hoa, tự đưa thân vào địa ngục.
Theo lời một học sinh may mắn thoát khỏi dàn nhạc Nhụy Hoa, Thụy Đức là nhân vật sợ nhất trong Học viện, tính tình thay đổi như thời tiết.
Thụy Đức cực kỳ nghiêm khắc, yêu cầu đối với người học quá cao, đến mức làm người ta giận sôi, học sinh không đạt chuẩn luôn bị mắng xối xả.
Nhưng một điều không thể nghi ngờ, các tiết mục trình diễn của dàn nhạc Nhụy Hoa luôn vô cùng thành công.
Tất nhiên người có thể làm bạn tốt của Brian phải có gu âm nhạc chuẩn của chuẩn. Đến nay, Thụy Đức vẫn chưa tìm được người thừa kế, nguyên nhân chính là không có người thừa kế gu âm nhạc đặc biệt của Thụy Đức.
Người làm nghệ thuật vô cùng cao ngạo, người thường rất khó tưởng tượng, các nghệ thuật gia mãi đi theo lý tưởng thà thiếu còn hơn thừa.
“Em đang nghĩ gì vậy?” Đôi mắt xanh thẫm như lưu ly của Jester gắt gao nhìn Tô Phi, buông việc trong tay, tới trước mặt cô gái nhỏ, khuỵu một chân, hai tay ôm mặt Tô Phi, nhìn đôi mắt mênh mang không tiêu điểm.
Từ lúc về nhà, thần kinh Tô Phi chưa thả lỏng một giây, kể cả bị người nào đó nhìn chằm chằm, Tô Phi cũng không có bất cứ phản ứng nào, đôi mắt ngập nước mờ mịt hoang mang, không giống bình thường.
Vốn Jester định xử lý xong công việc mới đến hỏi, nhưng trong lòng không thể bình tĩnh. Nhìn đôi mày nhíu thành một đường của Tô Phi, Jester theo bản năng chỉ muốn đưa tay vuốt phẳng, không thể tập trung làm việc.
Tô Phi như vậy làm Jester đau lòng!
“Em làm phiền đến anh ư?” Jester tới gần, ánh mắt Tô Phi sáng hơn một chút, áy náy quay sang.
Jester lắc đầu, “Không liên quan. Em có chuyện phiền não ư, kể anh nghe.”
“Cũng không có gì…” Tô Phi ôm cổ Jester, kể lại lời Brian từ đầu đến cuối, khẽ cười: “Nói ra quả thật dễ chịu hơn, hiện tại, em thấy thoải mái hơn rất nhiều!”
“Cơm nước xong, anh sẽ luyện tập cùng em.” Jester đề nghị.
“Anh Jester cần nghỉ ngơi!” Jester chủ động rút thời gian giúp luyện tập, dù rất cảm động, nhưng Tô Phi kiên quyết từ chối. Tô Phi không nên tăng gánh nặng trên vai anh Jester, chuyện trong gia tộc Lance đã khiến anh Jester mệt lắm rồi, Tô Phi không nên để anh Jester phải lo nghĩ thêm.
Jester thân thiết kề trán Tô Phi, cười nhẹ: “Âm nhạc là một phương thức thư giãn tâm hồn, anh sẽ giúp em một tiếng đồng hồ, không được từ chối!”
“Vâng.” Tô Phi bất đắc dĩ, nhưng vẫn kiên trì, “Anh Jester chỉ được giúp em đúng một tiếng đồng hồ thôi nhé, không cho phép không đồng ý đâu!.”
“…Được…”
Giọng nam trầm thấp biến mất dần bên đôi bờ môi dính liền, chỉ còn tĩnh lặng ở lại…
Dùng cơm xong, Jester nhã nhặn tiếp nhận khăn lau miệng Alan hợp thời đưa tới.
Quần áo và miệng Jester không dính bẩn nhưng đây là lễ nghi dùng cơm quan trọng, đặc biệt với quý tộc lâu đời.
Tô Phi lau miệng sạch sẽ, đi theo Jester về phòng ngủ.
Phòng ngủ của Jester và Tô Phi đều được lắp vách ngăn âm thanh. Tập nhạc trong hai phòng này sẽ không ảnh hưởng tới hàng xóm xung quanh.
Bên cạnh cửa sổ sát đất đứng đàn dương cầm tam giác đen sang trọng, quý giá, cây đàn tựa như chủ nhân của nó, hào quang rực rỡ mà khiêm tốn, cao quý, sâu sắc. Tô Phi cảm thấy cây đàn này cao ngạo hệt như Jester.
Jester bày ra tư thế quý tộc, đưa tay mời. Tô Phi khẽ cười, gật đầu đáp ứng. Jester vui vẻ ngồi xuống, mười ngón tay ngọc nhấn nhịp nhàng, dòng âm thanh theo đó chảy ra, mềm mại, khoan khoái.
Tô Phi bóp chặt vĩ cầm, giận dữ nhìn Jester, tựa như không ngờ Jester sẽ đàn bản nhạc này. Phảng phất nhận thấy ánh mắt của cô gái nhỏ, Jester ngước mắt lên, tốc độ tay không giảm, yêu thương nơi đáy mắt như muốn nhấn chìm Tô Phi.
Khóe miệng khẽ cong, đôi mắt xanh lục rõ ràng thúc giục Tô Phi mau đàn theo. Tô Phi ửng đôi gò má, đôi mắt nhắm chặt, thả lỏng cơ thể trôi theo điệu nhạc, nâng cây vĩ cầm.
Sau khúc hợp tấu, nhiệt độ trên mặt đã giảm bớt, Tô Phi đặt xuống cây vĩ cầm, bị Jester ôm vào lòng, cùng ngồi trước đàn dương cầm.
“Em biết đây là bản nhạc nào, đúng không?” Đôi ngọc màu lục trong suốt như nước, từng gợn sóng mềm mại nhẹ nhàng chậm rãi rót vào đáy lòng, từng giọt, từng giọt… Như khúc nhạc ngàn năm…
“Vâng.” Tô Phi trả lời nhỏ như tiếng muỗi, “For Elise!” Dứt lời, mái đầu nhỏ lập tức vùi vào lòng Jester, không chịu ngoi ra.
“Ngoan!” Đối với sự chủ động ngã vào lòng của ai đó, Jester hiển nhiên rất vui mừng, khuôn mặt lạnh như băng tan chảy trong khoảnh khắc, còn lại vô hạn yêu thương.
Dưới ánh sáng ấm áp của ngọn đèn vàng, một đôi tình nhân dịu dàng quấn quít…
Sau vài ngày đặc huấn, Tô Phi tiến bộ thần tốc.
Brian giây giây phút phút thở ngắn than dài vào lỗ tai Tô Phi: Tình yêu là sức mạnh vĩ đại nhất.
Mặt Tô Phi ngượng đỏ như táo chín, lại tìm không ra cách đối phó Brian, đành hy vọng Brian bị cấm khẩu, để lỗ tai Tô Phi về với bình yên.
Bạn tốt của Brian, Thụy Đức, từ ngày phát hiện nhân tài, mỗi chiều phải ở lại nghe Tô Phi và Brian hợp tấu bằng được, muốn tìm một linh cảm.
Theo lời thầy Brian, dàn nhạc Nhụy Hoa do Thụy Đức chỉ huy sắp tham gia thi đấu, nhưng chưa tìm được nhạc phẩm hợp ý.
Dưới sự dạy dỗ của Brian, Tô Phi vượt qua một buổi sáng dài tựa thế kỉ.
Brian nựng cây vĩ cầm yêu, nhắc Tô Phi trước khi rời đi: “Giai đoạn hai của quá trình tạm dừng một thời gian, kế tiếp là giai đoạn thứ ba, tìm hiểu tự nhiên, hòa nhập thiên nhiên thấu hiểu cảm xúc âm nhạc. Giai đoạn này em cần ra ngoài tìm hiểu, tự mình học tập cùng thiên nhiên. Cho nên ——”
Brian mở cửa phòng học, quay đầu cười ôn hòa: “Từ ngày mai, em được nghỉ một tuần, ngoan ngoãn ra ngoài đi dạo, vui chơi thật nhiều nhé. Một tuần sau, thầy muốn nhìn thấy sự thay đổi trong âm nhạc của em. Cái thầy muốn thấy chính là sức sống trong âm nhạc, hơn nữa, phải là sức sống dạt dào đi cùng chiều sâu cảm xúc.” Brian cảm thấy số lượng yêu cầu đã quá đủ, liền ngừng lời, bước ra phòng học.
Tô Phi phân tích, Brian tha Tô Phi một tuần, Tô Phi có thể nghỉ ngơi, chơi đùa thoải mái. Năng lực lý giải của Tô Phi không tệ, trúng ý Brian, Brian cho Tô Phi nghỉ một tuần để thay đổi không khí, làm mới tinh thần và thể xác.
Già néo đứt dây, thả diều phải thả lỏng tay thì diều mới bay cao. Tương tự đối với học tập, sau một thời gian miệt mài nên có những giây phút xả hơi, tiếp xúc thiên nhiên, con người ngoài xã hội, chuẩn bị cho giai đoạn học tập tiếp theo, tiến tới mục đích cao hơn, xa hơn.
Kỳ thực, điều này không chỉ áp dụng trong học tập, bất cứ công việc nào trong cuộc sống cũng phải thế.
Sáng sớm hôm sau, Alan lái xe chở Tô Phi, Jester và Ailie ra ngoài chơi.
Đích đến là nông trường Lao Nhĩ Tư Mục của gia tộc Lance, đây là một nông trường có diện tích mặt bằng hơn một ngàn hecta, rất phù hợp với tám chữ bao la, bát ngát, thẳng cánh cò bay.
Nông trường cũng là một trong những nơi nghỉ dưỡng của dòng họ Lance.
Phía đông của nông trường san sát một dãy biệt thự tư nhân, là nơi nghỉ dành riêng cho thành viên gia tộc Lance. Nếu không được gia chủ gia tộc Lance chấp thuận, người trong dòng họ không được phép mang người ngoài vào.
Phía nam nằm thảo nguyên rộng lớn và các trang trại thoáng mát chăn nuôi ngựa, dê, trâu, bò, cừu.
Trên thảo nguyên thường ríu rít mấy động vật nhỏ như thỏ, chuột, rắn, oai phong bay liệng những cánh chim ưng.
Phía tây dựng nơi ở của người làm, phía bắc đặt xưởng gia công và các thiết bị nông nghiệp tiên tiến nhất.
Xưởng gia công phụ trách chế biến, đóng gói các loại nông sản trong nông trường.
Đại bộ phận thành phẩm sau đóng gói được vận chuyển tới nơi khác, hoặc tiếp tục chế biến, hoặc đem tiêu thụ. Phần còn lại cung cấp cho gia tộc.
Brian thản nhiên nhận cái cúi đầu hàng ngày của Tô Phi, tỏ vẻ tiếp nhận thành ý của học sinh.
“Brian, cô bé này không tồi! Cậu quá nghiêm khắc rồi.”
Hết giờ lên lớp, Thụy Đức cười meo meo sải chân vào phòng âm nhạc chuyên dụng của Brian, bước tới trước mặt Tô Phi đang thu dọn đồ dùng, cười lành, “Chào cô bé, cô bé kéo vĩ cầm giỏi lắm, không cần để ý tới lời của thầy Brian.”
“Cảm ơn.” Tô Phi lễ phép trả lời, “Thầy Brian nói rất đúng, là em chưa làm tốt.”
“Anh tới nơi này định làm trò gì?” Brian không khách khí đuổi khách, “Tô Phi là học sinh của em, anh muốn diễn tư chất nhà giáo thì về gặp đám học sinh của anh mà diễn, đừng ở đây đầu độc học trò của em.”
Thụy Đức cười càng sâu, “Brian, học trò của cậu rất ưu tú!”
Tán thưởng thật lòng nhưng mang theo chút phiền não, sao Thụy Đức không có phúc, thu được học sinh ưu tú như Brian? Dạy học đến bây giờ mà không tìm được một ai làm người kế thừa!
“Tô Phi, giới thiệu với em, đây là bạn xấu của thầy, Thụy Đức, là phó hiệu trưởng Học viện, hiện tại là chỉ huy một dàn nhạc.”
Brian nhìn hàng lông mày chau đau chau đớn của Thụy Đức là biết ngay tên này lại đang phát sầu vì không có học sinh vừa ý, vội nhanh chóng chuyển đề tài, quay sang giới thiệu Thụy Đức, ngăn chặn họng súng chưa kịp chĩa về phía Tô Phi.
“Hôm nào có dịp mời em tới tham quan dàn nhạc Nhụy Hoa, thầy sẽ làm hướng dẫn viên.” Thụy Đức thoát khỏi u sầu, trở lạ bộ dáng sáng sủa, lạc quan.
Thụy Đức là bạn vong niên của Brian, hai người cách nhau hơn hai chục tuổi, nhưng chung sở thích nên trở thành bạn thân.
“Em hứa rồi đấy nhé!” Thụy Đức vẫy tay rời khỏi phòng nhạc.
Brian nhìn bóng lưng của bạn tốt dần xa, nhàn nhạt nói, “Em đừng bị đánh lừa bởi bộ dạng thân thiết của thầy ấy, thầy ấy nóng tính lắm.”
Rất nhiều học sinh mới bị nụ cười hiền hòa như ánh trăng của Thụy Đức lừa đảo, đầu quân vào dàn nhạc Nhụy Hoa, tự đưa thân vào địa ngục.
Theo lời một học sinh may mắn thoát khỏi dàn nhạc Nhụy Hoa, Thụy Đức là nhân vật sợ nhất trong Học viện, tính tình thay đổi như thời tiết.
Thụy Đức cực kỳ nghiêm khắc, yêu cầu đối với người học quá cao, đến mức làm người ta giận sôi, học sinh không đạt chuẩn luôn bị mắng xối xả.
Nhưng một điều không thể nghi ngờ, các tiết mục trình diễn của dàn nhạc Nhụy Hoa luôn vô cùng thành công.
Tất nhiên người có thể làm bạn tốt của Brian phải có gu âm nhạc chuẩn của chuẩn. Đến nay, Thụy Đức vẫn chưa tìm được người thừa kế, nguyên nhân chính là không có người thừa kế gu âm nhạc đặc biệt của Thụy Đức.
Người làm nghệ thuật vô cùng cao ngạo, người thường rất khó tưởng tượng, các nghệ thuật gia mãi đi theo lý tưởng thà thiếu còn hơn thừa.
“Em đang nghĩ gì vậy?” Đôi mắt xanh thẫm như lưu ly của Jester gắt gao nhìn Tô Phi, buông việc trong tay, tới trước mặt cô gái nhỏ, khuỵu một chân, hai tay ôm mặt Tô Phi, nhìn đôi mắt mênh mang không tiêu điểm.
Từ lúc về nhà, thần kinh Tô Phi chưa thả lỏng một giây, kể cả bị người nào đó nhìn chằm chằm, Tô Phi cũng không có bất cứ phản ứng nào, đôi mắt ngập nước mờ mịt hoang mang, không giống bình thường.
Vốn Jester định xử lý xong công việc mới đến hỏi, nhưng trong lòng không thể bình tĩnh. Nhìn đôi mày nhíu thành một đường của Tô Phi, Jester theo bản năng chỉ muốn đưa tay vuốt phẳng, không thể tập trung làm việc.
Tô Phi như vậy làm Jester đau lòng!
“Em làm phiền đến anh ư?” Jester tới gần, ánh mắt Tô Phi sáng hơn một chút, áy náy quay sang.
Jester lắc đầu, “Không liên quan. Em có chuyện phiền não ư, kể anh nghe.”
“Cũng không có gì…” Tô Phi ôm cổ Jester, kể lại lời Brian từ đầu đến cuối, khẽ cười: “Nói ra quả thật dễ chịu hơn, hiện tại, em thấy thoải mái hơn rất nhiều!”
“Cơm nước xong, anh sẽ luyện tập cùng em.” Jester đề nghị.
“Anh Jester cần nghỉ ngơi!” Jester chủ động rút thời gian giúp luyện tập, dù rất cảm động, nhưng Tô Phi kiên quyết từ chối. Tô Phi không nên tăng gánh nặng trên vai anh Jester, chuyện trong gia tộc Lance đã khiến anh Jester mệt lắm rồi, Tô Phi không nên để anh Jester phải lo nghĩ thêm.
Jester thân thiết kề trán Tô Phi, cười nhẹ: “Âm nhạc là một phương thức thư giãn tâm hồn, anh sẽ giúp em một tiếng đồng hồ, không được từ chối!”
“Vâng.” Tô Phi bất đắc dĩ, nhưng vẫn kiên trì, “Anh Jester chỉ được giúp em đúng một tiếng đồng hồ thôi nhé, không cho phép không đồng ý đâu!.”
“…Được…”
Giọng nam trầm thấp biến mất dần bên đôi bờ môi dính liền, chỉ còn tĩnh lặng ở lại…
Dùng cơm xong, Jester nhã nhặn tiếp nhận khăn lau miệng Alan hợp thời đưa tới.
Quần áo và miệng Jester không dính bẩn nhưng đây là lễ nghi dùng cơm quan trọng, đặc biệt với quý tộc lâu đời.
Tô Phi lau miệng sạch sẽ, đi theo Jester về phòng ngủ.
Phòng ngủ của Jester và Tô Phi đều được lắp vách ngăn âm thanh. Tập nhạc trong hai phòng này sẽ không ảnh hưởng tới hàng xóm xung quanh.
Bên cạnh cửa sổ sát đất đứng đàn dương cầm tam giác đen sang trọng, quý giá, cây đàn tựa như chủ nhân của nó, hào quang rực rỡ mà khiêm tốn, cao quý, sâu sắc. Tô Phi cảm thấy cây đàn này cao ngạo hệt như Jester.
Jester bày ra tư thế quý tộc, đưa tay mời. Tô Phi khẽ cười, gật đầu đáp ứng. Jester vui vẻ ngồi xuống, mười ngón tay ngọc nhấn nhịp nhàng, dòng âm thanh theo đó chảy ra, mềm mại, khoan khoái.
Tô Phi bóp chặt vĩ cầm, giận dữ nhìn Jester, tựa như không ngờ Jester sẽ đàn bản nhạc này. Phảng phất nhận thấy ánh mắt của cô gái nhỏ, Jester ngước mắt lên, tốc độ tay không giảm, yêu thương nơi đáy mắt như muốn nhấn chìm Tô Phi.
Khóe miệng khẽ cong, đôi mắt xanh lục rõ ràng thúc giục Tô Phi mau đàn theo. Tô Phi ửng đôi gò má, đôi mắt nhắm chặt, thả lỏng cơ thể trôi theo điệu nhạc, nâng cây vĩ cầm.
Sau khúc hợp tấu, nhiệt độ trên mặt đã giảm bớt, Tô Phi đặt xuống cây vĩ cầm, bị Jester ôm vào lòng, cùng ngồi trước đàn dương cầm.
“Em biết đây là bản nhạc nào, đúng không?” Đôi ngọc màu lục trong suốt như nước, từng gợn sóng mềm mại nhẹ nhàng chậm rãi rót vào đáy lòng, từng giọt, từng giọt… Như khúc nhạc ngàn năm…
“Vâng.” Tô Phi trả lời nhỏ như tiếng muỗi, “For Elise!” Dứt lời, mái đầu nhỏ lập tức vùi vào lòng Jester, không chịu ngoi ra.
“Ngoan!” Đối với sự chủ động ngã vào lòng của ai đó, Jester hiển nhiên rất vui mừng, khuôn mặt lạnh như băng tan chảy trong khoảnh khắc, còn lại vô hạn yêu thương.
Dưới ánh sáng ấm áp của ngọn đèn vàng, một đôi tình nhân dịu dàng quấn quít…
Sau vài ngày đặc huấn, Tô Phi tiến bộ thần tốc.
Brian giây giây phút phút thở ngắn than dài vào lỗ tai Tô Phi: Tình yêu là sức mạnh vĩ đại nhất.
Mặt Tô Phi ngượng đỏ như táo chín, lại tìm không ra cách đối phó Brian, đành hy vọng Brian bị cấm khẩu, để lỗ tai Tô Phi về với bình yên.
Bạn tốt của Brian, Thụy Đức, từ ngày phát hiện nhân tài, mỗi chiều phải ở lại nghe Tô Phi và Brian hợp tấu bằng được, muốn tìm một linh cảm.
Theo lời thầy Brian, dàn nhạc Nhụy Hoa do Thụy Đức chỉ huy sắp tham gia thi đấu, nhưng chưa tìm được nhạc phẩm hợp ý.
Dưới sự dạy dỗ của Brian, Tô Phi vượt qua một buổi sáng dài tựa thế kỉ.
Brian nựng cây vĩ cầm yêu, nhắc Tô Phi trước khi rời đi: “Giai đoạn hai của quá trình tạm dừng một thời gian, kế tiếp là giai đoạn thứ ba, tìm hiểu tự nhiên, hòa nhập thiên nhiên thấu hiểu cảm xúc âm nhạc. Giai đoạn này em cần ra ngoài tìm hiểu, tự mình học tập cùng thiên nhiên. Cho nên ——”
Brian mở cửa phòng học, quay đầu cười ôn hòa: “Từ ngày mai, em được nghỉ một tuần, ngoan ngoãn ra ngoài đi dạo, vui chơi thật nhiều nhé. Một tuần sau, thầy muốn nhìn thấy sự thay đổi trong âm nhạc của em. Cái thầy muốn thấy chính là sức sống trong âm nhạc, hơn nữa, phải là sức sống dạt dào đi cùng chiều sâu cảm xúc.” Brian cảm thấy số lượng yêu cầu đã quá đủ, liền ngừng lời, bước ra phòng học.
Tô Phi phân tích, Brian tha Tô Phi một tuần, Tô Phi có thể nghỉ ngơi, chơi đùa thoải mái. Năng lực lý giải của Tô Phi không tệ, trúng ý Brian, Brian cho Tô Phi nghỉ một tuần để thay đổi không khí, làm mới tinh thần và thể xác.
Già néo đứt dây, thả diều phải thả lỏng tay thì diều mới bay cao. Tương tự đối với học tập, sau một thời gian miệt mài nên có những giây phút xả hơi, tiếp xúc thiên nhiên, con người ngoài xã hội, chuẩn bị cho giai đoạn học tập tiếp theo, tiến tới mục đích cao hơn, xa hơn.
Kỳ thực, điều này không chỉ áp dụng trong học tập, bất cứ công việc nào trong cuộc sống cũng phải thế.
Sáng sớm hôm sau, Alan lái xe chở Tô Phi, Jester và Ailie ra ngoài chơi.
Đích đến là nông trường Lao Nhĩ Tư Mục của gia tộc Lance, đây là một nông trường có diện tích mặt bằng hơn một ngàn hecta, rất phù hợp với tám chữ bao la, bát ngát, thẳng cánh cò bay.
Nông trường cũng là một trong những nơi nghỉ dưỡng của dòng họ Lance.
Phía đông của nông trường san sát một dãy biệt thự tư nhân, là nơi nghỉ dành riêng cho thành viên gia tộc Lance. Nếu không được gia chủ gia tộc Lance chấp thuận, người trong dòng họ không được phép mang người ngoài vào.
Phía nam nằm thảo nguyên rộng lớn và các trang trại thoáng mát chăn nuôi ngựa, dê, trâu, bò, cừu.
Trên thảo nguyên thường ríu rít mấy động vật nhỏ như thỏ, chuột, rắn, oai phong bay liệng những cánh chim ưng.
Phía tây dựng nơi ở của người làm, phía bắc đặt xưởng gia công và các thiết bị nông nghiệp tiên tiến nhất.
Xưởng gia công phụ trách chế biến, đóng gói các loại nông sản trong nông trường.
Đại bộ phận thành phẩm sau đóng gói được vận chuyển tới nơi khác, hoặc tiếp tục chế biến, hoặc đem tiêu thụ. Phần còn lại cung cấp cho gia tộc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.