Trọng Sinh: Độc Sủng Trong Tận Thế

Chương 35: Dị Năng Tàng Hình - Có Hữu Dụng Hay Không?

Hoa Hoa Liễu

07/12/2024

Lục Trường Uyên trầm ngâm, "Vậy là, không phải thật sự biến mất, chỉ là không thể nhìn thấy bằng mắt thường."

Bạch Kerry gật đầu.

Lục Trường Uyên tò mò hỏi: "Có thể đạt đến mức độ nào? Ngoài việc tàng hình bản thân, cậu có thể khiến những vật khác cũng tàng hình không?"

"Không rõ… khả năng này không phải lúc nào cũng có tác dụng, nhưng có thể thử xem."

Sau khi hỏi Bạch Kerry xong, Lục Trường Uyên quay sang Hàn Kiều Kiều, "Thị lực của dị chủng thế nào? Chúng có phụ thuộc vào thị lực để săn mồi không?"

"...Không biết... Nhưng ở dạng hoàn chỉnh, dị chủng có thính lực cực kỳ nhạy, có thể nghe được âm thanh từ rất xa. Em nghĩ chúng chủ yếu dựa vào thính giác để săn mồi."

Lục Trường Uyên như đang lẩm bẩm, "Nhưng nếu chỉ là tàng hình thì vẫn không thể tránh việc phát ra tiếng động khi di chuyển. Vậy có phải nghĩa là năng lực tàng hình này không hữu dụng lắm không?"

Hàn Kiều Kiều cau mày suy nghĩ. Ở đội huấn luyện đặc biệt cô từng tham gia, phần lớn các dị năng giả đều thuộc hệ cường hóa, chỉ có Tô Tuyết là hệ điều khiển với khả năng khống chế nước. Cô chưa từng gặp ai có dị năng tàng hình giống Bạch Kerry, nên cũng không chắc liệu khả năng này có thực sự hữu ích hay không.

Hàn Dực lên tiếng: "Dị năng tàng hình vốn có xu hướng thiên về phòng thủ, đóng vai trò hỗ trợ và bảo vệ. Đánh giá tính thực dụng của nó từ góc độ tấn công là không hợp lý."

Lục Trường Uyên gật đầu, rồi tiếp tục: "Giả sử thị lực của dị chủng rất kém, chúng có thể hoạt động chủ yếu vào ban đêm như loài dơi không?"

Hàn Kiều Kiều nhìn xác dị chủng ngoài sân, thầm ngưỡng mộ sự nhạy bén của Lục Trường Uyên.

"Ừm, dị chủng thích môi trường ẩm ướt và tối tăm. Ở dạng hoàn chỉnh, chúng hầu như không xuất hiện vào ban ngày, trừ khi trời âm u hay có mưa."

Lục Trường Uyên vội lấy sổ tay ra ghi chép thêm vài dòng, "Vì sao vậy? Chúng sợ ánh nắng mặt trời à?"

Hàn Kiều Kiều nhíu mày, cố gắng nhớ lại. "Có lẽ chỉ là thói quen sinh tồn thôi. Nếu đói hoặc bị kích động, chúng cũng sẽ rời tổ vào ban ngày. Tuy nhiên, dưới ánh mặt trời, chúng cử động rất vụng về."

"Lý do là gì nhỉ? Nhiệt độ cao của ánh sáng mặt trời khiến chúng khó chịu, hay mắt chúng không thể thấy rõ dưới ánh sáng mạnh? ...Có thể nào chúng sợ bị mất nước không?"

Hàn Kiều Kiều giật mình. Nhiệt độ cao? Mất nước?...

Kiếp trước, cô chưa từng tìm hiểu kỹ lưỡng về dị chủng. Khi còn ở đội huấn luyện, đội trưởng chỉ dạy cách tấn công vào đâu để hạ dị chủng nhanh nhất và làm sao để giữ mạng sống trong tình huống nguy hiểm. Nhưng Lục Trường Uyên lại tinh tế đến vậy, dù chưa từng chạm trán dị chủng, anh ta đã suy đoán ra nhiều đặc điểm từ những chi tiết nhỏ nhặt.

Cô đáp: “Em không chắc, nhưng ở những vùng sa mạc thực sự không có dị chủng, chỉ có cây cối và động vật biến dị.”



Cô đã sống trong sa mạc quá lâu nên biết rõ điều này.

Lục Trường Uyên quay sang Hàn Dực: "A Dực, có lẽ không cần đốt vội đâu? Tôi muốn kéo nó về đây nghiên cứu thử."

Câu nói của anh ta khiến xung quanh phát ra tiếng hít thở kinh ngạc.

Hàn Kiều Kiều thực sự khâm phục Lục Trường Uyên, nhưng cảm thấy thời điểm này chưa thích hợp để nghiên cứu, nên khuyên: "Anh Lục, bây giờ dị chủng chưa biến đổi hoàn toàn, nội tạng của chúng vẫn tương tự như con người. Nên chờ thêm đi, và... kéo về đây cũng có nguy cơ lây nhiễm mà."

Lục Trường Uyên cũng không cố chấp, sau một lúc đắn đo thì gật đầu, vẫy tay với Ngôn Tiếu, "Mang ra ngoài thiêu đi."

Ngôn Tiếu lưỡng lự, "Hay là... dùng xăng đốt đi."

Tiêu Giản đẩy anh ta ra ngoài, "Đi thôi."

Lục Trường Uyên còn nhắc: "Đứng xa ra khi đốt, và luyện cách kiểm soát khoảng cách của cầu lửa."

Bạch Kerry nhìn họ với vẻ mặt tái nhợt, giọng run rẩy: "Các... các cậu... không sợ sao..."

Sợ ư?

Mọi người chỉ khẽ cười rồi quay vào nhà. Bạch Kerry vội vàng đuổi theo sau, "Làm sao các cậu biết rõ vậy? ...Và... dị chủng là thứ quái vật kia sao? ...Không phải là thây ma à?"

Lục Trường Uyên như một bậc trưởng bối hiền từ, vỗ vai Bạch Kerry, nói: "Muốn ở lại đây, thì nói ít làm nhiều, hiểu không?"

Bạch Kerry hoảng hốt gật đầu lia lịa, nhưng vẫn không kìm được mà lẩm bẩm: "Các cậu là xã hội đen phải không?! Các cậu có phải... cái gì nhỉ... Long Hưng Bang?! Yakuza?!"

Phì!...

Chàng trai Anh quốc này, trí tưởng tượng của anh ta đúng là phong phú quá mức!

Khi vào trong nhà, Hàn Kiều Kiều kéo Hàn Dực sang một bên, lo lắng thì thầm: "Anh à, em có nói quá nhiều không vậy?"

Về chuyện dị chủng ấy... Dị năng tiên tri có thể biết chi tiết đến mức đó không? Nếu không phải tiên tri, thì giấc mơ đó thật kỳ quái, phi lý. Nếu ai hỏi, cô biết phải giải thích sao đây?

Lúc Lục Trường Uyên hỏi, cô trả lời theo bản năng, không muốn giấu gì để rồi gây nguy hiểm cho cả nhóm. Nhưng giờ nghĩ lại, cô thấy hối hận. Có lẽ cô nên bàn bạc trước với anh trai, để anh đứng ra vẫn an toàn hơn.

"Anh à... Anh Lục có nghi ngờ gì không?"



Hàn Dực khẽ vuốt tóc cô, trầm giọng: "Không đâu. Trường Uyên hỏi vì anh ấy tin em."

Hàn Kiều Kiều ngước lên, dò xét sắc mặt của Hàn Dực, "Thế còn anh? Anh... anh có tin vào giấc mơ của em không?"

Hàn Dực đáp, giọng lạnh nhưng tràn ý cười: "Anh nghĩ đó không phải một giấc mơ."

— Anh đã biết gì rồi?!

Tim Hàn Kiều Kiều như bị thắt lại, nhưng Hàn Dực lại trêu cô, "Nếu là mơ, anh chắc chắn sẽ làm gì đó với em, giống như lần trước ấy."

Hàn Kiều Kiều biết anh đang nhắc đến chuyện gì, lần đó... thật sự quá xấu hổ! Cô vội làm bộ ngây ngô, "Không biết anh đang nói gì..."

Hàn Dực nắm tay cô đặt lên eo mình, nhướng mày cười: "Thì ra Kiều Kiều không nhớ. Hay tối nay, anh cùng em mơ lại lần nữa nhé?"

Hàn Kiều Kiều rút tay lại, mặt đỏ bừng, hai tay che mặt, lí nhí: "Anh xấu lắm!" rồi vội vàng chạy biến.

...

Ngôn Tiếu phải mất gần hai tiếng để thiêu xác ngoài sân thành một đống tro tàn.

Trong lúc đó, có tiếng súng vọng lại từ xa, khiến mọi người cảnh giác cầm theo vũ khí ra ngoài. Nhưng vì núi rừng rậm rạp, họ chỉ xác định được đại khái phương hướng chứ không rõ cụ thể, nên cuối cùng đành vây quanh Ngôn Tiếu để anh tq tập trung xử lý xác chết.

Bạch Kerry thắc mắc: "Không phải đất nước này cấm vũ khí sao... Thì ra toàn lừa đảo..." Nói rồi, ánh mắt còn đảo qua khẩu súng trong tay Tiêu Giản.

Mọi người không nhịn được cười, bầu không khí căng thẳng cũng dịu đi phần nào.

Cuối cùng, khi Ngôn Tiếu xử lý xong xác chết và vết máu, vẫn không có chuyện gì bất ngờ xảy ra.

Hàn Kiều Kiều đoán rằng có thể đó là cư dân của biệt thự gần đó. Người này hoặc đã chết, hoặc sau khi giết chết dị chủng thì không dám ra khỏi nhà. Nếu rơi vào trường hợp thứ hai, cô chỉ có thể thầm cầu nguyện cho họ, mong rằng họ sẽ dọn sạch hiện trường, nếu không khi trời tối, mùi máu tanh sẽ có thể dẫn dụ những sinh vật biến dị khác đến tấn công.

Khi trời sập tối, cánh cổng sắt được đóng lại, hàng rào thép được nối điện, biến biệt thự thành một pháo đài kiên cố. Bạch Kerry tròn mắt kinh ngạc trước sự bảo vệ kiên cố này.

Cảm xúc của anh chàng người Anh luôn thay đổi nhanh chóng. Lúc trước còn sợ sệt trước Hàn Dực và những người khác, vậy mà giờ đây lại vui sướng chạy quanh Ngôn Tiếu và Tiêu Giản, thể hiện sự phấn khích và biết ơn.

“Tôi biết mà, tôi đã đi theo đúng người rồi! Các cậu không phải người thường, đúng không?! Nói cho tôi biết đi, các cậu có biết bí mật nội bộ nào không? Ai đã gây ra thảm họa sinh học này? Tôi hứa sẽ không tiết lộ đâu...”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh: Độc Sủng Trong Tận Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook