Trọng Sinh: Độc Sủng Trong Tận Thế

Chương 43: Lộ Dấu

Hoa Hoa Liễu

07/12/2024

Hàn Dực kéo Hàn Kiều Kiều ra sau lưng mình, quay người lại ôm cô và nhẹ nhàng vỗ về lưng cô. Hàn Kiều Kiều hít một hơi thật nhẹ trong vòng tay của anh trai, thì thầm: “…Không sao đâu, anh à, em không sợ.”

Dù sao, cảnh tượng thế này cũng không phải lần đầu cô nhìn thấy.

Khu vực ăn uống ở tầng một đã biến thành một khu ăn uống đẫm máu đúng nghĩa. Hàng đống thi thể chất chồng lên nhau tạo thành một ngọn đồi đẫm máu, xương trắng lộ ra lởm chởm, và bể máu tanh hôi gần như ngập đến nửa tầng thang. Một số thi thể đã cạn máu, chỉ còn lại những mảng thịt xanh xám đang phân hủy, nhiều hơn nữa là những xác chết không lành lặn, bụng bị xé toạc, không đầu hoặc cụt chân, thậm chí có cả xác của vài con thú biến dị—chúng có thể từng là lợn, là cừu… nhưng ai mà quan tâm chứ?

Trong mắt dị loại, mọi thứ—người hay thú—đều là thức ăn.

Lục Trường Uyên bịt mũi, vẻ mặt lộ rõ sự khó chịu.

Ánh mắt của Hàn Dực ngập tràn sự căm ghét, gương mặt vốn lạnh lùng càng trở nên sắc lạnh và trầm mặc hơn. Anh nâng khẩu súng trong tay lên, giọng lạnh buốt, “Ngôn Tiếu, đốt sạch đống này đi.”

Nói rồi, những viên đạn đã lao ra!

Xung quanh khu ăn uống có hơn ba, bốn chục con dị loại. Chúng giật mình thức giấc nhưng chưa kịp phản ứng, đã có bảy, tám con gục ngã sau những tiếng nổ khô khốc! Ngay sau đó, đồi xác nhỏ phía trước bốc cháy dữ dội! Mỡ từ xác cháy bắn lên nổ lách tách, và dị loại bị kích động điên cuồng!

Không biết con nào gầm lên đầu tiên, cả nhà ăn liền vang dội tiếng gầm rống hừng hực phẫn nộ! Chúng lao về phía Hàn Dực và những người ở tầng hai, nhảy lên đến sát lan can, hoặc vừa bám vào thì đã bị bắn xuyên qua đầu!

Hàn Kiều Kiều nâng súng, mặt không chút biểu cảm, vừa bắn vừa di chuyển mượt mà, không hề lộ vẻ hoảng hốt. Cô bắn đâu trúng đó, hầu hết là những phát súng gọn gàng vào đầu. Ngay cả Ngôn Tiếu đứng xa nhất cũng chú ý đến, chỉ nghĩ rằng Hàn Kiều Kiều hẳn đã được Hàn Dực huấn luyện từ nhỏ, thầm nghĩ anh thật là tàn nhẫn.

“Kiều Kiều! Có một con đang bò lên cầu thang!”

Giữa tiếng súng và tiếng gầm rú của dị loại, Ngôn Tiếu hét lên với cô.

Đoàng!

Một phát trúng đích. Con dị loại trên cầu thang ngã xuống biển xác bên dưới và lập tức bị ngọn lửa nuốt chửng.

Hàn Kiều Kiều cười tự mãn về phía Ngôn Tiếu.

Lục Trường Uyên cũng không thể không ngoái lại nhìn, nhưng anh ta không nhìn Hàn Kiều Kiều mà là Hàn Dực.

Sắc mặt Hàn Dực đanh lại. Trước ánh mắt dò hỏi của Lục Trường Uyên, anh không nói gì.



Dị loại ở tầng hầm đang tràn lên, Hàn Dực hạ súng, lạnh lùng ra lệnh: “Rút lui.”

Chỉ trong hai, ba giây, một tiếng nổ chói tai bỗng vang lên! Rồi tiếp theo là một loạt tiếng nổ khác, toàn bộ tòa nhà rung chuyển!

Rầm rầm!—Rầm rầm!

Những thi thể trong khu vực ăn uống bị chấn động đến nỗi bắn tung máu thịt! Ngọn lửa càng bốc lên dữ dội!

Những con dị loại đã bò lên được tầng hai vẫn không buông tha họ, nhưng khi chúng vừa băng qua cầu kính thì lập tức bị súng máy hạng nặng xả đạn điên cuồng! Hơn hai chục con dị loại chỉ còn là đống xác thủng lỗ chỗ dưới sức công phá của loại vũ khí này! Khi không còn con nào từ cầu kính chạy qua nữa, đạn trong tay Tiêu Giản cũng vừa hết sạch.

Bên kia cầu kính, hội quán lại phát ra tiếng nổ lớn, gần như một nửa tòa nhà sắp sụp đổ.

Lục Trường Uyên thở dốc, tháo kính và lau bụi tro trên đó, nói: “Không phải do thuốc nổ, hẳn trong hội quán có thứ gì đó dễ cháy nổ.”

“Là rượu.” Hàn Dực nói, “Lửa lan đến tầng hầm, nơi đó là khu bar có nhiều rượu dự trữ.”

Ngôn Tiếu thốt lên, “Chắc ông trời cũng muốn dọn dẹp chúng!”

Với những vụ nổ dữ dội như vậy, đám dị loại ở tầng hầm chắc chắn không còn sống nổi, nếu không bị thiêu chết thì cũng bị chôn vùi.

Khói bụi lắng xuống, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.

Hàn Kiều Kiều bước đến bên Tiêu Giản, nhìn anh tháo rời khẩu súng máy. Cô nghĩ khẩu súng này quá ngầu, chỉ có điều mang theo hơi bất tiện vì đạn rất nặng và thân súng cũng cồng kềnh.

Bất ngờ, sắc mặt Hàn Dực thay đổi!—“Kiều Kiều!”

Có lẽ vì linh cảm hoặc do bản năng sinh tồn, ngay khi anh trai hét lên, Hàn Kiều Kiều lập tức nhào sang một bên!

Bịch!

Một cái bóng khổng lồ đen sì đập xuống đúng chỗ cô vừa đứng!

Đó là một con dị loại toàn thân đen xanh! Cơ thể nó đầy vết thương, máu tím thẫm chảy thành vũng trên nền. Con dị loại đang bị thương há to cái miệng răng nanh, gầm gừ tức giận lao về phía Hàn Kiều Kiều!



Ngay lúc dị loại bổ tới, Hàn Kiều Kiều chụp lấy cổ nó! Tay phải cô bám vào thân nó, mượn lực để xoay lên lưng nó, tay trái không biết từ lúc nào đã thủ sẵn con dao găm. Cô nửa quỳ trên lưng con dị loại, dùng dao đâm mạnh vào phần gáy nối với xương sọ của nó!

Tất cả xảy ra trong chớp mắt!

“Aooo!!!” Con dị loại ngã xuống, rít lên tiếng kêu ghê rợn.

Hàn Kiều Kiều nắm chặt dao và xoay mạnh, như vặn chìa khóa—rắc.

Xương sọ biến dạng kêu lên một tiếng, khiến ai nghe cũng rợn người. Ngôn Tiếu đứng ngẩn ra cũng giật mình tỉnh lại.

Nhìn xác dị loại to lớn dưới sàn, mọi người đều im lặng.

Hàn Kiều Kiều mặt không biến sắc rút dao ra, theo thói quen lau sạch dao lên lưng gồ ghề của xác dị loại rồi từ từ đứng dậy. Thấy mọi người nhìn mình với vẻ ngạc nhiên, cô ngượng ngùng cười nhẹ, như một cô gái nhỏ bẽn lẽn, bước lại gần Hàn Dực, dịu dàng nói: “Anh ơi, tay em dính bẩn rồi.”

Hàn Dực thở dài rất khẽ. Anh lấy khăn tay ra, lau sạch vết máu trên mặt cô, rồi cẩn thận lau tay cho cô.

Ngôn Tiếu vẫn chưa hoàn hồn, tay ôm ngực kêu lên: “Vừa rồi tôi bị ảo giác sao?! Một bóng đen phóng qua! Rồi chớp mắt, thứ đó đã gục dưới đất! Làm sao thế này?! Tôi nghĩ tim mình ngừng đập luôn rồi!”

Không thấy ai đáp lại, anh ta không cam tâm chen đến bên Tiêu Giản, “Anh là người đứng gần nhất, anh có thấy không?! Thấy không?! Anh có nghe tiếng rắc đó không? Có không?”

Tiêu Giản ngẫm nghĩ một lúc lâu, gương mặt cứng đờ, gật đầu một cái.

“…Kiều Kiều, vừa rồi em dùng chiêu gì vậy? Lộn ngược à?! Thật muốn gặp thầy dạy thể dục của em quá! Còn cú vặn cuối cùng đó, chỉ rắc một cái mà nó đã chết luôn sao?!” Ngôn Tiếu vừa nói vừa huơ tay mô phỏng, gần như lắp bắp vì phấn khích.

Lục Trường Uyên cũng bất ngờ không kém Ngôn Tiếu. Anh ta tiến đến bên xác dị loại, cúi xuống quan sát kỹ vết thương ở phần sọ sau.

Bộ não của dị loại vốn rất cứng, chỉ có vị trí mà Hàn Kiều Kiều đâm vào là có chút mềm hơn, nhưng khe hở đó cũng chỉ rộng chưa đến một centimet. Lục Trường Uyên khó tin rằng một người có thể không qua luyện tập mà vẫn nhắm chính xác vào điểm yếu hẹp đến vậy. Nhớ lại chuỗi động tác của Hàn Kiều Kiều vừa rồi cùng với khả năng phản ứng cực nhanh của cô, anh ta thấy rõ đây là kết quả của một quá trình rèn luyện lâu dài. Nhưng cô còn trẻ thế này, vậy những kỹ năng đó từ đâu mà ra? Với độ tuổi và hoàn cảnh gia đình như cô, lẽ ra cô chỉ nên học những thứ nhẹ nhàng thanh tao chứ không phải những kỹ năng chiến đấu đẫm máu như thế.

Dù biết Hàn Dực có lẽ đã cố tình che giấu, Lục Trường Uyên vẫn không thể kiềm chế mà hỏi: “Vì sao lúc cuối em phải vặn một cái?”

Hàn Kiều Kiều ngơ ngác một lúc rồi đáp: “À… thật ra cũng không nhất thiết phải làm thế, chỉ là… em muốn xác nhận.”

“Xác nhận?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh: Độc Sủng Trong Tận Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook