Trọng Sinh: Độc Sủng Trong Tận Thế
Chương 22: Người Đàn Ông Bí Ẩn
Hoa Hoa Liễu
07/12/2024
Buổi đấu giá nhanh chóng bắt đầu.
Người dẫn chương trình là một ngôi sao nổi tiếng. Anh ta xuất hiện ở trung tâm sân khấu với màn chào mở đầu đầy sôi nổi và nhiệt huyết, rồi vén màn phía sau, để lộ một màn hình LCD lớn, hiển thị số tiền quyên góp hiện tại là 0. Sau khi người dẫn chương trình tuyên bố buổi đấu giá bắt đầu, cả hội trường vỗ tay rào rào. Trong tiếng vỗ tay đó, một lễ tân bước lên mang theo món đồ đầu tiên để bán đấu giá.
Hàn Kiều Kiều và Hàn Tình tìm một chỗ ngồi. Hàn Tình trò chuyện với Hàn Kiều Kiều một lúc, nhưng Hàn Kiều Kiều chỉ đáp lại qua loa, dường như đang để tâm đến điều gì khác.
— Người mà cô muốn gặp vẫn chưa xuất hiện.
Lần lượt các món đồ đấu giá được bán ra, nhưng Hàn Kiều Kiều không hề đưa ra bất kỳ giá nào.
Lúc này, Hàn Tình bỗng thốt lên một tiếng trầm trồ, khiến Hàn Kiều Kiều tưởng là Hàn Tình nhìn thấy món đấu giá mà cô thích, nhưng khi nhìn lên sân khấu, cô chỉ thấy một người đàn ông trung niên – có vẻ là chủ nhân của món đấu giá.
“Là ông ấy!... Trời ơi, không ngờ ông ấy cũng có mặt ở đây…” Mắt Hàn Tình sáng rực lên, như thể đang say mê.
Hàn Kiều Kiều không khỏi cau mày. “Ông ta bốn mươi tuổi rồi sao?”
Hàn Tình lộ vẻ hơi ngượng ngùng, “... Ông Long vừa tròn bốn mươi năm nay, nhưng chẳng phải trông ông ấy vẫn rất quyến rũ sao? Trông cũng không khác gì ba mươi mấy đâu.”
Hàn Kiều Kiều đành im lặng. Cô thực sự không hiểu nổi sức quyến rũ của người đàn ông này ở đâu, chẳng qua là một người đàn ông trung niên với phong thái chững chạc và tự tin của một người thành đạt mà thôi. Ở độ tuổi này, những người đàn ông thành công như vậy đâu phải ít, Hàn Tình có cần phải say mê đến vậy không?
Hàn Tình liếc cô bằng ánh mắt như thể đang nói “cô không biết thưởng thức gì cả”, rồi tiếp tục chăm chú nhìn ông Long trên sân khấu.
Hàn Kiều Kiều bắt đầu cảm thấy chán nản. Cô không có hứng thú với quá trình đấu giá, và người cô muốn gặp vẫn chưa xuất hiện. Kiều Kiều đứng dậy bước ra ngoài, đến bên cửa sổ của phòng hoa, ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài.
Mặt trời đã dần ngả về phía tây. Hàn Kiều Kiều đến đây từ buổi trưa, vậy mà không biết từ lúc nào trời đã chuyển sang chiều tối. Cô thầm tự hỏi, người ấy rốt cuộc bao giờ mới đến?
Bất chợt, có người tiến đến gần. Kiều Kiều quay lại, hóa ra là Tần Nam Y.
Trên gương mặt của Hàn Kiều Kiều lướt qua chút căng thẳng, nhưng rồi cô nở nụ cười nhẹ nhàng…
“Chị Nam Y.”
“Kiều Kiều, em đến từ lúc nào vậy?”
“Em đến sớm hơn chị một chút.”
“Dạo này anh trai em khỏe không? Dạo gần đây không thấy anh ấy xuất hiện nhỉ.”
Hàn Kiều Kiều khẽ cúi đầu, trong lòng có chút buồn cười.
Mỗi lần gặp mình, người phụ nữ này không quên dò hỏi tin tức của anh trai. Trước đây, vì mối quan hệ với anh trai không tốt nên cô thường trả lời qua loa, và Tần Nam Y sẽ dùng lời lẽ như để bênh vực anh trai cô, bên ngoài như đang dạy dỗ cô em gái không hiểu chuyện. Nhưng chỉ Hàn Kiều Kiều mới hiểu rõ, cảm giác đó bực bội khó chịu đến mức nào.
“Anh trai dạo này đang ở nhà dưỡng bệnh.” Cô đáp lại một cách lịch sự.
Tần Nam Y mỉm cười dịu dàng, “Thì ra là vậy, gần đây không thấy anh ấy, chúng tôi cứ tưởng là bận công việc ở công ty.”
Hàn Kiều Kiều cũng mỉm cười, “Chăm sóc sức khỏe mà, một số người không liên quan thì tốt nhất không nên gặp, gặp chỉ thêm mệt.”
Tần Nam Y nghe vậy, sững người, “... Tính tình của A Dực đúng là có chút lạnh nhạt…”
Hàn Kiều Kiều như không nhận ra, tiếp lời: “Chị Nam Y hình như rất thân với anh trai em nhỉ? Chắc chị rõ hơn ai hết rằng anh em vốn không thích bị làm phiền.”
Thân quen gì chứ, đến cả số điện thoại riêng của anh trai còn không biết, vậy mà cứ làm ra vẻ thân thiết. Đúng là khó chịu! — Hàn Kiều Kiều nghĩ thầm.
Nụ cười của Tần Nam Y thoáng chốc trở nên gượng gạo, dường như cô ta cảm nhận được sự gai góc trong từng lời nói của Hàn Kiều Kiều, nên chuyển chủ đề: “Hôm nay em có thấy món nào ưng ý không?”
Kiều Kiều lắc đầu, “Chỉ là làm việc thiện thôi, tâm ý là chính, em định đợi đến cuối buổi sẽ đấu giá ngẫu nhiên vài món.”
Đương nhiên là tôi có món đồ tôi muốn, đó là chiếc nhẫn của chị đấy, chỉ tiếc là chị sẽ chẳng bao giờ biết đến sự tồn tại của nó.
“Các tiểu thư đang trò chuyện điều gì vậy?”
Một người đàn ông trung niên với dáng vẻ cao lớn bước lại gần, Tần Nam Y liền nở nụ cười lịch sự, “Ông Long.”
Hàn Kiều Kiều nghĩ rằng người này hẳn là đến để gặp Tần Nam Y. Cô quá rõ Tần Nam Y được yêu thích ra sao giữa những người đàn ông, vì thế cô chỉ mỉm cười xã giao rồi quay lưng bước đi.
Cô đi dạo một vòng quanh hội trường, người đến rất đông, những người đàn ông trong bộ vest trông cứ na ná nhau, làm cô tự hỏi liệu mình có bị mắc chứng “mù mặt” hay không. Biết đâu người cô tìm đã xuất hiện, nhưng vì dáng vẻ khác với trong ký ức nên cô không nhận ra.
Không tìm thấy người mình mong đợi, tâm trạng của Hàn Kiều Kiều bắt đầu có chút khó chịu, cảm thấy như mình đang lãng phí thời gian ở đây.
Không ngờ, sau một vòng dạo quanh, cô lại gặp phải vị ông Long kia.
“Hàn tiểu thư có vẻ không mấy thiện cảm với tôi?” Long Nhạc Trạch nhấp một ngụm rượu vang, khóe miệng nở một nụ cười khó đoán, đứng cạnh Hàn Kiều Kiều.
Buổi đấu giá vẫn tiếp diễn, nhưng đã có lác đác vài người ra ngoài, đến khu vực tiệc đứng này để uống rượu và trò chuyện, vì vậy, hai người đứng đó không gây sự chú ý.
Nhưng trong lòng Hàn Kiều Kiều lại thấy bực bội. Cô chẳng có chút thiện cảm nào với kiểu đàn ông bốn mươi mà vẫn thích bắt chuyện với mấy cô gái mười mấy tuổi. Hơn nữa, không hiểu sao ánh mắt của người này khiến cô có cảm giác không thoải mái.
Là ảo giác sao?
Thực ra, sau khi sống lại, Hàn Kiều Kiều trở nên dễ suy diễn mọi thứ theo chiều hướng xấu. Đó cũng là điều dễ hiểu sau những biến cố kiếp trước đã để lại, một thói quen khó sửa.
“Ông hiểu lầm rồi, chẳng qua tôi không giỏi giao tiếp với người lạ.” Cô cố giữ giọng điệu tự nhiên và bình thản.
Nụ cười trên môi Long Nhạc Trạch càng sâu hơn, ông ta tiến thêm hai bước và nói: “Hóa ra là Hàn tiểu thư không nhận ra tôi, thật mạo muội quá.”
Lời nói bất ngờ của ông ta khiến Hàn Kiều Kiều ngẩn ra, nhưng trong trí nhớ của cô, thực sự không có người nào như ông ta.
“... Xin lỗi, tôi không nhận ra, xin hỏi ông là…?”
“Ừm, cũng dễ hiểu thôi, lúc đó cô còn nhỏ, mẹ cô khi ấy cũng chưa kết hôn vào nhà họ Hàn.” Long Nhạc Trạch đáp một cách thản nhiên, không hề có vẻ khó chịu.
Thì ra là người quen của mẹ…
Lòng Kiều Kiều dịu đi đôi chút, nụ cười trên môi cô cũng chân thành hơn. Cô chủ động đưa tay ra, cười nói: “Không biết nên gọi ông thế nào?… Chú Long?”
Long Nhạc Trạch đưa tay bắt lấy tay cô, nhẹ nhàng bóp một chút, giọng nói pha chút trêu đùa: “Năm tháng không chừa một ai, được một mỹ nhân như cô gọi là chú, không biết là may mắn hay là bất hạnh đây.”
Hàn Kiều Kiều nghĩ thầm, người này chắc chắn là tay chơi lão luyện. Những lời lẽ mập mờ như vậy cứ thế tự nhiên tuôn ra không cần nghĩ ngợi.
Cảm giác thiện cảm vì nghĩ ông ta là bạn cũ của mẹ đã hoàn toàn tan biến. Hàn Kiều Kiều cố gắng rút tay về, may mà đối phương cũng không làm khó, lập tức buông tay và còn khẽ cúi người thì thầm: “Hàn tiểu thư, da của cô mịn màng thật đấy.”
Hàn Kiều Kiều cảm thấy hơi khó chịu. Đáng lẽ ra cô phải thấy bực tức, nhưng cách ông ta cư xử rất lịch sự, đến cả lời khen cũng ở ranh giới tinh tế giữa sự chân thành và lời lẽ bông đùa. Long Nhạc Trạch rõ ràng rất biết kiểm soát những ẩn ý của mình, và khiêu khích một cô gái trẻ như cô chẳng khác gì một trò đùa dễ dàng đối với ông ta.
“Ông Long quá khen rồi.”
Long Nhạc Trạch nhướng mày, cười cợt nhìn cô, “Lúc nãy chẳng phải cô vừa gọi tôi là chú Long hay sao?”
Hàn Kiều Kiều cắn môi không đáp, chỉ đứng đó, còn ông ta thì đứng lại, thoải mái ngắm nhìn vẻ lúng túng của cô.
Có lúc, cảm giác thật khó chịu khi rời đi mà chưa đáp trả lại, như thể lòng cô bị nghẹn lại, nhất quyết phải tìm cách "thắng" được người này trong lời nói mới có thể rời đi dễ chịu. Thế nhưng, dù bực bội đến mức nào, cô vẫn chưa nghĩ ra cách đáp lại.
Đang lúc khó chịu, một bóng dáng thoáng qua trước mắt cô. Trên mặt Hàn Kiều Kiều lập tức hiện lên vẻ vui mừng, đến mức ngay cả Long Nhạc Trạch cũng phải quay lại nhìn theo hướng ánh mắt cô…
Người dẫn chương trình là một ngôi sao nổi tiếng. Anh ta xuất hiện ở trung tâm sân khấu với màn chào mở đầu đầy sôi nổi và nhiệt huyết, rồi vén màn phía sau, để lộ một màn hình LCD lớn, hiển thị số tiền quyên góp hiện tại là 0. Sau khi người dẫn chương trình tuyên bố buổi đấu giá bắt đầu, cả hội trường vỗ tay rào rào. Trong tiếng vỗ tay đó, một lễ tân bước lên mang theo món đồ đầu tiên để bán đấu giá.
Hàn Kiều Kiều và Hàn Tình tìm một chỗ ngồi. Hàn Tình trò chuyện với Hàn Kiều Kiều một lúc, nhưng Hàn Kiều Kiều chỉ đáp lại qua loa, dường như đang để tâm đến điều gì khác.
— Người mà cô muốn gặp vẫn chưa xuất hiện.
Lần lượt các món đồ đấu giá được bán ra, nhưng Hàn Kiều Kiều không hề đưa ra bất kỳ giá nào.
Lúc này, Hàn Tình bỗng thốt lên một tiếng trầm trồ, khiến Hàn Kiều Kiều tưởng là Hàn Tình nhìn thấy món đấu giá mà cô thích, nhưng khi nhìn lên sân khấu, cô chỉ thấy một người đàn ông trung niên – có vẻ là chủ nhân của món đấu giá.
“Là ông ấy!... Trời ơi, không ngờ ông ấy cũng có mặt ở đây…” Mắt Hàn Tình sáng rực lên, như thể đang say mê.
Hàn Kiều Kiều không khỏi cau mày. “Ông ta bốn mươi tuổi rồi sao?”
Hàn Tình lộ vẻ hơi ngượng ngùng, “... Ông Long vừa tròn bốn mươi năm nay, nhưng chẳng phải trông ông ấy vẫn rất quyến rũ sao? Trông cũng không khác gì ba mươi mấy đâu.”
Hàn Kiều Kiều đành im lặng. Cô thực sự không hiểu nổi sức quyến rũ của người đàn ông này ở đâu, chẳng qua là một người đàn ông trung niên với phong thái chững chạc và tự tin của một người thành đạt mà thôi. Ở độ tuổi này, những người đàn ông thành công như vậy đâu phải ít, Hàn Tình có cần phải say mê đến vậy không?
Hàn Tình liếc cô bằng ánh mắt như thể đang nói “cô không biết thưởng thức gì cả”, rồi tiếp tục chăm chú nhìn ông Long trên sân khấu.
Hàn Kiều Kiều bắt đầu cảm thấy chán nản. Cô không có hứng thú với quá trình đấu giá, và người cô muốn gặp vẫn chưa xuất hiện. Kiều Kiều đứng dậy bước ra ngoài, đến bên cửa sổ của phòng hoa, ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài.
Mặt trời đã dần ngả về phía tây. Hàn Kiều Kiều đến đây từ buổi trưa, vậy mà không biết từ lúc nào trời đã chuyển sang chiều tối. Cô thầm tự hỏi, người ấy rốt cuộc bao giờ mới đến?
Bất chợt, có người tiến đến gần. Kiều Kiều quay lại, hóa ra là Tần Nam Y.
Trên gương mặt của Hàn Kiều Kiều lướt qua chút căng thẳng, nhưng rồi cô nở nụ cười nhẹ nhàng…
“Chị Nam Y.”
“Kiều Kiều, em đến từ lúc nào vậy?”
“Em đến sớm hơn chị một chút.”
“Dạo này anh trai em khỏe không? Dạo gần đây không thấy anh ấy xuất hiện nhỉ.”
Hàn Kiều Kiều khẽ cúi đầu, trong lòng có chút buồn cười.
Mỗi lần gặp mình, người phụ nữ này không quên dò hỏi tin tức của anh trai. Trước đây, vì mối quan hệ với anh trai không tốt nên cô thường trả lời qua loa, và Tần Nam Y sẽ dùng lời lẽ như để bênh vực anh trai cô, bên ngoài như đang dạy dỗ cô em gái không hiểu chuyện. Nhưng chỉ Hàn Kiều Kiều mới hiểu rõ, cảm giác đó bực bội khó chịu đến mức nào.
“Anh trai dạo này đang ở nhà dưỡng bệnh.” Cô đáp lại một cách lịch sự.
Tần Nam Y mỉm cười dịu dàng, “Thì ra là vậy, gần đây không thấy anh ấy, chúng tôi cứ tưởng là bận công việc ở công ty.”
Hàn Kiều Kiều cũng mỉm cười, “Chăm sóc sức khỏe mà, một số người không liên quan thì tốt nhất không nên gặp, gặp chỉ thêm mệt.”
Tần Nam Y nghe vậy, sững người, “... Tính tình của A Dực đúng là có chút lạnh nhạt…”
Hàn Kiều Kiều như không nhận ra, tiếp lời: “Chị Nam Y hình như rất thân với anh trai em nhỉ? Chắc chị rõ hơn ai hết rằng anh em vốn không thích bị làm phiền.”
Thân quen gì chứ, đến cả số điện thoại riêng của anh trai còn không biết, vậy mà cứ làm ra vẻ thân thiết. Đúng là khó chịu! — Hàn Kiều Kiều nghĩ thầm.
Nụ cười của Tần Nam Y thoáng chốc trở nên gượng gạo, dường như cô ta cảm nhận được sự gai góc trong từng lời nói của Hàn Kiều Kiều, nên chuyển chủ đề: “Hôm nay em có thấy món nào ưng ý không?”
Kiều Kiều lắc đầu, “Chỉ là làm việc thiện thôi, tâm ý là chính, em định đợi đến cuối buổi sẽ đấu giá ngẫu nhiên vài món.”
Đương nhiên là tôi có món đồ tôi muốn, đó là chiếc nhẫn của chị đấy, chỉ tiếc là chị sẽ chẳng bao giờ biết đến sự tồn tại của nó.
“Các tiểu thư đang trò chuyện điều gì vậy?”
Một người đàn ông trung niên với dáng vẻ cao lớn bước lại gần, Tần Nam Y liền nở nụ cười lịch sự, “Ông Long.”
Hàn Kiều Kiều nghĩ rằng người này hẳn là đến để gặp Tần Nam Y. Cô quá rõ Tần Nam Y được yêu thích ra sao giữa những người đàn ông, vì thế cô chỉ mỉm cười xã giao rồi quay lưng bước đi.
Cô đi dạo một vòng quanh hội trường, người đến rất đông, những người đàn ông trong bộ vest trông cứ na ná nhau, làm cô tự hỏi liệu mình có bị mắc chứng “mù mặt” hay không. Biết đâu người cô tìm đã xuất hiện, nhưng vì dáng vẻ khác với trong ký ức nên cô không nhận ra.
Không tìm thấy người mình mong đợi, tâm trạng của Hàn Kiều Kiều bắt đầu có chút khó chịu, cảm thấy như mình đang lãng phí thời gian ở đây.
Không ngờ, sau một vòng dạo quanh, cô lại gặp phải vị ông Long kia.
“Hàn tiểu thư có vẻ không mấy thiện cảm với tôi?” Long Nhạc Trạch nhấp một ngụm rượu vang, khóe miệng nở một nụ cười khó đoán, đứng cạnh Hàn Kiều Kiều.
Buổi đấu giá vẫn tiếp diễn, nhưng đã có lác đác vài người ra ngoài, đến khu vực tiệc đứng này để uống rượu và trò chuyện, vì vậy, hai người đứng đó không gây sự chú ý.
Nhưng trong lòng Hàn Kiều Kiều lại thấy bực bội. Cô chẳng có chút thiện cảm nào với kiểu đàn ông bốn mươi mà vẫn thích bắt chuyện với mấy cô gái mười mấy tuổi. Hơn nữa, không hiểu sao ánh mắt của người này khiến cô có cảm giác không thoải mái.
Là ảo giác sao?
Thực ra, sau khi sống lại, Hàn Kiều Kiều trở nên dễ suy diễn mọi thứ theo chiều hướng xấu. Đó cũng là điều dễ hiểu sau những biến cố kiếp trước đã để lại, một thói quen khó sửa.
“Ông hiểu lầm rồi, chẳng qua tôi không giỏi giao tiếp với người lạ.” Cô cố giữ giọng điệu tự nhiên và bình thản.
Nụ cười trên môi Long Nhạc Trạch càng sâu hơn, ông ta tiến thêm hai bước và nói: “Hóa ra là Hàn tiểu thư không nhận ra tôi, thật mạo muội quá.”
Lời nói bất ngờ của ông ta khiến Hàn Kiều Kiều ngẩn ra, nhưng trong trí nhớ của cô, thực sự không có người nào như ông ta.
“... Xin lỗi, tôi không nhận ra, xin hỏi ông là…?”
“Ừm, cũng dễ hiểu thôi, lúc đó cô còn nhỏ, mẹ cô khi ấy cũng chưa kết hôn vào nhà họ Hàn.” Long Nhạc Trạch đáp một cách thản nhiên, không hề có vẻ khó chịu.
Thì ra là người quen của mẹ…
Lòng Kiều Kiều dịu đi đôi chút, nụ cười trên môi cô cũng chân thành hơn. Cô chủ động đưa tay ra, cười nói: “Không biết nên gọi ông thế nào?… Chú Long?”
Long Nhạc Trạch đưa tay bắt lấy tay cô, nhẹ nhàng bóp một chút, giọng nói pha chút trêu đùa: “Năm tháng không chừa một ai, được một mỹ nhân như cô gọi là chú, không biết là may mắn hay là bất hạnh đây.”
Hàn Kiều Kiều nghĩ thầm, người này chắc chắn là tay chơi lão luyện. Những lời lẽ mập mờ như vậy cứ thế tự nhiên tuôn ra không cần nghĩ ngợi.
Cảm giác thiện cảm vì nghĩ ông ta là bạn cũ của mẹ đã hoàn toàn tan biến. Hàn Kiều Kiều cố gắng rút tay về, may mà đối phương cũng không làm khó, lập tức buông tay và còn khẽ cúi người thì thầm: “Hàn tiểu thư, da của cô mịn màng thật đấy.”
Hàn Kiều Kiều cảm thấy hơi khó chịu. Đáng lẽ ra cô phải thấy bực tức, nhưng cách ông ta cư xử rất lịch sự, đến cả lời khen cũng ở ranh giới tinh tế giữa sự chân thành và lời lẽ bông đùa. Long Nhạc Trạch rõ ràng rất biết kiểm soát những ẩn ý của mình, và khiêu khích một cô gái trẻ như cô chẳng khác gì một trò đùa dễ dàng đối với ông ta.
“Ông Long quá khen rồi.”
Long Nhạc Trạch nhướng mày, cười cợt nhìn cô, “Lúc nãy chẳng phải cô vừa gọi tôi là chú Long hay sao?”
Hàn Kiều Kiều cắn môi không đáp, chỉ đứng đó, còn ông ta thì đứng lại, thoải mái ngắm nhìn vẻ lúng túng của cô.
Có lúc, cảm giác thật khó chịu khi rời đi mà chưa đáp trả lại, như thể lòng cô bị nghẹn lại, nhất quyết phải tìm cách "thắng" được người này trong lời nói mới có thể rời đi dễ chịu. Thế nhưng, dù bực bội đến mức nào, cô vẫn chưa nghĩ ra cách đáp lại.
Đang lúc khó chịu, một bóng dáng thoáng qua trước mắt cô. Trên mặt Hàn Kiều Kiều lập tức hiện lên vẻ vui mừng, đến mức ngay cả Long Nhạc Trạch cũng phải quay lại nhìn theo hướng ánh mắt cô…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.