Trọng Sinh: Độc Sủng Trong Tận Thế

Chương 23: Cướp Chiếc Nhẫn

Hoa Hoa Liễu

07/12/2024

Là người đó!

Nhưng khác với dáng vẻ thảm hại trong ký ức, lúc này anh ta ăn mặc chỉn chu, trên mặt còn phảng phất vẻ kiêu ngạo.

Bên tai Hàn Kiều Kiều vang lên tiếng cười khẽ, “Có vẻ không chịu già không được rồi. Nhưng mà, xin lỗi cho tôi nói thẳng, cậu chủ Đỗ dường như mãi mãi là kẻ cúi đầu trước cô tiểu thư Tần kia?”

Tâm trí Hàn Kiều Kiều đã bay lên chín tầng mây. Giờ phút này, ngay cả lời châm chọc của Long Nhạc Trạch cũng chẳng thể lọt vào tai cô nữa. Còn gì quan trọng hơn chiếc nhẫn này chứ?

Cô nở nụ cười rạng rỡ, nói với Long Nhạc Trạch: “Xin lỗi chú Long, cháu có việc phải đi trước.”

Long Nhạc Trạch thoáng ngạc nhiên, đến khi nhận ra thì Hàn Kiều Kiều đã rảo bước về phía Đỗ Văn Bác.

“Chậc chậc chậc, tổng giám đốc Long đúng là vẫn giữ thói quen cũ, chuyên săn mấy cô trẻ đẹp.” Một người đàn ông đi ngang qua trêu chọc Long Nhạc Trạch, kẻ này khoác trên vai hai cô gái xinh đẹp cao ráo, cảm thán nói, “Có điều tôi nghe thấy gì đấy? Chú Long sao? Ha ha ha… Tôi nói thật là anh nên đổi người đi thôi.”

Long Nhạc Trạch chỉ nở một nụ cười tà mị, nhìn theo bóng dáng Hàn Kiều Kiều đang rời đi, ánh mắt dừng lại nơi bờ vai trần và chiếc cổ ngọc của cô, cảm giác như cơ thể nóng bừng lên.

“Thế này mới đã.”

Cô gái đứng bên phải liền ném cho anh ta một ánh mắt đong đưa, “Anh Long nghĩ tôi có đủ độ ‘đã’ không?”

“Đồ lẳng lơ, không đủ cho cô chắc? Người ta là tổng giám đốc Long không dễ mà ngó ngàng đến đồ cũ như cô đâu!”

Hàn Kiều Kiều không hề hay biết những gì xảy ra sau lưng. Cô thận trọng tiếp cận Đỗ Văn Bác, đứng ở khoảng cách vừa đủ gần để quan sát anh ta.

Lúc này, Đỗ Văn Bác đang tranh luận sôi nổi với vài người xung quanh.

“Người ngoài hành tinh? Haha! Thế chẳng lẽ thiên thạch đó là đòn tấn công của người ngoài hành tinh vào Trái Đất sao? Ha ha ha!”

“Này, tin tức về UFO lần nào chẳng làm rùm beng, cuối cùng chẳng phải đều là giả sao?”



“Văn Bác, cậu uống nhiều quá rồi đấy à? Ha ha, mà rượu này độ đâu có cao chứ, ha ha ha…”

Mặt Đỗ Văn Bác đỏ bừng vì những lời giễu cợt, anh ta tức tối nói: “Tàu vũ trụ bị kẹt trong đám thiên thạch rồi bị rơi xuống cùng đấy! Tôi nói dối các cậu làm gì chứ?! Tàn tích tàu vũ trụ và người ngoài hành tinh đều đang nằm trong viện nghiên cứu! Người ngoài hành tinh chết từ lâu rồi, không biết đã trôi nổi ngoài không gian bao nhiêu năm ánh sáng nữa!”

Một người trong nhóm vỗ vai anh ta, vẻ mặt ngao ngán, “Văn Bác, không phải tụi này không tin, nhưng mà… Thôi đi, có đưa ra được chứng cứ gì không đã?”

Nghe thế, cả nhóm lập tức trở nên ồn ào, những người còn lại cũng đồng thanh hùa theo: “Phải đấy, từ bé đến giờ tôi chưa thấy người ngoài hành tinh bao giờ, cậu đến viện nghiên cứu chụp vài tấm cho chúng tôi xem với.”

“Ý kiến hay đấy, ba cậu là viện trưởng viện nghiên cứu mà, cậu ra vào dễ như đi chơi thôi.”

“Văn Bác, đi đi, cho bọn tôi nhìn người ngoài hành tinh trông thế nào.”

Đỗ Văn Bác có vẻ hơi do dự.

“Văn Bác, cậu đừng nói là lừa bọn tôi đấy nhé? Bọn tôi đâu có bảo cậu mang tài liệu tuyệt mật ra ngoài, chỉ cần vài tấm hình thôi mà, xem xong sẽ xóa ngay, thế cũng không được sao?”

Một người khác liền lên tiếng chọc ghẹo, “Tôi đã bảo là chuyện tào lao rồi mà, giờ còn loạn lạc thế này, chính phủ còn thời gian mà nghiên cứu người ngoài hành tinh chắc? Đừng có đùa nữa!”

Đỗ Văn Bác không chịu nổi sự khích bác, lập tức đập mạnh xuống bàn, quyết liệt: “Được! Mấy người cứ chờ đấy!”

Có người huýt sáo cổ vũ, và Đỗ Văn Bác lao ra ngoài với đôi mắt đỏ bừng.

Thấy Đỗ Văn Bác rời khỏi, Hàn Kiều Kiều cũng lẳng lặng theo sau. Cô không định theo anh ta đến viện nghiên cứu, mà đã chọn một con đường anh ta chắc chắn sẽ đi qua khi trở lại, cẩn thận mai phục.

Xung quanh khách sạn là những tòa nhà cao tầng bao bọc, bên ngoài là con phố đi bộ cấm xe cộ. Hàn Kiều Kiều dự định sẽ ra tay ở đây. Do tình hình bất ổn, hàng hóa thiếu thốn, phố đi bộ trở nên vắng vẻ, chỉ lác đác vài cửa hàng còn sáng đèn. Điều này tạo điều kiện thuận lợi cho cô.

Kiếp trước, Đỗ Văn Bác cũng bị khích bác mà tìm cách vào viện nghiên cứu.



Ban đầu, anh ta định chụp vài tấm hình về người ngoài hành tinh, nhưng tầng có người ngoài hành tinh lại được bảo vệ rất nghiêm ngặt, cấm mọi thiết bị điện tử, nên Đỗ Văn Bác phải để điện thoại lại ở chỗ an ninh. Anh ta dễ dàng mở khoang kín, thầm nghĩ nếu chỉ nhổ một sợi tóc của người ngoài hành tinh cũng không tệ, nhưng nhìn kỹ thì mới thấy người ngoài hành tinh này không có tóc. Tình cờ, anh ta lại thấy một chiếc nhẫn trên tay của nó, liền tháo ra và giấu đi. Đỗ Văn Bác may mắn vì thường thì viện nghiên cứu luôn có người trực, nhưng hôm đó do lần đầu tiên có dị chủng xuất hiện, mọi người đều họp khẩn, giúp anh ta có cơ hội thuận lợi.

Anh ta không biết món đồ mình mang ra có sức mạnh ghê gớm ra sao, mà thực ra, ngay cả viện nghiên cứu cũng chưa kịp nghiên cứu chiếc nhẫn này. Đỗ Văn Bác ngây thơ nghĩ đó chỉ là vật trang trí, giống như kiểu cổ nhân thích đính tua trên quạt, chẳng có tác dụng gì, chỉ mang ý nghĩa tượng trưng mà thôi.

Vì việc làm này không hay ho gì, nên Đỗ Văn Bác vừa lo lắng vừa hưng phấn. Đêm đã buông xuống, đường phố thưa thớt, anh ta vượt qua mấy cái đèn đỏ liên tiếp và dừng lại ở bên đường của khu phố đi bộ.

Hàn Kiều Kiều nhìn bóng dáng đang đi vội vã của anh ta, lặng lẽ theo sát, bất ngờ ra đòn chém mạnh vào sau gáy!

Không ngờ rằng, tên công tử bột Đỗ Văn Bác lại là một kẻ biết võ! Anh ta nhanh chóng né tránh, còn phản đòn, chụp lấy tay cô định vật cô xuống! Hàn Kiều Kiều thoáng hoảng hốt, vì không ngờ Đỗ Văn Bác biết võ, nhưng rồi cô nhanh chóng nhận ra chiêu thức của anh ta chỉ là hời hợt, chẳng qua là võ vẽ bề ngoài.

Cô thuận thế, khóa chặt cổ anh ta, thực hiện một cú lộn, dùng chân đạp mạnh vào đầu gối khiến Đỗ Văn Bác ngã sóng soài. Anh ta còn chưa kịp nhìn rõ mặt Hàn Kiều Kiều thì đã bị đè xuống đất, tiếp theo là một khoảng tối đen bao phủ, anh ta bất tỉnh.

Hàn Kiều Kiều lục trong túi áo của Đỗ Văn Bác và tìm thấy chiếc nhẫn.

Chiếc nhẫn trắng ngà, nhỏ nhắn và tinh xảo, trông rất đơn giản nhưng khi sờ vào lại thấy không giống kim loại cứng, cũng không giống nhựa dẻo, mà có một cảm giác vi diệu, gần giống với chất liệu ngà voi, nhưng có phần dẻo dai hơn.

Tim Hàn Kiều Kiều đập rộn ràng. Nghĩ đến việc chiếc nhẫn thần kỳ này sắp thuộc về anh trai mình, máu trong cô như sôi lên, cô vui mừng đến mức chỉ muốn hét lên!

Nhìn Đỗ Văn Bác bất tỉnh nằm dưới đất, Hàn Kiều Kiều nở một nụ cười khẽ. Cô nghĩ thầm, có lẽ mình cũng đang giúp Đỗ Văn Bác đấy chứ? Kiếp trước, sau khi lấy được chiếc nhẫn, anh ta đã đem tặng nó cho "nữ thần" trong lòng mình là Tần Nam Y. Về sau, khi biết được Tần Nam Y dựa vào chiếc nhẫn này mà có được cuộc sống xa hoa, vượt trội, anh ta không cam tâm nên đã tìm đến cô ta. Nhưng Tần Nam Y chẳng những không cảm kích, mà còn nhục mạ anh ta, rồi cho người đuổi anh ta ra khỏi nội thành. Khi đó, căn cứ phân chia thành nội thành và ngoại thành, nội thành là nơi ở của những kẻ quyền quý, như Tần Nam Y chẳng hạn. Vì cô ta, Đỗ Văn Bác chẳng thể bước chân vào nội thành, chỉ có thể sống khổ sở tại khu ngoại thành.

Giờ không có chiếc nhẫn, Tần Nam Y chắc chắn sẽ không có được quyền lực như kiếp trước, cũng sẽ không gây khó dễ cho Đỗ Văn Bác nữa.

Đột nhiên, Hàn Kiều Kiều cảm thấy đầu óc choáng váng, đau nhói, cô bất giác cau mày. Ngay lập tức, trong đầu cô vang lên một giọng nói đầy lo lắng: “Sao em không ở nhà?”

Một niềm vui khó tả dâng lên trong lòng Hàn Kiều Kiều! Là anh trai! Anh đã về rồi!

“Kiếm chỗ an toàn ngồi yên đấy, đừng có động đậy! Anh đến ngay!” Giọng nói của Hàn Dực vang lên như một mệnh lệnh trong đầu cô.

Hàn Kiều Kiều đứng dậy, chỉnh lại mái tóc, kiểm tra lại váy áo và đôi giày cao gót. Mọi thứ đều chỉnh tề. Yên tâm hơn, cô bước trở lại khách sạn, như thể chẳng có chuyện gì vừa xảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh: Độc Sủng Trong Tận Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook