Trọng Sinh: Độc Sủng Trong Tận Thế
Chương 41: Hòa Hợp
Hoa Hoa Liễu
07/12/2024
Hàn Dực khẽ nhướn mày, bình thản nói: “Phía nam chỗ của chúng ta có một ngôi làng, phần lớn đã được phát triển thành khu du lịch nông trại. Khoảng cách hơi xa, tôi không thể dò tìm. Các cậu qua đó thăm dò tình hình.”
Không gian trong phòng khách bỗng chốc tĩnh lặng.
Hàn Kiều Kiều không khỏi xót xa, cô lên tiếng: “Anh à, trời sắp tối rồi.”
Giọng Hàn Dực vẫn lạnh lùng, “Bây giờ là năm giờ rưỡi, mặt trời sẽ lặn vào lúc bảy giờ, còn một tiếng rưỡi nữa, đủ để họ quay về.” Anh nói, rồi ngước mắt nhìn Ngôn Tiếu, “Vỏ xe HUMVEE đủ chắc chắn, nếu không kịp quay về, cứ ngủ trong xe đi.”
Không khí trở nên căng thẳng, không ai dám cãi lại Hàn Dực.
Hàn Kiều Kiều nhìn trái nhìn phải, băn khoăn không biết có nên khuyên anh nữa hay không.
Khuôn mặt Lục Trường Uyên đã dịu lại nhiều, anh ta mỉm cười hòa nhã nói: “Lần này cũng là lỗi của tôi, không nhắc họ là những khu vực chưa được anh quét tinh thần thì không nên tự tiện lui tới.”
Hàn Kiều Kiều nghĩ Lục Trường Uyên nói khéo quá, rõ ràng là một người dọa dẫm còn một người lại dịu dàng khuyên nhủ mà!
Ngôn Tiếu và Bạch Kerry đều cúi gằm đầu, Tiêu Giản cũng thấy khó xử, “Không liên quan gì đến anh Lục, chuyện này vốn chẳng cần phải nhắc nhở.”
Thực ra, Bạch Kerry vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, chỉ đơn giản là bị khí thế của Hàn Dực làm cho sợ hãi. Nghe thấy lời của Tiêu Giản, anh ta lẩm bẩm, “Xin lỗi, lần này bọn tôi hơi quá đà, sau này sẽ không tái phạm đâu! Tôi hứa đấy!”
Ngôn Tiếu có vẻ chán nản, “Anh Dực, tôi sai rồi…”
Lục Trường Uyên ngồi trên ghế sofa cười híp mắt, vẫy tay với họ, “Đi đi, càng đi sớm về sớm càng tốt.”
Hàn Kiều Kiều nghĩ, có vẻ anh ta còn có chút gì đó như đang hả hê.
Trời đã không còn sớm, ba người không dám chống lại lời Hàn Dực, nhanh chóng trang bị đạn dược và lên đường.
Hàn Kiều Kiều lo lắng, “Không có vấn đề gì chứ?”
Lục Trường Uyên cười ung dung, “Có đủ đạn dược và xe bọc thép chống đạn, trong xe còn có hai người có năng lực đặc biệt. Cũng đâu phải bảo họ đi chiến đấu, chỉ là đi thăm dò thôi. Nếu vậy mà gặp chuyện thì chỉ có thể nói là họ quá ngốc thôi.”
Anh Lục, nói như thế về đồng đội của mình thật sự ổn sao?
Lục Trường Uyên thản nhiên quay đầu xem TV.
Trên màn hình đang phát cảnh đường phố trong thành phố, rất nhiều nhân viên y tế khiêng cáng đi vội vã, cảnh sát vũ trang theo sát hai bên, thi thoảng lại quay đầu bắn về phía sau. Lúc đầu họ còn ngắm bắn từng tên, sau vì vội vàng nên chuyển sang bắn liên tục, không còn quan tâm liệu có gây thương vong cho người vô tội hay không. Màn hình liên tục rung chuyển, không rõ nét, chỉ có thể cảm nhận được sự hoảng loạn và hỗn loạn nơi đây.
Lục Trường Uyên tăng âm lượng lên một chút, họ mới nghe rõ giọng phóng viên trên màn hình, đại loại là chính phủ thành phố đang thực hiện cứu trợ khẩn cấp, kêu gọi người dân đóng chặt cửa và không ra ngoài, nếu phát hiện người nhiễm bệnh có thể gọi điện…
Nhìn cảnh tượng này, ngay cả Hàn Kiều Kiều, người đã từng trải qua chuyện tương tự, cũng không khỏi nhíu mày.
Những dị loại trong thành phố thật sự quá nhiều. Nguồn nước nhà máy đã bị ô nhiễm, dị loại sẽ càng ngày càng đông, tình hình càng lúc càng tồi tệ. Thành phố Thanh Giang sớm muộn gì cũng sẽ thất thủ… May mà biệt thự của họ ở rất xa trung tâm thành phố, chỉ là những người sống trong thành… Nếu họ có thể cầm cự đến khi quân đội tới, thì vẫn còn chút hy vọng sống sót.
Hy vọng sống sót?...
Hàn Kiều Kiều thở dài không tự giác.
Ngay cả khi đến được căn cứ, chưa chắc đã sống sót được. Bao nhiêu người tràn trề hy vọng đến căn cứ, nhưng căn cứ có tốt đẹp đến vậy đâu? Nguồn lực tất nhiên sẽ ưu tiên cho quân đội, phụ nữ, người già và trẻ em đều phải nhịn đói, vô số người thiếu thốn đủ thứ, vì giành một chỗ ngủ mà giết nhau cũng chẳng hiếm. Môi trường khắc nghiệt đã kích thích phần xấu xa nhất trong con người, từ đánh nhau, cướp bóc, lừa gạt, cưỡng hiếp, đến giết người…
Nếu không nhờ có anh trai che chở, Hàn Kiều Kiều không dám tưởng tượng đến số phận của mình.
Chính vì đã chứng kiến quá nhiều thứ tồi tệ trong kiếp trước, Hàn Kiều Kiều hy vọng anh trai sẽ chờ cho đến khi căn cứ hoàn thiện hơn mới đến. Điều này dĩ nhiên cũng bởi hiện tại họ có đủ vật tư và năng lực tự bảo vệ. Còn đối với người bình thường, chỉ có con đường đến căn cứ mà thôi. Dù là người mạnh hay kẻ yếu, ai nấy đều phải đấu tranh giành lấy con đường sống của mình theo cách riêng.
Lục Trường Uyên chỉ vào đám đông trên TV, nói: “Nhìn kìa, mấy người đó còn ôm cả thực phẩm, chắc là từ siêu thị lớn gần đó… Cảnh sát vũ trang là đi tiêu diệt dị loại, nếu không thì ban ngày dị loại sẽ không xuất hiện ngoài phố đâu, có lẽ chúng đã bị chọc giận rồi.”
Hàn Dực chỉ cười lạnh.
Chuyện lớn xảy ra như vậy, mà phía nhà họ Hàn không có lấy một lời nhắc nhở. Bấy nhiêu ngày trôi qua, không thấy họ xuất hiện, thậm chí chẳng có một cuộc gọi nào. Những ông chú của anh, đều là quan chức cao cấp trong quân ủy cả. Đây là muốn nhân cơ hội này cắt đứt mối quan hệ với anh sao?
Hàn Dực lại không thèm quan tâm đến chút tài sản của nhà họ Hàn. Từ giờ về sau là mạt thế rồi, cổ phần hay tiền bạc chỉ là hư vô, nhưng hàng hóa trong kho vũ khí mới là thực chất. Mặc dù trước đó anh đã lấy đi gần một phần ba, nhưng phần còn lại, anh cũng không nghĩ sẽ để lại gì cho nhà họ Hàn.
Không vội, sau này sẽ có cơ hội.
Màn hình TV liên tục chuyển cảnh, Lục Trường Uyên lẩm bẩm, “Không biết trong cơ thể của mấy con dị loại này có tinh hạch không.”
Hàn Dực vẫn giữ nét mặt lạnh lùng, “Sau này đến thành phố xem thì biết thôi.”
Hàn Kiều Kiều hỏi, “Anh à, chúng ta còn phải vào thành phố không?”
Hàn Dực tỏ vẻ khó chịu đáp, “Thân thủ của Ngôn Tiếu và Bạch Kerry yếu quá.”
Nên vào thành phố để luyện tập sao?
Lục Trường Uyên cũng gật đầu, “Thể lực của họ kém hơn Tiêu Giản nhiều, khả năng ứng biến cũng chưa đủ.”
Hàn Kiều Kiều nghĩ đến dáng người cao ráo nhưng không có chút cơ bắp nào của Ngôn Tiếu, thầm cười trộm. Lần đầu gặp anh ta, với vẻ ngoài như vậy, cô còn tưởng anh ta rất can đảm, nào ngờ gặp chuyện là hoảng hốt trước tiên. Ngược lại là Bạch Kerry, thường ngày luôn to mồm, gặp chuyện lại có thể xông lên trước tiên. Hàn Kiều Kiều cho rằng có lẽ đó là kiểu người thần kinh thô.
Chương trình tin tức trên TV lại bắt đầu phát lại từ đầu. Lục Trường Uyên vặn nhỏ âm lượng, nhưng cũng không tắt hẳn. Họ gần như luôn mở TV, để không bỏ lỡ bất kỳ tin tức nào.
“Không biết chính phủ sẽ lập căn cứ ở đâu.” Anh ta tự nói.
Dĩ nhiên Hàn Kiều Kiều biết. Nhưng bây giờ chưa phải lúc để nói ra.
"Chắc là ở khu vực xa thành phố, nơi có nguồn nước sạch.” Hàn Dực nói, “Trong thành phố quá nhiều dị loại, công trình che chắn cũng nhiều, ngay cả khi quân đội vào cũng khó mà phát huy tác dụng. Chi bằng mở một khu mới thì sẽ an toàn hơn.”
Nói xong, anh nhận thấy Hàn Kiều Kiều đang nhìn anh với đôi mắt sáng long lanh. Đôi mắt biết nói của cô tràn đầy sự ngưỡng mộ và trìu mến, khiến trong lòng anh ngứa ngáy, mỉm cười đưa tay véo nhẹ lên đôi má mềm của cô.
Hàn Kiều Kiều để mặc anh nghịch ngợm khuôn mặt mình, cười hạnh phúc, thầm nghĩ: Anh đúng là thông minh thật! Chẳng phải căn cứ phía Bắc thành nằm ở khu phát triển mới bên bờ sông Hoài sao?
Cô vui vẻ nói, “Em đi nấu cơm đây!” Để cho Hàn Dực chơi đùa một lúc, sau đó cô hớn hở bước vào bếp.
Lục Trường Uyên nhìn theo bóng lưng cô, nở nụ cười kỳ quặc, “Lần sau ra ngoài mang theo cô ấy luôn đi, để khỏi phải lo lắng.”
“Ừ.” Hàn Dực thu hồi ánh nhìn, ngả người ra sau và nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mỗi lần sử dụng dị năng xong, anh đều thấy mệt. Một giấc ngủ ngắn lúc nãy giúp anh phục hồi phần nào, nhưng vẫn còn chút mệt mỏi.
Lục Trường Uyên nhìn anh, suy nghĩ một lúc rồi hỏi, “Có muốn thử tinh hạch không? Chẳng phải cậu nói cái này có thể giúp tăng cường dị năng sao?”
Không gian trong phòng khách bỗng chốc tĩnh lặng.
Hàn Kiều Kiều không khỏi xót xa, cô lên tiếng: “Anh à, trời sắp tối rồi.”
Giọng Hàn Dực vẫn lạnh lùng, “Bây giờ là năm giờ rưỡi, mặt trời sẽ lặn vào lúc bảy giờ, còn một tiếng rưỡi nữa, đủ để họ quay về.” Anh nói, rồi ngước mắt nhìn Ngôn Tiếu, “Vỏ xe HUMVEE đủ chắc chắn, nếu không kịp quay về, cứ ngủ trong xe đi.”
Không khí trở nên căng thẳng, không ai dám cãi lại Hàn Dực.
Hàn Kiều Kiều nhìn trái nhìn phải, băn khoăn không biết có nên khuyên anh nữa hay không.
Khuôn mặt Lục Trường Uyên đã dịu lại nhiều, anh ta mỉm cười hòa nhã nói: “Lần này cũng là lỗi của tôi, không nhắc họ là những khu vực chưa được anh quét tinh thần thì không nên tự tiện lui tới.”
Hàn Kiều Kiều nghĩ Lục Trường Uyên nói khéo quá, rõ ràng là một người dọa dẫm còn một người lại dịu dàng khuyên nhủ mà!
Ngôn Tiếu và Bạch Kerry đều cúi gằm đầu, Tiêu Giản cũng thấy khó xử, “Không liên quan gì đến anh Lục, chuyện này vốn chẳng cần phải nhắc nhở.”
Thực ra, Bạch Kerry vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, chỉ đơn giản là bị khí thế của Hàn Dực làm cho sợ hãi. Nghe thấy lời của Tiêu Giản, anh ta lẩm bẩm, “Xin lỗi, lần này bọn tôi hơi quá đà, sau này sẽ không tái phạm đâu! Tôi hứa đấy!”
Ngôn Tiếu có vẻ chán nản, “Anh Dực, tôi sai rồi…”
Lục Trường Uyên ngồi trên ghế sofa cười híp mắt, vẫy tay với họ, “Đi đi, càng đi sớm về sớm càng tốt.”
Hàn Kiều Kiều nghĩ, có vẻ anh ta còn có chút gì đó như đang hả hê.
Trời đã không còn sớm, ba người không dám chống lại lời Hàn Dực, nhanh chóng trang bị đạn dược và lên đường.
Hàn Kiều Kiều lo lắng, “Không có vấn đề gì chứ?”
Lục Trường Uyên cười ung dung, “Có đủ đạn dược và xe bọc thép chống đạn, trong xe còn có hai người có năng lực đặc biệt. Cũng đâu phải bảo họ đi chiến đấu, chỉ là đi thăm dò thôi. Nếu vậy mà gặp chuyện thì chỉ có thể nói là họ quá ngốc thôi.”
Anh Lục, nói như thế về đồng đội của mình thật sự ổn sao?
Lục Trường Uyên thản nhiên quay đầu xem TV.
Trên màn hình đang phát cảnh đường phố trong thành phố, rất nhiều nhân viên y tế khiêng cáng đi vội vã, cảnh sát vũ trang theo sát hai bên, thi thoảng lại quay đầu bắn về phía sau. Lúc đầu họ còn ngắm bắn từng tên, sau vì vội vàng nên chuyển sang bắn liên tục, không còn quan tâm liệu có gây thương vong cho người vô tội hay không. Màn hình liên tục rung chuyển, không rõ nét, chỉ có thể cảm nhận được sự hoảng loạn và hỗn loạn nơi đây.
Lục Trường Uyên tăng âm lượng lên một chút, họ mới nghe rõ giọng phóng viên trên màn hình, đại loại là chính phủ thành phố đang thực hiện cứu trợ khẩn cấp, kêu gọi người dân đóng chặt cửa và không ra ngoài, nếu phát hiện người nhiễm bệnh có thể gọi điện…
Nhìn cảnh tượng này, ngay cả Hàn Kiều Kiều, người đã từng trải qua chuyện tương tự, cũng không khỏi nhíu mày.
Những dị loại trong thành phố thật sự quá nhiều. Nguồn nước nhà máy đã bị ô nhiễm, dị loại sẽ càng ngày càng đông, tình hình càng lúc càng tồi tệ. Thành phố Thanh Giang sớm muộn gì cũng sẽ thất thủ… May mà biệt thự của họ ở rất xa trung tâm thành phố, chỉ là những người sống trong thành… Nếu họ có thể cầm cự đến khi quân đội tới, thì vẫn còn chút hy vọng sống sót.
Hy vọng sống sót?...
Hàn Kiều Kiều thở dài không tự giác.
Ngay cả khi đến được căn cứ, chưa chắc đã sống sót được. Bao nhiêu người tràn trề hy vọng đến căn cứ, nhưng căn cứ có tốt đẹp đến vậy đâu? Nguồn lực tất nhiên sẽ ưu tiên cho quân đội, phụ nữ, người già và trẻ em đều phải nhịn đói, vô số người thiếu thốn đủ thứ, vì giành một chỗ ngủ mà giết nhau cũng chẳng hiếm. Môi trường khắc nghiệt đã kích thích phần xấu xa nhất trong con người, từ đánh nhau, cướp bóc, lừa gạt, cưỡng hiếp, đến giết người…
Nếu không nhờ có anh trai che chở, Hàn Kiều Kiều không dám tưởng tượng đến số phận của mình.
Chính vì đã chứng kiến quá nhiều thứ tồi tệ trong kiếp trước, Hàn Kiều Kiều hy vọng anh trai sẽ chờ cho đến khi căn cứ hoàn thiện hơn mới đến. Điều này dĩ nhiên cũng bởi hiện tại họ có đủ vật tư và năng lực tự bảo vệ. Còn đối với người bình thường, chỉ có con đường đến căn cứ mà thôi. Dù là người mạnh hay kẻ yếu, ai nấy đều phải đấu tranh giành lấy con đường sống của mình theo cách riêng.
Lục Trường Uyên chỉ vào đám đông trên TV, nói: “Nhìn kìa, mấy người đó còn ôm cả thực phẩm, chắc là từ siêu thị lớn gần đó… Cảnh sát vũ trang là đi tiêu diệt dị loại, nếu không thì ban ngày dị loại sẽ không xuất hiện ngoài phố đâu, có lẽ chúng đã bị chọc giận rồi.”
Hàn Dực chỉ cười lạnh.
Chuyện lớn xảy ra như vậy, mà phía nhà họ Hàn không có lấy một lời nhắc nhở. Bấy nhiêu ngày trôi qua, không thấy họ xuất hiện, thậm chí chẳng có một cuộc gọi nào. Những ông chú của anh, đều là quan chức cao cấp trong quân ủy cả. Đây là muốn nhân cơ hội này cắt đứt mối quan hệ với anh sao?
Hàn Dực lại không thèm quan tâm đến chút tài sản của nhà họ Hàn. Từ giờ về sau là mạt thế rồi, cổ phần hay tiền bạc chỉ là hư vô, nhưng hàng hóa trong kho vũ khí mới là thực chất. Mặc dù trước đó anh đã lấy đi gần một phần ba, nhưng phần còn lại, anh cũng không nghĩ sẽ để lại gì cho nhà họ Hàn.
Không vội, sau này sẽ có cơ hội.
Màn hình TV liên tục chuyển cảnh, Lục Trường Uyên lẩm bẩm, “Không biết trong cơ thể của mấy con dị loại này có tinh hạch không.”
Hàn Dực vẫn giữ nét mặt lạnh lùng, “Sau này đến thành phố xem thì biết thôi.”
Hàn Kiều Kiều hỏi, “Anh à, chúng ta còn phải vào thành phố không?”
Hàn Dực tỏ vẻ khó chịu đáp, “Thân thủ của Ngôn Tiếu và Bạch Kerry yếu quá.”
Nên vào thành phố để luyện tập sao?
Lục Trường Uyên cũng gật đầu, “Thể lực của họ kém hơn Tiêu Giản nhiều, khả năng ứng biến cũng chưa đủ.”
Hàn Kiều Kiều nghĩ đến dáng người cao ráo nhưng không có chút cơ bắp nào của Ngôn Tiếu, thầm cười trộm. Lần đầu gặp anh ta, với vẻ ngoài như vậy, cô còn tưởng anh ta rất can đảm, nào ngờ gặp chuyện là hoảng hốt trước tiên. Ngược lại là Bạch Kerry, thường ngày luôn to mồm, gặp chuyện lại có thể xông lên trước tiên. Hàn Kiều Kiều cho rằng có lẽ đó là kiểu người thần kinh thô.
Chương trình tin tức trên TV lại bắt đầu phát lại từ đầu. Lục Trường Uyên vặn nhỏ âm lượng, nhưng cũng không tắt hẳn. Họ gần như luôn mở TV, để không bỏ lỡ bất kỳ tin tức nào.
“Không biết chính phủ sẽ lập căn cứ ở đâu.” Anh ta tự nói.
Dĩ nhiên Hàn Kiều Kiều biết. Nhưng bây giờ chưa phải lúc để nói ra.
"Chắc là ở khu vực xa thành phố, nơi có nguồn nước sạch.” Hàn Dực nói, “Trong thành phố quá nhiều dị loại, công trình che chắn cũng nhiều, ngay cả khi quân đội vào cũng khó mà phát huy tác dụng. Chi bằng mở một khu mới thì sẽ an toàn hơn.”
Nói xong, anh nhận thấy Hàn Kiều Kiều đang nhìn anh với đôi mắt sáng long lanh. Đôi mắt biết nói của cô tràn đầy sự ngưỡng mộ và trìu mến, khiến trong lòng anh ngứa ngáy, mỉm cười đưa tay véo nhẹ lên đôi má mềm của cô.
Hàn Kiều Kiều để mặc anh nghịch ngợm khuôn mặt mình, cười hạnh phúc, thầm nghĩ: Anh đúng là thông minh thật! Chẳng phải căn cứ phía Bắc thành nằm ở khu phát triển mới bên bờ sông Hoài sao?
Cô vui vẻ nói, “Em đi nấu cơm đây!” Để cho Hàn Dực chơi đùa một lúc, sau đó cô hớn hở bước vào bếp.
Lục Trường Uyên nhìn theo bóng lưng cô, nở nụ cười kỳ quặc, “Lần sau ra ngoài mang theo cô ấy luôn đi, để khỏi phải lo lắng.”
“Ừ.” Hàn Dực thu hồi ánh nhìn, ngả người ra sau và nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mỗi lần sử dụng dị năng xong, anh đều thấy mệt. Một giấc ngủ ngắn lúc nãy giúp anh phục hồi phần nào, nhưng vẫn còn chút mệt mỏi.
Lục Trường Uyên nhìn anh, suy nghĩ một lúc rồi hỏi, “Có muốn thử tinh hạch không? Chẳng phải cậu nói cái này có thể giúp tăng cường dị năng sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.