Trọng Sinh: Độc Sủng Trong Tận Thế
Chương 7: Dự Báo Ngày Tận Thế
Hoa Hoa Liễu
05/12/2024
Hàn Dực nhạy cảm với từ “nước ngoài”.
Những năm qua, Hàn Kiều Kiều luôn tránh né anh, không muốn gặp, không muốn nói chuyện, thậm chí chẳng chịu về nhà. Sau khi thi đại học xong, cô không đăng ký nguyện vọng nào, mà nộp đơn vào một trường đại học ở nước ngoài. Cô ghét anh đến mức sẵn sàng rời xa anh để ra nước ngoài! Nhưng thân phận của Hàn Dực khiến anh không thể ở nước ngoài lâu, nên anh đã can thiệp, chọn trường đại học gần nhà nhất cho cô, đồng thời giữ lại thư thông báo nhập học từ nước ngoài.
Quan hệ vốn căng thẳng nhiều năm giữa họ vì thế đã chạm đáy.
Không thể ra nước ngoài, cô chỉ còn cách học ở trường đại học anh sắp xếp, trừ khi cô từ bỏ học hành. Nếu không học, cũng tốt thôi, anh sẽ có lý do giữ cô bên mình cả ngày lẫn đêm, trói buộc cô ở nhà mãi mãi.
Hàn Kiều Kiều ngạc nhiên, nét mặt bối rối.
“Hả?”
Du học? Ngày tận thế rồi còn đi học làm gì? Cô không điên!
Phản ứng này làm Hàn Dực thở phào nhẹ nhõm, cơn bạo ngược trong lòng cũng từ từ dịu xuống.
“Chẳng phải em muốn anh nhờ bạn bè giúp đỡ để đi học nước ngoài sao?”
Sao anh lại nghĩ vậy? Hàn Kiều Kiều mở to mắt, không hiểu nổi.
Cũng không có gì lạ, vài ngày trước cô vẫn còn khóc lóc đòi ra nước ngoài học. Trường đại học mà Hàn Dực chọn đã khai giảng, cô không chịu đến lễ khai giảng, cuối cùng bị anh ép phải tham dự. Tuy nhiên, đối với Hàn Kiều Kiều, chuyện đó đã là chuyện của bốn năm trước, chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
“Em chỉ lo lắng cho bạn của anh thôi, anh nhìn xem, tin tức nói nguy hiểm như thế nào.” Hàn Kiều Kiều chỉ vào màn hình TV, nơi đang phát sóng cảnh quay vệ tinh của địa điểm thiên thạch rơi.
Hàn Dực bật cười, “Anh tưởng em chỉ xem hoạt hình chứ.”
Hàn Kiều Kiều đỏ mặt. Thực ra trước khi ngày tận thế đến, cô rất thích xem hoạt hình.
Nhìn cô đỏ mặt, nụ cười của Hàn Dực càng thêm dịu dàng, chỉ là một tiếng cười nhẹ nhàng, khác hẳn vẻ lạnh lùng thường ngày của anh.
Hàn Kiều Kiều sờ mặt nóng ran của mình, không dám nhìn thẳng vào anh. Chỉ cần nghe tiếng cười trầm ấm bên tai, trái tim cô đã đập liên hồi, gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Anh thật đẹp trai, giọng nói cũng thật cuốn hút, cô cảm thấy mình sắp bị anh làm mê đắm rồi... Chính cô cũng thấy kỳ lạ, từ khi nào mà Hàn Dực lại có sức hút với cô đến vậy?
Có lẽ từ rất lâu rồi, cô đã yêu anh.
Thật tuyệt vời.
Cô yêu anh, và anh cũng yêu cô. Trên đời này còn ai hạnh phúc hơn họ nữa?
Hàn Kiều Kiều vừa xấu hổ vừa ngọt ngào, cúi đầu lí nhí: “Anh đúng là... không nói đàng hoàng mà còn dùng chiêu mỹ nam kế...”
Hàn Dực sững người, rồi cúi xuống, tiếng cười âm trầm thoát ra từ ngực, vai anh khẽ run lên.
Cô em gái này, thật sự quá đáng yêu.
Hàn Kiều Kiều giậm chân đầy xấu hổ, “Anh!”
“Ừ, anh đây.” Hàn Dực vừa cười vừa ngước lên nhìn cô, đôi mắt ánh lên vẻ dịu dàng.
Hàn Kiều Kiều ấp úng một hồi, muốn nói nhưng không biết mở lời thế nào. Sau khi tự động viên bản thân một lúc lâu, cuối cùng cô cũng lấy hết dũng khí nói với Hàn Dực: “Anh... em có chuyện muốn nói với anh, nhưng anh đừng cười được không?”
“Được, anh sẽ không cười em đâu.”
Hàn Kiều Kiều cắn môi, trong lòng vẫn còn lo lắng. Nếu anh không tin thì sao, hoặc nếu tin rồi lại truy hỏi những điều khác thì phải làm thế nào đây?
“Anh, em hơi sợ... Anh ôm em một chút được không?”
Hàn Dực kéo chăn ra một chút, Hàn Kiều Kiều vui vẻ chui vào, ngoan ngoãn nằm trong vòng tay anh, nhẹ nhàng thở phào.
“Anh, em... mấy ngày em hôn mê, thực ra em đã mơ một giấc mơ, một giấc mơ rất thật.”
“Ừ, Kiều Kiều mơ thấy gì?”
Hàn Kiều Kiều vốn định kể về thiên thạch và các dị biến, nhưng lại thấy điều đó khó tin, cô ngẫm nghĩ một lúc rồi quyết định bắt đầu từ những chuyện liên quan đến Hàn Dực.
“Em mơ thấy nhiều chuyện, và nhiều người. Trong đó có hai người là bạn tốt của anh, một người tên Lục Trường Uyên, một người tên là Ngôn Tiếu.”
Quả nhiên, khi hai cái tên này được thốt ra, biểu cảm của Hàn Dực thay đổi rõ rệt.
— Hai người này, Hàn Kiều Kiều chưa từng tiếp xúc. Ngôn Tiếu thỉnh thoảng ghé qua nhà họ Hàn, nhưng Lục Trường Uyên luôn ở trong bóng tối xử lý công việc riêng cho Hàn Dực, đến cả gia đình họ Hàn cũng không biết về sự tồn tại của người này. Làm sao một người có thể mơ thấy những người chưa từng gặp, và còn nói chính xác mối quan hệ của họ với mình cùng tên tuổi?
Hàn Kiều Kiều cẩn thận quan sát biểu cảm của Hàn Dực, thử hỏi: “Anh... anh có biết hai người này không?”
Hàn Dực hoàn hồn, xoa đầu cô: “Anh biết. Trong mơ họ thế nào?”
Ánh mắt Hàn Kiều Kiều có chút lẩn tránh, “Họ... ừm, họ luôn ở bên anh. Nhưng sau đó, Ngôn Tiếu chết.”
Cơ thể Hàn Dực cứng đờ, một lúc sau mới hỏi: “Ồ... trong mơ cậu ấy chết như thế nào?”
Hàn Kiều Kiều lo lắng, “Anh đừng sợ, mơ thì chưa chắc đã là thật. Dù có là thật thì chúng ta biết trước rồi, chắc chắn có thể đề phòng mà, sẽ không sao đâu...”
Cô vừa không muốn Hàn Dực nghĩ rằng Ngôn Tiếu chắc chắn sẽ chết, vừa không muốn giấc mơ của mình bị coi là không thực, đến mức cuối cùng tự bản thân cô cũng thấy rối bời, không biết phải nói thế nào.
Hàn Dực nhẹ nhàng nắm tay cô, “Đừng vội.”
“Ừm...” Hàn Kiều Kiều mím môi, “Anh, anh có tin vào ngày tận thế không?”
Cô không để ý đến phản ứng của Hàn Dực, tiếp tục nói: “Em mơ thấy một giấc mơ về ngày tận thế. Thực ra, hai ngày nữa sẽ có một lần va chạm thiên thạch nữa, nhiều quốc gia sẽ bị hủy diệt. Chỗ chúng ta thì không sao, nhưng cũng bị ảnh hưởng. Sau đó... sau đó nhiều người mắc bệnh, một số người chết, còn một số khác... biến thành quái vật, và những con quái vật đó sẽ ăn thịt người! Cả thành phố rơi vào hỗn loạn! Khắp nơi giết chóc, khắp nơi cướp bóc! Rồi quân đội đến để sơ tán mọi người, nhưng chúng ta bị kẹt trong biệt thự, bên ngoài đầy rẫy quái vật! Gia đình họ Hàn... các bác không hề quan tâm đến chúng ta! Chính Lục Trường Uyên đã dẫn người đến cứu chúng ta!”
Hàn Kiều Kiều càng nói càng kích động, nhớ lại việc nhà họ Hàn bỏ mặc bọn họ trong mơ khiến cô nghiến răng đầy tức giận! Gọi là bác suốt bao nhiêu năm trời, sao họ có thể lạnh lùng như vậy? Dù cô không phải con ruột nhà họ Hàn, nhưng trong người Hàn Dực vẫn chảy dòng máu của gia tộc đó mà! Sao họ lại nhẫn tâm như thế? Sao có thể như vậy được?
Hàn Kiều Kiều run rẩy vì phẫn nộ. Hàn Dực vỗ nhẹ lên lưng cô, chìm vào suy nghĩ.
— Những lời của Hàn Kiều Kiều, anh đã tin phần lớn. Anh đã đấu đá với gia đình họ Hàn bao năm, thừa hiểu bộ mặt thật của họ. Một khi có chuyện, chắc chắn gia đình đó sẽ coi anh như vật hy sinh, bởi anh không cha không mẹ, không được như mấy người anh em có cha mẹ chống lưng. Chính vì chưa bao giờ tin tưởng vào gia tộc này, anh mới để Lục Trường Uyên xây dựng thế lực ở phía nam.
Trong giấc mơ của Hàn Kiều Kiều, gia đình họ Hàn bỏ mặc họ, còn Lục Trường Uyên lại đến cứu giúp, nghe thì có vẻ khó tin nhưng thực ra rất hợp lý.
Nhưng... làm sao em gái anh lại mơ thấy một giấc mơ như thế này?
Những năm qua, Hàn Kiều Kiều luôn tránh né anh, không muốn gặp, không muốn nói chuyện, thậm chí chẳng chịu về nhà. Sau khi thi đại học xong, cô không đăng ký nguyện vọng nào, mà nộp đơn vào một trường đại học ở nước ngoài. Cô ghét anh đến mức sẵn sàng rời xa anh để ra nước ngoài! Nhưng thân phận của Hàn Dực khiến anh không thể ở nước ngoài lâu, nên anh đã can thiệp, chọn trường đại học gần nhà nhất cho cô, đồng thời giữ lại thư thông báo nhập học từ nước ngoài.
Quan hệ vốn căng thẳng nhiều năm giữa họ vì thế đã chạm đáy.
Không thể ra nước ngoài, cô chỉ còn cách học ở trường đại học anh sắp xếp, trừ khi cô từ bỏ học hành. Nếu không học, cũng tốt thôi, anh sẽ có lý do giữ cô bên mình cả ngày lẫn đêm, trói buộc cô ở nhà mãi mãi.
Hàn Kiều Kiều ngạc nhiên, nét mặt bối rối.
“Hả?”
Du học? Ngày tận thế rồi còn đi học làm gì? Cô không điên!
Phản ứng này làm Hàn Dực thở phào nhẹ nhõm, cơn bạo ngược trong lòng cũng từ từ dịu xuống.
“Chẳng phải em muốn anh nhờ bạn bè giúp đỡ để đi học nước ngoài sao?”
Sao anh lại nghĩ vậy? Hàn Kiều Kiều mở to mắt, không hiểu nổi.
Cũng không có gì lạ, vài ngày trước cô vẫn còn khóc lóc đòi ra nước ngoài học. Trường đại học mà Hàn Dực chọn đã khai giảng, cô không chịu đến lễ khai giảng, cuối cùng bị anh ép phải tham dự. Tuy nhiên, đối với Hàn Kiều Kiều, chuyện đó đã là chuyện của bốn năm trước, chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
“Em chỉ lo lắng cho bạn của anh thôi, anh nhìn xem, tin tức nói nguy hiểm như thế nào.” Hàn Kiều Kiều chỉ vào màn hình TV, nơi đang phát sóng cảnh quay vệ tinh của địa điểm thiên thạch rơi.
Hàn Dực bật cười, “Anh tưởng em chỉ xem hoạt hình chứ.”
Hàn Kiều Kiều đỏ mặt. Thực ra trước khi ngày tận thế đến, cô rất thích xem hoạt hình.
Nhìn cô đỏ mặt, nụ cười của Hàn Dực càng thêm dịu dàng, chỉ là một tiếng cười nhẹ nhàng, khác hẳn vẻ lạnh lùng thường ngày của anh.
Hàn Kiều Kiều sờ mặt nóng ran của mình, không dám nhìn thẳng vào anh. Chỉ cần nghe tiếng cười trầm ấm bên tai, trái tim cô đã đập liên hồi, gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Anh thật đẹp trai, giọng nói cũng thật cuốn hút, cô cảm thấy mình sắp bị anh làm mê đắm rồi... Chính cô cũng thấy kỳ lạ, từ khi nào mà Hàn Dực lại có sức hút với cô đến vậy?
Có lẽ từ rất lâu rồi, cô đã yêu anh.
Thật tuyệt vời.
Cô yêu anh, và anh cũng yêu cô. Trên đời này còn ai hạnh phúc hơn họ nữa?
Hàn Kiều Kiều vừa xấu hổ vừa ngọt ngào, cúi đầu lí nhí: “Anh đúng là... không nói đàng hoàng mà còn dùng chiêu mỹ nam kế...”
Hàn Dực sững người, rồi cúi xuống, tiếng cười âm trầm thoát ra từ ngực, vai anh khẽ run lên.
Cô em gái này, thật sự quá đáng yêu.
Hàn Kiều Kiều giậm chân đầy xấu hổ, “Anh!”
“Ừ, anh đây.” Hàn Dực vừa cười vừa ngước lên nhìn cô, đôi mắt ánh lên vẻ dịu dàng.
Hàn Kiều Kiều ấp úng một hồi, muốn nói nhưng không biết mở lời thế nào. Sau khi tự động viên bản thân một lúc lâu, cuối cùng cô cũng lấy hết dũng khí nói với Hàn Dực: “Anh... em có chuyện muốn nói với anh, nhưng anh đừng cười được không?”
“Được, anh sẽ không cười em đâu.”
Hàn Kiều Kiều cắn môi, trong lòng vẫn còn lo lắng. Nếu anh không tin thì sao, hoặc nếu tin rồi lại truy hỏi những điều khác thì phải làm thế nào đây?
“Anh, em hơi sợ... Anh ôm em một chút được không?”
Hàn Dực kéo chăn ra một chút, Hàn Kiều Kiều vui vẻ chui vào, ngoan ngoãn nằm trong vòng tay anh, nhẹ nhàng thở phào.
“Anh, em... mấy ngày em hôn mê, thực ra em đã mơ một giấc mơ, một giấc mơ rất thật.”
“Ừ, Kiều Kiều mơ thấy gì?”
Hàn Kiều Kiều vốn định kể về thiên thạch và các dị biến, nhưng lại thấy điều đó khó tin, cô ngẫm nghĩ một lúc rồi quyết định bắt đầu từ những chuyện liên quan đến Hàn Dực.
“Em mơ thấy nhiều chuyện, và nhiều người. Trong đó có hai người là bạn tốt của anh, một người tên Lục Trường Uyên, một người tên là Ngôn Tiếu.”
Quả nhiên, khi hai cái tên này được thốt ra, biểu cảm của Hàn Dực thay đổi rõ rệt.
— Hai người này, Hàn Kiều Kiều chưa từng tiếp xúc. Ngôn Tiếu thỉnh thoảng ghé qua nhà họ Hàn, nhưng Lục Trường Uyên luôn ở trong bóng tối xử lý công việc riêng cho Hàn Dực, đến cả gia đình họ Hàn cũng không biết về sự tồn tại của người này. Làm sao một người có thể mơ thấy những người chưa từng gặp, và còn nói chính xác mối quan hệ của họ với mình cùng tên tuổi?
Hàn Kiều Kiều cẩn thận quan sát biểu cảm của Hàn Dực, thử hỏi: “Anh... anh có biết hai người này không?”
Hàn Dực hoàn hồn, xoa đầu cô: “Anh biết. Trong mơ họ thế nào?”
Ánh mắt Hàn Kiều Kiều có chút lẩn tránh, “Họ... ừm, họ luôn ở bên anh. Nhưng sau đó, Ngôn Tiếu chết.”
Cơ thể Hàn Dực cứng đờ, một lúc sau mới hỏi: “Ồ... trong mơ cậu ấy chết như thế nào?”
Hàn Kiều Kiều lo lắng, “Anh đừng sợ, mơ thì chưa chắc đã là thật. Dù có là thật thì chúng ta biết trước rồi, chắc chắn có thể đề phòng mà, sẽ không sao đâu...”
Cô vừa không muốn Hàn Dực nghĩ rằng Ngôn Tiếu chắc chắn sẽ chết, vừa không muốn giấc mơ của mình bị coi là không thực, đến mức cuối cùng tự bản thân cô cũng thấy rối bời, không biết phải nói thế nào.
Hàn Dực nhẹ nhàng nắm tay cô, “Đừng vội.”
“Ừm...” Hàn Kiều Kiều mím môi, “Anh, anh có tin vào ngày tận thế không?”
Cô không để ý đến phản ứng của Hàn Dực, tiếp tục nói: “Em mơ thấy một giấc mơ về ngày tận thế. Thực ra, hai ngày nữa sẽ có một lần va chạm thiên thạch nữa, nhiều quốc gia sẽ bị hủy diệt. Chỗ chúng ta thì không sao, nhưng cũng bị ảnh hưởng. Sau đó... sau đó nhiều người mắc bệnh, một số người chết, còn một số khác... biến thành quái vật, và những con quái vật đó sẽ ăn thịt người! Cả thành phố rơi vào hỗn loạn! Khắp nơi giết chóc, khắp nơi cướp bóc! Rồi quân đội đến để sơ tán mọi người, nhưng chúng ta bị kẹt trong biệt thự, bên ngoài đầy rẫy quái vật! Gia đình họ Hàn... các bác không hề quan tâm đến chúng ta! Chính Lục Trường Uyên đã dẫn người đến cứu chúng ta!”
Hàn Kiều Kiều càng nói càng kích động, nhớ lại việc nhà họ Hàn bỏ mặc bọn họ trong mơ khiến cô nghiến răng đầy tức giận! Gọi là bác suốt bao nhiêu năm trời, sao họ có thể lạnh lùng như vậy? Dù cô không phải con ruột nhà họ Hàn, nhưng trong người Hàn Dực vẫn chảy dòng máu của gia tộc đó mà! Sao họ lại nhẫn tâm như thế? Sao có thể như vậy được?
Hàn Kiều Kiều run rẩy vì phẫn nộ. Hàn Dực vỗ nhẹ lên lưng cô, chìm vào suy nghĩ.
— Những lời của Hàn Kiều Kiều, anh đã tin phần lớn. Anh đã đấu đá với gia đình họ Hàn bao năm, thừa hiểu bộ mặt thật của họ. Một khi có chuyện, chắc chắn gia đình đó sẽ coi anh như vật hy sinh, bởi anh không cha không mẹ, không được như mấy người anh em có cha mẹ chống lưng. Chính vì chưa bao giờ tin tưởng vào gia tộc này, anh mới để Lục Trường Uyên xây dựng thế lực ở phía nam.
Trong giấc mơ của Hàn Kiều Kiều, gia đình họ Hàn bỏ mặc họ, còn Lục Trường Uyên lại đến cứu giúp, nghe thì có vẻ khó tin nhưng thực ra rất hợp lý.
Nhưng... làm sao em gái anh lại mơ thấy một giấc mơ như thế này?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.