Trọng Sinh: Độc Sủng Trong Tận Thế
Chương 44: Cô Thuộc Về Anh (H)
Hoa Hoa Liễu
07/12/2024
“Ừm, em sợ đâm không đúng vị trí. Vùng này kết nối với thân não, nếu không cắt đứt hoàn toàn hoặc chỉ đâm vào cơ bắp, dị chủng vẫn có thể hành động được.”
Lục Trường Uyên nghe vậy, gật đầu đồng ý: “Vậy nghĩa là, chỉ có ở đúng chỗ thì mới mở được hộp sọ?”
“Ừ... là vậy đấy...” Thực ra cô chẳng nghĩ nhiều đến thế. Kiếp trước cô đã làm động tác này vô số lần, lúc đầu có thể vì muốn nhắm đúng mục tiêu, nhưng dần dần, nó lại trở thành thói quen.
Hàn Kiều Kiều có chút lo lắng, thực ra cô muốn giải thích, nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Cô không giỏi ăn nói, sợ càng nói càng sai, nên đành im lặng.
Cũng may, anh trai không hỏi gì...
Hàn Kiều Kiều ngước lên nhìn trộm anh trai, biểu cảm lạnh lùng thường ngày vẫn không khác mấy so với lúc này.
Hàn Dực nắm lấy tay Hàn Kiều Kiều, dẫn cô xuống lầu: “Xuống dưới hội tụ với Kerry. Bên dưới vẫn còn vài tên chưa chết hẳn.”
Sảnh câu lạc bộ sân golf đã chìm trong biển lửa, ngọn lửa lan rộng, tiếng kêu thảm thiết dần lụi tắt. Vài dị chủng chạy thoát cũng bị đội của Tiêu Giản bắn hạ gọn ghẽ. Những kẻ này là những con mạnh nhất trong tổ, Hàn Dực moi được hai viên tinh hạch từ xác của chúng.
Trong tổ dị chủng này có tổng cộng ba viên tinh hạch. Một viên nữa nằm trong cơ thể con hoàng hậu, nhưng nó đã bị thiêu rụi trong biển lửa, nên họ không thể lấy được.
Mục tiêu chính của họ lần này là tiêu diệt tổ, tinh hạch chỉ là phần thưởng thêm, có thêm hay bớt một viên cũng không sao. Huống hồ, về sau tinh hạch sẽ càng nhiều.
Về đến biệt thự, mọi người mới thả lỏng, vì hiểm nguy trong khu vực đã được giải trừ. Nụ cười rạng rỡ trên mặt những người nhận được tinh hạch khiến không khí thêm phần vui tươi.
Hàn Kiều Kiều về nhà, lập tức chạy vào phòng tắm. Cô cảm giác quần áo và tóc mình đều bám mùi tanh tưởi, khiến cô khó chịu. Cô luôn nấn ná trong phòng tắm lâu hơn vì biết rằng sau này, có lẽ cô sẽ không còn điều kiện tắm thoải mái như thế này nữa.
Khi tắm xong bước ra, cô thấy Hàn Dực ngồi trầm tư trên giường cô, không biết anh đã vào đây từ lúc nào.
“Anh.”
Hàn Kiều Kiều bước tới, Hàn Dực nắm lấy tay cô, những ngón tay mềm mại, không sơn móng nhưng lại sáng bóng tự nhiên. Từng chi tiết trên người cô đều đẹp đến mê hồn. Nhưng chính đôi tay này lại nhuốm đầy máu hôm nay, gương mặt tinh khôi của cô không hề lộ vẻ sợ hãi, trong mắt là sự chai sạn khi đã nhìn thấu sống chết...
Hàn Dực khẽ thở dài trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản. Anh nắm tay cô, hỏi: “Kiều Kiều, hôm nay em có sợ không?”
Hàn Kiều Kiều ngập ngừng một lát, rồi lắc đầu: “Em không sợ.”
Cô dừng lại, rồi nói thêm: “Chỉ cần ở cạnh anh, em chẳng sợ gì cả.”
Hàn Dực không nói gì, kéo cô ngồi lên đùi, nhẹ nhàng xoa lưng cô, như muốn trấn an cô, nhưng cũng là để xoa dịu chính mình.
Hàn Kiều Kiều cảm thấy anh hơi kỳ lạ, bèn nhìn anh với vẻ bối rối, đoán không ra anh đang nghĩ gì.
“Anh, sao anh lại như vậy?” Cô nhỏ nhẹ dụi đầu vào vai anh như mèo con, đôi mắt trong veo nhìn anh.
Hàn Dực không để lộ cảm xúc, đưa tay vén vài lọn tóc ẩm trên trán cô, không nói gì.
“...Anh, anh có chuyện buồn phải không?”
Hàn Dực cúi xuống hôn lên trán cô, giọng trầm xuống: “Hôm nay anh đã rất sợ, Kiều Kiều.”
Sợ ư?
Hàn Kiều Kiều ngỡ ngàng.
Anh sợ điều gì? Cô ngây người nhìn anh, muốn hỏi nhưng không dám.
Hàn Dực bất ngờ ôm cô chặt hơn.
Anh muốn cô.
Rõ ràng vẫn luôn nhắc nhở chính mình phải chờ Kiều Kiều lớn hơn chút nữa……
“Kiều Kiều, em còn nhớ rõ giấc mơ đó không?” Hàn Dực đột nhiên hỏi cô.
Hàn Kiều Kiều mặt hơi hơi đỏ, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Nhớ rõ.”
“Chúng ta làm xong việc xảy ra trong giấc mơ, được không?” Giọng nói của anh trầm thấp, hơi thở ấm áp phun bên tai cô, như là dụ dỗ.
Hàn Kiều Kiều mặt càng đỏ, cô cúi đầu không dám nhìn ánh mắt nóng rực của Hàn Dực, mấp máy môi, nhỏ giọng nói: “Được.”
Hàn Dực cười khẽ cắn vành tai mượt mà của cô: “Bảo bối thật ngoan.”
Hàn Dực từ từ cởi quần áo của Hàn Kiều Kiều, đặt cô nằm xuống, cô như là biết anh muốn làm gì, mặt đỏ bừng, đôi mắt cũng nhịn không được nhắm lại.
Thân thể của cô rất đẹp, giống một tác phẩm nghệ thuật trắng tinh không tì vết. Giờ phút này, bởi vì ngượng ngùng lộ ra hơi ửng hồng, dưới ánh sáng nhu hòa ở trong nhà chiếu rọi, đúng là như tơ lụa mềm mượt. Hàn Dực không khỏi hít sâu một hơi, dịu dàng cởi bỏ quần lót - thứ duy nhất che đậy thân thể cô. Nơi đó thuần khiết chưa bao giờ bị nhiễm bẩn giống như trẻ con, hô hấp Hàn Dực càng nặng nề hơn.
Anh hôn lên môi cô, đầu lưỡi linh hoạt như đi đường quen tấn công từng nơi trong khoang miệng cô mỗi một chỗ thịt mềm đều bị trằn trọc chà đạp. Một bàn tay từ xương quai xanh mỹ lệ của cô trượt xuống ngọn núi mềm mại đứng thẳng, xoa nhẹ niết chậm, ngón tay vê xoa đỉnh núi hồng phấn đến khi nó hơi hơi cứng lên mới theo đường cong mềm nhẵn tinh tế đi xuống…… Bàn tay anh toàn bộ bao vây bộ phận tư mật nhất của cô, ngón tay chậm rãi vỗ về chơi đùa chốn đào nguyên mềm xinh.
“A……” Hàn Kiều Kiều khó nhịn phát ra một tiếng than nhẹ, đôi tay vô thức bắt lấy khăn trải giường phía dưới.
Hàn Dực thích phản ứng này của cô cực kỳ, anh ác liệt cười khẽ: “Bảo bối, thích sao?”
Không đợi Hàn Kiều Kiều trả lời anh đã cúi người ngậm lấy đỉnh núi trước ngực mềm mại của cô, tùy ý nhấm nháp, ngón tay lúc nhẹ lúc nặng ấn nơi đã hơi ướt át chảy nước. Hàn Kiều Kiều chỉ cảm thấy cả người như bốc cháy, ngọn lửa đó càng đốt càng lớn khiến cô không sức lực tự hỏi.
Hàn Dực lưu luyến hôn ở trên da thịt cô, mút vào hoặc là khẽ cắn, nhìn da thịt trắng mềm trước mắt bị in lên vết tím tím xanh xanh, trong mắt anh trào ra hung ác cùng dục vọng khó có thể áp chế.
—— Cô là của anh.
Hàn Dực hơi nâng một chân cô lên, góc độ này làm ngón tay tà ác của anh càng thêm tùy ý làm bậy. Dòng nước ấm áp chậm rãi chảy ra, đầu ngón tay cố ý xoa bóp viên nhụy châu nhỏ mẫn cảm, khóe miệng anh cong cong tà khí: “Thích anh trai làm như vậy với em sao?”
Hàn Kiều Kiều cánh môi khẽ run, phát ra tiếng nức nở như mèo con, một câu cũng nói không nên lời.
“Bảo bối, nhìn anh này.”
Hàn Kiều Kiều thuận theo mở hai mắt, ánh mắt mê mang mà tan rã. Từ ngón tay thon dài của anh tạo ra cảm giác tê ngứa kì lạ và mềm mại, cảm giác này theo thần kinh chạy theo toàn thân. Trong đầu hỗn loạn lúc ban đầu "bùm" một tiếng thành trống rỗng, tình triều như hồng thủy mãnh thú, không hề nói trước mà đưa cô đến đỉnh……
“Anh……” Hàn Kiều Kiều rốt cuộc nhịn không được kêu nhỏ ra tiếng.
Hàn Dực thấy bộ dáng cô động lòng người rốt cuộc kìm nén không được, tách chân cô ra, mạnh mẽ không cho phản kháng tiến vào thân thể của cô ——
Cô là của anh. Cho dù là tâm của cô, hay là thân thể của cô đều thuộc về anh.
Một khi nhắc đến việc này, hung ác trong lòng Hàn Dực lại bùng phát, anh hung hăng đâm vào cô gái dưới thân. Dù trên mặt cô hiện ra vẻ thống khổ, dù trong mắt cô trào ra nước mắt, anh chỉ càng thêm phấn khởi càng thêm hung mãnh chiếm lấy cô! Anh không cách nào dừng lại, cô là của anh! Chỉ duy nhất của mình anh!
“A… hức…… Anh ơi…… Anh ơi……”
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cảnh xuân tươi đẹp trong phòng hòa lẫn tiếng rên rỉ nhỏ vụn dần dần mơ hồ thành tiếng khóc nức nở. Cô nhớ không rõ anh trai chiếm lấy cô bao nhiêu lần, cuối cùng là ngăn cản không được thế công mạnh mẽ như vậy, ở lúc lên đến trên đỉnh núi mất đi ý thức.
Lúc đó anh phủ ở trên người cô hơi hơi thở dốc, cô mơ hồ nghe thấy anh nói: “Bảo bối, anh yêu em……”
Anh, em cũng yêu anh……
Rất yêu rất yêu..
Lục Trường Uyên nghe vậy, gật đầu đồng ý: “Vậy nghĩa là, chỉ có ở đúng chỗ thì mới mở được hộp sọ?”
“Ừ... là vậy đấy...” Thực ra cô chẳng nghĩ nhiều đến thế. Kiếp trước cô đã làm động tác này vô số lần, lúc đầu có thể vì muốn nhắm đúng mục tiêu, nhưng dần dần, nó lại trở thành thói quen.
Hàn Kiều Kiều có chút lo lắng, thực ra cô muốn giải thích, nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Cô không giỏi ăn nói, sợ càng nói càng sai, nên đành im lặng.
Cũng may, anh trai không hỏi gì...
Hàn Kiều Kiều ngước lên nhìn trộm anh trai, biểu cảm lạnh lùng thường ngày vẫn không khác mấy so với lúc này.
Hàn Dực nắm lấy tay Hàn Kiều Kiều, dẫn cô xuống lầu: “Xuống dưới hội tụ với Kerry. Bên dưới vẫn còn vài tên chưa chết hẳn.”
Sảnh câu lạc bộ sân golf đã chìm trong biển lửa, ngọn lửa lan rộng, tiếng kêu thảm thiết dần lụi tắt. Vài dị chủng chạy thoát cũng bị đội của Tiêu Giản bắn hạ gọn ghẽ. Những kẻ này là những con mạnh nhất trong tổ, Hàn Dực moi được hai viên tinh hạch từ xác của chúng.
Trong tổ dị chủng này có tổng cộng ba viên tinh hạch. Một viên nữa nằm trong cơ thể con hoàng hậu, nhưng nó đã bị thiêu rụi trong biển lửa, nên họ không thể lấy được.
Mục tiêu chính của họ lần này là tiêu diệt tổ, tinh hạch chỉ là phần thưởng thêm, có thêm hay bớt một viên cũng không sao. Huống hồ, về sau tinh hạch sẽ càng nhiều.
Về đến biệt thự, mọi người mới thả lỏng, vì hiểm nguy trong khu vực đã được giải trừ. Nụ cười rạng rỡ trên mặt những người nhận được tinh hạch khiến không khí thêm phần vui tươi.
Hàn Kiều Kiều về nhà, lập tức chạy vào phòng tắm. Cô cảm giác quần áo và tóc mình đều bám mùi tanh tưởi, khiến cô khó chịu. Cô luôn nấn ná trong phòng tắm lâu hơn vì biết rằng sau này, có lẽ cô sẽ không còn điều kiện tắm thoải mái như thế này nữa.
Khi tắm xong bước ra, cô thấy Hàn Dực ngồi trầm tư trên giường cô, không biết anh đã vào đây từ lúc nào.
“Anh.”
Hàn Kiều Kiều bước tới, Hàn Dực nắm lấy tay cô, những ngón tay mềm mại, không sơn móng nhưng lại sáng bóng tự nhiên. Từng chi tiết trên người cô đều đẹp đến mê hồn. Nhưng chính đôi tay này lại nhuốm đầy máu hôm nay, gương mặt tinh khôi của cô không hề lộ vẻ sợ hãi, trong mắt là sự chai sạn khi đã nhìn thấu sống chết...
Hàn Dực khẽ thở dài trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản. Anh nắm tay cô, hỏi: “Kiều Kiều, hôm nay em có sợ không?”
Hàn Kiều Kiều ngập ngừng một lát, rồi lắc đầu: “Em không sợ.”
Cô dừng lại, rồi nói thêm: “Chỉ cần ở cạnh anh, em chẳng sợ gì cả.”
Hàn Dực không nói gì, kéo cô ngồi lên đùi, nhẹ nhàng xoa lưng cô, như muốn trấn an cô, nhưng cũng là để xoa dịu chính mình.
Hàn Kiều Kiều cảm thấy anh hơi kỳ lạ, bèn nhìn anh với vẻ bối rối, đoán không ra anh đang nghĩ gì.
“Anh, sao anh lại như vậy?” Cô nhỏ nhẹ dụi đầu vào vai anh như mèo con, đôi mắt trong veo nhìn anh.
Hàn Dực không để lộ cảm xúc, đưa tay vén vài lọn tóc ẩm trên trán cô, không nói gì.
“...Anh, anh có chuyện buồn phải không?”
Hàn Dực cúi xuống hôn lên trán cô, giọng trầm xuống: “Hôm nay anh đã rất sợ, Kiều Kiều.”
Sợ ư?
Hàn Kiều Kiều ngỡ ngàng.
Anh sợ điều gì? Cô ngây người nhìn anh, muốn hỏi nhưng không dám.
Hàn Dực bất ngờ ôm cô chặt hơn.
Anh muốn cô.
Rõ ràng vẫn luôn nhắc nhở chính mình phải chờ Kiều Kiều lớn hơn chút nữa……
“Kiều Kiều, em còn nhớ rõ giấc mơ đó không?” Hàn Dực đột nhiên hỏi cô.
Hàn Kiều Kiều mặt hơi hơi đỏ, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Nhớ rõ.”
“Chúng ta làm xong việc xảy ra trong giấc mơ, được không?” Giọng nói của anh trầm thấp, hơi thở ấm áp phun bên tai cô, như là dụ dỗ.
Hàn Kiều Kiều mặt càng đỏ, cô cúi đầu không dám nhìn ánh mắt nóng rực của Hàn Dực, mấp máy môi, nhỏ giọng nói: “Được.”
Hàn Dực cười khẽ cắn vành tai mượt mà của cô: “Bảo bối thật ngoan.”
Hàn Dực từ từ cởi quần áo của Hàn Kiều Kiều, đặt cô nằm xuống, cô như là biết anh muốn làm gì, mặt đỏ bừng, đôi mắt cũng nhịn không được nhắm lại.
Thân thể của cô rất đẹp, giống một tác phẩm nghệ thuật trắng tinh không tì vết. Giờ phút này, bởi vì ngượng ngùng lộ ra hơi ửng hồng, dưới ánh sáng nhu hòa ở trong nhà chiếu rọi, đúng là như tơ lụa mềm mượt. Hàn Dực không khỏi hít sâu một hơi, dịu dàng cởi bỏ quần lót - thứ duy nhất che đậy thân thể cô. Nơi đó thuần khiết chưa bao giờ bị nhiễm bẩn giống như trẻ con, hô hấp Hàn Dực càng nặng nề hơn.
Anh hôn lên môi cô, đầu lưỡi linh hoạt như đi đường quen tấn công từng nơi trong khoang miệng cô mỗi một chỗ thịt mềm đều bị trằn trọc chà đạp. Một bàn tay từ xương quai xanh mỹ lệ của cô trượt xuống ngọn núi mềm mại đứng thẳng, xoa nhẹ niết chậm, ngón tay vê xoa đỉnh núi hồng phấn đến khi nó hơi hơi cứng lên mới theo đường cong mềm nhẵn tinh tế đi xuống…… Bàn tay anh toàn bộ bao vây bộ phận tư mật nhất của cô, ngón tay chậm rãi vỗ về chơi đùa chốn đào nguyên mềm xinh.
“A……” Hàn Kiều Kiều khó nhịn phát ra một tiếng than nhẹ, đôi tay vô thức bắt lấy khăn trải giường phía dưới.
Hàn Dực thích phản ứng này của cô cực kỳ, anh ác liệt cười khẽ: “Bảo bối, thích sao?”
Không đợi Hàn Kiều Kiều trả lời anh đã cúi người ngậm lấy đỉnh núi trước ngực mềm mại của cô, tùy ý nhấm nháp, ngón tay lúc nhẹ lúc nặng ấn nơi đã hơi ướt át chảy nước. Hàn Kiều Kiều chỉ cảm thấy cả người như bốc cháy, ngọn lửa đó càng đốt càng lớn khiến cô không sức lực tự hỏi.
Hàn Dực lưu luyến hôn ở trên da thịt cô, mút vào hoặc là khẽ cắn, nhìn da thịt trắng mềm trước mắt bị in lên vết tím tím xanh xanh, trong mắt anh trào ra hung ác cùng dục vọng khó có thể áp chế.
—— Cô là của anh.
Hàn Dực hơi nâng một chân cô lên, góc độ này làm ngón tay tà ác của anh càng thêm tùy ý làm bậy. Dòng nước ấm áp chậm rãi chảy ra, đầu ngón tay cố ý xoa bóp viên nhụy châu nhỏ mẫn cảm, khóe miệng anh cong cong tà khí: “Thích anh trai làm như vậy với em sao?”
Hàn Kiều Kiều cánh môi khẽ run, phát ra tiếng nức nở như mèo con, một câu cũng nói không nên lời.
“Bảo bối, nhìn anh này.”
Hàn Kiều Kiều thuận theo mở hai mắt, ánh mắt mê mang mà tan rã. Từ ngón tay thon dài của anh tạo ra cảm giác tê ngứa kì lạ và mềm mại, cảm giác này theo thần kinh chạy theo toàn thân. Trong đầu hỗn loạn lúc ban đầu "bùm" một tiếng thành trống rỗng, tình triều như hồng thủy mãnh thú, không hề nói trước mà đưa cô đến đỉnh……
“Anh……” Hàn Kiều Kiều rốt cuộc nhịn không được kêu nhỏ ra tiếng.
Hàn Dực thấy bộ dáng cô động lòng người rốt cuộc kìm nén không được, tách chân cô ra, mạnh mẽ không cho phản kháng tiến vào thân thể của cô ——
Cô là của anh. Cho dù là tâm của cô, hay là thân thể của cô đều thuộc về anh.
Một khi nhắc đến việc này, hung ác trong lòng Hàn Dực lại bùng phát, anh hung hăng đâm vào cô gái dưới thân. Dù trên mặt cô hiện ra vẻ thống khổ, dù trong mắt cô trào ra nước mắt, anh chỉ càng thêm phấn khởi càng thêm hung mãnh chiếm lấy cô! Anh không cách nào dừng lại, cô là của anh! Chỉ duy nhất của mình anh!
“A… hức…… Anh ơi…… Anh ơi……”
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cảnh xuân tươi đẹp trong phòng hòa lẫn tiếng rên rỉ nhỏ vụn dần dần mơ hồ thành tiếng khóc nức nở. Cô nhớ không rõ anh trai chiếm lấy cô bao nhiêu lần, cuối cùng là ngăn cản không được thế công mạnh mẽ như vậy, ở lúc lên đến trên đỉnh núi mất đi ý thức.
Lúc đó anh phủ ở trên người cô hơi hơi thở dốc, cô mơ hồ nghe thấy anh nói: “Bảo bối, anh yêu em……”
Anh, em cũng yêu anh……
Rất yêu rất yêu..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.