Trọng Sinh: Độc Sủng Trong Tận Thế
Chương 8: Thích Nụ Hôn Của Anh Trai
Hoa Hoa Liễu
05/12/2024
“Anh.”
Hàn Kiều Kiều thấy Hàn Dực mặt mày u ám, nghĩ rằng anh đang buồn bã, dù sao thì những người đó cũng là các bác có quan hệ máu mủ với anh.
“Anh, anh đừng buồn, anh vẫn còn có em mà.”
Trong lòng Hàn Dực mềm lại đôi chút. Anh không ngờ rằng em gái mình, dù bản thân đang run rẩy vì giận dữ, vẫn nhớ an ủi anh. Mặc dù anh chẳng hề buồn, nhưng... cảm giác được em gái quan tâm này thật sự rất dễ chịu.
“Ừ, em đối tốt với anh như vậy, có em là đủ rồi.”
Đây vốn là một câu nói đầy ngọt ngào, nhưng không ngờ Hàn Kiều Kiều nghe xong lại tỏ ra buồn bã, nét mặt trở nên cực kỳ đau khổ.
Cô nắm chặt lấy áo Hàn Dực, áp mặt vào ngực anh, giọng nghẹn ngào: “... Em không hề tốt với anh... thật sự không tốt chút nào... Anh, em xin lỗi...”
Hàn Kiều Kiều cảm thấy rất đau đớn.
Những ký ức hành hạ cô không bao giờ ngừng lại. Cô không thể quên được mình đã từng nói những lời cay độc với anh như thế nào, lạnh lùng ra sao, mỗi ngày đều chửi rủa anh...
Cô không chịu sống trong nhà của anh, không ăn đồ ăn anh mang về. Để thoát khỏi sự kiểm soát của anh, cô đã tham gia đội huấn luyện đặc biệt của căn cứ khi anh không có nhà. Bánh quy nén của đội huấn luyện vừa khô vừa cứng, cô cắn răng chịu đựng ăn suốt nửa năm, trong khi thực phẩm mỗi lần anh mang đến lại bị cô ném ra ngoài cửa. Sau đó, Tô Tuyết khuyên cô rằng thay vì vứt đi, hãy tặng cho những người cần giúp đỡ, cô thấy hợp lý nên đồng ý. Nhờ sự sắp xếp của Tô Tuyết, vật tư Hàn Dực gửi tới luôn được họ mang tặng cho đội huấn luyện, nhờ vậy mà đội trưởng đội huấn luyện chú ý đến họ, và nhiệm vụ giao cho họ cũng nhẹ nhàng hơn.
Thấy không, rõ ràng cô được hưởng lợi từ anh, nhưng chưa bao giờ đối xử tử tế với anh cả.
Hàn Kiều Kiều cảm thấy mình thật sự bạc bẽo!
Sắc mặt Hàn Dực trở nên u ám. Từ lúc Hàn Kiều Kiều tỉnh lại, cô đã liên tục lộ ra vẻ áy náy như thế này.
Anh không thích thấy cô như vậy. Vì khi nhìn thấy, anh cảm thấy đau lòng. Một nỗi đau âm ỉ, nặng nề.
Hàn Dực nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, dịu dàng nói: “... Kiều Kiều của anh, tất nhiên là tốt nhất rồi...”
Hàn Kiều Kiều bỗng ngẩng đầu lên, dù trên mặt vẫn còn nước mắt nhưng ánh mắt đã nở nụ cười, cô chu môi nói: “Đương nhiên rồi! Em không chỉ tốt nhất bây giờ mà sau này cũng sẽ đối xử thật tốt với anh! Anh không được bỏ mặc em đâu đấy! Biết chưa!”
Hàn Dực bật cười, không kiềm chế được mà nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt cô.
“Sao anh nỡ chứ...” Anh thì thầm trên vầng trán mịn màng của cô. Đã nuôi nấng và bảo vệ bao năm trời, yêu thương bao năm trời, làm sao anh nỡ rời xa em...
Hàn Kiều Kiều chạm tay lên chỗ được hôn, cười khúc khích: “Tối nay em không rửa chỗ này đâu.”
Ánh mắt Hàn Dực tối lại, “Thích được anh hôn à?”
Hàn Kiều Kiều xấu hổ vặn vẹo trong vòng tay anh, không chịu trả lời.
Hàn Dực càng siết chặt cô hơn.
Hai anh em nằm bên nhau tiếp tục trò chuyện về những câu chuyện liên quan đến ngày tận thế. Hàn Kiều Kiều không muốn nhắc đến thù hận kiếp trước nên không dám kể quá chi tiết, sợ nói nhiều lại sai. Cô chỉ liên tục nhấn mạnh với Hàn Dực rằng sau này tình hình sẽ ra sao, vật tư sẽ thiếu thốn đến mức nào, một chai nước cũng quý giá đến mức nào, chưa kể đến lương thực, xăng dầu, vũ khí, đạn dược, và đồ dùng chống rét...
Hàn Dực nhạy bén cỡ nào, anh tất nhiên cảm nhận được em gái đang giấu diếm mình điều gì đó, nhưng nghĩ đến việc cô vừa mới bắt đầu dựa dẫm và tin tưởng mình, anh không muốn ép buộc cô quá. Dù sao thì, họ vẫn còn cả một đời.
Hàn Dực lại hỏi thêm vài câu, chủ yếu là về tình hình phía Bắc. Hàn Kiều Kiều trong lòng thầm thán phục, đúng là anh trai, hỏi câu nào cũng đúng trọng tâm, không như cô chỉ nghĩ đến chuyện ăn uống.
“... Đó là nơi kiên cường trụ vững lâu nhất, nhưng vì dị biến quá nhiều nên cuối cùng cũng phải rút lui. Nghe nói lúc rút lui có xảy ra hỗn loạn, hình như là do tranh giành quyền lực... Sau đó họ chia thành hai căn cứ, một là căn cứ Bắc Thành, một là căn cứ Lĩnh Xuyên. Chúng ta đến Bắc Thành. Còn về Lĩnh Xuyên thì em không rõ... Ở Bắc Thành, ừm, hình như thủ lĩnh căn cứ mang họ Kỷ...”
Hàn Kiều Kiều ngượng ngùng vì mình chẳng nhớ nổi tên ai, lúc đó cô không quan tâm đến những người này, người duy nhất mà cô biết “chức cao quyền trọng” là anh trai và đội trưởng đội huấn luyện.
Hàn Dực gật đầu như đã hiểu. “Họ Kỷ à...”
“Vâng! À đúng rồi, hình như nhà họ Hàn luôn muốn nịnh nọt người họ Kỷ đó, nhưng người ta không thèm để ý!” Hàn Kiều Kiều nhớ lại chi tiết, kiếp trước sau khi anh trai dẫn cô vào căn cứ Bắc Thành, anh nhanh chóng gặp Ngôn Tiếu. Lúc đó, Ngôn Tiếu liên tục mắng nhà họ Hàn đáng đời, nói rằng dù mấy lão kia có vào căn cứ sớm cũng chẳng ích gì, vẫn không gặp được người họ Kỷ, phí công!
Hàn Kiều Kiều tưởng tượng cảnh nhà họ Hàn bị từ chối, không giấu được niềm hả hê, nói: “Người thì già, người thì trẻ, đến một dị năng giả cũng không có, chắc chắn sống không dễ ở căn cứ!”
Cô không rõ tình hình cụ thể của nhà họ Hàn, việc họ không có dị năng cũng là thông tin mà cô nghe được từ Ngôn Tiếu khi ở cùng anh trai, sau đó vào đội huấn luyện, cô không còn liên hệ gì với nhà họ Hàn nữa. Đến khi anh trai chết, cũng chẳng thấy ai từ nhà đó xuất hiện...
Hàn Kiều Kiều cười lạnh trong lòng: Đám nhát gan đó, chắc chắn sợ bị anh trai liên lụy nên mới nhanh chóng trốn đi!
Hàn Dực thấy nét mặt cô thay đổi, lúc vui vẻ, lúc khinh bỉ, lại càng thêm nghi ngờ. Giấc mơ như thế nào mà thực đến mức khiến một người sau khi tỉnh lại vẫn còn bị chi phối cảm xúc?
Hàn Dực không muốn cô chìm đắm quá sâu, liền tiếp tục hỏi những câu khác.
“... Vậy anh có dị năng không?”
Sự chú ý của Hàn Kiều Kiều lập tức quay lại phía Hàn Dực, cô ngay lập tức biến thành cô em gái nhỏ nhắn e lệ, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn anh, đầy vẻ ngưỡng mộ: “Anh tất nhiên là có dị năng rồi! Dị năng của anh là mạnh nhất! Anh là tuyệt nhất!”
“Dị năng khi mới thức tỉnh thì thường vô dụng lắm, ví dụ như dị năng hệ hỏa, có khi tốn bao công sức vẫn không đốt nổi điếu thuốc! Rất nhiều người vì không biết cách kiểm soát mà làm người khác hoặc chính mình bị thương, có người hệ phong không cẩn thận bị gió cuốn lên trời rồi rơi chết. Nhưng anh thì rất giỏi, mới thức tỉnh đã rất mạnh! Dị năng của anh là hệ tinh thần, có thể nhìn thấu nơi nào có dị biến! Luôn tránh được nguy hiểm và chọn đường an toàn nhất. Trên đường đến căn cứ, chúng ta hầu như không bị tổn thương gì cả!”
Hàn Kiều Kiều vừa nhắc đến Hàn Dực là lại phấn khởi, đôi môi hồng nhỏ nhắn líu lo không ngừng.
“Và anh không giống như những người có dị năng hệ tinh thần khác, họ chỉ sử dụng được một lúc đã mồ hôi đầm đìa, mệt mỏi không chịu nổi, nhưng anh có thể dùng trong thời gian rất lâu mà mắt không hề chớp! Những người đó thật là vô dụng, không thể so với một ngón tay của anh. Nhưng sau này nghe nói họ đều mất tích, có tin đồn là bị căn cứ bắt đi làm thí nghiệm, không biết thật hay giả…”
Hàn Dực nhìn thấy vẻ mặt hãnh diện của Hàn Kiều Kiều, trông như cô em gái luôn nghĩ anh trai là giỏi nhất thế giới, anh không kìm được mà bật cười, “Thế còn anh? Có bị bắt đi làm thí nghiệm không?”
Hàn Kiều Kiều bĩu môi, “Làm sao có thể! Anh giỏi như thế, dù họ muốn bắt cũng không dám!”
Kiếp trước, Hàn Dực quả thực mạnh đến mức khó tin, dị năng của anh vừa có thể tấn công vừa có thể phòng thủ. Đội hành động do anh dẫn dắt lần nào trở về cũng có thương vong ít nhất và thu hoạch nhiều nhất. Căn cứ vừa trọng dụng vừa e dè anh, nhưng khi một người đã đạt đến một mức độ mạnh mẽ nhất định, mọi mưu mô đều trở nên vô dụng.
Nếu không phải vì cô, nếu không phải vì chiếc nhẫn ngoài hành tinh đó…
Hàn Kiều Kiều thấy Hàn Dực mặt mày u ám, nghĩ rằng anh đang buồn bã, dù sao thì những người đó cũng là các bác có quan hệ máu mủ với anh.
“Anh, anh đừng buồn, anh vẫn còn có em mà.”
Trong lòng Hàn Dực mềm lại đôi chút. Anh không ngờ rằng em gái mình, dù bản thân đang run rẩy vì giận dữ, vẫn nhớ an ủi anh. Mặc dù anh chẳng hề buồn, nhưng... cảm giác được em gái quan tâm này thật sự rất dễ chịu.
“Ừ, em đối tốt với anh như vậy, có em là đủ rồi.”
Đây vốn là một câu nói đầy ngọt ngào, nhưng không ngờ Hàn Kiều Kiều nghe xong lại tỏ ra buồn bã, nét mặt trở nên cực kỳ đau khổ.
Cô nắm chặt lấy áo Hàn Dực, áp mặt vào ngực anh, giọng nghẹn ngào: “... Em không hề tốt với anh... thật sự không tốt chút nào... Anh, em xin lỗi...”
Hàn Kiều Kiều cảm thấy rất đau đớn.
Những ký ức hành hạ cô không bao giờ ngừng lại. Cô không thể quên được mình đã từng nói những lời cay độc với anh như thế nào, lạnh lùng ra sao, mỗi ngày đều chửi rủa anh...
Cô không chịu sống trong nhà của anh, không ăn đồ ăn anh mang về. Để thoát khỏi sự kiểm soát của anh, cô đã tham gia đội huấn luyện đặc biệt của căn cứ khi anh không có nhà. Bánh quy nén của đội huấn luyện vừa khô vừa cứng, cô cắn răng chịu đựng ăn suốt nửa năm, trong khi thực phẩm mỗi lần anh mang đến lại bị cô ném ra ngoài cửa. Sau đó, Tô Tuyết khuyên cô rằng thay vì vứt đi, hãy tặng cho những người cần giúp đỡ, cô thấy hợp lý nên đồng ý. Nhờ sự sắp xếp của Tô Tuyết, vật tư Hàn Dực gửi tới luôn được họ mang tặng cho đội huấn luyện, nhờ vậy mà đội trưởng đội huấn luyện chú ý đến họ, và nhiệm vụ giao cho họ cũng nhẹ nhàng hơn.
Thấy không, rõ ràng cô được hưởng lợi từ anh, nhưng chưa bao giờ đối xử tử tế với anh cả.
Hàn Kiều Kiều cảm thấy mình thật sự bạc bẽo!
Sắc mặt Hàn Dực trở nên u ám. Từ lúc Hàn Kiều Kiều tỉnh lại, cô đã liên tục lộ ra vẻ áy náy như thế này.
Anh không thích thấy cô như vậy. Vì khi nhìn thấy, anh cảm thấy đau lòng. Một nỗi đau âm ỉ, nặng nề.
Hàn Dực nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, dịu dàng nói: “... Kiều Kiều của anh, tất nhiên là tốt nhất rồi...”
Hàn Kiều Kiều bỗng ngẩng đầu lên, dù trên mặt vẫn còn nước mắt nhưng ánh mắt đã nở nụ cười, cô chu môi nói: “Đương nhiên rồi! Em không chỉ tốt nhất bây giờ mà sau này cũng sẽ đối xử thật tốt với anh! Anh không được bỏ mặc em đâu đấy! Biết chưa!”
Hàn Dực bật cười, không kiềm chế được mà nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt cô.
“Sao anh nỡ chứ...” Anh thì thầm trên vầng trán mịn màng của cô. Đã nuôi nấng và bảo vệ bao năm trời, yêu thương bao năm trời, làm sao anh nỡ rời xa em...
Hàn Kiều Kiều chạm tay lên chỗ được hôn, cười khúc khích: “Tối nay em không rửa chỗ này đâu.”
Ánh mắt Hàn Dực tối lại, “Thích được anh hôn à?”
Hàn Kiều Kiều xấu hổ vặn vẹo trong vòng tay anh, không chịu trả lời.
Hàn Dực càng siết chặt cô hơn.
Hai anh em nằm bên nhau tiếp tục trò chuyện về những câu chuyện liên quan đến ngày tận thế. Hàn Kiều Kiều không muốn nhắc đến thù hận kiếp trước nên không dám kể quá chi tiết, sợ nói nhiều lại sai. Cô chỉ liên tục nhấn mạnh với Hàn Dực rằng sau này tình hình sẽ ra sao, vật tư sẽ thiếu thốn đến mức nào, một chai nước cũng quý giá đến mức nào, chưa kể đến lương thực, xăng dầu, vũ khí, đạn dược, và đồ dùng chống rét...
Hàn Dực nhạy bén cỡ nào, anh tất nhiên cảm nhận được em gái đang giấu diếm mình điều gì đó, nhưng nghĩ đến việc cô vừa mới bắt đầu dựa dẫm và tin tưởng mình, anh không muốn ép buộc cô quá. Dù sao thì, họ vẫn còn cả một đời.
Hàn Dực lại hỏi thêm vài câu, chủ yếu là về tình hình phía Bắc. Hàn Kiều Kiều trong lòng thầm thán phục, đúng là anh trai, hỏi câu nào cũng đúng trọng tâm, không như cô chỉ nghĩ đến chuyện ăn uống.
“... Đó là nơi kiên cường trụ vững lâu nhất, nhưng vì dị biến quá nhiều nên cuối cùng cũng phải rút lui. Nghe nói lúc rút lui có xảy ra hỗn loạn, hình như là do tranh giành quyền lực... Sau đó họ chia thành hai căn cứ, một là căn cứ Bắc Thành, một là căn cứ Lĩnh Xuyên. Chúng ta đến Bắc Thành. Còn về Lĩnh Xuyên thì em không rõ... Ở Bắc Thành, ừm, hình như thủ lĩnh căn cứ mang họ Kỷ...”
Hàn Kiều Kiều ngượng ngùng vì mình chẳng nhớ nổi tên ai, lúc đó cô không quan tâm đến những người này, người duy nhất mà cô biết “chức cao quyền trọng” là anh trai và đội trưởng đội huấn luyện.
Hàn Dực gật đầu như đã hiểu. “Họ Kỷ à...”
“Vâng! À đúng rồi, hình như nhà họ Hàn luôn muốn nịnh nọt người họ Kỷ đó, nhưng người ta không thèm để ý!” Hàn Kiều Kiều nhớ lại chi tiết, kiếp trước sau khi anh trai dẫn cô vào căn cứ Bắc Thành, anh nhanh chóng gặp Ngôn Tiếu. Lúc đó, Ngôn Tiếu liên tục mắng nhà họ Hàn đáng đời, nói rằng dù mấy lão kia có vào căn cứ sớm cũng chẳng ích gì, vẫn không gặp được người họ Kỷ, phí công!
Hàn Kiều Kiều tưởng tượng cảnh nhà họ Hàn bị từ chối, không giấu được niềm hả hê, nói: “Người thì già, người thì trẻ, đến một dị năng giả cũng không có, chắc chắn sống không dễ ở căn cứ!”
Cô không rõ tình hình cụ thể của nhà họ Hàn, việc họ không có dị năng cũng là thông tin mà cô nghe được từ Ngôn Tiếu khi ở cùng anh trai, sau đó vào đội huấn luyện, cô không còn liên hệ gì với nhà họ Hàn nữa. Đến khi anh trai chết, cũng chẳng thấy ai từ nhà đó xuất hiện...
Hàn Kiều Kiều cười lạnh trong lòng: Đám nhát gan đó, chắc chắn sợ bị anh trai liên lụy nên mới nhanh chóng trốn đi!
Hàn Dực thấy nét mặt cô thay đổi, lúc vui vẻ, lúc khinh bỉ, lại càng thêm nghi ngờ. Giấc mơ như thế nào mà thực đến mức khiến một người sau khi tỉnh lại vẫn còn bị chi phối cảm xúc?
Hàn Dực không muốn cô chìm đắm quá sâu, liền tiếp tục hỏi những câu khác.
“... Vậy anh có dị năng không?”
Sự chú ý của Hàn Kiều Kiều lập tức quay lại phía Hàn Dực, cô ngay lập tức biến thành cô em gái nhỏ nhắn e lệ, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn anh, đầy vẻ ngưỡng mộ: “Anh tất nhiên là có dị năng rồi! Dị năng của anh là mạnh nhất! Anh là tuyệt nhất!”
“Dị năng khi mới thức tỉnh thì thường vô dụng lắm, ví dụ như dị năng hệ hỏa, có khi tốn bao công sức vẫn không đốt nổi điếu thuốc! Rất nhiều người vì không biết cách kiểm soát mà làm người khác hoặc chính mình bị thương, có người hệ phong không cẩn thận bị gió cuốn lên trời rồi rơi chết. Nhưng anh thì rất giỏi, mới thức tỉnh đã rất mạnh! Dị năng của anh là hệ tinh thần, có thể nhìn thấu nơi nào có dị biến! Luôn tránh được nguy hiểm và chọn đường an toàn nhất. Trên đường đến căn cứ, chúng ta hầu như không bị tổn thương gì cả!”
Hàn Kiều Kiều vừa nhắc đến Hàn Dực là lại phấn khởi, đôi môi hồng nhỏ nhắn líu lo không ngừng.
“Và anh không giống như những người có dị năng hệ tinh thần khác, họ chỉ sử dụng được một lúc đã mồ hôi đầm đìa, mệt mỏi không chịu nổi, nhưng anh có thể dùng trong thời gian rất lâu mà mắt không hề chớp! Những người đó thật là vô dụng, không thể so với một ngón tay của anh. Nhưng sau này nghe nói họ đều mất tích, có tin đồn là bị căn cứ bắt đi làm thí nghiệm, không biết thật hay giả…”
Hàn Dực nhìn thấy vẻ mặt hãnh diện của Hàn Kiều Kiều, trông như cô em gái luôn nghĩ anh trai là giỏi nhất thế giới, anh không kìm được mà bật cười, “Thế còn anh? Có bị bắt đi làm thí nghiệm không?”
Hàn Kiều Kiều bĩu môi, “Làm sao có thể! Anh giỏi như thế, dù họ muốn bắt cũng không dám!”
Kiếp trước, Hàn Dực quả thực mạnh đến mức khó tin, dị năng của anh vừa có thể tấn công vừa có thể phòng thủ. Đội hành động do anh dẫn dắt lần nào trở về cũng có thương vong ít nhất và thu hoạch nhiều nhất. Căn cứ vừa trọng dụng vừa e dè anh, nhưng khi một người đã đạt đến một mức độ mạnh mẽ nhất định, mọi mưu mô đều trở nên vô dụng.
Nếu không phải vì cô, nếu không phải vì chiếc nhẫn ngoài hành tinh đó…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.