Trọng Sinh: Độc Sủng Trong Tận Thế

Chương 34: Dị Chủng Xuất Hiện

Hoa Hoa Liễu

07/12/2024

Trong bữa trưa, Ngôn Tiếu và những người khác bước vào nhà cùng với Bạch Kerry.

Vừa nhìn thấy Hàn Dực, Ngôn Tiếu đã tiến lại gần, hào hứng nói: "Anh Hàn, anh chắc chắn không ngờ được đâu, Bạch Kerry từng tham gia trại hè Hướng đạo sinh với bọn mình." Nói xong, anh ta lắc lắc chiếc móc chìa khóa trong tay, "Xem này, đây là huy hiệu kỷ niệm năm đó."

Bạch Kerry đứng bên cạnh, cười ngốc nghếch.

Hàn Dực cầm lấy chiếc móc chìa khóa, trên đó có gắn một huy hiệu nhỏ khắc năm tham gia. "Ừ, đúng là năm của bọn mình."

Hàn Kiều Kiều cũng ghé lại nhìn, tò mò hỏi: "Anh cũng từng tham gia trại hè Hướng đạo sinh à? ...Sao em không biết?"

Hàn Dực mỉm cười nhẹ nhàng, "Ừ, năm anh mười tuổi, anh có tham gia một lần." Anh trả lại chiếc móc cho Bạch Kerry, giọng vẫn lạnh nhạt nhưng có thêm chút ấm áp, "Khi đó cả đám có hơn sáu mươi người, không ngờ sau chừng ấy năm lại gặp lại."

Bạch Kerry cười lớn: "Tôi cũng không ngờ. Thực ra sau khi tham gia trại hè, tôi theo bố mẹ về Anh luôn. Cái huy hiệu này tôi giữ lại làm kỷ niệm đến giờ."

"Thảo nào tiếng Trung của anh giỏi thế," Hàn Kiều Kiều cảm thán, "Nhưng sao giọng nói lại kỳ quặc vậy?"

Bạch Kerry gãi đầu, "À… có thời gian tôi thích bắt chước giọng Đông Bắc... rồi thành ra khó sửa lại."

"......"

Làm ơn phát âm cho đúng giữa "hai" (二) và "nhật" (日) đi chứ!

Sau sự tình này, thân phận của Bạch Kerry chuyển từ một người xa lạ vô tình xuất hiện, thành người bạn cũ từ thời thơ ấu. Cộng thêm sự thân thiện có chủ ý của Ngôn Tiếu, bầu không khí trên bàn ăn trở nên thân thiết và ấm cúng hơn hẳn. Họ nhắc lại nhiều kỷ niệm vui từ trại hè, và vì có không ít câu chuyện liên quan đến Hàn Dực, nên Hàn Kiều Kiều nghe mà thích thú.

Sau bữa trưa, mọi người lại tiếp tục công việc của mình.

Lục Trường Uyên vừa xem tin tức vừa ghi chép, Tiêu Giản đi rèn luyện thể lực, còn Ngôn Tiếu và Bạch Kerry thì cùng nhau nghiên cứu về dị năng. Trong biệt thự, họ là cặp đôi hiếm hoi có cùng ngôn ngữ về chủ đề này. Hàn Dực tuy cũng có dị năng, nhưng vì là dạng tinh thần, nên không dễ đồng cảm với họ.

Ban đầu, Hàn Kiều Kiều cũng định đi tập thể lực, nhưng giờ cô đang kéo Hàn Dực ngồi trò chuyện, háo hức hỏi về những chuyện thời thơ ấu.

"Anh còn nhỏ mà đã phải sinh tồn trên đảo hoang á? Trên đảo có nguy hiểm không? Anh không sợ sao? Em nghe nói còn phải tự làm bè gỗ nữa..."

"Luôn có giáo viên đi cùng, rất an toàn."

"Nhưng lúc đó anh mới mười tuổi thôi mà, mười tuổi thôi đấy! Phải tự làm bè, tự nhóm lửa, tự tìm đồ ăn nữa."

"Vẫn có người nhỏ hơn."



"Hả? Không phải mọi người đều từ mười đến mười hai tuổi sao?"

"Như Ngôn Tiếu đó, lúc đó cậu ấy mới chín tuổi, nhưng vẫn tham gia."

Hàn Kiều Kiều nhìn Hàn Dực ngẩn ngơ, lẩm bẩm: "Thì ra hồi nhỏ anh ấy đã bám dính lấy anh rồi..."

Hàn Dực bật cười.

Hai người đang vui vẻ, thì bỗng ngoài sân vang lên một tiếng hét thảm!

"A a a a!!!—"

Mọi người trong phòng khách liếc nhau, rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.

Vừa tới cửa, tiếng hét lại vang lên lần nữa, lần này càng thê thảm và sắc nhọn hơn, rõ ràng khoảng cách đã gần hơn rất nhiều!

Ngoài cổng biệt thự không thấy bóng dáng Bạch Kerry đâu, chỉ thấy Ngôn Tiếu đang đứng sau hàng rào sắt, hoảng hốt ném từng quả cầu lửa ra ngoài. Nhưng do run quá, quả cầu lúc to lúc nhỏ, bay được một đoạn đã tắt ngấm giữa không trung, chẳng gây được chút tổn hại nào.

Hàn Dực đi đầu, là người đầu tiên nhìn thấy tình hình, anh không do dự rút khẩu súng sau lưng Hàn Kiều Kiều ra, bắn thẳng về phía bên ngoài hàng rào!

"Rống!—" Một tiếng gầm đau đớn chát chúa vang lên.

"Đoàng! Đoàng!" Hai phát súng nữa vang lên, tiếp đó là tiếng nặng nề của thứ gì đó ngã xuống đất.

Mọi thứ xảy ra quá nhanh. Đến khi Hàn Kiều Kiều và Lục Trường Uyên chạy đến cổng, họ mới nhìn rõ mọi chuyện.

Cách biệt thự khoảng hai, ba mươi mét, là thi thể đẫm máu của một người phụ nữ và một con quái vật hình người!

Người phụ nữ toàn thân bê bết máu, không thể nhìn ra vết thương nằm ở đâu. Còn quái vật thì có thân hình vạm vỡ, da dẻ tím tái, gân guốc nổi cộm, đầu dị dạng nhô cao, hai hốc mắt sâu thẳm chảy ra thứ chất lỏng màu đen đặc, trông càng kỳ dị, đáng sợ dưới ánh nắng nhợt nhạt.

Lục Trường Uyên lên tiếng trước: "Là dị chủng." Anh ta liếc nhìn Hàn Dực và Hàn Kiều Kiều, "Con này to hơn, và da sẫm màu hơn con chúng ta từng thấy ngoài thành."

Ngôn Tiếu cười gượng, "Cầu lửa của em không ném xa được..."

Lục Trường Uyên vỗ vai anh ta, "Nhìn vết máu này xem, người phụ nữ kia chắc đã bị cắn mấy lần rồi, có cứu cũng không sống nổi."

Gương mặt Hàn Dực không biểu lộ nhiều cảm xúc, anh trả lại khẩu súng cho Hàn Kiều Kiều, thản nhiên nói: "Là nữ chủ nhà phía trước, chắc bà ấy muốn tìm ai đó giúp đỡ."



Hàn Kiều Kiều lặng nhìn con dị chủng đã chết, tự hỏi liệu nó có phải là chồng bà ấy không? Hay là cha mẹ? Hoặc có thể là... người giúp việc? Tài xế?

Không ai biết được câu trả lời.

Tiêu Giản, người đứng xa nhất, cũng đã đến nơi, trên tay cầm theo một khẩu súng.

Hàn Dực thấy anh ta tới, chỉ ra ngoài, "Giúp Ngôn Tiếu canh chừng xung quanh, để cậu ta đi thiêu xác."

Ngôn Tiếu khựng lại, ấp úng nói: "Không... không báo cảnh sát sao?..."

Lần trước anh ta từng đốt xác, nhưng đó là xác thú biến dị. Còn lần này... đây là người đấy!

Lục Trường Uyên dứt khoát lắc đầu, "Dị chủng trong thành phố sẽ ngày càng nhiều, cảnh sát sao mà xử lý xuể. Với lại, khu vực này tuy ít người, nhưng gần núi rừng, mùi máu tanh có thể dẫn dụ thú biến dị. Xác chết này gần nhà chúng ta quá, phải xử lý ngay."

Hàn Dực không để ý đến Ngôn Tiếu nữa, anh nhìn quanh, hỏi: "Bạch Kerry đâu rồi?"

Ngôn Tiếu như bừng tỉnh, vội nói: "Lúc nãy cậu ấy hoảng sợ rồi biến mất! ...À, có thể... có thể là tàng hình rồi!"

Ngôn Tiếu vừa dứt lời, một người bỗng hiện ra từ phía sau, chính là Bạch Kerry!

Mặt anh ta tái nhợt, cơ thể cứng đờ, miệng liên tục lẩm bẩm: "Chúa ơi... là thây ma! Là thây ma!"

Anh ta siết chặt cánh tay Ngôn Tiếu, kích động nói: "Tôi biết mà! Đây là thảm họa sinh học đúng không?! Đám quái vật này là sản phẩm của phòng thí nghiệm đen tối, đúng không?!"

"Bình tĩnh lại đi..."

"Chắc chắn là vậy! Chắc chắn là vậy... Thế giới này sắp tận thế rồi... Lin và Tom đều đã chết, những người khác có khi cũng biến thành quái vật hết rồi..."

Bạch Kerry như đã cận kề bờ vực sụp đổ, cơ thể anh ta biến đổi liên tục như một con tắc kè hoa mất kiểm soát, khi thì tàng hình, khi thì hiện rõ! Quá trình chuyển đổi giữa biến mất và hiện ra càng lúc càng nhanh, giống như một công tắc bật-tắt điên loạn, khiến người nhìn có cảm giác như ánh đèn đang chớp nháy liên hồi.

Trước sự rối loạn của Bạch Kerry, không ai dám hành động bừa bãi. Chỉ khi Hàn Dực dùng sức mạnh tinh thần để trấn tĩnh và xoa dịu cảm xúc của anh ta, Bạch Kerry mới từ từ bình tâm trở lại.

Anh ta lau mồ hôi trên trán, yếu ớt nói: "Cảm ơn..."

Lục Trường Uyên nhíu mày hỏi: "Chuyện này là sao?"

Bạch Kerry thở hổn hển, người đẫm mồ hôi và gần như kiệt sức, Ngôn Tiếu bèn giải thích thay: “Cậu ấy có thể điều khiển một loại phân tử trong không khí. Những phân tử này có khả năng tự động điều chỉnh sự hấp thụ của các bước sóng ánh sáng khác nhau, tạo ra hiệu ứng khúc xạ quang học, khiến cậu ấy có thể tàng hình.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh: Độc Sủng Trong Tận Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook