Trọng Sinh: Độc Sủng Trong Tận Thế
Chương 40: Chiến Thắng Đầu Tiên
Hoa Hoa Liễu
07/12/2024
Nhóm của Hàn Dực trở về nhanh hơn nhiều so với dự đoán của Hàn Kiều Kiều.
Chiếc xe HUMVEE vượt địa hình tiến vào sân như một chiến binh chiến thắng, đầy khí thế. Ngôn Tiếu nhanh nhẹn mở cổng điện cho họ, chưa kịp để xe dừng hẳn đã vội lao tới hỏi: “Sao rồi? Sao rồi?”
Từng người bước xuống xe, ai nấy đều cười rạng rỡ, đặc biệt là Bạch Kerry, anh ta cười đến mức không khép được miệng, liên tục khen ngợi: “Anh Hàn giỏi quá! Anh Lục cũng giỏi!”
Khi Hàn Dực xuống xe, Hàn Kiều Kiều lập tức tiến lại, nắm lấy cánh tay anh, ánh mắt lộ rõ sự lo lắng, dò xét anh từ đầu đến chân.
“Anh không sao.”
Hàn Dực dịu dàng trấn an và nắm lấy tay cô, đặt một thứ ấm nóng vào lòng bàn tay cô. Hàn Kiều Kiều nhìn xuống và ngạc nhiên thốt lên: “Tinh hạch?!”
“Em biết thứ này à?” Lục Trường Uyên, vốn hiếu kỳ, nghe thấy liền tiến tới hỏi.
“Ừm… em từng thấy trong mơ, hình như gọi là tinh hạch.” Hàn Kiều Kiều siết nhẹ viên tinh thể nhỏ trong tay, cảm thấy không thể tin được. Theo ký ức của cô, tinh hạch chỉ xuất hiện sau khi mạt thế bùng nổ khoảng một tháng. Vì vậy cô vẫn cho rằng dị chủng mới biến dị sẽ không có tinh hạch. Nhưng suy nghĩ lại, ai sẽ nghĩ đến việc kiểm tra xác của dị chủng khi vừa chém giết chúng trong giai đoạn đầu? Có lẽ chúng đã tồn tại ngay từ đầu mà chẳng ai hay biết.
Ngôn Tiếu tò mò ghé mắt nhìn: “Lấy ở đâu vậy?”
Tiêu Giản lạnh lùng đáp: “Anh Hàn moi từ bụng của Nữ Hoàng.”
Nghe vậy, Ngôn Tiếu giật mình lùi lại vài bước.
Có vẻ mệt mỏi, Hàn Dực nắm tay em gái bước vào trong nhà và nói: “Mọi người dọn dẹp rồi vào trong trò chuyện tiếp.”
Chuyến đi lần này của họ diễn ra rất suôn sẻ. Khi xe mới chạy được một đoạn, Hàn Dực đã cảm nhận được tổ dị chủng, nằm gần khu vực hồ nước dưới chân núi.
Ban ngày, hoạt động của dị chủng rất chậm chạp, phần lớn đều trong trạng thái ngủ đông, chỉ có vài con di chuyển chậm rãi quanh tổ. Lục Trường Uyên đưa cho Bạch Kerry một bản đồ đặt mìn, hướng dẫn anh ta đặt theo đúng khoảng cách và số lượng đã được tính toán kỹ càng từ hôm qua. Để đảm bảo an toàn cho Kerry trong trạng thái tàng hình, mỗi lần đặt xong mìn, anh ta sẽ trở lại xe nghỉ ngơi. Dù tiến độ chậm, nhưng họ hoàn thành việc đặt mìn sau hai giờ. Sau đó, Tiêu Giản cầm súng bắn tỉa từ xa quét một vòng quanh cửa tổ, khiến toàn bộ dị chủng lao ra. Lục Trường Uyên lập tức lái xe chạy, để lại hàng loạt tiếng nổ đinh tai nhức óc phía sau! Những dị chủng đuổi theo đều bị ba người Hàn Dực, Tiêu Giản và Bạch Kerry bắn gục từng con.
Cuối cùng, họ quay lại tiêu diệt Nữ Hoàng đang hấp hối trong tổ. Dị năng của Hàn Dực nhận thấy có điều bất thường trong bụng của Nữ Hoàng, anh liền mổ ra và phát hiện tinh hạch.
Có vẻ như đàn ông luôn có bản năng săn mồi, Bạch Kerry hớn hở kể lại mọi chuyện cho Ngôn Tiếu, người cũng nghe đầy phấn khích, không ngừng nịnh nọt Lục Trường Uyên: “Anh Lục, lần sau lập kế hoạch nhớ thêm tôi vào nhé, thêm tôi với!”
Lục Trường Uyên chỉ cười, rót một ấm trà rồi quay sang hỏi Hàn Kiều Kiều về diễn đàn.
“Có người đã chia sẻ bài viết lên các trang web khác và được ghim lên đầu. Có nhiều người bình luận, nhưng… lượt xem không nhiều lắm.” Hàn Kiều Kiều khẽ cau mày, “Lúc nãy em làm mới trang, chỉ khoảng 2000 lượt xem.”
Trong điều kiện bình thường, một bài viết trên trang chủ có thể đạt hàng vạn lượt xem trong vài giờ.
Lục Trường Uyên gật đầu, “Có lẽ do mạng ở một số thành phố đã bị sập.”
Bỗng từ xa vang lên một loạt tiếng nổ, không quá lớn nhưng rõ ràng, tựa như tiếng pháo nổ vọng lại từ xa.
Bạch Kerry nhảy cẫng lên, hét lớn: “Chúng nó trúng mồi rồi!”
Hàn Kiều Kiều và Ngôn Tiếu ngơ ngác, Tiêu Giản đứng cạnh giải thích: “Trước khi rời đi, chúng tôi đặt thêm thuốc nổ quanh tổ để đề phòng dị chủng bị tiếng nổ thu hút trở lại.”
Ngôn Tiếu hào hứng, mắt sáng rỡ, “Chúng ta đi xem thử được không?”
Lục Trường Uyên cười gật đầu, “Cứ đi xem. Ba người các cậu đi, nếu số lượng đông, thì dẫn dụ xuống núi.”
Hàn Kiều Kiều bất giác đứng lên, cô cũng muốn đi cùng.
Nhưng Hàn Dực đã gọi cô lại: “Kiều Kiều, lên đây.”
Anh đã thay một bộ quần áo thoải mái, đứng tựa vào cầu thang tầng hai như một con chim ưng kiêu hãnh vừa trở về tổ, ánh mắt dịu dàng nhưng không kém phần uy nghiêm.
Hàn Kiều Kiều vừa nhìn thấy anh, liền quên hết mọi thứ khác, chạy lên cầu thang, “Anh không nghỉ thêm một chút sao?”
Suốt thời gian ở ngoài, Hàn Dực liên tục sử dụng dị năng, nên ngay khi trở về, anh đã lên nghỉ ngơi.
Hàn Dực kéo cô vào phòng, đẩy cô nhẹ nhàng vào cửa và trao cho cô một nụ hôn sâu. Hàn Kiều Kiều mềm nhũn trong vòng tay anh, chỉ đến khi gần như không thở nổi, anh mới lưu luyến rời khỏi đôi môi cô.
Anh khẽ thở dài, “Anh nhớ em.”
Mặt Hàn Kiều Kiều đỏ bừng, đôi môi vẫn ướt, khẽ đáp, “Em cũng nhớ anh.”
Anh chỉ muốn ôm cô lên giường và yêu thương thật nhiều, nhưng không thể… Cuối cùng, anh hôn lên đôi mắt trong trẻo của cô, nói: “Anh mệt rồi, ở bên anh một lát.”
“Dạ.” Cô ngoan ngoãn gật đầu.
Hai người ôm nhau nằm xuống giường. Hàn Dực dường như thật sự rất mệt, chỉ một lát sau đã ngủ thiếp đi.
Nghe tiếng thở đều đặn của anh, Hàn Kiều Kiều khẽ nghiêng mình. Khi anh ngủ, khuôn mặt dịu dàng hơn rất nhiều. Nhìn những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán anh, cô không khỏi đau lòng, nhẹ nhàng lau đi, thấy anh ngủ sâu, cô càng mạnh dạn, dùng tay khẽ chạm vào đôi môi mỏng đang mím lại. Nghĩ tới việc anh vừa hôn cô bằng đôi môi này, Hàn Kiều Kiều không khỏi cười ngọt ngào.
Cô đặt một nụ hôn nhẹ lên má anh, sau đó nằm lại vào vòng tay anh và chìm vào giấc ngủ.
Giấc ngủ kéo dài chưa được hai giờ thì trời đã sẩm tối. Hàn Kiều Kiều theo Hàn Dực xuống lầu, thấy Ngôn Tiếu và nhóm người vừa trở về, khuôn mặt phấn khởi. Cô mới nhớ ra chuyện về dị chủng. Nhưng khi thấy Ngôn Tiếu cười tươi rói, cô cũng an tâm phần nào.
“Lúc tụi này đến, không thấy con dị chủng nào. Tôi nghĩ, chẳng lẽ tốn công vô ích? Xe HUMVEE này ăn xăng ghê lắm! Nên tôi và Tiêu Giản ngồi chờ, quả nhiên, chẳng bao lâu chúng kéo tới. Nhưng bọn chúng chậm quá, tôi và Tiêu Giản chỉ ‘pằng pằng pằng’ là xong. Còn Kerry, cậu nên luyện bắn đi, phí bao nhiêu đạn!”
“Ê! Tôi cũng bắn hạ được hai con biến dị đấy!”
Lục Trường Uyên ngẩng lên, “Các cậu gặp cả thú biến dị?”
Tiêu Giản lúc này liếc Ngôn Tiếu, “Cậu ta với Kerry thấy chưa đủ đã, liền chạy xe vòng quanh núi.”
Lục Trường Uyên mặt trở nên lạnh lùng.
Ngôn Tiếu và Bạch Kerry có lẽ cũng cảm thấy chuyện này không ổn, họ cúi đầu xuống, cảm thấy áy náy.
Hàn Kiều Kiều vốn tưởng rằng Lục Trường Uyên sẽ nổi giận, không ngờ anh ta chỉ cười lạnh, quay sang nhìn Hàn Dực: “A Dực, cậu thấy xử lý thế nào?”
Ngôn Tiếu rõ ràng rùng mình một cái.
Sợ anh trai đến vậy sao?… Hàn Kiều Kiều lập tức cảm thấy không khí trong phòng khách trở nên căng thẳng. Nhưng Ngôn Tiếu làm vậy, cô cũng thấy rất không ổn. Sau tận thế, một đội nhóm rất kiêng kỵ những thay đổi đột ngột như thế này, vì dễ gây ra sự cố ngoài ý muốn.
Chiếc xe HUMVEE vượt địa hình tiến vào sân như một chiến binh chiến thắng, đầy khí thế. Ngôn Tiếu nhanh nhẹn mở cổng điện cho họ, chưa kịp để xe dừng hẳn đã vội lao tới hỏi: “Sao rồi? Sao rồi?”
Từng người bước xuống xe, ai nấy đều cười rạng rỡ, đặc biệt là Bạch Kerry, anh ta cười đến mức không khép được miệng, liên tục khen ngợi: “Anh Hàn giỏi quá! Anh Lục cũng giỏi!”
Khi Hàn Dực xuống xe, Hàn Kiều Kiều lập tức tiến lại, nắm lấy cánh tay anh, ánh mắt lộ rõ sự lo lắng, dò xét anh từ đầu đến chân.
“Anh không sao.”
Hàn Dực dịu dàng trấn an và nắm lấy tay cô, đặt một thứ ấm nóng vào lòng bàn tay cô. Hàn Kiều Kiều nhìn xuống và ngạc nhiên thốt lên: “Tinh hạch?!”
“Em biết thứ này à?” Lục Trường Uyên, vốn hiếu kỳ, nghe thấy liền tiến tới hỏi.
“Ừm… em từng thấy trong mơ, hình như gọi là tinh hạch.” Hàn Kiều Kiều siết nhẹ viên tinh thể nhỏ trong tay, cảm thấy không thể tin được. Theo ký ức của cô, tinh hạch chỉ xuất hiện sau khi mạt thế bùng nổ khoảng một tháng. Vì vậy cô vẫn cho rằng dị chủng mới biến dị sẽ không có tinh hạch. Nhưng suy nghĩ lại, ai sẽ nghĩ đến việc kiểm tra xác của dị chủng khi vừa chém giết chúng trong giai đoạn đầu? Có lẽ chúng đã tồn tại ngay từ đầu mà chẳng ai hay biết.
Ngôn Tiếu tò mò ghé mắt nhìn: “Lấy ở đâu vậy?”
Tiêu Giản lạnh lùng đáp: “Anh Hàn moi từ bụng của Nữ Hoàng.”
Nghe vậy, Ngôn Tiếu giật mình lùi lại vài bước.
Có vẻ mệt mỏi, Hàn Dực nắm tay em gái bước vào trong nhà và nói: “Mọi người dọn dẹp rồi vào trong trò chuyện tiếp.”
Chuyến đi lần này của họ diễn ra rất suôn sẻ. Khi xe mới chạy được một đoạn, Hàn Dực đã cảm nhận được tổ dị chủng, nằm gần khu vực hồ nước dưới chân núi.
Ban ngày, hoạt động của dị chủng rất chậm chạp, phần lớn đều trong trạng thái ngủ đông, chỉ có vài con di chuyển chậm rãi quanh tổ. Lục Trường Uyên đưa cho Bạch Kerry một bản đồ đặt mìn, hướng dẫn anh ta đặt theo đúng khoảng cách và số lượng đã được tính toán kỹ càng từ hôm qua. Để đảm bảo an toàn cho Kerry trong trạng thái tàng hình, mỗi lần đặt xong mìn, anh ta sẽ trở lại xe nghỉ ngơi. Dù tiến độ chậm, nhưng họ hoàn thành việc đặt mìn sau hai giờ. Sau đó, Tiêu Giản cầm súng bắn tỉa từ xa quét một vòng quanh cửa tổ, khiến toàn bộ dị chủng lao ra. Lục Trường Uyên lập tức lái xe chạy, để lại hàng loạt tiếng nổ đinh tai nhức óc phía sau! Những dị chủng đuổi theo đều bị ba người Hàn Dực, Tiêu Giản và Bạch Kerry bắn gục từng con.
Cuối cùng, họ quay lại tiêu diệt Nữ Hoàng đang hấp hối trong tổ. Dị năng của Hàn Dực nhận thấy có điều bất thường trong bụng của Nữ Hoàng, anh liền mổ ra và phát hiện tinh hạch.
Có vẻ như đàn ông luôn có bản năng săn mồi, Bạch Kerry hớn hở kể lại mọi chuyện cho Ngôn Tiếu, người cũng nghe đầy phấn khích, không ngừng nịnh nọt Lục Trường Uyên: “Anh Lục, lần sau lập kế hoạch nhớ thêm tôi vào nhé, thêm tôi với!”
Lục Trường Uyên chỉ cười, rót một ấm trà rồi quay sang hỏi Hàn Kiều Kiều về diễn đàn.
“Có người đã chia sẻ bài viết lên các trang web khác và được ghim lên đầu. Có nhiều người bình luận, nhưng… lượt xem không nhiều lắm.” Hàn Kiều Kiều khẽ cau mày, “Lúc nãy em làm mới trang, chỉ khoảng 2000 lượt xem.”
Trong điều kiện bình thường, một bài viết trên trang chủ có thể đạt hàng vạn lượt xem trong vài giờ.
Lục Trường Uyên gật đầu, “Có lẽ do mạng ở một số thành phố đã bị sập.”
Bỗng từ xa vang lên một loạt tiếng nổ, không quá lớn nhưng rõ ràng, tựa như tiếng pháo nổ vọng lại từ xa.
Bạch Kerry nhảy cẫng lên, hét lớn: “Chúng nó trúng mồi rồi!”
Hàn Kiều Kiều và Ngôn Tiếu ngơ ngác, Tiêu Giản đứng cạnh giải thích: “Trước khi rời đi, chúng tôi đặt thêm thuốc nổ quanh tổ để đề phòng dị chủng bị tiếng nổ thu hút trở lại.”
Ngôn Tiếu hào hứng, mắt sáng rỡ, “Chúng ta đi xem thử được không?”
Lục Trường Uyên cười gật đầu, “Cứ đi xem. Ba người các cậu đi, nếu số lượng đông, thì dẫn dụ xuống núi.”
Hàn Kiều Kiều bất giác đứng lên, cô cũng muốn đi cùng.
Nhưng Hàn Dực đã gọi cô lại: “Kiều Kiều, lên đây.”
Anh đã thay một bộ quần áo thoải mái, đứng tựa vào cầu thang tầng hai như một con chim ưng kiêu hãnh vừa trở về tổ, ánh mắt dịu dàng nhưng không kém phần uy nghiêm.
Hàn Kiều Kiều vừa nhìn thấy anh, liền quên hết mọi thứ khác, chạy lên cầu thang, “Anh không nghỉ thêm một chút sao?”
Suốt thời gian ở ngoài, Hàn Dực liên tục sử dụng dị năng, nên ngay khi trở về, anh đã lên nghỉ ngơi.
Hàn Dực kéo cô vào phòng, đẩy cô nhẹ nhàng vào cửa và trao cho cô một nụ hôn sâu. Hàn Kiều Kiều mềm nhũn trong vòng tay anh, chỉ đến khi gần như không thở nổi, anh mới lưu luyến rời khỏi đôi môi cô.
Anh khẽ thở dài, “Anh nhớ em.”
Mặt Hàn Kiều Kiều đỏ bừng, đôi môi vẫn ướt, khẽ đáp, “Em cũng nhớ anh.”
Anh chỉ muốn ôm cô lên giường và yêu thương thật nhiều, nhưng không thể… Cuối cùng, anh hôn lên đôi mắt trong trẻo của cô, nói: “Anh mệt rồi, ở bên anh một lát.”
“Dạ.” Cô ngoan ngoãn gật đầu.
Hai người ôm nhau nằm xuống giường. Hàn Dực dường như thật sự rất mệt, chỉ một lát sau đã ngủ thiếp đi.
Nghe tiếng thở đều đặn của anh, Hàn Kiều Kiều khẽ nghiêng mình. Khi anh ngủ, khuôn mặt dịu dàng hơn rất nhiều. Nhìn những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán anh, cô không khỏi đau lòng, nhẹ nhàng lau đi, thấy anh ngủ sâu, cô càng mạnh dạn, dùng tay khẽ chạm vào đôi môi mỏng đang mím lại. Nghĩ tới việc anh vừa hôn cô bằng đôi môi này, Hàn Kiều Kiều không khỏi cười ngọt ngào.
Cô đặt một nụ hôn nhẹ lên má anh, sau đó nằm lại vào vòng tay anh và chìm vào giấc ngủ.
Giấc ngủ kéo dài chưa được hai giờ thì trời đã sẩm tối. Hàn Kiều Kiều theo Hàn Dực xuống lầu, thấy Ngôn Tiếu và nhóm người vừa trở về, khuôn mặt phấn khởi. Cô mới nhớ ra chuyện về dị chủng. Nhưng khi thấy Ngôn Tiếu cười tươi rói, cô cũng an tâm phần nào.
“Lúc tụi này đến, không thấy con dị chủng nào. Tôi nghĩ, chẳng lẽ tốn công vô ích? Xe HUMVEE này ăn xăng ghê lắm! Nên tôi và Tiêu Giản ngồi chờ, quả nhiên, chẳng bao lâu chúng kéo tới. Nhưng bọn chúng chậm quá, tôi và Tiêu Giản chỉ ‘pằng pằng pằng’ là xong. Còn Kerry, cậu nên luyện bắn đi, phí bao nhiêu đạn!”
“Ê! Tôi cũng bắn hạ được hai con biến dị đấy!”
Lục Trường Uyên ngẩng lên, “Các cậu gặp cả thú biến dị?”
Tiêu Giản lúc này liếc Ngôn Tiếu, “Cậu ta với Kerry thấy chưa đủ đã, liền chạy xe vòng quanh núi.”
Lục Trường Uyên mặt trở nên lạnh lùng.
Ngôn Tiếu và Bạch Kerry có lẽ cũng cảm thấy chuyện này không ổn, họ cúi đầu xuống, cảm thấy áy náy.
Hàn Kiều Kiều vốn tưởng rằng Lục Trường Uyên sẽ nổi giận, không ngờ anh ta chỉ cười lạnh, quay sang nhìn Hàn Dực: “A Dực, cậu thấy xử lý thế nào?”
Ngôn Tiếu rõ ràng rùng mình một cái.
Sợ anh trai đến vậy sao?… Hàn Kiều Kiều lập tức cảm thấy không khí trong phòng khách trở nên căng thẳng. Nhưng Ngôn Tiếu làm vậy, cô cũng thấy rất không ổn. Sau tận thế, một đội nhóm rất kiêng kỵ những thay đổi đột ngột như thế này, vì dễ gây ra sự cố ngoài ý muốn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.